Dù đã biết bí mật của học sinh ưu tú – Mamiya Yuu, nhưng cuộc sống của tôi hiện tại cũng chẳng thay đổi quá nhiều.
Vẫn thức dậy trước 7 giờ, vẫn sốt sắng sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi học và mất khoảng vài chục phút hì hục đạp xe đến trường.
Nếu từ bãi đậu xe hướng mắt nhìn về phía lớp học, một khung cảnh tuyệt đẹp và ấm áp của nắng sớm bình minh vẫn sẽ như thường lệ dịu dàng ẩn hiện, dần dần bao trùm lên mọi giác quan của tôi.
Học sinh chúng tôi có rất nhiều cách khác nhau để tận dụng tối đa quỹ thời gian rảnh cho đến tiết sinh hoạt đầu giờ buổi sáng.
Người thì tụ tập tán gẫu với bạn bè, người thì quay cuồng với đống bài tập còn ắp lẵm, người thì chắc đêm qua học dữ quá hay sao nên giờ thiếu ngủ đến nỗi nằm gục mặt luôn xuống bàn.
À còn về tôi thì, đại khái là cứ ngồi giết thời gian bằng điện thoại di động thôi.
“Yoo, Akito. Mày mệt hả?”
Một giọng nói bỗng phát ra từ một nam sinh đầy sức sống.
Bất giác ngẩng mặt lên, ánh mắt của tôi đã va phải một cậu bạn sở hữu mái tóc màu nâu sẫm được cắt ngắn gọn gàng cùng đường nét khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo đang niềm nở mỉm cười nhìn tôi.
Nhìn cậu ấy cứ thân thiện, dễ mến kiểu gì... giống như một chú cún cưng ấy. Hình như đây có vẻ cũng là cách mà mọi người nhìn nhận về cậu ấy đúng không nhỉ.
Dù vậy, cả người cậu ta vẫn ngập tràn hào quang chói lọi của một Ikemen.[note51037]
Tôi đã trăn trở suy nghĩ mãi suốt cả buổi sáng tới giờ là tại sao con người lại bị đối xử bất bình đẳng đến thế.
Tôi không thể tin người như cậu ấy – Shishikura Natsuhiko lại chơi cùng với một tên mờ nhạt như tôi.
Nhân vật này nhìn chung là người tôi có thể xem như bạn thân sau khoảng nửa năm của năm nhất cao trung.
“...Natsuka. Chào buổi sáng. Trông tao mệt mỏi đến vậy hả?”
“Nhìn mắt mày cứ lừ đừ chả có tí hồn nào hết. À không, mà… tao cũng hiểu là bình thường mày nhìn cũng chẳng có tí sức sống gì cả.”
“Cái này đang khen hay đang chê tao đấy?”
“Thì tao chỉ nói sự thật thôi mà.”
Bụp bụp, cậu ta cười khẩy rồi vỗ vỗ vào lưng tôi.
Có lẽ cậu ấy chỉ định vỗ nhẹ nhẹ vài cái thôi, nhưng ai ngờ đâu nó lại khá đau đối với một cơ thể gầy yếu như tôi.
Nhưng cứ đập đập như vậy cũng chẳng tiếp được thêm miếng lửa nào cho tấm thân hao gầy này đâu.
Mà nguyên nhân rõ ràng là do chuyện xảy ra vào ngày hôm qua chứ đâu.
Sau giờ học chiều hôm qua.
Vừa đúng lúc quay lại lớp để lấy món đồ để quên, tôi đã chứng kiến cảnh học sinh ưu tú Mamiya Yuu vừa cởi đồng phục vừa chụp ảnh tự sướng… sau đó thì bị cô ấy đe dọa để giữ bí mật.
Tôi nghĩ sự kiệt quệ vẫn còn đọng lại và đang tra tấn tinh thần tôi.
“Đã bảo rồi cố mà rèn luyện thể lực đi Akito. Sao mày không thử chạy bộ đi? Có khi nó sẽ vực dậy tinh thần mày đấy.”
“Đừng đánh đồng một thằng mờ nhạt như tao với mày chứ.”
“Mày ấy... tự đi hạ thấp bản thân như vậy thì cũng có ích gì đâu!? Dù có hơi không được bảnh bao nhưng mày là một người có kỉ luật, nếu giờ mày thử thay đổi kiểu tóc hay dáng vẻ, phong cách một chút, tao cá là mày cũng sát gái lắm đấy. Chưa kể mày cũng hiền lành, tốt tính nữa...”
“Tao không có nói là tao muốn được gái vây quanh. Với lại, tao cũng không cảm thấy là bản thân được khen vì có nhân cách 'sạch đẹp'."
