Chương 23 – Tìm kiếm
“Tên ngốc đó...”
Ngay sau khi rời khỏi đại sảnh.
Tôi đã tìm thấy Grerial ngồi lẩm bẩm những lời chửi rủa trong khi tựa lưng vô một bức tường.
Feli và các hiệp sĩ đang ngồi chờ ở phòng chờ của khách không xa phía trước, nhưng có vẻ như anh ấy ngồi đây chờ tôi ra để đi cùng.
“Xin lỗi vì đã bắt anh phải đợi.”
“Welles có nói gì không?”
Dù cho Grerial đã xông ra khỏi phòng trong cơn bực tức nhưng anh ấy vẫn còn lo cho anh ta.
Cũng như Welles, tôi phải đi đến kết luận rằng Grerial thật sự là một con người tốt bụng.
“Cũng không có gì đặc biệt đâu.”
Chúng tôi không nói gì về Grerial cả.
Thế nhưng–
“Nhưng em tự hỏi tại sao anh ta lại nói cho chúng ta biết về cuộc chiến mà anh ta chuẩn bị tiến hành chứ?”
“...có lẽ là vì cậu ấy có một lí do chính đáng cho chuyện đó.”
“Lí do chính đáng?”
Grerial gật đầu.
“Khi ta bắt đầu một cuộc chiến, có được ‘lí do chính đáng’ là yếu tố quan trọng nhất. Nếu một vị vua tiến hành chiến tranh chỉ để mở rộng bờ cõi vương quốc, các quốc gia kế bên hiển nhiên sẽ phản đối chuyện này. Bất kì quốc gia nào phát động chiến tranh mà không có lí do chính đáng đều sẽ bị các quốc gia khác liên minh lại đáp trả và bị đánh đến bờ vực diệt vong. Bởi lẽ, từ quan điểm của các quốc gia khác, nếu họ không làm như vậy thì chính họ sẽ gặp phải tai họa trong tương lai.”
Grerial tiếp tục.
“Rinchelle và Diestburg có cùng chung một đường biên giới. Anh nghĩ rằng anh ấy muốn trực tiếp nói với anh rằng trong trường hợp họ gây chiến, họ có lí do chính đáng để làm như vậy.”
“...em hiểu rồi.”
Grerial có nói thêm rằng sau cùng thì nếu họ mà bị đâm từ sau lưng trong lúc chiến tranh, Rinchelle sẽ dễ dàng tan tành nát vụn.
Tôi vốn đã quen với việc chiến đấu rồi, nhưng chuyện chính trị thì tôi không thạo lắm.
Ít nhất, nếu tôi được giải thích rõ ràng và chi tiết như thế này, tôi sẽ có thể hiểu được, nhưng còn việc đoán những ẩn ý đằng sau mấy câu chữ thì tôi không thể hiểu nổi.
“Nhưng mà...”
Giúp tôi với...
Tôi hình dung ra khuôn mặt của Welles trong đầu tôi. Với tôi, trông cứ như thể anh ta tuyệt vọng kêu cứu vậy.
“Em tự hỏi liệu đó có phải là toàn bộ những gì anh ta muốn nói không.”
“Ai mà biết được chứ...”
Grerial có lẽ đã bình tĩnh lại rồi, bởi nét căng thẳng đã không còn xuất hiện trên mặt anh nữa mà thay vào đó là vẻ dịu dàng thường thấy của anh.
“Mà kể cả khi còn có uẩn khúc gì đi chăng nữa, *hiện giờ*... anh cũng chẳng thể làm gì cho Welles.”
“Chẳng phải hai người là bạn sao? Anh và Hoàng tử Welles ấy.”
“Ừ. Nhưng cũng chính là vì anh với anh ấy là bạn. Nếu như anh ấy nhờ anh giúp đỡ, anh sẽ giúp đỡ anh ấy với tư cách một người bạn. Nhưng nếu không phải thế thì anh không có ý định can dự vào. Đó là lập trường của anh với tư cách là hoàng tử cũng như là niềm tin của anh với tư cách là Grerial Hanse Diestburg.”
Rồi Grerial tiếp tục.
“Mà... cái này cũng có thể nói về em đấy, Fay.”
“Về em ư...?”
“Anh đang nói về những gì xảy ra ở Afillis.”
Grerial vừa cười vừa nói, trông cứ như dỗ dành một đứa em trai khó bảo vậy.
Những gì xảy ra ở Afillis... tôi chỉ nghĩ ra được một thứ.
“Anh không nghĩ là em biết, nhưng mà đã có nhiều chuyện xảy ra lắm đấy.”
