Chiêu Thần lay lắc đứng dậy, nhìn bóng đen trước mặt bằng ánh mắt thận trọng vô cùng. Không thể giao chiến với nó được, cái cơ thể đang nhức nhói nói cho cậu biết điều này.
- Thực thể này còn mạnh gấp mười lần bóng ma lưu đày, nó là gì vậy?
Chiêu Thần tự hỏi trong khi cơ thể đang khôi phục cấp tốc, ít nhất khi đứng được vững vàng, các khớp xương nứt nẻ trong người cậu đã lành lặng. Trong khi đó, thực thể ma quỷ trước mặt phát ra tiếng cười khằng khặc.
Dưới sự quan sát của Chiêu Thần, thực thể này dần dần xuất hiện bản thể của mình. Các vệt đen mà cậu cho là khói đang từ từ kéo xuống dưới, để lộ một hình dáng nhân loại ở phần thân trên, tuy nhiên hình dáng nhân loại đó vẫn có màu đen tuyền, hai cánh tay dài và nhọn hoắc như kiếm.
Bằng đôi mắt dung nham, thực thể ác quỷ nhìn chằm chằm Chiêu Thần một cách dữ tợn. Đồng thời miệng hô hào cái gì đó:
- Hazart! Hazart!
Chiêu Thần nheo mắt, cậu cố gắng hít sâu để xử lý tình huống. Cậu nâng chiến rìu Lotus lên hướng về ác quỷ, trong khi đó thì mắt đảo liên tục để quan sát xung quanh.
Chiêu Thần có một ý tưởng đối với số pháo mà Karlex để lại trên đường đi, chỉ có hai quả mà cậu góp nhặt được, nó nằm trên cát đằng xa. Tuy nhiên, thứ mà cậu tìm đó là...
- Hướng đó!
Một cột đá cao tới hơn ba mươi mét, nó trông như một bức tường còn xót lại của một phế tích với chiều dài tới sáu mét.
Khaaa!
Quan sát không được bao lâu, ác quỷ trước mặt phát ra tiếng thét chói tai. Bằng tốc độ chớp nhoáng, nó phóng tới Chiêu Thần với hai cánh tay sắt nhọn và cực khoẻ.
Đã tiếp thử một lần, cậu thừa biết mình không thể đối cứng với nó. Cho dù có yếu hơn nó nhiều lần nhưng tốc độ và phản xạ của Chiêu Thần vẫn còn đó.
Chiêu Thần cắn răng nghiêng người qua một bên, khoảnh khắc sau đó, ác quỷ mang theo gió mạnh cắt da xẹt qua người cậu. Không đến hai giây nó đã từ ngoài xa hai mươi mét đánh tới chỗ này! Nếu không phải Chiêu Thần phản xạ né nhanh thì hai cánh tay của nó đã xuyên qua người cậu không thương tiếc.
Tốc độ sét đánh!
Dù kinh ngạc trước tốc độ của ác quỷ nhưng Chiêu Thần vẫn không bỏ lỡ cơ hội của mình. Ác quỷ vồ hụt xẹt qua người, Chiêu Thần liền gầm to rồi nhanh như chớp nắm lấy Lotus vung hết sức bổ xuống người nó.
Banggg
Nhưng tốc độ của ác quỷ không phải để trưng, nó nhanh như chớp đón đỡ một rìu này. Va chạm mạnh mẽ nổ ra, lần này cả hai không hẹn cùng lùi. Nhưng ác quỷ không chân, nó mang theo đám khói của mình bay ra ngoài.
Chiêu Thần lui chừng ba bước thì cố gắng ổn định cơ thể, hai tay vẫn đang tê rần. Tuy nhiên đã tốt hơn nhiều so với lần va chạm đầu.
Trong đầu Chiêu Thần phát hiện được mánh khoé, ác quỷ này tựa hồ yếu đi khi không có tốc độ bổ sung ở mỗi đòn đánh? Ban đầu từ trên trời lao xuống, nó tung một kích trời giáng khiến cơ thể cậu rụng rời. Còn lần này cận thân giao chiến, cậu đã có thể đánh lùi nó mặc dù mình cũng không khá khẳm gì hơn.
