“Chết tiệt…”
Cậu ta đã không thắng.
Cậu ta đã làm các yêu cầu, một mình, cho đến khi trở thành một mạo hiểm giả.
Các yêu cầu bao gồm thu thập các loại thảo mộc trong rừng, hoặc đuổi động vật từ các làng quê ở vùng đất xa Đế đô vào ban đêm. Những yêu cầu này chỉ đơn thuần là những việc vặt cho tân binh, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục làm cho đến khi được Hội tin tưởng.
Cậu ta thuyết phục một nhà thám hiểm cấp cao dạy ông cách sử dụng vũ khí.
Cậu ta tự tin.
Cậu ta thậm chí đã được mời tham gia một nhóm.
Cậu ta lên kế hoạch vượt qua Wynn, người chưa trở thành một hiệp sĩ.
Tuy nhiên, cậu ta hiểu được từ trận đấu rằng mình chẳng thể làm gì.
Ngược lại, cậu ta đã thua trước mặt người mình thích, khi gặp lại nàng sau bốn năm.
Vào lúc cậu ta vung kiếm, thanh kiếm của Wynn đã trỏ vào mặt cậu ta.
Không thể đứng nhìn Leti, người mỉm cười rạng rỡ, thân thiết với Wynn, không nói gì, Abel chạy đến phòng mình, cầm lấy đồ của mình, và chạy ra ngoài.
Cậu ta muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
Chưa tới giờ họp mặt, nhưng cậu ta chạy thẳng đến Hội Mạo Hiểm.
Ước mơ của cậu ta là trở thành một phần trong nhóm mạo hiểm giả.
Khi đợi gặp các thành viên của nhóm tại Hội, cậu ta cố không nghĩ đến trận đấu với Wynn.
Cậu ta đã cố, nhưng ...
Mặc dù đó là ước mơ của mình, Abel thở dài khi bước đến cuối hàng trong nhóm mạo hiểm giả.
“Có chuyện gì thế, Abel?”
“... Riggs-san.”
Chìm trong suy nghĩ, cậu ta không nhận ra rằng mình đã tới bên cạnh một người to lớn.
Đó là Riggs, người dùng rìu.
Ông là lãnh đạo của nhóm mời Abel.
Ông là một mạo hiểm giả kỳ cựu được Hội Mạo Hiểm của Đế đô thừa nhận. ông là người quản lý các nhóm được tập hợp cho nhiệm vụ hiện tại để tiêu diệt một nhóm cướp.
“Nhóc có vẻ ảm đạm, dù là ngay trước nhiệm vụ. Nhóc bị phụ nữ phớt lờ à?”
“Ugh...”
Trúng phóc, những câu từ đâm Abel như một viên gạch.
“Wahaha! Ta nói trúng rồi. Cô gái kia là ai?”
“Là người Riggs cũng biết.”
“Hou? Không chừng đó là một cô gái ta biết... Có phải đó là Mira của Quán trọ Nguyệt Hoa? Hay Merril của Quán trọ Thạch Anh Lề Đường? Hay là Connie?”
Đứng giữa các mạo hiểm giả mỉm cười, Riggs liệt kê các cô gái trong khu mua sắm phổ biến từng người một.
“... Đó là Leti.”
Với vẻ mặt buồn bã, Abel thì thầm.
“Leti? Con bé Leti luôn dính với Wynn?”
“Oh? Leti-san đó à.”
Khi nghe tên của Wynn, Abel cau mày.
Riggs ngừng cười, và nhìn Abel.
“Nếu đó là Leti, vô phương.”
“Ah, thực sự là không thể.”
“Đó là lý do à...”
Lắng nghe cuộc nói chuyện của mình với Riggs, các thành viên khác của nhóm nói rằng không thể, khiến Abel phẫn nộ.
“Mấy người nói gì!?”
Khi nhìn thấy những khuôn mặt thống nhất đầy thương hại, Abel trở nên tức giận.
“Chỉ là, cô gái đó...”
Leti- Leticia van Mavis.
