Trans+Edit: Kira
Trans: Qùa tết trễ đây! Bận quá chả dịch nhanh được thêm cái chương hại não này nữa....Vì nó hơi khó hiểu với trans nên đã edit lại phần tiến hành phẫu thuật nên có thể ngắn hơn và khác so với nguyên bản và cũng có thể không đúng ở nhiều chỗ mong mọi người thông cảm. Còn khoảng tầm 18 chương nữa là đến 60. Thôi thì hẹn gặp các bạn vào mùa hè.
Thân gửi
Trans
May mà chưa có Tragedy...
--------------------------------------------------------------------------
Makiura trước kia đã từng có ý định rời bỏ sản khoa.
Đó là một ca phẫu thuật sinh mổ, tình trạng của một đứa bé có những chuyển biến xấu sau khi được sinh. Tuy đã có một ít chuyển biến tốt sau khi được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nhưng đứa bé đã không còn thở nữa vào ngày thứ mười.
Tất cả các bác sĩ đều đã cố gắng hết sức để cứu đứa bé nhưng phép màu đã không xảy ra. Makiura cũng chỉ có thể đứng nhìn trong bất lực.
Điều này quả thật bất hạnh đối với một sinh linh nhỏ bé vừa mới bước vào đời trong thế giới này, và càng bất hạnh hơn với gia đình của bé khi biết tin này, người mẹ đã gần như chết đứng khi nghe tin. Makiura lúc đó vẫn còn trẻ, những gì cô phải làm đến an ủi thân nhân giúp họ tốt hơn. Nhưng cuối cùng chính cô lại là người gục ngã trước họ và để họ an ủi mình, khiến bản thân cô cảm thấy mình không xứng đáng làm bác sĩ.
Cô có thể thấy được bản thân cô sẽ tiếp tục gặp phải những trường hợp giống như thế này trong tương lai nhiều hơn nữa, chính vì thế tinh thần cô ngày càng đi xuống, cô không đủ can đảm để đối mặt với nó.
Lúc này, cha cô đưa cô đến trước một ngôi mộ. Đó là mộ của mẹ cô, bà qua đời khi cô còn rất nhỏ. Makiura cảm thấy lạ khi cha cô đưa mình đến đây khác với thời điểm mọi năm.
Sau khi đặt bó hoa lên trước mộ, cô chấp hai tay cầu nguyện trong khi mường tượng hình ảnh mẹ mình dù cho cô chỉ được chứng kiến qua những bức ảnh còn sót lại. Lúc này cha cô ở bên cạnh lên tiếng.
“Ta cho đến tận lúc này vẫn thấy không cam lòng….”
“….?”
“Nếu như lúc đó có công nghệ cùng với hai bàn dày dạn này thì mọi chuyện đã….”
“…Hưh.”
“Nhưng, chuyện này cũng chẳng thể thay đổi được. Không chỉ mẹ con, tất cả mọi người kể cả cha một ngày nào đó sẽ mất đi, không có một ngoại lệ nào cả.”
“….Điều đó.”
Cô hiểu nhưng cô không muốn nghĩ đến điều đó.
Cha cô luôn đi trước cô, bản thân ông chắc chắn đã phải trải qua những tình cảnh tương tự thế muôn vạn lần và ông vẫn đứng đó đối mặt với nó.
“Nhưng, điều đó cũng tốt. Mẹ con đã nỗ lực đến tận giây phút cuối cùng, tất cả mọi người xung quanh lúc đó cũng thế và kết quả của những nỗ lực đó chính là con vẫn sống và sống cho đến tận bây giờ. Vì thế mọi chuyện không sao cả.”
“….”
Đó chính là bác sĩ, người cố gắng cứu vớt sự sống trên bờ vực của cái chết, người chứng kiến kẻ đi người ở lại.
Makiura cũng không còn nhớ nữa,
hình bóng lưng của mẹ mình.
Mở mắt ra. Trước mặt cô lúc này là màu trắng của bức tường. Thân thể cô lạnh cứng.
Cố gắng di chuyển thân thể, bất ngờ cô đập mạnh vào phần bao tử của mình.
“Hah….hah..hahh…”
Nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày của mình ra sàn, miệng cô chua chát, sau khi lau miệng cô cuối cùng cũng tỉnh táo hơn rồi nhìn lên trần nhà.
“Mình đang làm gì thế này….”
Cô nguyền rủa bản thân mình.
Lấy hai tay bám vào tường cô cố gắng đứng lên.
