Trans+Edit: Kira
Trans: Haiz còn một chương nữa thôi, một chương nữa thôi!!!....hay là thôi dừng để dành dịp khác đăng nhỉ?
-----------------------------
Ánh trăng chiếu xuống soi sáng mặt đường nhựa.
Anh nhìn bốn phía xung quanh, xác nhận không có bóng người, anh nhanh chóng hướng chạy sang phía bên kia.
Chỉ dựa vào hai chân không có cách nào đào thoát khỏi lũ zombies thông minh. Muốn thoát được cần phải kiếm một chiếc ô tô hoạc xe máy, nhưng những phương tiên gần khu này đều đã bị rút sạch xăng. Nếu muốn kiếm chiếc còn chạy được thì chỉ có băng qua cầu mới tăng khả năng tìm thấy.
(haha..aha.hah!....ha….ha!)
Chạy một hồi lâu, thân thể anh đã bắt đầu kiệt sức, hơi thở anh trở nên dồn dập. Bước chạy loạng choạng, anh ngã xuống trên nền đất, hai tay vẫn giữ khẩu súng, trong khi kiệng vẫn thở hổn hễn. Cơ thể anh đau đớn, cứng ngắt. Do mất kiên nhẫn anh không thể điều khiển cơ thể hoạt động trơn tru được. Cổ họng thở ra một hơi nóng bỏng, phổi anh như tham lam cố gắng hút thật nhiều không khí vào.
Cho dù vậy, anh vẫn cố di chuyển hai chân chạy đi.
Nó sẽ kết thúc nếu anh bị vây lại.
Nhưng ngay lúc anh tiến đến chân cầu ngay gần sáu làn xe chắn ngang lại thời điểm, hai bóng người đập vào tầm nhìn của anh.
(hah…hah…hah…)
Anh nhất thời dừng bước, điều chỉnh lại hô hấp. Hai mắt chăm chú nhìn về trước.
Hai hình bóng người đứng ngay con đường hướng ra ngoài, nhưng anh xác định nó có ý đồ rõ ràng.
Đó không thể nào là zombies được, càng không thể là nhân loại vì quanh đây chẳng còn ai khác ngoại trừ anh.
Chúng là zombies thông minh.
Yuusuke quay đầu hướng về bãi đỗ xe ngầm. Tên đầu lâu đang cười đắc ý chậm rãi tiến lại gần chỗ này.
Nếu vượt qua cầu lúc này anh sẽ bị mắc kẹt lại từ hai phía.
(Khốn nạn!)
Anh xoay người, chạy qua trước tòa thị chính hướng đến phía cây cầu bên kia.
Một dự cảm không lành nổi lên trong lòng anh.
Anh đã định tẩu thoát bằng chiếc xe máy, nay lại bị vờn tới vờn lui như một con mồi chạy tứ phía tìm lối thoát.
Ngay từ lúc nhìn thấy hai con thông minh ở cuối cây cầu, anh đã nhận ra chúng ngay từ đầu đã không để anh thoát đi được.
“…Tránh ra!”
Yuusuke không tránh những zombies đang lảng vảng trên đường, mà hất chúng ngã xuống mặt đất.
Trong khi ổn định lại cơ thể đang ngã xuống, anh có thể nhìn thấy hướng cây cầu bên kia cũng có bóng người đang đứng ở đó.
Cũng là một con zombie thông minh.
Lần này không phải ở cuối cầu mà là ngay ở lối vào. Nó đứng im bên cạnh lan can nhìn về hướng bên này.
Anh dưng súng lên như muốn đe dạo đối phương, nhưng nó không nhúc nhích. Có lẽ đối phương cho rằng khoảng cách này không thể nào bắn trúng được.
(Có thể thoát được không? Khốn nạn! Thế này chẳng khác gì cây cầu lúc trước.)
Phía sau tên đầu lâu và những con khác đang thư thả thu hẹp lại khoảng cách.
