Trans+Edit: Kira
Trans: Chương này cũng dài và khó vãi... còn về vấn đề kia sau hơn một ngày thảo luận đánh nhau chí chóe. Hội đồng thẩm quyền ra quết định sẽ tiếp tục làm vượt eng luôn nhưng trans không đảm bảo chất lượng sẽ tốt nhá chắc cũng chỉ tầm đọc cho xuôi với hiểu được chút thôi.
------------------------------------------------------
Đây là lần đầu tiên Makiura dùng dao trên cơ thể người như một bác sĩ phẫu thuật. Dưới ánh đèn trong phòng mổ, mặc một chiếc áo choàng phẫu thuật màu xanh lá cây, nhẹ nhàng đặt dao vào vùng bụng phía dưới của người phụ nữ đang mang thai. Da và mỡ dưới da được mở rộng ra hai bên theo chiều dọc.
Tay cô di chuyển như cô đã luyện tập tưởng tượng nhiều lần trong đầu. Không có một chút gì do dự hay run rẩy trong cử động của cô.
Một người hướng dẫn già đã lau sạch máu tràn ra từ vết thương nhanh chóng bằng gạc. Sau đó, mở rộng vết thương bằng một cái kẹp rồi cố định nó lại. Thông thường, Makiura đã từng thực hiện công việc này nhưng với tư cách là một trợ lí học việc. Trong phòng lúc này còn có thêm trợ lí học việc thứ hai và y tá hỗ trợ.
Mổ đẻ không khẩn cấp là một trong những hoạt động cơ bản nhất của khoa phụ sản, và mức độ khó cũng không cao. Vì lý do này, Makiura sau khi tốt nghiệp năm thứ tư đã quyết định tiến hành phẫu thuật lần đầu tiên. Nếu có điều gì đó sai sót thì giám sát viên thay thế ngay lập tức.(Trans: Nói môm na là sinh con bằng cách mổ vùng bụng được lên lịch ngày mổ sẳn chứ không phải cái kiểu đang nằm ở nhà đau đẻ rồi bay thẳng vô phòng mổ luôn…)
Makiura hít thở sâu dưới lớp khẩu trang và đang xem xét vết thương. Xung quanh vết thương là một tấm vải màu xanh lá cây được phủ lên và bị dính chút máu bắn ra khi mở vết thương từ lúc nãy.
Cô nhìn thấy một màng mỏng mờ ở phía sau khi bụng bị mở ra. Nó là một màng xơ gắn liền với thịt... Cô giữ chặt nó bằng ngón tay và mở nó ra bằng kéo một cách khéo léo.
Khi cô mở nó ra hai bên, một lớp màng mỏng mềm mại như da xuất hiện.
“Làm tốt lắm”
Người hướng dẫn lau máu bằng gạc và lấy màng ra để dễ dàng cắt. Makiura dùng cái kéo cong ở đầu, và dần dần mở nó ra. Sử dụng cái kẹp cố dịnh nó sang một bên, cuối cùng ta cũng thể nhìn thấy màu hồng nhạt phần tử cung. Người giám sát già đặt vô bên trong máy nội soi để quanh sát phía bên trong.
Đến lúc này mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Chỉ mất ít hơn năm phút.
Makiura cắt màng mỏng bao phủ tử cung bằng một dao. Phần dưới của tử cung phồng ra được cắt ra theo chiều ngang sâu khoảng một vài milimet để không làm tổn thương bào thai bên trong.
Cuối cùng, thông qua màng mỏng, cô có thể nhìn thấy chân của thai nhi nổi trong nước ối. Công việc còn lại là phá vỡ màng này và lấy nó ra.
Makiura đã làm rất tốt cho tới thời điểm hiện tại, nhưng lúc này động tác của cô đã dừng lại.
Từ thời điểm này, cô ấy sẽ phải tiếp xúc trực tiếp với bào thai mong manh.
Sự sợ hãi khiến Makiura chùn bước.
"Làm đi."
Giọng nói của người hướng dẫn xuất hiện.
Bàn tay của ông đang mở vết rách để cho Makiura thực hiện.
“.....”
Đối với mổ lấy thai, Makiura cũng là trợ lý và đã có mặt nhiều lần. Đó là một cảm giác như là kéo ra chứ không phải là nhấc lên. Tốt hơn hết là không được chậm trễ.
Makiura sau khi ổn định tâm trí, cô phá vỡ nang trứng bằng các dụng cụ như nhíp... Nước ối tràn ra vải choàng. Makiura ngay lập tức đưa tay cô vào tử cung, lấy thân thể thai nhi ra một cách nhẹ nhàng. Trong khi máu và dịch màng tràn, những cánh tay trắng nhợt dần xuất hiện chậm.
“Ra rồi, còn thêm một chút nữa”
Một y tá đang truyền đạt diễn biến, nhưng nó không thể đi vào tai Makiura.
Toàn bộ ý thức của cô đang tập trung vào sinh mạng mạng mỏng manh trong tay cô lúc này. Không một chút do dự, nhưng cũng không dùng quá nhiều lực.
Khi tất cả các cơ thể cùng với dây rốn được đưa ra ngoài, một sinh mệnh nữa được ra đời tại thế giới này.
Tiếng khóc của của những sinh mệnh nhỏ bé này của đã nghe qua rất nhiều lần vì đây là khoa phụ sản, nhưng một cảm xúc khó tả đang dâng trào trong cơ thể cô.
“Xin chúc mừng, là một đứa bé khỏe mạnh.”(Trans: Dm tụi bây phải nói là trai hay gái chứ…)
Một giọng nói bao gồm tiếng cười của người hướng dẫn.
Trong khi lau sạch nước ối bằng gạc,
(Hãy sống tốt.)
