Chương 26 — Kế hoạch thực sự
Chiều ngày hôm ấy—
“Tớ biết cả rồi.”
Sau khi xông vào phòng Welles, Grerial nói.
“Cậu gây chiến để cứu chính gia đình mình.”
“Sự thật đằng sau hoa thất sắc”
Quyển sách ấy đã nói lên tất cả.
Dù hơi khó tin nhưng sau khi được hồi phục, nàng công chúa liền rơi vào lưới tình cùng hoàng tử Rinchelle. Thế là sau bao tháng ngày mặn nồng cùng nhau, họ kết hôn và hạnh phúc cho đến khi đầu bạc răng long.
Tuy nhiên, căn bênh của cô lại là bệnh gia truyền.
Bệnh của cô đã được chưa khỏi nhưng gen của nó vẫn lưu lại trong người cô.
Gen của cô sẽ được truyền lại cho con cháu mặc cho thời gian cứ trôi.
Đại hoàng tử của Rinchelle. Rồi mới chỉ tháng trước thôi, cả tam hoàng tử nữa.
Họ mắc cùng một căn bệnh với nàng công chúa trong câu truyện kia.
“…Cậu đang nói gì vậy.”
Welles giả ngu.
Vì có khi anh ta sẽ lỡ miệng tiết lộ chuyện gì đó.
“Clive kể tớ nghe cả rồi. Bỏ cuộc đi Welles.”
“…Tên ngốc đó.”
Clive là tên của anh chàng thủ thư.
Anh ta là bạn nối khố với Welles và cũng là người thường xuyên được nghe hoàng tử tâm sự. Chính vì lẽ đó nên Grerial tìm gặp anh trước tiên.
Nếu Welles không tin tưởng thì anh ấy có muốn cũng chả giúp được.
Vừa nói thế, Grerial vừa tiến tới. Dù sao thì Welles cũng là một người bạn mà. Nhưng hậu quả của việc gây chiến với Saldance lại là lí do lớn nhất.
“Nếu đúng như Clive nói thì đâu cần phải gây chiến làm gì?”
Bởi vì…
“Ở Rinchelle cũng có một cái mà phải chứ?”
Cho tới mười năm trước, những người duy nhất đặt chân lên đảo mà còn sống sót trở về và kể lại câu chuyện chính là năm con người trong câu chuyện hai trăm năm trước.
Đúng vậy… Cho tới mười năm trước.
“Đã từng có một ‘Anh hùng’ đã trở ra mà vẫn còn lành lặn!”
Dù cho tim có bị xuyên thủng, đầu có bị đập bẹp, tay chân có bị đứt lìa nhưng với cái thể chất độc nhất kia, hắn cũng sẽ được hồi phục ngay tức khắc.
Tên của hắn là…
“‘Bất tử nhân’, Rowle Zwelg.”
Hắn từng là một dược sĩ.
Trình độ của hắn trước đó và cả bây giờ cũng thường thôi.
Nhưng vì hắn cứ liên tục tự thực hiện những thí nghiệm điên rồ lên chính bản thân mình nên Rowle mới có ngày hôm nay.
Rowle, người sắp ra đi đã làm đủ mọi loại thí nghiệm trên người mình.
Và kết quả là, những dược liệu kia ngấm vào người hắn và tạo ra một thể chất độc nhất vô nhị.
Thế là dưới một vài điều kiện nhất định, cơ thể hắn sẽ trở nên “Bất tử”.
Hơn nữa, hắn cũng không thể già đi.
Theo vài người bạn, dù đã 50 tuổi nhưng lại chỉ như mới 30.
Với cái thể chất đáng sợ kia, gã dược sĩ giờ đã có thể tự tay giết một “Anh hùng” và cũng từ đó, gã tự leo lên chính cái danh hiệu này
Vâng, đó chính là câu chuyện của Rowle Zwelg.
“Anh ta vẫn còn ở đây phải chứ?”
“…Ừ. Tớ đã thử nói chuyện với hắn rồi.”
“Anh ta nói gì?”
“Với ba Anh hùng tính cả Rowle và ba mươi lính tinh nhuệ, tỉ lệ thành công là 50%. Tất nhiên, một nửa trong số đó tử trận là cái chắc.”
Welles nói tiếp.
“Nhưng hắn có thêm một điều kiện, đó là *Lychaine* nhất định cũng phải theo cùng.”
Lychaine May Rinchelle.
Nhị Công Chúa của Vương Quốc Rinchelle, người mắc bệnh sợ đám đông.
Rowle khẳng định nếu có nàng công chúa bí ẩn này tham gia cùng, tỉ lệ thành công sẽ tăng lên đáng kể.
