Yuusha-sama No Oshishou-sama

chương 21: sư phụ và đệ tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Oi, Wynn. Trước mặt cậu…”

Nhanh hơn Locke kịp nói, với một âm thanh bùng nổ khi tốc chạy, Wynn ngay lập tức tăng tốc.

“Cái-, cái gì?”

“Hắn tới từ đâu thế?”

Bị hoảng sợ, hai tên lính đâm vào cậu bằng giáo của chúng.

Không chậm lại, cậu tránh mũi giáo với khoảng cách nhỏ.

Trong khoảnh khắc đó, do vũ khí của bọn lính đã đâm ra, cậu chém vào phần ngực không phòng bị của bọn lính.

“Chết-, chết tiệt.”

Một tên lính rút kiếm của mình và cố gắng chém vào cậu, nhưng thân thể của các đồng đội hắn bị kiếm của Wynn giết chết cản trở hắn tấn công.

Trong khi người lính bị kẹt, Wynn đâm hắn từ đằng sau xác chết.

Thình lình bị đâm vào ngực, xuyên qua trái tim, mắt tên lính không còn ánh sáng của sự sống nữa.

Khi lưỡi kiếm được kéo ra, cơ thể rớt xuống.

Một vũng máu lan rộng trên mặt đất đá, và môi trường xung quanh đầy mùi máu.

Tất cả xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc.

Trước khi những tên lính canh kịp định thần và gọi cứu viện.

Locke chỉ có thể chứng kiến tất cả xảy ra từ phía sau.

Dù đã tính rằng pháp lực của cậu bị phong tỏa bởi ‘Kết Giới Phong Tỏa Pháp Lực’, Locke hoàn toàn ngạc nhiên bởi khả năng vật lý không thể tin nổi của Wynn.

Có thể ngang với những người dùng phép củng cố, Locke nhận ra rằng chuyện này thật phi thường.

Hơn nữa, tại thời điểm đó, hầu như tất cả mọi người, cả bạn lẫn thù, không thể sử dụng pháp lực, cậu ta nhận ra rằng lẽ thường đã bị lật đổ.

“Giờ không còn ai nữa. Đi nào, Locke.”

Sau khi kiểm tra xung quanh, Wynn bắt đầu chạy.

Mặc dù cậu ta nghĩ rằng ‘mình không thực sự cần thiết’, Locke theo sau Wynn.

Mặc dù tự luyện tập, không có phép thuật tăng cường sức mạnh của mình, nhưng khả năng vật lý của Locke tốt hơn một người lính bình thường.

Wynn nhập bọn cùng Locke, đã đề nghị tự mình đi đến thủ đô, trong khi cậu ta nên chạy và trốn ở đâu đó.

Tuy nhiên, Locke bác bỏ đề nghị này.

Đó là hợp lý.

Vì Locke cũng muốn trở thành một hiệp sĩ.

Chạy trốn như Wynn đề nghị, với tư cách một người bạn, và một cộng sự, cậu ta sẽ không làm điều đó.

Wynn nhận ra ý định khó khuất phục của cậu ta, và bỏ cuộc.

Wynn không nói thêm lời nào khác về việc Locke từ chối tạm thời chạy trốn.

Nếu Wynn thật sự muốn, cậu có thể rời khỏi Locke trong chớp mắt, nhưng thay vào đó, cậu chạy cùng tốc độ với Locke khi họ đi.

Không phải là Wynn lo lắng cho Locke hay gì cả.

Khi được hỏi về lý do cậu làm vậy, cậu trả lời rằng giảm xuống đến một tốc độ bình thường sẽ cho phép cậu xử lý bất kỳ kẻ thù bất ngờ.

Chắc chắn, sau khi thấy rằng một bước có thể đẩy cậu đi khoảng cách mười bước trong một khắc, Locke tin rằng Wynn có thể tấn công thẳng vào kẻ thù, và giết họ trước khi họ kịp phản ứng.