Thời gian cô chẳng có nhiều thế mà giờ đây lại bị lãng phí, máy phát điện cũng khó có thể chống cự lâu hơn nữa. Cô nhanh chóng thay y phục, rồi tiến tới phòng Takashi nhưng…
(Không có…)
Trong phòng trống không, giường bệnh cũng không còn ở đây nữa.
Cô ngạc nhiên, đi tìm kiếm xung quanh cô không thấy một ai.
Một chút tia nghi ngờ cô chầm chầm đẩy cửa vào phòng phẫu thuật.
Một người đàn ông mặc quần áo phẫu thuật quay đầu nhìn về phía cô.
“…Papa…?”
Đó là Yuusuke.
Makiura trầm lặng một hồi.
“Cho hỏi anh đang làm gì thế…?”
“…”
Không có lời đáp lại.
Trên bàn mổ là Takashi, trên người cậu gắn điện tâm đồ cực cùng những dây nối khác. Makiura không thể tượng tượng ra trong lúc cô ngủ, Yuusuke đã đọc tài liệu hướng dẫn và làm theo y đúc, các thông số cũng hiển thị bình thường.
Cạnh Yuusuke là một chiếc xe đẩy cùng cả đống dụng cụ, chứng kiến cảnh này Makiura không khỏi không chớp mắt.
“Cái quái….”
“Tôi chuẩn bị làm phẫu thuật. Cắt phần bụng ra, cắt phần bị thương khâu chúng lại. Chẳng có gì khó khăn cả xong nhanh mà.”(Trans: Vâng thằng cha nội chưa zô ngành y vừa phán rất hay….)
“….Não anh làm bằng cây chăng?”
“Cái người người co múm một chỗ khóc như con nít chẳng được tích sự gì thì out ,đừng làm ồn.”
Theo như những gì Makiura có thể thấy được Yuusuke đã đi kiếm khắp cả bệnh viện các tài liệu phẫu thuật bày chúng ra trên mặt đất và nghiên cứu chúng dưới ánh đèn pin. Có vẻ như do tay không thể chạm vào thứ gì khác ngoài việc phẫu thuật nên anh ta phải dùng chân để lật sách trong khi vừa tiến hành vừa tham khảo. Trời thì lạnh thế này, mà để chân trần không mang dép, Makiura cũng chỉ biết á khẩu trước anh main nhà ta.
Mọi thứ đã được chuẩn bị, tuy Yuusuke không có bất kỹ thuật nào nhưng vẫn cố gắng để thực hiện giải phẫu.
Mắt cô đảo quanh cô thấy một ống tiêm và chai thuốc.
(Ketamin….đó là tên của loại thuốc….nó có dùng để gây mê được, nhưng chỉ với nhiêu đó vẫn không ổn.)
Đây là loại dùng theo đường hô hấp, có hiệu quả giảm đau mạnh. Do không gây ảnh hưởng nhiều đến huyết áp nên nó thường được sử dụng nhiều ở tất cả các bệnh viện.
Tuy nhiên nó cũng ảnh hưởng đến hệ thần kinh, nên cần phải chú ý khi dùng chúng lên bệnh nhân. Vì thế nó thường được dùng kết hợp với thuốc an thần.
Tình trạng nửa mê nửa tỉnh của Takashi là một triệu trứng không tương thích với thuốc. Nhìn trên cánh tay của cậu nhóc, có dấu vết của việc tiêm.
Đây rõ ràng là không dùng dây chuyền mà tiêm thẳng một lần. Makiura trở nên hoảng hốt.
“Quá bất cẩn….! Nhanh dừng tay lại cho tôi!!!”
Yuusuke không quay đầu lại mà chỉ đưa ra một giọng nhỏ.
“Không cần sự giúp đỡ của cô, tự bản thân tôi làm vẫn được.”
“Đây không phải là việc người thường như anh có thể làm! Có thể sẽ có biến chứng… cuộc giải phẫu này cũng không phải đơn giản như anh đã nghĩ.”(Trans: main là ‘người thường’ mà nhỉ?!)
“Chẳng phải cô từng nói là chính tay cô làm nó cũng sẽ chết không phải sao? Vậy thì cho dù phải đào một cái mộ cho nó, thì ngay lúc này tôi cũng sẽ làm hết khả năng của mình.”
Cùng một giọng điệu bình thản như mọi khi, nhưng Makiura có thể thấy được sự khẩn trương trong đó.
Mồ hôi lăn đầy trên trán, đôi lông mày của anh cau lại. Nhìn vô có thể thấy được anh đang phải chịu áp lực đến chừng nào.
