Chương 16 – Đêm cuối cùng
Không phải đợi quá lâu để cuộc chiến giữa liên minh dẫn đầu bởi Beredhia với vương quốc Afillis kết thúc. Bởi lẽ, tôi đã giết quá nhiều người.
Trong số những kẻ đã tan xác vì “Spada”, có những quý tộc chỉ huy lẫn các sĩ quan cấp cao của quân địch.
Hơn nữa, cái chết của lượng lớn binh lính và nòng cốt cho chiến dịch của liên minh, “Anh hùng”, đánh dấu cho thất bại của họ: quân địch sụp đổ như giấy sau đó.
Tuy vậy, vấn đề lớn nhất đối với kẻ thù là xác của các quý tộc đã chết bởi “Spada” của tôi.
Sau khi trận chiến kết thúc, viện quân của Diestburg cùng một nửa quân do Mephia dẫn đầu đã tiến về mặt trận khác. Một số quân của Afillis ở lại để kiểm tra những thi thể.
.
Mephia biết rằng có một lượng những quý tộc máu mặt của quân thù đã tham gia vào cuộc chiến này. Chúng có thể đóng vai trò hữu ích trong đàm phán, kể cả khi chúng chỉ còn là những cái xác.
Phía liên minh chắc chắn muốn chôn cất chúng cẩn thận và hiển nhiên rất ghét việc những cái xác thuộc sở hữu của Afillis.
Do đó, tổn thất của phe địch là cực lớn, đồng thời họ đã mất cả “Anh hùng”. Họ không thể tiếp tục chiến tranh nữa và quyết định kí một thỏa thuận ngừng bắn.
Như một điều tất yếu, vương quốc Afillis đã yêu cầu bồi thường thiệt hại, bởi lãnh thổ của vương quốc đã bị tàn phá và không thể mong chờ gì được vào mùa vụ năm sau. Thi thể của các quý tộc cũng được đem lên bàn đàm phán, nơi mà Mephia làm việc cật lực một cách đáng ngưỡng mộ sau đó.
Sau cùng thì, việc đàm phán kết thúc sau khoảng ba tuần. Cuối cùng tôi đã ở lại lâu hơn dự kiến, nhưng chiến tranh thường là một quá trình dài và phức tạp. Tôi vốn đã sẵn sàng với tình huống đó, nhưng có vẻ việc đàm phán hoà bình mất ít thời gian hơn hẳn so với dự tính.
.
“Hẳn là khá mệt mỏi khi phải làm việc mà mình không quen đấy…”
Bầu trời gần như đen thui. Tôi đã dành cả tối một mình, trong một khu vườn bên trong lâu đài.
Mặt trăng tuyệt đẹp treo lửng lơ trên không trung.
Ánh trăng chiếu vào những bông hoa đầy màu sắc trong vườn. Một thế giới thanh bình và yên tĩnh.
Mọi thứ giờ đã kết thúc, không còn lý do gì để tôi ở lại vương quốc Afillis nữa. Sáng hôm sau chúng tôi sẽ rời đi: vì vậy, đêm cuối cùng này sẽ là một buổi tiệc trong lâu đài, nơi những người lính vui vẻ tận hưởng thành quả của cuộc chiến. Feli cũng tận hưởng bầu không khí đó trong khi châm chọc trò hề của những người lính.
Tuy nhiên, tôi… Tôi không quá quan tâm đến bầu không khí đó.
“Ở một mình mà không có ai bảo vệ à, hoàng tử Fay? Tôi không thể nói rằng tôi đánh giá cao việc làm đó đâu.”
“Tôi cũng có thể nói vậy với cô đấy.”
Tiếng bước chân lớn dần lên. Nhưng tôi nhận ra giọng nói này, nên tôi quay đầu lại và bật cười.
“Không sao. Tôi mạnh mà, chắc là thế.”
“…Chắc là thế thật.”
“…Hoặc có thể đó chỉ là những gì tôi nghĩ, nhưng thế giới này thật sự rất rộng lớn.”
Mephia lặng lẽ đến gần rồi ngồi xuống cạnh tôi. Có lẽ cô ấy đã lấy lại được chút tự tin và trung thực trước kia của cô. Nếu phải chọn thì, tôi sẽ nói rằng tôi thích nhất mặt này của cô ấy.
“Phải. Thế giới này rất rộng lớn. Có những người mà ngay cả tôi cũng chẳng thể sánh được.”
Mắt Mephia mở to vì sốc.
“Ý của cậu là các ‘’ khác?”
“Không, đó chỉ là những kiếm sĩ bình thường thôi.”
Những kiếm sĩ ra đi mà không màng danh vọng. Sau tất cả, không ai vượt qua được người chết cả.