Đây là điều thường xảy ra khi một hiệp sĩ bình thường đối mặt với một người lính bình thường.

Khi họ di chuyển qua rừng, Wynn nói với Locke về việc cậu đã đánh bại được những nguy hiểm mà Locke và các hiệp sĩ tập sự khác gặp phải.

Khi Wynn kể lại câu chuyện của mình, Locke theo sau vài bước.

Tổng lượng pháp lực của Wynn ít hơn rất nhiều so với người bình thường.

Người bình thường vẫn có thể sử dụng phép thuật ‘Ánh sáng’, ‘Bật lửa’, và phép thuật phòng thủ ở cấp cơ bản, nhưng tạo ra không chỉ là lửa hay băng mà còn dùng các vụ nổ hoặc đóng băng xảy ra trong phép tấn công đòi hỏi một lượng pháp lực khổng lồ , Và người dân bình thường chỉ có thể thử, trước khi họ mất ý thức vì không còn pháp lực nữa. Đó là lý do điểm của cậu trong các lớp phép thuật rất kém.

Đây là một trở ngại đối với Wynn, khi cậu muốn trở thành một hiệp sĩ.

Trong chiến trường, chiến đấu phép thuật là không thể thiếu.

Khi một trận đánh nổ ra, các pháp sư hoàng gia sẽ niệm phép thuật nghi thức và tung phép để phá hủy quy mô lớn và các rào chắn trên diện rộng. Trong khi đó, máy phóng sẽ bắn liên tục trong lúc chờ, sau đó các hiệp sĩ sẽ ném mưa phép thuật và các cung thủ sẽ bắn tên.

Trên một chiến trường quy mô lớn, Wynn sẽ là một hiệp sĩ vô dụng.

Đó là lý do cậu muốn trở thành một hiệp sĩ bằng cách vào Trường hiệp sĩ.

Rất nhiều hiệp sĩ từ Trường hiệp sĩ được nhập vào Vệ Binh Đế Quốc Hiệp Sĩ Đoàn, hoặc Hoàng Gia Hiệp Sĩ Đoàn.(Claus: từ giờ đổi mấy cái ‘Lệnh Hiệp Sĩ’ thành ‘Hiệp Sĩ Đoàn’ hết.)

Mặc dù các vệ binh đế quốc và hiệp sĩ hoàng gia được nhóm lại với nhau, nhưng có sự khác biệt giữa họ.

Những quý tộc thượng đẳng tạo thành Vệ Binh Đế Quốc Hiệp Sĩ Đoàn.

Mặt khác, các quý tộc bậc thấp và những người từ gia tộc hiệp sĩ tạo thành Hoàng Gia Hiệp Sĩ Đoàn.

Mục tiêu của Wynn, là cái thứ hai, Hoàng Gia Hiệp Sĩ Đoàn.

Không giống như Vệ Binh Đế Quốc Hiệp Sĩ Đoàn, cần có các quan hệ để tham gia và chất lượng dường như đang tệ đi, Hoàng Gia Hiệp Sĩ Đoàn được tạo thành từ những hiệp sĩ ưu tú nhất.

Nhiệm vụ của các hiệp sĩ hoàng gia có phạm vi rộng lớn hơn các vệ binh đế quốc, những kẻ có nhiệm vụ bảo vệ hoàng tộc. Họ phục vụ như là tuyến phòng thủ chính cho cung điện và thủ đô.

Ở trung tâm của đế quốc, họ thu thập thông tin tình báo, và cũng tham gia các nhiệm vụ hộ tống VIP.

Chiến trường của họ là thành phố thủ đô, đôi khi họ sử dụng giáo dục tiên tiến để thâm nhập vào các khu vực thù địch.

Do đó, khi họ rời chiến trường, họ không vụng về.

Họ không phải là một lực lượng chỉ dùng là cho các trận chiến quy mô lớn, mà là

một đoàn hiệp sĩ sử dụng sức mạnh chiến đấu cá nhân.

