Phần 1
Thành phố này tên là Axel.
Đây là thành phố nơi những mạo hiểm giả kiếm tìm đồng đội.
Nó cũng là nơi nổi tiếng với an ninh công cộng rất tốt.
Tại hội quán mạo hiểm giả của thành phố Axel—
“Dừng…Dừng lạiiiiii! Chị nghĩ chị đang làm cái gì vậy hả!?”
—Tôi đang phải chịu đựng sự đối xử bất công và quá đáng này.
Với tờ yêu cầu mà tôi đã dán lên bảng tin, chị gái tiếp tân của hội quán rầy la tôi:
“Chị không có làm gì cả nhé! Đây là bảng tin dành cho mạo hiểm giả chiêu mộ thành viên. Nếu như em đang đi tìm người chơi cùng thì làm ơn đi chỗ khác cho!”
“Tìm người chơi cùng ấy ạ? Chị thô lỗ vừa vừa thôi! Thực ra em đang đi tìm đồng đội, nên nếu như chị có vấn đề gì với cái này thì em đang nghe đây!”
Chị gái tiếp tân xinh đẹp—người có bộ ngực khủng ưỡn nó ra—quay lại và đả kích tôi.
“Xin lỗi vì nghĩ em đang chơi đùa ở đây! Thế nhưng, điều chị phàn nàn không phải là nơi em đặt nó, mà là mấy cái điều kiện của việc chiêu mộ này đấy!”
Chị gái tiếp tân giật tờ giấy ra và bắt đầu đọc lại nội dung của nó mà chẳng thèm nhìn.
“‘Tìm kiếm những người với kỹ năng đạo tặc chuyên nghiệp. Dưới cái tên của công lý, chúng ta sẽ phải dùng đến những phương pháp trái với pháp luật. Giới hạn lại với những người có một động lực nhiệt huyết mạnh mẽ. Nhiệm vụ cơ bản của chúng tôi bao gồm cả việc ám sát quý tộc…’”
Những mạo hiểm giả đang quan sát gần đấy lắng nghe chị ta nói thì nhìn tôi như thể tôi là một con nhóc đáng thương nào đó vậy.
“…Thì em đoán có còn cách nào nữa đâu. Đầu tiên, em đã định giới hạn rằng chỉ dành cho những đạo tặc chuyên nghiệp thôi, mà em cũng không bận tâm nếu như họ có những thiên chức khác. Thôi, để em đổi lại dòng này cũng được.”
“Đấy không phải là vấn đề! Chị đang nói về cái chuyện mà em dùng bảng thông báo của hội quán để tìm đồng đội đi làm mấy cái hành động phạm pháp đấy!”
—Đây là một chuyện đã xảy ra hồi trước, khi mà tôi đi đến lễ hội Tạ ơn Nữ thần Eris.
Tại lễ hội, tôi đã gặp được một băng trộm mà tôi rất chi là ngưỡng mộ.
Cái người cầm đầu tóc bạc của băng trộm, người mà che miệng bằng một miếng vải đó;
Và cả người đàn ông mặt nạ đẹp trai bí ẩn, người mà tôi cảm giác mình đã thấy ở đâu đấy rồi nữa.
Chị gái tóc bạc được gọi là Boss đấy là một người tốt, dù sao, mình thích cái tâm trạng hăng hái và thái độ chân thật toát ra từ chị ấy.
Vấn đề ở đây là người đeo mặt nạ.
Anh ta đeo một bản sao cái mặt nạ của Vanir… Thì, cũng không hẳn là mình quan tâm đến người khác nghĩ sao, nhưng kỳ lạ thay mình có một cảm giác rất an toàn khi ở gần y, dù cho đây là lần đầu tiên mà cả hai gặp nhau.
Có khi nào cái mặt nạ đó chính là biểu tượng tượng trưng cho sứ mệnh chính đáng của băng trộm kia chăng.
—Mình như chết mê chết mệt với bọn họ rồi.
Người mà có thể khiến cho nhịp tim của mình phấn khích đến mức này chắc chắn không phải là người bình thường.
Thành thật mà nói, mình rất muốn gia nhập với bọn họ, nhưng đáng tiếc thay, mình không có kỹ năng của một đạo tặc.
“—Thế nên, với tư cách là một trong những fan hâm mộ, em dã quyết định thành lập một nhóm ngầm tương tự băng trộm của họ. Ý tưởng của em là tập hợp những người có thể trợ giúp cho những hành động đầy chính nghĩa đấy.”
“Vậy chắc em cũng biết, nếu em thành lập được một băng nhóm ngu ngốc như thế thì đừng hỏi vì sao em lại bị treo thưởng nhé.”
Chị gái tiếp tân tịch thu luôn tờ rơi chiêu mộ của tôi và biến mất về phía bên trong của hội quán.
Nếu không thể đăng một tờ chiêu mộ, mình đoán không còn lựa chọn nào khác ngoài đi việc đi thăm dò từng người một rồi. Tuy nhiên, những người tình cờ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa tôi với chị gái tiếp tân kia lại hoàn toàn tránh ánh nhìn của tôi.
Tôi tiến đến một anh trai gần đấy trông có vẻ có chức nghiệp là đạo tặc. Để hạ thấp sự đề phòng của y, tôi nở một nụ cười tươi nhất của mình.
“Onii–san đang rảnh kia ơi, anh có thời gian không ạ?”
“Xin lỗi, anh đang bận đếm số thớ gỗ trên cái bàn này mất rồi, nên lúc khác quay lại, nhé?”
Và thế là anh ta bắt đầu thong dong đếm vân gỗ trên cái bàn đấy thật. Có vẻ tên này biết chuyện mà tôi sắp nói rồi.
“Dù thế thì mới lúc trước thôi trông anh vẫn rảnh mà…Hay em nói sai cái gì à!?”
“Làm ơn dừng lại đi, chỉ cần đừng có lôi anh vào mấy cái chuyện của em thôi! Sao mà cứ phải là anh thế!? Nếu em đang tìm ai đó mà em có thể sử dụng tiện lợi, không phải em đã có người đó rồi à!? Mà hắn cũng có kỹ năng đạo tặc còn gì!?”
“Hiển nhiên là em đã nhờ anh ta rồi đấy chứ. Anh ta lại nói em rằng ‘Nếu mà trời mát hơn một tí thì anh sẽ chơi với em đến khi em chán thì thôi.’. Không hiểu sao mà anh ta không hề nghĩ là người ta đang rất nghiêm túc khi nói rằng muốn tạo ra một tổ chức hỗ trợ cho băng trộm đó cơ chứ.”
“Thì em cố hỗ trợ một băng trộm đang bị truy nã một đống tiền, hiển nhiên là thằng đó nghĩ em đang giỡn rồi.”
Bị xúc phạm bởi câu trả lời của tên này, tôi tức giận đâp mạnh lên bàn.
“Dù cho mọi người nói xấu về họ, băng trộm đó đã làm việc ngày đêm vì lợi ích cảu nhân loại! Dù sao thì, có vẻ trước tiên em cần phải thông lại não của anh rồi đây!”
“Làm ơn tha cho anh đi, anh không muốn nghe mấy cái đó đâu! Và anh cũng không muốn dính dáng theo bất kỳ hình dạng hay phương thức nào với em đâu! Thế này thì sao, anh sẽ cho em cái đĩa đậu phộng này nên làm ơn đi mà quấy rầy người khác nhé!”
…Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Thế có nghĩa là nếu mình muốn giúp người mà mình ngưỡng mộ, mình cần phải giải quyết những hiểu lầm của mọi người trước đã ư…?
Quan sát xung quanh, tôi tách hạt đậu phộng đang ở trên bàn tay tôi, bỏ chúng vào mồm, và bắt đầu nhai rôm rốp.
Trong lúc suy nghĩ, giữa vô số những ánh mắt đang cố tránh khỏi tôi kia, lại có một ánh mắt đang mạnh mẽ nhắm thẳng vào tôi ở phía sau.
Khi tôi ngoảnh lại để xem xét, cái đứa vừa dán chặt mắt vào tôi đó cuống cuồng xấu hổ cúi đầu xuống. Sau đó cậu ta đẩy đồng tử của mình lên trên, như thể đang trông chờ điều gì đấy ở tôi vậy.
. . .
“Chị gái trông có vẻ là đạo tặc đằng kia ơi, chị có thời gian rảnh không?”
“Này Megumin, bà rõ là nhìn thấy tui rồi nhá!?”
Chị gái gần đó quay mặt lại nhìn tôi, và cùng lúc, cái đứa sở hữu ánh nhìn kia, Yunyun, cũng tức giận đứng phắt lên khỏi chỗ ngồi của cậu ta.
“Này nhé, kiểu gì thì kiểu, bà không có gọi tôi. Tất cả mấy cái thứ bà làm là bắn cho tôi cái ánh nhìn ảm đảm như thể đang nói ‘Chú ý đến tui đi!’! Nếu bà có gì muốn nói thì không phải cứ thế mà nói luôn đi hả!?”
“Ngừng lại đi! Tui hiểu rồi mà, nên đừng giật tóc tui nữa!”
Tôi tóm lấy Yunyun, cái đứa – vẫn như thế – rõ là khó chịu. Dù là thế, biểu cảm của cậu ta lại tràn ngập sự quyết tâm.
“Tui không biết bà đang định làm gì, nhưng tui muốn là một trong những đồng đội của bà, tui nghĩ thế…”
Yunyun, cái đứa gần đây bị dính với một đám toàn những tên kỳ quặc, nói điều mà cậu ta muốn với một không khí khác hẳn ngày thường.
Có phải đứa trẻ đang dính líu với đám một đám người lập dị này cuối cùng cũng trưởng thành không?
Tuy nhiên…
“Bà nói gì thế Yunyun, không phải bà đã là phó chỉ huy băng trộm của tôi rồi à? Tôi đã điền sẵn tên của bà trong cái tờ đơn chiêu mộ rồi đấy nhé.”
“Cái gì cơ, nhưng mà tui đã nghe được gì về chuyện này đâu! Khoan đã, câu vừa nãy bà tự dưng cao giọng lên, thì ra là bà đang cố gạ gẫm thêm người khác vào cái nhóm đầy xấu hổ này ư!?”
Yunyun, cái đứa cũng tự dưng cao giọng lên vì bất ngờ, bắt đầu đả kích tôi mà không quan tâm đến chuyện mà tôi nghĩ.
