1
“Hihihi.”
Miya nằm ngửa trên giường và cầm cuốn sách tử vi trong tay.
“Hehe.”
Tôi đã nhìn chăm chú vào trang sách có nhiều nếp gấp đến nỗi tôi cũng chẳng biết đã bao lâu rồi. Tôi cứ nhìn vào cuốn sách mà chẳng hề thấy chán.
‘Tính cách của nam Thiên Bình và nữ Cự Giải có độ hoà hợp là 90%.’
‘Hai người họ chính là cặp đôi mà thần linh yêu mến.’
“Fuhehehehehe.”
Tôi biết cuốn sách tử vi từ một người nổi tiếng về tâm linh đã hết thời này chẳng đáng tin tẹo nào, nhưng khi nhìn vào những dòng chữ được viết trong đó, tôi không thể không nhếch mép mỉm cười.
(Yuu-nii đang bối rối, kết quả này cũng ổn đó nhỉ.)
Mặc dù đã nói sinh nhật ra sinh nhật của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy có phần hơi giận dỗi vì anh ấy vẫn chẳng hề nhận ra thân phận của tôi.
Nhưng con người đúng là kì lạ ghê.
Chỉ cần nhìn thấy một lá số tử vi mà mình biết nó là giả, thì những cảm xúc tiêu cực cũng gần như biến mất.
Ra vậy, Miya đã hiểu được một chút cảm giác của các cô gái mê bói toán rồi.
“―Ê.”
Tuy nhiên, đây không phải là mục tiêu chính. Như lá số tử vi cho biết, nếu hai người không vượt qua rào cản thì quan hệ của cả hai sẽ không bao giờ tiến triển.
“Nè.”
Làm thế nào để anh ấy nhận ra mình nhỉ? Lần này tôi đưa ra một nước đi rất táo bạo, nhưng anh ấy vẫn chẳng thể nhận ra.
Nhưng nếu đưa ra những gợi ý lộ liễu quá thì trông mình như thể đang rất nóng vội vậy— mặc dù đúng thật là mình đang rất nóng vội, nhưng phải nghĩ ra một kế sách tinh tế hơn mới được.
“Chị ơi!”
“Hya!”
Cuốn sách bị đẩy ra, thay vào đó trước mắt tôi là một bé gái đang phồng má tức giận.
“À, Misora-chan, có chuyện gì thế?”
Haruyama Misora, em ấy là một đứa trẻ chín tuổi, nhỏ hơn tôi chín tuổi. Em ấy có mái tóc màu nâu nhạt và được buộc lại một cách gọn gàng, bé ấy mặc một chiếc áo sơ mi hơi rộng và quần đùi.
“Chị có chuyện gì vậy? Đến giờ ăn rồi đó, em đã gọi chị bao nhiêu lần rồi biết không hả. Chị cứ làm cái vẻ mặt ỉu xìu chả chịu nghe gì cả.”
“Nè, gớm quá đó.”
“Lẹ lên, không là mẹ sẽ giận đó.”
Rồi, chị biết rồi mà. Trả lại cho chị cuốn sách đi nào.”
Misora lật cuốn sách mà em ấy vừa dật lấy ra—
“Nè Onee chan, chị đã bao giờ có bạn trai đâu, đọc sách này làm gì chứ?”
“Chậc.”
Trẻ con đúng là đáng sợ thật, chúng chẳng bao giờ nói dối. Chúng chỉ nói thẳng những điều khiến người khác tổn thương thôi.
Không phải là tôi không có bạn trai.
Mà là do tôi chưa gặp được chàng trai nào mà tôi thực sự thích thôi.
Bây giờ thì khác rồi.
“Nhưng. đó không phải là thứ mà trẻ con nên đọc đâu. Trả lại cho chị đi.”
“Đến trẻ con cũng không tin mấy cái như này nữa mà.”
C-cái con nhóc chết tiệt nàyyyy.
Ngày trước, em ấy thường gọi tôi là 'Onee-chan' và thường thường đi theo tôi, trông thật đáng yêu làm sao. Nhưng gần đây, có vẻ như em ấy lại ngày càng thể hiện sự nổi loạn hoặc thậm chí là cạnh tranh với tôi từng chút một.
“Nè, chuyện đó không quan trọng, tới giờ ăn tối rồi đó.”
Misora đóng cuốn sách lại, quăng nó lên giường, rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
“Mou.”
2
“Tất cả là lỗi của Misora.”
Sau bữa ăn, tôi trở về phòng thì nhận thấy đèn thông báo của điện thoại đang sáng. Khi kiểm tra thì tôi thấy có tin nhắn.
“Là ai nhỉ?”
Ngả xuống giường, rồi khởi động ứng tin nhắn lên.
[Yuu-nii đã trở về chưa?]
Tôi vừa nhắn tin rằng Yuu-nii đã về nhà lúc nãy.
Tôi sẽ trả lời tin nhắn.
[Về rồi.]
Ngay lập tức đã có dấu đã đọc.
[Thật sao? Vậy thì ngày mai tớ sẽ đi.]
Ngày mai?
[Chờ chút đã nào.]
Sau khi gửi tin nhắn, Miya vội vàng gọi điện thoại. Điều quan trọng là dù cậu ấy có đi đâu, thông tin của Miya phải được giữ kín. Nếu cậu ấy nói "Em đã nghe từ Miya đó~", thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết.
[A, moshi moshi? Mahiru?]