Chương 4 – Đòn tấn công của băng trộm nàyPhần 1
…Tại cứ điểm, nơi đã trở thành căn cứ bí mật của chúng tôi…
Chris, người đang đọc danh sách mời của băng trộm, nói.
“Chị không hiểu.”
Tôi ngoảnh mặt về phía Chris, người đang chằm chằm nhìn vào tờ danh sách một cách chật vật.
“Sao lại ‘không hiểu’ ạ? Đấy là danh sách những người gia nhập băng trộm chúng ta thôi mà.”
“Chị không hiểu sao lại nhiều người quá thế này! Rồi cả sao căn dinh thự xa hoa bậc nhất Axel lại trở thành căn cứ của chúng ta, và sao cái danh sách này toàn mạo hiểm giả nổi tiếng vậy trời!”
Người thuộc hạ này đang có ý gì vậy?
“Sao chị phải sốc thế nhỉ? Không phải một tổ chức lớn là điều tốt à?”
“Ờ thì, em không sai—Không, cái điều tốt đó là thế nào vậy!? Này, Kazuma-kun có biết về chuyện này không?”
Tôi đáp lại người thuộc hạ đang hoảng loạn một cách khó hiểu kia.
“Thực ra em cũng nói cho Kazuma biết về thuộc cấp với căn cứ của chúng ta rồi.”
“Thật-Thật ư? Thế cậu ta hiểu? …Hở? Chẳng lẽ chị là người duy nhất cảm thấy rằng chuyện này đã bị thổi phồng quá mức ư?”
Thật sự Chris khá thiển cận, đúng là rất phù hợp cho cái danh hiệu ‘thuộc hạ’ mà.
“Sợ hãi trước quy mô đầy tham vọng của chúng ta à? Hể, với em thì nó dễ như trở bàn tay thôi đấy.”
“Haha…ha… Em-Em thì rõ là có khả năng rồi nhỉ.”
Với một cặp mắt đầy hoảng sợ và kinh ngạc Chris liếc nhìn tôi.
Rồi đột nhiên—
“Bản thân Megumin thực ra cũng sợ hãi trước quy mô khổng lồ này chứ khác gì đâu…”
Yunyun, cái đứa đã thông thạo khả năng xếp tháp bài, thô lỗ vùi dập tôi.
“Oi, nếu không muốn tôi phá tan cái thành quả bà ngồi làm cả buổi sáng kia thì tốt hơn hết là ngậm mồm lại nhé.”
“Hiểu-, hiểu rùi. Coi đi… Tui đang cố xây tháp bài cao hơn lần trước, nên cẩn thận cho tui nhờ…”
Trước khi mình để ý, cái kỹ năng chơi một mình của Yunyun đã tăng vọt. Mà cậu ta làm thế vì gì vậy không biết?
“Chà…”
Chris lúng túng nhìn—
“Cái người cứ lườm chị từ đầu đến giờ kia là ai thế?”
—Cecily, người đang ló đầu ra từ đằng sau cái ghế sofa.
Cecily được cho là yêu mến những bé gái, nhưng kỳ lạ thay chị ta lại rất cảnh giác với Chris.
“Onee-san không chịu rời khỏi cái ghế kia là tu sĩ Cecily… Onee-san sao vậy? Thường chị hành động kỳ quặc lắm rồi nhưng cái độ bất thường hôm nay của chị lên một tầm cao mới rồi đấy.”
Dù thế chị ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm đầy nghi ngờ về phía Chris.
“Chị không chắc nữa, có gì đó với chị ấy. Ra-đa dò loli của chị hôm nay chẳng phản ứng tí nào, lần đầu luôn. Này cô kia, cô không phải là mấy gã bận quần áo khác giới đạt đến mức độ thượng thừa hay gì phải không? Không có ý nói cô là ‘trap’ đâu… cơ mà, có gì đó cứ sai sai.”
“Thỉnh thoảng tôi hay bị tưởng là con trai vì tôi mặc cái quần soóc như này, nhưng chắc chắn tôi là con gái.”
Chris tỏ ra ngán ngẩm, có lẽ là do nhớ lại cái lịch sử bị hiểu nhầm của mình. Xét cho cùng, tóc của chị ấy thì ngắn, ăn mặc thì luồm thà luộm thuộm thế mà.
“À, Chris là một tín đồ Eris đấy ạ, hay do thế nên chị mới thấy ghét chị ấy?”
Nghe thấy cụm từ “Tín đồ Eris”, Cecily bật dậy từ đằng sau cái ghế sofa.
“Không thể chấp nhận được! Bọn tín đồ Eris không được dung thứ tại thánh địa của những bé loli đáng yêu! Hehe, nằm ườn lười biếng qua ngày mà cũng có được nhiều bé loli thế này, chắc cô ghen tị với tôi lắm phải hơm? Muốn cướp lấy ngai vương harem của con này ư? Đừng hòng nhá! Đồ trộm cắp kinh tởm!”
“Đồ trộm cắp kinh tởm á!? O-oi, từ từ, tôi nghĩ có hiểu nhầm ở đây rồi. Tôi bị bắt nhập băng đấy nhé, đó là chưa đề cập đến—”
Cecily sẽ không để Chris yên đâu. Chị ta đúng là siêu định kiến với những tín đồ Eris mà.
“À mà, Yunyun, Alice không đến à?”
“Tui đi đến điểm hẹn, và người hầu của con bé bảo là con bé có buổi lễ kỷ niệm phải tham dự… Này-này, đừng thổi vào tháp bài của tui thế chứ! Nói đến Alice, giờ tui rất là băn khoăn về danh tính thật của con bé đấy…”
Ra là thế. Giải quyết những vấn đề của hoàng gia.
Mình định làm một cuộc họp ‘Tóm lược về hoạt động phạm tội’ khi có đủ thành viên, nhưng giờ thì chịu rồi.
“Thế thì con bé cũng khó làm được gì rồi. Sau cùng cũng là trách nhiệm hoàng tộc, lôi con bé ra thì hậu quả khó lường lắm.”
“Này-này, Megumin, nói tui Alice là ai đi… Sao bà cứ nhìn đi chỗ khác vậy hả? Sao cả Chris cũng lảng mặt đi là sao? Này, đừng có lắc tui! Ngọn tháp của tui sập mất!”
Tôi lắc lắc vai của Yunyun để cậu ta im lặng.
“Bây giờ, chúng ta đã có một đạo tặc đúng nghĩa, giờ là lúc để thảo luận về trận mở màn của chúng ta rồi. Chúng ta sẽ ra tay khi Alice đến! Trước lúc đó, chúng ta phải tìm được một mục tiêu phù hợp, kế hoạch là—”
Tôi đập mạnh cái bảng kế hoạch lên bàn.
“—như thế này!”
“Waaaah, tháp của tui! Khoan đã! Ahhhh!”
.
.
.
—Tối hôm đó—
Sau khi ăn tối xong, tôi hỏi Kazuma vài chuyện.
“Bí quyết để quản lý á? Loại câu hỏi gì thế?”
Mặc dù chỉ đơn giản là đột nhập dinh thự bọn quý tộc thôi, nhưng những thành viên của băng lại rõ dị.
Thế nên, tôi đến để tìm kiếm lời khuyên từ bậc thầy xử lý mấy người điên điên, Kazuma—
Và đấy là chuyện đã xảy ra…
“Chẳng có bí mật nào cả, thêm nữa là anh không tin mình giỏi quản lý đâu. Ngay cả một [Triệu hồi sư] cũng không thể điều khiển chính xác thú triệu hồi của mình mà. Anh chỉ cung cấp những hướng dẫn chung chung, chỉ ra cho mấy người vài điểm trọng yếu thôi.”
“Những hướng dẫn chung chung à. Có anh dẫn dắt tổ đội này đúng là vui thật.”
“Coi kìa, em có thèm nghe ngay cả khi anh nói cụ thể đâu. Một ‘ranker’ như anh có thể hoàn toàn phân tích được tình hình và đưa ra những chiến thuật hợp lý. Cái lúc anh về nhà ấy nhé, guild của anh toàn có thêm cả tá vấn đề rõ mất dạy thôi đấy.”
“‘Ranker’ nghĩa là… ai đó trình có độ cao ạ? Kazuma từng có những đồng đội nhỉ? Anh từng bảo bọn em rằng bọn anh thường quần xả và chinh chiến cùng nhau, mấy thứ giống như hạ gục trùm ấy.”
Một trong rất nhiều bí ẩn về Kazuma.
Anh ấy tuyên bố rằng mình đã đi tiêu diệt quái vật và xử gọn những con trùm cả ngày lẫn đêm với rất nhiều những người bạn, và đã nhận được khá nhiều tiếng tăm.
“Ờ, anh đoán anh có thể coi như admin của hội quán luôn rồi. Anh lãnh trách nhiệm giúp đỡ lính mới và lên lịch cho các trận đánh trùm. Có lẽ anh học được kỹ năng quản lý bọn em từ những kinh nghiệm đó.”
Kauzuma tràn đầy tự tin.
Mình không thể chỉ ra anh ta đang nói dối hay không bất kể mình nghe nó bao nhiêu lần đi nữa.
“Nếu em thật sự muốn mấy cái chiến thuật đến mức đó, thì nhớ những chiến thuật không phải là để làm khó chịu người khác trong thời điểm nguy khốn mà là để thấu hiểu bọn họ.”