Lần đầu tiên, cô bế một đứa bé do chính tay cô phẫu thuật.
Với kỉ miệm đó, Makiura đã đắm mình trong kỉ miệm đó được một lúc.
(Trans: Phew đọc đi đọc lại cả chục lần cả eng, cv, lẫn gg dịch mới được có chừng này, mấy cái này khó diễn tả quá, ai muốn hiểu rõ thì đi hỏi mấy tay bác sĩ ấy còn không thì tự trãi nghiệm thử là biết…)
Khi cô đang ăn tối tại căn tin của bệnh viện đại học, một phụ nữ mặc áo choàng trắng ngồi xuống cạnh cô.
Với cà phê trong tay.
"Nó thế nào?"
Makiura lặng lẽ mỉm cười với từ đó mà không có lời chào.
"Hoàn hảo."
Người phụ nữ cười nhăn nhạo,
“Vậy à ... tuyệt thật. Tôi vẫn phải làm trợ lý thêm hai năm nữa.”
“Còn tôi thì được thăng chức thành một nhân viên rồi.”
“Tối này thế nào? Làm một chầu mừng ca phẫu thuật thành công đầu tiên không?”
“Tôi xin lỗi, tôi có một công việc bên ngoài.”
“Oh, thật đáng tiếc. Nhưng có ổn không? Hôm nay cậu không thấy mệt sao?”
“Vì đây là nhà của bố mẹ tôi. Không có nhiều gánh nặng lắm.”
"Ồ, vậy à? Đúng rồi. Cậu rất chăm chỉ mà.”
“Yeah, đại loại thế.”
Đối với Makiura người đang có một chút biểu hiện bồn chồn, người phụ nữ quay mắt ngạc nhiên.
“... Hình như cậu đang trong tâm trạng vui vẻ. Lần này có một nhóm hẹn hò, cậu sẽ tham gia chứ?”
“Mmm ... Tôi nghĩ.”
“Woah, muốn có một đứa con của chính mình rồi à?”
“Chỉ một chút thôi ... À, có lẽ tôi nên tìm kiếm một người bạn đời.”
"Bây giờ mà cậu đề cập đến nó. Chúng ta có khuynh hướng bỏ lỡ hôn nhân của chính mình.”
Makiura nở một nụ cười cay đắng những từ đó như một nũi tên phang thẳng vào điểm yếu của cô.
Đột nhiên, điện thoại reo. Người phụ nữ lấy điện thoại di động ra khỏi chiếc áo khoác trắng và nói chuyện vui vẻ. Trong khi uống cà phê trong tay,
"Xin lỗi. Tớ phải đi rồi.”
“Gặp lại sau.”
Vẫy tay một cách dữ dội, người phụ nữ ấy chạy đi.
Makiura đậu xe trong khu vực đỗ ra và sau đó ra khỏi xe. Nơi cô đến là một tòa nhà khiến cô gợi nhớ đến mấy tòa nhà phong cách phương tây thời Mejin. Phía bên ngoài tòa nhà là một khu vườn với hàng cây được trồng dọc theo hai bên lối đi và được chiếu sáng bằng những cái đèn với kiểu thiết kế như đèn lồng.
Cha của Makiura là giám đốc của nơi này. Đây là một bệnh viện nhỏ chỉ với hàng chục giường bệnh, khoa sản và phụ khoa, nhưng với danh tiếng, nhiều người đến đây từ những nơi xa xôi.
Sau khi vào trong nhà và đi ngang qua trạm y tá, cô nói chuyện với người y tá ddang9 trực ca đêm lúc này.
“Oh, Saya-chan. Chào mừng trở lại."
"Chào buổi tối. ... Xin đừng gọi tôi là Saya-chan nữa.”
Makiura trả lời với một nụ cười cay đắng.
Cô ấy là một y tá lâu năm. Kể từ khi còn là một đứa trẻ, mối quan hệ giữa hai người cũng được hơn 15 năm rồi. Trong quá khứ, hai người đã làm tại đây những việc như thử và lấy máu, tiêm thuốc…., và người đó là đối thủ của cô nhưng cô chỉ dừng tại công việc này và không lên tiếp nữa.
“Nhưng tôi không biết khi phải gọi Makiura-sensei nào. Hay tôi sẽ gọi Sayaka-sensei?”
“Đã đủ rồi ... Giám đốc đâu?”
“Trong văn phòng giám đốc. Bởi vì không có điều đặc biệt để làm đêm nay.”
"Cảm ơn nhiều."
Cúi đầu và đi lên phía trên. Thời gian lúc này khoảng 7 giờ chiều. Vì vẫn còn sớm, nên cô cũng đi xem xét tình hình bệnh nhân nội trú.
Khi cô gõ văn phòng của giám đốc và bước vào, cha cô, người đang ngồi ở bàn làm việc và sắp xếp tài liệu, nhấc gương mặt của ông lên và mở miệng.
“Khuôn mặt đó, có vấn đề gì xảy ra à?”
"Không. Không có gì cả."
“Vậy à.”
Ông chỉ gật đầu nhẹ.
Đó là một phản ứng không có gì nổi bật lắm, nhưng từ một mối quan hệ lâu dài Makiura, có vẻ cha cô đang hài lòng.
Sau khi sắp xếp xong các tài liệu liên quan về bệnh nhân, ông quay sang cô và nói.
“Ta rất vui vì con đã chọn theo con đường của ba và đã đi được xa đến mức này. Thật lòng mà nói, ta cũng rất lo lắng cho con và cũng không muốn thấy con phải chịu quá nhiều áp lực.”
“Con đã cố gắng rất nhiều cho thời điểm này.”
"Uhm. Đúng vậy."
Ông gật đầu nhẹ.