Anh không còn cách nào khác đằng phó mặc cho số phận. Anh quyết định hướng đến cây cầu trước mặt đột phá.
Nhưng lúc này, một thân ảnh ngoài dự liệu từ một góc lao ra.
Tầm nhìn của anh bị hạn chế, con zombie thông minh đó lợi dụng bóng tối núp sau góc khuất chiếc xe ô tô.
Đối phương muốn cướp lấy khẩu súng trong tay anh, nhưng lại bất ngờ bị anh dùng báng súng phang cho một phát. Thừa dịp đối phương cố gắng đứng dậy, anh dùng chân đá vào bụng nó một cái, kéo dãn khoảng cách rồi hướng súng đến bóp cò. Phần bụng và một phần thân trên bị thổi bay, nội tạng bên trong văng tung tóe ra ngoài, xương sống bị gãy tuy vậy thân trên và dưới vẫn còn gắn liền với nhau.
Ánh mắt vừa rút về, một con zombie phụ nữ nhảy ra từ một nhóm zombies gần đó.
Yuusuke kiềm chế không có nổ súng.
Đối phương trốn lại về phía sau đám zombies kia, nếu anh không thể một phát giết chết được nó. Thì tiếng súng chỉ thu hút thêm nhiều con zombies khác bu lại.
(Còn lại bao nhiêu viên đạn?)
Anh sốt ruột đưa vào túi kiểm tra số đạn còn lại.
Bỗng nhiên có tiếng kính vỡ truyền đến từ phía sau.
Quay đầu lại, anh thấy một thân ảnh đang nhảy từ lầu hai tòa thị chính xuống.
Đó là nữ sinh cầm thương kia.
Cô ta khụy gối tiếp đất, cái váy bị tốc lên lúc nhảy xuống. Ánh mắt cô hướng đến chỗ Yuusuke trong khi chậm rãi đứng lên.
Không may thay, lại có thêm một con zombie thông minh hình dáng đàn ông cầm theo cây gậy bước ra từ tòa thị chính, kéo lê nó trên bậc tam cấp trong khi xuống. Đó chính là vũ khí của người canh gác từng sử dụng. Có vẻ như tên đó lượm được đâu đó trong tòa thị chính.
Yuusuke vô ý lùi về sau vài bước.
Anh đã bị bao vây.
Bọn chúng ngay từ đầu không có ý định bắt anh ở bên trong tòa thị chính.
Hơn nữa có vẻ chúng hiểu rõ sự ưu việt của khẩu shotgun bên trong tòa nhà khiến cho anh khó bị áp đảo được. Mù quáng xông lên chỉ làm tăng số lượng đồng bạn hi sinh vô ích. Để tránh tình huống đó, chúng đã đợi thời điểm anh trốn ra bên ngoài.
(….!)
Yuusuke cắn chặt môi.
Đáng lẽ ngay lúc ở cây cầu ban đầu kia anh nên lựa chọn mạnh mẽ đột phá qua luôn. Lúc này số đạn đã không còn đủ đối với số lượng kẻ địch trước mắt nữa.
Nếu cố gắng xông qua cây cầu ngay bây giờ, thì anh sẽ bị tập kích từ phía sau. Tuy coi chúng có trí tuệ, nhưng tận đáy lòng anh vẫn xem thường chúng như những con zombies khác. Trong giấc mơ, anh đã từng trải nghiệm khả năng hợp tác nhóm đi săn vô cùng tốt của chúng.
Lúc này lối thoát duy nhất chính là khu vực chưa xác định phía xa tòa thị chính.
----
Yuusuke chạy từ nơi này sang nơi khác.
Ở đây vốn là trung tâm thành phố, đường phố rộng xung quanh là những kiến trúc san sát nhau. Mà Yuusuke trong đó chạy đi một cách tuyệt vọng.