Các mạo hiểm giả có thể nhận ra với mạng lưới tình báo của họ.
Các mạo hiểm giả liên kết với Hội Mạo Hiểm của Đế Đô có giao tiếp với đàn em mạo hiểm giả của mình.
Wynn và Leticia sẽ cùng nhau vào và ra Hội Mạo Hiểm, hoàn thành những công việc vặt nho nhỏ và lặt vặt như một cặp.
Lúc đầu, nghĩ rằng đó là một cuộc thám hiểm trẻ con, họ bị coi thường, nhưng khi nhìn thấy họ qua kiếm thuật tại cơ sở đào tạo của Hội, họ đã được thừa nhận một cách chậm rãi.
Sau khi thấy rõ kiếm thuật không bình thường của bọn trẻ, những người mới vào nghề không tìm hiểu kỹ năng đã cố gắng rời cơ sở đào tạo nhanh hơn.
Cuối cùng, họ không nhìn thấy Leticia nữa, và Wynn tiết kiệm được tiền cho lệ phí nhập học vào trường hiệp sĩ và đã được nhận vào, các chuyến thăm của họ giảm xuống. Nhưng cả hai đã để lại ấn tượng mạnh mẽ khiến họ không bị lãng quên.
Sau đó, khi những thành tựu của Dũng sĩ Leticia đạt được thông qua những tin đồn, những người biết nàng trong những năm tháng nhỏ đã nhận ra sự khác biệt về khả năng của họ.
“À, chúng ta nên ngừng nói về những vấn đề khó khăn. Con bé ngoài tầm với.”
“Tôi không biết điều đó!”
“Dù sao đi nữa, không phải Leti-chan thích Wynn sao?”
“Uuh...”
Abel cau mày, không thể trả lời.
Leticia luôn đi theo Wynn kể từ khi họ còn nhỏ.
Thông qua việc quan sát các trận đấu của cặp đôi, họ có thể thấy rằng Leticia có tình cảm với Wynn.
Đó là một thực tế mà Abel không muốn chấp nhận...
Ngay cả khi Riggs không gặp Leticia kể từ khi nàng trở lại chiến thắng với tư cách Dũng sĩ, từ hành vi của Abel, thật dễ dàng để bảo rằng Leticia vẫn khao khát Wynn.
Trước tiên, họ mang địa vị xã hội khác nhau.
Ngoài việc là Dũng sĩ, nàng còn là con gái của Công tước, nàng mang một vị trí cao trong số những quý tộc, chỉ đứng sau hoàng tộc.
Ngay cả khi Wynn có trái tim của nàng, sẽ là liều lĩnh đối với một người không liên quan như cậu nắm lấy tay nàng.
“Ngay cả thế, tôi sẽ không bỏ cuộc! Tôi sẽ nâng cao danh tiếng của mình, và sau đó, tỏ tình với cô ấy!”
Abel giơ nắm tay khi tuyên bố.
Sau nhiệm vụ, Riggs, mỉm cười gượng gạo bên cạnh Abel, dự định cho Abel biết giá trị của việc thu thập thông tin.
...
‘Tập trung, tập trung vào chuyển động của đối phương.’
Đối với Locke, người đang mặc áo giáp nhẹ, mục tiêu quan trọng nhất là để ngăn chặn chuyển động nhanh của Wynn.
Với pháp lực của mình, nếu có thể ngăn động tác của Wynn, thì cậu ta có thể giành chiến thắng.
Giữ cái khiên bằng gỗ trước mặt, cậu ta quan sát những chuyển động của Wynn.
Đó là một đối thủ mà cậu ta đã phải đối mặt vô số lần.
Để dụ Wynn tấn công, cậu ta từ từ nhắm mắt lại.
Khi khiên chặn đòn đầu tiên, cậu ta sẽ đẩy ra khi Wynn ngừng di chuyển.
Thế người của Wynn dần hạ xuống-
Bam!
Với bước chân tạo ra một âm thanh mạnh mẽ, cậu ngay lập tức di chuyển về phía Locke.