Mặc dù họ không hộ tống hoàng tộc, nhưng Hoàng Gia Hiệp Sĩ Đoàn, đôi khi hộ tống các vị khách quan trọng của triều đình, không phải là một nơi mà người ta có thể gia nhập với sức mạnh nửa vời.

Đó là một đoàn hiệp sĩ rất có chọn lọc.

Wynn không còn cách nào khác hơn là nhắm tới nơi đó.

Không có khả năng sử dụng phép thuật là một trở ngại lớn cho cậu.

Wynn đã bị thua các cuộc tấn công phép thuật tầm xa kể từ kỳ thi đầu tiên của cậu.

Vì vậy, vì bài kiểm tra tiếp theo một năm sau đó, cậu đã hoàn thành một biện pháp đối phó.

“Ta, kẻ thấu hiểu lửa, Fireball!”

Khi ông nhận định rằng mình sẽ không thể bắt kịp được, phó đội trưởng tấn công bằng phép thuật.

Đó là một phép thuật hay được dùng trong chiến trường: khi nó trúng mục tiêu, nó phát nổ, ngọn lửa sẽ lan rộng. Đó là một phép thuật tấn công với tiềm năng giết người cao.

Khi Wynn di chuyển, nhanh như gió, không bị ảnh hưởng bởi địa hình xấu, cậu nhìn lại khi nghe tiếng niệm phép và cảm thấy hơi nóng phía sau mình.

Bàn tay trái của cậu lướt nhanh.

Ánh sáng bạc cắt ngang qua không khí.

Đó là đòn tấn công tương tự mà đã làm ngạc nhiên phó đội trưởng khi con quỷ thú tấn công.

Về cơ bản, ở phần trung tâm của phép thuật, có một cái gì đó giống như một hạt nhân, nếu chém trúng, sẽ có hiệu lực.

Trong trường hợp này, quả cầu lửa sẽ nổ tung, gây ra một vụ nổ.

Ánh sáng bạc mà Wynn tung ra- thanh kiếm ngắn Leticia ép cậu nhận- đã bay vào quả cầu lửa, như thể nó được hấp thụ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bùng nổ và tiếng nổ vang lên.

“Gah!”

Nhận được cú sốc của vụ nổ từ một phạm vi gần, bắt đầu với phó đội trưởng, ba hiệp sĩ đã bị thổi bay đi, và rơi xuống mặt đất.

Khi vụ nổ ngưng, cả ba người đàn ông đang nằm trên mặt đất, rên rỉ.

Đôi chân của họ uốn cong theo những hướng không thể, và mặc dù họ không chết, máu chảy từ đầu họ.

Để thoát khỏi vụ nổ, khi Wynn ném thanh kiếm ngắn, đồng thời cậu lao vào một con mương.

Wynn tiếp cận các hiệp sỹ bị ngã.

Thanh kiếm ngắn bị mắc kẹt trong.

Mặc dù bị đánh trúng một mức độ như vậy, thanh kiếm ngắn mà Leticia đã tặng cậu thậm chí còn không chút nám đen, và tiếp tục làm tỏa sáng nhẹ.

Cậu để lại thanh kiếm ngắn vào bao kiếm trên thắt lưng, và bắt đầu chạy.

‘Gần nhóm thứ tư là nhóm của Locke, nhóm thứ ba.’

‘Không phải chỉ có nhóm của mình mới rơi vào tình huống này.’

Locke và Cornelia hẳn có thể bảo vệ bản thân chống lại các cuộc tấn công của họ.

‘Ước tính thời gian để thực hiện kế hoạch này, mình có thể cứu Locke trong nhóm thứ ba.’

Wynn bỏ đi, nhảy nhẹ nhàng với những chuyển động mạnh mẽ.

