Chương 12 – Sư phụ
“Sao ngươi dám… phá ta hả..!!”
Lửa giận trong lòng ta đã đến đỉnh điểm và ta hét lên. Ta mở to mắt ra. Thật không thể chấp nhận được. Nó làm gân trán ta phải nổi hết cả lên.
“Tại sao?”
Ban đầu ta tưởng mọi chuyện dễ ăn lắm. Ta tin chắc rằng ảo ảnh của mình là bất bại. Nó đã luôn như thế và đáng lẽ sẽ mãi là như thế. Nhưng không…
Ảo ảnh của ta không chỉ làm giả được hình ảnh mà còn cả âm thanh nữa. Ta khiến tai và mắt đối thủ không thể hoạt động bình thường được. Một thế giới nơi ta là vô đối. Hay đáng lẽ… đó là những thứ phải xảy ra.
“Tại sao….!?”
Thế thì tại sao…?
“Tại sao ta lại là kẻ nằm trong thế bất lợi thế này…..!?!?!”
.
Idies Farizard, một “Anh hùng” với biệt danh “Trò chơi hư ảo”, hét toáng lên rồi liếc nhìn tôi. Tôi có nhiều vết thương hơn cô ta nhưng chỉ toàn những vết thương nông mà thôi. Những năm tháng đã qua khiến tôi có những pha xử lí né kĩ năng như thách đấu.
Ảo ảnh có thể đánh lừa thị giác và thính giác của tôi nhưng những ảnh hưởng vật lí lên môi trường thì không thể làm giả được. Ngay khoảnh khắc tôi cảm thấy hơi đau đớn, tôi ngay lập tức né ra với một tốc độ không tưởng. Bản năng của một kiếm sĩ trong tôi cũng góp một phần không nhỏ.
Với những kỹ năng này, tôi nhe răng nanh với cô ta. Đâu phải sử dụng ảo ảnh thì đồng nghĩa với việc không phải đối mặt với rủi ro đâu chứ.
Ngay cả người có thể tồn tại ở cái chốn địa ngục kia, người đàn ông với lọ tóc dài cũng chỉ có thể sử dụng ảo ảnh liên tục trong hai giờ là hết đát.
Nếu cô ta muốn dây dưa với đống ảo ảnh của cô ta thì được thôi, thích thì chiều. Đầu óc cô ta đã hết minh mẫn kể từ khi cô ta tức giận rồi.
Khi nhận ra tôi không vội đánh bại ả, ả hẳn cũng đã hiểu được suy nghĩ của tôi. Idies cũng bắt đầu nhận thấy mình đang bị dồn dần dần vào chân tường.
Vì đang ở thế bị động nên tôi cũng phải chọn né hay đỡ đòn của Idies một cách cẩn thận. Sau đó, tôi phản công bằng cách vung kiếm vào nơi mà tôi đoán cô ta đang đứng. Tất nhiên vì là dự đoán nên không thể hoàn toàn chính xác được nhưng cũng không sai lệch nhiều lắm đâu.
“Biếêêêêêên!! Biến khỏi mắt tao ngay!!”
Dù có tấn công ra sao, tôi đều có thể đỡ được rồi sau đó dần nhìn xuyên qua bức màn ảo ảnh của ả nên Idies bắt đầu sợ hãi.
“Giờ mới lộ bộ mặt thật của mình ra à?”
Những nhát chém của ả ta càng ngày càng thô thiển, hoang dại hơn. Sự tự tin của cô ta đang rụng xuống dần. Tôi tiếp tục giảm mức sát thương cô ta gây ra lên tôi xuống thấp nhất và cười cợt.
“Này, chả phải cô mạnh lắm sao? Cười lên đi chứ!”
Những kẻ mạnh không bao giờ lộ điểm yếu của mình ra ngoài. Sư phụ luôn luôn cười ngay cả khi ông hi sinh. Cả những người còn lại cũng thế. Dù có mất tay, mất chân hay lủng bụng cũng vậy, họ đều cười. Như thể đó là việc duy nhất họ có thể làm vậy.
Vì họ biết đường dẫn đến chiến thắng là làm đối thủ cảm thấy bối rối, bối rối về thứ mà chúng không thể hiểu rõ, về thứ gì đó bí ẩn. Ít nhất thì họ cũng có thể khiến chúng phải trả giá.
“….Mày bị điên hay gì à…!?”