Gần đây, những người trẻ tuổi mong muốn bác sĩ sản khoa và phụ khoa ngày càng ít đi. Trong các nghiên cứu sản khoa, sinh đẻ và sàng lọc thai kỳ là những công việc chính, nhưng trong khoa phụ khoa, hầu hết phải phụ trách các bệnh nghiêm trọng như ung thư cổ tử cung. Hơn nữa phụ trách phẫu thuật cũng nhiều và yêu cầu kĩ thuật cũng phải rất cao.
Ngoài ra còn có rất nhiều cuộc gọi và thậm chí cả công sinh đẻ ở bên ngoài, do đó hầu như không thể có được một kỳ nghỉ.
Bởi vì có rất nhiều thầy giáo sản tại bệnh viện này, vì vậy nó tốt hơn bất cứ nơi nào khác, nhưng vẫn là một công việc khó khăn.
“Con rất vui vì đã chọn công việc này, và ngày hôm nó nó lại mang thêm cho con một ý nghĩa nữa cũng vô cùng đặc biệt.”
Bởi vì cô ấy mất mẹ sớm, trong tâm trí của cô chỉ có duy nhất hình bóng của người cha. Trước khi bắt đầu, cô là trợ lý giáo sư tại trường đại học, rất nhiều bác sĩ lớn tuổi gọi cô là "Con gái của Makiura". Đương nhương tất cả mọi người đều có ý tốt.
Do công việc khó khăn, cô đã dành ít thời gian hơn để liên lạc với cha như một gia đình, cô có thể cảm thấy lòng tôn kính và ý tốt của những người xung quanh lúc còn nhỏ. Để thành công trên cùng con đường của cha mình, cô phải cố gắng rất nhiều để không phải làm hổ thẹn cái tên Makiura.
“Uhm ...công việc này đòi hỏi rất nhiều nỗ lực, chính vì thế con cần phải tiếp tục nổ lực giống như mình đã làm và xa hơn thế nữa trong tương lai."
"Vâng."
“Bởi vì ta ở nhà tối nay. Nếu có chuyện gì xảy ra hãy liện hệ với ta ngay. Bây giờ ta cần đi nghỉ một chút.”
"Vâng. Con cảm on cha."
Cúi đầu thật sâu, rời khỏi văn phòng giám đốc và đi đến phòng chờ.
Trong khi đi bộ, cô nghĩ về môi trường thoải mái của một người.
Trong hai năm sau khi tốt nghiệp từ khoa y khoa, có nhiều cơ hội để học hỏi thêm nhiều ở mỗi khoa, nhưng ở khoa sản và phụ khoa, thì không có nhiều cơ hội như thế. Nguy cơ kiện tụng cũng cao, bệnh nhân cũng không tình nguyện, do đó cũng không giao việc cho một tay mơ mới vào làm được.
Makiura đã hy vọng về sản khoa và phụ khoa ngay từ những ngày đầu, và cô đã để ý đến các nhà nghiên cứu khác, nhưng vẫn có rất nhiều khó khăn trong việc nắm vững kỹ năng.
Về điểm này, cô đã làm việc thêm ở đây từ lâu đề tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm quý báu.
Vì Makiura có ý muốn kế thừa bệnh viện, và nơi đây cô cũng không lo bị những người làm lâu năm làm khó dễ. Một người mới rất khó để làm người khác biết đến như những bác sĩ lâu năm, nhưng ở đây thì có rất nhiều người biết về cô.
Bên cạnh đó, với tư cách là một bác sĩ quan sát bình thường, mặc dù cô ấy rất chú ý gọi bác sĩ cấp cứu ngay cả trong trường hợp cấp cứu, Makiura có thể cảm thấy tự do để hỗ trợ cha cô, bác sĩ có kinh nghiệm nhất về vấn đề này. Bởi vì ngôi nhà của giám đốc nằm cạnh bệnh viện, ngay cả khi khẩn cấp, nó sẽ không mất đến 5 phút.
Đây là một môi trường rất thoải mái.
(Mặc dù tôi là người đáng yêu ......)
Nhận thức được sự non trẻ của mình. Bây giờ cô ấy cần phải có kinh nghiệm và trở thành sức mạnh của cha mình khi cô ấy trở thành một bác sĩ trong tương lai.
Tạo một sự nhiệt tình mới, Makiura đẩy nhanh tốc độ của mình.
Điện thoại reo trong khi cô đang kiểm tra biểu đồ tại trạm cuối trạm y tá.
Đó là từ một đồng nghiệp tại một bệnh viện đại học.
“Tôi là Makiura đây.”
"Oh! Tôi xin lỗi, nhưng cô có thể tới đây không!”
“Ồ ... không, bởi vì hôm nay tôi có công việc ở đây rồi.”
“Hãy liên lạc với giám đốc bên đó ngay! Dường như đang có cuộc bạo loạn diễn ra người nhập viện tăng liên tục. Có vẻ sẽ thiếu nhân lực, tôi sẽ gọi hết tất cả mọi người.”
"Bạo loạn…. cái gì cơ?"
“Trên tv đang phát đấy! Bật radio trên xe đi nhanh lên.”
“….Tôi hiểu rồi.”
Cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi của cô.
Makiura ngờ vực và nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một cuộc bạo loạn.
Ở Nhật.
Thỉnh thoảng có những trường hợp khẩn cấp như hỏa hoạn hoặc tai nạn va chạm, nhưng đây lần đầu tiên cô nghe thấy từ bạo động.
Khi cô liên lạc với cha cô, ông dường như đã nhận thức được tình hình, ông ngay lập tức trở lại trường đại học. Nói về hoàn cảnh với y tá gần đó, cô nhanh chóng đi đến bãi đậu xe trong khi mặc áo khoác trắng.