Makiura cuối cùng cũng hiểu ra.
Tự Yuusuke biết chính tay anh không thể nào thực hiện phẫu thuật thành công.
Anh ta nghĩ rằng việc cậu nhóc này chết do sự nhu nhược của bản thân anh mà không làm bất cứ điều gì để thay đổi nó là không thể chấp nhận được.
Makiura chỉ im lặng mà đứng im một chỗ.
(Mình…)
Cô cúi đầu.
Cảm thấy Yuusuke không thèm để ý đến xung quanh mà tiếp tục tiến hành, không lâu sau cô ngẩng đầu lên.
“….Anh không biết cách mang găng tay cho đúng à?”
“….Cái gì…Cứ mang như bình thường là được mà.”
“Mặc bao tay cũng phải có quy trình của nó. Quay ra kia rửa tay rồi mang cái mới vào. Anh cũng không muốn đứa nhóc bị nhiễm trùng rồi chết mà đúng không?”
“…..”
Cảm thấy được ánh mắt buồn bực phát ra từ đằng sau, Makiura bỏ bơ nó trong khi chuẩn bị cho cuộc giải phẫu.
Vì thuốc giảm đau đã có hiệu lực, họ nhanh chóng hoàn thành cắm các dây chuyền đảm bảo độ an toàn rồi truyền thuốc an thần đưa Takashi vào giấc ngủ.
Sau đó bắt đầu thiết lập các thiết bị hiển thị thông số huyết áp, nhịp tim, nhiệt độ thân thể,… Sau đó Makiura gắn mặt nạ hỗ trợ hô hấp cho cậu nhóc.
Sau khi mọi thông số đã ổn định cô bắt đầu tiến hành.
“Bắt đầu tiêm Rocuronium. Đến cái vạch màu đỏ kia là đủ.”
Nghe theo chỉ thị của Makiura, Yuusuke bắt đầu đẩy ống tiêm từng chút một rồi dừng lại ngay cái vạch đỏ, chất lỏng di chuyển từng chút một theo đường ống dẫn vào trong tĩnh mạch.
Vốn dĩ không nên để một người nghiệp dư hỗ trợ phẫu thuật, nhưng tình hình một người làm tất cả là điều không tưởng. Cô đã chỉ những điều cần thiết cũng như quy trình, cô cũng giám sát cách Yuusuke tiến hành để có thể can thiệp kịp thời nhưng cũng chỉ là biện pháp đối phó tạm thời.
Thuốc làm giản cơ đã hoạt động.
Cô mở van truyền khí oxi vào đường ống trôn với khí mê.
Sau một lát hơi thở của cậu nhóc dừng lại.
Cô bắt đầu lấy ống truyền khí hình chữ L cố định nó trong miệng cậu bé, rồi điều chỉnh lượng khí vào phổi.
Kiểm tra màn hình các thông số vẫn ổn định. Bởi vì không có trợ lý, nên cô chỉ có thể liếc nhìn nhanh qua để kiểm tra.
Sau khi hoàn tất cô thở dài một hơi. Cô dùng băng dính cố định ống thở lại để nó không rời khỏi miệng.
“Kế tiếp trông cậy vào anh.”
“Ừm..”
Makiura đổi vị trí với Yuusuke. Anh phụ trách theo dõi các thông số để đảm bảo Makiura có thể tập trung vào phẫu thuật.
Sau khi tiến hành khử trùng lại xong cô mang bao tay cao su rồi quay trở lại bàn mổ.
(….Ok.)
Nhìn qua phía Yuusuke anh chăm chú nhìn vào màn hình lâu lâu lại liếc qua nhìn cậu nhóc. Cô biết để mình có thể tập trung vào việc giải phẫu, nên anh im lặng không nói gì và thực hiện mọi thứ theo đúng chỉ dẫn của cô. Nên cô không biết được trong lòng anh lúc này đang cảm thấy như thế nào.
Nhưng lúc này cần phải chú tâm vào giải phẫu trước. Makiura nghĩ thế.
Tiến đến trước cậu nhóc, phủ lên trên người cậu một tấm vải chỉ để hỡ phần bụng.
Cầm tiểu dao trong tay, từ từ hạ xuống cắt theo đường đã vẽ từ trước.
(……)
Nhanh chóng liếc nhìn qua màn hình, các thông số không đổi. Đó là bằng chứng của việc gây mê, nếu bệnh nhân thấy đau thì các thông số sẽ trở nên hỗn loạn.