“…Oi, Kazuma, sao anh cứ nhìn chằm chằm em thế?”
Ra là thế. Hiểu rồi.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, em sẽ nói chuyện với bọn họ ngày mai.”
“Ờ, vấn đề không phải người ta tạ đến đâu, họ luôn luôn có sức mạnh. Em sẽ nhận thấy họ thực ra rất hữu ích khi em tìm được tia lửa của họ. Ngay cả khi bỏ lại một thành viên lơ đễnh trong hầm ngục—quan sát một lát, em sẽ nhận ra được mặt tốt của họ đấy.”
“Oi, anh nói thì được thôi, sao anh cứ chằm chằm nhìn em vậy…”
Mặt tốt của bọn họ à.
Nói ra thì ngại, nhưng mình không thật sự hiểu bọn họ.
“Đối với một người chơi ưu tú như anh đây, chuyện này coi như là ‘chấp game’ để cho cân bằng. Sau khi cuộc sống trở nên dễ dàng thế này, mấy người có bỏ anh lại thì anh cũng chẳng nổi điên lên đâu.”
Nghe mấy lời rõ kiêu ngạo của Kazuma, một Darkness—người đang say mê vuốt ve Chommosuke—phản ứng lại.
“Oi, Kazuma, đừng có mà lan truyền mấy cái suy nghĩ thoái hoá như thế cho tôi nhờ được không.”
“Chấp game tôi nói ở đây không giống mấy cái thứ khổ dâm biến thái của cô nhé—Đừng có mà trách móc cho nạn nhân.”
Dù thế, ở tuổi này mà trở thành một nhân viên tại Guild quả là một chuyện không dễ; có lẽ Kazuma thật sự phi thường.
Ngay khi tôi đang ngưỡng mộ Kazuma, Aqua bên cạnh anh ấy—người đang tập trung đút cho Zell Đại Đế ăn—nói.
“Cái khúc cậu ám chỉ đồng đội là của nợ ấy, tôi không bao gồm đâu nhỉ? Ý cậu là hai người kia thôi phải không?”
“Nói gì thế con mắm… Cô là quả tạ vàng luôn rồi đấy.”
Với Chommosuke đang cắn ngón tay của mình, Darkness thoả mãn nói.
“Oi, Kazuma, chắc chắn tôi không phải vấn đề ở đây nhỉ? Rõ ràng tôi là người bình thường nhất trong ba người rồi còn gì…”
…Khoan đã.
“Mấy người lấy cái tự tin ấy ở đâu ra thế? Với tôi, trí tuệ mấy người chỉ trên đám goblin một tí thôi.”
“Cậu, ra ngoài đi. Dám gọi một người xinh đẹp và thông minh như tôi là một goblin à!?”
“Ahh, gã này gần đây càng ngày càng khó ở rồi nhỉ. Gọi những cô gái xinh đẹp là Goblin đúng không thể chấp nhận được; cậu mới đánh bại có vài Tường Quỷ thôi nhé.”
Hai người kia ngay lập tức bắt đầu tập trung công kích Kazuma, về cơ bản đều giống Goblin hết.
“Rõ ràng hai người là có vấn đề rồi. Trong cả ba, người bình tĩnh, thông thái nhất chính là em đây này. Xét cho cùng, bình tĩnh là một nét đặc trưng của những [Đại pháp sư]… Em nói tí, có chuyện này đang vượt quá tầm kiểm soát của em. Giờ em đang lên kế hoạch để quản lý một đám phản bội, giờ em nhận ra là ai cũng cứng đầu hết nên em không có tí tự tin nào để thuần hoá chúng cả…”
“Em-em ư, cái đứa thích nổ lúc nào thì nổ, gọi bản thân là bình tĩnh quả là mặt dày thật nhỉ!?”
“Megumin này, trong trận chiến chị tự tin là chị còn bình tĩnh hơn em nhiều đấy.”
“Chị thì không đồng ý khi cái đứa ít kiên nhẫn nhất trong nhóm như Megumin lại đi nói thế đâu!”
Ba người này nói cái quái gì vậy. Với hai tay bịt tai, tôi giả đò không nghe thấy gì cả.
Phần 2
“Em có một câu hỏi cho onee-san đây: Chị ước mong điều gì nhất?”
“Cưới Megumin chăng.”
Buổi sáng kế tiếp.
Cecily trả lời ngay lập tức. Chị ấy đang nhảy mấy cái điệu trông rõ dị từ lúc bình minh đến giờ.
“…Ưm, về cái đó. Em là con gái nên em sẽ không cưới onee-san đâu.”
Cái điệu nhảy dị hợm này giống như một hình thức cầu nguyện đến Aqua, chị ta còn nói “Aqua-sama, hãy ban cho con thêm một ngày tươi đẹp.”.
“Không giống như đám mọi giáo Eris, Axis bọn chị không có bất kỳ định kiến nào với giới tính hay những sở thích đặc biệt, miễn không phải là Ác ma hay
Xác sống thì cưới được hết.”
“Hơ… em cảm kích trước tấm lòng của chị, nhưng em thích em là cô dâu hơn nên em không thể cùng với Onee-san được.”
“Chị đoán đành vậy nhỉ. Chị sẽ cố gắng hơn nữa và trở thành chú rể vậy.”
“Đấy không phải ý em! Ý em là… cưới một người đàn ông ấy! Đừng-đừng thất vọng thế chứ, em không còn lựa chọn nào ngoài việc thương hại chị nếu chị cứ cau mày thế đâu!”
Chịu đựng trước khuôn mặt của một con cún bị bỏ rơi của Cecily, tôi chỉ biết bối rối đứng đó. Rồi chị ấy đột nhiên cười khúc khích.
“Thương hại chị ấy hả? Em nhìn chị như thế ư… Megumin của chị đơn thuần là quá đáng yêu! Dường như đành phải thế rồi; chị từng nghe đến một thần cụ có thể chuyển đổi giới tính. Vì Megumin, chị sẽ tìm nó bằng bất cứ giá nào!”
“Ngay cả khi onee-san có thành onii-san đi nữa thì không có nghĩa là em sẽ cưới chị đâu… làm ơn ngừng lại cho em nhờ! Mà chị không có gì tốt hơn để nghĩ à? Chắc một onee-san suốt ngày mơ mộng như chị phải có nhiều đích đến chứ?”
Tôi đẩy mạnh Cecily ra, cái người đang ôm và cạ má của mình vào má tôi.
“Ý em là gì vậy Megumin…? Sau cùng chị cũng là một con chiên Axis mà!”
“…? Và? Em biết cái đó rồi.”
Mình không hiểu.
“Những giáo dân Axis thích làm cái gì là làm ngay lập tức. Để không phá huỷ hình tượng của Aqua-sama, bọn chị sống vô tư lự qua ngày, làm bất cứ chuyện gì bọn chị nghĩ ra được. Sống cho hiện tại!”
Cecily lại ôm lấy tôi mà cười khúc khích.
“Dù những hành vi của chị không thực sự tốt, nhưng cách sống của chị vẫn đáng được tôn trọng đấy. Quả là tràn ngập tự do, tràn ngập tinh thần Axis.”
“Cảm ơn em nhiều! Chị nghĩ lối sống như pháo hoa của Megumin cũng không tệ đâu!”
Ôi xin chị đừng nói theo cách đó chứ.
Cecily nói trong khi vỗ vỗ đầu tôi.
“Kệ đi, có gì lo lắng cứ nói với Onee-san, nhé? Sau cùng chị ở đây để trò chuyện với em mà!”
Chị ấy chẳng bao giờ thay đổi, vẫn sâu sắc như thế.
Thực ra, vấn đề mà khiến tôi phiền não gần đây là—
“Megumin thích ai rồi… nhỉ? Chẳng có chuyện xảy ra từ lần cuối ta nói về nó cả.”
Mình chỉ định hỏi làm sao để dẫn dắt cái nhóm toàn tạ là tạ này để hạ gục mục tiêu thành công được thôi mà?
“Không-không-không đúng! Em đang nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ. Em chưa bao giờ nghĩ đến mấy chuyện như thế nhé!”
Cái suy đoán nguy hiểm bất ngờ thốt ra từ Cecily khiến mặt tôi đỏ hết cả lên.
Và Cecily thì mỉm cười ngọt ngào cứ như thể một vị thánh thật sự vậy.
Chính vì cái mặt dịu dàng hiếm hoi này của chị ấy mà chẳng thể nào khiến mình ghét nổi, mặc cho mấy cái sở thích của y.
“Chị mà đùa tiếp khéo em ghét chị thật mất nên chị sẽ tin em lúc này vậy!—Em nói đúng. Trước tiên chúng ta cần xác định quý tộc nào mình sẽ tấn công, và nên thực hiện nó thế nào. Thêm nữa loại chúng ta muốn là loại đi làm những hành động ám muội thật sự, nên ngay cả khi chúng ta tấn công, chúng cũng không thể làm lớn vụ này được. Nói theo cách khác, chúng ta sẽ nhắm vào bọn quý tộc nổi tiếng, giàu có ở mức độ hợp lý và đã làm những việc bẩn thỉu!”
Có lý. Ngày cả mình ghét mấy cái trò quấy rối của chị ta, cái logic của chị ta vẫn hoàn hảo đến kỳ lạ.
