“A, cậu đang nhìn nó, phải không?”
“Tôi… tôi không có nhìn!”
“Xạo quá nha. Mình cố tình để cho cậu thấy đấy. Thôi nào, đừng có chối nữa. Nhưng quan trọng hơn là... cậu thấy sao? Cảm giác khi được nhìn thấy quần lót của một cô gái ấy?"
“Tôi yêu cầu cậu dừng ngay cái việc dâm dục quá đà này lại.”
“Cứ trung thực với cảm xúc của mình đi. Vậy thôi giờ, cậu chụp cho mình liền nhé.”
“...”
Chẳng cần nghĩ nhiều tôi cũng biết, cô ấy đơn giản chỉ đang muốn trêu chọc tôi mà thôi, nhìn cái điệu bộ và giọng nói ấy cũng đủ hiểu rồi.
Tôi bực mình cái cách cô ấy nhìn thấu lòng tôi, đồng thời cảm thấy xấu hổ khi bị cho là bất lực khi bản thân chẳng thể nào rời mắt khỏi cô ấy.
Đôi chân thon dài đầy quyến rũ toát lên vẻ huyền bí qua chiếc quần tất màu đen. Đôi môi kiều diễm cùng hàng mi cong khiến cho bao người say mê.
Trên chiếc bàn học thường ngày của bọn học sinh chúng tôi, cô ấy thản nhiên yêu kiều đặt bờ mông căng tròn của mình lên, nhẹ nhàng cởi bỏ đi chiếc giày vướng víu đang mang, từ từ để lộ từng ngón chân mảnh mai trắng nõn. Chiếc quần lót xanh nhạt cứ thế khuất ẩn khuất hiện sau lớp váy ngắn đen mỏng manh, đầy quyến rũ.
Nó khêu gợi đến mức tôi vô thức dán chặt mắt vào đó, và trước khung cảnh đầy kích thích như này, cơ thể, nhịp tim tôi cứ sôi sục cả lên. Ngọn lửa hừng hực ấy như muốn thiêu đốt cả tâm trí tôi, chỉ chực chờ mỗi giây phút không kìm chế nổi nữa mà đua nhau trào hết ra ngoài.
Biết sao được, con trai mà, nếu có thể nhìn, tôi chắc chắn sẽ nhìn, sẽ ngắm nghía thật kĩ, sẽ mân mê từng chút một.
Huống chi cô gái đó lại chính là Mamiya Yuu, một học sinh ưu tú xinh đẹp bậc nhất trường.
Và tôi thật sự cũng rất muốn xem thử, cô nàng đáng yêu ấy sẽ mặc chiếc quần lót ra sao…
Cứ như thế… buổi chụp hình đầy khêu gợi của nữ sinh Mamiya Yuu trong lớp sau giờ học bắt đầu.
Vừa trầm tư suy nghĩ về nguồn cơn sự việc trước mắt, tôi vừa nhớ lại câu chuyện sau giờ học ngày hôm qua.
■
Tôi—Aisaka Akito khi trở lại lớp học để lấy món đồ để quên, đã thấy một cô gái mặc đồng phục mùa đông chụp ảnh tự sướng bên cửa sổ dưới khung cảnh hoàng hôn của bầu trời mùa thu.
Cô ấy chỉ khoác độc một chiếc áo vest mỏng.
Cô vừa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vừa cởi đến chiếc cúc áo sơ mi thứ hai làm lộ ra bộ ngực khủng của mình.
Có lẽ do chưa vừa ý với góc chụp, bàn tay cầm điện thoại của cô ấy cứ di chuyển liên tục.
Tôi đương nhiên biết việc cô ấy học cùng lớp.
Mamiya Yuu, bạn học ưu tú điềm tĩnh bàn bên với thành tích học tập xuất sắc.
Một cô gái với mái tóc dài, đường nét khuôn mặt cân đối, và nếu hỏi những học sinh nam trong lớp cô ấy có dễ thương hay không, họ sẽ trả lời lại là dễ thương.
Tuy nhiên Mamiya luôn tỏa ra một phong thái như hoàn toàn không hứng thú với chuyện yêu đương.
