Sau khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, đó là, sau khi nó đã chết, tôi chợt nhớ lại về cuộc đối thoại tôi có với ai đó tại thời điểm nào đó – chắc chắn điều đó không có nghĩa rằng tôi đã nhớ, giá như tôi đã suy nghĩ mọi chuyện một cách thấu đáo hơn, vậy có lẽ nó đã không phải đối mặt với kết cục như vậy; tôi ước chuyện chỉ giản đơn như thế, nhưng dù sao, nó cũng chẳng thay đổi sự thật rằng tôi đã nhớ về nó.
“Aikawa-san. Chị sẽ nghĩ sao nếu ai đó chết, hay hứng chịu một thảm kịch bất khả kháng, chỉ vì chị?
Hử? Cái loại câu hỏi gì thế? Tôi không hiểu. Ý cậu là “Cảm giác khi cậu giết một con người ra sao?” Nếu như vậy, tốt hơn là cậu nên hỏi người bạn Zerozaki-kun của chúng ta. Dù có lẽ ta đều biết trước hắn sẽ trả lời thế nào.
“Không, um, không có trực tiếp đến thế, hay đúng hơn, tôi không có nói về thứ gì được trù tính. Bỏ cái cách dùng thông dụng của trù tính qua một bên đi, nó là...”
Vậy, khi câu vô tình giết ai đó? Khi cậu tình cờ hủy hoại cuộc sống của ai đó? Tai nạn và sai lầm, kiểu vậy?
“Không hẳn. Chẳng phải tai nạn hay lầm lỗi khi chị không thấy ăn năn... Có lẽ sẽ dễ hiểu hơn nếu tôi đưa ra một ví dụ. Um... dạo trước có một tranh luận nóng, phải không, về một đứa trẻ tai quái, hay bị vướng vào trong rắc rối, do tác động xấu từ manga và những thứ tương tự?”
Ồ, đúng, chẳng phải sao. Ý tôi là, đến nay nó vẫn còn hiện hữu. Thế rốt cuộc cậu đang nói về cái gì vậy? Không phải nó không có cơ sở thống kê nào và chỉ là định kiến của người lớn sao? Cậu có thể lớn lên thành một con người tốt như tôi chỉ bằng việc đọc manga, cậu biết mà.
“Vô lý vừa thôi...”
Cậu vừa nói gì à?
“Không gì cả. Và cá nhân tôi cũng đâu phải là cái loại trì hoãn ai đó để cân nhắc về những tác động xấu lên trẻ nhỏ do manga. Dẫu cho, nó cóc phải cái gì đơn giản như chỉ là ảnh hưởng tốt và không bao giờ gây tác động xấu… Dù gì, đây cũng không phải là điều tôi muốn tranh luận.”
Vậy, cậu muốn nói về cái gì? Lòng vòng quá đấy.
“Ý tôi là, cách ăn nói quá khích, những câu chuyện tàn khốc, rồi cả hình ảnh minh họa nhục dục, không phải chúng là những chất kích thích mãnh liệt lên những đứa trẻ chưa thể phán đoán giữa tốt và xấu sao? Nhưng không phải thế - thôi, tôi vẫn sẽ dùng manga như một ví dụ vì nó dễ hiểu. Giả sử có một họa sĩ manga trứ danh ban phát ước mơ cho trẻ thơ. Một số đứa sẽ chẳng tài nào hài lòng với những tác phẩm được hiến tặng, và chúng sẽ bị tác động để muốn trở thành họa sĩ manga, đúng chứ?”
Chắc rồi. Rõ ràng. Cậu đâu thể khiển trách chúng về việc ngưỡng mộ ai đó.
“Nhưng thế giới sao mà khắc nghiệt. Nửa số đó – đúng hơn, hầu hết chúng sẽ bị nghiền nát giấc mơ. Chúng sẽ chiêm nghiệm thất bại mà chúng không bao giờ cần thử. Mọi nỗ lực và cố gắng chúng làm cho đến khi ước mơ bị nghiền nát sẽ chẳng là gì hơn một trò đùa. Chị nghĩ sao về nó, Aikawa-san?”