“Tiện nói luôn, chị thực ra đã có một mục tiêu trong đầu kể từ lúc nhìn thấy bản kế hoạch của Megumin rồi!”
“Hôm nay chị bị gì vậy onee-san? Chị đáng tin quá rồi đấy.”
Có chuyện gì với đầu của chị ấy rồi ư?
Giống như tên Dust thối nát kia, dường như những giáo dân Axis thỉnh thoảng cũng có những mặt đáng tin của mình.
Tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt hy vọng, mong được biết đến danh tính của tên quý tộc đó…
“Em có biết ‘Gia đình Dustiness’ không?”
“… …”
Tôi như cạn lời. Cecily, trái lại, tỏ ra phấn khích.
“Vì đối phương phải càng mạnh càng tốt; Nên chắc chắn là nhà Dustiness này phù hợp. Về tài sản—Bọn chúng là một trong những gia đình giàu nhất vương quốc, chắc chắn đáng đồng tiền bát gạo.”
Không thể gọi bọn họ là nghèo, chắc chắn rồi, nhưng trong dòng dõi hoàng gia, bọn họ cũng không quá giàu.
“Quan trọng hơn cả, cả nhà chúng thờ phụng nữ thần Eris! Một gia đình toàn đám tín đồ Eris quỷ quyệt chắc chắn đã làm cả tá hành động mờ ám sau lưng chúng ta cho xem!”
“Xin lỗi nhưng đừng làm phiền bọn họ nhé. Em xin chị đấy.”
Mình vẫn còn quá trẻ để tin rằng Cecily có một mức độ tin cậy nào đó rồi.
“Vì Megumin cứ khăng khăng thế thì chị đành thoả hiệp thôi… Nhưng chị cũng có một cái tên khác, sao chúng ta không bắt đầu ở đây nhỉ?”
Phần 3
“Gia đình Behaim?... Ưm, không phải bọn chúng có tí hơi quá sức với lính mới à? Chẳng có mấy thông tin về bọn chúng, và phòng thủ của chúng rõ kinh. Chị không khuyến khích đâu.”
Tôi gặp Chris đang thơ thẩn ở hội quán chiều hôm nay, nên tôi hỏi chị ấy về tên quý tộc này.
“Chị nói ‘quá khó đối với lính mới’; cái cách chị nói cứ như thể chị là một chuyên gia trong mấy vụ đột nhập tư dinh bọn quý tộc ấy nhỉ!”
“Phụt!” Chris ho hết rượu ra. “Cái đó…! Ừ đấy, chị là một đạo tặc chuyện nghiệp, nên ngay cả khi chị không ăn trộm gì thì ít nhất chị vẫn phải đi thám thính khu vực mà, không phải à?”
Chị ấy cuống cuồng giải thích.
Ra là thế. Là một bộc phá pháp sư, mình, cũng như vậy, tự tìm kiếm những thứ to và chắc, xứng đáng là mục tiêu bị phá huỷ, trong vô thức. Dường như mình không phải người duy nhất có hành vi này.
Chris lau miệng bằng khăn tay của mình.
“Chị sẽ quan sát kỹ khuôn viên nhà Behaim này vậy; dù thế, em nên chọn những gia đình nhỏ hơn trước, hiểu không? Nếu em nhắm vào một gia đình lớn, kẻ thủ của dân chúng vì hàng loạt tội ác khác nhau, bọn chúng cũng không đi báo tuần cảnh ngay cả khi em thành công. Như vậy, em sẽ không bao giờ nhận được sự công nhận đâu.”
“Em hỏi chị trước đã; đấy đều chỉ là giả thuyết thôi, nhỉ? Chị thực sự chưa từng đi ăn trộm từ quý tộc hay gì đâu đúng không…”
“Chưa-chưa-chưa hề nhé! Trời Megumin ạ, sao chị có thể đi làm mấy chuyện nguy hiểm thế được?”
Chris nói thế, nhưng mặt chị ta lại ngoảnh đi chỗ khác. Dường như chị ấy không giỏi nói dối cho lắm.
Chị ấy cứ hết nắm lại thả cái khăn tay, trông rõ là không giữ được bình tĩnh.
“…không phải chị là một tín đồ Eris à, Chris? Chị có thể thề trước Nữ thần Eris rằng chị chưa từng làm những nhiệm vụ nguy hiểm kiểu như ‘đột nhập vào dinh thự của một quý tộc’ không?”
“Ể…Chị-chị có thể chứ! Chị thề luôn…Ể, cái cảm giác không biết trả lời thế nào thú vị thật sự…”
Cách thề thốt không ăn năn tí gì của Chris kia làm tôi bất ngờ.
Chị ấy được coi là một tín đồ Eris tận tuỵ, nên chắc là chị ấy không nói dối đâu nhỉ.
Dường như mình đang lo lắng vô ích.
“Phải rồi, em có câu hỏi khác. Ước mong lớn nhất của chị là gì thế? Cái giấc mơ tối thượng của chị ấy?”
“Của chị? Giấc mơ của chị á?... Ể, Megumin, thật sự em không biết chị thật sự là ai à? Đúng thay vì việc có một ước mơ để mong nó thành sự thật, chị giống như kiểu sẽ đi khiến cho những ước mơ đó thành sự thật hơn… Em hiểu chị nói gì không?”
Chris lại nói gì đó kỳ quặc nữa rồi.
Và mình cứ nghĩ chị ấy là người bình thường nhất trong nhóm. Xem ra mình đoán sai mất rồi.
“Em có đi tìm sự giúp đỡ từ Kazuma. Anh ấy nói bí mật để quản lý một nhóm là thật sự hiểu được bọn họ. Nói đơn giản em muốn được hiểu chị hơn.”
Chris nhìn tôi với sự hoài nghi.
“Nè, Kazuma cũng nói được những lời sâu sắc thế cơ đấy. Về những ước muốn của chị à… danh sách những việc cần làm… Chị đang làm việc mà chị thích rồi, nên chị lúc này không có giấc mơ nào cả.”
“Làm việc chị thích… Cecily cũng nói thế. Dường như của Axis và Eris cũng không thật sự khác nhau là mấy.”
“Khoan đã, để chị trả lời lại! Chị sẽ nghiêm túc lần này!”
Có lẽ không chịu được việc bị so sánh với mấy tín đồ Axis, Chris nổi quạu nói to.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Chris bẽn lẽn nói.
“Điều chị muốn là… đi mua đồ với vài cô bạn, mua một đống quần áo, ăn ở những cửa hàng nổi tiếng và ăn buffet… Thế thôi, mấy chuyên đời thường.”
Chị ấy liệt kê vài hoạt động nữ tính đến bất ngờ dù cho cái bề ngoài chẳng khác gì con trai kia.
“Chị làm chuyện ấy lúc nào chả được, chị có giống như cái đứa cô đơn Yunyun và Alice cao quý kia đâu. Từ quan điểm của một mạo hiểm giả, cuộc sống của nữ đạo tặc như chị toàn là tiệc tùng với chè chén còn gì.”
“Cái miêu tả thái quá gì thế! Chị-chị còn chưa từng có một buổi hẹn hò đấy!”
Mới đầu tôi cứ nghĩ rằng Chris, cộng sự sự của Kazuma trong cái trò lột đồ vào ngày bọn tôi gặp nhau lần đầu, sẽ trưởng thành hơn trong mấy chuyện này, nhưng cô gái này lại trong sáng đến không ngờ.
Vậy ra là thế. Kazuma nói quá đúng.
Cecily hay Chris, tất cả bọn họ đều có một mặt ít được biết đến.
Nhắc đến hẹn hò thì…
Mình cũng đã có được buổi nào mà hai người đi với nhau đâu.
… …
“Em tự dưng có một thắc mắc.”
“Sao thế? Chị là bạn lâu năm với Darkness và chị có vài rắc rối đủ kiểu với Aqua nữa. Còn Kazuma-kun cũng là người mà chị chia sẻ bí mật—Chị vừa nhận ra là cả tổ đội của em, em là người duy nhất mà chị không nói chuyện nhiều lắm. Nếu có câu hỏi gì thì cứ nói đi!”
Đung đưa cốc bia của mình, chị ấy nhẹ nhàng nói.
“Mối quan hệ thật sự giữa chị với Kazuma của bọn em là gì thế?”
“…Bạn bè…chăng.”
Tôi tiến lại sát Chris, người đang tránh ánh nhìn của tôi.
“Không phải hai người có tí quá thân thiết so với bạn bè à? Thêm nữa, không phải chị vừa nói là chị không biết em nhiều lắm nhỉ, Chris? Thế thì, sao chị lại thân thiết với Kazuma đến mức đó được?”
“Hể…về cái đó…Thì đấy, chị dạy cho cậu ta vài kỹ năng đạo tặc, rồi đủ thứ chuyện xảy ra nữa! Cậu ta chỉ là bạn bè thôi! Chị không có tình cảm đặc biệt nào với cậu ta đâu!”
Cái phản ứng của chị lại đang trái với mấy lời chị nói đấy, hơn nữa cái vụ ‘Chia sẻ bí mật’ ấy cũng khiến mình bận tâm.