Để chứng mình điều đó, Chiêu Thần không đợi ác quỷ lần nữa ra đòn mà nhanh chóng gầm lên, nắm lấy chiến rìu Lotus hùng dũng lao tới.
- Yaaa, ăn tao một rìu!
Chiêu Thần gầm to nhảy lên và bổ xuống một rìu trời giáng. Ác quỷ tựa hồ nổi giận trước thái độ này của cậu nên nó thét gào rồi vội vàng lao tới, nhưng nó đã chậm khi rìu Chiêu Thần đã bổ xuống trước mặt.
Ác quỷ chỉ đành vùng hai tay đón đỡ.
Banggg
Hai cánh tay đen nhánh của nó giống như hai thanh kiếm sắt, va chạm với chiến rìu Lotus liền phát ra tiếng nổ đinh tai. Một rìu này của Chiêu Thần đã dồn hết sức mà bổ, ác quỷ tiếp phải thì lập tức bị bổ văng.
Nhiệt huyết chiến đấu trong người Chiêu Thần dâng trào. Mang theo cánh tay tê rần, hắn áp sát lần nữa và cùng ác quỷ cận chiến.
Nếu biết bản thân càng đánh càng khoẻ, ngu gì mà không biết lợi dụng. Chiêu Thần cũng không ngờ bản thân cũng có máu điên như vậy!
Bangg
Beengg
Vung hết sức cận chiến liên tục, quả nhiên không đến năm phút Chiêu Thần mạnh hơn, tay cũng đã hết tê liệt mà hướng ác quỷ bổ rìu.
Tuy nhiên ác quỷ cũng không phải kẻ ngu, nó có suy nghĩ hơn bóng ma lưu đày, và điều đó đang dần giết chết Chiêu Thần.
Ác quỷ nhận thấy cận chiến không được lợi lộc gì từ Chiêu Thần nên đã lợi dụng tốc độ của mình bay ra xa. Sau đó len lỏi qua những khe đá, từ nơi xa mà giáng đòn tới!
Nó biết lợi dụng khả năng của mình!
Lấy lưỡi rìu đón đỡ, Chiêu Thần phun máu và văng đi thật xa trên không.
Cậu gắng gượng đứng dậy và lau đi khoé máu. Nội tâm thầm thấy không tốt.
Ác quỷ đã giữ khoảng cách và sẽ tiếp tục dùng cách đánh như vậy để xé xác Chiêu Thần. Cậu đã không còn cơ hội cơ hội phản kháng. Nhìn nó đang nổi điên gầm thét thì hiểu.
Tuy nhiên, vẫn còn kế hoạch ban đầu. Xảo diệu thay ăn phải công kích của ác quỷ đã đẩy Chiêu Thần đến ngay viên pháo, cậu nhặt nó lên trong khi mắt không rời khỏi ác quỷ kia.
Quả pháo to hơn trái bóng, bàn tay cậu nắm không hết, với kích cỡ này thì hẳn có sức công phá rất lớn.
Lần này cơ thể Chiêu Thần hồi phục nhanh hơn, à không, cậu thấy cơ thể mình đã cứng rắn hơn nên tổn thương đã giảm so với lần va chạm đầu, vì vậy mà rất nhanh đã hồi phục.
Hazartttt!
Ác quỷ gào thét. Chiêu Thần không đợi nó tấn công thì lập tức quay đầu chạy đi. Vận hết tốc lực, cơ thể khổng lồ của cậu phi như bay trên cát, để người thường nhìn thấy nhất định sẽ há miệng rớt cả hàm trước tốc độ này.
Trong lúc chiến đấu, Chiêu Thần đã cố ý di chuyển chiến trường đến đây, nơi mà đá tảng cao và dày đặc, có nhiều tảng còn cao hơn mười mét trông như một vách núi đá. Ác quỷ sẽ không thể một mạch tăng tốc mà tấn công cậu được.
Trừ khi nó xuyên thẳng đám đá này. Nhưng mà...
ẦM! ẦM!
