Nếu cứ ngồi yên chờ âm mưu của Rokuko thành công, tôi sẽ phải đưa ra lựa chọn không mong muốn.
Tôi phải hành động ngay.
Nhưng trước đó, ba trong số các mạo hiểm giả của làng xuất hiện khi tôi đang thực hiện kế hoạch của mình trong nhà thờ, vì vậy tôi làm lễ rửa tội cho họ.
… Nhưng như đã nói trước kia, tôi nghĩ
tốt nhất nên yêu cầu họ thực hiện thêm nghi lễ đếm Cừuu (ngủ trưa). Chẳng hiểu sao lúc tôi tỉnh dậy lại mọc thêm hai người nữa, nhưng tôi đoán họ cũng chỉ muốn gia nhập giáo phái thôi.
Khá dễ dàng để có thêm tín đồ, huh… mới chỉ là ngày thứ hai.
Ừm thì, tôi đã suy nghĩ trong lúc ngủ, nhưng… thực ra tôi chỉ cần thu hút những người không có công việc hoặc quá rảnh háng.
Nói cách khác, tôi—à không! Tôi quá bận rộn với công việc yêu cầu ngủ này rồi.
Tôi có họ, những cô gái mải mê điêu khắc búp bê kokeshi như công việc tay trái trong hầm ngục!
Phải, tôi sẽ bắt mấy đứa succubus đó làm việc!
“Đó là lý do anh định đến trước làng Succubus, nhưng nghĩ lại, anh chỉ gặp họ dưới vai golem. Vì vậy, tự dưng chạy đến bảo họ làm việc tại nhà thờ của làng nghe không ổn lắm.”
“Đoán xem~. Vậy tại sao anh mang em theo cùng~?
Tôi đã cử Nerune đang bận nghiên cứu về ma pháp thức trong phòng thí nghiệm của cô ấy, cho việc đó.
Tất nhiên là để trở thành người đàm phán.
“Anh sẽ cho em đóng vai [Người ở phe Hầm Ngục].”
“Hoá ra anh muốn em lo liệu hết ~. Mặc dù em cũng không ngại phiền~”
Tôi lỡ nói với Setsuna và Nayuta Nerune là gián điệp từ hầm ngục, nên tôi nghĩ cần hạn chế mối liên hệ càng nhiều càng tốt.
“Được rồi, bật golem truyền tin lên. Anh sẽ điều khiển từ đây thông qua màn hình. Đúng rồi, cứ gọi golem là Euma-sama.”
“Vânggg~, bắt đầu nào~”
Hờ hững đáp lại, Nerune dẫn con golem đen mà tôi đặt ở đó vào làng Succubus.
Tôi xem qua màn hình từ hậu trường.
“Xin lỗi đã làm phiền~”
“Có kẻ đột nhập! Chúng ta sẽ vui vẻ một chút và kỷ niệm kẻ xấu số lần thứ hai và—chờ đã, hmmm? Chẳng phải là Golem-sama đây sao?”
[Cô có vẻ tràn đầy năng lượng nhỉ. Hôm nay tôi có công việc cần bàn.]
“Công việc!? Cho phép tôi đi gọi Suira!”
Succubus chạy vào phòng của Suira ở phía xa.
Suira lập tức bước ra sau đó.
“Xin lỗi để cậu phải đợi, Golem-san. Nghe nói cậu đến đây vì công việc—có liên quan gì đến cô gái đi cùng này không?”
[Cô ấy không hẳn không liên quan, nhưng tôi muốn hỏi câu này trước. Cô biết ngôi làng bên ngoài hầm ngục chứ?]
Suira gật đầu. Dù sao, ban đầu Suira định xây dựng nhà thổ ở đó.
[Một nhà thờ đã được xây dựng. Vì vậy, tôi muốn vài người làm công việc của các sơ ở đó.]
“Các sơ? Bọn tôi sao?"
[Chính xác. Cô sẽ đánh lừa được họ nếu mặc quần áo phù hợp như con người.]
Tôi giải thích ngắn gọn về Giường Giáo cho cô ấy.
Về việc đây là một tôn giáo coi trọng và đề cao sự nghỉ ngơi.
Về việc tôi muốn họ làm công việc của các sơ trong nhà thờ.
Về việc tôi sẽ thưởng (lương) cho những người làm thuê như thế nào… À, tôi dự định sẽ sử dụng bất cứ khoản quyên tặng hoặc lễ vật mà nhà thờ nhận được để đổi sang tiền lương cho họ. Mặc dù, tôi sẽ trả lương cho nhân viên nhà trọ bất kể có khách hàng hay không.
[Cô có ý kiến gì không? Ví dụ, giới hạn chủng tộc không cho phép kiểu ăn mặc khác?]