Thay sang dao mổ điện để cắt lớp mỡ dưới da, dùng kéo mở to cái lỗ rồi bắt đầu cố định nó lại cô có thể thấy được phần nội tạng ở bên trong.
Chuyển sang cây nhíp dài cô bắt đầu tìm kiếm bên trong.
Ruột đã được tìm thấy ngay lập tức. Khi cô kiểm tra, cô có thể thấy được một phần bị rách. Máu không chảy nhiều cũng chưa có mủ, phần bị viêm có thể khống chế được.
Điều này thật may mắn bởi vì thành ruột của trẻ em mỏng nên dễ khiến bệnh tình trở nên trầm trọng, có lẽ mọi việc được như thế này là nhờ thuốc kháng sinh có từ đồn trú.
Dùng kẹp kéo phần một phần ra ngoài tới mép vết mổ. Yuusuke vô tình liếc sang tâm hơi chút giao động.
Bản thân cô có thể hiểu tâm trạng của anh lúc này. Dù gì thì ngay cả một bác sĩ chuyên nghiệp khi làm việc này cũng có chút ảnh hưởng tới tinh thần.
Makiura nhanh chóng thực hiện từng thao tác một. Do thực hiện một mình nên phải đối mặt không ít khó khăn, ngay cả việc thay đổi dụng cụ cũng đã khiến cô lãng phí không ít thời gian.
Sau khi xử lí các bước xong cuối cùng cũng tách được phần ruột thừa ra.
(…..)
Mồ hôi trên trán cô bắt đầu chảy ra nhiều.
Yuusuke nhanh chóng lấy băng gạc lau chúng đi.
Nhắm mắt lại, cô có thể cảm thấy được ánh mắt lo lắng phát ra từ anh.
“Vết thương nhẹ hơn những gì tôi dự đoán. Có lẽ là nhờ sự cứu trợ bên đồn trú.”
“…Thật vậy sao.”
“Các thông số vẫn ổn định chứ?”
“AA…”
Yuusuke nhanh chóng quay lại phía màn hình.
Makiura đặt phần ruột lên khay dùng máy hút hết mủ bên trong ra phần còn lại thì dùng nước muối sinh lí khử trùng.
“Bắt đầu dừng gây mê, tôi sẽ tiến hành khâu vết thường lại ngay lúc này.”
Tiến tới chỗ máy bơm anh chỉ vào cái công tắc rồi hướng về phía bên này nhìn lại, thấy Makiura gật đầu anh mới vặn đóng nó lại.
Việc tiếp theo cô cần cố gắng thực hiện thật tốt. Vì tránh để bị nhiễm trùng vết thương cô phải thực hiện thật cẩn thận.
Sau khi gỡ hết các miếng gạc rồi kiểm tra để không để sót gì lại bên trong, cô bắt đầu khâu miệng vết thương lại. Đôi tay cô di chuyển uyển chuyển đưa cây kim di chuyển qua lại.
Thời gian cứ tiếp tục trôi.
Cuối cùng khi các đường may hoàn thành, cô ngẩng mặt lên.
Nhìn vào đồng hồ, cô tuyên bố phẫu thuật kết thúc rồi thở dài một hơi.
Tuy tốn không ít thời gian nhưng cô cảm có giác mọi chuyện mới xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Cuộc phẫu thuật diễn ra trôi chảy mà không gặp chút rắc rối gì.
“Chuyển sang oxy bình thường, tắt phần gây tê đi.”
Vừa nói Maikiura vừa nhìn sang phía Yuusuke, phát hiện vẻ mặt anh lúc này có chút quái dị trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình.
“UHM…nhiệt độ cơ thể có tăng lên một chút, mọi chuyện vẫn ổn nhỉ?”
“What!?”
Kiểm tra màn hình.
36.6 độ C.
Nhìn vào bản ghi nó tăng thêm 0.3 trong 10 phút.
“…..”
Bình thường, nhiệt độ không tăng khi phẫu thuật, nó thường giảm xuống vì thân nhiệt con người thường hạ đi trong lúc họ ngủ. Vì thế để tránh nó xảy ra người ta đã đắp lên người bệnh nhân một tấm vải để giữ nhiệt.
Có thể là do thiết bị bị lỗi.
“…Trước mắt, ta nên đi tắt lò sưởi. Lấy mấy cái khăn ướt để giúp cậu nhóc hạ nhiệt đã.”
Nhiệt độ của phòng phẫu thuật thường không cao nên nó không ảnh hưởng đến thân nhiệt của cậu bé.
Sau một lúc thân nhiệt của cậu bé lại tăng lên 37 độ C.
