Yuusha-sama No Oshishou-sama

chương 32: bóng tối tiếp cận (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"... và tình hình là vậy. Tôi xin lỗi. Chúng tôi sẽ cố hết sức giữ chân chúng. Mọi người nên di tản càng sớm càng tốt!"

Các mạo hiểm giả tập trung tại hội trường ở trung tâm của Làng Torc vội vàng di chuyển xung quanh vẻ nghiêm trọng trên mặt.

Một số các mạo hiểm giả chạy ra khỏi quảng trường làng.

Khuôn mặt của họ chứa đầy vẻ quyết tâm.

Mặc dù dân làng xung quanh không hiểu tình hình, chỉ bằng cách quan sát các mạo hiểm giả, họ biết rằng tình hình đã trở nên tồi tệ hơn.

Khắp nơi, vang lên tiếng nói lo lắng.

Một cô bé trong nhóm dân làng không thể giấu nỗi lo lắng và ôm lấy tay của cha mình.

Họ muốn nghe về tình hình, nhưng dân làng không thể cắt lời khi các mạo hiểm giả chạy đến, hét lên giận dữ.

Họ chỉ có thể nghiến răng và quan sá.

Người đàn ông tự giới thiệu mình là lãnh đạo của nhóm mạo hiểm giả trong quãng trường khi họ bước tới.

Cuối cùng để biết được tình hình này, một số người dân làng cùng yêu cầu giải thích và người đàn ông tên là Riggs bắt đầu giải thích chính xác những gì đang xảy ra.

Về việc làng bị nhắm bởi băng cướp.

Về băng cướp với hơn 200 tên.

Về việc dường như có những người lính Petersian trong đó.

Về việc có thương vong từ cặp mạo hiểm giả trinh sát.

Việc, với sức mạnh chiến đấu hiện tại, chiến thắng là không thể, do đó, họ nên chạy trốn đến thị trấn lân cận, Nest.

"Vậy, chúng tôi đang bỏ quê hương của mình?"

"Không phải chúng tôi yêu cầu các người bảo vệ chúng tôi sao!?"

Khi được Riggs báo rằng họ phải từ bỏ nơi chôn rau cắt rốn của mình, dân làng gần như, hét lên.

Nhưng-

"Im lặng!"

Riggs gầm lên, dân làng ngay lập tức im lặng.

Ông vẫn là lãnh đạo của nhóm mạo hiểm giả - dù họ là tập hợp giữa các nhóm trộn lẫn với nhau.

Ông khác với những người dân làng đơn thuần.

Liếc qua đám dân làng im lặng, Riggs mở miệng.

"Các người không thấy sao? Mấy người không có thời gian phàn nàn đâu, và tôi không có thời gian để lắng nghe phàn nàn. Thành thật mà nói, tôi không có thời gian để thuyết phục mấy người. Do đó, tôi sẽ nói rõ ra. Chỉ chúng tôi thôi thì không thể thắng băng cướp và quân đội Petersian. Nếu không muốn chết, di tản. Nếu muốn sống, chạy tới Nest. Nếu sống sót, mấy người có thể trở về quê hương mình. Nhưng nếu chết, thì là hết. Tôi chỉ nói nhiêu đó thôi! Còn mấy người muốn làm gì thì tùy. Thế thôi."

Nói hết trong một hơi, Riggs quay đầu và đi trở lại chỗ mạo hiểm giả khác.

Dân làng chỉ có thể nhìn chằm chằm trong kinh ngạc.

Không ai thậm chí có thể lên tiếng phản bác.

Lưng Riggs rỉ ra sát khí.

Khi ông đi, lời ông nói, không hề đùa cợt, cho thấy tình trạng khẩn cấp là thật.

"N-Nè... chúng ta làm gì đây?"

"Dù sao đi nữa, chạy đi thì tốt hơn, như ông ta nói ấy."

Dân làng từ từ và chậm chạp bắt đầu di chuyển.

Khuôn mặt họ vẫn còn hoài nghi; có phải là dối trá? Nghi ngờ trào lan, nhưng họ vẫn bắt đầu chuẩn bị sơ tán.

"Cha?"

"A-ah, chúng ta cũng chuẩn bị chạy trốn."

Cô gái đang kéo cánh tay của người cha đang run rẩy, nên anh ta cũng bắt đầu bước đi.

Họ trở về nhà, và giải thích tình hình với mẹ của cô gái.