“Anh đang nói về mấy cái tin đồn à?”
Những tin đồn Ratifah đã nói cho tôi biết. Tôi nghĩ hẳn là Grerial đang nói về chúng, nhưng–
“Viện quân chúng ta gửi đến Afillis thật sự không nhiều dù có nhìn theo kiểu nào đi nữa, đúng chứ? Em có biết tại sao không?”
“Bởi vì cơ hội chiến thắng rất mong manh?”
Tôi trả lời mà không do dự.
Bởi sau khi trực tiếp đến Afillis và chứng kiến sự khác biệt về lực lượng, tôi đã có thể nói như thế.
“Đúng là như vậy. Tất nhiên, chúng ta không có ý khinh thường Afillis. Mục tiêu hàng đầu của đội viện quân là để thể hiện sự tôn trọng hiệp ước của chúng ta, nhưng...”
Môi của Grerial nở thành một nụ cười nhăn nhó.
Lúc đầu tôi cũng đã có ý muốn chạy trốn.
Nhưng vì một số lí do, cuối cùng thì tôi cũng nhấc kiếm lên.
Nhiều chuyện xảy ra, rồi cuối cùng thì tôi cũng đã giết chết một “Anh hùng”.
Với lại tôi cũng đã tương tác với các binh lính và hiệp sĩ của Afillis.
“Có là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì em cũng đã trở thành nền tảng cho chiến thắng của Afillis. Bức thư của quốc vương Afillis chỉ nói bóng gió rằng ai đã làm gì, nên là anh không biết gì về chi tiết cả. Chỉ là sự hiện diện của em có hơi lớn thôi.”
“......”
Tôi đơn giản là im lặng và lắng nghe những gì anh ấy nói.
“Trên hết thảy, có khá nhiều hiệp sĩ dày dạn trong hàng ngũ quân tiếp viện. Bởi vì có nhiều người nghĩ rằng Afillis sẽ là chiến trường cuối cùng trong đời họ, nhiều người lính già đã xin xuất trận thay vì phải mạo hiểm mạng sống của những người trẻ.”
Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi nhớ lại rằng tôi đã gặp nhiều cựu binh trong quân đội của chúng tôi.
Nhưng lúc đó chỉ có những binh lính và hiệp sĩ trẻ đến nói chuyện với tôi, vậy nên tôi không nhớ gì lúc đó cả.
“Những cựu binh đó đã phục vụ Diestburg từ tận đời vua trước đó rồi. Với lại có nhiều người trong số họ cứng đầu và cố chấp theo cách của họ.”
Nhưng bất chấp tất cả...
Grerial tiếp tục nói với một giọng điệu phấn khích.
“Họ nói họ muốn phục vụ em, hoặc hỏi xem liêu có thể chỉ định con cái họ làm cận vệ của em hay không, nhưng mà họ không hề nói cho anh lí do tại sao cả.”
“Là vậy sao...”
“Khoan, chờ chút đã, anh vẫn chưa nói xong mà! Vài người còn hỏi liệu cháu gái của họ có thể đính hôn với em không nữa kìa. Và tất cả bọn họ đều nói đó là do Diestburg không thể để mất em.”
Grerial nở một nụ cười quỷ quyệt.
Có lẽ anh ấy đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Mặc dù vậy, bởi bản thân tôi đã ra lệnh cho mọi người im lặng, tôi sẽ không phải là người nói ra chuyện đó.
“Haizz... Rốt cuộc họ mong chờ gì ở một tên ‘Hoàng tử rác rưởi’ cơ chứ...?”
Tôi cố ý thở dài.
“Anh đã nghĩ rằng em có thay đổi đôi chút, nhưng mà coi bộ về phần này thì vẫn còn y nguyên nhỉ, huh. Đừng có mà tự hạ thấp bản thân mình nữa, Fay à.”
Grerial và tôi bắt đầu bước đi dọc hành lang bên cạnh nhau.
Tôi ngó trộm vẻ mặt của anh ấy và thấy rõ trên khuôn mặt đó có một nụ cười hạnh phúc.
“Bất kể lí do là gì đi nữa anh cũng thấy rất vui. Bởi vì họ đã đánh giá đúng giá trị của em. Đứa em trai nhỏ bé mà anh vô cùng tự hào được mọi người ca tụng. Bảo sao anh không vui được chứ?”
Grerial cất lời giải thích ngay sau khi thấy ánh mắt của tôi.