Con người tiếp nhận 80% thông tin qua đôi mắt. Khi mắt không thể thấy được gì, tai cũng chỉ nghe được tiếng bước chân đang tiếp cận ta từ khắp mọi nơi, khi tôi không thể thu được bất kì một thông tin có lợi nào… tôi vẫn cười.
Tôi thích thú và cười ngất ngưởng. Một kẻ như thế thì không phải là bị điên chứ còn gì nữa? Những lời Idies nói cũng khá là dễ hiểu thôi.
.
Một nhiệm vụ đơn giản thôi, đó là giết tên Hoàng tử giả dạng “Anh hùng”. Hay đó là những gì mà cô ta nghe được.
Tên này mà giả dạng Anh hùng á…!? Hắn ta mạnh hơn cả tá Anh hùng ấy…!!
Đây là lần đầu cô gặp một kẻ như thế này, dù không thể nhìn hay nghe thấy gì, hắn vẫn có thể giảm thiệt hại hắn phải nhận vào xuống mức thấp nhất. Cô không thể giết được hắn dù cho đã dùng tới mọi cách.
Idies vung thanh đao thêm lần nữa. Nếu cô có thể bình an vô sự sau chuyện này, cô thề rằng sẽ chém tên đã giao nhiệm vụ này cho cô thành hai mảnh.
Ảo ảnh là một kĩ năng rất mạnh nhưng nó cũng có những điểm yếu chứ. Đó cũng chính là lý do khiến cô sử dụng đao. Vì ảo ảnh đã ngốn của cô rất nhiều năng lượng nên cô không thể sử dụng được ma thuật. Cô chỉ còn duy nhất một lựa chọn đó là sử dụng thanh đao này mà thôi.
.
“Cô bảo ta điên á?”
Tôi không biết cô ta có ý gì nhưng với tôi, đó là một lời khen đấy. Cụm từ đó là đích đến của tôi, là dấu hiệu của việc tôi đã có thể sống sót.
“Haha.”
Mọi biểu cảm của tôi chỉ là giả dối mà thôi. Đó là thứ tôi đã tạo ra để có thể sống sót. Ở cái thế giới đó, tôi hoàn toàn là một kẻ bình thường cho tới khi mọi chuyện kết thúc. Thế mà cô ta lại bảo rằng tôi bị điên.
Tôi thực sự nghĩ rằng… Cô ta thật ngây thơ mà.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, thật là chết tiệt mà!!!”
“Cô đột nhiên lại tuyệt vọng quá đấy, có phải cô không thể duy trì đám ảo ảnh này lâu hơn nữa không nhỉ?”
Tôi ngẩng đầu lên và nhếch mép cười.
“Ra đó là những gì mày muốn ư…”
“Cô thật xui xẻo mà, ta đã từng quen với một người sử dụng ảo ảnh. Anh ta từng vừa cười vừa nói rằng thường nó sẽ không duy trì được lâu đâu.”
Nãy giờ còn chưa được 30 phút nữa. Ảo thuật của người đàn ông đó thậm chí còn có thể tồn tại sau 2 tiếng đồng hồ.
“….Ê Hoàng tử, sao ta không thỏa thuận một tí nhỉ?”
Cô ta như một con mèo đang cố lấy lòng chủ vậy. Tuy nhiên nỗi sợ lại khiến nó không được hoàn hảo lắm. Idies nhìn vào cái lồng kiếm do tôi tạo ra ngay sau khi nhận ra thính giác của mình đã bị vô hiệu hóa.
Cô ta có thể biến mất mà tôi vẫn không hề hay biết gì. Ngay sau khi nhận ra cái sự thật ấy, tôi đã tạo ra một lồng kiếm bằng “Spada” để ngăn cô ta tấn công Feli hay những người lính khác.
Những thanh kiếm bao quanh chúng tôi theo hình cung, đã ở trong này rồi thì khỏi thoát ra ngoài nữa luôn.
Idies đã thử tấn công cái lồng kiếm này rồi những cuối cùng cô ta lại bị thương nên ả hẳn cũng nhận ra rằng mình không thể thoát được.
“Một thỏa thuận ư?”
“…Đúng vậy, một cái thỏa thuận. Tôi sẽ không làm hại cậu nữa. Tôi cũng sẽ rời Beredhia và để yên cho quý cô elf kia. Thậm chí tôi còn có thể phục vụ cho Diestburg nữa cơ! Đúng vậy, ở dưới trướng một vị Hoàng tử như Ngài đúng là một niềm vinh hạnh cho tôi!! Vậy nên–”
Tôi biết cô ta đang nhắm tới điều gì thế nên tôi ngắt lời cô ta bằng chất giọng lạnh băng.