Trong tin tức phát thanh mà cô ấy nghe được trong khi lái xe, cuộc bạo động xảy ra khắp nơi. Nó có vẻ khá lớn.
(Nó là thật…)
Có lẽ số thương vong như thiên tai đã xuất hiện.
Nhớ lại khóa đào tạo mà cô ấy đã đến bệnh viện trước đó.
Khi một số lượng lớn người bị thương xuất hiện, cần phải phân biệt giữa con người có thể và những người không thể tự giúp mình. Nếu bạn lãng phí các nguồn lực đối với những đối tượng không cần thiết, sẽ có nhiều người chết. Makiura chạy chiếc xe hơi trong khi suy nghĩ nghi thức trong não các tiêu chuẩn phán quyết đưa ra phán quyết của mình.
Phải mất ba mươi phút để đến bệnh viện đại học, nhưng cô cảm thấy có gì đó lạ lẫm trước cảnh thành phố ở giữa.
(Điều này có cái gì .. kỳ lạ)
Do tắc nghẽn giao thông, cô đã thay đổi từng làn đường một, nhưng chiếc xe thì ứ đọng ở đây. Nếu bạn nghĩ rằng có một cảnh thông thường, ở hẻm kế bên, đám đông tụ lại như thể họ đang hoảng sợ.
Sử dụng thời gian gấp đôi bình thường, cuối cùng cô ấy đã đến bệnh viện.
Nhìn thấy bao nhiêu xe cứu thương đang đậu ở lối vào, Makiura nhíu lông mày. Xe cứu thương trống rỗng và không có thành viên phi hành đoàn khẩn cấp.
Làm như vậy một cách để ngăn chặn sự xáo trộn các xe cứu thương sau đây.
Sau khi đưa chiếc xe vào bãi đậu xe cho nhân viên, để xe cứu thương xuất hiện, Makiura vội vã đi đến sảnh.
Tại thời điểm đó, Makiura mất lời.
“Eh”
Không có ai ở đây.
Hành lang nơi cô đi cùng với mọi người cũng bị bỏ trống. Không có bệnh nhân nào, và cô ấy không thể nhìn thấy bất kỳ điều dưỡng viên tiếp tân.
“………..”
Makiura đứng một lát trong một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra. Gọi lại từ cuộc gọi đến trước đó, lắng nghe cẩn thận âm thanh của một đồng nghiệp.
Những không có người trả lời.
Makiura lo lắng và nhìn quanh.
Đột nhiên, cái gì đó đã bắt mắt cô.
Ở mặt sau của ghế chờ đợi, có những chấm và màu đỏ.
Sau đó, có một bể máu đen lan rộng giữa hàng ghế ngồi trong mắt cô. Đó là tán xung quanh như một bức tranh.
Có một miếng thịt nhỏ trong đó.
“…………..”
Trong khi nghe âm thanh tiếng beep chờ bắt máy nhưng vẫn không có ai trả lời, Makiura đang cố gắng hiểu cảnh tượng trước mắt mình trong khi suy nghĩ trì hoãn như một con rùa.
Xương có thể nhìn thấy trong thịt và chất béo.
Nó giống như một phần của cơ thể con người.
Tại sao một điều như vậy lại ở trong một nơi như vậy?
Đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
Nó giống như tiếng chuông.
Makiura hướng về nó như thể thoát ra khỏi ý nghĩ đang bị tê liệt của mình.
Trong hành lang, máu đã rải rác khắp nơi.
Giai điệu đã bị rò rỉ qua cửa phòng kiểm tra tiếng vang.
Sau một chút do dự, cô mở cánh cửa một cách chậm rãi.
Đó là một đám đông những người ở phía sau căn phòng rơi vào tầm nhìn của cô. Khoảng ba người cúi xuống xung quanh một cái gì đó. Một số người mặc đồng phục, những người khác là đồng phục bệnh viện.
Giữa những người này, là một vũng máu. Ai đó đang nằm trên sàn. Cô tự hỏi có phải người đang bị thương nặng hay không, suy nghĩ của cô bị thu hút hết vào nó. Vậy thì, âm thanh này phát ra từ đâu?
Tiếng chuông phát ra từ chỗ đó.
“………….”
Makiura không thể nói được một lời, trước quang cảnh cô đang nhìn lúc này.
Đột nhiên cô nhận ra rằng điện thoại di động của cô ấy vẫn giữ chuông.
Makiura nhìn chằm chằm vào màn hình đang gọi đồng nghiệp của mình.
Đây có phải là nhạc chuông của cô ấy?
Cô đã nghe thấy nó nhiều lần khi họ ở bên cạnh nhau.
Một cách mơ hồ, cô không thể nhớ được cuộc sống hàng ngày của quá khứ.
Cô ấy đột ngột cắt đứt cuộc gọị và đồng thời tiếng nhạc cũng tắt.
Cô không thể tin được chuyện đang diễn ra trong tâm trí cô lúc này, Makiura đứng chết lặng.
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Chỉ có một số âm thanh co thắt hơi vang vọng.
Đột nhiên, một trong số họ hướng về cô.
Đó là một người đàn ông 30 tuổi có mái tóc ngắn. Mắt anh trống rỗng, nhuộm màu đỏ từ miệng đến cằm. Anh ta đang nhai một thứ gì đó.
Makiura đã bắt đầu quay lưng lại và chạy.
Đó là hành vi bản năng. Cô thậm chí không hiểu những gì đang xảy ra ở đó, họ là gì. Tuy nhiên, cô hiểu rằng cô ấy không nên ở lại đó.
Nghe tiếng bước chân từ phía sau, Makiura dừng lại và hít thở. Bám chặt vào thang máy đã bị dừng lại trong hội trường, nhấn nút lên trên tầng thượng.