“Bà có ý gì hả, ‘nhóm đầy xấu hổ’ là sao!? Chúng ta sẽ chỉ thực hiện những việc ăn cắp đầy chính đáng thôi nhé. Chúng ta sẽ là một băng trộm tồn tại vì lợi ích của mọi người!”
“Không hiểu bà đang nói cái quái gì nữa rồi! Đúng như mình đã nghĩ mà, tui có một cảm giác xấu về chuyện này, nên ngừng lại đi!”
Trong lúc tôi và Yunyun cãi nhau, cái chị gái mà tôi gọi lúc trước cuống cuồng chạy ra khỏi hội quán.
Trước khi Yunyun có thể chuồn theo chị ta, tôi đã tóm chặt lấy bàn tay của cậu ta.
“Cớ làm sao mà tộc Hồng Ma trông bề ngoài luôn rất đáng sợ hả!? Geez, chính là do bà gây ra cái chuyện này khiến cho giờ mọi người ai cũng đề phòng chúng ta rồi đấy. Thôi nào, đừng có rên rỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt nữa! Nếu chúng ta có thêm thành viên, thế có nghĩa là bà có thêm nhiều đồng đội còn gì. Bây giờ cùng nhau đi kiếm thêm bạn bè cho bà nào!”
“Đã bảo rồi, nếu bà nghĩ rằng tui sẽ làm bất kỳ cái gì miễn là có bạn thì bà nhầm rồi nhé—!”
Phần 2
“—Nè, cái người phía kia thì sao? Trông ông ta kiểu một ngày nào đó dễ trở thành trộm lắm nè.”
“Suỵt Megumin, bà nói to quá đấy! Ông bác đấy chỉ có ngoại hình đáng sợ tí thôi, và ông ấy cũng không phải là mạo hiểm giả nữa, chỉ là một người bình thường thôi bà biết chứ hả!? À mà, mấy người trông xêm xêm tuổi tui ở phía kia thì sao…”
“Không phải đám đó chỉ là người bình thường thôi à? Chỉ để nhắc lại thôi, chúng ta đang tìm thành viên cho băng chứ không phải là bạn nhé, hiểu chứ?”
Tại đại lộ chính của Axel—
Tôi ngồi trên cái ghế bành cùng với Yunyun, người nhập băng cùng tôi mà chẳng cần tôi phải nói thêm lời nào; đang quan sát người qua đường.
Nếu mà chúng tôi tìm được ai đó mà cả hai nghĩ là thích hợp, chúng tôi sẽ ngay lập tức bám đuôi họ.
Tuy nhiên, vì Yunyun và tôi chỉ toàn bất đồng quan điểm nên đến giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được ai.
“A, thế cô gái đằng kia thì sao? Tui không thể thấy mặt của cô ấy vì cái mũ trùm kia, nhưng cô ấy trông không có vẻ gì là hơn tuổi chúng ta. Vì cô ấy mang theo một thanh kiếm, rõ cô ấy không phải là người bình thường rồi, nhỉ?”
Yunyun chỉ về một cô gái có dáng thấp, người đang khoác lên mình một cái áo choàng trông không hợp mốt tí nào.
Mình thật sự không thể nhìn rõ tóc của cô ta, nhưng cặp mắt liếc ra bên ngoài cái mũ trùm thì rõ một màu xanh biếc…
“Đợi đã, sao em ấy lại ở thành phố này được?”
“Sao…sao thế Megumin? Bà biết người đó à?”
Trong lúc em gái trùm đầu ấy bước dọc con đường của thành phố, em gái ấy – chìm sâu trong hưng phấn – cứ phấn khích quay đầu hết hướng này đến hướng kia, hết chỗ này đến chỗ nọ. Trông như bị choáng voáng bởi tất thảy mọi hướng mà y nhìn đến.
Sau đó, ông bác của cửa tiệm bán xiên thịt nướng gọi em gái ấy lại.
“Này cô bé đằng kia ơi, thịt nướng nóng xốt chưa này? Vì cháu đáng yêu như thế ta sẽ giảm giá cho. Một trăm ngàn eris mỗi một xiên thì sao?”
“Thịt xiên nướng ư…Mình chưa thấy món ăn này trước đây. Mà bác vừa nói 100.000 eris ấy ạ? Thế thì ba túi này là đủ nhỉ?”
Ông bác tỏ ra sốc thấy rõ khi thấy cô gái lấy ra bóp của mình…
“Em nghĩ em đang làm cái gì thế!? Em không thể cứ tiêu tiền như thế được!”
“Eh–!? Ah! Chị là Megumin–san!”
Cô gái nhỏ lấy ra một số đồng tiền có giá trị siêu lớn từ cái túi với một biểu cảm ‘Chắc từng này là bình thường!’, không ai khác chính là công chúa Iris. Con bé giơ đồng tiền ra và lão chủ cửa tiệm lấy nó nhanh như chớp.
Lờ đi lão chủ cửa tiệm đang đứng im nhìn chằm chằm vào đồng tiền với giá trị trên trời trong cơn sốc, tôi thuyết giáo Iris.
“Khi mà ông bác này nói 100.000 eris, ông ấy chỉ đùa thôi. Ông ta chỉ muốn có 100 eris. Em không tìm được chỗ nào mà giá một xiên thịt là 100.000 eris đâu.”
“Ra–, ra là vậy ư? Em không rõ mấy điều thường thức lắm, nên là…”
Rồi, với một biểu cảm chân thật nhất mà lão chủ tiệm có thể rặn ra được, ông ta đưa ra thêm vài xiên thịt.
“Không phải đâu, một cây đúng thật là có giá 100.000 eris đấy, nhưng vì cô bé đây quá đáng yêu nên là ta sẽ bán cho cháu ba cây với giá 100.000 eris.”
“Thật sự thế này ổn với bác ạ? Cảm ơn bác rất nhiều!”
“Đừng có mà tin ông ta dễ quá như thế chứ! Ông bác chỉ đang cố giỡn em vì biết em chẳng biết gì về thế giới này như thế thôi! Thôi nào, tất cả là 300 eris! Nếu ông thật sự cảm thấy thích thú khi đùa giỡn một cô bé ngây thơ như này thì chiến với tôi trước đã nhé!!”
——Sau khi thanh toán cho mấy xiên thịt với giá bình thường, chúng tôi đi đến một công viên ở gần đấy.
“Ah trời, sao mà em lại ở đây một mình hả? Có chuyện gì với mấy người vệ sĩ của em rồi?”
Trước khi tôi có thể hỏi, Iris đang vui vẻ moăm moăm mấy xiên thịt.
Tôi không chắc có phải đây là lần đầu em ấy ăn mấy xiên thịt bình thường kiểu này hay không, nhưng má của em ấy của phồng lên trong hân hoan.
“Vệ sĩ nào ạ, ý chị là gì thế? Tên của em là Alice, chị có nhầm em với ai đó không vậy?... À mà nhé, cái xiên thịt này ngon quá trời đi mất. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà em ăn được một thứ mà ấm dịu như thế này đấy…
Nếu chị thích, thì lấy một cái nhé.”
Theo một cách ngây thơ đến đáng sợ, em ấy chìa 2 xiên thịt kia ra. Mặc dù, tôi biết rõ là con bé đơn giản chỉ giả ngơ mà thôi.
Dù thế nào, dường như con bé đang dùng cái tên ‘Alice’
Tôi nhận một xiên thịt từ tay con bé và nói:
“Hô…Thế thì, Alice–sama đang làm gì ở một nơi như thế này vậy? Mặc dù an ninh của thành phố này khá là tốt, người không bao giờ biết được khi nào thì một sai lầm sẽ xảy ra đâu người biết chứ?”
“Làm ơn đừng có gọi em là Alice–sama, cứ gọi em là Alice thôi…Fufu, thực ra, em đến thành phố này để chơi vài ngày, và dù em không thể gặp onii–sama, em đã gặp được một người rất thú vị… Em đã học được có rất nhiều người kỳ quặc trên thế giới này, và vì thế em lại đến đây để nghiên cứu thêm về xã hội một cách chuyên sâu hơn.”
Nghe thấy nội dung cái bài phát biểu của con bé, tôi phun ra hết phần còn lại của xiên thịt ra đất.
Không lẽ thủ đô có chuyện gì mất rồi sao?
“Giờ thì, chị gái đằng kia ơi, chị có thể lấy cái còn lại này.”
“Ah–, cảm ơn em rất nhiều, Alice–chan! Ưm, hãy gọi chị là Yunyun nhé… Nè, Megumin, cô bé này có mái tóc vàng kim và mắt xanh biếc…Có thể nào em ấy là một quý tộc không vậy?”
Yunyun dè dặt nhận lấy xiên thịt từ Iris, và bẽn lẽn cắn một miếng.
“Không phải, em chỉ là một cô cháu gái của cửa tiệm Chirimendonya ở thủ đô, Alice là tên em. Em không phải người giống như mấy tiểu thư quý tộc gì gì đó đâu ạ.”Tôi không biết ai hay thứ gì mà con bé bị ảnh hưởng, nhưng Iris vừa nói mấy điều rất kỳ quặc.
“Thế, nếu em khăng khăng như vậy thì để nó như vậy thôi…Nhưng chuyện này có chút phiền phức đấy không phải à…Vì bọn chị tìm thấy em ở đây thế này…Dù cho bọn chị quyết định bỏ em lại thì…”
Nếu mà chúng tôi chỉ tình cờ tìm thấy công chúa của đất nước đang tung tăng một mình thế này, chúng tôi không thể cứ để con bé lại một mình, phải chứ…?
Trong khi tôi bắt đầu cảm thấy rối não bởi cái vấn đề tự dưng phát sinh này, Iris lại cắn thêm một miếng từ xiên thịt của con bé.
“Mà nè, hai chị đang làm cái gì vậy ạ?”
Đối mặt với câu hỏi tự nhiên của Iris, tôi lại lưỡng lự khi nói cho con bé sự thật. Mặc dù đấy cũng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua mà thôi.
Xét cho cùng, không đời nào mà cô bé này lại mang bất kỳ ác cảm nào đến băng trộm kia cả.
“Thực ra, bon chị đang nghĩ đến việc làm một băng phụ của băng trộm Tóc Bạc.”