Hmmm, ngưỡng mộ ai đó, rồi thất bại? Có thể xảy ra, sẽ không xảy ra…. Không, cậu đúng đấy. Và còn một điều nữa; có thể chúng không hề trực tiếp nhắm đến việc trở thành họa sĩ manga, nhưng chúng đã đọc manga và được truyền cảm hứng trở thành một vận động viên. Sau khi trở nên chuyên nghiệp, chúng được phỏng vấn và nói,” Thực ra, đó là nhờ cuốn manga tôi đã đọc khi còn nhỏ,” và nó nghe cảm động ra phết, nhưng rồi cái ảnh hướng của một người đó nghiền nát đi giấc mơ của hàng triệu độc giả. Nhưng thực sự, rồi sao? Thật vô nghĩa khi cứ làm tàng và chỉ trích một câu chuyện mủi lòng như vậy.
Chuẩn. Chỉ là vẫn còn một viễn cảnh cực đoan hơn thế. Nói về thể thao, giả dụ có một đứa trẻ thần tượng một người giành được huy chương vàng Olympic hạng nhất, và muốn theo dấu chân của họ-“
Rồi giấc mơ của chúng bị nghiền nát?
Thà là để ước mơ của chúng bị nghiền nát còn hơn. Khá chắc một tương lai bi thảm đang chờ đợi chúng, nơi chúng bị lĩnh phải một quả wild pitch vào đầu, hay trong võ thuật chúng bị thương nặng đến mức chẳng bao giờ có thể hồi phục được nữa. Khi những vận động viên nổi tiếng được kể về điều này… liệu họ có nên cảm thấy có trách nhiệm? Cho dù họ không chịu trách nhiệm về pháp lý, họ có nên cảm thấy trách nhiệm về đạo đức?”
Ô tô rất tiện lợi, nhưng chúng giết rất nhiều người trong những tai nạn, đúng chứ? Lời phê bình đó mang tính xây dựng nhiều hơn, nhưng đồng thời nó cũng mang tính hủy diệt. Nếu cậu bắt đầu ý đồ lên án ở đó, cậu sẽ tự dồn mình vào chân tường.
“Phải… Ý đồ lên án? Còn những người bị lên án thì sao?
Ừ, dĩ nhiên bị lên án thật sự phiền phức, nhưng tôi chợt nghĩ những kẻ lên án rồi cũng sẽ bị hạn chế. Tôi chũng chẳng có ý gì đâu. Dù sao thì, càng tranh luận về một thứ gì đó không có tác dụng như một cuộc tranh luận thì càng vô ích thôi.”
“Đúng vậy, điều này thật vô ích … Nếu chị bắt đầu nói chuyện như vậy, chị sẽ có khó mà đi dạo phố được."
Người đặc biết có tác động đặc biệt – Tôi có thể hiểu tại sao ai đó lại tin vào nó, nhưng rốt cục, chẳng phải nó không giống như tác động của cha mẹ và bạn bè hay thứ gì đại loại sao? Nó là thế với tôi.
“Như cha của chị?”
Yeah, như cha tôi. Như đống rác rưởi đó. Chắc chắn, nếu không phải vì họ, tôi đã chẳng ở đây – và cũng chẳng giống như tôi không bao giờ lên án họ. Uh, chúng ta đang nói về cái gì lúc đầu? Không phải cái gì chung chung như này; cậu cần hỏi tôi việc gì, phải không?
Phải. Nếu như có một thằng ngốc ngưỡng mộ chị và thất bại. Họ muốn giống chị; họ muốn đẹp, và rồi họ chết một cách xấu xí và vô nghĩa. Nhưng không phải chúng đều không dính dáng gì với mục đích và hành động của chị sao, Aikawa-san? Kể cả khi họ như những tên đại ngốc cố gắng trở thành một chú chim và rồi nhảy xuống vách đá cho đến chết, liệu chị có gọi họ là đồ ngốc mà không ngần ngại và lờ họ đi?”
Mmm.
“Aikawa-san?”
Tôi chỉ có duy nhất một điều để nói với cậu lúc này thôi, Người dùng Lời nói đùa à: Chớ gọi tôi là Aikawa-san. Chỉ có kẻ thù mới gọi tôi bằng họ.