Còn bọn zombies thông minh thì lại ngày càng thu hẹp vòng vây. Mặc dù vậy, chúng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh. Cứ giống như phương thức hành động của mấy tên sát nhân biến thái.
Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện ở gần anh, trong vô thức anh bóp cò súng.
Tuy rằng phát súng thôi bay một bên cánh tay của nó, nhưng sau khi bình ổn lại thân thể, nó lại không có chút phản ứng gì chạy đi.
Đó chỉ là một con zombie bình thường.
Thật lãng phí đạn.
Một cỗ máu nóng xông thẳng lên đầu anh.
“Cút cmn tụi mày đi!”
Yuusuke hướng nòng súng về lũ zombie thông minh phía sau rồi bóp cò.
Một chiếc xe đằng sau bị thổi tung nắp phía trước vì đạn bắn trúng động cơ, kính chắn gió phía trước bị thổi bay.
Nhưng lũ zombies thông minh lại không có chút tổn hại nào. Chúng di chuyển như những bóng ma từ vật chắn này sang vật chắn khác.
(Còn lại bao nhiêu phát nữa?)
Lúc này anh đang chạy như điên trên đường, nhưng anh vẫn không quên nạp lại đạn cho khẩu súng. Ngón tay vô ý không nắm lấy viên đạn một cách vững vàng. Viên đạn rơi từ trên tay anh xuống lăn trên nền nhựa đường. Yuusuke cúi xuống đưa tay ra nhặt, nhưng viên đạn lại lăn hơi xa anh chút.
(…!)
Thân thể anh toàn bộ cứng lại.
Dương đầu lên nhìn thì phát hiện vòng vây lại thu hẹp thêm một chút.
Tay anh run rẩy cho vào túi, nạp vào súng viên đạn thứ ba.
Còn hai viên dự phòng.
Tổng cộng 5 viên đạn.
Mà hiện tại anh có thể thấy sơ qua kẻ địch có bảy tên.
Bởi vậy lúc này anh cảm thấy sợ hãi thực sự.
Trước giờ anh chưa từng chuẩn bị tâm lý để chết.
Anh vẫn luôn chuẩn bị tốt đường lui cho mình.
Nhưng hôm nay, anh đã bị dồn vào đường cùng.
(…Sẽ chết ư?)
Giống như những người khác, bị lũ zombies này gặm đến chết.
“Đừng có đùa tao!”
Bị nổi sợ hãi kích động, anh vung súng hướng về cái bóng đang hướng đến mình. Nó phóng ra từ một con hẻm phía sau anh.
Anh bật người hướng súng ra sau bắn.
Một phát rồi hai phát. Anh bóp cò mà không thèm nhắm.
Tiếng súng vang lên liên tiếp.
Con zombie thông minh lập tức né tránh, tạo nên một khoảng trống tạm thời.
Tuy vậy anh vẫn chưa thể thoát khỏi vòng vây, mà kết quả đối phương cũng không có nổi một thương vong nào.
(Đạn…)
Trong súng chỉ còn một viên.
Nếu như không nhanh chóng nạp lại trước đợt tấn công mới, anh sẽ nhanh chóng rơi vào thế không chút phản kháng được.
Yuusuke nhìn xung quanh nỗ lực tìm một chỗ che chắn.
Bên kia là một cửa hàng tiện lợi cửa tự động đang mở. Anh vội chạy tới, nhảy qua quầy thu ngân, lăn xuống trên sàn. Mặc kệ cơn đau do tiếp đất anh nhanh chóng nạp hai đạn còn lại vào súng.
Còn lại ba phát bắn.
Thời khắc cuối cùng ngày càng đến gần.
(Mình không thể nào thoát được…)
Tuy trong đầu phát ra lời nói lãnh đạm hờ hửng vậy, nhưng tim anh vẫn đập liên hồi.
Lũ zombies thông minh khát khao trả thù.
