Sau năm ngày, chuyến diễu hành của quân đội Hoàng gia với 500 hiệp sĩ đến khu vực được báo cáo là kẻ địch xuất hiện.
Đừng nói là chạm trán kẻ địch, họ thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của chúng.
Hơn nữa, mỗi khi trinh sát phát hiện dấu hiệu kẻ địch, khi họ cưỡi ngựa đến nơi, không chúng biến mất không tung tích.
Bất kể họ di chuyển nhanh như thế nào sau khi nhận được báo cáo của các trinh sát, họ không bao giờ tìm gì. Họ cứ lập lại chuyện đó, dù tinh thần và lòng nhiệt tình của họ cao như thế nào, nhưng sự mệt mỏi đã lan rộng khắp quân đội.
Ban đầu, đoàn quân được hình thần bằng cách chọn một số hiệp sĩ từ lực lượng chính của Hiệp sĩ Đoàn. So với lực lương chính, từ thì tinh thần của họ đã có vấn đề.
“... Này, lần này, dấu hiệu được tìm thấy ở phía đông.”
“Không phải lần trước là phía tây sao? Mấy tên trinh sát ấy đang làm cái quái gì thế?”
“Có phải tụi nó lại nhầm nữa không?”
Mỗi lần một lệnh huy động được thông qua, mọi người bắt đầu phàn nàn.
Tuy nhiên, họ không thể không tuân theo lệnh huy động.
Để lại đoàn xe vận chuyển để đóng gói lều của họ, họ bắt đầu lên ngựa ngay lập tức. Tuy nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên, khi họ đến địa điểm, không thấy tên địch nào, dường như chỉ có dấu vết của một quân đội ở đó.
Họ đã đổ lỗi cho đơn vị trinh sát tìm ra những dấu vết, nhưng vì họ thực sự tìm thấy dấu vết của kẻ thù, đơn vị trinh sát đã gửi người trở lại đơn vị chính để báo cáo kết quả của họ.
“... Tinh thần của quân ta đã giảm đáng kể.”
Royce và Kelvin đang ở trong lều của họ.
Kelvin đã trở lại từ việc kiểm tra toàn bộ trại, trong khi Royce lướt qua các giấy tờ rải trên bàn làm việc, không chạm vào thức ăn của mình.
“Đêm qua hẳn khó khăn để ngăn hỗn loạn.”
Kelvin lắc đầu, nhún vai với những lời đánh giá cao từ Royce, và đặt thanh kiếm lên tường của lều.
“Nếu đoàn quân tiếp tục không gặt hái được gì, thì đành chịu thôi.”
Khi mệt mỏi lây lan, kỷ luật trong quân đội sụt giảm.
Cho dù họ bỏ ngày hay đêm, tất cả đều thành chậm chân, do đó họ bắt đầu cằn nhằn trong bất mãn, và các hiệp sĩ từ quý tộc hay tước hiệp sĩ bắt đầu chỉ trích các thường dân lần nữa.
Trong quân đội, họ bắt đầu bắt nạt các học sinh
và hiệp sĩ yếu hơn, và những cuộc cãi vả nổ ra. Các thành viên của trung đội Royce cũng tham gia vào một sự kiện như vậy vào đêm trước, nhưng Kelvin, như trước, đã can thiệp.
“Như ngài lo sợ, tinh thần đã hạ xuống. Và sự bất mãn của họ trở thành mục tiêu của mối liên kết yếu này. Lý do là sự phân chia sâu sắc giữa các quý tộc những kẻ mang tước hiệp sĩ, và những thường dân.”
“Đặc biệt là vì tất cả các sĩ quan của quân đoan này, từ Chỉ huy tới các trung uý, chẳng có lấy một quý tộc chính thống. Toàn là quý tộc yếu. Vâng, tôi cũng lường trước rồi, nhưng ...”
Royce mời Kelvin ngồi, sau đó lau mồ hôi trên trán bằng khăn tay trong khi sắp xếp giấy tờ rải khắp trên bàn làm việc của mình, và lấy ra một mảnh pha lê nhỏ từ túi ngực.
