Yuusha-sama No Oshishou-sama

chương 8: suy nghĩ từ bốn năm trước (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Leticia Von Mavis, Dũng sĩ.

Khi chỉ mới mười tuổi, nàng được các nhà tiên tri chỉ điểm là Dũng sĩ, và cùng với ba người bạn nổi tiếng của mình, Kiếm Thánh, Thánh Nữ và Đại Hiền Nhân, họ đã trải qua một cuộc phiêu lưu để đánh bại Ma Vương.

Nàng mang sức mạnh tương xứng với tư cách Dũng sĩ, và cả pháp lực đáng tự hào.

Với kiếm thuật vượt qua cả Kiếm Thánh, kiếm thuật mang cho nàng danh hiệu ‘Công Chúa Thần Kiếm’.

Trải qua rất nhiều chiến trường, cứu được nhiều thành phố và quốc gia, cuối cùng nàng đã đánh bại Ma Vương.

Kỳ công của nàng khiến cư dân khắp lục địa, kể cả các quý tộc không liên quan của các quốc gia, vui mừng.

Nhiều quốc gia và các chủng tộc đã đi điều tra Tân Đại Dũng sĩ này.

Bên cạnh các quan chức và quý tộc, báo chí của từng quốc gia thu thập thông tin về nàng.

Kết quả là, các tờ báo đã in hình ảnh của Leticia, và mọi người đều ngạc nhiên và bị quyến rũ.

Vì nàng là Dũng sĩ sở hữu sức mạnh vượt bậc, nhiều người không thể chỉ xem nàng là cô gái 14 tuổi.

Chỉ với ngoại hình đặc biệt của mình, nàng mang hào quang yêu kiều.

Theo những người xung quanh, bất cứ ai gặp nàng đều cảm thấy một điều gì đó đặc biệt về nàng.

Danh tiếng của nàng lan khắp lục địa, đôi khi đến mức thờ phụng như một nữ thần. Nàng là một huyền thoại sống.

Ngay bây giờ, kẻ được gọi là ‘Thân cận nhất với Thần’, Dũng sĩ Leticia...

“Leti, vậy em ở đó à.”

“Etto, ừm... Đã lâu rồi mới gặp Onii-chan, em rất hạnh phúc!”

“Được rồi, được rồi, giờ ngồi xuống đã nào.”

“…Vâng.”

Nàng hiện đang thất vọng, đang ngồi ở tư thế seiza*, trước mặt Wynn, người có một sợi gân nổi trên trán.

*seiza: quỳ gối

Với mái tóc vàng buộc phía sau đầu, nàng yếu ớt cúi mặt.

“Này, đứa trẻ ở đây giống cái đứa hôm qua sao? Tôi không nhận ra hôm qua, nhưng người có phải Leticia-sama không!? Tại sao người lại ở trong phòng này? Và vì lý do gì, tại sao người lại phải quỳ!?”

Đó là Locke đang hoảng sợ trước mắt hai người này.

Cậu ta đang nhìn đi nhìn lại giữa Wynn dang khoanh tay lại, và Leticia đang trong tư thế seiza.

“Etto... Tôi có nên chuẩn bị trà đen không?”

“Bình tĩnh, Locke. Sắp tới bữa sáng rồi.”

Locke đang vội vã chuẩn bị chạy đi trong bộ đồ ngủ của mình để lấy trà từ phòng ăn tập thể, đã bị Wynn chặn lại.

“Etto ... Locke-san? Làm ơn, không phải lo đâu.”

Leticia đang quì gối chào Lete với nụ cười bối rối. Bokon!

“Aah. Sao lại Leticia-sama trong kí túc xá của chúng ta!? Tại sao cô ấy đang quỳ!? Tôi không hiểu! Giải thích đi!!” Locke hét lên.

“Thế sao? Lần đầu tiên cậu gặp Leti à? Cậu không biết em ấy sao?”

Locke nghe được câu hỏi gây tổn thường từ Wynn lãnh đạm.

Nhìn gần hơn, mặt của Locke đang nhỏ lệ.

“Với những người đọc báo, không ai mà không biết cô ấy!”

“Maa, bình tĩnh lại đi.”

“Hay đúng hơn, tại sao Leticia-sama lại quỳ gối ở đó!? Ai đó, ai đó làm ơn giải thích cho tôi!”

Sau khi bị Locke bắt lấy, Wynn nhìn Leti.

“Ừm... tới đây.”

Đứng khỏi giường, Wynn mời Locke tới cửa sổ.

Trong lúc chú ý đến Leticia đang quỳ, cậu ta đứng cạnh Wynn.

“Hở? Cái gì thế này?”

Locke nhìn ra ngoài cửa sổ và- như thể một cơn bão vừa đi qua. Lá rải rác khắp nơi, và những cành cây vươn vãi.