“Nhưng mà anh mong em có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra được chứ? Vào một ngày nào đó cũng được. Anh sẽ đợi miễn là còn thì giờ, vậy nên khi nào cảm xúc của em đã ổn định lại rồi thì hãy nói cho anh biết nhé.”
Một cơn đau nhói chạy ngang qua lồng ngực tôi.
Bởi lẽ tôi biết rõ Grerial hoàn toàn thành thật khi nói những lời ấy mà không có bất kì động cơ bí mật nào cả. Tôi cảm thấy đau lòng khi che giấu chuyện này. Cảm giác tội lỗi như dâng trào lên bên trong con người này.
“Này, đừng có mà buồn như vậy chứ. Em có lí do chính đáng để mà giữ bí mật chuyện này, phải chứ? Nên anh sẽ tôn trọng mong muốn của em.”
“Anh lúc nào cũng tốt bụng cả, anh trai à.”
“Nếu em nghĩ như thế thì đừng có giấu giếm chuyện gì với anh nữa. Cả em và Welles đấy. Không thì anh sẽ cảm thấy mình không được tin tưởng mất. Đến lúc đó anh buồn thì ráng chịu.”
“Được rồi, cho em xin lỗi mà.”
Grerial cười và bảo tôi quả thật vô vọng rồi, sau đó nhìn vào cánh cửa mà chúng tôi vừa đóng lại không lâu trước đó.
“Mà cậu ấy cũng thật là, cứng đầu hết sức. Rốt cuộc làm vậy để làm gì cơ chứ?”
“Chắc là vì anh ta là đàn ông?”
“Haha, điều đó có nghĩa là gì vậy, Fay?”
Grerial cười và bảo anh ấy không hiểu tôi đang nói gì cả.
Mà, thật ra tôi cũng chẳng hiểu gì đâu.
Bởi vì, sau cùng mấy câu từ đó đâu phải là của tôi. Nó thuộc về ai đó của quá khứ...
.
<>
.
Người đàn ông một tay hay luyên thuyên mấy điều khó hiểu như vậy được gọi là Lantis.
.
<>
.
“Là đàn ông thì phải bảo vệ niềm kiêu hãnh của bản thân. Không thể để lộ ra điểm yếu ra ngoài được. Hoặc ít nhất thì đó là những gì mà bọn họ nghĩ.”
Tôi nhớ lại những từ mà Lantis đã nói.
.
<>
Lantis nói chuyện với tôi trong khi ngồi nốc rượu như thường lệ.
<>
Lantis đặt bàn tay của mình lên cánh tay bị mất của anh ta.
Kể cả bây giờ tôi cũng không thể hoàn toàn hiểu hết những lời đó.
Tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao mất một cánh tay lại là một biểu tượng của lòng kiêu hãnh.
Mặc dù vậy, tôi có thể biết được anh ta đang nói một điều quan trọng.
<>
.
“Nhưng anh không thể cứ giữ khư khư cái niềm kiêu hãnh đó mãi được. Tới lúc đó, anh chỉ cần dang tay ra mà thôi.”
“Này, nghe chả giống em tẹo nào cả, Fay. Ai đã nói cái đó cho em nghe vậy?”
“Một trong số ít những người quen của em.”
Grerial nhìn vào tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Quả thật, nghe cứ như là người quen của em nói những câu đó vậy.”
Nụ cười thường thấy đã nhanh chóng trở lại trên gương mặt anh ấy.
“Cả Welles và em... anh đoán là anh phải đợi rồi.”
Grerial hướng tới căn phòng nơi Feli và những người khác đang chờ với một biểu cảm hài lòng.
“Anh cần tìm hiểu vài thứ vào ngày mai. Anh sẽ đến thư viện hôm đó. Còn em thì sao, Fay? Có hứng thú với thư viện không?”
Grerial ngó qua phía tôi.
“Sau cùng thì em cũng chẳng có gì để làm cả. Nếu anh thấy ổn thì em sẵn lòng đi cùng anh.”
“Không sao đâu, anh thấy ổn mà.”
Grerial vươn vai, nghiêng đầu qua trái rồi phải, sau đó bẻ mấy khớp xương trên người. Một tín hiệu rõ rành rành cho biết thì giờ nói chuyện nghiêm túc đã hết. Tới giờ xõa rồi.
“Anh biết có một nhà hàng toẹt vời ở đây nè. Ngày mai đi ăn ở đó ha. Được chứ, Fay?”
Anh ấy nở một nụ cười vui vẻ, và từ tận đáy lòng tôi nghĩ mình rất vui khi anh ấy là anh trai tôi.