Khi nhìn lại, người đàn ông lúc nãy đang tiến lại gần. Phần trên cơ thể run rẩy theo một cách lạ lùng khi chạy mà không dùng tay. Makiura đi vào lúc thang máy mở ra và ấn nút đóng. Với những cử động chậm chạm, cánh cửa bắt đầu đóng lại. Từ phía trước, một người đàn ông đến gần một cách nhanh chóng. Cánh cửa đóng lại ngay khi khuôn mặt của anh ta sát nút, thang máy lắc lư khi cơ thể của anh ta va vào.
Makiura ngồi xuống sàn nhà như một sợi chỉ cắt.
Tiếng ding thông báo đã đến nơi,
Cô đã choáng váng bao lâu?
Khi cô đột nhiên ngẩng mặt lên, thang máy cho thấy đang ở khoa phụ sản.
Cô không có trí nhớ với một nút bấm đã được ấn, nhưng cô dường như đã chọn một nơi quen thuộc trên vô thức.
Makiura bò ra khỏi thang máy.
Hành lang chìm im lặng.
Trạm y tá cũng không có người trông nom.
Khi cô bước vào,
“Sensei”
Thật là bất ngờ, những lời đó xuất hiện, trái tim Makiura gần như ngừng đập.
Nhìn vào đó, một y tá trẻ đang run rẩy dưới quầy. Cô ấy nhìn cô và có một khuôn mặt có vẻ như khóc.
Makiura di chuyển lưỡi cô và nói.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
“Tôi không biết. Tôi không biết một cái gì cả. Bỗng dưng mọi ngưởi trở nên điên loạn.”
Đột nhiên, cô nghe thấy một âm thanh khó chịu.
Khi cô quay lại, cô nhìn thấy một người đang tiến gần từ góc hành lang.
Đó là một người phụ mặc đồ bệnh viện.
Phần dưới của cô ướt đẫm trong máu.
Makiura cúi xuống ngay lập tức và bò dưới quầy.
Đoán ra từ những hành động đó, người y tá trẻ bị thu nhỏ lại và run rẩy. Cô cố giữ để những giọt nước mắt không rỉ ra.
Các bước chân đang tiến gần hơn và gần hơn.
Hơi thở trở dồn dập.
Trái tim cô đập mạnh.
Đột nhiên, những bước chân dừng lại gần đó.
Trong giây phút im lặng.
Hai cánh tay mở rộng từ trên cùng của quầy, nắm lấy đầu cô y tá.
“AAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHA!!!!”
Cô ấy hét lên.
Cánh tay của người phụ nữ quấn quanh y tá, giữ chặt lấy cô. Cô bị cắn một phát ở cổ, máu từ đó tuôn trào ra chảy xuống phía dưới. Cô cố gắng cựa quậy cái chân để thoát ra nhưng cử động của cô lúc này đã dừng lại như thể một con rối bị đứt dây.
Trong tình cảnh đó, Makiura không thể di chuyển.
Như thể thoát ra khỏi thực tế, suy nghĩ trôi nổi.
Mọi người đang bị ăn trước mắt cô.
(Ah ....)
Đây mới chỉ là khúc dạo đầu của cơn ác mộng trong thế giới đang tàn lụi này.
(Cầu xin người, ...... Chúa, xin người, ......)
Trước mắt cô, nữ y tá đã dừng chuyển động đang được hạ từ từ xuống. Máu chảy từ phía trên xuống nghe như tiếng những giọt nước rò rỉ từ vòi rơi xuống.
Vào thời điểm đó, một thứ gì đó đổ vỡ trên đầu cô.
Tim cô đập một tiếng nghe rùng mình.
Cơ thể cô tự động chuyển động nhanh đến mức cô chưa kịp nghĩ.
Cô nhặt được thiết bị gần đó và phang nó thẳng vào đầu người phụ nữ phía sau quầy bằng toàn bộ sức lực của cô. Người phụ nữ sụp đổ xuống cùng với tiếng động nghe như hộp sọ đã bị vỡ.
Cơ thể phụ nữ không di chuyển được nữa đang trượt xuống từ từ bên ngoài quầy.
“Haa ... haa …”
Trong khi thở một cách vội vã, cánh tay đang run rẩy của cô được hạ xuống.
Cơ bắp cứng lại đang hét lên.
Đôi mắt của y tá kia nhìn lên trên nhà với một ánh nhìn vô hồn. Cổ bị cắn đến mức có thể xương lòi ra ngoài. Máu chảy lênh láng ra trên sàn.
(............)
Không có thời gian cho việc suy nghĩ.
Chỉ có một bản năng sống còn đang hoạt động tích cực.
Cô vẫn cảm thấy có gì đó đang di chuyển.
Di chuyển xung quanh quầy hàng một cách nhẹ nhàng, Makiura tìm thấy nó.
Một thứ gì đó nhỏ bé nhúc nhích bên cạnh xác chết của một người đàn bà đang nằm trên sàn.
Nó được nối liền bằng một thứ gì dài gắn liền với phần dưới của xác chết người phụ nữ.
Não cô lúc này như bị quá tải.
Không có bất kì thứ gì có thể diễn tả tình hình lúc này.
Người ta nói rằng điều như thế này là không tưởng với những hành động của vật thể đó.
Một thứ như thế không thể nào tồn tại trong thế này.
Nắm lấy thứ gì đó trong tay, cô vung nó vào thứ sinh vật mỏng manh khiến nó nát vụn. Trong cô lúc này tất cả mọi thứ như bị đổ vỡ chỉ còn một khoảng không đen tối vô tận trong tâm trí cô, đây là kết quả của hành động vừa rồi.