Nhanh chóng và dứt khoát, cậu nhắm vào khiên của Locke, bụng cậu ta.
Gak!
Kiếm va chạm với mặt khiên.
“URAAAAAAH !!!”
Locke dừng kiếm của Wynn bằng khiên của mình, và đâm vào cổ Wynn.
Wynn dùng thế hanmi và sau đó nhảy sang một bên.(Claus: Tham khảo )
Sau đó, Locke, một lần nữa, giơ khiên lên, còn Wynn giơ kiếm lên, đo khoảng cách giữa họ.
“Oo, Locke-san, khá mạnh đó.”
Leticia, người quan sát trận đấ của họ từ bên lề, nhận xét.
“Ah, đó là vì Locke là á quân trong cuộc thi đấu Lựa Chọn Hiệp Sĩ năm ngoái.”
“Oh? Không biết đó.”
Chú ý đến những lời của Cornelia, người ngồi cạnh cô, Leticia kiểm tra thanh niên tóc đỏ đang đấu với Wynn.
Đó là khoảng một tháng sau khi Leticia trở lại Quán trọ Tổ Chim Di Trú sau bốn năm, và ngày Wynn đấu với Abel.
Do Trường Hiệp Sĩ vẫn đóng cửa, Wynn và Locke đôi khi cùng nhau luyện tập.
Do Locke cũng có trách nhiệm là một hiệp sĩ tập sự, không phải là mỗi ngày.
Vì cuộc đảo chính, nhóm hiệp sĩ chính thức thiếu người.
Do đó, nhiệm vụ của các hiệp sĩ tập sự tăng lên.
Cũng giống với Cornelia.
Sau vụ việc, nàng cũng bắt đầu tham gia đào tạo.
Vì là một công chúa, nàng không thể rời khỏi lâu đài như mình muốn.
Nàng cũng có nhiệm vụ chính thức.
Nàng đến đây với một người hộ tống, mà bây giờ đang nghỉ bên cạnh.
Mặt khác, Leticia tới thăm Wynn mỗi ngày, như trước đây.
Nàng là một quý tộc hạng cao nhất trong đế quốc, nhưng với tư cách là Dũng sĩ, nàng có thể tránh tham gia vào các vấn đề của đất nước.
Do đó, Leticia, người không có nhiều việc khác để làm, mượn sách từ thư viện để đọc với Wynn, và cảnh cặp đôi học chung kah1 thường thấy.
Thế nên, ngay cả khi Leticia gần như luôn luôn với Wynn, rất hiếm khi cả bốn người ở cùng nhau.
Trong tháng qua, mặc dù Wynn và Locke hơi e dè khi biết rằng nàng là công chúa lúc đầu, cuối cùng họ cũng mở lòng với Cornelia. Đó là điều mà Hiệp Sĩ Đế Quốc hộ vệ của nàng mang vẻ khó chịu, nhưng vì họ cũng ở trước mặt Leticia, họ không nói lên ý kiến của mình.
Trong một dịp hiếm hoi mà bốn người có mặt, Leticia và Cornelia ngồi dưới bóng cây trong khi xem Wynn và Locke đào tạo.
Không thể theo kịp tốc độ gần như siêu nhân của Wynn, Locke luôn phải thụ động với Wynn, quan sát các cử động của cậu, lùi về phía trước, bảo vệ mình bằng khiên, và sau đó phản công.
“Thật tuyệt vời phải không? Vì tôi đang quan sát từ bên lề, tôi có thể thấy kiếm thuật Wynn, nhưng khi đến gần, tôi không thể nhìn thấy.”
Cornelia ca ngợi thực tế là mặc dù pháp lực bị phong tỏa, Wynn, và Locke, người đã chiến đấu với Wynn, đã áp đảo rất nhiều hiệp sĩ và lính.
Chiến lược của cậu ta hẳn là một lựa chọn xấu đối với Wynn cực nhanh.
Do đó, khả năng của Locke rất tuyệt vời cho một hiệp sĩ tập sự.