“Ý chị là gì!? Làm ơn nói rõ cho em, càng chi tiết càng tốt!”
Hể–, cái phản ứng này của con bé ngoài dự đoán của mình…
“Không, ưm, chị đang cố thành lập một băng phụ của băng trộm Tóc Bạc hào hiệp, nhưng không phải là chị có được sự cho phép của bọn họ hay gì đâu nhé. Chị chỉ muốn tập hợp một nhóm những đồng đội sẽ hỗ trợ cho bọn họ. Đó là kiểu nhóm mà chị đang cố làm.”
“Sao mà nghe vui thế chứ! Thế có bài kiểm tra nào để được gia nhập tổ chức này không ạ!?”
Con bé có một phản ứng tích cực, đúng như mình nghĩ, nhưng mà không hiểu sao mình lại cảm thấy có chút nghi hoặc. Tôi ngẩng đầu về phía em ấy và nói:
“Gì cơ, em muốn gia nhập ư? Không thể đâu, sau cùng, đây không phải là trò chơi. Sau khi làm một căn cứ bí mật là nơi mà bọn chị ẩn náu, sẽ có rất nhiều thứ mà chị phải làm để mở rộng lực lượng. Hiển nhiên, tất cả thành viên của nhóm đều phải làm việc nghiêm túc.”
“Một căn cứ bí mất ấy ạ!”
Bơ luôn bài thuyết giáo của tôi, mắt của Iris sáng lên vì phấn khích.
“Ư–ưm…Thêm nữa là, bọn chị sẽ sử dụng những cách thức không hợp pháp để trừng phạt đám quý tộc tha hoá đấy, thế nên là…”
“Trừng phạt đám quý tộc tha hoá ư!”
Lại tiếp tục bơ luôn cái bài thuyết giáo của tôi, mắt của Iris thậm chí còn bùng sáng hơn nữa.
“Này, Megumin, vì em ấy nhiệt tình đến thế, không phải cho con bé gia nhập là tốt sao?... Không…Không phải là tui vui vẻ mình sẽ có đồng đội tầm tuổi mình hay là gì đâu nhé?”
Lại thêm cả Yunyun không hiểu sao cũng thúc thêm cho con bé gia nhập nhóm.
Vào cái ngày mà có ai đó phát hiện được chuyện một công chúa gia nhập cái tổ chức nguy hiểm như thế này thì mình có bị treo cổ không đây?
Dù thế nào, không phải mấy tên mà bọn tôi nhắm tới cũng chính là đám người có dính dáng đến cô bé này sao?
“Tốt tốt thôi, Yunyun, nếu mà bà đã quả quyết như thế, tôi đoán mình sẽ nghe theo điều mà bà nói vậy. Tuy nhiên, Alice này vì đây không phải là trò chơi, nên chị sẽ để em làm một bài kiểm tra gia nhập. Thêm nữa, nếu em hoàn thành tốt bài kiểm tra này, chị sẽ ban cho em danh hiệu ‘bàn tay trái’ của băng trộm tuyệt vời mà chị tạo lập này.”
“Nè, Megumin, tui có chút tò mò, nhưng ai là ‘bàn tay phải’ vậy? Tui chỉ là một thành viên tạm thời thôi được chứ? Bà không có làm gì mà cho tôi lên thành tướng hay kiểu kiểu thế đâu nhỉ, phải không Megumin!?”
Biểu cảm của Yunyun trở nên u ám sau khi nghe thấy những lời của tôi.
Trái lại, thì biểu cảm của Iris dường như lại toả sáng đến chói mắt.
Phần 3
——Trên vùng đồng bằng cách thành phố không xa.
“A–Alice–chan em có ổn không đấy!? Về kích thước thì đám cóc quanh đây khá lớn đấy!”
Đối với bài kiểm tra của Iris, chúng tôi sẽ để con bé đi đánh với lũ cóc khổng lồ xem thế nào. Nó là một trong những con quái vật nổi tiếng của thành phố này, cũng như là kẻ địch không đội trời chung với tôi.
“Ổn thôi ạ! Hoàng gia… Ý em là, hội Chirimendonya không hề yếu đâu ạ!”
Liệu cái Chirimendonya có phải là một tộc đặc biệt giống như tộc Hồng Ma không nhỉ?
Đối mặt với ếch khổng lồ, Iris rút thanh kiếm từ vỏ ra và xuống thế.
“‘Exterion!’”
Khoảng khắc hét lên, con bé vung thanh kiếm mà không màng đến khoảng cách.
Không hề phù hợp với thân hình nhỏ bé của Iris, thanh trường kiếm cắt xoẹt một đường đầy hoa mỹ vào khoảng không–
Và không cần chạm vào lưỡi kiếm, con cóc khổng lồ đang nhảy đến Iris kia hoàn toàn bị chẻ làm đôi.
“Cái—!?” x2
Trong lúc tôi và Yunyun thốt lên đầy ngạc nhiên, thì Iris – với một vẻ mặt thoả mãn – tra thanh kiếm vào bao một cách thanh lịch.
“Megumin–san, thế nào ạ? Em có qua được bài kiểm tra này không?”
“Hể–!? … Ưm, đây chỉ là vòng đầu tiên của bài kiểm tra thôi! Con cóc khổng lồ mà em vừa xử kia chỉ là một con quái vật yếu nhớt mà bất kỳ một mạo hiểm giả nào được trang bị tốt đều có thể làm được! Việc em có thể giết được nó trong một đòn là điều hiển nhiên!”
“Dù cho bà bị chính mấy con cóc khổng lồ mà ai cũng có thể giết được kia nuốt trọn ư…”
Vừa lắng nghe mấy lời lẩm bẩm của đứa phản bội phía sau, tôi quyết định giao thêm cho Iris một vài bài kiểm tra nữa—
“——‘Exterion’!”
“Khoan đã! Cái chiêu ‘Xoẹt, xoẹt’ mà em suốt ngày dùng đó là gì vậy!? Không phải nó có chút mạnh quá à!? Sao mà em có thể giết một con quái như Gấu một Quật trong một đòn như thế chứ!?”
Dù cho đã nâng độ khó lên rõ ràng như vậy rồi, tôi vẫn không thể thấy được giới hạn của Iris.
“Đây là chiêu thức được truyền lại qua bao thế hệ, và cũng là kỹ năng mà chỉ khi người được công nhận bởi thanh kiếm thánh này mới có thể sử dụng. Nó là một chiêu đặc biệt khi giải phóng một làn sóng xung kích dữ dội!”
“Có thể đây là do người anh hùng trong truyền thuyết… Không–Không, thực ra thì, nghĩ quá nhiều về nó cũng chẳng có ích gì cả.”
Hoàng tộc sẽ cưới những anh hùng mạnh mẽ, và truyền lại sức mạnh của bọn họ thông qua huyết thống. Thế nên việc mà tất cả thành viên trong hoàng tộc có một lượng lớn sức mạnh đến lố bịch cũng không có gì là kỳ lạ cả, nhưng mà…
“Nếu trong trường hợp này, việc em mạnh như thế chỉ là do em có một vũ khí quá kinh khủng như vậy thôi. Băng trộm của chúng ta sẽ có những nhiệm vụ hết sức khắc nghiệt và nguy hiểm, nên bất kỳ ai có khả năng không đúng với thực lực thì đều không đủ điều kiện gia nhập. Thứ mà chị muốn thấy là sức mạnh thật sự của em cơ. Hãy cho chị thấy cái đó đó.”
“Megumin nè… Không phải là Alice–chan còn mạnh hơn cả hai chúng ta à? Bà có thể cứ thế mà thừa nhận rằng bà đang khá vô trách nhiệm với điều mà bà đã nói lúc trước được không vậy?”
Yunyun giật mạnh áo tôi trong lúc nói mấy cái lời rõ thừa thãi. Dù thế nào, hiện tôi giờ không ở vị trí mà có thể cho phép mình dễ dàng thừa nhận việc này được.
“Được rồi, thế em hãy đi đánh đám quái vật đằng kia mà không sử dụng đến kiếm thánh, nhé?”
Trong lúc lôi một Yunyun đang sợ sệt theo cùng, tôi chỉ về một đám quái vật ở đằng xa, nhưng sau đó tôi để ý thấy…
“Khoan đã, đó chỉ là đám Goblin lâu bâu! Đừng đi! Gần những con quái trông có vẻ ngon ăn như thế thường sẽ có một con ‘Kẻ giết tân binh’ hay một con quái mạnh mẽ núp sẵn đấy…”
Mặc cho lời cảnh báo của tôi, Iris chỉ tay của con bé về đám Goblin kia——!
“‘Sacred · Lightning · Blare’ [Tạm dịch: Thần lôi gầm rú]!”
Khi mà Iris hét lên——
Một quầng sáng trắng tinh khiết soi xuống đám Goblin và một khắc sau đó, một chùm sét trắng trút xuống, kèm theo đó là một đợt gió dữ dội quét sạch tất cả những thứ phía dưới và mọi thứ không may nằm trên đường đi của nó——!
Phần 4
Sau khi quay trở lại Axel, tôi vỗ tay tán thưởng.
“Rất tốt, đó là toàn bộ bài kiểm tra đầu tiên. Tôi thừa nhận lính mới có kỹ năng khá tốt, nhưng băng trộm của chúng ta không cần quá nhiều sức mạnh như vậy. Xét cho cùng, chỉ mỗi sức mạnh thôi thì không có nghĩa em là một đạo tặc giỏi.”
“Khoan khoan Megumin, không phải nó có chút khác so với điều bà nói lúc trước à! Bà nói nào là chúng ta sẽ làm những nhiệm vụ khắc nghiệt. Nào là chúng ta sẽ không để bất kỳ ai mà có những kỹ năng hời hợt gì đó cơ mà, thế giờ bà——!”
Yunyun – cái đứa vẫn còn đang chết lặng bởi màn thể hiện sức mạnh của Iris cho đến giờ – lại quay trở lại cái bản tính khó chịu như thường.
“Im–Im lặng đi, không phải vẫn ổn khi con bé đã qua bài kiểm tra đầu tiên mà không có bất kỳ vấn đề nào à!”
“Bà toàn nói về ‘bài kiểm tra đầu tiên’ hay mấy cái linh tinh khác mà chúng thậm chí còn chẳng tồn tại cái lúc tui gia nhập không phải sao!? Dù thế nào, vấn đề không phải tui nghĩ thế nào mà cô bé này còn tốt hơn——”
“Ngừng–Ngừnggggggggg lại! Bà không được nói thêm gì nữa! Tất cả sẽ kết thúc nếu như bà thừa nhận thất bại đấy!