Mẹ của cô gái, thẳng thắn thì, cũng có vẻ khó tin, nhưng cô vẫn giúp chồng mình vận chuyển đồ đạc lên xe hàng.

Cô cũng đã bắt đầu chuẩn bị.

Trước hết thì, làng không còn dồi dào nữa.

Do đó, họ không thực sự có nhiều vật dụng quan trọng.

Họ nhanh chóng chuẩn bị xong.

'Đúng rồi! Hạt giống và những thứ có thể bán được nên... '

Liếc nhìn bố mẹ, những người đang bốc hàng cho cuộc sống hàng ngày, cô bé đi đến nhà kho, nơi chứa sản phẩm thu hoạch và các liệu hoang dã được nhặt từ núi.

Họ không biết họ sẽ cần phải trú ẩn trong bao lâu.

Thảo luận có đề cập đến một đội quân nước ngoài tham gia.

Nếu làng bị bắt, thì họ sẽ không thể trở lại dễ dàng.

Trong trường hợp xấu nhất, họ thậm chí có thể phải di tản tới thị trấn Nest.

Phần còn lại là dược liệu thảo mộc và vỏ cây, được sử dụng để làm thuốc men, cũng đã được đặt lên xe hàng.

Họ có thể bán chúng cho một cửa hàng tổng hợp hoặc dược phẩm.

Mặc dù họ sẽ không được bán với mức giá cao, tốt hơn là không có gì.

Khi cô bé đang làm thế, những người dân làng khác cũng đang chuẩn bị di tản, và bắt đầu tập trung trên đường về thị trấn Nest.

"Một số mạo hiểm giả sẽ tiếp tục đến thị trấn Nest để yêu cầu lãnh chúa cho viện trợ từ quân đội hoàng gia."

Cha cô bé đang nói chuyện với dân làng.

Thị trấn Nest là một thị trấn rộng xung quanh pháo đài có Hiệp Sĩ Đoàn đóng quân.

Vài năm trước, khi một lũ quái vật đến gần, tàn phá các làng mạc và thị trấn xung quanh, những người tị nạn đã thành lập một thị trấn nhỏ tập trung quanh pháo đài.

Thậm chí lãnh chúa của quận, do thành phố mà ông cai quản cũng bị phá hủy, chuyển đến thị trấn Nest.

Do đó, có hai nhóm quân đội của Hoàng gia đóng quân tại thị trấn Nest, quân đội của lãnh chúa, và Hiệp Sĩ Đoàn.

Nếu cả quân của lãnh chúa và hiệp sĩ vội vã theo viện trợ cho nhóm mạo hiểm giả, họ có thể trở về nhà sớm hơn họ nghĩ.

So với khi Riggs nói, dân làng cảm thấy lạc quan hơn.

Trong khi đó, các mạo hiểm giả tụ tập ở phía bên kia của ngôi làng, gần đường mòn núi.

Sau khi có thể bằng cách nào đó thuyết phục những người dân lưỡng lự, họ đã phá hủy một số nhà rồi dùng chúng

dựng một hàng rào để đánh chặn bọn cướp xuất hiện đường mòn núi.

Cô gái ngồi bên cạnh mẹ, nhìn cảnh đó.

Cô quan sát cảnh hoang vắng thay đổi trước mắt cô và ghi nhớ.

Đột nhiên, cô bé nhìn thấy một cậu bé mạo hiểm giả trẻ tuổi đi trên lưng ngựa theo một hướng khác với Nest.

Cậu ta đã cùng độ tuổi với cô.

Do cậu cưỡi trên lưng ngựa, cô sớm nhìn thấy mất hút giữa rừng cậy. Tuy nhiên, dường như cậu ta đang khóc.

Đó có thể là cô bé tưởng tượng.

Không có cách nào cô có thể nhìn thấy mặt của một người đang cưỡi trên lưng ngựa.

"Hướng đó là Đế đô."

Cha cô thì thầm với cô bé đang nhìn theo hướng mà con ngựa đi ..

"Họ cần cả quân của lãnh chúa và từ Đế đô, có vẻ như sẽ mất một vài năm trước khi chúng ta có thể trở về nhà. Sao chuyện này lại xảy ra vào đúng lúc này chứ?"

Không ai biết đội quân lãnh chúa và các hiệp sĩ đóng tại thị trấn Nest sẽ di chuyển như thế nào.

Họ nhận được tin rằng viện trợ đã được gửi đến, nên tâm trạng của người dân cải thiện, nhưng dân làng vẫn còn lo lắng, đi trong im lặng.