Mamiya, người mà với bất kì ai cũng cư xử lịch sự, chưa một lần làm khuôn mặt chán ghét cho dù có được nhờ vả điều gì, một học sinh kiểu mẫu, thế mà tại sao chuyện này...?
Ngạc nhiên trước cảnh tượng không thể ngờ, tôi vừa vô thức dừng lại, vừa chìm vào suy nghĩ, và ánh mắt tôi chạm phải cô ấy, người mà chắc chắn đã đang chụp ảnh.
A, bị phát hiện rồi.
Khoảnh khắc nhận ra mình bị lộ, cô ấy nhìn về phía tôi—một cảm giác run rẩy chạy dọc sống lưng tôi.
Dù cho tôi có muốn chạy trốn, vì một lí do nào đó mà đôi chân tôi không thể cử động.
“...Tại sao Aisaka-kun lại ở đây?”
“Aa thì à, ừm, tôi đến lấy đồ để quên.”
“À...vậy à...”
Vừa nở một nụ cười nhạt, Mamiya vừa đến gần tôi.
Vì chưa cài lại cúc áo đã cởi, tôi có thể nhìn thấy chiếc áo lót ren trắng cùng khe ngực mà bình thường bị ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi của cô ấy.
Tôi đã nghĩ điều gì đó ngoài sức tưởng tượng, để rồi đành bối rối vội vàng đưa ánh mắt và tâm trí đang bị thu hút của mình sang chỗ khác.
Tuy nhiên, có lẽ Mamiya đã nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy đưa tay lên miệng cười khúc khích.
“Mình sẽ không đến nỗi tức giận dù cậu có nhìn đâu. Thì tại vì cậu là đàn ông mà. Đâu thể nào làm khác được, đúng không.”
“Vậy thì che nó đi. Nhìn hại mắt quá.”
“Yêu cầu này không thể thực hiện được đâu. Mình đã bị cậu làm gián đoạn giữa chừng mà.”
“Cậu đã làm gì vậy?”
“Cậu nhìn rồi mà không biết à? Mình chụp ảnh tự sướng thôi.”
Cô ấy nói như thể đó là điều hiển nhiên, nhưng làm gì có chuyện tôi đồng ý được.
Cô ấy bình thường nói chuyện đàng hoàng lịch sự lắm, nhưng bây giờ lại dung tục đến lạ.
Nhưng mà... hẳn là phải có lí do nào đó để cởi đồng phục trong lớp và chụp ảnh tự sướng chứ?
Chắc là không có chuyện một học sinh ưu tú trong học tập lại là một người thích khoe hàng đâu ha.
“Ừm mà, chắc chắn có lý do đúng không? Nhưng trước khi tụi mình bàn về chuyện đó...”
Mamiya lấy tay tóm lấy cổ tay phải tôi. Sau đó…
“Bằng cách này, cậu không thể chống cự lại mình được nhé!”
Cô ấy giữ nguyên gương mặt tươi cười dịu dàng và đặt tay tôi lên ngực cô ấy.Qua lớp áo mỏng đó, toàn bộ lòng bàn tay tôi cảm nhận được một sự mềm mại khó tả.
Sự mỏng manh của Mamiya cùng hơi ấm cơ thể và da thịt mềm mại.
Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, đầu tôi trở nên trống rỗng.
Điều kéo những suy nghĩ rời rạc của tôi lại là âm thanh lách tách của máy ảnh.
“Ừm, hình đẹp đấy. Khuôn mặt Aisaka-kun cũng vào đây rồi nhỉ? Biểu cảm của cậu cứng nhắc ghê!”
Thế quái nào lại...? Có thể thấy được trên màn hình điện thoại là khuôn mặt tôi và bộ dạng bàn tay đang sờ vào ngực Mamiya được ghi lại hẳn hoi.
Dường như không thể có lời giải thích cho chuyện này, với một bức ảnh bắt gặp tại trận không thể thuyết phục hơn.
Cảm giác như có thứ gì đó đang rời khỏi cơ thể bỗng ập tới khiến tôi một chữ cũng không thốt ra nổi.
“...Ể, mình làm cậu sợ quá rồi hả. Xin lỗi xin lỗi, cậu không cần phải sợ đến thế đâu. Chỉ là nếu Aisaka-kun giữ bí mật, mình cũng sẽ làm điều tương tự.”
Thật vô lí.