Nếu bị chúng bắt được, kết cục trước mắt anh là một cái chết bi thảm.
Trong đầu anh không khỏi hiện lên khung cảnh cái pháp trường hành quyết bên trong trường đại học.
Anh biết rõ mình cần ra ngoài trước khi bị chặn cửa nhưng cơ thể anh lại không cử động được.
Bọn zombies thông minh cũng không ngay lập tức lao vào trong cửa hàng, xem ra chúng hiểu rõ mù quáng xông vào thì sẽ phải táng thân cho phát súng mà trở thành những cái xác vô hồn.
(Tình hình lúc này…)
Đạn vẫn còn.
Nhịp thở cũng bắt đầu dồn dập hơn.
(…)
Sự nôn nóng như hàng vạn con sâu mọt gặm nhấm thành hàng nghìn lỗ hổng trong lòng anh lúc này.
Mùi của cái chết vẫn cứ lỡn vỡn quanh anh không thể nào xua tan đi.
Trong tình huống này, chỉ còn một cách là anh có thể tự chọn con đường kết thúc cho bản thân.
Anh chỉ mỏm súng vào đầu mình, tay hướng xuống đến chỗ cò súng.
Có vật gì đó được ném vào bên trong cửa hàng. Tiếng một vật nặng vang lên trên sàn. Nhưng Yuusuke không thể ló đầu ra mà tìm hiểu. Anh biết lũ zombies thông minh đang thăm dò phản ứng bên trong.
Sự giằng co trong im lặng tiếp tục được kéo dài thêm một lúc.
Trong nháy mắt anh không biết bản thân còn có thể tiếp tục cục diện giằng co như thế này không. Nhưng thời gian càng kéo dài vòng vây lại càng trở nên hẹp lại. Nếu chạy trốn thì chỉ có thể tận dụng dịp này, nhưng rồi anh vẫn sẽ bị chúng đuổi đến kiệt sức.
Anh chỉ có một mình, bên phía địch thì ngày càng vây chặt hơn.
Không có một chiến hữu nào.
Mà đây cũng là do ban đầu anh đã cự tuyệt nó.
Thực sự đây chính là kết cục dành cho anh.
(…….)
Yuusuke thở ra một hơi, anh đang định dương súng lên.
Bỗng dưng anh phát hiện có cái gì đó cưng cứng ở phần eo.
(….?)
Sờ tay xuống sau lưng, đằng sau chính là khẩu lục tự động Mitsuki đưa cho anh.
Sự sợ hãi trong nháy mắt hầu như biến mất.
Trong đầu anh hiện lại hình ảnh, Mitsuki nói sẽ tiếp tục chiến đấu theo cách của mình mà không tiếp nhận khẩu súng này.
Quả thực trong quá trình chạy trốn khỏi tòa thị chính, cô ấy căn bản không cầm lấy bất kỳ vũ khí nào trên người.
Tay không một tấc sắt, một mình chạy trốn bên trong tòa thị chính lúc zombies tập kích vào.
“….”
Yuusuke gỡ băng đạn ra kiểm tra lại bên trong. Vẫn còn bắn được vài phát.
“…haiz..”
Yuusuke dựa cái chuôi khẩu súng này lên trên trán, thở mạnh một hơi.
Ngay cả với khẩu súng này, đạn vẫn không đủ, không giống như khẩu shotgun, hỏa lực khẩu súng này yếu hơn nhiều. Cũng không thể giúp thay đổi tình hình hiện tại.
Cho dù vậy.
(Nếu giết được tên đó)
Nếu giết được tên đầu lâu kia, không chừng có thể tạo ra cơ hội trốn thoát.
Không thể nào xác định được lần hành động này chúng phụ thuộc vào tên đầu lâu bao nhiêu, nhưng không còn kế hoạch nào khác giúp anh sống sót.
Điều chỉnh lại hơi thở, Yuusuke chuồn ra từ hướng cửa sau.