Thành thật mà nói, tôi đã đánh giá quá thấp sức mạnh của hoàng tộc.
Đã nghe rằng hoàng gia và quý tộc được sinh ra với những kỹ năng đặc biệt, nhưng mình không thể ngờ rằng nó lại đến mức độ này.
Dù sao đi nữa, sao không đưa con bé ra tiền tuyến mà làm gỏi luôn Quỷ Vương đi chứ?
“Việc có thể xử luôn cả ‘Kẻ giết tân binh’ bất hạnh đang núp gần đó cùng một lúc… Alice–chan đã sử dụng một ma pháp rất tuyệt. Ý chị là, dù cho chị là một Hồng Ma, chị cũng chưa từng nghe đến ma pháp nào như thế cả…”
“Đó là của hoàng tộc đấ… Không phải, ý em là đó là một ma pháp của hội Chirimendonya được truyền lại qua nhiều thế hệ. Ma pháp giải phóng một chùm sét bằng việc kêu gọi sức mạnh thần thánh. Nó cũng kiểu như một ma pháp nguyên thuỷ của vị anh hùng huyền thoại đấy ạ.”
Kiểu gì thì kiểu, cái hội Chirimendonya này đúng toàn là bí ẩn.
“Mà bỏ qua chuyện đó, bài kiểm tra thứ hai là gì ạ? Em khá là tự tin vào khả năng của bản thân, nên thử thách nào em cũng chấp hết!”
Tôi lấy hai tay che mặt lại khi nhìn thấy một thái độ hết sức hăng hái của Iris.
Mình nên làm gì giờ đây?
Nếu việc một công chúa mà gia nhập một băng trộm theo ý muốn của chính con bé, ôi, chỉ tưởng tượng đến những rắc rối mà mình bị lôi vào thôi mà...
Nói thật, mình muốn khiến cho con bé phải tự từ bỏ bằng cách khiến cho con bé thất bại, ấy thế mà…
Rồi, Yunyun thở dài và nói:
“Việc kiểm tra con bé bằng mấy bài kiểm tra thể chất có vẻ không cần thiết nữa rồi, nên sao ta không thử kiểm tra về học tập với mấy kiến thức thông thường kiểu kiểu thế thì sao? Thì, Alice–chan trông có vẻ được giáo dục rất tốt, nên khả năng học thuật của con bé có lẽ cũng tốt lắm đấy.”
“Chính là nó!”
Cái câu nói vô tình đó của Yunyun đã cho tôi một sáng kiến.
Đối thủ mà tôi phải đối mặt bây giờ là một công chúa–sama được giáo dục đúng cách cơ mà.
Hiển nhiên việc kiểm tra kiến thức học thuật chắc chẳng khác gì kiểm tra thể chất đấy, nhưng kiểm tra về thường thức thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác—
“Đạo tặc không chỉ cần phải mạnh mẽ trong chiến đấu mà họ còn cần phải thông minh nhanh trí, và điều quan trọng nhất chính là thường thức! Liệu Alice có những thường thức đó hay không, cho phép chị là người đánh giá nhé!”
“Một cái đứa mà lập dị bậc nhất Axel như Megumin lại đi đánh giá người khác về thường thức á…Cái trò đùa gì thế này…Ối, ái!”
Mặc cho Iris tỏ ra có chút bối rối trong lúc tôi bắt đầu kéo tóc con ngáo Yunyun này, con bé vẫn nắm chặt tay lại một cách quyết đoán và nói:
“Ổn–Ổn thôi ạ! Em đã lẻn đến thành phố này lúc trước, nên em khá chắc là bản thân em đã nhớ được những thường thức của thành phố này rồi! Nên hãy bắt đầu bài kiểm tra đi ạ!”
——Về kết quả, thì, nó tệ khỏi phải nói.
“Đấy không phải là cách cháu ăn nó đâu cô bé. Bóc vỏ trước rồi ăn phần ở bên trong.”
Chúng tôi đi dọc theo con đường và mua một vài thứ thích hợp, và những sự việc kéo theo sau đó cho thấy dường như đây là lần đầu tiên mà Iris nhìn thấy hoa quả chưa được bóc vỏ. Con bé mua một quả xoài rồi cứ thế mà cắn nó luôn mà chẳng thèm bóc vỏ. Hiện tại thì con bé vẫn đang đứng giữa đường.
Còn người chủ cửa hàng thì nhìn chằm chằm Iris một cách tò mò, người đang đỏ mặt vì xấu hổ.
Trời, đây là lý do vì sao mà công chúa nhỏ–sama không biết một chút gì về những thứ mà tưởng như ai cũng biết mà…
“Thôi được rồi, không còn cách nào khác, sau cùng đến tận bây giờ, tất cả trái cây mà em ăn đều được tách vỏ đẹp mắt và được bài trí duyên dáng trên những cái đĩa bằng bạc đúng không? Còn giờ, cho phép chị dạy cho em về những thường thức này nhé. Khi mà nói đến trái cây nhé, sau khi bóc vỏ em sẽ ăn những thứ bên trong, hạt thì sau khi chiên chúng lên thì mới ăn được, còn vỏ thì em chỉ cần luộc lên thì ăn cũng được phết đấy nhé.”
“Bà mới là đứa bất thường đấy Megumin! Thông thường cứ thế mà vứt vỏ với hạt thôi chứ!”
Cái câu nói thẳng thắn ngoài dự đoán của Yunyun khiến cho nền tảng những thường thức của tôi đột nhiên sụp đổ.
“Chuyện–chuyện đó không thể nào xảy ra được? Ý tôi là nếu bà mà chiên hạt hoa hướng dương lên cho đến khi chúng khô rang, thì khá là ngon mà, và nếu bà luộc phần vỏ thì cũng ăn được nốt! Chà, Yunyun đúng luôn là đứa bất thường nhất hồi còn ở làng. Trời, sao mà cô gái không có tí thường thức này lại…”
“Này dừng ngay! Trong ba chúng ta, tui rõ ràng là người có thường thức nhất ở đây đấy! Và khoan đã–, Alice–chan, em không thể ăn khi chưa trả tiền được!”
“Thứ–Thứ lỗi cho hành vi này của em! Những người quanh em lúc nào cũng nhanh chóng trả thay cho em nên là…!”
Bây giờ điểm yếu của mình lại lộ ra theo một cách thức mà mình không ngờ đến, mình không thể cho phép cái bài kiểm tra này đi xa thêm được nữa.
Hừm, góc độ chiến đấu và tài năng của con bé, con bé còn hơn cả đạt, nhưng mà…
“Nè Megumin, tui không biết bà đang cố làm gì, nhưng không phải bà nên ngừng làm mấy trò vớ vẩn này mà cho Alice–chan gia nhập thôi à? Ưm, nếu mà không thể kiếm được đồng đội nào thì tui có chút đau lòng đấy…”
“Yunyun, xin bà đấy, ngừng nói mấy cái chuyện nghiêm trọng như vậy đi! Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu rồi. Bài kiểm tra sẽ hoãn lại vào lần sau, và tạm thời giờ Alice sẽ được gia nhập. Tuy nhiên Alice này, nếu mà cái đám người quanh em biết được chuyện này, ngay cả chị cũng không biết bọn họ sẽ nói gì đâu được chứ?”
Để Yunyun ngừng việc cứ léo nhéo thuyết phục bên tai tôi lại, tôi cuối cùng cũng đi đến quyết định. Dù sao, biểu cảm của Iris sáng lên thấy rõ.
“Thế nên tổng kết lại, em, là một phần của băng nhóm tạm thời này, bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất. Do đó, kể từ giờ, hãy chắc chắn là phải nghe theo chị, nghe theo những hướng dẫn do thủ lĩnh của em nói ra, được chứ?”
Yunyun, cái đứa lắng nghe chăm chú những gì tôi nói, tự dưng lại nhận thấy thêm một điều gì đấy.
“Này nhé, vì sao và lúc nào mà Megumin lại trở thành thủ lĩnh vậy? Không phải là tui muốn trở thành thủ lĩnh hay gì, nhưng là đối thủ của Megumin, nếu mà trở thành cấp dưới của bà, thì chẳng phải là tui thua bà rồi sao. Nên xin cho tôi kiếu cái này.”
“Con nhóc này đúng toàn nói mấy thứ khó chịu mà? Dù gì thì gì, rõ rành rành hết rồi còn gì? Tôi là người mạnh nhất và trưởng thành nhất ở đây, nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tôi phải lo hết cho mấy người à?”
Có vẻ hai đứa cấp dưới này không tỏ ra gì gọi là hiểu điều mà tôi vừa nói cả, và y như rằng cả hai đều thay đổi nét mặt cái rụp.
“Hoàng gia…Chirimendonya cũng mạnh lắm đấy, chị biết mà? Nếu chị đã nói thế sao không đấu với em trước đi ạ!?”
“Đấu ấy hả…ha…, thế thì có chút khó quá, nhưng nếu chúng ta đang nói về người trưởng thành nhất ở đây thì không phải là tui à? Ý tui là, tôi có suy nghĩ thường thức và cũng là người cao nhất ở đây nữa.”
Chứng kiến được những cấp dưới của mình lôi ra mấy cái chủ đề rõ là khó chịu, tôi chỉ có thể lắc đầu, và lẩm bầm ‘Chà chà’ trong họng.
“Hiển nhiên nếu cả hai nghiêm túc nghĩ về chuyện này đến mức ấy, thì cả hai cũng chỉ là mấy đứa nhóc thôi. Với cả, có một bằng chứng rằng tôi mới là người trưởng thành nhất ở đây, xét cho cùng…”
Sau đó, tôi vỗ tay và thông báo:
“Tôi đã yêu cầu một người đàn ông đến phòng của mình tối nay đấy nhé.”
Tôi tiết lộ một điều, rằng mới ngày nọ, tôi đã hứa với người đó…
“Hả…ả…ả!?” x2
“Cái–cái gì cơ!? Hai–hai người đang cố làm gì thế! Dừng lại! Dừng lạiiiii! Làm ơn thả tôi ra! Đừng có kéo ao choàng của tôi nữa!”