"Thì tính luôn cái nhân cách tuyệt vời ông mặt trời đó của mày vô mới đủ để thành một chàng trai thú vị chứ... tao rất buồn khi có quá ít người biết về con người thật của mày đấy."
Yoyoyo, trong khi sốc đến cạn lời trước thằng bạn đang nhiệt tình phô diễn kỹ thuật khóc lóc giả tạo, vờ vịt đồng cảm với hoàn cảnh của mình, tôi cũng ráng ngồi vắt óc suy nghĩ cách phản pháo lại sao cho xứng tầm với "màn trình diễn ba xu" của nó.
Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa lớp học đột nhiên bật mở! — Và nhân vật khởi nguồn cho mọi vấn đề của tôi đã chính thức xuất hiện.
Đập thẳng vào mắt tôi là một bộ đồng phục thanh lịch, chỉnh tề.
Không có một sự xộc xệch hay rối bời nào, ngay cả phong thái và biểu cảm cũng đều nho nhã, đoan trang "đến lạ".
Thong thả, ung dung sải từng bước một, cô ấy - Mamiya thản nhiên tiến lại gần rồi nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.
“Chào buổi sáng, Aisaka-kun.”Màn chào hỏi khéo léo cùng nụ cười mỉm dịu dàng của cô ấy đã trở thành một con dao chí mạng đâm thẳng vào tâm trí tôi, nghiễm nhiên đánh bay hết cái bộ mặt mờ ám, khó coi đã xui xẻo bị tôi phát giác vào ngày hôm qua.
Trong một khoảnh khắc cơ thể tôi bỗng chốc trở nên căng thẳng tột độ. Tôi chỉ đành cố trấn an bản thân để có thể bình tĩnh mà đáp lại "Chào buổi sáng."
Vừa dứt lời, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu có vẻ hài lòng, sau đó từ trong cặp lấy ra một quyển sách và bắt đầu đọc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi sự căng thẳng của tôi đang từ từ giảm dần thì…
“Chết cha quên làm bài tập toán rồi. Thôi tao đi xử lý nó đây...”
Natsu la toáng lên như thể vừa nhớ ra điều đó, cậu ấy quay lại chỗ ngồi trong khi vẫy tay với tôi “Gặp mày sau.”
Nếu đã nói như thế thì tôi cũng chẳng thể giữ cậu ta lại được. Tôi lại cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại của mình—và một tin nhắn được hiển thị ngay ngắn ở trên thanh thông báo.
Người gửi là... Mamiya Yuu.
Trong phút chốc, mặc dù đôi gò má bất giác vì bị hù cho hoảng đến mức đơ cứng lại, tôi vẫn tỉnh táo ráng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt để chắc chắn rằng không có con mắt nào hướng về phía mình, sau đó mới lấm la lấm lét vừa giấu điện thoại dưới bàn, vừa mở màn hình tin nhắn.
“Sau giờ học ngày hôm này cậu vẫn rảnh chứ?”
Một tin nhắn như thế được gửi đến máy tôi.
Nếu thử liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thứ tôi nhận được vẫn sẽ chỉ là nụ cười điềm nhiên, dịu dàng của cô ấy.
…Tôi thật không hiểu.
Muốn từ chối thì cũng đơn giản thôi, nhưng điểm yếu của tôi lại chính là đang bị Mamiya nắm thóp.
Làm phật lòng cô ấy ngay lúc này có lẽ không phải là một sự lựa chọn khôn ngoan rồi.
May mắn thay, tôi cũng không có kế hoạch gì sau giờ học cả.
Sau một hồi ngồi đấu tranh tư tưởng, tôi quyết định gửi lại tin nhắn.
“Cậu định làm gì?”
Cô ấy ngay lập tức trả lời lại.
“Đó là thú vui sau giờ học của mình thôi♪.”
Cậu là thứ quái quỷ gì thế, nhìn coi tôi bây giờ có khác gì chỉ vì cậu mà hình tượng bấy lâu nay của bản thân đang dần sụp đổ hết rồi không chứ… tôi hoảng hốt nhanh chóng nuốt lại những lời vừa bật ra rồi ôm đầu.
Thật không thể đọc vị nổi.
Não tôi trống rỗng như ngừng hoạt động vậy, và tôi thật sự không biết Mamiya muốn làm gì.
Vì cô ấy đã chỉ định rõ sẽ hẹn gặp nhau “sau giờ học” nên tôi nhất thời có thể đoán ra được việc mình sắp phải đối mặt chắc chắn là chủ đề gì đó liên quan đến bộ mặt đằng sau của cô ấy.