Không phát hiện mai phục. Yuusuke lo lắng bản thân có thể bị đối phương đột kích từ bên trong bóng tối,
anh lựa chọn đường đường rộng nhất mà chạy hết sức bình sinh của mình. Khẩu shotgun được anh khoác trên lưng, anh từ bỏ cảnh giới để dồn toàn lực mà chạy.
(Đối phương vẫn còn có thể đẩy nhanh tốc độ lên nữa)
Do zombie không biết mệt nên chiến đấu lâu dài đối với anh là một bất lợi, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn đối kháng anh có thể quấy rối đối phương hành động.
Yuusuke đột nhiên phát hiện ven đường đi bộ có cài gì đó đang truy đuổi anh. Tay anh theo bản năng hướng đến cầm lấy khẩu shotgun nhưng bị anh kìm lại.
(Dù thế nào nổ súng cũng không trúng đối phương)
Hơn nữa vừa chạy vừa bắn chỉ lãng phí đạn. Còn đối phương thì đang chờ đợi khoảng khắc đó.
Lúc nay anh cảm nhận được mình đang là một con mồi trong một cuộc săn bắn. Đối phương không biết mệt mỏi hay đói khát, chúng chỉ chậm rãi chờ đợi con mồi cạn kiệt sức lực.
Yuusuke lúc này chỉ lo chạy vừa cảnh giác đối phương tập kích.
Tuy rằng phía đối diện có cây cầu nối sang bên kia bờ, nhưng có khả năng cũng đã bị chúng chặn lại.
Anh hướng đến phía chỗ ngân hàng, chạy băng qua khách sạn.
Ngay chỗ đó anh phát hiện,
(Là nó!)
Yuusuke nhanh chóng tiến vào lối cầu thang hướng xuống tàu điện ngầm mà anh phát hiện được.
------------
Bên trong tàu điện ngầm tối om.
Dựa vào ánh sáng của ánh trăng, anh suýt nữa té cầu thang trong khi đi xuống.
Ngay khi xuống đến hết cầu thang, anh quay lại lấy khẩu shotgun ra làm tốt tư thế nhắm bắn. Tiếng bước chân đến gần.
Anh nổ súng vào cái bóng đang nhào tới cách anh chưa tới 5m. Xuyên qua ánh sáng soi chiếu của ánh trăng anh thấy được đối phương bị thổi bay một đầu vai.(Trans: ở đây mình đọc không xác định được là chết hay chưa)
(CÒN HAI PHÁT)
Lỗ tai anh lúc nảy bị tê liệt bởi tiếng súng nổ, anh kéo thanh trượt để vỏ đạn rơi ra ngoài. Rồi bật đèn pin được gắn trên thân súng, lui ra sau theo sát từng ô ánh đèn rọi tới chạy đi.
Mặc dủ tai anh đang tê dại vì tiếng súng hồi nãy, nhưng anh vẫn nghe rõ mồn một tiếng bước chân truy đuổi của chúng từ đằng sau.
Nếu như là trên mặt đất, thời điểm anh bị bao vây chỉ có thể kháng cự lại đến khi kiệt sức. Còn ở bên dưới này, có rất nhiều lối thoát khác nhau để thoát hiểm. Vì vậy đối phương chỉ có thể truy tung theo phía sau anh.
Mặc dù trong bóng tối đẩy anh vào thế bất lợi, nhưng anh không nghĩ ra thêm được gì khác.
Khung cảnh được đèn pin chiếu sáng dưới tàu điện ngầm như thể một thế giới khác mặc dù anh rất quen thuộc.
Một thân ảnh thoáng qua phía trước, Yuusuke vội vàng giơ súng lên nhưng nó chỉ là một con zombie bình thường.
(Một chỗ nào đó! Một vị trí thuận lợi để ngắm bắn!)
Trước mặt có chướng ngại vật.
