Sau khi vào đông rồi ngày trở nên ngắn hơn, rõ ràng chỉ mới hơn giờ một tí mà sắc trời bên ngoài đã tối sầm.
Tiếu Mịch Cầm sau khi thăm bệnh xong từ trong phòng bệnh đi ra kéo kéo áo khoác trên người, vừa rồi trong phòng bệnh mở điều hoà không cảm thấy lạnh, nhưng vừa mới ra khỏi lại không chịu nổi mà rùng mình.
Vì thế cô quyết định nhanh chóng rời khỏi đây sau đó tìm chỗ nào ăn vài món nong nóng để sưởi ấm cơ thể.
Bởi vì khu ngoại khoa nằm ở tầng , cho nên Tiếu Mịch Cầm không có nghĩ tới chuyện đi thang bộ xuống dưới.
Khi cô đang đứng ở cửa thang máy ấn nút đi xuống chờ thang máy đi lên thì mơ hồ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lúc xoay người lại nhìn không phát hiện ra thứ gì, chờ cô quay người lại tiếp tục chờ, cảm giác lạnh lẽo ở phía sau lại lần nữa đánh úp tới.
Tiếu Mịch Cầm lần nữa siết chặt áo khoác của mình, sau đó cởi balo đeo sau lưng ra dùng hai tay ôm chặt lấy.
Tuy nhiên nói ra thì cũng có chút kỳ quái, thời gian này người tới thăm bệnh hẳn là còn nhiều lắm, hơn nữa còn có bác sĩ cùng y tá luôn đi tới đi lui, nhưng lúc này lại không có bóng người nào, thật giống như bây giờ chỉ còn lại một mình cô, nghĩ vậy trong lòng Tiếu Mịch Cầm lạnh sinh ra vài cảm xúc kỳ quái.
Nhìn bốn thang máy trước mặt, ba cái khác vẫn như cũ không có động tĩnh gì mà dừng ở các tầng khác nhau, chút có thang máy phía Tây là từ từ đi lên trên, không hiểu sao lúc ấy cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Lúc Tiếu Mịch Cầm quyết định hay là mặc kệ mệt một chút cũng được đi thang bộ cho rồi thì thang máy kia trùng hợp lại dừng ở tầng , vì thế Tiếu Mịch Cầm nhanh chóng đi vào thang máy ấn nút đi xuống, lúc cửa chuẩn bị đóng lại thì có một bàn tay chen vào muốn chặn lại thang máy gần đóng lại.
Tiếu Mịch Cầm sợ hãi, cơ thể phản xạ theo điều kiện trốn vào trong một góc nhìn cửa thang máy một lần nữa mở ra.
Sau đó một người đàn ông khoảng chừng , cao m, mặc một bộ đồ tây màu đen.
Đột nhiên Tiếu Mịch Cầm nhớ lại một câu chuyện đã từng nghe ở trường học: một cô gái sau khi tan làm tới bệnh viện truyền nước biển, sau đó lúc đi thang máy gặp phải một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.
Người đàn ông kia nói cho cô gái bệnh viện này thật ra sớm đã bị quỷ chiếm giữ, cho nên nhiều người ở đây trên thực tế đều là quỷ.
Cô gái không tin lời anh ta nói, bởi vì thấy thế nào cũng đều là con người, cô nghĩ người đàn ông kia chỉ đang bịa chuyện để hù dọa mình.
Nhưng người đàn ông kia lại rất nghiêm túc nói cho cô gái cách phân biệt hai loại người, sau đó cô gái duỗi tay tới trước mặt người đàn ông rồi nghe thấy gã chỉ vào sợi tơ hồng đỏ tươi trên cổ tay nói: “Con người sẽ không có sợi dây đỏ này.”
Nói xong trong thang máy truyền tới tiếng hét chói tai của cô gái…
Nghĩ tới đây Tiếu Mịch Cầm không dọa mà run, cả người không tự chủ được mà âm thầm lùi về sau.
“Cô đang sợ tôi?” Người đàn ông nhìn hành động của Tiếu Mịch Cầm mà lên tiếng hỏi.
“Không có, không có…” Tiếu Mịch Cầm bị người ta nhìn thấu suy nghĩ lắc đầu, nhưng cái cách lắc như trống bỏi thật sự đang bán đứng cô rồi.
Người đàn ông không cho là đúng duỗi một bàn tay tới trước mặt cô: “Chẳng lẽ cô đang sợ cái này?” Nói xong gã cuốn tay áo lên.
Sau đó khuôn mặt của Tiếu Mịch Cầm hiện lên sự sợ hãi, bởi vì trên cổ tay của người đàn ông kia đúng là có một sợi dây đỏ, nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy soi đỏ kia là từ máu tươi hình thành.
“A—-“ Giây tiếp theo từ trong thang máy truyền ra tiếng hét thảm thiết của Tiếu Mịch Cầm, ngay sau đó chất lỏng màu đỏ đang dần dần chảy qua thang máy đang đóng chặt cửa lại….