“Hắn bảo nếu Lychaine không tham gia ta phải cần đến tận sáu Anh hùng hoặc hơn. Sẽ cần ngần ấy người để cầm chân lũ quá vật nhằm thu thập đủ lượng hoa cần thiết.”
“Nếu tớ nhớ không nhầm thì em gái cậu sở hữu *Thấu thị* phải chứ.”
“…Yeah.”
Thấu thị.
Đúng như cái tên, Lychaine có thể *thấy mọi thứ*.
Kí ức, cảm xúc, suy nghĩ, kinh nghiệm…
Welles cũng từng nói rằng cô còn có thể thấy được tương lai gần.
Nhưng cũng chính vì năng lực này mà cô không thể tin tưởng bất kì một ai và đâm ra ghét họ để rồi cuối cùng không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa.
“Có vẻ tìm được bông hoa ấy là một chuyện khó nhỉ.”
Chính vì thế nên mới cần một người có Thấu thị.
Ngẫm lại thì, đâu phải chỗ nào nó cũng mọc được chứ.
“Theo Rowle, hoa thất sắc thường chỉ mọc độc một bông. Vừa tìm vừa cản bọn quái… là cách tốt nhất để giảm thiểu thiệt hại và có kết quả tốt nhất.”
“……”
Grerial rơi vào trầm tư.
Lũ quái vật ấy mạnh đến mỗi một “Anh hùng” có khả năng “Bất tử” cũng phải bỏ cuộc và chạy trốn.
Từ những gì Welles nói, ta có thể suy đoán rằng anh ta không hề có ý định hạ gục hết lũ ấy.
Vừa phải mang về hoa thất sắc sao cho đủ số lượng, vừa phải chống chọi với nhiều kẻ thù đáng sợ.
Hạn định là mạng của những người cầm chân lũ quái vật.
Nếu em gái của Walles không tham gia thì mang về một bông cũng đã khó như lên trời rồi.
“Tớ sắn sàng hy sinh mạng sống của mình nếu có thể. Nhưng lôi Lychaine vào chuyện mà thậm chí còn có thể đe dọa cả mạng sống của em ấy thì tớ không làm được.”
“Nên cậu mới gây chiến ư.”
“Tớ không còn lựa chọn nào nữa cả. Hiểu cho tớ đi, Grerial.”
Vương quốc Saldance rất bé.
Thế nhưng có một tin đồn có vẻ khá hợp lí đang lan rộng những năm gần đây.
Rằng họ nhờ Đế quốc bảo vệ mình vì lo sợ Rinchelle sẽ tấn công.
Chiến tranh giữa đế quốc và Rinchelle sẽ rất có khả năng xảy ra nếu Rinchelle thực sự xâm chiếm Saldance.
Và Diestburg cũng sẽ vướng vào mớ bòng bong này.
Thế giới này có rất nhiều những quốc gia nhưng Đế Chế hoàn toàn có thể chế ngự được hết thảy.
Đế quốc, các quốc gia và *những thế lực khác*.
Ba thế lực này làm cân bằng cán cân mang tên hòa bình.
Welles đang cố phá hủy thế cân bằng này.
Đúng là gia đình của anh ta đang gặp khó khăn nhưng Grerial vẫn không thể chấp nhận chuyện này được.
Vì thế…
“Welles.”
Grerial gọi tên bạn mình.
“Nếu tớ nhớ không nhầm, Saldance có một ngoại lệ cho phép ngoại quốc mang năm mươi hiệp sĩ hoặc binh lính vào lãnh thổ của mình phải chứ?”
“Ý cậu là…”
“Cho tớ tham gia đi, Welles. Người của tớ cũng gần chạm đến ngưỡng ‘Anh hùng’ cả rồi. Tớ chắc chắn có thể giúp được cậu.”
Grerial Hanse Diestburg.
Xưa giờ anh ấy vẫn luôn là một người tốt.
Chính vì thế nên cứ nhắc đến việc giết chóc, ảnh sẽ do dự. Nhưng dù gì, anh cũng mang trong mình giòng máu Hoàng Gia.
Không một ai đánh giá thấp khả năng của anh ấy cả.
“….Nhìn kĩ lại vị trí của mình trước khi phát ngôn đi, Grerial.”
Là một người bạn, Welles không thể không biết về tài năng của anh.
Tuy nhiên ảnh cũng chính là đại hoàng tử của Diestburg.
Anh sẽ là người kế thừa vương vị. Anh và Welles hoàn toàn khác nhau.
Dù thế, ý định của Grerial cũng không hề thay đổi.
“Tớ nhận thức được tình hình chứ. Là đại hoàng tử của Diestburg, tớ không thể chấp nhận được việc đi gây chiến với Đế quốc.”
“Nhưng…!! Tớ có ‘lí do’ cho việc này!!”