Hơi thở anh như bị chặn lại, nhịp tim đập dồn dập. Tất cả cơ bắp đang kêu gào vì đau đớn.
Nguyên nhân là do lúc Yuusuke băng chỗ soát vé thời điểm, đầu gối anh bị lệch vì thế không kiểm soát được thân thể lúc rơi xuống, chỉ có thể té lăn ra trên mặt đất. Nguyên nhân vì bóng tối anh không xác định rõ khoảng cách cộng thêm thể lực đã bị hao mòn trầm trọng.
(Khốn thật!)
Anh lập tức quay hướng súng về đằng sau, hướng về một nam zombie thông minh đang vượt qua chỗ kiểm soát bóp cò súng, mà đối phương ngay thời điểm tiếng súng vang lên bị thổi bay ra một phương khác, không thể xác định được phát súng đó đã kết liễu đối phương hay chưa.
Bởi vì tên đầu lâu kia cũng đã đuổi đến gần.
Keng… tiếng kim loại va chạm vang lên.
Đối phương chém thẳng xuống từ phía đằng sau bằng cây đao, va vào khẩu súng shotgun chắn ở trước, lực chém khiến anh bị văng ra ngã trên mặt đất, đèn pin bởi vì lực chém mà bị tách rời bay sang hướng khác.
Ngay sau đó phần bụng anh chịu một sự chấn động.
Tên đầu lầu dùng cước đá vào bụng anh.
“Phuae….”
Yuusuke bị đá bay ra lăn lôn trên sàn, nước bọt văng tung tóe.
Bên tai truyền đến âm thanh tiến lại gần của tên đầu lâu.
Cho dù như vậy bản thân anh vẫn như cũ không buông khẩu súng trong tay ra.
Anh nhắm bắn bằng một tay dưới ánh sáng yếu ớt của ánh đèn rơi gần đó.
Chiếc áo thổi bay lên, phát súng rất gần tuy vậy nó không trúng tên đầu lâu mà chỉ sượt qua phần bụng.
“Hừm!”
Do bản thân không có thời gian điều chỉnh đúng tư thế bắn cùng với không kiểm soát được độ giật của súng. Một cơn đau mãnh liệt truyền đến từ cổ tay và vai, khẩu súng cũng vì thế mà văng ra rơi vào trong bóng tối.
Tiếng bước chân của tên đầu lâu tiếp tục vang lên.
Hắn ta như một hồn ma hiện lên trước mặt. Bên kia cây đao đang hướng tới hai tay trống không của anh chém xuống.
(!)
Yuusuke bật dậy, rút khẩu súng ngắn từ sau lưng ra điên cuồng xả đạn.
Hai phát vào thân, một vào cánh tay.
Ở khoảng cách gần như vậy, đạn không có khả năng bị lãng phí.
Do bị trúng đạn, bởi vì lực đẩy của chúng, tên đầu lâu buộc phải lùi về sau khoảng một mét. Chấn động khiến cây đao trong tay hắn rơi xuống đất.
Dù vậy đối phương không có ngã xuống.
Tên đầu lâu điều chỉnh lại thăng bằng cơ thể, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hai còn mắt ma trơi kia tiếp tục dán chặt lên người anh.
Quần áo ướt đẫm bởi máu chảy ra từ vết thương do viên đạn. Một phần quần áo và máu thịt cũng bị thổi bay bởi đạn.
“…..”
Yuusuke giương súng nhìn chằm chằm vào tên đầu lâu ở đối diện.
Ánh sáng đèn pin nhấp nháy chiếu lên bộ dáng hai người.
Đối phương là zombie, nếu không bắn vỡ đầu thì không thể nào giết chết được nó. Cánh tay anh vẫn còn đau, khoảng cách này mà ngắm bắn cũng tương đối miễn cưỡng.
