[note54364]
Sau chuyến đi không mấy êm đềm, cuối cùng đã đến thị trấn tiếp theo: Mikhan.
Không cao như Tsuia, nhưng vẫn có bức tường khá lớn bao quanh thị trấn.
Bên ngoài được bao quanh bởi đồng cỏ đầy người chăn cừu và đàn cừu của họ.
“Lâu quá… cứ tưởng được ngủ trên xe… nhưng bận rộn đến không ngờ.”
"Trên đường đi có khá nhiều quái vật. Với cả bọn cướp nữa, nhưng lần này không tên nào dám bén mảng tới."
Bỏ qua đám quái vật vô tri, không nhiều tên cướp đủ tự tin tấn công cỗ xe ngựa gắn gia huy quý tộc trên đó.
Trừ khi chúng muốn trở thành kẻ thù của cả một gia tộc gồm toàn những kẻ giàu có.
"Tôi nghĩ ít nhất dụ được vài tên vì chúng ta chỉ dùng một cỗ xe duy nhất và không có hộ tống."
"Anh muốn bị tấn công à?"
"Bọn cướp rất hời nhé. Dù giết hay bắt đều nhận được tiền từ chúng."
Wataru bị thế giới này vấy bẩn tận tâm can rồi, huh… Không đời nào anh ta có thể quay về Nhật nữa.
Tiện nói, bọn tôi đã cắm trại trên đường, nhưng kiểu như… đáng ra phải có vài ngôi làng nhỏ trên đường dành cho việc tá túc chứ? Giống như thị trấn trạm nghỉ chân.
Bác Gozoh giải đáp nghi hoặc của tôi.
"Thị trấn trạm nghỉ chân à? Tất nhiên là có, mọc lên ở nơi không quái vật và an ninh tốt. Nếu không sớm muộn cũng tanh bành."
“… Chẳng phải có một ngôi làng gần Tsuia sao?”
"Khu vực xung quanh Tsuia đã được bật đèn xanh để phát triển. Theo góc độ nào đó, giống như biên giới. Ngoài ra với trạm nghỉ chân gần như vậy thì yêu cầu hộ tống sẽ ít đi và thương mại phát triển."
… Bản chất là vậy sao?
Tôi không ngủ ngon giấc do phải cắm trại và ngủ theo ca, đúng là vấn nan giải với tôi khi du lịch. Chậc… chờ đã, huh? Nhắc mới nhớ, tôi thuê Wataru làm việc… Lẽ ra nên giao mọi việc cho anh ta…
… Ề. Ít nhất người đánh xe cũng giỏi kể chuyện, nên xí xoá đi. Chẳng hạn thức ăn cho ngựa là cỏ dại gần đó, khi hết cỏ thì nên dùng [Gọi Thức Ăn Gia Súc] hay [Trồng Cỏ] cho ngựa ăn, hay như cách mọi người gọi động vật không phải ngựa kéo xe ngựa đều là ngựa, đa số toàn những câu chuyện vụn vặt.
"Nè, vào thị trấn n'hanh nào. Bụng em đói lắm rồi~"
"Đừng làm phiền Kehma, Ichika. Nếu muốn vào nhanh dùng cửa dành riêng cho quý tộc... Đúng rồi, Roppu và ta sắp sửa chính thức lên hạng B, tập dần cho quen cũng là điều nên làm."
"À, nhưng phí vào cổng quý tộc đắt lắm. Ủy thác đa số không được miễn phí, nên cháu thường đi cổng bình thường."
"… Có thể đưa ra lựa chọn là ưu điểm khi trở thành Mạo Hiểm Tước. Và quyền ra ngoài thành lúc nửa đêm nữa đấy."
Ichika đói nên cả nhóm quyết định nhanh chóng vào cổng quý tộc.
Kiểm tra diễn ra nhẹ nhàng, bọn tôi vào thị trấn suôn sẻ, đúng như Mai'O'Doll đã nói.
So với Tsuia, Mikhan mang cảm giác ngôi làng nông nghiệp yên bình hơn.