Cảm giác bất an bắt đầu nảy lên trong lòng cô.
(Nhiễm trùng máu hay nhiễm trùng vết thương ư….? Không thể nào, tuy nhiên tốc độ này là quá nhanh…)
Dấu hiệu sống trên máy cũng trở nên bất thường.
Nồng độ oxy cũng bắt đầu giảm.
Trong khi tăng áp suất máy hỗ trợ hô hấp, Makiura chăm chú quan sát bệnh trạng.
Khuôn mặt cậu nhóc vẫn bình thường vẫn đang ngủ, nhưng mồ hôi đổ nhiều, phần cổ có hơi chút cứng.
Cô thay nước tuyền dịch thành nước muối sinh lí. Tuy nhiên nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hạ xuống.
(Cậu nhóc có bệnh gì sao…? Sốt….tuyến giáp?)
Lấy một chút máu rồi đem đi phân tích. Trong khi suy nghĩ cách làm hạ thân nhiệt thì đã có kết quả kiểm tra.
Độ ph thấp, máu có tính axit.
Xảy ra axit trúng độc.
Xuất nhiều mồ hôi, nhiệt độ cơ thể tăng, cơ thể cứng lại, nồng độ CO2 trong máu cao.
Makiura không khỏi hoảng hốt khi nghĩ đến tình trạng mắc phải.
(...Sốt cao ác tính…) (trans: éo biết bệnh gì google dịch thế để đại luôn….)
Đây là triệu chứng hiếm gặp khi sử dụng thuốc gây mê với thuốc giãn cơ. Với gen làm yếu tố, nó xuất hiện với xác suất 1/10000 người, con trai thường có tỷ lệ mắc phải cao hơn.
Nếu không nhanh chóng thực hiện các biện pháp đối phó, nhiệt độ sẽ tiếp tục tăng cao rồi dẫn đến chết.
Nó có thề gây tử vong nhưng nó cũng đã có thuốc đặc trị.
(Dantrolene sodium)
“Dùng cồn lau lên cơ thể cậu nhóc, dùng mọi cách để hạ nhiệt nếu có thể! Tôi sẽ đi lấy thuốc!”
Trong phòng mổ không có loại thuốc này nên cô phải đi xuống kho để kiếm.
Bật đèn lên, cô cố gắng tìm kiếm từng kệ một.
Dantrolene sodium là một loại thuốc đắt tiền, ngoại trừ sốt ác tính nó không được sử nhiều cho lắm. Vì thế nhiều bệnh viện không đặt hàng tồn kho loại thuốc này, trong trường hợp khẩn cấp thì nó chuyển đến từ một cơ sở khác.
Đây là một canh bạc, nếu trong bệnh viện của cha cô không tồn kho loại thuốc này thì…
(…Nhất định phải có…..Nhất định phải có….)
Trong lúc tìm kiếm cô nhìn thấy một cái lọ màu cam trên nhãn có ghi.
(Đây rồi!)
Cầm chặt nó bằng cả hai tay cô chạy thẳng vể phòng mổ.
“Chúng ta cần phải khẩn trương! Tôi sẽ chuẩn bị dụng cụ để tiêm thuốc.”
“Phiền cô đưa ra một chỉ dẫn cụ thể một chút.”
Bên phía Yuusuke cũng toát ra một vẻ lo lắng.
Bên phía Makiura cũng tranh thủ điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
“Thuốc này khi dùng chung với thuốc khác thì nó sẽ phản ứng và đọng lại. Vì thế phải dùng ống truyền pha loãng với nước rồi dùng ống tiêm con bướm bơm vào tĩnh mạch.”
“Tôi hiểu rồi!”
Tiêm nước vô trùng vào lọ hòa tan thuốc sau đó bơm vào ống tiêm. Đổi chỗ với Yuusuke cô cắm ống tiêm vào ống truyền, tay cô run run trong khi bơm.
Hai người đều cảm thấy lo lắng, sau một hồi lâu, sự thay đổi đã đến.
Nhiệt độ cơ thể đã dừng tăng.
Tuy khiến hai người thấy nhẹ nhõm hơn nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết. Vẫn cần phải cẩn trọng chăm sóc đứa nhỏ để tránh xảy ra biến chứng.
Sau một hồi lâu, cậu nhóc đã có dấu hiệu hồi phục lại.
Đã hơn hai giờ đồng hồ sau khi cuộc phẫu thuật chấm dứt.
Cậu nhóc lúc này đang ở trong phòng hồi sức.