“Ý bà là gì vậy hả Megumin!? Mà người đàn ông đó là Kazuma–san có phải không!? Bà–bà–bà đã vượt qua ranh giới đó rồi ư!?”
“Chị–Chị–Chị đã quyến rũ Onii–sama đến phòng của mình ư!? Ưm, mà đối với Onii–sama, chỉ cần ai mà quyến rũ anh ấy tí thôi là anh ấy mù quáng đi theo luôn rồi! Nhưng lúc này Megumin–san vẫn không phải là một người phụ nữ đúng nghĩa mà, thế nên với tư cách là em gái của Onii–sama, em không thể ngoảnh mắt làm ngơ trước mối quan hệ thối nát như này được!”
Tôi đẩy hai cái đứa đang sán lại này ra, và chỉnh lại – cái áo choàng – đang nhăn nheo của mình.
“Tôi lúc này đã đủ tuổi kết hôn rồi nhé. Với cả, nếu tôi nhớ đúng thì tôi cũng đã tắm chung và thậm chí còn ngủ chung với anh ta nữa cơ. Dù thế nào, bọn tôi cũng là hai người khoẻ mạnh một nam một nữ sống cùng một mái nhà, nên nó cũng chẳng phải gì quá kỳ lạ cả phải không?”
Đứng trước hai cấp dưới đang tối sầm mặt lại, và lắng nghe bài phát biểu của tôi này, tôi hỏi:
“Thế giờ có ai phản đối tôi làm thủ lĩnh nữa không hả?”
Phần 5
Sau khi phân biệt rạch ròi ranh giới giữa tôi và hai đứa này, chúng tôi xuất phát đến cái đích đầu tiên, nhưng mà—
“Megumin vĩ đại sẽ thích nơi này lắm đấy. Từng này thì ông có thể làm không?”
“Không.”
Người chủ văn phòng bất động sản từ chối tôi ngay tức khắc.
“Có gì ở mức giá này mà ông không thoả mãn vậy!? Dù cho tôi đã đánh bại vô số những tướng của quân đội Quỷ Vương vậy mà ông vẫn không tin tưởng tôi à!? Không có vị pháp sư nào trên cái thế giới này mà được công nhận và đáng giá như tôi đâu ông biết chứ!?”
“Tôi không quan tâm đến cái đó! Không là không! Đến cả phí thế chấp cô cũng không có trả thế mà cô nói cô muốn mua một căn nhà rộng nhất thành phố này! Cô trơ trẽn đến mức nào vậy hả!? Đúng thật sự tổ đội của cô đã đạt được nhiều chiến công, nhưng tôi vẫn biết là tốt hơn hết đừng có đi dính vào cái tổ đội được bình chọn là ‘Dễ bị quét sạch nhất’ cả nhé!”
“Cái–Cái gì cơ! Tên nào và hắn ở đâu mà lại đưa ra một cái bình chọn bất công và vô căn cứ như vậy chứ!?”
Chúng tôi đi thẳng đến văn phòng bất động sản ở Axel để mua một địa điểm được sử dụng làm nơi ẩn náu, nhưng nhìn là biết rồi đấy, tôi bị đối xử theo cách rất ư là khắc nghiệt.
“Dù sao thì, một khoản tiền đặt cọc 30.000 eris là không đủ. Cô biết đấy, tôi đã kinh doanh cái nghề này được một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đòi mua căn nhà tốt nhất Axel mà mang có từng ấy tiền thôi đấy.”
“Kuh…Tôi đoán không còn cách nào khác. Tôi đang tiết kiệm thứ quý báu này cho trường hợp khẩn cấp nhưng mà…”
Tôi đặt thêm một chi phiếu tiết kiệm trị giá 10.000 eris lên bàn. Đáp lại lão chủ văn phòng này mở bàn tay ra và phủi luôn cái chi phiếu ra khỏi bàn.
“Lão ngu ngốc này! Ông đang là gì với thứ quý báu của tôi vậy hả!”
“Dù cho đó có là 30.000 eris hay 40.000 eris thì nó vẫn thế thôi! Kiểu gì cũng không đủ! Nên làm ơn hãy về nhà cho!”
Và sau đó—
Tôi có thể cảm nhận được ai đó đang kéo cái áo choàng của tôi như thể đang cố kéo tôi đi.
“Này Megumin, không phải bà đang có chút vô lý à? Với lại bà có thực sự nghiêm túc khi nói chúng ta sẽ làm một căn cứ bí mật để ẩn náu không đấy…Ưm, tui đồng ý đó nên là nơi mà chúng ta có thể tụ họp những người bạn của chúng ta, nhưng hôm nay cứ về nhà cái đã và chúng ta sẽ lại đến khi đã có tiền, được chứ?”
Biết là không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận điều Yunyun nói, tôi nghiến răng trong thất vọng.
“Ah…Thế bao nhiêu tiền mà chúng cháu cần phải vay để mua cái toà nhà lớn nhất thành phố này vậy ạ?”
Iris thò đầu ra từ phía sau chúng tôi và nhẹ nhàng hỏi lão chủ.
“Nếu cháu đang nói đến toà nhà lớn nhất thành phố này thì…Cháu sẽ phải trả góp 2 triệu eris cho mỗi tháng cũng như một khoản trả trước là 5.000.000 eris.”
Năm triệu á…
Tôi đẩy đẩy khe khẽ cái ông bác chủ văn phòng này.
“Cháu sẽ cho bác quyền được nghe cô gái này gọi bác là ‘Oji–sama’ mỗi ngày, nên liệu bác có thể hạ thấp giá một tí được không vậy?”
“Sao mà ta lại phải làm cái chuyện như thế hả!?”
Yunyun đặt tay lên quanh cổ tôi và bắt đầu xiết chặt lại trong im lặng.
Trong lúc tôi sắp đảo ngược được tình hình lúc này, Iris vỗ lưng tôi.
“Sao thế Alice? Chị đang trong cuộc đàm phán hết sức quan trọng, nên…”
Sau đó, như thể nói tôi dừng lại, con bé hít một hơi sâu.
“Ưm, từng này có đủ không ạ?”
Iris lấy ra một tờ chi phiếu với giá trị khổng lồ.
Nhìn thấy tờ chi phiếu đấy, ông chủ văn phòng này như bất động.
Yunyun ngừng bóp nghẹt tôi lại, và mặt của cậu ta bắt đầu giật giật một cách thái quá.
“…V–, Vâng, thế này còn hơn cả đủ, nhưng để mua một món hàng bất động sản, tôi phải cần xác minh danh tính của cháu, cũng như là một người bảo hộ cho việc thanh toán này…”
Đối mặt với thái độ đầy hối lỗi của ông bác, Iris tỏ ra lúng túng.
“Ưm, liệu cái này có thể dùng để xác minh danh tính được không ạ?”
Vừa nói, con bé vừa lấy ra một mặt dây chuyền được giấu bên dưới áo choàng của mình. Đó là…
“Xin hãy thứ lỗi cho hành động của thần! Người có thể mua bao nhiêu căn nhà cũng được! Hiển nhiên, không cần phải trả thêm đồng nào nữa! Thần sẽ đi lấy chìa khoá đến toà nhà đó ngay bây giờ, xin hãy đợi ở đây một lát ạ!”
Trước khi bọn tôi có thể đáp lại, ông chủ đã lao như vút vào sâu bên trong văn phòng.
“…Này, thực ra Alice–chan là con của một dòng họ siêu danh giá nào đó à?”
“…Con bé chỉ là thuộc hạ của chúng ta thôi.”
“Đúng thể, em chỉ là một thuộc hạ quèn thôi!”
Không hiểu sao, Iris lại rất vui khi được gọi là thuộc hạ. Còn về phía Yunyun, cậu ta cứ ngơ ngơ ngác ngác.
“Nhưng mà, dựa trên sự thay đổi cái rụp của Oji–san kia, con bé chắc hẳn phải là con của một gia đình quyền quý nào đó phải chứ?... Này, Megumin, có thật sự ổn không khi chúng ta để cho Alice–chan dính dáng vào cái trò chơi ngu ngốc này? Có phải chúng ta đã làm mộ cái gì đó thật sự không nên làm đúng không vậy?”
Giờ thì Yunyun có nhận ra cũng quá muộn rồi – Môi của cậu ta cứ mấp ma mấp máy – khi nhận ra được sự nghiêm trọng của tình huống này.
“Xin lỗi vì sự chậm trễ của thần, đây là chìa khoá ạ! …Văn phòng bất động sản này sẽ luôn chào đón sự bảo trợ của người bất kỳ lúc nào, và sẽ luôn sẵn sàng đáp ứng!”
Nói xong, ông bác chủ văn phòng vội vàng quay lại trước văn phòng. Mặt của ông ta ướt đẫm mồ hội và cái nụ cười cứng ngắt của y co giật dữ dội.
“…Megumin này, nếu mà chúng ta gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào cho mấy người tuần cảnh, tui sẽ không thể đối mặt với những người trong làng nữa mất…”
“…Ổn thôi, tất cả điều chúng ta cần làm là bảo vệ Alice. Không hơn, không kém. Hiểu chưa hả?”
Phần 6
Gần trung tâm của Axel, toạ lạc trên địa điểm đắc địa bậc nhất, là một căn dinh thự rộng lớn.
Kích cỡ của công trình khiến cho cái dinh thự mà tôi đang sống chỉ giống như một căn nhà bình thường. Mà kệ đi, từ hôm nay, cái này sẽ trở thành nơi ẩn náu của chúng tôi.
Trong lúc tôi và Yunyun đang ngó nghiêng căn dinh thự rộng lớn này, chúng tôi thầm thì trao đổi với nhau.
“…Tôi đoán chúng ta phải quyết định tên băng trộm của chúng ta. Thế nếu gọi chúng ta là ‘Chi nhánh Axel’ thì sao?”
“Megumin này, bà có chắc bà không nghĩ sai về quy mô không đấy? Mới đầu, tui cứ nghĩ đây chỉ là trò chơi thôi. Sẽ rất đáng sợ nếu hành động của chúng ta đi xa hơn nữa, thế nên…”
Nói thật tôi có chút hấp tấp và khó chịu khi mà mọi chuyện không đi theo kế hoạch, nhưng tôi không nói với cậu ta cái đó.