Bức tường bên ngoài và các tòa nhà không khác nhau nhiều, nhưng vấn đề nằm ở khoảng cách.
Khoan đã, nơi này còn xây xát nhau hơn thủ đô à? —Mật độ dân số khiến tôi khó hiểu. Err, chi chít nhà.
“Hầu hết diện tích dành cho chăn nuôi, có ít người lắm. Xét về dân số Tsuia còn đông hơn. Ngoài ra, thời điểm thị trấn này được dựng lên, giấy da là mặt hàng phổ biến và kéo dân cư tới, nhưng một thời gian sau Xưởng Anh Hùng bắt đầu phát triển loại giấy riêng, hầu hết thợ thủ công chuyển đến thị trấn khác… Hiện tại, nhu cầu về giấy được đáp ứng ngay cả chỉ với ma thuật hồi phục trên giấy da và không cần sản xuất thêm.”
Hiểu rồi. Nói cách khác, vùng này thừa đất thiếu người.
"Giờ đến hội mạo hiểm giả trước. Đi thôi bác tài."
"Ah, có một quầy bán bánh rau cuộn! Món ăn tiêu biểu của Mikhan…!"
"Bánh rau cuộn? Là gì vậy?"
"Bên ngoài là lớp bột mì mỏng nướng chín và cuộn các loại rau và thịt cừu nướng bên trong đó!"
Nghe khá ngon. Giống như nem cuốn, hoặc bánh crepe rau củ nhỉ? À không, tôi cũng nghe nói về loại thịt xiên (shish kebab) như thế… Có lẽ là dấu vết mà anh hùng Ishidaka để lại?
"Em cũng muốn ăn. Em đi mua rồi quay lại, Kehma. Đến lúc tiêu tiền rồi!"
"À, nếu vậy em cũng đi. M'ua hàng cứ giao cho em."
“Em muốn ăn thử thịt cừu xiên.”
"Ồ, senpai là kiểu n'gười thích ăn thịt nhỉ! Nhưng họ cũng kẹp rau nữa."
"… Ừ, nhưng từ từ. Đợi sau khi ghé qua hội xong nhé. Chúng ta có thể gặp rắc rối nếu dùng xe ngựa gắn gia huy làm tất cả những chuyện đó."
Ngoài ra, tôi muốn tìm ngay nhà trọ. Sau khi cắm trại bốn ngày với phân công nữ ngủ trên xe và nam ở ngoài lều… chẹp, tôi muốn ngủ trong phòng.
Tôi phải ở chung lều với Wataru, Gozoh và người đánh xe nên còn không đủ chỗ trải đệm. Tối nay tôi sẽ ngủ trên đệm, chết tiệt! Ôm gối ôm (Thịt) ngủ.
"Wataru. Ở lại đây hai ngày nhé. Tôi muốn ngủ bù."
"Trùng hợp tôi cũng định ở lại tầm đó để bổ sung nhu yếu phẩm."
Vậy thì tốt. Ngày mai ở lì trong nhà trọ thôi.
Cứ thế, cả nhóm đến hội mạo hiểm giả trong lúc nói chuyện. Nơi này rất đông người.
"Đám quái vật ăn gia súc rất nhiều, nên tỉ lệ thuận với số mạo hiểm giả muốn nhận ủy thác thảo phạt."
"Ồ, ra vậy."
"Được rồi, bọn tôi sẽ lo đăng ký gửi xe ngựa, giao việc báo cáo đã đến với hội cho Kehma-san. Ồ, và đây là hành lý nhận từ ủy thác giao hàng."
"Ok… ể, khoan đã. Rokuko và Ichika đâu?"
Đến lúc tôi nhận ra, cả hai đều biến mất. Làm sao họ lạc được khi bọn tôi tới tận đây trên xe ngựa?
"Họ đến quầy hàng gần đây mua đồ. Chắc sẽ quay lại sớm thôi."
"… Ừm, nếu Ichika đi cùng em ấy thì không sao. Thịt, em giúp anh mang hành lý nhé."
Tôi đưa một phần hành lý nhận từ Wataru cho Thịt và bước vào hội cùng em ấy.