Trên người cậu gắn đầy các thiết bị theo dõi trong khi cậu đang ngủ ngon lành.
Makiura người dựa vào tường ánh mắt mệt mỏi lờ đờ nhìn xxung quanh.
“Cô đang nhìn gì thế?”
Bỗng chốc có tiếng gọi bện cạnh, là Yuusuke. Anh cầm hai cái ly và đưa một cái về phía cô.
“…Không. Không gì cả.”
Bình thản đáp lại cô cầm lấy chiếc ly.
Ở phía xa xa tầm nhìn của cô, có một cái bóng đen mập mờ trong bóng tối, nó nhìn chằm chằm vào cô.
Không biết có phải do sự mệt mỏi sau cuộc phẫu thuật hay không, ngay lúc này cô không còn cảm thấy sợ khi chứng kiến ánh nhìn đó nữa. Ngược lại lúc này trong lòng cô lại thấy bi thương.
Nhắm mắt lại, cô từ từ tận hưởng vị cà phê trôi dạt xuống cổ họng, chậm rãi mở hai mắt ra cái bóng đen ấy đã tan biến từ lúc nào.
Thật kỳ lạ, nỗi buồn trong cô ngày một lớn hơn.
Yuusuke đứng dựa bên cạnh từ từ uống ly cà phê.
“Lúc nãy tất cả mọi chuyện đều là nhờ có cô. Cảm ơn rất nhiều. Coi như là tôi nợ cô một món ân tình.”
“…Thú thật lúc này tôi vẫn còn chút không an tâm.”
“Kệ nó đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, có gì thì cứ để tôi.”
Hai người im lặng một hồi. Makiura ngơ ngác nhìn ly cà phê trong tay, thấy thế Yuusuke chậm rãi nói.
“Tôi thấy cô nên rời khỏi ban điều hành thì hơn đấy. Trông cô tàn tạ khi làm công việc đó lắm, có cần phải chịu khổ đến thế vì người khác vậy không?”
Trên mặt Makiura nở ra một nụ cười mỉm.
“Anh mà cũng nói được câu đó à, trong khi liều mình tuyệt vọng cứu cậu em của cô ấy.”
“….”
Yuusuke cau mày làm một khuôn mặt khó chịu.
Nhấm nháp một ngụm cà phê anh bắt đầu nói.
“Điều đó không đúng… nếu cậu nhóc thật sự quan trong với tôi, thì tự bản thân cũng không thể nào hạ dao một cách không do dự mà phẫu thuật cho nó như thế được. Nói không chừng cũng vì thế mà khiến nó phải chết….Nếu mà là Mitsuki, thì không chừng cô ta còn khóc lóc cầu xin cô, không những vậy còn sẵn sàng từ bỏ danh dự tới chô cô quỳ xuống cầu xin cô cứu thằng nhóc.”
“…..”
“Trong đầu cô ta lúc nào cũng tự đổ lỗi cho mình về chuyện đó, còn bản thân tôi thì đã làm hết sức mình có thể rồi, nên cho dù kết quả không được tốt cho lắm nhưng tôi vẫn có thể tự bào chữa cho mình được.”
“…Chuyện gì cơ?”
“Không phải chính cô đã nghe chuyện đó từ Mitsuki rồi à?”
“Tôi có nghe sơ qua chuyện trong siêu thị…Thậm chí, cho dù đó là anh đi nữa thì anh cũng không có bổn phận gì phải bảo vệ bọn họ đúng không? Với lại cuộc tấn công đó là bất khả kháng, nên anh cũng đâu cần phải áy náy đến thế…”
Yuusuke nghe xong cũng mỉm cười một tiếng.
“Rõ ràng còn chưa kể…Mitsuki là người nhận được lương thực cô ấy phải là người chịu….”
Makiura siết chặt chiếc cốc.
Nhìn chằm chằm vào những gợn sóng trên mặt đồ uống, nó tựa hồ như khiến Makiura nhận ra điều gì.
“…Một chuyện như thế…”
“…Ngay cả việc phải ra ngoài để kiếm lương thực.”
Makiura cắn môi. Cô như bị sốc, thật khó để chấp nhận một sự thật.
Lúc này cô cảm thấy một sự khinh thường bản thân ánh lên trong đầu mình.
Đồng thời những hình ảnh trong quá khứ cũng nhanh chóng vút qua tâm trí cô. Người đó chỉ vì muốn cứu sống một cậu nhóc mà liều mạng thân mình để cứu nó.