Ít nhất thì, tôi của hiện tại có thể thắng được họ… ngay cả khi tôi nghĩ như vậy, họ vẫn có *thứ gì đó* khiến tôi không hoàn toàn tự tin rằng mình có thể thắng thế.
“Họ có mạnh không?”
“Có. Họ rất mạnh. Vừa mạnh, vừa ngầu, mà lại còn tốt bụng nữa. Tôi chỉ ước rằng có thể gặp lại họ lần nữa, có thể cho họ nhìn thấy lại thanh kiếm của tôi lần nữa. Một lần thôi cũng được.”
Tôi trả lời câu hỏi của Mephia bằng một giọng cuồng nhiệt hơn hẳn. Có một thứ gì đó tựa như niềm đam mê đang ngập tràn trong tôi.
“Vậy, nếu cậu thật sự muốn gặp lại họ, hẳn là cậu không nên tự đặt mình vào hiểm nguy, phải chứ?”
“Nếu cậu chết, mọi thứ sẽ chấm hết. Thế nên là, đừng có ra ngoài một mình nữa, Hoàng tử Fay à.” - Mephia đang lo lắng cho tôi, hẳn là thế.
“Này, Công chúa Mephia, hẳn cô đã nghe về giao kèo giữa tôi và chú Leric rồi nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Về điều kiện thứ hai, đó là không ai được vào phòng tôi khi tôi đang ngủ. Thật ra, tôi chẳng làm gì nguy hiểm trong đó đâu.”
“Vậy sao cậu lại ra điều kiện như vậy?”
Nói trắng ra thì, đó là một thói quen đã ăn sâu vào tận linh hồn tôi rồi. Kể cả có cố bỏ cũng chẳng được. Một khi đã cầm kiếm trong tay, linh cảm của tôi trở nên sắc bén đến khó tin. Nếu có ai đến quá gần tôi thì người đó sẽ bị hạ gục ngay lập tức, một cách gần như là vô thức.
Vì lời hứa với Logsaria Bornest vẫn còn đó nên tôi không thể chết. Tôi sẽ luôn giữ thanh kiếm bên mình ngay cả khi ngủ. Đó là lí do vì sao tôi bảo rằng mình không thể bảo đảm bất cứ ai lẻn vào phòng tôi có thể toàn mạng trở về.
“Tôi có một thói quen là quá cảnh giác, đấy là thứ không thể bỏ được nũa rồi. Đó cũng là lí do vì sao tôi không cần tùy tùng.”
“Ngay cả như vậy...“
...không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngay khi Mephia định nói ra điều đó, tôi bật cười khúc khích.
“Ngay cả khi nó là lí do khiến tôi phải chết...”
.
<>
.
Những lời tương tự mà sự phụ tôi từng nói ra.
“Tôi có thể sẽ cười khi chết, với cái ý nghĩ rằng tôi vẫn chưa đủ mạnh.”
Có cảm giác như thể tôi đang lần theo cùng một lối sống với sự phụ tôi. Nhưng điều đó chả tệ chút nào với tôi cả. Thậm chí, đó còn là điều mà tôi muốn nữa là.
“Được rồi, chuyện về tôi thế là đủ rồi đấy. Cô không phải quay lại bữa tiệc sao, Công chúa Mephia?”
“...Ít nhất thì tôi không cần phải vội về chuyện đó hay bất kỳ thứ gì. Câu không cần phải lo đâu.”
“Vậy nhỉ.”
Có lẽ không cần phải hỏi cũng biết Mephia không hề hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Này, Hoàng tử Fay?”
“Hm?”
Đây là cơ hội cuối cùng của Mephia. Ngày mai, tôi và viện quân của Diestburg sẽ rời khỏi Afillis. Có lẽ cô ấy muốn biết bí mật về sức mạnh của tôi bằng mọi giá.
“Cậu không thích tiệc tùng à?”
Có chút ngập ngừng không tự nhiên, nhưng không có gì đáng quan ngại cả.
“Không hẳn là không thích, nhưng cũng không hẳn là thích. Chỉ là tôi không quen ở chốn đông người. Tôi quen ở một mình lâu rồi, nên tôi thấy thoải mái hơn khi ở một mình, chỉ vậy thôi.”
“Vậy tôi đã làm phiền cậu nhỉ?”
“Tôi không quan tâm lắm đâu. Hẳn cô muốn nói gì đó với tôi nhỉ. Đêm hẵng còn dài. Tôi sẽ nghe cô nói.”
Rõ ràng tôi không nói với ai là tôi sẽ ra ngoài vườn. Có lẽ cô ấy đang tìm tôi, ít nhất là cho đến khi đến đây. Dựa trên những gì mà Mephia đã nói, khả năng cả hai gặp nhau một cách trùng hợp dễ dàng bị loại bỏ.