Nhưng cô ấy gọi tôi ra với ý đồ gì thì thật sự còn quá mơ hồ, không tài nào đoán nổi.
Trong lúc đang mải mê đắm chìm vào những suy nghĩ hỗn loạn, chất chồng, một tin nhắn khác lại được gửi tới.
“Nếu cậu không đến, mình sẽ phát tán bức ảnh đó đấy, cậu đừng có nhờn!!”
Nói thế thì chịu rồi.
Học sinh ưu tú cái gì chứ… nhìn có khác gì yêu nữ đội lốt người đâu.
Ngay từ đầu tôi đã không có quyền lựa chọn rồi.
Chừng nào còn nắm trong tay bức ảnh đó, tôi tuyệt nhiên không thể kháng cự lại được Mamiya.
Có thể dễ dàng triệt đường sống con người ta thế này, thứ “năng lực” mà cô ấy đang sở hữu đơn thuần là quá mạnh rồi.
Nếu giờ tôi la làng chạy đi báo cảnh sát thì liệu có thắng kiện nổi không nhỉ?
… Mà thôi, chắc thắng không nổi đâu
Mỗi việc xét nghiệm DNA trên bộ đồng phục cô ấy là đã phát hiện ra dấu vân tay của tôi rồi, đặc biệt đây còn có khả năng trở thành một bằng chứng khiến tôi gặp bất lợi nữa.
Nói ngắn gọn là, tôi của hiện tại vừa uất ức, vừa sốc đến độ cổ họng như nghẹn cứng lại, bất lực không thốt ra nổi chữ nào.
Cảm giác như mọi thứ sụp đổ hết cả rồi ấy.
“...Haizz.” - tôi yếu ớt thở dài.
Bây giờ mà có nhắn gì nữa thì cũng vô nghĩa mà thôi.
Chắc có lẽ tự bản thân tôi cũng đã "giác ngộ" ra được rằng làm gì thì làm cũng phải vác xác đến gặp cô ấy.
“Có chuyện gì thế Aisaka-kun? Nhìn cậu hình như không được khỏe thì phải…”
Mamiya thậm chí còn không biết suy nghĩ của tôi… À không, hẳn là cô ấy phải biết đấy nhưng lại cố tình phớt lờ chúng, xong rồi bây giờ lại điềm nhiên cất tiếng hỏi han như thể đang lo lắng cho tôi lắm vậy.
Biểu cảm của cô ấy khi chăm chú nhìn vào khuôn mặt tôi như đang cố gắng trưng bày ra cái bộ dạng quan tâm, săn sóc người khác, như đang ráng diễn sao cho khớp với "câu thoại" vừa mới "lỡ" thốt ra vậy… Chưa hết, tôi nhận ra rằng sâu trong đôi mắt long lanh màu hạt dẻ ấy còn ẩn chứa một sự thích thú không thể che giấu nổi, một sự phấn khích, hưng phấn khó tả.
Cái bộ mặt dễ biến hoá này, thật là chỉ có tôi có thể nhìn ra thôi. Tôi phải làm sao cho mọi người thấy mới được.
…Cô gái này đúng là giỏi giả nai quá đi.
Cậu không cần phải gồng mình để làm một học sinh ưu tú đến vậy đâu, ít nhất là trước mắt tôi.
“...Ừm, tôi không được khỏe. Nhờ cậu mà long thể nay bất an rồi đó.”
“Thật vậy sao? Vậy nếu về nhà thì ráng mà nghỉ ngơi đàng hoàng đi nhé!”
“Ờm biết rồi mà…”
Vì đến bây giờ thì tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu để mà đưa ra câu trả lời đàng hoàng tử tế nữa nên chỉ buột miệng nói bừa vài câu thôi, nhưng Mamiya thì cứ mặc nhiên trưng ra bộ dạng tận tâm tận lực như lo lắng cho tôi ấy. Và cứ như thế, tâm trí tôi dần bị nhấn chìm trong mớ cảm xúc phức tạp và đành ngậm ngùi nếm trải mùi vị của sự rối bời, hỗn loạn khó tả.
Trời ơi chắc tôi sắp phát điên mất thôi… Làm ơn đi, đã ác thì ác cho tới luôn, đừng có giả nai như thế trước mặt tôi nữa. Sự quan tâm chết tiệt đó là thật hay giả bây giờ tôi cũng không phân biệt nổi luôn rồi. Cứ lật mặt như lật bánh tráng như thế làm sao mà đỡ được chứ. Làm người xin hãy chọn một nhân cách thôi trời ạ!!