Tôi cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn khi bước vào hội.
"Xin lỗi, quầy trả ủy thác ở đâu nhỉ? Tôi có ủy thác giao hàng."
"Ồ, ở đây. Chào mừng đến với chi nhánh Mikhan."
Một người có vẻ là nhân viên tiếp tân gọi bọn tôi tới quầy.
"Được rồi, cái này và cái này. Xin hãy kiểm tra."
"Vâng...!? Ee-eeeeh—Watar—… nnn! Vâng, không có gì. Anh muốn tiền thưởng được chia đều cho tất cả những người hợp tác không?"
"Ừ, nhờ anh."
Wataru bước vào hội trong lúc tôi trao đổi ở quầy và ngồi xuống đợi.
"Huh? Cái gì, cậu bình yên vô sự à?"
"Bình yên vô sự? Anh mong tôi gặp rắc rối vì chuyện vặt này sao?"
"Ồ, không. Thực ra lần đầu đến hội này họ nói với tôi [Hội sẽ giúp em với một khoản phí nhỏ]. Chẳng lẽ người Nhật đều có khuôn trẻ con... Phải không, Borl-san?"
"Đ-đó là sự thất trách của tôi, Anh Hùng-sama, tôi đã không nhận thức được! Xin thứ lỗi cho sự xúc phạm của tôi!"
Được Wataru gọi với vẻ hài hước, mạo hiểm giả lúng túng quay mặt đi.
Anh ta đã nghĩ Wataru là con cừu con, nhưng hóa ra lại là mạo hiểm giả hạng S và là anh hùng… Tôi đoán nó chỉ chứng tỏ sự hiền lành của Wataru khi thấy anh ta thường xuyên vướng vào loại chuyện này.
"Có vẻ anh ta biết hối cải rồi. Chắc do anh đã bảo họ để mắt đến mạo hiểm giả có mái tóc đen đúng không? Nhờ thế mà lần này tôi có thể báo cáo thuận lợi."
“Vậy sao? Ây da Borl-san, may anh chưa thử làm gì với cậu ấy. Tôi đã thách đấu anh chàng này nhiều lần và chưa thắng lần nào."
"Hả!? Mạnh hơn Anh Hùng ư!?"
… Giờ nghĩ lại, tôi đã thắng anh ta trong cờ bạc gian lận và trận đấu tập được chấp đó, nhưng tôi không tưởng bở mạnh hơn anh ta.
"Chưa kể mấy hôm trước cậu ấy đã thách đấu với hỏa long và trở về mà không bị thương. Chỉ với hai người này."
“Cậu ta mang một đứa trẻ đến đối đầu với quái vật hạng A cỡ thảm họa thiên nhiên sao!?”
Ờ, hình như tôi làm vậy? Tuy đó chỉ là trò hề bởi hỏa long (Igni) là con gái Ontentoo.
"Tém lại Wataru. Anh biết tôi không thích làm ầm lên mà."
"Thỉnh thoảng không sao đâu. Mấy khi cậu rời khỏi Golen."
Có phải Wataru cố ý lợi dụng việc không gọi tên tôi, nói tôi đến từ làng Golen, là đang bảo vệ thông tin cá nhân.
Trái lại, Thịt trông có vẻ hạnh phúc. Đuôi em ấy đang vẫy với tốc độ 60km/h.
"… Tiện nói, bé gái này còn mạnh hơn tôi nữa~"
"C-chủ Nhân?"
“Cô bé này mạnh hơn chàng trai mạnh hơn anh hùng sao…!?”
Mặc dù hơi bỡ ngỡ khi bị đưa ra ánh đèn sân khấu, em ấy vẫn nhìn Wataru và nói.
"Umm… A-Anh ta mạnh hơn."
"Anh hùng mạnh hơn cô gái mạnh hơn chàng trai mạnh hơn anh hùng!"
"Ahaha, cái quái gì vậy?"
Wataru cười vui vẻ. Anh chàng đó tên Borl nhỉ? Đúng là người biết đưa đẩy câu chuyện. Tí phải mời một cốc mới được.