Nếu cậu ta không phải là một gia tộc giàu có, mà là một gia đình quý tộc, cậu ta có thể đã giành được vị trí cao nhất từ Regin, người đã mất mạng trong cuộc đảo chính.
Tuy nhiên-
“Nhưng, Onii-chan vẫn chưa tung toàn lực.”
“Eh?”
Vừa khi Cornelia nghe nhận xét của Leticia-
“OoOOOOOOH!!!”
Wynn hét lên.
Cậu rút ngắn khoảng cách giữa họ, và tấn công bằng một nhát chém vào cổ.
Giống như đòn đẩy đầu tiên, Locke sử dụng khiến của mình để nhận đòn.
Âm thanh của kiếm và khiên va chạm vang lên lần nữa.
“Wha-!?”
Locke, người đã cố gắng phản công bằng một cú đẩy như lần đầu, kêu lên.
Lúc này Locke bối rối vì thực tế là Wynn không còn ở chổ mình đang nhắm tới nữa, kiếm của Wynn đưa đến cổ họng của Locke.
“Cậu đã dùng vật cản từ va chạm để tấn công từ phía bên kia à...”
Quá nhanh.
Thậm chí Cornelia, người đang quan sát từ bên lề, không thể nhận ra những động tác của Wynn, nhưng Locke vẫn có thể giữ Wynn trong tầm nhìn của mình.
“Cậu thực sự mạnh mẽ, có thể di chuyển như thế thậm chí không có pháp lực.”
Wynn rút lại thanh kiếm của mình khi Locke hít một hơi thật sâu, và gượng cười với bạn mình.
“Nhưng Locke, không phải là cậu có thể theo chuyển động của tớ đó sao? Các hiệp sĩ lúc trước thậm chí không phẩn ứng kịp nữa.”
“Đó là trận đấu một-một. Nếu tớ chiến đấu với cậu trên chiến trường, tớ sẽ bị giết chết cùng với tất cả các đồng minh của mình.”
“Cậu muốn làm gì? Thêm trận nữa?”
“Nah, cũng được.”
“Đợi tí!”
Leticia cũng mang một thanh kiếm tập và khiên như Locke và Wynn.
“Onii-chan, em có thể tham gia không? Nhìn thấy hai người, em cũng không thể cưỡng lại mong muốn tham gia!”
“À, vậy thì tớ sẽ nghỉ nhé?”
Locke đặt khiên của mình xuống.
“Không. Là hai đấu một. Dùng toàn lực cũng được, vì bên này sẽ sử dụng phép thuật.”
““Eh !?””
Leticia kéo dãn cơ thể.
“Nè, không phải Leticia đã thấy cách chiến đấu của tôi rồi sao?”
Leticia, người xem Wynn là Sư phụ, có cùng phong cách chiến đấu theo tốc độ.
Tuy nhiên, nàng mang nguồn pháp lực tương đương thần để tăng cường cơ thể.
“Khiên sẽ tan nát- không, ngay cả kiếm cũng sẽ bị phá vỡ, và cơ thể tôi sẽ bị thổi bay, phải không?”
“Đúng thế... Mà, anh có thể đánh với Dũng sĩ Mavis. Thật là một vinh dự!”
“Nào, tới thôi!”
Leticia nhìn qua vai với một nụ cười.
Nàng dần dần bọc trong pháp lực, và một ánh sáng vàng tỏa ra, ngay cả trong ánh sáng mặt trời.
Wynn và Locke nhìn nhau.
“Có vẻ như con bé thực sự sẽ chiến đấu nghiêm túc.”
“Cái ánh sáng đó là gì vậy?”
“À, cố đừng chết!”
Cuối cùng: hai người bị đầy vết bầm, chỉ kịp sống nhờ phép trị thương của Cornelia.
---
Claus: Quà tết, tết tây có quà chứ tết ta thì chắc không ha, tuần này do tình cờ dư ra được chút thời gian nên tôi dịch chương này, sau này không chắc là có rảnh để dịch nên cứ như lời hẹn tới hết tháng 3 gặp lại ha.