1
Dưa hấu.
Bắt côn trùng.
Lễ hội pháo hoa.
Mùa hè có rất nhiều truyền thống, nhưng đối với lũ trẻ, thứ gần gũi nhất có lẽ là việc được xem lại những bộ anime đã từng gắn bó với tuổi thơ của chúng.
Những bộ anime kinh điển từ thời trước, với những câu chuyện hấp dẫn và nhân vật đáng yêu luôn là một sức hút đối với trẻ em Nhật Bản, đặc biệt là vào mùa hè, khi chúng có nhiều thời gian rảnh rỗi.
“Thú vị thật đó–”
Mahiru người đang ngồi trên đùi tôi, nói. Miya và Asaka có vẻ như đang có việc gì đó phải làm, nên hôm nay chỉ còn có một mình Mahiru ở đây thôi.
“Đe-ri-ya-ri-ya-ri.”
Mahiru đứng lên và bắt đầu đấm đá loạn xạ vào không trung.
“Aha, tìm được rồi!”
Đó là một cảnh tượng rất đỗi đáng yêu.
“Yuu-nii, hãy đấu với em.”
Chúng tôi đang xem ‘Dragon ball Z’. Sau khi xem xong mấy bộ anime kiểu này, chắc hẳn ai cũng từng muốn được hòa mình vào trò chơi đối kháng ấy.
“Hừm, cùng thử sức nào.”
“Yá!”
Mahiru tung ra một đòn móc phải yếu nhớt và Yuu nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đỡ nó trong khi ngồi xuống.
“Khự. De-rya”
Đòn tiếp theo là một cú đá, nhưng nó cũng yếu đến mức có thể nhẹ nhàng đỡ được. Mà, với sức của một bé gái lớp 1 thì cũng chỉ đến như vậy thôi.
“Ha hahahaha, cái gì vậy chứ? Luôn bảo anh yếu mà chỉ có thế này thôi á? Cú đá đó chẳng có lực gì cả.”
“Waa.”
Tôi đứng dậy nắm lấy cổ chân Mahiru và nhấc ngược con bé lên, tôi biết mình làm như vậy là không nên nhưng nghĩ đến cách con bé đối xử với tôi hằng ngày, tôi nghĩ mình có thể sẽ được tha thứ.
Chiếc áo phông bị lộn lên, để lộ chiếc rốn trắng trẻo.
Thật này, trẻ con đúng là nhẹ thật.
“Buông–, buông ra–, đồ biến thái–”
“Ai là đồ biến thái hả?”
Tôi tự hào về chiến thắng của mình khi đã hạ gục được Mahiru.
“Mà, đây chính là sức mạnh của ta. Nếu đã hiểu thì đừng gọi ta là ‘tên yếu đuối’ nữa đấy?”
“Chết tiệt–, em sẽ đi luyện tập. Cứ chờ đấy!”
Mahiru bực tức nói thế rồi lao vút ra ngoài.
“Yare yare.”
Tôi đang có hơi quá đáng không nhỉ?
Không, lâu lâu tôi phải thể hiện sức mạnh của một người lớn để những đứa trẻ đó không coi thường tôi chứ.
2
“Hiaaaaa”
Mahiru đang chạy quanh ở công viên. Cô nhóc đã quá chủ quan khi nghĩ rằng bản thân mình sẽ chẳng bao giờ bị Yuu-nii dễ dàng đánh bại.
Một thất bại đáng xấu hổ.
Tại nơi này, mình sẽ tích lũy sức mạnh thật vững chắc để phục thù.
“Phù, nghỉ cái đã.”
Sau khi uống nước tại vòi, cô nhóc tiến đến khu trò chơi ở trong rừng.
Leo lên đỉnh và nhìn xuống mặt đất.
Nhảy xuống từ đây xuống để rèn luyện sức bật.
“........”
Hay là nhảy thấp hơn một bậc nữa nhỉ, hay là hai bậc hoặc thấp hơn nữa cũng được. K-không phải vì tôi sợ đâu.
“.....”
Hay là xuống thấp hơn một chút nữa nhỉ?
“Yee.”
Cố gắng hết sức, tôi nhảy từ xà kép xuống. Được rồi, như thế này, chắc chắn chân của mình sẽ mạnh lên. Tiếp đến sẽ là tập cho cánh tay.
“Hàa, hàa, hàaa.”
Khi lên được nửa cái xà đơn, cánh tay tôi dần tê cứng. Nhưng nếu không vượt qua giới hạn thì sẽ không thể mạnh lên được. Tôi đã vượt qua được đoạn mà thường thì tôi sẽ bỏ cuộc và cuối cùng cũng có thể tiến đến đích.
“Hùm, mệt quá.”
Chuông báo thức buổi trưa vang lên đúng lúc buổi luyện tập kết vừa kết thúc. —Thôi về nhà ăn cơm đã, nạp đầy năng lượng rồi tính tiếp.
“Yuu-nii, hãy đợi đó!”
3
“Yuu-nii , đấu với em tiếp đi mà!”
Khoảng 3 tiếng sau Mahiru quay trở lại.
“Em đã đi luyện tập và trở nên mạnh mẽ hơn rồi đó.”
“Vậy à??”
Chơi với trẻ em mà nghiêm túc quá thì chả ra dáng người lớn tẹo nào, lần này cứ nhận thua cho rồi.
Tôi đứng lên và đứng đối diện Mahiru.
“Hahaha. lại đến đây để thua ta nữa à?”
Tôi nói những câu thoại theo kiểu phản diện.
“Lên nào.”
Nói rồi, Mahiru vươn thẳng cánh tay rám nắng của mình.
“Sức mạnh bóng tối hãy chảy vào trong taaa…”
Sợ ghê.
“Hãy nhận lấy sức mạnh của thần linh đi.”
Rồi cái sức mạnh hắc ám hồi nãy đâu rồi hả?
Mahiru thu tay lại trước ngực rồi nghiêng người sang một bên.
“Hãy nhận lấy sức mạnh hủy diệt này đi.”
Ít nhất cũng phải thống nhất được cái thuộc tính đã chứ. Thôi, thì trẻ con ai cũng vậy thôi. Dù sao thì tôi cũng quá tốt bụng khi phải chịu đựng trò trẻ con này rồi――
“Yayyyy.”
Chạm.
“Ủa?”
Trong chớp mắt, tầm nhìn của tôi trở nên trắng xóa.
Cơn đau buốt chuyền đến toàn thân tôi, tôi gục xuống đất ngay lập tức.
Nắm đấm của Mahiru đã đấm thẳng vào giữa hai chân tôi.
Đó là một điều kỳ diệu được tạo ra bởi chênh lệch chiều cao giữa cả hai.
Đây đích thị là tình huống lật ngược thế cờ.
“A, AA…”
Những ký ức thời thơ ấu và khuôn mặt của mẹ cứ hiện lên rồi biến mất liên tục trong đầu tôi. Một cảm giác như ruột quặn thắt lại chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi.
“Hí, hí.”
“Trời ạ, Yuu-nii, có ổn không đó?”
Mahiru nhấc đầu tôi rồi đặt lên đùi em ấy.
“Xin lỗi, tại em nghiêm túc quá.”
“A, um…”
“Dù sao thì em đã có thể đánh bại Yuu-nii chỉ bằng một đòn… có vẻ là em đã trở nên quá mạnh rồi.”
Ai, ai đó, giúp tôi với.
“... Nên phong ấn sức mạnh này lại thôi.”
Ai đó, ai đó.
“Để một ngày nào đó, em sẽ dùng nó để đánh bại kẻ thù thực sự của mình.”
Ai đó…