Chiêu Thần ngoái đầu nhìn lại, cậu mở to mắt mà nhìn. Chỉ thấy ác quỷ nọ phá vỡ các tảng đá lớn mà thẳng tắp đuổi theo hắn, các cột đá khổng lồ nặng hàng tấn trong mắt ác quỷ đó không khác gì đậu hủ.
- OMG!bg-ssp-{height:px}
Chiêu Thần kinh hãi, cậu không ngờ mình có thể đánh với con quái vật này nãy giờ. À? Nếu nó thể đánh đồng với nó vậy thì...
Chiêu Thần cắn răng, hai mắt trần đầy quyết tâm, vì một tay cầm pháo một tay cầm rìu nên cậu dùng chân đá tới!
Không né nữa mà Chiêu Thần dứt khoác nhắm thẳng tảng đá khổng lồ trước mặt mình mà sút.
Gầm!
Cậu thấy trước mặt mình toàn khói bụi, trên đà chạy qua như gió xuyên qua đám khói bụi cát đá đó thì Chiêu Thần mới nhận ra tảng đá vừa rồi đã bị cậu đá tan nát!
- Mà con mẹ nó đau quá!
Chiêu Thần buột miệng chửi lên, nếu không nhầm thì cái chân bên dưới đã sưng lên rồi. Cậu cắn răng không dám dừng lại.
Vách đá cao ba mươi mét đã ở ngay trước mặt kia rồi!
Cố gắng phi tới bằng tốc độ gió gào, đến khi trông thấy được vách đá chỉ cách mình hai mươi mét, Chiêu Thần lập tức dùng sức ném quả pháo đến dưới chân vách đá.
Dù không muốn nhưng Chiêu Thần buộc phải dừng lại. Cậu quay người lại và hai tay nắm chặt lưỡi rìu như một lá chắn, dùng hết sức mà đón đỡ.
Chỉ mới dừng lại một giây, ác quỷ phía sau đã xuyên phá một tảng đá lớn và lấy tốc độ sét đánh công kích về phía Chiêu Thần.
Ầm!
Chiêu Thần cắn răng khi chứng kiến cơ thể mình bị hất bổng lên và bay thật nhanh trên không, đến khi va vào vách đá sau lưng thì mới rơi xuống. Cảm thấy cơ thể đau nhức không chịu nổi, các khớp xương gãy nát, Chiêu Thần ho khan vài lần cùng với máu tươi.
Dựa lưng vào vách đá, cậu thở nặng nề và giễu cợt nhìn ác quỷ. Giờ đây cậu đang xụi bại bên cạnh quả pháo mà cậu đã ném tới.
Hazartttt!
Ác quỷ thét gào và vung hai cánh tay như một tư thế chiến thắng hung tàn.
- Ta tin mi, Lotus!
Thời khắc này, Chiêu Thần đặt trọn niềm tin lên Lotus. Trong khi đó, ác quỷ sau cơn thét gào thì lần nữa phóng tới, bằng một tốc độ sét đánh, nó nhắm thẳng hướng Chiêu Thần mà công kích.
Tuy nhiên, với tinh thần tập trung tuyệt đối. Chiêu Thần nắm lấy Lotus phóng qua một bên.
Thời gian như chậm lại, chỉ thấy ác quỷ vồ ngay vị trí của Chiêu Thần vừa lao ra. Nơi mà cậu còn đặt lại quả pháo cạnh đó! Sức mạnh của ác quỷ là không thể tưởng tượng. Ầm vang một tiếng thật to, chân vách đá đã bị nó đào một lỗ thật to kèm theo khói bụi. Và đi theo đó là quả pháo nổ tung!
ĐÙNGGGG
Trong khi đó, vừa lao ra chỗ khác tránh né công kích của ác quỷ, Chiêu Thần đã đem chiến rìu Lotus che chắn cơ thể. Đạn pháo nổ tung, lửa lớn bạo tạc, gió mạnh thét gào, khói bụi và lửa đỏ nhanh như chớp kéo thẳng lên trời hơn năm mươi mét và tạc ra ngoài hơn ba mươi mét!