“Họ cũng có đủ ‘lí do’ để khiến Saldance tan nát đấy. Lúc đó sẽ chẳng ai ngăn cản được nữa đâu.”
“Việc này….!”
Welles nghiến răng và bặm môi.
Máu bắt đầu trào ra từ đó.
“Đừng nói như thể chúng ta chết chắc chứ.”
“………”
Welles không đáp lại.
“Ta chỉ việc sống sót và quay trở lại thôi mà.”
Người bạn đáng tự hào của Grerial lại chỉ nhìn chằm chằm vào những gì họ sẽ mất.
“Kiềm chế bản thân lại đi!! Welles May Rinchelle!!”
Grerial đấm vào ngực Welles.
“Maevia là hôn thê của tớ. Anh em thông gia cứ nhất thiết phải cần một lí do để giúp nhau sao!?”
“Nhưng mà cậu….!!”
Cậu là đại hoàng tử!!
Welles rất muốn nói ra những lời ấy.
Nhưng tâm trí của anh lại nghĩ, chỉ cần có Grerial ở bên, họ có thể vượt qua mọi trở ngại.[note37495]
Anh tin thế.
Và anh hy vọng vậy.
“Diestburg đâu chỉ có duy nhất một hoàng tử. Còn một người tuyệt vời nữa mà. Một người xứng đáng với ngôi vương hơn tớ.”
“……”
Welles không hỏi đó là ai.
Vì anh biết Grerial đang ám chỉ Fay Hanse Diestburg.
Grerial thực sự rất tin tưởng cậu ta.
“Nhưng cậu ta cũng khá nguy hiểm đấy.”
Grerial nói bằng giọng buồn bã khi nhìn xuống.
“Tớ không biết tại sao nhưng đôi khi, trông nhóc ấy buồn lắm. Tớ không thể giúp và luôn có cảm giác rằng một ngày nào đó, nhóc ấy sẽ biến mất. Đến một nơi… Nơi mà nhóc ta thuộc về.”
Chính vì thế—
“Chính vì thế mà tớ muốn tìm cho cậu một lí do để sống. Cho đến khi ấy, tớ phải cầm chừng cậu ta bằng bất cứ giá nào. Vậy nên chết là chuyện không thể đối với tớ. Tớ sẽ không chết đâu nên đừng có trù ẻo tớ như thế, thằng ngốc này.”
Grerial thở dài rồi cười với Welles.
“Tớ chịu thua cậu rồi đấy Grerial ạ!
“Đôi khi cậu thực sự rất ngốc đấy, bạn tôi ạ.”
Welles cười mỉm như thể chính anh cũng nhận thấy điều đó.
“…Mai tớ sẽ liên hệ Rowle và tổ chức một cuộc họp về chuyện này.”
Đã khá là khuya rồi.
Hai người cũng không muốn vô cớ tạo thêm áp lực cho những hiệp sĩ hộ tống mình.
“Hẹn cậu tại đây mười một giờ ngày mai nhé.”
“Được.”
Cuộc thăm hỏi đội ngột của Grerial kết thúc tại đây.
.
“Haah.”
Có một người đang nghe trộm bên ngoài.
Ánh đèn chiếu rõ hơi trắng do cậu thở dài mà ra.
“Một lí do để sống à…”
Màn đêm che giấu sự hiện diện của cậu.
Mặc cho thế, giọng cậu vẫn vang lên.
Cậu nhắm mắt lại.
Mục đích sống ở kiếp trước của cậu là gì?
Cậu phải vung kiếm để sống.
Cậu vẫn tiếp tục vung kiếm vì tin rằng cậu sẽ tìm ra nó nếu tiếp tục sống.
Và thế là, ước muốn được bảo vệ một ai đó dần nổi lên trong cậu.
Nhưng những người cậu muốn bảo vệ lại đã hi sinh cả rồi.
Kiếp này, may thay có những người mà cậu muốn bảo vệ.
Nhưng đó lại không phải một lí do để sống.
Vì cậu mong muốn được gặp cố nhân. Những người cậu kính trọng mãi mãi.
Những người ra đi cùng nụ cười trên môi.
“Mình tự hỏi…”
Cậu rời đi cùng những bước chân yếu ớt.
Cậu có nhiều kỉ niệm hạnh phúc.
Cậu nhớ rõ nhưng ngày tháng ấy. Những ngày tháng quý giá nhất đối với cậu.
Cũng chính vì thế mà cậu muốn hi sinh một cách chính đáng nhằm đáp lại những kì vọng của những người mong cậu sống tiếp.
Cậu có thể tìm ra rất nhiều lí do để nằm xuống.
Tuy nhiên cậu lại không thể tìm lấy nổi một lí do để sống tiếp.
“Mình tự hỏi, nó sẽ là gì đây…”