(Trans:Đố thánh nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong đoạn trên, thì hãy comment xuống phìa dưới. Tối trans sẽ trả lời dưới phần comment.)
Makiura giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, bật người ra khỏi ghế dựa đầu cô lúc này có cảm giác vô cùng choáng váng.
Nguyên bản đây là một căn phòng nhỏ dùng làm văn phòng, được chất một đống đồ ở bên trong.
Đó là một phòng của City Hall.
Bởi vì nó gần phòng cung cấp nước nóng, Makiura cải tạo nó ở đây như là một văn phòng y tế.
(............)
Thở chậm và dựa lưng vào ghế.
Nôn mửa và nhức đầu rất khủng khiếp, chúng thường xảy ra. Nhưng rồi cũng sẽ giảm dần.
Trong căn phòng được sưởi ấm, chân tay cô lạnh cóng.
Khi cô nhìn thấy đồng hồ, bây giờ là 7 giờ sáng. Cô ấy đã không được tỉnh táo lắm. Cô rời đi với cuốn sách vẫn còn mở trên bàn. Nhưng sự buồn ngủ đã giảm đi hết phần nào.
Cơ thể cô nặng nề do mệt mỏi, não cô trì trệ vì thiếu ngủ.
Tuy nhiên, ở mặt sau của sọ, sự căng thẳng ấy cứ tiếp tục tồn đọng lại từ ngày này qua ngày khác mà không thể giải tỏa được. Cô thậm chí không thể nhớ được khi nào là lần cuối cô được ngủ ngủ yên bình.
Dòng suy nghĩ bắt đầu trôi chầm chậm trong tâm trí cô.
Người mẹ đó là một con zombie.
Đó không thể coi là giết khi một người đã chết.
Nhưng.
Em bé đó ... ..
............
Nó vẫn còn sống hay đã chết ...?
Đột nhiên cánh cửa bị ai đó gõ vào.
“Sensei, người tỉnh chưa vậy?”
"Vâng. Mời vào."
Đó là một người phụ nữ là thành viên của nhóm mới đến.
"Chào buổi sáng. Xin lỗi vì làm phiền"
“Không có gì, có chuyện gì đã xảy ra à?”
“Có một người than phiền vì phần ăn được phân phát quá ít…tôi đã cố gắng nhưng không thể giải thích được…. Lúc này Tanagi-san đang cố gắng thuyết phục người đó, nhưng tình hình có vẻ ngày càng căng…”
“Tôi sẽ đi ngay lập tức”
Khi Makiura đứng dậy, người phụ nữ đó phát ra một ánh nhìn nhẹ nhõm.
“Có lẽ vì máy bay trực thăng đến trễ nên bọn họ bị kích động.”
"Có lẽ vậy…."
Hai ngày đã trôi qua kể từ ngày dự định cứu hộ của SDF.
Đội phụ trách truyền thông nói rằng có chút sự cố nên máy bay trực thăng chưa thể tới được, và dường như việc vận chuyển không thuận tiện. Nếu cô ấy có thể đủ khả năng, cô ấy sẽ có thể khiến nó hoàn thành sớm ..
(Hôm này có vẻ tồi tệ ...)
Makiura cảm thấy chán nản và tiếp tục theo sau người phụ nữ.
Cuộc họp của mỗi người lãnh đạo được tổ chức mỗi sáng tại hội trường thành phố vào lúc 8 giờ sáng.
Nhân dịp đó, Phó Chủ tịch Makiura ngồi ở ghế thượng. Tiếp theo là một thư ký.
Người chủ trì cuộc họp là chủ tịch Mitsuhashi. Với vẻ ngoài lịch lãm dù đã bước vào ngưỡng tuổi 50, cùng cách nói chuyện thoải mái đã giúp làm xoa dịu bầu không khí, nhưng hôm nay nó không hiệu quả lắm.
Đội trưởng của nhóm hậu cần nói với giọng cay đắng.
“Có một bể nước trong công viên, do đó vấn đề về nước có lẽ vẫn ổn. Vấn đề là thức ăn. Ban đầu nó đã được tính toán và dự trự cho thiên tai, mặc dù tôi đã cố gắng để bảo quản nó ở ngưỡng an toàn, nhưng nhu cầu lương thực lại tăng lên quá nhanh.”
Với những lời đó, bầu không khí trở nên nặng nề hơn.
“Số người gia tăng khá nhiều…”
“Ngày hôm qua chỉ có hai cuộc cãi vả. Có nhiều rắc rối nhỏ. Những người mới di tản tới có vẻ như không thân thiện cho lắm.”
Một số người gật đầu với lời của người bảo vệ.
“Nhiều người cho rằng việc tiếp nhận những người di tản mới là quá sớm.”
Người nói chuyện này, cùng với một số người khác gật đầu đồng ý.
"Chuyện này…"
Mizuhashi, chủ tịch, trả lời như thể ông gặp rắc rối. Thái độ của ông như đang phiền não tìm cách giải quyết vấn đề có lẽ là do trọng trách vị trí của ông lúc này.
Makiura đã lắng nghe những lời đó trong im lặng trong khi nhìn xuống bàn.
Khi tin giải cứu của SDF sẽ đến được xác nhận, chính Makiura đã thông báo cho cả thành phố. Vào thời điểm đó, nó được nhất trí thông qua.
Nguy hiểm như người bị nhiễm bệnh và phòng chống zombie đã được xem xét, nhưng không ai nghĩ rằng cứu hộ sẽ bị trì hoãn.
Makiura nghĩ vội vã.
Trong dòng người di tản tới chỗ này lúc này đã lên đến mức 40 người. Không có gì có thể đảm bảo rằng con số này không còn tăng thêm nữa.
Trong số đó, không có hình ảnh của cha cô.