“À, đáng lẽ là buổi sáng luyện tập như mọi hôm, nhưng...”

Wynn nói với Locke ngạc nhiên về những sự kiện đã xảy ra trong khi cậu đang ngủ vào buổi sáng.

-

“Onii-chan!”

“Na... Le-Leti !?”

Kiếm khí rất khốc liệt.

Nhảy ra khỏi bóng tối của tòa nhà, người thực trong trí tưởng tượng Wynn xuất hiện.

Leticia vung thanh gươm theo chiều ngang.

Kiin!

“Geh...”

Cậu ngăn đòn bằng thanh kiếm, nhưng cậu cần dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình để ngăn lại.

Áp lực gió từ đòn đánh của nàng hất bật Wynn, nhưng cơ thể cậu vẫn có thể chịu được cú đánh.

Wynn trông mảnh mai, nhưng đó là do sự luyện tập của cậu từ khi còn nhỏ làm săn chắc cơ bắp, nên cậu nặng hơn mình tưởng.

Wynn không bị thổi bay bởi lực tấn công, nhưng cậu tự hỏi, “Sức mạnh ở đâu trong cánh tay mảnh mai của Leti thế?”

Bằng cách nào đó, cậu có thể tránh được đòn đánh của Leticia.

Tại đó, trong khu vực nhỏ bé đó, họ trao đổi những đòn đánh.

Chống lại những đòn công kích chóng mặt của Leticia, đôi khi đâm, đôi khi chém, cậu tránh khỏi những đòn đánh mạnh trong khi tìm kiếm cơ hội để phản công.

Wynn chỉ có thể chịu thủ, và không thể phản công.

“Em trở nên mạnh hơn từ lần cuối anh gặp em đó!”

“Anh cũng vậy, Onii-chan. Không có nhiều người có thể dồn ép em đến mức này, biết chứ?”

Leticia mỉm cười trong khi vung kiếm.

Nàng có một nụ cười tự mãn trên mặt.

Nàng vẫn chưa tung hết sức

Trên thực tế, mỗi đòn đánh của nàng có thể nhanh hơn.

Như thể nàng không có giới hạn...

Wynn vẫn tiếp tục chờ đợi cơ hội của mình.

Việc chặn đòn công kích của nàng khiến tâm trí cậu căng thẳng.

Nếu Wynn mất tập trung trong một khoảnh khắc, cậu sẽ bị hạ gục trong chớp mắt.

Do đó, cậu nhắm vào thời điểm mà Leticia đã thực hiện một bước đặc biệt để tấn công-

Kiin!

Cậu lợi dụng đòn đánh của nàng để lùi xa.

Điều chỉnh hơi thở, cậu nhìn chằm chằm vào Leticia.

“Leti.”

“Sao thế, Onii-chan?”

Cuối cùng cũng có được một cơ hội-

Cậu giữ kiếm trên hai tay rồi từ từ hạ xuống, cùng lúc tiếp cận Leticia.

Leticia cũng giữ thanh kiếm của mình trong cả hai tay và hạ xuống, đặt câu hỏi hành động của Wynn.

“Ừ thì…”

“Vâng?”

Đặt tay trái lên trán, cậu từ từ nhìn quanh.

“Em... Em sẽ làm gì về chuyện này đây?”

“Ah...”

Ánh mắt của Wynn nhìn vào những chiếc lá trên mặt đất, và những nhánh cây gãy gây ra bởi thanh kiếm của Leticia.

Sau đó, Wynn và Leticia kết thúc việc luyện kiếm của họ bằng cách cầm một cây chổi, và dành một giờ quét.

-

“... Và đó là những gì đã xảy ra sáng nay.”

“... Ah, ờ... Tớ có thể nói gì đây...?”

Với khuôn mặt không nói nên lời, Locke nhìn vào Leticia quỳ gối.

Do ký túc xá được tận dụng từ cung điện, có rất nhiều pháp sư bảo vệ tại chỗ.

Vì hiện nay nó được sử dụng như là một trường học, một lớp cách âm đã được thêm vào.

Không giống như khi nó là một cung điện, bây giờ những đứa con quý tộc sống ở đó. Do cơ không ai dậy sớm trừ Wynn đang luyện tập đặc biệt, nên những khiếu nại về tiếng ồn từ việc luyện tập của cậu thường đến với nhà chức trách.

Do là không có thiệt hại cho ký túc xá, và một vài người biết ai đã gây ra sự hỗn loạn, không vấn đề gì cả... ngoại trừ mấy cái cây.

“Thiệt tình...”

Wynn đang đứng trước mặt Leticia với hai tay khoanh lại.

Leticia đang nhìn Wynn với đôi mắt hếch thực sự giống như một cô gái tuổi của nàng.

Như vậy, Wynn bắt đầu nói.

“Nè... Tại sao em lại đột nhiên tấn công anh?”

“Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau, đúng chưa nè? Em muốn Onii-chan nhìn thấy sức mạnh của mình.”

“Dù là như vậy, em cũng không được đột nhiên làm chuyện liều lĩnh như thế biết chưa!?”

“Ư...”

Với những lời khiển trách sắc bén của Wynn, Leticia chùn vai.

“Ngay cả khi kỹ năng của em đã được cải thiện rõ rệt, em vẫn không để ý xung quanh của mình chút nào đúng không?”

Từ đó, lời mỉa mai dài của Wynn bắt đầu- để rồi Locke phải nói, ‘Thế là đủ rồi’, ngưng cậu sau nửa giờ.

Nghe lời Locke nói, Leticia đang quỳ trong khi ngẩng đầu, nhìn lên Wynn.

“Na, Leticia-sama đã hối lỗi rồi.”

Với những lời của Locke, Leticia đã đồng ý với ‘mhmm’.

Với vẻ mặt ngấn lệ, hình bóng Dũng sĩ đã hoàn toàn biến mất.

“À, do Locke nói như vậy, và vì đã gần đến giờ ăn sáng...”

“Un, em đói.”

Khi dấu hiệu đầu tiên cho thấy bài lên lớp của cậu kết thúc, Leticia ngay lập tức nghĩ đến cơn đói của mình.

Đây hẳn là do cuộc tập kiếm của họ.

Ngay cả Dũng sĩ cũng đói.

Do trong tự thế seiza một lúc lâu, Leticia đứng lên không vững.

“Hora.”

“Nn, cảm ơn.”

Leticia cười vui vẻ với Wynn đang giúp đỡ cô.

“Nhân tiện…”

Locke gọi hai người.

“Sao Wynn thân thiết với Leticia-sama thế?”

“Tại sao hả? Là vì bọn em là bạn thời thơ ấu.”

Leticia vẫn không vững bước, trả lời.

“Trước khi Leti rời đi cách đây bốn năm, bọn này luôn bên nhau. Em ấy là bạn thân của tớ.”(Claus: lại friendzone à?)

“Bạn thân...”

Trong giây lát, gương mặt của Leticia tối lại, và nàng lẩm bẩm, nhưng Wynn và Locke không nghe thấy.

“Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng bọn tớ sẽ gặp lại nhau, nhưng bây giờ em ấy đã trở lại.”

“Trở lại?”

“Cô ấy trở lại từ cuộc chinh phạt Ma Vương đúng không?” Locke xen vào.

“Mà, suy cho cùng thì em là con gái của quý tộc. Nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng em sẽ kết hôn đi lúc mười tuổi. Nhưng Leti, em vung kiếm như thế ở gia đình mới của mình ư, ổn chứ? Có vẻ em đã gặp một kiếm sư giỏi ở đó, nhưng em biết đấy, đó chính là lý do em bị đuổi về đúng không?”

Về cơ bản thì Wynn chỉ làm việc và đào tạo sau giờ học, để trả học phí của mình.

Vì vậy, trong trường học, cậu, là thường dân, chỉ biết vài người nhất định, bao gồm cả Locke.

Do đó, Wynn không biết sự thật.

Ít nhất, cậu biết rằng Dũng sĩ đã đánh bại Ma Vương, nhưng cậu chưa bao giờ nghe thấy tên của Dũng sĩ.

Hơn nữa, chưa bao giờ thấy tờ báo của những người giàu có (Locke đã đọc tin tức khi ở nhà của cha mẹ mình trong kỳ nghỉ), thật tự nhiên là cậu không nhìn thấy chân dung của Dũng sĩ.

Leticia và Locke thì không nói nên lời.

Đối với Leticia, đó là vì nàng bị hiểu nhầm là đi kết hôn tới một nơi xa.

Đối với Locke, đó là vì cậu ta vô cùng ngạc nhiên bởi sự thiếu hiểu biết của Wynn.

Vì thế, cậu ta suy xét thái độ của Wynn đối với Leticia một lúc trước.

‘Mà, trong một số trường hợp thì câu ngu si hưởng thái bình là đúng... Cơ mà, dù cho Wynn biết rằng Leticia là Dũng sĩ, thái độ của cậu ta cũng sẽ không thay đổi đâu,’ Locke nghĩ.

---

Claus: Mình hiện đang đi làm thêm cho nên thời gian dịch của mình là lúc tối muộn, mà đó lại là lúc mình cực kỳ mệt mỏi do đó có thể bản dịch sẽ có chỗ sai chính tả, câu cú lủng củng, dùng từ bậy bạ, nhiều khi sai nghĩa, v.v nên nếu thấy chỗ sai hay gì đó tương tự thì xin báo cho mình để mình chỉnh sửa lại (cái này chương trước mình cũng có nói), cám ơn.

Truyện Chữ Hay