“Những cô gái duy nhất mà anh ấy gặp là ba người trong tổ đội bọn em, mặc dù anh ấy trở nên khá nổi tiếng gần đây. Mấy bà thím anh ấy gặp từ đâu thì không sao, nhưng em không cho phép một đạo tặc hoang dã từ đâu chui ra cướp anh ấy khỏi em đâu.”
Chris im lặng lắng nghe đỏ bửng mặt và đáp trả lại bằng một câu nói.
“Hể, chị có nghe Megumin rất là thân thiết với Kazuma. Nè, em thích cậu ta, đúng không? Tình yêu của em chân thật như thế nào? Chị nghe đây!”
“Em yêu Kazuma. Nếu chị nói nó nghiêm túc đến mức nào, em dám nói là cực kỳ nghiêm túc.”
Mặt của Chris thậm chí còn đỏ hơn, chị ấy đánh mất vẻ bình tĩnh.
“Mới đầu anh ấy là một kẻ kỳ cục, nhưng càng về sau em thấy anh ấy rất đáng tin và rất quan tâm đến người khác. Em đoán đây là một dạng ‘Yêu từ từ’. Với em cuộc sống mỗi ngày của Kazuma dần trở nên quan trọng hơn ma pháp Explosion.”
“Là-là-là vậy sao? Megumn thật sự tẩm ngẩm tẩm ngâm thế thôi mà quả quyết thật. Chị cứ nghĩ là em sẽ hoảng loạn hơn cơ… thể mà em trả lời thẳng quá, làm chị không biết nói gì cả…”
Không hiểu sao, ánh nhìn của chị ấy trở nên tôn trọng hơn.
“Thế đây, em sẽ bắn hạ bất kỳ tình cảm nào hướng đến Kazuma của em trong khi chúng vẫn đang chớm nở. Chị và Kazuma thật sự chỉ là bạn bè thôi nhỉ?”
“Chắc chắn bọn chị là bạn rồi! Em có thể ngừng ngay việc ghen thái quá này rồi đấy! Thôi, giờ chị sẽ đi thám thính nhà của Behaim đây!”
Chris cuống cuồng rời khỏi hội quán trong run rẩy.
Mình cũng rời khỏi hội quán mạo hiểm giả và đến điểm hẹn tiếp theo thôi.
Yunyun chắc đã đưa con bé đến rồi.
Phần 4
“Cái này-cái này thật sự đáng yêu! Coi kia, cả cái kia nữa!”
“Thực ra, em chưa từng đến những cửa tiệm như thế này, nên em rất phấn khích… À, Yunyun-chan này, chúng ta không nên quay về căn cứ lúc này đâu nhỉ?”
Tại một cửa tiệm đặc biệt dành riêng cho những cô gái…
Hai hình bóng quen thuộc đang lảng vảng.
“Không sao hết, mọi người chắc hẳn đang ăn vặt và nằm ườn ra rồi. Cecily-san sẽ giận dỗi với Megumin, Chris-san sẽ cười cam chịu ở một nơi nào đó… Thực tế, bọn họ có lẽ sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời đấy.”
“Thế chúng ta đi chưa ạ? Mua sắm đúng vui thật, nhưng nếu Big Boss biết được, chúng ta kiểu gì cũng bị mắng cho xem.”
Yunyun tỏ ra lưỡng lự.
“Em-em nói đúng. Mặc-mặc dù chị không lo về Megumin lắm, nhưng để cậu ta đợi lâu qua cũng không tốt, thế thì …”
“Oi, bỏ việc đem một loli đi khắp thành phố để thoả mãn cái mục đích rõ cá nhân của bà sang một bên, bà nói vài câu khá khó chịu đấy nhỉ.”
Yunyun cứng người lại trước giọng nói của tôi, và với một biểu hiện cho sự siêu lo lắng, cậu ta từ từ xoay người lại—
“—Ồ, coi bà kìa. Dù cô đơn đến mức nào đi nữa, bà không nên đem một Alice ngây thơ ra ngoài này thế này, biết không hả. Tôi giao cho bà sứ mệnh lên lịch nhằm tiết kiệm thời gian dành cho ma pháp Exposion của tôi, và bà đi làm chuyện này vào ngay ngày đầu tiên nhỉ!?”
.
.
.
“…Tha cho tui đi mà!”
Trên đường trở về căn cứ.
Yunyun che cái mặt đỏ ửng của cậu ta bằng cả hai tay.
“Tôi biết bà khao khát thật sự việc đi mua sắm với những cô gái khác, nhưng sứ mệnh ban đầu của bà là đem Alice quay lại đây. Lần tới, nếu bà muốn đi mua sắm, tôi sẽ đi cùng với bà; nên, ngừng ngay mấy chuyện ngu ngốc như thế này đi!”
Nghe xong lời đề nghị của tôi, mắt của Yunyun sáng lên ánh sáng trộn lẫn giữa hy vọng và bất ngờ.
“Thật-thật sao? Megumin muốn đi mua sắm với tui ư? Danh sách ‘Những nơi để đi mua sắm sau khi có bạn’ đã dài đến tận 3 quyển rồi đấy!”
“Thế thì kỳ cục quá rồi đấy, không phải à!? Chúng ta chỉ đi đến vài cửa hàng nổi nhất thôi! À mà, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Rồi tôi hỏi bọn họ chính xác những câu hỏi tôi hỏi vừa nãy.
“Điều tui mong muốn nhất á? Er, Megumin… sao tự dưng lại hỏi cái đó lúc này vậy? Tui có thể trả lời, nhưng phải đến hơn một ngày đấy…”
“Như tôi nói còn gì, mà gì mà lâu quá thế! Chắc hẳn bà phải có thứ gì đó mong muốn nhất, nhất ấy, phải chứ?”
Không hiểu sao, cậu ta bắt đầu bắn mấy cái ánh nhìn tức giận vào tôi.
“Điều tui muốn nhất là có một trận đấu với Megumin.”
Một âm giọng nhỏ, yếu ớt vang lên.
“Không phải chúng ta đã thống nhất về chuyện đó lúc trước rồi à? Cả về mặt cấp độ lẫn độ trưởng thành.”
“Bà, khoan tí đã! Cấp độ của bà có lẽ cao thật, bà đã giết nhiều tướng quỷ thế mà, tui không chắc cái ấy nhưng cái vế trưởng thành thì tui không đồng ý đâu!”
Mắt của Yunyun ánh đỏ lên. Cậu ta bắt chéo hai tay quanh ngực như thể phô trương cái kích thước của y.
Con khốn này.
“Thậm chí tôi còn chưa đả động gì đến độ phát triển nhé. Tuổi này thôi mà cơ thể đã quyến rũ thế rồi, ấy thế vẫn không có nổi một mống bạn trai? Đâu cần lý do để thi thố gì nữa chứ?”
“Chỉ là bà ở gần Kazuma-kun hơn thì cũng không cho bà cái quyền tự mãn như thế nhé! Điều tui muốn…muốn… làm cái đó, tui…!”
Giọng của Yunyun rung lên. Tôi, đáp lại, ưỡn bộ ngực của mình ra.
“Bà xem, thậm chí đến một người bạn là con trai thôi bà cũng không kiếm được, phải không? Ah, cái tên tội phạm tóc vàng mấy ngày trước là ai ấy nhỉ? Không phải hắn ta hợp với đến hoàn hảo luôn à? Ước cho hai người có một cuộc sống hôn nhân vui vẻ nhé!”
“Dù là đùa đi nữa tui cũng không chấp nhận đâu! Việc ghép với anh ta đặc biệt bị cấm! Được rồi, tui sẽ dạy cho bà một bài học về những điều tuyệt đối không bao giờ được nói! Tử chiến một trận đi!”
Mắt của Yunyun đỏ ngầu; cậu ta vào tư thế và rút cây gậy phép của mình ra.
“Cái-cái gì hả, muốn đánh ư? Đến đây! Tôi cũng khó chịu lắm khi bà nói với Kazuma là bà muốn sinh con cho anh ta đấy! Bây giờ, để tôi dạy cho bà một bài học xương máu—Tôi sẽ dạy cho bà đừng có dính líu vào bạn trai của người khác!”
“Đừng-đừng có nhắc lại chuyện đấy chứ! Đó hoàn toàn là hiểu nhầm còn gì, quên nó đi cho tui nhờ!”
Đẩy cây gậy phép sang một bên, Yunyun thốt lên tức giận. Tôi đưa tay ra dấu—“Tôi lại chiến thắng nhé!”
“Mà có bao nhiêu cô gái có quan hệ với Kazuma vậy ạ? Ăn trộm pantsu của Chris giữa nơi công cộng này, làm những thứ không thể nói với Lalatina nữa, rồi giờ thì có con-con với Yunyun!”
“Làm ơn đừng! Chuyện này là hiểu nhầm thôi, chị thật sự không có cảm giác nào với Kazuma-kun đâu! Thay-thay vào đó, sao không để Alice nói về ước mơ của mình đi? Megumin chắc cũng hứng thú lắm phải chứ?”
Yunyun có gắng hết sức để thay đổi chủ để cuộc nói chuyện. Mặt khác Alice thì đang đỏ bừng mặt—
“Về-về…em…thì…”
…Có chuyện gì với mấy người này vậy chứ…
“Với-với onii-sama, em… em…”
“Đủ rồi! Hai người bị làm sao vậy hả!? Sao ai cũng mê muội như thế vậy trời? Chẳng lẽ chuyện này trở thành chuyện đương nhiên với những thiếu nữ ngày nay rồi à!?”