“Có phải ngài đang trò chuyện không?”
“Ổn rồi. Vừa nói xong.”
Pha lê Ma thuật Giao tiếp là tinh thể thấm nhuần ma thuật, sau đó chia thành hai phần. Những người giữ các phần tương ứng sẽ có thể nói chuyện với nhau. Đó là một mặt hàng bí mật hàng đầu, nhưng cũng rất đắt, vì vậy nó không được lưu thông rộng rãi. Thông thường, chỉ có những chỉ huy quân đội và các VIP của đất nước sẽ được phép sở hữu những công cụ như vậy.
“Các cuộc đàm phán diễn ra tốt đẹp. Đối với bên kia, cuộc thảo luận này phải là một phép màu với họ.”
“Ra vậy. Nhờ đó, ngài đã có một con bài tẩy.”
“Tôi sẽ dùng mọi thứ có thể. Dĩ nhiên là phải nhắm vào điểm yếu của họ rồi.”
Royce uống một tách trà mà Kelvin đưa cho mình, và sau đó lấy một miếng bánh mì là bữa tối đã nnguoioj.
“Không ngon. Khẩu phần quân sự không phải là để thưởng thức, nhưng thứ này thật tởm. "
Nhăn nhó, Royce ngâm bánh mì cứng vào súp lạnh, rồi nhai tiếp.
Ngồi trước mặt ông, Kelvin mỉm cười cay đắng, và húp một thìa súp nguội của mình.
Súp nấu từ thịt gà và đậu, nhưng khá nhạt.
“Có vẻ như nguồn cung quân sự đang bị buôn bán bất hợp pháp. Không có cách nào mà không có bất công ở Đế đô hiện tại.”
Cũng đáng nghi là liệu ngay cả số lượng thức ăn trong khẩu phần có đạt được tiêu chuẩn quân đội hay không.
Royce và Kelvin ngồi đó, ăn trong im lặng, khi đột nhiên, một tiếng hét giận dữ đã được nghe bên ngoài lều. Tuy nhiên, một cuộc cãi vả khác có lẽ đã nổ ra.
Kelvin chuẩn bị đứng lên, nhưng Royce giơ tay lên ngăn lại.
Ông đánh giá rằng, bằng cách nào âm thanh của sự hỗn loạn đã đến, những người dưới quyền của họ không tham gia.
Không lâu sau đó, họ nhận ra tiếng la hét của các trung uý khác, và sự náo động dần dần sụt giảm.
“Thành thật mà nói, tôi cũng phản đối thường dân trở thành hiệp sĩ.”
Royce lầm bầm.
"Chiến tranh nên được đảm nhận bởi quý tộc chúng ta và các hiệp sĩ có kinh nghiệm, chứ không phải bởi thường dân. Con người chỉ nên làm việc và sống hạnh phúc với gia đình, dành thời gian yên bình.”
“Ngài đang đề cập đến Hiệp sĩ Tập sự Wynn?"
"Tôi thực sự hạnh phúc khi quần chúng ngưỡng mộ hiệp sĩ rất nhiều. Tương tự như vậy, cậu ta đã luôn luôn ngưỡng mộ các hiệp sĩ này ... nhưng thường dân không cần phải tham gia vào việc giết người như các hiệp sĩ.”
Cầm chén súp, Royce rời khỏi lều, và nhìn theo hướng các cấp dưới. Mặc dù đám cháy trại đã được thắp sáng khắp trại, Royce đã không thể nhìn thấy lều mà các thuộc hạ ông ở.
Ông đã kiểm tra lều của họ một vài lần, và mặc dù đã nhìn thấy những hiệp sĩ xung quanh cằn nhằn trong bất mãn, Royce không nhìn thấy những dấu hiệu như thế từ các cấp dưới của mình.
Họ phải chịu đựng quá nhiều khiêu khích từ các hiệp sĩ khác.