Có lẽ đối phương cũng nhận ra điểm này, nên cũng không làm ra bất cứ hành động nào. Đối mặt với vũ khí, đối phương có vẻ đang lo lắng nó sẽ gây tổn hại lên bản thân mình.
Đúng lúc này, phía cửa soát vé vang lên tiếng ồn ào.
Con zombie nam thông minh bị thổi bay vừa rồi vẫn còn sống, dưới ánh đèn mờ nhạt nó đang giãy dụa.
Yuusuke nhất thời cả người run lên, vết thương của tên đó có vẻ không nhẹ, sức chiến đấu của tên đó cũng giảm đi một mảng lớn. Nó đang cố gắng nắm lấy cửa soát vé mà đứng dậy.
Tâm trạng tên đầu lâu thay đổi khi hắn nhìn thấy đồng bạn.
Hắn nhìn anh như đang tính toán cái gì rồi nhẹ nhàng lùi ra sau.
Chậm rãi kéo giãn khoảng cách, thoát khỏi phạm vi bắn tốt nhất của khẩu súng.
Trong khi Yuusuke đang nhìn chằm chằm vào hắn, tên đầu lâu tiến lại gần đồng bạn đang giãy dụa. Nhìn lại anh một hồi, rồi kéo đồng bạn lùi về trong bóng tối rồi biến mất.
“…..”
Giữ nguyên tư thế một hồi lâu, Yuusuke không di chuyển đầu súng đi nơi khác mà vẫn bất động một chỗ.
Không gian tối tăm trong nhà ga bắt đầu yên tĩnh lại.
Hơn mười giây trôi qua.
“Hah…ha…!....Hah…!”
Ổn định lại nhịp thở, Yuusuke đứng dậy.
Đảm bảo không có kẻ địch ở xung quanh, anh mở băng đạn kiểm tra số đạn còn lại.
Không còn một viên nào cả.
“HAH..HAH”
Nếu như hồi nãy anh bóp cò súng, thì anh đã bỏ mình vì hết đạn.
Vẻ mặt cười khổ không thể không chế bắt đầu lan ra.
(Bây giờ không phải là lúc để thả lỏng)
Tuy đã giáng một đòn đau cho tên đầu lâu kia, nhưng khẳng định rất nhanh tên đó sẽ đuổi tới lại cùng với cả team.
Phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Ngay khi Yuusuke bước chỗ đèn pin nhặt lên, anh phát hiện nó đang nhấp nháy. Kiểm tra kỹ anh nhận ra nó đã bị hư hỏng.
Nguyên nhân chắc là do phát chém lúc tên đầu lâu tấn công.
Cầm trên tay, ánh sáng đèn pin tiếp nhấp nháy ngày càng nhiều.
Thứ này còn hoạt động được là do miễn cưỡng, nhưng do sự di chuyển của Yuusuke nó đã trút đi ánh sáng cuối cùng của mình và hư hỏng hoàn toàn. Trước khi nhận ra, anh đã bị bao phủ lấy bởi bóng tối xung quanh.
Ngừng một lúc anh cố gắng làm đèn sáng lại nhưng không thành công.
Dù anh cố gắng bật công tắc hay vỗ nó, ánh sáng vẫn không xuất hiện. nó đã hoàn toàn bị hư hỏng.
Trong bóng tối đen kịt, anh còn không thể nhìn thấy năm ngón tay đang giơ lên trước mặt.
“….”
Không thể quay lại chỗ lối vào.
Kẻ thù vẫn còn ở bên ngoài.
Để thoát khỏi sự truy đuổi của chúng chỉ có thể mò mẫm đi sâu vào bên trong, tìm kiếm lối đi khác tiếp tục đi tới.
Cho đến khi tìm được lối ra khác hoặc đến trạm tiếp theo.
“Đây chỉ là giỡn thôi nhỉ!?”
Mặc cho bóng tối đang bao bọc lấy thân thể, anh tiến sâu vào bên trong như thể bước chân vào hư vô.