Part 5
Mang hai cái đứa thuộc hạ động dục này về, tôi thấy một khung cảnh kỳ lạ tại căn cứ.
“Là tín đồ Eris thôi mà mắt cô cũng khá tốt đấy. Thực vậy, Aqua-sama rất cao quý và đáng yêu đấy nhé.”
“Er…Eh, ít nhất chị ấy không phải là người xấu. Chắc chắn rồi.”
Co tròn người lại như quả bóng trên cái thảm, Chris lắng nghe những lời rao giảng của Cecily.
Dường như bọn họ đang nói về những điểm mạnh của Aqua.
“Mừng em về, Megumin. Chị đang thuyết phục Chris-san gia nhập giáo phái Axis!”
“Eh!? Từ từ đã, tôi đề cấp đến vụ chuyển tôn giáo từ khi nào vậy!?”
Chris mạnh mẽ từ chối, không hề có một ý gì là muốn chuyển đức tin sau khi lắng nghe những lời rao giảng đấy cả.
“Cô nói gì vậy chứ? Để tôi hỏi cô, cô cảm thấy thế nào về Ác Quỷ và Xác sống?”
“Không thương xót.”
Cái câu đáp ngay tức khắc đấy mang một nụ cười trên khuôn mặt của Cecily.
“Trả lời tuyệt vời lắm Chris-san, với giáo phái Axis, cô đã trở thành một tín đồ cao cấp đấy! Phải rồi, Aqua-sama có nói thế này ‘những ác quỷ phải bị thanh trừng, Quỷ vương phải bị tra tấn và Xác sống phải bị đưa về cát bụi, nơi chúng chui ra’! Nào, trở thành một phần của giáo phái Axis—”
“Giáo phái Eris cũng lên án những xác sống và Ác Ma nhé! Và tôi chưa từng nghĩ rằng cô lại dụ tôi gia nhập Axis giáo đấy… Sao mình lúc nào cũng bị dính vào mấy cái tình huống khó đỡ thế này gần đây vậy trời…”
Mới đây tôi cứ nghĩ rằng Eris và Axis giáo giống như nước và dầu vậy… Xem ra hai người này cũng hợp gạ phết.
Quyết định trình bày về kế hoạch, tôi tập hợp hai người sùng đạo đang cãi nhau này.
Đặt hai tay lên bàn, tôi cúi người về phía trước.
“Dù sao… Trước hết, cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây. Băng trộm của chúng ta đã sở hữu một căn cứ, một hậu phương vững chắc và một nguồn ngân quỹ đảm bảo. Chúng ta không lo lắng về quân số. Và cả tình hình lúc này cũng đặc biệt tốt.”
“Đồng ý, cả về số lượng thành viên và tỷ lệ gia nhập đều tăng lên, tui đoán chúng ta đang đi đúng đường.”
Yunyun gật đầu đồng tình.
“Đúng thế, mọi thứ đều đang đi đúng kế hoạch. Ở quy mô hiện tại của chúng ta, tôi quyết định bắt tay vào nhiệm vụ đầu tiên.”
Iris khẽ bối rối.
“Nhiệm vụ? Hôm nay chúng ta làm gì ạ? Lần trước chúng ta đi hái thảo mộc trên núi, rồi câu cá ở sông. Em không có mang bento hôm nay, nên chúng ta có thể hoãn nhiệm vụ của chúng ta lại đến ngày mai được không ạ…”
“Ai nói là chúng ta sẽ đi dã ngoại đâu trời!? Đúng thật hoạt động gần đây của chúng ta có chút nghi vấn, nhưng xin đừng có đánh mất tầm nhìn và đích đến cuối cùng của chúng ta chứ. Hãy nhớ lại xem, chúng ta ở đây để làm gì!?”
Và bọn họ bắt đầu trả lời.
“Để kết bạn…”
“Để mạo hiểm…”
“Onee-san muốn tạo một harem toàn những bé loli đáng yêu, và chị bị hấp dẫn bởi những bé loli ở đây…”
“Cái—!? Đấy không phải là điều mà em nói lúc trước tí nào!”
Nhìn vào những linh hồn lạc lối này, tôi đập bàn liên tục.
“Thế này không đúng! Tôi thấy mấy người đã mất đi viễn cảnh về đích đến của chúng ta rồi. Chúng ta lấy mô hình ban đầu là Băng Trộm Tóc Bạc, để lập nên băng của chính chúng ta! Chúng ta là những [Đạo tặc]! Chúng ta ở đây để lấy của cải của đám quý tộc và phân phát chúng! Bây giờ, xin để Chris đây chia sẽ những thông tin chị ấy thu thập được!”
“Xin được nói ngắn gọn—Bọn họ vô tội, bọn họ dường như không làm bất kỳ những hành vi đáng ngờ nào, nên hãy thay đổi mục tiêu của chúng ta thôi. Thêm nữa, sao mà ta lại chọn bọn họ ngay từ đầu vậy?”
Cecily đáp lại trong khi khẽ nghiêng đầu.
“Bởi vì khi tôi đi đến chỗ bọn họ để truyền giáo, bọn họ nói ‘Chúng tôi không muốn dính dáng gì đến tôn giáo’, và còn nói mấy thứ kiểu như ‘Những tín đồ Eris và Axis, làm ơn hãy để chúng tôi yên đi.’…”
Nhưng Chris đột nhiên trở nên phấn khích.
“Cái gia đình này là thế nào vậy! Chúng ta phải giáng sự trừng phạt thần thánh lên những người dám phỉ báng tôn giáo của chị!”
“Đúng thế! Chris-san là một người vì công lý! Cô quả thực là một ứng cử viên tuyệt vời của Axis giáo đấy! Megumin, chúng ta phải nhắm vào Gia đình này rồi, không phải sao?”
Tôi nói với hai cái người hoàn toàn trật bánh này.
“Từ chối hoàn toàn. Chúng ta không tấn công nơi nào trong sạch. Hãy thay đổi mục tiêu của chúng ta thôi, cả Eris-sama và Aqua-sama sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.”
“Chị chấp nhận tấn công! Chị… không, Nữ thần Eris sẽ chắc chắn muốn điều đó!”
“Aqua-sama cũng sẽ chấp nhận cho xem! Chị có thể cảm thấy được Aqua-sama đang thủ thỉ bên tai, ‘Đi và làm nó luôn đi’!”
Mình xử lý hai người này kiểu gì đây.
Song, mình cũng bất ngờ là Chris lại chủ động một cách kỳ lạ như thế này đấy.
Bây giờ mình thật sự cảm thấy tầm quan trọng của “Thấu hiểu”, như Kazuma đã nhấn mạnh.
“Ra chuyện là thế, em hiểu rồi. Em đoán chúng ta đã trở thành chị em của công lý! Thực ra, hoàng gia có một danh sách đen của những quý tộc tha hoá, nên trước tiên hãy tấn công những kẻ đó trước. Và giả dụ như chúng ta có tấn công nhầm một gia đình quý tộc vô tội nào đấy, thì cứ để cha em xin lỗi là được…”
“Đừng quá bất cẩn như thế! Và đừng bao giờ nghĩ đến việc lôi cha em vào chuyện này nghe chưa!”
Ngay khi tôi đang phải dạy dỗ lại một Iris thậm chí còn trở nên phấn khích hơn này, Yunyun kéo kéo áo choàng của tôi.
“Sao chúng ta không đơn giản là một nhóm thường xuyên tụ tập thôi? Thì đấy, những món ăn vặt của những hầu cận của Alice rõ ngon; nó có một mùi vị… Megumin… Ahhhhh!”
Tôi ăn tất cả đồ ăn Yunyun đưa trong một ngoàm.
“Thôi đành chịu vậy. Vì không có mục tiêu nào lúc này, chúng ta sẽ tạm sẽ ở yên lúc này vậy.”
Xét cho cùng, quay về cái hồi mình chiến đấu một mình, mình còn khôn ngoan hơn giờ nhiều.
Nhưng lần này, mình mang trách nhiệm của một thủ lĩnh.
“Tui chưa từng cho phép bà ăn nửa phần ăn của tui mà—!”
Tôi im lặng suy nghĩ trong lo lắng còn Yunyun thì cứ lắc tôi qua lại.
Part 6
“—Em về rồi đây!”
“Mừng em về, trông em mệt vậy.”
Sau chuyện đó, chủ đề chẳng phát triển thêm được tí nào và thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua trong yên bình.
Bởi vì Chris rất tự tin rằng mình có thể tìm thấy một mục tiêu phù hợp, chúng tôi đã giải tán sớm.
“Haizz, em không nghĩ là hiểu được người khác nó khó đến vậy. Bị quấy rối bởi một bà tu sĩ, nhận ra một đạo tặc điềm tĩnh có những hoạt động bí mật nào đấy, cãi nhau với một đối thủ tự xưng, bị đau tim bởi lòng háo hức dành cho mấy vụ mạo hiểm chết dẫm của một cô bé… Em mệt đến chết rồi.”
Thường là người đi gây rối, giờ thành người quản lý đám gây rối đúng là khó khăn đến không ngờ.
