Bọn tôi đang trên đường đến thị trấn nghỉ chân thứ hai sau Mikhan, đi qua khu vực đá lởm chởm với nhiều bóng râm ngăn cản tầm nhìn. Cuối cùng bọn tôi đã tới một nơi có an ninh tốt, trên con đường nhiều người qua lại.
… Trạm nghỉ chân tối qua rất tuyệt vời. Có thể ngủ ngon trong phòng riêng là sự khác biệt lớn so với ngủ trong lều.
Sau đó, mọi người dừng lại để đi vệ sinh. Có nhiều bóng râm trên đường và không có mối nguy nào xung quanh, nên đây là dịp tốt.
Cả nhóm quyết định sẽ ăn trưa sau khi đi vệ sinh xong.
"Phew..."
… Chừng nào còn sống, thì hoạt động sinh lý của con người là không thể tránh khỏi, tôi cũng vậy. Không tính Rokuko, vì em ấy là Lõi Hầm Ngục.
"Ồ, sư phụ Kehma. Con ké với, xin phép."
"Uoooh!? Tại sao cô đến đây!? Tôi đang bận!"
"Ây da. Đám đàn ông trong hiệp sĩ đoàn luôn làm vậy và con cũng muốn thử, bây giờ chính là cơ hội hoàn hảo!"
Shikina đứng cạnh tôi trong khi nói.
“Nhưng là con gái! Cô không thể—“
"~♪"
… Ồ, giờ mới nhớ, cô ấy bị ảnh hưởng bởi thuốc phép [Futanaru] nên cô ấy có thứ đó. Tôi quên mất. Thứ đó vẫn còn à?
"Mmmm, con ciu tiện lợi quá!"
"Dừng lại đi, liêm sỉ đâu rồi. Con gái con nứa đừng nói thế."
"Ây da xin lỗi. Cơ mà khó sài ghê. Giờ con có tới hai lỗ để tiểu nên dễ chuyển dòng nhầm. Vì vậy, con vẫn luyện tập thêm! "
"Tha tôi, không cần kể chi tiết thêm nữa. Là con gái đừng nhắc tới tè như nào."
Như mọi khi, cô ấy sẽ không bao giờ tự dừng lại nếu để yên.
"… Hmmm. Vậy, nó vẫn ở đó à? Khi nào mới biến mất?"
"Đoàn trưởng bảo trong vòng năm tới… nhưng bây giờ nó hoàn toàn là một phần của con. Không, nó luôn là một phần của con ngay từ đầu!… Con xem nó như con của mình. Khi được nâng niu nó sẽ to lên一"
"Ahem! Uhh, chúng ta sẽ đến thủ đô, nhà cô ở đó phải không? ... Sẽ ổn chứ?"
Không hẳn là cô gái mà tôi được giao phó bị tổn hại… hơn thế cô ấy còn mọc thêm hàng mới.
Để cha mẹ cô ấy biết có vẻ hơi đáng sợ.
"Nếu chỉ về nhà trong thời gian ngắn, chắc vẫn giấu được…"
"Đừng lo! Vì con... đã nhận ra mình là đàn ông! Hãy nhìn vào thứ này!"
"Đó chính là lý do tôi lo lắng!"
Đừng nói thêm nữa. Thật đấy, hứa đi? Phiền phức lắm, làm ơn đừng.
"Nhưng mà, con cảm thấy quan hệ giữa chúng ta đã sâu đậm hơn, sư phụ! Hoá ra đây là điều họ đã nói đến, gắn kết bằng cách đi tiểu cùng nhau? Thật ấn tượng!"
"Cái... vẹo gì? Đừng nhắc lại nữa. Xin tha, nhân sinh quan của tôi đang bị đảo lộn."
"Awww! … Ồ, lần sau con sẽ thử cùng thầy Wataru hoặc Gozoh-dono!"
Có vẻ kiếp nạn tiếp theo dành cho người khác nên tôi quyết định để yên.