Mặc dù không khí căng thẳng, Wynn và Locke vẫn bình thản. Ngay cả khi Kelvin buộc phải bước vào và giải tán tình hình, họ vẫn bình tĩnh.
Các thương dân hiệp sĩ khác và các học viên hiệp sĩ đã phản ứng với sự khiêu khích của các hiệp sĩ, nhưng do Wynn và Locke đã sống sót qua các cuộc chiến chống lại con người trong vụ đảo chánh đó, nó khiến họ có bình tĩnh hơn các hiệp sĩ tân binh khác.
“Tôi rốt cuộc phải dùng cậu ta. Mặc dù cậu ta nên là một trong những người chỉ sống trong hòa bình, vì đã khao khát trở thành một hiệp sỹ, tôi sẽ sử dụng cậu ta.”
Khi ông nhận ra tên của Wynn trong danh sách đơn vị, Royce có một ý tưởng. Sau đó ông lên kế hoạch.
“Chuyện đó không thể tránh khỏi nếu ngài muốn đạt được thành công.”
Royce đáp lại Kelvin với một tiếng cười cay.
“Nếu Dũng sĩ biết tôi đang nghĩ gì, tôi sẽ bị giết mất.”
Ông nhớ lại lúc gặp nữ Dũng sĩ trong cung điện.
Tin rằng Royce đã bất bình chọn cuộc chiến với Wynn, cơn thịnh nộ của cô đã bùng nổ.
“Thành công, huh ... Chỉ khi chúng ta có thể bảo vệ một quốc gia nơi người dân của nó sống hạnh phúc, tôi sẽ coi nó là một thành công. Đó là lý do tại sao tôi sẽ sử dụng tất cả các phần có sẵn cho tôi.”
Đế chế vẫn chưa nhận ra giá trị đích thực của Wynn.
Hơn nữa, các quý tộc của đế chế và những kẻ mang tước hiệp sĩ, những kẻ coi khinh thường dân, đã từ chối chấp nhận giá trị của cậu.
Lời của Dũng sĩ, Leticia van Mavis, đã nói ngày hôm đó:
“Tôi sẽ trở lại với Sư phụ của tôi, bên cạnh Wynn Byrd.” Bất cứ ai cũng quan tâm đến người đã dạy cô ấy cả kiếm thuật và phép thuật.
Cái tên “Thánh Kiếm Công Chúa” Leticia van Mavis, người được công nhận là Dũng sĩ Huyền thoại, đã được lan truyền khắp các lục địa.
Khác với đất nước này, họ rất nhiệt tình về nó.
Một phần nhỏ các nhà quý tộc nổi bật kiểm soát đất nước không thích một thực tế là một dân thường đe dọa vị trí của họ, đánh giá thấp cậu và không bao giờ công khai tên của cậu.
Mặc dù rõ ràng đã đóng vai trò quan trọng nhất trong cuộc đảo chánh đó bởi những kẻ tính toán, vì tiền lệ, và nhấn mạnh vào thành tích của Học viện Hiệp sĩ, cậu vẫn là một Hiệp sĩ Tập sự. Hệ thống dựa trên thành tích đã bị vắt kiệt bởi các phe quý tộc.
Tuy nhiên, các nước khác thì không như vậy.
Cái tên Wynn Bryd nổi tiếng.
Tuy nhiên, người dân các nước khác không có ảnh hưởng gì cả đối với các quý tộc của Đế quốc.
Cậu sẽ được đối xử thế nào ở các nước khác? Có lẽ sẽ không ai mà không biết cậu.
Royce sẽ tận dụng thực tế này.
Ngay cả khi ông đối mặt với cơn thịnh nộ của Dũng sĩ, Leticia van Mavis, để đạt được thành công, như một quý tộc nhằm bảo vệ sự bình an của nhân dân, đó là nghĩa vụ của Royce van Elstead, phải làm như vậy.
---
Claus: Word của tôi bị lỗi rồi, chả biết sửa làm sao, nên chắc tuần sau k có chương.