“… Chuyện ăn mặc thì không sao, nhưng chẳng phải những vị sơ ít tiếng tăm lẫn quan hệ sẽ bị đuổi đi?”
[Ồ, đừng lo lắng chuyện đó. Tôi có tay trong ở đó. Nếu mọi người được cô gái này giới thiệu.]
Tôi ra hiệu với Nerune. Cô ấy mỉm cười.
“Tôi hiểu rồi, vậy là cô gái này có liên quan?”
“Tôi có sẵn thành tích thâm nhập vào nhà trọ rồi~. Aah~, nói thật nha~, nhà thờ dường như thiếu nhân lực đến mức muốn mượn sự giúp đỡ từ goblin nữa~, tôi chỉ bịa cớ rằng các sơ học việc đến giúp đỡ~”
[Giường Giáo nói chung sẽ làm ngơ kể cả cô nói muốn chợp mắt một chút, vì vậy sẽ ổn thôi. Nào, bao nhiêu người có thể đi?]
Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mua những bộ trang phục sơ có giá 200 DP mỗi bộ.
Bộ đồ đi kèm với chiếc mũ để che giấu sừng của họ. Ồ, có lẽ tôi chỉ cần khẳng định họ là thú nhân loại-cừu? Ể, họ thu cánh và sừng lại à? Succubus thật tuyệt vời…
“… Có gì đảm bảo cô ấy sẽ không phản bội chúng ta?”
[Tôi đảm bảo cô ấy sẽ không. Dù sao cô ấy là quái vật từ hầm ngục. Đã được đặt tên.]
“Tôi~ được gọi là Nerune ~, một phù thủy tập sự ~… Mà theo tôi thấy, khả năng mấy người phản bội chúng tôi còn cao hơn ấy ~? Thật đó~”
“… Ra vậy. Không, bọn tôi sẽ không phản bội. Nếu có, bọn tôi sẽ chỉ làm sau khi thông báo. Bọn tôi không nằm dưới sự kiểm soát của hầm ngục, nhưng bọn tôi mắc nợ cậu.”
Ò, khả năng bị phản bội là không thể tránh khỏi. Họ cũng mang ơn những người khác, ví dụ như Leona.
Suira suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời.
“Nếu vậy, mọi người.”
Ây da. Bao gồm cả Michiru, có mười succubus… nhiêu đó sẽ bội chi mất.
[… Còn làng Succubus thì sao?]
“Bọn tôi đều sẵn lòng đi hết, số lượng đi thực tế sẽ phụ thuộc vào lượng người được tuyển dụng.”
[Err, cô có thấy mệt mỏi khi sống ở đây không?]
“Thành thật mà nói, khu vực này yên bình và điều đó thật tuyệt, nhưng… chẳng có ai ở đây, thiếu vắng đi sức sống (tinh khí). Tuy vẫn chưa ảnh hưởng đến bọn tôi, nhưng sớm muộn sẽ có người bị gặp vấn đề sức khỏe… dĩ nhiên tôi đã nghĩ đến việc hỏi ý kiến cậu trước khi nó xảy ra.”
Hử, succubus cần thứ đó à? Tinh khí đến từ con người, nên chắc giống như một nhánh nhỏ của DP hay kiểu thế?
[Nhưng đến giờ mọi người vẫn ổn mà?]
“Bọn tôi ở gần các ngôi làng nhân loại, và cả Leona-sama đi cùng… một mình ngài ấy đủ cung cấp cho chúng tôi. Ngài ấy dâm. Siêu khiêu dâm. Là hiện thân của sự khiêu gợi, ngài ấy dễ dàng cung cấp cho cả trăm succusbus.”
Trời, Leona thật điên rồ. So với cô ta, Shikina chỉ là một cô gái được nghe về tình dục qua lời kể.
Mỗi tội có cái miệng toang hoang, tôi đoán vậy.
[Vậy thì… tôi nên gửi goblin đến không, err…?]
“Geh, đó là cách cuối cùng. Như thể bọn tôi sắp chết đói và đó là lựa chọn duy nhất, vài người trong bọn tôi sẽ chọn cái chết… Và tôi không muốn Michiru trải qua điều đó…”
Khuôn mặt Suira trông như cắn phải trái đắng… Chẹp, lũ goblin tởm thật.
“Bởi vậy đưa bọn tôi đến làng là ý tưởng hay. Dẫu tôi vẫn không yên tâm cho lắm.”
[Hừm. Nếu mọi người đều đi, có lẽ chúng ta cần sắp xếp hệ thống phân ca…?]
Sẽ ổn thôi nếu họ sử dụng cửa sau… và nếu thời gian không gấp, tôi sẽ đặt hàng trang phục sơ từ công ty Dyne.