Chiêu Thần bị nổ tạc văng ra ngoài, cơ thể cậu bắn nhanh như gió xuyên qua màn bụi nổ, kéo lê trên các hàng chục mét mới dừng lại. Cậu đã được chiến rìu Lotus chắn đỡ phần lớn sát thương của lửa nổ. Dù vậy nhưng chiến rìu Lotus vẫn như cũ không một chút sứt mẽ và đơn sơ dị thường.
Buông bỏ Lotus bên cạnh, Chiêu Thần ngã người nằm xụi lơ trên cát. Mặt và cơ thể cậu lắm lem máu, nhiều chỗ thịt bỏng nặng nề, quần đã rách giờ còn đen.
Cho dù vậy, Chiêu Thần vẫn kiên cường nhìn chằm chằm vụ nổ, đợi khi vụ nổ gần tản đi hết, tảng đá khổng lồ cao gần ba mười mét đó sau chấn động mạnh như vậy thì chậm rãi đổ xuống. Với kích thước khổng lồ đó của mình, tảng đá tạo ra cơn gió đủ lớn để thổi bay đám bụi cát và...
GẦM!
Tảng đá khổng lồ ngã trên cát tạo ra một chấn động lớn, cát bụi lần nữa bốc lên ngụt trời. Chiêu Thần nhíu chặt mặt mày để quan sát. Nếu vụ nổ kia chưa đủ giết thì tảng đá này đủ để đè chết nó chứ? Đây là kế hoạch của Chiêu Thần.
Không lâu sau đó, đợi đến khi khói bụi tảng đi, cậu nhíu mày nhìn chằm chằm vào một vệt khói đen còn đang nổi lên giữa đóng cát đá.
Ác quỷ lần nữa chui lên!
Chỉ có điều nó giữ cơ thể mình cũng không vững, không còn gào thét như mới ban đầu. Có vẻ nó đã trọng thương đến rất nặng.
Chiêu Thần hai mắt đổ lửa, cậu gượng cơ thể đứng dậy và nắm lấy chiến rìu Lotus.
- Mày có thể trâu như vậy à?! Chết đi!
Chiêu Thần gầm lớn và dồn hết sức lực còn lại trong cơ thể để lao đến ác quỷ nọ. Khi đến gần chừng mười mét, cậu dặm mạnh chân xuống cát và bay lên thật cao. Từ trên cao, Chiêu Thần gầm to tràn đầy chiến khí và bổ rìu xuống!
- Chết!
Ác quỷ cũng biết đây là cơ hội cuối cùng. Dù không thể lao lên nữa nhưng nó vẫn thét dài và vung tay thật mạnh tung ra đòn đánh cuối cùng.
Banggg
Vang vọng chói tai. Hai lực lượng tiếp xúc, cánh tay của ác quỷ gãy vụn, một rìu hung mãnh của Chiêu Thần vẫn tiếp tục chém tới và giáng lên người nó.
Chỉ thấy ác quỷ như thiên thạch văng đi thật xa, nó thét gào:
- Hazartttt!
Rồi từ từ tan biến khi chưa kịp chạm đất.
Chiêu Thần hạ xuống đất, cậu thở mạnh liên hồi. Các trạng thái mệt mỏi trong cơ thể cậu bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại một chút vết thương bên ngoài. Hơn nữa, cậu cảm thấy mình khoẻ hơn và mạnh hơn lúc ban đầu!
Chiêu Thần ngẩng đầu thở mạnh và chậm rãi cười to trước chiến thắng. Tuy nhiên, trời cao cuồn cuộn mây đen trên đầu không phải là một ông trời tốt.
Đang lúc thoải mái tinh thần, nụ cười trên môi Chiêu Thần ngưng bặt. Cậu nhíu mày khi nhìn thấy có hàng trăm, hàng nghìn rồi cả chục nghìn vệt mây đen từ trên trời điên cuồng bay xuống.
Đó là các thực thể giống như thứ mà cậu vừa mới liều chết hạ được một con. Cảnh tượng hùng vĩ bạc ngàn mà đáng sợ vô cùng.
- Không xong rồi!
Chiêu Thần hô khẽ.