“Nghe khắc nghiệt phết nhỉ, dù anh không hiểu em đang làm gì. Chắc em đã cảm giác được anh mệt mỏi đến thế nào thông qua những trải nghiệm này.”
Tôi yếu ớt nằm lên cái ghế sofa bên cạnh Kazuma, ngây người nhìn vào mặt anh ta.
“Oi, có gì thế? Sao mà cứ nhìn chằm chằm thẳng vào khuôn mặt được vô số những nữ mạo hiểm giả yêu mến này vậy? Hay là em giờ đã nhận ra được anh thu hút đến mức nào, như bọn họ à?”
Sao Iris lại yêu cái thể loại này vậy?—Mà làm như mình có quyền để hỏi câu này vậy.
Chắc ông tướng này đang cố trưng ra một vẻ mặt tự mãn, nhìn cái lông mày nhướng lên và cái lỗ mũi phồng hướng lên trời kia thật sự…
“Thật sự là anh được những cô gái ở hội quán yêu quý lắm. Dù sao cũng là con lợn béo nhất của bọn họ mà, chỉ cần quyến rũ anh tí thôi là anh đã trả tiền thay cho bọn họ rồi…”
“Nhớ mặt bọn khốn nạn đó cho anh, lần sau anh sẽ xài ‘Steal’ lên chúng!”
Nghiến răng nghiến lợi, Kazuma thốt ra mấy lời quấy rối tình dục như thường.
Sao ngay cả mình cũng thích anh ta vậy trời.
Tôi nghĩ về bài phát biểu mà mình nói lúc trưa.
Tôi gọi Iris và Yunyun là chết mê chết mệt hết rồi; nhưng dù sao, không phải tôi, người lúc nào cũng buộc tội mấy người kia là đối thủ tranh giành Kazuma, cũng đã chết mê chết mệt trước đó rồi à?
Lúc thường thì mờ nhạt lười biếng đến tận xương tuỷ, dễ dàng nói miệng, lại rõ là láu cá, trơ trẽn khoe mấy cái chiến tích của mình ở Guild mạo hiểm giả.
Trông anh ta khá là bình thường. Một người khôn ngoan và anh ta chẳng phải là một người hay làm phúc hay là một tên nhân vật phản diện đáng khinh.
“…Này, lại gì nữa đây? Anh cứ thấy xấu hổ nếu em cứ nhìn anh như thế đấy. Em đang ám chỉ cái gì vậy? Thích anh rồi à?”
Ông tướng này đang xấu hổ ư? Không giống một tên đại biến thái tí nào.
Quả thực, bất kỳ những hành động thân mật tí thôi là quá đủ để—
“Chắc chắn rồi ạ. Em chỉ là đang tự hỏi vì sao em lại thế thôi.”
“Hể!?”
—tên này cắn câu rồi.“Em-em…! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có dùng mấy từ đó quá nhẹ nhàng như thế, anh chuẩn bị kỹ lắm đấy. Nếu em muốn nói về chủ đề này, lên lịch và viết thời gian vào một bức thư, chính xác đến từng giờ, phút…giây nghe chưa!”
“Mấy cái yêu cầu ngớ ngẩn đấy của anh chẳng có nghĩa gì cả. Em muốn nói lúc nào em cảm giác cần phải nói thôi. Không phải Kazuma cũng nói đến ‘thấu hiểu’ hôm qua à? Bây giờ em đang tự hỏi mình nên làm thế nào để hiểu hơn về Kazuma đây.”
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kazuma, anh ta tỏ ra hoảng hốt, và làm đủ thể loại cử chỉ điên khùng.
Tôi cười khúc khích—
“Đấy là nhờ những hiểu biết của Kazuma về người ta cho phép anh dẫn dắt trận chiến tốt đến vậy, nhỉ? Thế giờ, anh có biết em đang nghĩ gì lúc này không? Chỉ có mỗi chúng ta ở đây thôi, anh có biết em muốn làm gì tiếp theo không?”
“…Làm tì—“
Này.
“…Khoan đã, vừa rồi không tính!”
“Một thiếu nữ như em, dưới một cái không khí như vậy, sao anh cứ toàn đi nói mấy cái thứ ấy nhỉ!?”
Nhìn thấy mắt tôi đỏ thẫm lên, Kazuma hiện tại, người đang tuyệt vọng cố gắng rút lại lời mình vừa nói, làm cho những triết lý của tôi vừa nãy trở nên hoàn toàn vô nghĩa.
Phải rồi, lên kế hoạch chi tiết trước khi tấn công không phải là phong cách của mình.
Chỉ đạo, quản lý tổ đội sau đó là lo lắng về hậu quả—không giống mình tí nào.
Mình luôn luôn ở trạng thái tốt nhất.
Điều mà mình đang nghĩ.
“Không phải, mà câu hỏi của em quá bất ngờ rồi. Anh nghĩ nếu em cho anh ba lựa chọn khác nhau, anh chắc chắn sẽ chọn được phương án đúng! Hãy cho anh một cơ hội nữa đi!”
Mình sẽ nhờ lại ông tướng này khi gặp phải tình huống mình không thể tự xoay sở được; mà mình cũng cảm thấy quá tội lỗi nếu cứ tiếp tục mè nheo một câu trả lời.
Tôi nói với một Kazuma hiện vẫn đang chết lặng.
“Anh có thể ngừng được rồi, em không bận tâm đến chuyện đó nữa đâu.”
Tôi nở một nụ cười dịu dàng, để chứng minh tôi không giận tí nào nữa.
…Nhưng sau đó.
“Khoan khoan đã, anh biết anh đã làm rối tung hết lên rồi, nên làm ơn tha thứ cho anh! Cho anh một cơ hội khác để cân nhắc cẩn thận đi mà! …Thành thật, anh đã đi thẳng vào chuyện khó khăn nhất mà bỏ qua quá nhiều nội dung rồi, chúng ta nên bắt đầu với hôn trước đã nhỉ…!”
“Em nói là em không bận tâm nữa đâu! Thêm nữa, anh ồn quá rồi đấy! Aqua và Darkness đang ở ngay trong bếp kia kìa, anh nghĩ bọn họ mà nghe được—!”
Muộn quá rồi.
Kazuma không nhìn tôi, có tiếng gì đó đáng quan ngại đã xảy ra.
“AHHH-WAHHHHHH…!”
Trước mặt Kazuma là Aqua, nắm chặt một miếng giẻ lau, nửa người bị góc hành lang che khuất. Từ dáng vẻ, chị ấy chắc định đi lau dọn bàn.
Vẫn nhìn chằm chằm, Aqua sợ hãi lùi lại từng bước một.
“Bớ Darkness! Một chuyện kinh khủng vừa xảy ra! Kazuma với Megumin vừa mới âu yếm với nhau, mặt mày đỏ lựng và nói về mấy cái chuyện hôn hít hay gì đó nè!”
Tôi cuống cuồng đuổi theo Aqua sau cái lời tuyên bố rõ khập khễnh của chị ta.
Part 7
Ngày tiếp theo.
Tại căn cứ bí mật, đứng trước tất cả mọi người, tôi hất áo choàng của mình.
“Tôi cảm giác hôm nay chính là ngày ấy! Thời tiết đẹp, thời điểm hoàn hảo cho trận ‘raid’ [note23928] đã đến!”
Tôi tạo một dáng trông rõ bệnh với cây quyền trượng yêu quý của mình.
“Oi, tui chỉ muốn xác nhận thôi; chúng ta chỉ đơn giản là lẻn vào và ăn trộm một món báu vật gì đó, nhỉ? Ý bà là gì khi nói ‘raid’ chứ? Nghe cứ đáng sợ kiểu gì ấy…?”
Yunyun hỏi trong lo lắng.
“Thì raid là raid thôi. Kazuma đã dạy cho tôi từ đó đấy. Chúng ta phải sử dụng ngôn ngữ chuyên nghiệp khi lên chiến thuật. Dù sao thì, trước tiên chúng ta sẽ đi thăm dò tư dinh, sau đó là thành công trong việc chọc thủng phòng ngự, và cuối cùng kết thúc trận chiến một cách dễ dàng.”
“Này, không phải chúng ta là một băng trộm à? Bà có chắc chúng ta là băng trộm không đấy hay chỉ là một nhóm khủng bố hả?”
Tôi lờ đi Yunyun cứ chỉnh lời của tôi từ nãy đến giờ và thay vào đó hỏi Chris.
“Thế nên, chị đã quyết được tên quý tộc nào mà chúng ta sẽ ‘raid’ ngày hôm nay chưa vậy?”
“Ể, aye, chị đoán là rồi. Chị cũng có lo lắng như Yunyun, nhưng chị vẫn phải xác nhận lại; chúng ta đang ăn trộm nhỉ? Không giống như, xông thẳng vào bên trong và gây ra một thảm hoạ đâu phải không?”
Dù cho Chris tỏ ra nghi ngại, chị ấy vẫn lấy bản đồ và trải ra cho mọi người cùng xem.
Đó là bản đồ vùng ngoại ô của Axel.
Chris chỉ vào một khu rừng bên cạnh thành phố.
“È hèm, thực ra là có một căn tư dinh của một tên quý tộc ở đây. Có vài chuyện mờ ám đã xảy ra ở đây.”
Dựa theo Chris, rất nhiều quái vật mạnh mẽ thường không thể thấy ở Axel lại xuất hiện ở đây.