Cứ ứng trước năm bộ cho họ đã.
[Vậy bây giờ, tôi sẽ chuẩn bị năm bộ trang phục sơ. Hãy phân phát chúng.]
“Cỡ của Michiru không phù hợp với những người khác. Làm riêng một bộ cho em ấy được không?”
[Dĩ nhiên được, đàm phán hoàn tất. Tôi sẽ chuẩn bị trang phục và nhờ Nerune giao tới. Hãy chuẩn bị sẵn năm người vào làng.]
“Ừ. Và đừng quên làm một bộ cho trẻ em.”
[Tôi hiểu.]
Nói xong, Nerune và tôi tạm thời rời làng Succubus.
☆
“Ồ, vậy ra họ là các sơ học việc của Giường Giáo sao? Chào mừng tới đây."
“Đúng vậy, Chủ nhâ—… Linh Mục-sama~”
Tôi đang nói chuyện với Nerune tại buổi họp của Giường Giáo. Đằng sau em ấy là năm sơ học việc (Succubus).
Nerune giới thiệu Suira và các succubus khác là sơ học việc của Giường Giáo đến từ một thị trấn khác.
Và tôi là vị linh mục tử tế chấp nhận họ.
Chẹp, đúng là một trò hề!
Rõ ràng, về căn bản, Giường Giáo vẫn chưa được biết đến ở bất cứ ngôi làng nào khác.
Nhưng các succubus tin vào lời nói dối, cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù vài người trong số họ còn nhìn tôi với ánh mắt say đắm… Chẳng biết liệu succubus có thấy các giáo sĩ thơm ngon ngầy ngậy không?
“Umm~, hiện tại còn năm người khác không có ở đây~, nhưng ngài có thể chấp nhận tất cả không~? Họ sẽ đến theo từng tốp năm người~”
“Hmm? Họ đi đường chưa tới kịp à? Chắc ở đâu xa xôi lắm nhỉ. Năm người ở lại nhà thờ theo ca sẽ ổn chứ?”
“Dạ dạ ~. À, nhưng họ mới chỉ học việc nên vẫn chưa biết nhiều về Giường Giáo~, như thế được không~?”
“Tất nhiên rồi. Như thánh kinh nói, [Mọi người đều có quyền nghỉ ngơi bình đẳng], Giường Giáo chấp nhận tất cả. Bên cạnh đó, chúng tôi đang vô cùng thiếu nhân lực… dường như họ đều có hoàn cảnh riêng, nhưng tôi sẽ để mắt đến. Người ta sẽ không thể ngủ ngon nếu phải canh cánh trong lòng.”
Tôi nhìn Suira và nói. Cô ấy vẫn xinh đẹp hơn bao giờ hết… mẫu người chị gái xinh đẹp như vậy trở thành succubus… chẹp, bọn tôi sẽ có thêm nhiều tín đồ.
“Err, Suira phải không? Chị là đại diện của các sơ học việc nhỉ?”
“Vâng. Cảm ơn rất nhiều vì sự hiếu khách của ngài linh mục… Ngủ Ngon.”
Suira lúng túng chắp tay trước ngực và cầu nguyện.
Nghĩ lại thì, ký ức của tôi đáng lẽ bị xóa bởi succubus.
Có lẽ tôi nên trêu chọc để khiến họ giữ khoảng cách một chút?
“… Ồ? Chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?”
“Ể!? Không, không, chưa bao giờ!”
“Hmm… chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi sao? Không, cảm giác tôi đã gặp chị rồi... mà thôi. Còn em, cô bé, rất vui được gặp em… anh nghĩ vậy?”
“Fueh!? À, ừm, rất vui được gặp anh, Trưởng Làng-san!?”
“M-Michiru. Đây là ngài linh mục. Linh Mục-sama, hiểu chưa?”
“Ha ha ha ha, tôi cũng là trưởng làng, em ấy gọi thế nào cũng được. Chị cũng không cần phải khách sáo, cứ xưng hô thuận tiện nhất là được.”
Bây giờ họ không muốn dính đến tôi nhiều hơn mức cần thiết.
Nếu không, nhỡ đâu khiến nhớ tôi bị kích thích và lấy lại toàn bộ ký ức thì sao.
“Để tôi dẫn mọi người thăm quan nhà thờ, đi lối này.”
Với đó, tôi đã thành công khiến mấy đứa succubus trở thành sơ quản lý nhà thờ.
Thấy chưa, Rokuko? Anh sẽ không để em toại nguyện!
… Ờm, thật ra so với làm việc, nghe theo ý muốn của Rokuko cũng không quá mức?