“Phải, đêm thật dài.”
Phía bên trong lâu đài vẫn còn sáng đèn. Chúng tôi dự định sẽ trở về vào sáng mai, nhưng với tình trạng này, hẳn là sẽ có nhiều kẻ say xỉn và những bãi nôn sẽ xuất hiện vào sáng mai. Dẫu có hơi nhốn nháo và khó coi nhưng đó là một cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong thời bình. Tôi có thể mỉm cười khi nhìn nó bởi chiến tranh đã kết thúc, ít nhất là vậy.
“Lúc đầu, tôi tự hỏi tại sao Diestburg lại cử cậu lãnh đạo viện quân... nhưng bây giờ, có thể nói là tôi rất vui vì họ đã làm vậy.”
“Nhưng đó là điều mà cô đáng lẽ không nên đề cập trước mặt người được nhắc đến, phải chứ?”
Bởi lời nói thẳng thừng của cổ, tôi có thể đáp lại bằng một nụ cười. Dù sao tôi cũng chả ưa gì cái biệt danh “Hoàng tử rác rưởi” cả. Vậy nên, ngay cả khi tôi bị gọi bằng cái biệt danh đó đi chăng nữa, ít nhất thì nó cũng không tệ lắm.
“Hẳn là vậy rồi. Nói chuyện kiểu đó với ân nhân của mình là sai. Nhưng *đây* là những gì mà cậu muốn mà, chẳng phải sao?”
“Đúng rồi đấy. Tôi vẫn chỉ là một tên ‘Hoàng tử rác rưởi’ mà thôi. Nếu cô coi tôi là ân nhân của cô, thì hãy cứ coi tôi như một tên ‘Hoàng tử rác rưởi’.”
Cách cư xử này của Mephia cũng là điều mà tôi muốn. Xét về địa vị, tôi chỉ là Hoàng tử thứ ba của Diestburg. Hiển nhiên, tôi không có quyền lên ngôi vua.
Nhưng nếu biết được một kẻ như tôi sở hữu sức mạnh như là một “Anh hùng”... rất có thể những quốc gia khác sẽ thay đổi ý kiến của họ và bắt đầu âm mưu dàn xếp một cuộc hôn nhân chính trị.
Nếu chuyện đó xảy ra, giá trị cuộc đời tôi rồi cũng sẽ trở thành “Thanh kiếm” của tôi. Cách sống duy nhất của tôi khi đó sẽ là sử dụng thanh kiếm. Một điều mà tôi chắc chắn không bao giờ muốn xảy ra.
Một trong những lí do tôi bị thu hút bởi lời nói người hiệp sĩ Logsaria Bornest là vì chúng được nói như một con người thực thụ. Anh chưa bao giờ nói lòng trung thành của anh là dành cho Vương quốc: nó được dành cho Hoàng gia, cho chủ nhân của anh và cho những con người khác.
Và bởi tôi cũng không hề muốn vung kiếm cho bất kỳ quốc gia nào khác.
Vậy nên, tôi đã chọn tiếp tục làm một “Hoàng tử rác rưởi”.
“Cậu thực sự rất kì lạ. Dù cho bao nhiêu cuộc hôn nhân, bao nhiêu lời nói từ người khác, cậu cũng chỉ để chúng ngoài tai. Tôi thật sự không thể hiểu nổi điều đó. Những kẻ yếu kém hơn cậu, chẳng biết gì về cậu, chỉ tin vào lời đồn đó rồi bảo cậu là ‘một tên rác rưởi’, phải chứ?”
“Ngay cả thế, tôi vốn đã rác rưởi sẵn rồi. Nên tôi không quan tâm lắm đâu.”
“Nhưng mà-”
Mephia vẫn tiếp tục nói. Bởi không có ai khác ngoài hai chúng tôi, không có sự ngập ngừng nào trong lời nói của cô ấy.
“Cậu rất tốt bụng mà, chẳng phải sao? Và còn rất nghiêm túc nữa. Có biết bao nhiêu lần cậu khiến tôi nhận ra mình ngu ngốc đến cỡ nào khi nghĩ cậu là rác rưởi không?”
Tôi đã lo việc chôn cất Logsaria Bornest. Rốt cuộc thì, tôi vốn đã quen với việc xử lí thi thể từ lâu rồi. Tôi đã dựng mộ anh ở một góc tuyệt đẹp, hẳn là vậy.
Dù gì đi nữa, anh cũng có gia đình, mặc cho nỗ lực che giấu của tôi, có một hiệp sĩ đã nói chuyện này ở đâu đó; gia đình anh đã nghe tin và đến cảm ơn tôi vì đã hoàn thành di nguyện của anh.