Mặc dù có những phụ nữ và trẻ em mang theo hành lý đến thị trấn Nest, nếu họ không nghỉ ngơi và buộc phải đi liên tục, họ có thể đến nơi vào buổi chiều.

Do đó, các mạo hiểm giả đi trước họ sẽ báo cáo thông tin và giúp chuẩn bị nơi trú ẩn bên cạnh thị trấn.

Có một số người dân ở thị trấn này từ chối không cho họ trú ẩn, nhưng lãnh chúa của quận đã hào phóng đối với người dân của mình, và sẽ bảo vệ họ.

Nhưng vẫn còn có lo lắng rằng tình hình sẽ xấu đi.

Ông ta không biết đã bao lâu từ lúc rời làng.

"Đó là những hiệp sĩ... từ thị trấn Nest!"

Khi mặt trời lặn trên bầu trời, những người có sức chịu đựng thấp, trẻ em và người cao tuổi, đã luân phiên cưỡi xe hàng khi dân làng di chuyển.

Trong số đó, cô gái đi, cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất, khi một trong những người dân làng đi gần phía trước cất tiếng nói.

Họ chắc chắn có thể nhìn thấy những người cưỡi ngựa ở phía trước của họ.

Có khá nhiều người.

"Chúng ta - chúng ta đã được cứu. Họ đến từ Nest. "

Sự cứu rỗi đã tới với họ.

Cô cũng cảm thấy tất cả sức lực rời khỏi cơ thể, cảm thấy nhẹ nhõm.

Cha cô đã dẫn họ đến thị trấn Nest, nhưng cô cũng đã đi đến đó nhiều lần.

Mục đích chính của cô là bán sản phẩm của họ, và sử dụng tiền để mua hàng.

Họ phần lớn là tự túc, và có thể mua hàng từ những người bán rong thường xuyên đến thăm, nhưng có một số thứ không thể mua ngoài thị trấn.

Do đó, họ phải đi đến thị trấn vài lần một năm.

Vì đó là một thị trấn mới phát triển, nó nhỏ hơn nhiều so với các thành phố khác trong đế quốc, nhưng vì đó là một thị trấn đang phát triển nên khá sôi động.

Hơn nữa, cô cũng đã quen thuộc với thị trấn Nest cũ đã bị phá hủy bởi những con quái vật.

Cho nên, mặc dù Nest là một thị trấn nhỏ cho những người không phải là người dân địa phương, đó là nơi mà cô gái khao khát.

Khi họ cần thời gian mua sắm, họ lại ở quán trọ bình thường.

Đối với cô, đi mua sắm ở thành phố đã làm cho lễ hội thu hoạch của làng trở thành một trong những sự kiện thú vị nhất trong năm.

Cô đã có nhiều kỷ niệm về thị trấn Nest.

Ngày hôm đó, cách đây 4 năm, khu vực này bị tấn công bởi một lũ quái vật.

Giống như bây giờ, cha mẹ cô, cùng với những người dân làng khác, chạy trốn đến thị trấn Nest.

Họ chạy trốn khỏi những con quái vật tràn ngập trên núi và rừng, suýt thì không đến được pháo đài.

Tuy nhiên, trong pháo đài thật đau khổ.

Trên khắp nơi, có những người bị thương nặng nằm trên mặt đất, rên rỉ.

Trong đó có cả những người đã chết.

Vào thời điểm đó, cái chết không phải là hiếm, nhưng số người chết nhiều thế là chưa từng có.

Sự khủng bố về cái chết sắp đến gần.

Bên ngoài pháo đài, những tiếng hét của những người đến trễ và những tiếng rú của quái vật có thể phát ra.

Trong pháo đài, có những tiếng la hét của những kẻ điên rồ, và những tiếng rên rỉ và tiếng kêu yếu ớt.

Cũng có những người đã khiển trách các hiệp sĩ còn sống sót.

Họ kêu gào các hiệp sĩ chiến đấu, để giúp kéo dài cuộc sống của họ.

Được ôm trong vòng tay của cha mẹ, cô chỉ có thể quan sát cảnh tượng thảm khốc đó diễn ra.

Cô ấy chỉ là một đứa trẻ, bất lực, và chỉ có thể run sợ vì sợ hãi.

Tuy nhiên, một cô gái xuất hiện trước mắt cô.

Người ta gọi cô gái này là 'Dũng sĩ'.

- - -

Claus: Dịch mấy chương này chán vl, chương tới cũng tương tự.

Truyện Chữ Hay