1
“Trời ạ, Yuu-nii chẳng thay đổi gì cả. Có vẻ tóc của anh ấy có hơi thưa một tí nhỉ? Hahaha.”
Tại một chỗ ngồi kế bên cửa sổ của một cửa hàng Mc〇 trước nhà ga. [note55961]
Ngồi ở đó là Mahiru, người sở hữu cặp đồi núi trù phú hơn hẳn cô bạn Miya đang nằm bẹp trên bàn trong khi nhấm nháp mấy miếng khoai tây chiên, đôi chân vắt chéo dưới gầm bàn trải qua những ngày tháng tập luyện bóng chuyền giờ đây gợi nên một cảm giác khiêu gợi khó tả.
Chỉ bằng sự hiện diện của mình, cô ấy đã thu hút mọi ánh nhìn của cánh mày râu, một sự cuốn hút đầy ma mị.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm nhận được những ánh nhìn thèm khát từ các bàn xung quanh.
“Nhìn kìa, hai cô gái kia, đẳng cấp vãi.”
“Này, mày lại đó bắt chuyện trước đi.”
“Không mày đi mà đi.”
“Ha.”
Giờ tôi không còn quan tâm những ánh nhìn từ bọn đàn ông không thú vị đó nữa, cho dù họ có bắt chuyện thì tôi cũng phớt lờ đi thôi. [note55962]
So với chuyện đó, vấn đề quan trọng hơn ở đây là.
“Tại sao anh ấy lại nhận ra cậu ngay lập tức thế!?”
Miya khom người về phía trước.
Có gì đó không ổn ở đây.
Lúc trước tôi đã thử mọi cách nhưng anh ấy vẫn không nhận ra, nhưng khi gặp Mahiru thì ảnh lại nhận ra ngay lập tức. Thật là bất công!
Đó là phân biệt đối xử!
Đó mà một âm mưu!
Thật vô lý!
“Vì sao á, hỏi tớ thì tớ cũng chịu thôi…”
Vừa nói, Mahiru vừa đưa tay lấy một miếng gà rán cho lên miệng ăn ngấu nghiến.
“Mà, tớ so với trước đây thì tính cách cũng thay đổi khá nhiều rồi. Dịu dàng hơn hoặc nói đúng hơn là chín chắn hơn.”
“Còn Mahiru thì vẫn như vậy, chả thay đổi gì.”
“Ý cậu là sao chứ. Đáng lẽ ngay lần đầu gặp mặt thì cậu nên nói ‘lâu rồi không gặp Yuu-nii, em là Miya đây’ mới phải.”
“Ư.”
Đúng thế. Nhưng chính vì không thể nói ra mới đúng là tâm hồn của thiếu nữ.
“Nhưng mà…. Lúc vô tình gặp nhau ở ga tàu, tỡ đã nhận ra anh ấy, nhưng Yuu-nii lại không nhận tớ, đúng chứ?
Lúc gặp lại nhau cũng vậy. Trong tình huống như vậy nếu tớ giới thiệu bản thân… thì sẽ ra sao?”
“Sẽ ra sao?”
“Nhìn như thế tớ đang cố thu hút sự chú ý của anh ấy vậy!”
“Không, không phải thế đâu.”
Mahiru đưa tay ra với lấy ly sữa lắc.
“Không phải vậy?”
“Cậu thật là một cô gái này phiền phức.”
“Chẳng phiền phức gì nha. Chỉ là tớ muốn tận hưởng sự bối rối của anh ấy khi nhận ra tớ thôi.”
“Trời ạ, rắc rối quá. Nhưng mà anh ấy đối xử với cậu như một người lạ, đúng chứ? Nếu cậu không gọi thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra đâu nhỉ?”
“Tớ biết chứ.”
Mahiru đưa tay với lấy hộp khoai tây thứ hai.
"Mười năm của người lớn và mười năm của trẻ con có sự khác biệt rất lớn về ngoại hình mà. Trẻ con thì lớn lên thôi. Con của họ hàng hay gì đó chỉ cần không gặp nhau một năm thôi là đã thay đổi đến mức ngạc nhiên rồi. À, nhưng mà tớ đã được Yuu-nii nhận ra.”
“Vì thế, về việc đó, — tớ có làm một số việc.”
“Việc gì cơ?”
Và sau khi được tôi giải thích về trò chơi đoán tên, mặt Mahiru trở nên tái mét.
“...Gì? Cậu làm cái gì cơ?”
“Này Mahiru, cậu đừng có giả vờ như không quen như vậy chứ.”
“Đương nhiên là phải né rồi”
」
“Dù sao thì, từ giờ tớ cần Mahiru giúp đỡ vài chuyện.”
2
Mahiru trầm ngâm.
Từ xưa thì Miya đã cứng đầu rồi mà.
Tính cách tuy đã dịu dàng hơn, nhưng nhiều cái vẫn chẳng thay đổi tí nào.
Có lẽ nếu mình ra tay hỗ trợ và tiết lộ một chút thì nhỏ tức giận lắm nhỉ.
Thôi kệ, dù sao cũng vui.
Nhưng mà dù sao cũng đã mười năm rồi nhỉ Yuu-nii.
Ký ức quá khứ tràn về trong tâm trí tôi.
Chúng ta đã cùng nhau làm không biết bao nhiêu chuyện.
Nhưng giờ nhìn lại mới thấy, mình gây không biết bao nhiêu chuyện nhỉ.
Đặt tay lên ngực, cảm giác khuôn mặt của Yuu-nii lại ùa về.
Tim tôi đập dữ dội.
“...”
“Mahiru này, cậu đang nghĩ cái gì đó hư hỏng phải không?”
“Huh? Không phải.”
“Ý tớ là sao cậu tự nhiên lại ép sát vào người Yuu-nii vậy? Cái đồ biến thái này.”
“Không, tớ chỉ ôm anh ấy thôi.”
“Có cần tớ ôm cậu không?
“Chắc chắn rồi, sau mười năm không gặp ai mà chẳng xúc động muốn ôm chầm lấy nhau chứ.”
“Thôi, tớ xin khiếu!”
“Ngày trước Miya cũng hay bám lấy ảnh suốt mà.”
“Lúc đó còn bé mà… Thôi đừng nhắc lại những chuyện ngại ngùng đó nữa.”
“Nhìn lại thì lúc đó chúng ta cũng quậy phá chẳng kém ai nhỉ.”
“Ừm”
“Nhưng mà dù sao thì đó cũng là những kỉ niệm vui vẻ.”
“... Ừm”
Ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp ngoài cửa sổ, cả hai cùng ôn lại những kỉ niệm vui vẻ cùng Yuu-nii.