Không nhất thiết phải đánh rắn động cỏ…
☆
Sau khi ăn xong, tôi chợt nhớ ra mình là người duy nhất lạc quẻ sau khi đối đầu với hỏa long vài ngày trước. Tôi hơi lo lắng nên đi hỏi Ichika để biết thêm thông tin.
"Cô giáo Ichika. Rảnh chút không?"
"Có chuyện gì vậy?"
Nói sao nhỉ? Tôi lo mọi người dễ dàng chấp nhận Ontentoo nhưng lại không thể chấp nhận Igni.
"Tại sao Igni không được còn Ontentoo thì được?"
"Ồ, đó là 'vấn đề về trị số'."
"Trị số?"
Ichika gật đầu khi tôi nhắc lại lời đó.
"Gọi là đẳng cấp (địa vị) cũng đ’ược. Trước tiên, giữa Igni và Ontentoo, Ontentoo kèo trên. Do đó, đẳng cấp của Ontentoo ở mức quá cao."
"… Từ từ anh không hiểu lắm."
Ý tôi là, nếu kèo trên, chẳng phải Ontentoo còn đáng sợ hơn sao?
"Mmm, nói một ví dụ cho anh dễ hiểu... giống như s’o sánh một bao bột mì với toàn bộ cánh đồng? Igni là bột mì, Ontentoo là cánh đồng."
Ồ.
Tôi bắt đầu hiểu lời Ichika đang nói.
Tóm lại, đó là sự khác biệt giữa việc có thể cân đo đong đếm ngay từ cái nhìn đầu tiên hay không.
Cách minh hoạ khác là, xe tải so với tòa nhà chọc trời, hoặc xe ben so với trái đất. Có đôi chút khác nhau ở mức độ tàn phá có thể gây ra…?
"Với Igni, dễ hiểu là cô ấy mạnh đến mức nào. Ontentoo thì... không xác định. Mà nói đúng ra anh là người d’uy nhất nghĩ [Ờ, anh ấy rất tuyệt], Chủ Nhân."
“Khác biệt lớn đến thế à?”
Nói rồi, Ichika nghiêng người tới thì thầm vào tai tôi để không ai nghe thấy.
"Nhân tiện, Chủ Nhân… chỉ xét về m’a lực thôi, có lẽ anh cũng ngang vậy phải không?"
"Hở?"
"Anh là anh hùng. Mạnh n’hư vậy là điều đương nhiên mà?"
"… Nhưng anh chưa hề trải qua tập luyện gì cả?"
Ichika nhún vai thở dài, một cử chỉ như muốn nói [Đó là lý do Chủ Nhân không hiểu].
"Chủ Nhân sử dụng [Tạo Golem] hầu như mỗi ngày. Đó là ma thuật, nhớ chứ? Và em nghe nói các yếu tố như thiền định và tín ngưỡng giúp nân’g cao ma lực."
"… Từ từ, ngủ là một phần quá trình luyện tập à?"
Nhắc mới nhớ, tôi phải uống hàng đống bình mana khôi phục ma lực do dùng [Tạo Golem] trong Đấu Hầm Ngục lần trước, nhưng hiện tại về cơ bản tôi không sử dụng nữa. Tôi thấy chúng có vị khá ngon nên thỉnh thoảng nhấp môi cho đỡ thèm.
"Ngoài ra, nghe đồn cách dùng cạn ma lực và sau đó chờ hồi lại hết lần này đến lần khác cải thiện khả năn’g hồi tự nhiên và tổng ma lực. Tuy nhiên, chẳng biết đúng không."
Tôi hiểu rồi, thì ra khả năng hồi tự nhiên cải thiện bằng cách dùng cạn kiệt, trong khi tổng ma lực tăng lên chứa được nhiều hơn…? Mặc dù chưa được xác minh tính chính xác.
"Chỉ là suy đoán của em nhưng... Thử tưởng tượng anh hùng có khoảng 100 điểm tài năng. Wataru sẽ chia 50 và 50 cho thể chất và ma thuật nhỉ? Nhưng anh lại cộng hết vào ma thuật. Hiểu chứ? Khá hợp lý."