Tôi hiểu rất rõ cái cảm giác mất đi ai đó quan trọng với mình. Vậy nên tôi chỉ nói với họ rằng anh là một người hiệp sĩ đáng tự hào.
Trong suốt ba tuần ở đây, những người lính chứng kiến trận chiến ngày hôm đó thường xuyên đến nói chuyện với tôi, vì thế mà mọi thứ đã kết thúc một cách tốt đẹp. Tôi hiếm khi tự mình nói chuyện với họ, nhưng nếu họ đến bắt chuyện với tôi, tôi sẽ đáp lại họ. Đó có lẽ là lí do vì sao tôi và họ trở nên gần gũi hơn những gì tôi muốn lúc đầu.
Đó là tất cả những gì đã xảy ra.
Ngoài việc tạo ra cảnh tượng tàn sát đó, những thứ đó là tất cả những gì tôi đã làm. Tuy nhiên, vì tôi có mặt tại đây với tư cách là đại diện của Diestburg, tôi đã nghĩ rằng nếu không hành động như một Hoàng tử, tôi có thể gây ra rắc rối cho anh trai Grerial của tôi, vậy nên tôi đã chú ý đến những hành vi của mình.
Nhưng Mephia lại gọi đó là “sự tốt bụng”.
“Tôi không thể chịu nổi việc một người như cậu, Hoàng tử Fay, lại bị gọi với cái danh ‘Hoàng tử rác rưởi’.”
“...Cô chỉ đang đánh giá quá cao tôi mà thôi.”
“Lý do cậu muốn mọi người không nói gì về những thành tựu của cậu là vì cậu không muốn có sự can thiệp từ các quốc gia khác, đúng chứ? Một khi chúng đã biết về cậu, chúng sẽ nhắm vào cả cha cậu và Quốc vương kế nhiệm, Hoàng tử Grerial, phải không? Cậu cân nhắc những hành động của mình dựa theo những điều đó, và đó là lí do tại sao cậu lại là một người tốt bụng.”
“Tôi đã nói rồi, cô chỉ đang đánh giá quá cao tôi mà thôi. Con người thật của tôi chẳng giống như những gì cô thấy đâu.”
Mephia cười lớn, như thể điều mà tôi vừa nói chẳng có nghĩa lý gì.
“Này, Hoàng tử Fay. Cậu còn nhớ giao kèo không?”
“Tôi chỉ nhớ duy nhất giao kèo với chú Leric.”
Ít nhất, tôi đã chắc chắn rằng mình không thực hiện bất kì thứ gì tương tự với cô ấy. Giao kèo mà cổ đề cập hẳn phải là giao kèo giữa tôi và chú Leric.
“Phải, là nó. Bất kì can thiệp chính trị nào liên quan đến Fay Hanse Diestburg đều bị cấm, và đồng thời sau khi cuộc chiến kết thúc, cậu ta sẽ được đối xử như khi cậu ta dẫn viện quân đến đây lần đầu tiên.”
Nói cách khác là, với tư cách là một “Hoàng tử rác rưởi”: những điều này đã được chú Leric chấp nhận. Không ai được phép bất tuân, kể cả Mephia. Vậy nhưng...
“Nói cách khác, ngay lúc này, người mà tôi đang nói chuyện không phải là ‘Hoàng tử rác rưởi’, mà là Fay Hanse Diestburg, tôi nói có đúng không?”
“...Rốt cuộc cô đang muốn gì vậy?”
Tôi vẫn không hiểu nổi ý cô ấy là gì. Điều đó liệu có thay đổi được gì không?
Trái với tôi, người vẫn còn đang bối rối, Mephia đã đứng dậy. Trên gương mặt của cô ấy là nụ cười mỉm và ánh mắt tự tin nhìn thẳng vào tôi.
Với một tay đặt sẵn trên thanh kiếm mà cô mang theo để tự vệ, Mephia cất tiếng nói.
“Tôi đến để mời cậu nhảy cùng một điệu.”
Cô ấy có vẻ như rất hồi hộp, tựa như đã chờ khoảnh khắc này từ bao giờ.
“Nhưng, không phải một điệu nhảy bình thường. Đó là một điệu nhảy phù hợp hơn với hai ta.”
Mephia đảm bảo rằng “Spada” đang ở trên thắt lưng của tôi, rồi cô ấy rút kiếm ra. Thanh kiếm của cô tỏa ra ánh bạc lấp lánh dưới ánh trăng đêm khuya.
“Chúng ta sẽ nói chuyện bằng những thanh kiếm, trong đêm cuối này chứ? Mà cậu sẽ đồng ý thôi, phải không, Hoàng tử Fay Hanse Diestburg?”
[note34509]