Ý chì của một con người đôi lúc có thể khó hiểu, và đôi khi phiền phức hoặc khá là trịch thượng, song có phải chỉ do tôi tưởng tượng hay có bản án nào đủ chắc chắn để kết tội việc cái từ “ý chí” tạo nên một áp lực rõ ràng lên những ai tiếp xúc với nó? Phần lớn có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng, nhưng nếu chúng ta thử hoán đổi từ “ý chí” với “áp lực” thì nó lại thích hợp đến ngạc nhiên trong kha khá trường hợp. Và, ngược lại, hãy thử kiểm nghiệm lại bất cứ hành động vô ý nào của bạn mà xem, bạn sẽ thấy rằng những việc đấy cũng tạo nên những tác động vô ý lên những người xung quanh bạn. Khá là sốc nhỉ? Cho rằng bản thân là trung tâm của vụ trũ thực là đỉnh điểm của sự điên rồ, song tương tự, làm bất cứ việc gì bạn thích như thể những việc làm của bạn chẳng ảnh hưởng cái mốc xì gì đến thế giới có lẽ lại là tận cùng của sự điên rồ. Nếu chúng ta chấp nhận rằng thế giới được hình thành tự những va chạm của cơ số áp lực này với áp lực kia, vậy nó phải nằm trong một sự cân bằng mong manh cực kỳ, tựa như một quả bóng bay bị nổ tung nếu bạn dùng kim khâu chọc nó – hay như đi trên mạng nhện – và vì vậy, một ý chí cá nhân đơn lẻ có thể làm cho trạng thái cân bằng đó sụp đổ. Dĩ nhiên, đây chắc chắc không phải là một sự phóng đại vô nghĩa, nhưng do vậy, phải hiếm hoi lắm bạn mới có cơ hội quan sát cái loại người đặc biệt vẫn thản nhiên trước những áp lực ngoài kia, thế nên tôi phải nghĩ kỹ về việc giả vờ như bản thân biết mình đang nói về cái gì.
Cuốn sách này là chương số ba của series Zaregoto. Như bạn thấy, không có chủ đề, luận điểm hay bất cứ thứ như ý chí bên trong nó cả. Kẻ lừa đảo tự xưng là Người dùng Lời nói đùa kể lại nó theo những gì phù hợp với với anh ta, để lại sau lưng anh hàng loạt những mâu thuẫn và nghịch lý. Đây là một câu chuyện về cái lười, nên nó không lệ thuộc vào mọi quyến luyến trần tục. Sự khẳng định trở thành sự phủ đỉnh, cuộc chạy trốn trở thành sự đầu hàng, sự tôn trọng trở thành sự khinh rẻ.
Một Người dùng Lời nói đùa vốn dĩ không thể dạy được ai, do vậy, tôi đã từng muốn đặt tiêu đề là “Khăn Lau Chén Của Người Dùng Lời Nói Đùa” song tôi đã ngăn cản bản thân mình vào những giây phút cuối cùng. Chương này đánh dầu một bước ngoặt trong series Zaregoto – nó sẽ đâu vào đấy nếu đúng như vậy, nhưng tiếc là không. Như thường lệ, những từ ngữ cứ thế mà đi, diễu hành trên con đường của sự ngớ ngẩn. Với tinh thần đó, cuốn sách này mang tên Cao Trung Treo Cổ - Đệ Tử Của Người Dùng Lời Nói Đùa.
Với cuốn sách này, loạt sách bìa mềm của NISIOISIN cuối cùng đã đạt tổng ba chương, và không biết sao tôi cảm thấy mình đã đạt đến phần kết của giai đoạn một. Để đạt được điều này, tôi đã nhận được sự hỗ trợ tử tế từ rất nhiều người, không thể không kể đến họa sĩ minh họa take, và những con người tốt bụng tại bộ phận sách bìa mềm của Kodansha, và giờ đây, tôi sống chỉ để báo đáp lại những ân huệ đó. Và tất nhiên, tôi rất biết ơn cơ hội được báo đáp độc giả của tôi bằng việc tiếp tục viết tiếp series này, vậy nên cảm ơn mọi người rất nhiều. Hẹn gặp lại lần sau.