Cùng với trái tim tuyệt vọng, Makiura rốt cục cũng phải thừa nhận việc này.
Không còn đường để quay lại nữa.
Makiura hít một hơi.
“Khi cuộc giải cứu đã được thông báo, chúng ta đã chấp nhận chứa chấp họ. Mặc dù lúc này lịch giải cứu đang trở nên hoản loạn nhưng nó vẫn đang được tiến hành. Chúng ta nên giúp những người chúng ta có thể giúp.”
Sau lời nói của cô, một bầu không khí im lặng kéo dài như thể thất vọng.
Một phụ nữ trẻ phụ trách liên lạc bắt đầu nói một cách vội vã.
“Ano ... Bởi vì người của SDF cũng nói rằng anh ta sẽ đến sớm nếu anh ta có thể bảo vệ một chiếc trực thăng.”
Shiratani, lãnh đạo của đội truyền thông, ban đầu là một con người làm việc tại khu phúc lợi của văn phòng thành phố này. Mặc dù đây là một người mới vào năm đầu tiên, nhưng vai trò của người này rất quan trọng trong việc chỉ dẫn và sắp xếp mọi thứ trong City hall.
Makiura gật đầu và tiếp tục lời nói.
“Phần lương thực còn lại bao nhiêu?”
“Nếu chúng ta tiết kiệm nhiều nhất có thể, có lẽ khoảng một tuần …”
“Chúng ta có nên đi tìm nguồn cung cấp nữa không?”
Bắt đầu với lời của một người đàn ông, những lời đáp qua lại giữa hai người họ chồng lên nhau.”
“Cô nghĩ gì khi bản thân cô phải đối mặt với thứ đó. Sáu người cũng đã hy sinh”
“Dù sao, nếu thức ăn hết, chúng ta sẽ chết đói.”
“Việc cứu hộ sẽ đến trong một tuần? Nó không thể chắc chắn được."
Có một số cửa hàng tiện lợi ở một số tòa nhà của tòa thị chính này, và khi những zombie bắt đầu biến mất khỏi đường phố, họ đã tìm kiếm thức ăn trong khi thăm dò từng chút một.
Tuy nhiên, cửa hàng tiện lợi cũng trở nên trống rỗng, họ cũng vượt qua cầu và đi xa hơn, nhưng không ai trở lại vào thời điểm đó.
Mặc dù cuộc tranh luận của nam giới vẫn tiếp tục một thời gian, nhưng không có kết luận nào và họ dần dần bình tĩnh lại.
Mọi người quay sang nhìn cô.
Với biểu hiện im lặng của họ, Makiura mở miệng.
“Hãy đợi cho tới khi cứu hộ tới.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với ý kiến này.
Makiura cũng chính là người đưa ra ý kiến lập rào chắn ngăn chặn bọn zombie và cũng là người tập hợp những người tị nạn chạy đến tòa thị chính này và phân chia họ ra cũng như phân chia vai trò cho mỗi nhóm. Tòa thị chính có sổ tay hướng dẫn quản lý nhà ở trong trường hợp có thảm họa, điều này rất có ích.
Bác sĩ chuyên gia đeo một chiếc mặt nạ.
Là sự tồn tại đáng tin cậy và bền vững.
Sự xuất hiện của áo khoác trắng cho thấy quyền lực ở chỗ cô.
Trong tình cảnh hỗn loạn này, lúc mọi người đang sợ hãi, cô phải mang chiếc mặt nạ của sự đáng tin cậy mà cha cô đã gây dựng để trấn an mọi người. Nhưng đó cũng đặt lên chính cô một gánh nặng vô hình. Dù vậy nó cũng không thể giúp trấn an hầu hết tất cả mọi người khỏi sự sợ hãi điên rồ được gây ra bởi cái tình huống cũng chẳng kém điên rồ gì trong cái thế giới đã chết này.
(Nếu đó là cha, ông ấy sẽ làm theo cách này ......)
Ý nghĩ đó cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô một cách cực đoan.
Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy khả năng kém cỏi của riêng mình cùng lúc đó.
Cha cô có thể làm tốt hơn. Ông có thể làm cho môi trường trở nên ổn định.
Bên cạnh đó, cô ấy cũng sợ mình đưa ra một quyết định sai.
Ngay cả khi đang ngồi trên cái ghế đầy quyền lực này cũng là điều mà Makiura cảm thấy không phù hợp với mình.
Mới đây cô đang còn là một bác sĩ thực tập ở bệnh viện trường đại học. Ngay cả khi cô là một người mới đầy triển vọng là bác sĩ nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái. Gắng nặng này là quá lớn đối với cô.
Khi mới thành lập cho ban chỉ đạo này, cô cũng được bổ nhiệm làm chủ tịch, nhưng cô tuyên bố rằng cô sẽ chỉ tập trung vào công việc của đội cứu trợ. May mắn thay Mitsuhashi xuất hiện như một nhân vật phù hợp, tiếp nhận chức vụ này như một vị cứu tinh.
Một điều như thế sẽ tiếp tục kéo dài bao lâu?
Một cách lặng lẽ không để ai thấy, Makiura thở dài.
Trong vùng lân cận của văn phòng y tế, có một căn phòng tập trung những người bị thương. Vào phòng với sưởi ấm, Makiura bắt đầu mỗi công việc của mình, từng người một.
Tuy nhiên, không có nhiều điều cô có thể làm. Cô chỉ có thể nắm tay, khám, hỏi thăm tình trạng hàng ngày và động viên họ. Mặc dù vậy, cô thấy bệnh nhân cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cuối cùng, cô đã đi đến một cô gái đang ngủ.
“Fujino-san, chào buổi sáng.”
Sau tiếng nói, cô gái ngẩng mặt lên.