"Ừ. Nói hay lắm, Ichika. Giả thuyết có lý đấy."
"Ngoài ra, Chủ Nhân. Anh biết có thể tiến xa đến mức nào khi dùng ma thuật không? Ý em là giới hạn tận cùn’g của anh."
"..."
Chết thật, tôi không biết gì cả. Ma thuật là thứ giúp chúng ta làm bất cứ điều gì nếu đủ ma lực, nhưng giới hạn tận cùng là ở mức độ nào?
Đó không phải câu hỏi mâu thuẫn, giống như khi bạn tham gia trò chơi nói [Có] hoặc [Không], rồi được hỏi [Câu trả lời của bạn là [Không] à?].
… Nhắc mới nhớ, dù thất bại, nhưng tôi đã thử triệu hồi Ichika bằng ma thuật [Triệu Hồi Gargoyle] cách đây không lâu, và thậm chí có thể thực hiện được nếu tôi sắp xếp câu chú giống [Dịch Chuyển] hay đại loại. Tôi chỉ cần đủ ma lực.
"Em không thể nói thẳng ý mình muốn diễn đạt. Thực ra em, Gozoh, Wataru—không ai có thể hiểu được m’a lực của anh mạnh đến mức nào."
"Còn về thể chất?"
"Em có thể thắng nếu anh không mặc golem trang phục. Anh thậm chí có khi thua một tên giang hồ ở Pavueran."
Không có golem trang phục. Tôi cầm chắc phần thua nếu không dùng ma thuật.
"Này, anh thực ra khá tuyệt vời phải không?"
"Anh vừa mới nhận ra à?"
Ichika nói với vẻ ngạc nhiên. Khiến tôi phải suy nghĩ.
"Nhưng... liên quan đến chiến đấu... Chủ Nhân, ma lực của anh quá lớn. Nếu đặt cạnh ma lực của Igni, anh sẽ nhấn chìm hoàn toàn nó? Tầm ngang S với một ít ma lực dư dả. Anh sẽ bị hạ nếu không mặc golem trang phục, nhưng khi mặc… anh sẽ chiến thắng mạo hiểm giả hạng B… ye.”
Nghĩ ngợi một lúc, Ichika lại quay sang tôi.
“Nhìn nhận khách quan Chủ Nhân rất tuyệt vời đấy?”
"Ồ-ồ."
Chắc thế? Bởi nếu không thì không đời nào tôi quen biết với các mạo hiểm giả hạng B.
… Tôi đoán không chỉ là quen biết, dù là việc thảo phạt rồng hay Ontentoo.
"Bữa tối hôm n’ay là thịt từ lợn rừng do nhóm Thịt-senpai săn được. Wataru đã thái thịt siêu mỏng và trần qua rồi!"
"Lẩu shabushabu hả. Có nước sốt không?"
Nhân tiện, thế giới này cũng có shabushabu. Nghe có vẻ thực thần, Anh Hùng Ishidaka, đã khiến nó nổi tiếng… liệu ông ta có truyền bá khái niệm rút máu động vật trước không?
Ồ, tôi đoán ông ta không làm thế. Bởi đó là kỹ thuật có thể tạo ra lợi nhuận.
"… Có loại ma thuật nào rút máu niệm phát xong luôn không?"
"Huh? Tại sao đột nhiên a’nh nhắc đến chuyện đó? Nó sẽ cực kỳ tiện lợi. Anh làm được à?"
"Sài ma thuật thời-không hay ma thuật nước nhỉ? Nên rút máu trực tiếp chảy từ khắp cơ thể? Hay từ miệng... à, cách đó chắc là không thể."
"Cách đó sẽ giết chết con người ng’ay lập tức nếu dùng với họ… Chủ Nhân thật độc ác."
Đừng nói thế. Nó đáng ra là một ma thuật tiện lợi, không phải ma thuật tức tử.
… Tôi đoán còn tùy thuộc hoàn cảnh được sử dụng?