Mặc dù tôi chỉ đơn thuần là đến lấy đồ để quên… nhưng mà tại sao lại thành ra bị đe dọa vậy chứ.
Hơn nữa, tôi không thể chống đối hay giành giật lại bằng chứng gây bất lợi tuyệt đối cho mình.
Tôi bỗng chốc nghi ngờ rằng cô gái trước mắt khác với người gọi là Mamiya Yuu mà tôi biết.
“Tôi nghĩ mình không làm điều gì sai.”
“Chạm vào ngực của một cô gái không phải việc làm sai trái sao?”
“Cậu đã ép tôi chạm vào đúng không!?”
“A, cậu ồn ào quá. Nếu cậu làm ồn đến như vậy, ai đó sẽ đến đấy?”
“Chậc.”
Tôi vội kiểm tra hành lang, nhưng một tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Từ sâu trong lòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay phắt khuôn mặt "không phải vậy" về phía Mamiya.
“Đến lúc nên buông tay tôi ra rồi đấy.”
“Hửm, cậu không muốn sờ nữa à?”
“.....”
“A, đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ sao.”
“Im miệng đi. Đừng có coi thường lý trí của một nam sinh cao trung.”
“Cậu đang chịu đựng à. Giỏi lắm, giỏi lắm.”
Đây đang là đỉnh điểm tuổi dậy thì của một nam sinh trung học, còn chưa kể, nói về những tên ế không có ai thích, cơ hội thế này hẳn là không nhiều.
Tận hưởng hết mình từng giây phút một... tôi không hẳn là không nghĩ như thế, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ chỉ có những gã có bản lĩnh rất lớn mới có thể suy nghĩ được như vậy.
Mamiya thả cổ tay của tôi ra, cô ấy thu tay lại và lùi về sau hai bước.
“Dù cậu có cảnh giác nhưng không phải cũng vô ích sao? Vì mình đã chụp ảnh rồi mà.”
“...Đúng vậy đó, chết tiệt.”
“Bởi vậy cho nên, chuyện là như thế đó, giờ ta nói chuyện một chút nhé. Tại sao mình lại làm việc này...cậu muốn biết đúng không?"
Mamiya ngồi vào chiếc ghế ở gần đấy.
Tôi miễn cưỡng lấy ghế từ chỗ khác và ngồi đối diện với cô ấy.
Trong lúc đó, Mamiya cài lại cúc áo đã cởi, đồng thời xỏ lại tay áo vào chiếc vest mỏng đang khoác.
Một Mamiya luôn ưu tú, ngoan hiền với bộ đồng phục không một chút xộc xệch như thường lệ lại xuất hiện.
Dần dần ở nơi đó, ngoại hình và dáng vẻ mà tôi từng thấy trong kí ức lại ồ ạt hiện lên.
Đây thật sự… là cùng một người sao.
“Cậu nghi ngờ à?”
“Nếu buộc phải nói, tôi đã mong chờ một người khác. Sẽ tốt hơn nếu đây chỉ là một giấc mơ. Một giọng nói khác, một dáng vẻ khác của cậu.”
“Không may đó là sự thật. Mình thường xuyên thay đổi giọng nói và hình ảnh của mình. Nhưng quan trọng hơn là, tại sao sau khi sờ vào ngực mình thì cậu lại có thể nói là tốt hơn nếu đó chỉ là giấc mơ chứ?”
“...Ừ đúng là như vậy đó. Còn... cái lý do chụp ảnh trong tình trạng thế kia của cậu là gì?”
Khi tôi đưa ra câu hỏi từ tận đáy lòng mình, Mamiya cho tôi xem màn hình điện thoại của cô ấy.Ở đó có một tài khoản SNS được đăng ký với biểu tượng là bức ảnh một bộ đồ lót xuyên thấu gợi cảm.
Tuy là không chụp mặt, nhưng tôi biết cái danh xưng đó chỉ là một vỏ bọc tạm thời khác.
Với một nụ cười hư ảo mà không bao giờ có thể đặt tên.
"Mình, thường được gọi là 'cô gái sở hữu tài khoản bí mật'." [note50542]
Học sinh ưu tú của lớp - Mamiya Yuu đã tự mình thừa nhận bí mật của cô ấy.