Với đôi mắt ngái ngủ,
"……Chào buổi sáng"
Chậm rãi trả lời.
Nhìn vào biểu hiện đo, Makiura trái tim cô như co thắt lại.
(Cô ấy hẳn phải rất mệt mỏi ...)
Cô ấy dường như cạn kiệt hơn so với lần đầu tiên gặp nhau.
(Cậu nhóc cũng đang trong trạng thái ổn định, có điều gì khiến cô ấy lo lắng ư?)
Cậu bé đang ngủ bên cạnh cô gái, mở mí mắt và nhìn Makiura, mỉm cười một chút.
Makiura cúi xuống gần và mỉm cười. Trong khi xem xét tình trạng của cái chân.
“Hôm nay bụng em có đau không?”
“Không a..”
“Còn chân thì sao?”
“...... Nó vẫn còn đau.”
"Tôi hiểu rồi. Nó sẽ sớm tốt hơn thôi.”
“Vâng.”
Makiura đứng dậy và nói với cô gái.
“Takasaki có chăm sóc tốt cho em không?”
"…..Vâng."
Cô gái nói nhỏ.
Biểu hiên của cô gái nhỏ khiến cô thắc mắc trong lòng.
(Nếu là nói về bạn trai trong tình huống này thì phải ngẩng cao đầu và vui vẻ chứ nhỉ ... ..)
Ở phía sau của công viên, cô ấy nhớ đến một câu chuyện được nghe từ một người tên là Takemura. Anh ấy tạm thời bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy đã gặp bạn trai của cô và đoàn tụ.
Người đàn ông tên là Takemura vẫn rất ấn tượng trong tâm trí cô nhóc lúc này.
Đó là trong văn phòng y tế nơi mà Makiura gặp anh lần đầu tiên. Anh có một đôi mắt sắc bén quan sát lo lắng cho cậu bé bị thương và nhìn cô nhóc đang lo lắng từ phía đằng sau.
Anh ấy có vẻ khá là ung dung, bầu không khí phát ra từ anh cũng rất khác biệt so với mọi người.
Trong bầu không khí, có thế thấy được anh là một người rất cẩn trọng từ cái nhìn đầu tiên.
Tuy nhiên, cái mà làm cô ấn tượng là cảnh anh ta chôn cất đứa bé. Anh đứng trước ngôi mộ, đứng yên tạo ra một cảm giác gì đó cô đơn đợm buồn.
Mặc dù anh ta cũng tỏa ra một cảm giác nguy hiểm nhưng không giống như là anh sẽ làm thương người khác mà không có lí do. Makiura cảm thấy như vậy.
“Vì Takemura-san cũng nhờ tôi để ý đến cô. Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp, xin vui lòng nói.”
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Cô đã nói chuyện với Takemura-san.”
“Eh? Vâng. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau.”
Makiura ngạc nhiên trước phản ứng dữ dội của cô.
Một cô gái nhìn xuống và giữ im lặng một lần nữa.
Chẳng bao lâu cô ấy bắt đầu nói chuyện.
“A-không ... khi cô nhìn thấy Takemura-san, cô có thể nói với anh ấy là em muốn nói một lời xin lỗi được không ạ. Cho đến bây giờ em thấy mình cần phải nói một lời xin lỗi.”
“Tôi không phiền, nhưng tại sao em không tự nói với anh ta?”
“Em không thể làm được. Nó là vô ích.”
Cô gái che mặt bằng một tay,
“Trước khi em đến đây ... Takemura đã cứu sống em. Nhưng, em, đã bối rối, nói những điều khủng khiếp ... về em trai của em, em đã không bảo vệ chúng nó ... nhưng, em đã quên, vì em đã yêu, đó là lý do tại sao em thấy mình ghê tởm .... Em sợ mình bị bỏ lại một mình ... Thật ngu ngốc. Mặc dù em chỉ gây ra rắc rối, và ... 」
Phần thứ hai là một giai điệu đầy nước mắt.
“Bên cạnh đó, đó là điều em phải làm ... Em đã đổ hết sang Takemura-san ... mặc dù Takemura-san không phải là người làm điều đó...”
Nói cách khác, ý của cô nhóc là về việc mai táng đứa em kia ư,
"…Đó không phải lỗi của em. Em cũng đang là người chăm sóc Takashi lúc này. Thế nào hãy làm một chuyến thăm cậu bé sau đó?”
“Eh?”
Cô gái nhìn cô với vẻ tò mò.
Trong khi Makiura cảm thấy bối rối,
“...... Em không nói về chuyện ngôi mộ ư? ... Một cậu bé mà Takemura chôn ở công viên sau lưng.”
“...........”
Đôi mắt của cô gái như mở ra hết cỡ.
“Mộ của ..., Ma-kun.”
"….Phải. Không đúng sao?”
“...........”
Cô gái bị choáng váng và lắc đầu một cách lỏng lẻo.
“Không phải thế .... Những gì em muốn nói là em nên là người nên giết tên đó không phải anh ấy, nhưng em đã không thể làm được.”
Makiura đã bị đóng băng bởi lời nói.
Đột nhiên phía sau cô, cánh cửa mở ra.
Với một cậu con trai đi với cậu, Atsushi Takasaki đang bước vào.
Makiura đứng dậy nhanh và nói với một cô gái bằng một giọng thấp.
“Vì tôi sẽ làm y tá trực vào ca sau, chúng ta sẽ cùng nói chuyện với nhau sau trong phòng y tế.”
Cô gái nhìn cô một cách kỳ lạ.
Makiura nói nhẹ nhàng.
"Tôi rất lo lắng cho em.”
Cô gái trống rỗng trong một lúc, nhưng gật đầu chậm rãi.