Dù thế nào, sự thật là căn dinh thự lớn nhất Axel rơi vào tay của bọn tôi vào cái ngày băng được khai sinh đã đi quá xa so với kế hoạch của tôi rồi.
“Wow căn dinh thự này rộng quá đi! Nó có lẽ còn lớn hơn cả tư dinh của cha em đấy!”
Trong lúc tôi liếc về phía ‘Alice’, cái đứa đang thể hiện quan niệm lệch lạc của con bé về căn dinh thự này, tôi mở cửa lối vào.
Cũng giống như căn dinh thự đã trở thành nhà của tôi, căn phòng đầu tiên là một phòng khách rộng lớn. Chà, chắc là do mấy dinh thự dành cho quý tộc đều có cùng một kiểu kiến trúc.
Mặc dù căn dinh thự hiện đang trong tình trạng hoàn hảo nhờ sự bảo dưỡng của văn phòng bất động sản, nó vẫn thiếu những nội thất quan trọng. Nội thất duy nhất trong căn phòng là một cái ghế sofa to đùng và một cái bàn.
Tôi ném cả người mình lên cái ghế sofa và nằm ườn ra một cách lười biếng.
Sau đó, tôi tuyên bố:
“Ngày hôm nay, nơi này chính thức trở thành căn cứ của chúng ta. Từ bây giờ, chúng ta có thể đến đây để thảo luận những âm mưu, lên kế hoạch hành động, hoặc nếu có quá nhiều thời gian rảnh thì đến cũng được. Kiểu như, về cơ bản, đây chính là nơi mà chúng ta sẽ tập hợp. Mỗi người đều có chìa khoá rồi phải chứ?”
Khi mà tôi nói đây là nơi để tụ họp, mắt của Yunyun bắt đầu sáng lên, và cậu ta trưng ra một vẻ mặt rõ vui. Mặt khác, Iris dường như rất mừng và cười rạng rỡ, con bé cũng nhảy lên cái ghế sofa mà chẳng cần bận tâm đến việc mình là một công chúa.
Sau đó, Yunyun – với nụ cười ngớ ngẩn – ngồi xuống chỗ của mình ở tận cuối cái ghế sofa. Chỉnh sửa lại tư thế của mình, tôi nói:
“Bằng cách này hay cách khác chúng ta đã xoay sở để sở hữu được nơi ẩn náu này dễ dàng, nhưng tôi cho rằng những liên kết đó cũng có thể được gọi là một tài năng. Nếu nó là thứ mà chúng ta có thể dùng được hãy dùng nó mà không cần phải tiếc nuối…Còn bây giờ thì—”
Tôi đặt tay lên cái bàn.
“Bây giờ mọi chuyện đã ổn thoả, hãy cùng nhau bàn luận về tương lai của băng trộm chúng ta nào.”
Sau lời mở đầu của mình, tôi bắt đầu giải thích cho hai đứa này—
“—Và đó là mọi chuyện mà cả hai cần phải biết. Bọn họ không làm vì lợi ích cá nhân, đúng hơn bọn họ chính là những đạo tặc hào hoa và là đồng minh của người dân. Đối với họ, vấn đề không phải bọn họ có là tội phạm bị treo thưởng cho cái đầu của mình hay không, bọn họ sẽ tiếp tục làm điều mà họ nghĩ phải làm vì lợi ích của thế giới, vì lợi ích của toàn nhân loại! Dù cho không có ai chứng kiến những hành động đúng đắn của mình, dù cho không có ai hiểu việc họ đang làm, dù là thế, bọn họ vẫn tiếp tục chiến đấu!”
“Thật tuyệt vời…! Rốt cuộc bọn họ có thể có những đức tính nào mà tuyệt đến thế chứ…? Megumin, tui quyết định rồi! Mặc dù mới lúc nãy thôi tui đã cố hết sức để không dính vào mấy cái trò chơi vô bổ của mình, kể từ hôm nay, tui sẽ cố hết sức để sát cánh cùng với bà!”
Tôi có chút tò mò về mấy cái ‘trò chơi vô bổ’ mà cậu ta nói nhưng vì lúc này cậu ta đã nhiệt huyết đến thế thì tôi đoán cứ kệ nó đã.
Sau đó tôi để ý đến cơ thể đang run lên của Iris. Con bé đã im lặng suốt từ lúc nãy đến giờ.
“Em–, em…”
“Alice? Sao thế? Mặt em đỏ lắm đấy, mắt thì ướt nữa…”
Như thể con bé nghe không lọt điều tôi chỉ ra, Iris đập mạnh tay lên cái bàn và nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình.
“Em sẽ đi gặp cha em ngay bây giờ. Nếu mà có cơ hội để xoá số tiền treo thưởng băng trôm đấy, dù những lời em nói ích kỷ đến mức nào đi nữa em cũng mặc kệ! Nếu mà không được nữa thì em sẽ đi đến chỗ Onii–sama để anh ấy làm hư em cho xem!”
“Tự dưng em nói cái quái gì thế!? Phần tiền thưởng thì không sao nhưng sao em lại cần anh ta làm hư em hả!”
Dựa trên dòng chảy của cuộc thảo luận, thế quái nào mà chuyện lại đến cái chủ để này chứ?
.
.
.
‘Dù cho đó có là công chúa đi nữa, chúng tôi cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trước một cô bé đang gặp nguy được. Nếu có một chuyện nguy khốn đang vẫy gọi chúng tôi, thì chẳng có gì khác biệt dù cho đó là dinh thự của đám quý tộc hay là lâu đài hoàng gia, chúng tôi vẫn sẽ đột nhập vào đó. Đó chính là nhiệm vụ của Băng trộm Mặt Nạ.’
Đó chính là những lời mà Người đeo mặt nạ đấy dạy tôi vào lần cuối mà chúng tôi gặp nhau…
“Quan trọng hơn, chúng ta cần thảo luận về kế hoạch về sau. Như hiện tại, chúng ta chỉ có mỗi ba mống. Đấy còn chưa đề cập đến việc cả ba chúng ta vẫn còn tương đối trẻ. Lúc này, hãy tập trung vào việc mở rộng phạm vi và tăng số lượng thành viên cái đã. Hiển nhiên, đừng xem nhẹ nhiệm vụ này. Thêm vào đó, nếu chúng ta chiêu mộ được những thành viên dày dạn, có năng lực và tăng danh tiếng của cả băng lên, chúng ta sẽ sớm được vai kề vai với Băng Trộm Tóc Bạc!”
“Những thành viên dày dạn rồi có khả năng à… Những người đó còn vô phép tắc hơn cả đám đạo tặc, đấy là chưa nói đến chẳng có gì tốt đến từ bọn họ đâu…”
Trong lúc Yunyun đang tự lẩm bẩm cái gì đấy, Iris đan tay lại với một biểu cảm đắn đo.
“Ưm, Megumin–san. Lần trước em đến đây, em có tình cờ gặp được một người tuyệt vời đến vượt trội. Em có nên mời ông ấy gia nhập băng của chúng ta không?”
“Cái người siêu tuyệt vời em nói là ai thế? Chị không biết về chuyện đã xảy ra khi em đến thành phố này lúc trước, nên em có thể nói thêm cho chị về người này được không?”
Iris khẽ gật đầu đáp lại yêu cầu của tôi.
“Người đó được gọi là Hachibei. Cả ngày hôm đấy, em đã đi cùng với ông ấy, ông đóng vai của một người tạo bầu không khí ngớ ngẩn, và hết lòng khen ngợi em mà không thèm suy nghĩ. Miễn là phần thưởng xứng đáng, ông ấy sẽ giúp em bất cứ việc gì.”
“Đủ rồi Alice, em phải cắt đứt liên hệ của em với người đó ngay lập tức! Người mà chị muốn tìm phải là người có thể vừa hát vừa nhảy cùng một lúc cơ! Đó là kiểu người tạo bầu không khí mà chị muốn đấy!”
Mà, vì hôm nay là ngày mà băng của chúng tôi thành lập thế nên chắc cũng không cần phải vội khi tìm thành viên đâu nhỉ?
Tôi chuyển sự tập trung của mình sang kế hoạch đầu tiên:
“Hai người, hãy chú ý vào đây một lát. Hãy cùng bàn về kế hoạch tối nay của chúng ta nào.”
Vừa nói, tôi vừa trải tấm bản đồ của Axel ra bàn—
Phần 7
Tại tư dinh của một tên quý tộc nào đấy—
Ánh nhìn của chung tôi đang tập trung lên tên bảo vệ đang đứng trước cánh cổng.
“—Megumin này, tui đã định hỏi bà được một lúc rồi, nhưng mà bà là một con ngốc à? Có chuyện gì với bà vậy? Không phải bà là học sinh giỏi nhất hồi còn ở làng ư?”
Lờ đi Yunyun, cái đứa vẫn cứ làm phiền tôi cùng một điều từ nãy đến giờ, tôi tiếp tục quan sát khuôn viên căn dinh thự.
“Hừm, nếu chỉ có từng này lính khác, và nếu căn dinh thự chỉ lớn tầm từng này…Thì với ma pháp Explosion tôi có thể xử hết một lần luôn cũng nên?”
“Megumin, quên điều tui nói lúc nãy đi, bà chắc chắn là đứa ngu ngốc nhất làng Hồng Ma rồi!”
Vì chúng tôi không thể cho phép bọn lính gác chú ý đến cả bọn, tôi cuống cuồng che cái mồm chỉ biết nói nhảm của Yunyun lại.
Iris khẽ giật cái áo choàng của tôi. Khi mà tôi quay lại nhìn con bé, con bé có một vẻ mặt hoang mang.
“Ưm, Megumin–san…? Em không biết nhiều về mấy chuyện thường thức lắm nhưng mà em chắc rằng chuyện này là chuyện mà chúng ta không thể và không nên làm. Ít nhất, nếu mà chúng ta không có bằng chứng…”
Để khiến cho Iris an tâm, tôi nở một nụ cười tự tin và tuyên bố:
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi Alice ạ. Hồng Ma, những nhà tạo tác vật phẩm ma pháp điệu nghệ, có nói thế này: ‘Hãy tạo ra thứ mà bạn không có’”
“Ngừng ngay ở đó Megumin! Ý tui là, ý nghĩa của câu đó khác hoàn toàn với điều mà bà đang nghĩ đó!”