Ngay lúc khử trùng bàn tay trước khi phẫu thuật, bản thân cô đã thấy trên tay Yuusuke đầy vết thương, đó đều là dấu vết của mũi tiêm.
Lúc này bản thân cô mới nhớ lại. Khi xưa lúc mình còn mới là nhân viên thực tập, cùng bạn cùng khóa hỗ trợ thay nhau làm chuột bạch tiến hành thực hành tiêm mà luyện tập. Thế mà bên đây Yuusuke một thân một mình mà luyện tập. Là một người ngoài nghề, hiện tại anh đột nhiên phải đối mặt với một cuộc giải phẫu khi chưa có kinh nghiệm gì, lại lấy chính bản thân mình ra để thử nghiệm như vậy.
Không chỉ thế đối với anh ta cái cô gái đã từng cùng chung một nhóm ấy, anh cũng chẳng có tình cảm gì với cô trong tim, thế nhưng anh lại hành động như thể che chở chăm sóc nhóm của họ.
Những cảm xúc kì lạ xoáy quanh hành động của Yuusuke khiến Makiura như rơi vào vòng xoáy của sự hỗn loạn, cô không thể nào hiểu được.
Loại người này luôn cố gắng giấu đi mặt tốt của mình, mà chính bản thân người đó lại còn cố ý nói ra điều đó lại càng khiến Makiura trở nên bối rối. Cái loại người này như khiến cho những người khác có cảm giác nhìn thấy được bộ mặt ghê tởm của chính mình.
(…Thực sự là một con người kỳ lạ….)
Nếu như là bản thân cô của ngày trước không chừng còn cảm thấy ghét, mà tới chửi thẳng vào mặt Yuusuke.
Tuy nhiên dưới thời thế hỗn loạn thế này, cô cũng tự nhận ra được những điểm yếu cũng như những mặt xấu của bản thân.
Tuy là Yuusuke không đáng để nói tới, nhưng về phía Makiura bản thân cô là một bác sĩ, cô lại đem những nguồn thuốc hạn chế làm của riêng. Bản thân cô cũng chả có gì tốt đẹp để mà nói về lập trường của người khác.
Trong khi Makiura tiếp tục cuốn sâu vào trong những suy nghĩ của mình, Yuusuke bắt đầu lên tiếng.
“Câu chuyện là như thế đó… đó là một giao kèo. Tôi đối với cô ấy, có nghĩa vụ phải bảo vệ tốt ba người họ. Nhưng mà lúc này giao ước đó cũng đã không còn nữa, cũng chỉ là xem như phút chốc bốc đồng mà muốn làm việc này thôi. Với lại loại người không thích vướng vào rắc rối như tôi lại tự nguyện đi làm chuyện như thế này thật là kì lạ. Thật kì là phải không. Nghĩ lại thì bản thân mình hành động chả khác gì một thằng ngốc. Nhưng đến cuối cùng cậu nhóc đã được cứu sống, nên tôi chẳng thể nhói gì cả.”
Đây là tự khen hay tự nói xấu mình.
Makiura cũng không thể nào xác định được.
“…hah……hah….”
Makiura than ngắn thở dài một hồi.
“Sao thế?”
“Không hack não tôi anh không chịu được à?”
“Hah hả?”
Nhìn thấy phản ứng không hiểu chuyện gì của Yuusuke vẽ ra trên mặt.
Cô tự hỏi chính mình cô nghĩ gì về cậu. Trầm lắng một lúc lâu cô bắt đầu nói.
“Anh có muốn nghe một câu chuyện của tôi không?”
“Tại sao không chứ?”
Yuusuke nhấm nháp ly cà phê trong khi để lộ chút hứng thú.
Makiura chăm chú nhìn mặt đất, bắt đầu hồi tưởng lại chậm rãi kể.
“…Trước đây, tại nơi này… tôi đã giết một đứa bé. Lúc đó tôi bị mẹ của đứa bé tấn công, rồi sau đó….”
Yuusuke trầm lặng mà lắng nghe.
Makiura nói tiếp.
“Lúc đó đang trong hỗn loạn….mập mờ trong bóng tối khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng đó là zombie mà… tôi cũng chẳng biết nữa….Một đứa bé sinh ra từ một con zombie nó có thể vẫn sống… bằng hai bàn tay này….nó rất mềm cũng chẳng gây nguy hiểm gì… thế nhưng tôi không cảm thấy gì cả…tôi xuống tay không do dự… vào lúc đó…”
Kết thúc trong run rẩy. Dòng cảm giác ấy cô vẫn còn cảm thấy rõ ràng cho đến tận bây giờ.