“Không phải đây là công việc của hội quán Mạo hiểm giả à? Em có nghe là những mạo hiểm giả đã trở nên lười biếng sau vài chiến thắng các trận chiến với trùm và được kha khá. Vì chuyện này, có thể nào những con quái vật mạnh mẽ đã chui ra ngoài để săn những con yếu hơn không ạ?”
Chris gật đầu với một biểu cảm phức tạp.
“Có lẽ là thế, có lẽ là không. Nhưng có một khả năng, và đó là nhà này đã sử dụng một thánh khí…”
Một thánh khí, thứ mà có thể triệu hồi quái vật và điều khiển chúng theo ý muốn ư.
Cái tiêu đề của nó thật sự đáng để bỏ công sức, nhưng mà…
“Nếu thứ này mạnh như thế, sao một quý tộc vô danh lại có thể có được nó vậy? Nó phải đắt đến kinh khủng đấy…”
“Thực ra là, để ngăn những vấn đề như này, thánh khí đó ban đầu được phong ấn bên trong một cái hồ, được canh giữ bởi một con thú khổng lồ đáng sợ.”
Một con thú khổng lồ đáng sợ…
…Mình nhớ là có vài việc gần đây liên quan đến một con thú đáng sợ ở một cái hồ nào đó gần Axel thì phải.
“Thực ra, đó là một con Kowloon Hydra. Khu vực đó bị ảnh hưởng bởi lượng phép thuật bị rò rỉ từ nó, khiến cho nguồn nước bị ô nhiễm. Nhờ thế để ngăn cản bất cứ ai sở hữu được nó, thánh khí đã được phong ấn ở đấy luôn. tuy nhiên… Sinh thái quanh cái hồ đã được hồi phục với một tốc độ đáng sợ, thu hút rất nhiều khách không mời. Thế nên, người ban đầu phong ấn thánh khí vội đến để thu hồi, để rồi nhận ra là—”
“—món thánh khí đó đã biến mất. Là vậy ạ.”
Và sau đó là bắt đầu có báo cáo về sự xuất hiện những con quái vật mạnh mẽ.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, cái kiểu sống gần một cái hồ nước so với sống bên trong thành phố được bảo vệ bởi những bức tường quả là mờ ám thật.
Sau cùng, thánh khí đó triệu hồi những con quái vật bất kỳ, nên những thứ không mong muốn có thể đang ẩn nấp trong rừng.
“Và thêm nữa, vũ khí thần thánh này…dường như đã được chuyền tay qua lại giữa những quý tộc. Ban đầu chủ sở hữu của nó là một quý tộc tên Alderp.”
Cái gã có một sự thèm muốn không hề nhẹ với Darkness; người đã biến mất mà không hiểu vì sao đấy à.
“Là một hoàng tộc, em không thể để cho một món vũ khí nguy hiểm như thế ở bên ngoài kiểm soát được. Big Boss, đi tìm món vũ khí đó nào!”
“Này Alice, em vừa nhắc đến ‘Hoàng tộc’ ư?”
“Đâu có ạ.”
Bị Yunyun nhìn chằm chằm, Alice mặt ngây thơ vô số tội đáp lại tỉnh rụi.
Đột nhiên, một Cecily im lặng ngồi ở xa nhổm lên từ ghế sofa.
“Làm đi…Một thánh khí thì tiềm năng rất lớn. Sử dụng nó để triệu hồi quái vật, sau đó ngay khi bọn chúng gây ra đủ loại phiền toái, những tín đồ Axis sẽ xuất hiện đúng lúc và giải cứu tất cả—Theo cách này, số lượng tín đồ có thể tăng lên một cách chóng mặt!”
Được rồi, nó thực sự có thể được sử dụng cho những mục đích bất chính.
Điều đó chỉ càng làm cho việc thu hồi nó thêm quan trọng thôi.
Mà nhân tiện, không phải cái tình huống này đã kinh khủng lắm rồi à?
Không chắc cái nhiệm vụ này có lớn quá hoặc có cần đến rất nhiều kỹ năng hay không, nhưng mình có cảm giác xấu về chuyện này.
Thế lại lần nữa à…
“Tôi nhớ việc thu thập những món thánh khí nguy hiểm là mục đích ban đầu của Băng Trộm Tóc Bạc, nên hãy bắt đầu ở đây nào!”
.
.
.
—Nó là một căn nhà nhỏ khá đẹp và sạch, trông cũng khá là mới.
Căn nhà được bao quanh bởi những hàng rào kim loại chắc chắn, cùng với một đống bẫy. Chắc là để chống bọn quái vật.
Hể, không tệ nhỉ.
Không có vấn đề gì với căn nhà…
“Tình hình chắc chắn đang leo thang!”
“Này, lúc này đừng có nói thế chứ! Đi cứu bọn họ thôi!”
Tên quý tộc mà bọn tôi lên kế hoạch để tấn công đang bị tấn công bởi một nhóm quái vật rõ bự.
“A, trừ phi món vũ khí đã triệu hồi những con quái vật mất kiểm soát? Nhưng dù thế, đáng lẽ không nên toàn là đám quái vật dữ tợn to bỏ bố như thế kia…phải chứ?”
Khi Chris đang cẩn thận quan sát, thì mặt khác Alice rút thanh kiếm của con bé ra.
“Dù vấn đề là gì đi nữa, chúng ta vẫn phải cứu bọn họ. Những vệ binh đó không thể xử lý được chuyện này đâu ạ…”
Con bé yêu cầu chỉ thị từ phía tôi.
Một vài vệ sĩ đang tấn công từ phía sau hàng rào, sử dụng thương và cung.
Nhưng mà…
“Đừng, onee-san có ý kiến. Cứ để yên lúc này đã.”
Cecily đột nhiện nói điều đó.
“Cô nói đúng, là những đạo tặc, hành động đúng đắn là bình tĩnh quan sát. Nếu bọn họ thật sự có thánh khí, bọn họ kiểu gì cũng dùng đến nó để ra lệnh cho đám quái vật kia.”
Ngay cả Chris cũng đồng tình.
“Không thể tin mình lại cùng suy nghĩ với một tín đồ Eris đấy! Đúng thế, chúng ta phải đợi cho đến thời khắc cuối cùng, cho đến khi bọn họ thật sự rơi vào tình cảnh hiểm nguy sau đó những anh hùng sẽ đến và giải cứu bọn họ! Rồi đám quái vật cũng giảm số lượng nữa, với cả, cũng giúp việc của chúng ta dễ hơn.”
“Sai! Đấy không phải là ý tôi nhé! Tôi đang nói, dưới quan điểm của một băng trộm, chúng ta có lẽ nên chắc chắn rằng bọn họ thật sự có được món thánh khí không trước đã…!”
Cecily gật đầu về phía một Chris đang tuyệt vọng giải thích.
“Rồi, ta có thể đòi món thánh khí coi như phần thưởng cho hành động của chúng ta. Đúng như mong đợi từ đám tín đồ Eris, chiến thuật của cô thật sự độc ác! Mà thế tôi cũng không phiền đâu!”
“Cái đó-cái đó-cái đó không có đúng tí nào! Tôi thậm chí còn không nói chúng ta nên hành động vào giây phút cuối cùng nhé!”
Tôi hiểu được suy nghĩ của Chris.
Thực sự, nếu bọn họ có thánh vật, bọn họ chắc chắn đã sử dụng nó trong thời khắc nguy khốn như thế này rồi.
Không cần phải mạo hiểm tìm kiếm bên trong căn biệt thự để xác nhận sự tồn tại của nó làm gì.
“Em không ngờ được Chris lại máu lạnh như thế, nhưng ý tưởng này không quá tệ.”
“Cả em nữa ư Megumin!? Hiểu lầm hết rồi, để chị giải thích đã!!”
Nhưng mà—
“Thế nên vì sao tao lại nói, chắc chắn không phải ở một nơi thế này!?
“Chuyện đó có thể đạt được gì lúc này chứ!? Tiểu thư của chúng ta toàn phiền phức thế này thôi!”
Nghe thấy mấy lời nói đùa từ đám vệ sĩ bên trong, Yunyun và Iris nhìn tôi lo lắng.
“Mà tiểu thư đâu rồi!? Chúng ta phải đảm bảo cô ấy thoát được…”
“Không thấy ngài ấy đâu trước chuyện này, nên chúng ta không thể bỏ qua chốt chặn của chúng ta tại đây được!”
—sau đó, chúng tôi nghe được một cuộc hội thoại như thế này.
“Với quá nhiều quái vật thế kia, tiêu diệt bọn chúng có lẽ vẫn khó ngay cả khi ta giúp đỡ…”
“Megumin…”
Yunyun lẩm bẩm.
Tôi không trả lời, nhưng thay vào đó tôi giữ chú ý của tôi vào người quý tộc đang bị tấn công. Rồi tôi bình tĩnh trả lời,
“Vậy thì, là thủ lĩnh của băng trộm này, tôi có trách nhiệm không để ai bị thương cả. Nếu mấy người đều thông minh như một Hồng Ma tôi đây, mấy người nên hiểu rằng ‘Để mặc bọn họ’ là lựa chọn hợp lý nhất.”
Yunyun hoàn toàn hiểu được, nên cậu ta im lặng với vẻ buồn bã.