Yunyun lại thẳng thắn nói thêm mấy điều không cần thiết lần nữa. Để giải quyết chuyện này, tôi chuyển ánh nhìn về phía dinh thự kia và thông báo:
“Mọi thứ sẽ ổn thôi Yunyun, sau cùng, chúng ta có Alice. Miễn là chúng ta nấp sau lưng cô bé này, chúng ta sẽ không thể bị truy tố dù kiểu gì đi nữa.”
“Này, tui đã nhịn lắm rồi, nhưng nói đi! Rốt cuộc Alice–chan là ai thế!? Có thể nào chúng ta thực sự đang làm một chuyện rất không nên làm không vậy!?”
Bơ luôn cái đứa Yunyun đang hét không ngừng này, tôi nhắm vào khoảng không trên căn biệt thự với ma pháp của tôi và—!
“Ir–…! A–, Alice–sama, thần đã tìm người khắp nơi đấy!”
Sau đó, đột nhiên, một giọng nói run run đến từ phía sau chúng tôi.
Vội vàng quay lại. Đằng sau chúng tôi là một người phụ nữ mặc bộ đồ màu trắng, với thanh kiếm được giắt ở bên hông.
Mắt của chị ta long lanh như sắp khóc, và hơi thở của y thì hổn hển. Dường như chị ta đã sống chết đi tìm Iris trong điên cuồng.
Nếu mà mình nhớ đúng, người này là Claire, và là một trong những vệ sĩ của Iris.
“Claire!? Sao–, Sao chị lại biết em đang ở đây!?”
Iris thốt lên trong ngạc nhiên. Con bé chắc hẳn không nghĩ rằng mình bị tìm ra dễ dàng như thế.
“Người nghĩ thần biết người được bao lâu rồi chứ, Alice–sama? Là một người tuỳ tùng ở cấp độ của thần, một người mà đã đo đến từng li Alice–sama lớn thêm bao nhiêu mỗi tuần, là người đếm Alice–sama ngáp mấy lần một ngày, là người thậm chí còn tính từng lần mà Alice–sama sẽ đẩy từng lát ớt xanh sang một bên đĩa; hiển nhiên là thần sẽ nhìn thấu được kế hoạch của Alice–sama rồi.”Chà, con người này cũng suy đồi lắm rồi.
“C–, Claire, mặc dù chuyện đó khá là phiền, nó vẫn đúng như những gì em biết ở chị! Nhưng nghĩ đến chuyện chị sẽ tìm ra em chính xác đến mức này thì… Mà quan trọng hơn, Claire, xin chị đấy! Chỉ tối hôm nay thôi, để em ở nhà của Onii–sama được không—”
“Thần không thể chấp thuận chuyện đó được.”
Claire – Người sẽ không chấp nhận dù chỉ một mong ước như thế – bắt lấy cổ tay của Iris, kéo con bé lại, và ôm chặt con bé, như thể không cho con bé trốn thoát.
“Thả em ra Claire! Em không cho phép chị xen vào kế hoạch của em tối nay đâu! Em sẽ đi lừa Onii–sama đấy!”
“Đấy thật sự là một chuyện tuyệt vời! Một kẻ như hắn không chỉ bị lừa dối thôi đâu mà hắn còn xứng đáng bị coi thường nữa cơ! Bây giờ Alice–sama, xin hãy ngừng ích kỷ và nghĩ cho thần nữa được không vậy!”
Trong lúc Claire la hét mấy chuyện đó, mặt của y ngày một đỏ, và cô ta càng ôm chặt lấy Iris hơn.
“C–, Claire? Em thật sự không định làm đến mức ấy đâu, nhưng trước tiên, chị làm ơn thả lỏng một tí được không?”
Mặc cho Iris cầu xin, Claire vẫn tiếp tục rúc mũi của y vào tóc của Iris, và hít một hơi rõ sâu với một biểu cảm phê pha đến bất thường.
“Thần không thể. Đây là hình phạt dành cho Alice–sama. Đối với thần, Claire, người không thể làm những điều đó với Alice–sama từ bây giờ, chỉ có thể thắt chặt thêm vòng tay này như thể đang bị quỷ ám. Nó như thể là…Ái, á–! Làm–, làm ơn đợi thêm một lát nữa Alice–sama! Thứ lỗi cho thần Alice–sama! Là lỗi của thần khi bị cuốn vào một hành động ngu ngốc như vậy, nên làm ơn đừng siết chặt thêm tay của người nữa được không vậy!”
Iris, đáp trả lại cái bà cô này bằng một cái ôm thậm chí còn chặt hơn, khiến cho một âm thanh bất thường phát ra từ cơ thể của Claire. Khi Iris cuối cùng cũng buông ra, Claire quay về phía tôi:
“Đã được một thời gian rồi nhỉ Megumin–dono. Tôi không biết nên cảm ơn thế nào cho đủ vì đã bảo vệ Alice–sama lần này. Sau khi trở về thủ đô, tôi đoán mình cần phải tăng giá thành của việc dịch chuyển để cho Alice–sama không thể đến được cái thành phố này bằng cách đó thêm lần nào nữa. Được rồi, tôi đoán đã đến lúc nói lời tạm biệt…”
Nghe điều Claire nói, Iris cúi đầu xuống trong cam chịu.
Chứng kiến biểu cảm tức giận của Claire, tôi đoán sự việc đúng như tôi nghĩ. Iris đã tự ý trốn khỏi lâu đài để đến thành phố này.
Bảo an của lâu đài sẽ được tăng cường từ giờ đây. Hơn thế nữa, nếu mà con bé không thể sử dụng cổng dịch chuyển, khéo bọn tôi sẽ không có cơ hội gặp lại nhau khi mà thân phận và hoàn cảnh quá cách biệt như thế này mất.
Iris ép mình tựa vào Claire. Nhìn kiểu gì thì kiểu, cái biểu cảm thất vọng của một cô bé khi biết rằng không có cơ hội nào để được chơi đùa nữa thật khó chịu.
“Khi mà em quay lại thủ đô, hãy để cho đôi tai luôn minh mẫn. Chị sẽ gửi tín hiệu cho em. Nếu em nghe thấy dấu hiệu đấy, hãy đến trước cổng chính của lâu đài vào hoàng hôn của ngày hôm sau.”
Nó giống như một lời hứa sẽ lại cùng nhau chơi vào một ngày nào đó.
“Eh–?”
Iris ngẩng đầu lên đầy bối rối.
“Dù cho em chỉ là một thành viên tạm thời, em hiển nhiên vẫn là một thành viên của băng trộm. Bây giờ, em đã gia nhập nên đừng nghĩ rằng thích rời đi lúc nào thì rời nhé hiểu chưa?”
Nghe thấy những lời tôi nói, biểu cảm của Iris nhanh chóng tươi tắn trở lại—
“Vâng! Hiển nhiên rồi Boss!”
Và thế con bé nói lớn với một nụ cười rạng rỡ.
“…Alice–sama, thần không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng ta cần nhanh lên và rời khỏi đây? Không–, xin đừng làm như thế Alice–sama! Dù cho người có nhìn thần với biểu cảm đáng yêu đến vô lý như thế—! Bây giờ, hãy mau đến phòng dịch chuyển thôi ạ. Thần chắc rằng Rain đang khóc lóc nức nở trong khi mong người trở về thủ đô đấy.”
Và sau đó, Claire, cùng với Iris – cô bé vẫn tiếp tục chống đối một cách nhiệt tình dù cho bàn tay bị kéo đi đó – hướng về nơi dịch chuyển.
“Vậy là họ đi rồi……”
Yunyun lẩm bẩm. Như thể không còn khả năng chú ý đến bất kỳ điều gì khác nữa, cậu ta cứ nhìn về phía mà hai người kia rời đi.
“Yunyun, nếu tôi không nhầm bà nói là bà đã học được ma pháp dịch chuyển hôm trước phải không?”
Khi mà cậu ta nghe thấy thắc mắc của tôi, Yunyun khẽ gật đầu.
“Hả—? Ahhh, ừm…Tui muốn về làng bất cứ lúc nào nên đã học nó, nhưng cũng chỉ mới gần đây thôi…”
“Hiểu rồi. Thế tôi có thứ muốn bà làm đây. Chúng ta sẽ đi đến phòng dịch chuyển ngay bây giờ. Sau đó khi mà chúng ta đến thủ đô, bà có thể làm một điểm nhớ ở đấy được không?”
“Thủ đô ấy hả?... Thì thật sự tui cũng chẳng để ý gì đâu nhưng bà lại đang âm mưu cái gì đó kỳ quặc nữa à Megumin?”
Tôi chỉ muốn đến thăm thuộc hạ của mình lúc nào cũng được thôi.
“Đúng là thiếu tôn trọng khi gọi nó là âm mưu đấy. Tôi chỉ muốn tiếp tục chuyến du ngoạn của mình ở một nơi nào đó xa xa. Cũng đáng tiếc khi mà kế hoạch ngày hôm nay không thành, nhưng chúng ta có thể hoãn lại để cho một ngày khác. Bây giờ thì đi thôi nào!”
“Tui có nói là mình thật sự không bận tâm gì đâu nhưng sao mắt Megumin lại đỏ rực lên vậy chứ!? Ý tui là tui cứ cảm giác xấu về chuyện này!”
——Sau khi dịch chuyển, chúng tôi đặt chân đến ngay phía trước cổng của lâu đài hoàng gia.
“Được rồi, bà đi đến phía kia rồi làm một điểm nhớ ở đấy. Tôi có vài chuyện phải làm ngay bây giờ, nên khi nào làm xong thì quay trở lại đây nhé.”
“Ổn thôi, nhưng cái việc bà nói ‘phải’ làm là sao chứ? Có phải nó liên quan đến chuyện mà bà nói với Alice–chan lúc nãy không vậy?”
Tôi quay lưng lại Yunyun, cái đứa đang tỏ ra không thoải mái, và đi về phía một ngọn đồi cách khá xa cánh cổng.
Hừm, từ đây đám người ở thủ đô chắc không thể thấy mình đâu.
Vì lợi ích cấp dưới của tôi, tôi bắt đầu niệm chuỗi ma pháp đặc thù của mình—
“Wha Megumin, bà đang niệm cái gì thế!? Bà không định tấn công cái chỗ này bằng ma pháp của bà đấy chứ!?”
Lờ đi Yunyun, cái đứa đuổi theo sau tôi ngay khi tạo xong điểm nhớ phép dịch chuyển—
“‘Explosion’—————!!”