“…Vậy à…thật sự khó khăn nhỉ…”
“Hah…”
Có thứ gì đó như muốn tuôn trào ra cô cố nuốt nó trôi xuống trở lại.
“…Tôi vẫn có thể nhìn thấy. Đứa bé đó…đêm nào tôi cũng không thể chợp mắt được…. tôi luôn giấu nó trong lòng… vì thế tôi luôn muốn được tha thứ… lúc nào cũng mong...chính vì thế mà tôi mới kể chuyện này cũng không chừng….”
“….”
Yuusuke húp một ngụm rồi đưa mắt nhìn về phía khoảng không xa xa.
“Bây giờ vẫn còn thấy sao?”
“…Vừa thấy, ở chỗ kia… không giống với trước đây, tôi không còn thấy cảm giác sợ hãi nữa.”
“Không phải như thế là cô được tha thứ rồi sao? Tôi chẳng có chút kinh nghiêm gì trong chuyện này. Nhưng theo thời gian rồi nó cũng sẽ mất mà thôi.”
Makiura không khỏi nhíu mày than phiền.
(Anh chẳng biết an ủi người khác chút gì sao…)
Gạt những giọt nước đọng lại hai bên khóe mi.
“Đúng theo như lời anh thì tốt biết mấy.”
“Mà có lẽ… thành thật mà nói thì, nguyên nhân cô thấy nó là do cô ỷ lại vào thuốc dùng quá nhiều dẫn đến ảo giác khiến tinh thần bị đả kích trầm trọng. Theo như tôi thấy thì đây là thời điểm tốt để cô cai thuốc.”
Makiura không khỏi cau màu hơn trán bắt đầu nổi gân, đằng sau người tỏa ra khí đen.(Trans:OH hên là em ấy không vừa cười vừa tỏa khí đen cộng với cái mặt nạ oni đằng sau chứ không anh main vớ phải yan rồi..)
“… Cũng phải. Tôi nghĩ tôi nên dừng lại.”
“Đúng thể phải như vậy. Chứ cứ tiếp tục dùng nó thì đời này lại lãng phí mất một mỹ nhân rồi.”
Người cô như cứng lại. Sau một hồi lâu như thể cố để cái đầu bình tĩnh lại cô hỏi.
“…Anh vừa nói gì cơ?”
Hai vành tai cô bắt đầu đỏ lên, nguyên nhân cũng là vì lời nói của Yuusuke.
“…Phản ứng của cô khiến như muốn làm khó tôi ấy…”
“….Không phải nguyên nhân là do anh sao…”
Như muốn xua tan bầu không khí này Yuusuke bắt đầu thay đổi chủ đề.
“Ah,… đúng rồi. Cô chưa nghe về kế hoạch trung tâm dã ngoại đúng không?”
“…Đúng. Đó là thế nào?”
Makiura lấy tay che đi phần trong khi chú ý đến lời của Yuusuke.
Yuusuke kể về khả năng khi mùa xuân đến lũ zombies sẽ quay trở lại ra đường. Vì thế cần có kế hoạch đối phó và kế hoạch di chuyển lên trung tâm cắm trại được đề xuất cho vấn đề này.
“Ngay cả cô không thể rời khỏi ban điều hành, nhưng khi di chuyển lên núi, môi trường sẽ thay đổi, cô có thể tập trung làm bác sĩ trên đó cũng như bỏ thuốc. Có thể xây một phòng khám trên đó, làm ngay cả một cái nhà cho cô cũng được. Mấy người bên chỗ ông chú đó có thể làm được cứ để việc nhà cửa cho bọn họ.”
“….”
Makiura nghe xong không khỏi tưởng tượng cuộc sống trên núi.
Cô cảm thấy rằng có thể nhìn thấy tia hi vọng dù chỉ một chút.
“Đúng thế… mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.”
“Mà cô cũng đừng có mà cô quá thành quá cố bây giờ. Người nào việc đó, mọi chuyện đều được sắp xếp cả rồi.”
Nghe xong cô như muốn đá xoáy lại với cái dấu x đỏ trên trán.
Cô đùa với Yuusuke sẽ sống sót cùng nhau rồi sống chung dưới một mái nhà. Luyên thuyên một hồi cô mới sực nhớ lại những gì mình vừa nói.
Nhận ra mình vừa nói cái gì, mặt cô lại đỏ lên một lần nữa như muốn bốc khói khiến cô như muốn đào một cái lỗ để mà cắm cái đầu xuống…(Trans: Cái này có tính là đớp thính thành công không nhỉ?)