Alice, ở mặt khác, tư thế của con bé với thanh kiếm vẫn giữ nguyên, nhìn qua lại giữa tôi và đám quý tộc.
Tôi quay lưng về phía bọn họ, và bước lên phía trước.
“Tuy nhiên, trong khi tôi là thủ lĩnh của một băng trộm, hơn cả vậy tôi cũng là một mạo hiểm giả. Tôi, một ngày nào đó sẽ đánh bại Quỷ Vương, sẽ không bao giờ để cho ai bị quái vật giết chết trước mắt tôi!”
Nói xong, tôi giơ cao cây quyền trượng. Tiếng cười khúc khích có thể nghe thấy được từ phía sau.
“Thật đấy. Quả thực Megumim làm mạo hiểm giả hợp hơn làm một đạo tặc mà!”
Lắng nghe một câu nói bâng quơ không khen cũng không chê từ phía Chris, tôi bắt đầu chuỗi niệm phép.
Ngay cả mình có muốn trở nên giống như hai đạo tặc mình ngưỡng mộ, đành chịu thôi vậy.
Mình không thể cứ ẩn mình và run rẩy trước đám quái vật được.
“Megumin, tui sẽ chăm sóc bất kỳ con nào còn sót lại.”
Bên phải tôi, Yunyun cũng giơ cao cây quyền trượng lên.
Cậu ta dám nghi ngờ sự kinh hoàng mà ma pháp Explosion của mình tạo ra à… Dũng cảm đấy!
“Đám quái vật chắc chắn sẽ lao đến chúng ta sau vụ nổ. Em sẽ chăm sóc con nào dám mò đến đây! Hôm nay em sẽ là tấm khiên của Big-Boss!”
Dù cho tôi vẫn cảm thấy con bé nên là đối tượng được bảo vệ, con bé giữ thanh kiếm của mình một cách kiên định ở phía 7 giờ của tôi.
Onee-san sẽ cổ vũ từ phía sau vậy! Nếu bị thương thì cứ thoải mái mà đến đây, nói dối là không được đâu nhé!”
Một Cecily vẫn thế, khiến cho mọi người khẽ nở nụ cười.
Chris đứng đằng sau tôi rút con dao găm ra.“Thế chị cũng sẽ chơi thật lần này vậy. Để chị cho mấy em thấy một đạo tặc có thể làm được gì. Megumin, ra lệnh đi!”
Dường như bắt đầu một băng trộm thật sự phải đợi thêm một khoảng thời gian lâu nữa rồi.
Khéo có lẽ là đến tận khi xử xong Quỷ Vương, và hoà bình được thiết lập.
“Tui sẽ để màn mở đầu cho bà, hãy nhân cơ hội này cho bọn tui thấy bà mạnh đến mức nào đi nào, Big Boss!”
Tôi vui vẻ đồng tình với thách thức của Yunyun—
.
.
.
“E X P L O S I O N —!”
.
.
.
—Và giải phóng đòn tấn công bằng toàn bộ khả năng của tôi—!
Phần 8
Sau khi mana hồi phục đủ, tôi đi về nhà với đôi chân nặng như chì.
“Mừng em về nhà! Megumin, nghe này, chúng ta có món Cua Tuyết tối nay đấy! Hoài niệm thật, cái ngày mà cả bọn chuyển về đây mà!”
Aqua, cười rõ tươi, mừng tôi về trong khi chẻ những con cua.
“Xa xỉ thế ạ, em cứ nghĩ mình chỉ được thưởng thức món cua này một lần trong đời thôi đấy.”
Tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi rã rời vì thiếu hụt mana này về phía cái ghế sofa.
“Chắc hôm nay em mệt hơn bình thường nhỉ. Anh nghe được vụ nổ từ tận đây cơ mà, không khí mà nó tạo ra rất khác nữa. Có lẽ anh sẽ cho nó 95 điểm.”
Kazuma đang ngồi đợi ở bàn ăn, nhận xét.
“À mà, Megumin, em trông vui vẻ hơn bình thường đấy. Có chuyện gì hay xảy ra à?”
Darkness dịu dàng hỏi trong khi đặt cái nồi hấp lên bàn.
“Hôm nay em đã hình dung được điều em thật sự muốn rồi. Có lẽ đấy là lí do.”
“Ngoài Explosion ra em còn có những ước muốn khác cơ á?”
Cái khoảnh khắc vui mừng hiếm hoi của tôi bị vùi dập bởi tên Kazuma này.
Đến lúc để tên này thôi đối xử với mình như một đứa con gái Explosion điên khùng ngớ ngẩn rồi đấy.
Ngày hôm nay, tôi đã kéo băng của tôi đến nhà của một tên quý tộc rồi cứu chúng bằng ma pháp Explosion—
“…Hể? Anh nghĩ lần này là em chỉ đơn giản là bắn bừa Explosion và nằm im đó thôi à?”
“Em nói gì thế? À không, sao lúc này em lại nói thế chứ? Không cái giỏi duy nhất của em là bắn Explosion thôi ư? Nếu không có đặc điểm đó thì em chỉ một bé loli bình thường thôi, nhỉ?”
Vừa nhấm nháp ly rượu Kazuma vừa trả lời tôi theo một cái cách rõ thiếu tôn trọng nếu không phải nói là coi thường ra mặt. Cái tên này, còn dùng luôn cả từ ‘loli’ cơ đấy.
“Thế cái tên suốt ngày chỉ biết quấy rối tình dục em là một loli…con rồi phải không? Để em đăng tin này ở hội quán mạo hiểm giả cho tất cả cùng biết vậy.”
“Đừng-đừng kéo cả hai chung xuống bùn như thế, được chứ? Em đã chính thức được gắn nhãn là một loli rồi, đấy, em biết mà!”
“Thật luôn, mấy người nghĩ gì trong đầu thế, đừng có cãi nhau trước những bé tôm! Mấy người không thể cứ như tôi đây mà sống vô tư đi à?”
“Nhớ lại đi, lúc cô nhảy nhót vui mừng phấn khích như nào lúc nhận được cua từ cha của Darkness thì cô cũng nhảy nhót khóc lóc y như thế khi chân cô vấp phải cái ghế sofa đấy.”
Tôi đang rửa tay thì Darkness bước đến và nói.
“Trông hôm nay em vui lắm đấy, sao không chia sẻ nó với bọn chị điều em đã làm trong bữa ăn nhỉ? Thực ra, mấy ngày qua, em trông còn vui vẻ hơn bình thường!”
Chị ấy vui vẻ mỉm cười.
—Hãy đi đến kết quả luôn nào. Cái đứa quý tộc mà bọn tôi cứu thế nào à? Rõ ngáo.
Sau khi chúng tôi xử hết đám quái vật, một con bé tầm tuổi bọn tôi chạy ra. Con bé dường như đã tự mình trốn thoát.
Trước khi chúng tôi có thể hỏi về khoản hậu tạ, con bé nói chúng tôi mấy câu thô lỗ kiểu như ‘Tôi chưa từng muốn mấy người giúp tôi cả nhé.”.
Nếu tôi mà còn tí mana nào lúc đó thôi, tôi đã tát con nhỏ đó một phát thật mạnh rồi.
Vì sao căn dinh thự đó lại bị đám quái vật bao vây?
Vì sao nó lại được đặt ở vị trí đó?
Mặc dù chúng tôi có rất nhiều câu hỏi, Darkness hứa sẽ trả lời bọn tôi sớm.
Từ những gì tôi nghe được, Băng Trộm Mặt Nạ cũng đã nhắm vào con bé quý tộc đó.
Tôi tò mò sao Chris lại biết được chuyện này, nhưng chắc những đạo tặc có mạng lưới thông tin ngầm của riêng bọn họ.
“Darkness nói đúng, thực ra anh cũng có tí tò mò về những điều Megumin làm gần đây. Có gì lạ xảy ra không?”
Kazuma hỏi trong khi nhìn chằm chằm không nghỉ về phía những con cua đang kêu răng rắc trong nồi.
“Tôi biết nè. Tôi nghe hết từ Cecily rồi. Cả cô ấy cũng đề cấp đến việc đẻ ra tiền nhờ chiến thuật tận dụng sự đáng yêu của những cô bé gì đó thì phải!”
Và Kazuma và Darkness nhìn tôi một cách đầy buộc tội, như thể tôi dính dáng đến công việc mờ ám nào đó vậy.
“Được thôi, em sẽ nói chi tiết những thứ mình làm. Xét cho cùng cũng chẳng có gì khó nói ở đây cả …Thật-thật đấy! Nên nếu mấy người ngừng nhìn em như thế thì em cảm kích lắm!”
Tôi giải thích trong khi hồi tưởng lại những trải nghiệm của băng trộm chúng tôi.
Mặc dù mọi chuyện có thể trở nên tốt hơn, miễn là hai người tôi ngưỡng mộ đang nhặt nhạnh những mảnh vỡ của chúng tôi, tôi cũng vui đủ rồi.
Mình mong—
“Quay trở lại cái đêm lễ hội pháo hoa hôm ấy nhé. Trên đường trở về nhà sau khi em được thả khỏi đồn tuần cảnh—”
Mình mong một ngày nào đó, mình sẽ gặp lại bọn họ lần nữa—
.
.
.
Hết chương 4