Mặc dù cái tôi cần chỉ là âm thanh của nó thôi, tôi vẫn dành toàn bộ sức lực vào đòn Explosion này————!
Phần 8
“——Này Megumin, từ bây giờ tui sẽ chính thức gọi bà là đứa ngu ngốc bậc nhất tộc Hồng Ma nhé?”
“Nếu mà bà gọi thế tôi sẽ gọi bà đứa cô đơn bậc nhất tộc Hồng Ma cũng được nhỉ?”
Sau khi quay trở lại Axel bằng phép dịch chuyển của Yunyun, tôi—
“…Chỉ để bà biết thôi, nhưng tui ổn nếu để bà lại đây đấy.”
“Oi, nếu bà mà để lại tôi trong tình trạng bất động như này ở cái nơi mà quá nhiều người qua lại thế kia, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà đâu. Nếu mà có tên biến thái nào đi qua mà thấy tôi trong tình trạng không thể di chuyển sau khi cạn mana thì bà bảo tôi phải làm gì hả?”
Hiện tại tôi đang được Yunyun vác về nhà.
“Cái người ‘đặc biệt’ sẽ đi làm mấy trò biến thái với Megumin đây…trong cái thành phố này tui nghĩ chỉ có mỗi Kazuma–san thôi…Ái, ối!”
Vì con bé này lại nói thêm mấy lời thừa thải, tôi hạ thấp tay từ cổ của cậu ta xuống phía dưới và tóm lấy cái ‘Phần giáp ngực’ của y và cứ thế mà bóp thoả thích.
“Dù sao, tôi không nghĩ nó sẽ gây ra vụ hỗn loạn nào đâu.”
“Sao mà bà nghĩ sẽ không có hả? Dù, thủ đô đã báo động quận đội quỷ vương tấn công, nhưng nhìn thế nào đi nữa, rõ ràng là do ma pháp của Megumin rồi còn gì.”
“…Thì đấy, bà không nghĩ là chuyện đó cũng là một màn ra mắt khá được cho băng trộm của chúng ta à?”
“Là trộm chứ có phải là khủng bố đâu! Này, chúng ta giải tán chưa vậy? Tui nghĩ nếu chuyện cứ như thế này, khéo cả đám sẽ bị treo thưởng còn cao hơn cả băng trộm tóc bạc cũng nên.”
Đó chính xác là điều tôi muốn.
“Mà không phải thế cũng được à? Người dân ở thủ đô cũng sẽ quen với nó thôi. Xét cho cùng, chúng ta sẽ đi làm chuyện này mỗi ngày kể từ giờ đấy.”
“Khoan khoan đã!? Tui chưa nghe bà nói gì về cái này cả!”
“Ồ, thế tôi đoán bà nghe được rồi đấy. Vì ma pháp của tôi cũng hồi lại được chút rồi nên cứ thả tôi ở đây cũng được.”
“Này, ngày mai chúng ta lại đi làm lại chuyện này á!? Thực ra, tui nghĩ tui muốn rời khỏi băng!”
Trong khi để cái tiếng la hét om sòm của Yunyun lại phía sau, tôi đi về hướng dinh thự—
“—Em về rồi đây~!”
“Mừng em về nhà~!”
Khi quay trở về, tôi được chào đón bởi Aqua. Chị ấy đang siêng cần cho cái quả bóng lông màu vàng đang nghỉ ngơi trên đùi của mình ăn.
Khi tôi bước vào phòng khách, tôi có thể nghe thấy âm giọng tức giận phía trong nhà bếp.
“—Như tôi nói rồi đấy, thức ăn cô làm chỉ đơn giản là không có ngon lành gì hết. Nói thật nhé, chúng cứ nhạt nhẽo kiểu gì ấy! Dù sao vì tôi đã học được kỹ năng nấu nướng, cứ để đó cho tôi và đi ra ngoài ngồi đợi hay làm gì đó đi!”
“—Ý tôi là tôi cũng có những phẩm chất của một quý cô mà! Nếu tôi chỉ ngồi đợi không làm gì và để cho một người đàn ông nấu, thì sao tôi có thể đối mặt với những hầu cận đã dạy nấu ăn cho tôi từ nhỏ chứ! Được mà, cứ để đấy cho tôi. Đi ra ngoài ngồi đợi ở phòng khách hay làm gì đó đi!”
Dường như bọn họ đang tranh nhau việc ai nấu ăn hôm nay.
Bị đuổi khỏi nhà bếp, Kazuma đi vào phòng khách với một tâm trạng chán nản.
“Ồ? Em về rồi à Megumin. Này, nghe anh nói này? Cái con mụ Darkness vừa nói mấy thứ rõ khó chịu và—”
Tôi đáp lại tên ngốc lăn ra ngủ trên ghế sofa này:
“Mà, Kazuma, anh chắc lại nói mấy lời thừa thãi rồi…Quan trọng hơn, ưm, về tối nay…”
“…À–ờ, tối nay là chuyện đó à. À, ra là đến tối đó rồi.”
Kazuma đứng dậy khỏi cái ghế với khuôn mặt đỏ ửng.
Về ‘chuyện đó’, dường như ông tướng này đang nghĩ về chuyện hoàn toàn khác.
“Có chuyện gì với hai người thế, chuyện gì xảy ra vậy? Hai người lạ lắm đấy, mà kệ đi, cái ‘chuyện đó’ là gì vậy hả?”
“Khônggg có–, không có gì đâu nhỉ–!? Thì cái chuyện đó ấy mà cô biết đấy? Chuyện đó. À đúng rồi, Megumin đang nói đến chuyện lúc sáng khi con bé định thành lập một cái tổ chức hay cái gì đấy đó, cô biết mà!? Mà nè, sao tự dưng em lại nảy ra ‘chuyện đó’ vậy!?”
Kazuma, cái tên bị Aqua hỏi sốt sắng cố gắng thay đổi chủ đề.
“Hai người biết không, em đã có một bước tiến siêu đột phá ngày hôm nay. Không chỉ việc có được căn cứ, em còn có thêm hai thuộc hạ đấy nhé.”
“Ra thế, nghe vui thật nhỉ? Khi mà anh là một đứa nhóc, anh cũng làm một căn cứ bí mật để chơi đấy. Nhưng khi đám nhóc hàng xóm phát hiện ra rồi phá huỷ căn cứ của em thì đừng có khóc lóc mà tấn công bọn nó hay gì nhé?”
Tên này!
“Anh nghĩ em làm cái gì suốt cả ngày hôm nay hả!? Mà kiểu gì anh cũng ngạc nhiên khi thấy được căn cứ của em thôi, hiểu chưa? Xét cho cùng, nó còn lớn hơn cả cái dinh thự này mà. Thêm nữa, một trong những thuộc hạ của em sở hữu thánh kiếm đấy, và còn có thể sử dụng được cả ma pháp huyền thoại nữa cơ, thế nên em đã có một khởi đầu rất tốt trong ngày đầu tiên này đấy hiểu chưa? Nếu mà bọn em cứ tiếp tục như này, cái ngày bọn em có thể sát cánh cùng với Băng trộm Tóc Bạc sẽ không lâu nữa đâu.”
“Ra thế, tuyệt thật đấy~! Một người bạn mới có thánh kiếm và có thể sử dụng ma pháp huyền thoại, đúng là hợp với em nhỉ? Nhưng đừng có gây ra quá nhiều rắc rối cho bọn họ đấy, được chứ?”
Thật sao, cái tên này vẫn tỏ ra thiếu tôn trọng mình cho đến cùng luôn à.
Dù sao, mình thật sự nên kể cho anh ta về chuyện với Iris không nhỉ?
…Thôi, mình đoán rồi sẽ có lúc để mình giải thích chuyện này về sau thôi.
Sau đó, trong lúc tôi đang đắn đo nên làm gì, Kazuma quay mặt về phía Aqua và nói:
“Thế để chuyện đó qua một bên nhé, oi Aqua. Cô có thể uống cái chai rượu đắt tiền mà cô đã mua hôm nay mà không cần phải đắn đo gì đâu, phải chứ? Cô đã vất vả chăm sóc Zell Đại Đế suốt rồi, nên cô có thể tự thưởng cho mình mà uống thoả thích đi.”
“Hửm? Loại diễn biến bất ngờ này là gì thế? Ý tôi, cậu lúc nào cũng nổi xung lên khi tôi làm cái này cái nọ. Hay là cuối cùng cậu cũng sáng mắt ra để ăn năn hối lỗi hả? Thôi, bình thường thì tôi sẽ vui vẻ nhận lấy phần thưởng này nhưng tối nay tôi xin kiếu. Tôi đã hứa sẽ vắt óc ra suy nghĩ về cái tên tuyệt chiêu của Zell Đại Đế cùng với Megumin dành cho lúc nhóc ấy luyện được một món rồi, nên tôi sẽ uống vào hôm khác, hiểu chưa?”
“Hả–!? Không, Không không phải! Không thể để chuyện đó đến lúc nhóc ấy thực sự luyện được cái tuyệt chiêu đó à? Ý tôi là Megumin mệt mỏi vì chơi đùa cả ngày hôm nay rồi, nên con bé nên đi ngủ sớm, đúng chứ, đúng nhỉ!?”
Kazuma hốt hoảng cao giọng lên trong tuyệt vọng.
…Ra cái tên này thật sự nghĩ mình đi ra ngoài để chơi thật.
Mình muốn giải thích chi tiết chuyện đã xảy ra hôm nay, nhưng mình đoán mình không phải nói cho anh ta lúc này rồi… Dù sao tên này cũng không phải là thành viên của băng.
Ngày nào đó nói cho anh ta cũng được, khi mà băng nhóm này trở nên lớn hơn. Ngày nào đó, khi mà mình kể cho anh ta về chuyện mà mình đã hứa.
Rồi, ngày nào đó, khi mà tên này nói muốn gia nhập băng trộm—
“Anh nói đúng. Hôm nay em cũng mệt rồi, nên em sẽ đi ngủ sau khi ăn xong. Giờ cứ thế nhé, Kazuma, về chuyện chúng ta đã hứa, thay vào đó để mai vậy.”
“Hở—”
—Mình cũng sẽ nói cho anh ta về hôm mình đã gặp tên trộm mặt nạ ấy.
.
.
.
Hết chương 1