“Vậy nên ta nên tha cho ngươi ư?…”
Có thể thấy thái độ thù địch rõ ràng trong câu trả lời của tôi.
“…Ta không biết ngươi có đang hiểu nhầm gì hay không nhưng một khi đã cầm kiếm lên thì phải chiến đấu cho tới khi ngươi hoặc đối thủ nằm xuống mới thôi. Ngay từ ban đầu ta đã không có ý định để ngươi đi rồi, hơn nữa, cho ta xin cái bằng chứng rằng ngươi đang nói thật giùm với? Nếu muốn sống á, giết chết ta đi. Đơn giản mà, phải chứ?”
“Thằng nhóc khốn kiếp!!”
Idies nghiến chắt răng trong giận giữ đến mức nứt cả một cái đang còn lành lặn.
“…Được thôi, đúng như ý mày… Tao sẽ giết mày với con át chủ bài của tao….”
Bầu không khí chợt thay đổi. Lời ả ta nói nghe có vẻ không đáng tin nhưng từ bầu không khí mà cô ta tỏa ra thì có vẻ là thật. Có vẻ như cô ta đang rất quyết tâm hoặc đang tính làm trò gì đó mạo hiểm. Tôi có thể không biết đó là gì những có một điều mà tôi rất chắc chắn.
“Cuối cùng chúng ta cũng như nhau rồi.”
Vì cái lối đánh sử dụng ảo ảnh của cô ả, Idies rất ít khi phải đối chọi với sự nguy hiểm. Nhưng giờ cô ta đã bị dồn vào chân tường rồi.
Tôi nở một nụ cười trống rỗng. Tôi đã trở thành một con quái thú khi quyết định không do dự khi xuống tay với người khác. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác khi việc vung kiếm khiến tôi cảm thấy mình còn tồn tại.
“Hối hận đi!! Hãy khóc rống lên rồi xuống địa ngục đi!! Tận hưởng cái chết vui vẻ nhá!!”
Idies điên cuồng la hét như thể cô ta mất kiểm soát rồi vậy. Cô ta nở một nụ cười độc ác như mấy mụ phù thủy xấu xa ấy.
Cô ta cười và tôi cũng thế. Cái này người ta gọi là sinh tử chiến đấy.
“Mộng tưởng—!”
Idies rống lên. Thứ gì đó sắp đến. Nếu nó an toàn, ả ta hẳn đã phải dùng nó từ trước để bảo vệ mạng sống của ả rồi cơ. Nhưng vấn đề là ả không dùng nó. Nên có thể—
“Đến đi nào.”
“—Ký ức!”
Khoảnh khắc tiếp theo…
“……..”
Tôi sa mạc lời rồi. Mọi giác quan của tôi đều trở lại như thường. Mấy trò che mắt từ ảo ảnh đã hoàn toàn biến mất. Không lầm đi đâu được cả.
Thanh “Spada” bắt đầu rung lắc dữ dội. Nó muốn tôi mở mắt ra và nhìn về phía trước. Tôi có thể cảm thấy một mùi hương, một bầu không khí, một cảm giác rất đỗi quen thuộc.
“…….”
Tôi chậm rãi mở mắt mình ra. Ngay lúc đó, Idies Farizard đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí tôi. Tôi sốc đến nỗi quên hết mọi chuyện vừa xảy ra luôn.
Tôi nhìn vào khung cảnh vô lý trước mắt, cố để rặn ra vài lời nhưng lại không thể.
Thực sự cạn lời mà.
“……a.”
Rất nhiều cảm xúc đang tuôn trào trong tôi, như con đê vỡ vậy. Tôi thường không đa cảm như này đâu nhưng giờ những lời tôi muốn nói lại chan chứa đầy cảm xúc, thật không giống với Fay Hanse Diestburg của thường ngày chút nào.
Mắt tôi không bị hoa đâu, phải chứ. Mái tóc trắng dài tới tận thắt lưng, một thứ thân thuộc nơi thế giới đó.
.
<>
.
Những lời quen thuộc khi đã hết một ngày. Những lời nói ân cần ấy ghi sâu vào lòng tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên được nó. Tôi có được ngày hôm nay là nhờ có ông ấy. Ông ấy là tất cả những gì của tôi. Người tôi luôn theo đuổi đang ngay nơi đây, ngay cạnh tôi.
Cuối cùng tôi cũng rặn ra được vài lời.
“Sư… phụ…?”
Danh hiệu của người tôi kính trọng nhất.