Khi cậu tiết kiệm được cho học phí bằng cách hoạt động như mạo hiểm giả, cậu đã quen để di chuyển qua những nơi có nền đất xấu.

Trên đường đi, cậu cảm thấy một cảm giác không thoải mái, nhưng vẫn tiếp tục chạy mà không chú ý tới. Ngay lúc đó, cậu vừa kịp nhìn thấy Locke sắp bị giết.

...

“Dù sao đi nữa, tớ nghĩ rằng cậu tới vừa kịp lúc.”

“Đó là nhờ cậu, Locke, tớ nhận ra phép thuật bị phong tỏa. Họ trở nên hạ cảnh giác.”

“Nhưng mà, một cái gì đó sẽ sớm bị thu hút vì mùi này...”

Locke vỗ vào cánh tay trái bị thương và nhăn nhó với mùi hôi từ cơ thể.

Cánh tay trái của cậu được quấn băng, nhờ Wynn.

Là những người sống sót duy nhất, họ vội vã đến pháo đài để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tại quảng trường phía trước lối vào pháo đài, nơi họ đã cắm trại vào đêm trước, có hai xác chết.

Họ là Nigel và Irusu.

Họ là những hiệp sĩ có vai trò là đội trưởng của nhiệm vụ thảo phạt định kỳ.

“Giờ chúng ta làm gì đây?”

“Trước hết, chúng ta nên phá hoại thiết bị khuyếch đại phép thuật.”

Họ ẩn mình trong đám bụi khi khảo sát pháo đài.

Cầu dẫn đến cổng được kéo lên, do đó xâm nhập trực diện có vẻ khó khăn.

Hai lính canh đứng canh cửa từ cửa sổ.

“Locke, bên này.”

Wynn thì thầm, và lén lút di chuyển về phía pháo đài trong khi trốn trong bụi cây.

Wynn lẩn trốn khỏi những người tuần tra và lính gác trên đường đi, Wynn vươn tới hào bao quanh pháo đài.

“Tớ không chỉ giả vờ là một mạo hiểm giả cho chơi, tớ đã phải trốn khỏi quái vật nhiều lần, cậu biết chứ?”

Wynn thì thầm với vẻ mặt tự hào trên mặt khi Locke ngưỡng mộ khả năng nhận ra những vị trí ẩn nấp.

“Vì họ cũng không thể sử dụng phép thuật ở đây, chúng ta may mắn do họ không thể sử dụng bất kỳ phép phát giác nào.”

Đó là lý do họ cố cô lập mình khỏi tất cả những người bên ngoài.

Chẳng bao lâu, Wynn hướng về phía cửa mở trong bức tường của pháo đài.

“Chúng ta sẽ bước vào từ đó.”

“Gì? Chỗ đó là-”

“Đó là nơi chất thải nhà bếp được ném xuống sông.”

“Êuuuu....”

Số lượng rác do một pháo đài chứa một nghìn người thườngkhông nhỏ.

Một số chất thải có thể được sử dụng làm phân bón trong pháo đài, nhưng phần lớn nó được ném xuống sông.

“Có một lối đổ rác thải khác, nhưng...”

“... Làm ơn đi lối ném rác từ nhà bếp.”(Claus: lối kia là từ đâu thì chắc hiểu ha )

May mắn thay, cả hai đều không mang vũ khí nặng.

Họ bơi qua sông, và leo lên bức tường đá vào lối đi.

“Ui... trơn quá...”

“Cố chịu đi.”

“Chuyện này cũng được đi, nhưng làm sao cậu biết chỗ này?”

“Mỗi mùa hè, trong hai tuần, tớ tham gia vào nhóm đào tạo tại pháo đài. Tớ luôn luôn nhận việc dọn sạch nơi này.”

“Wow... Hẳn phải rất khó khăn để làm sạch nơi này vào mùa hè...”

Khi nóng lên, côn trùng bùng phát và mùi hôi thối đặc biệt khủng khiếp.

Do kinh nghiệm của cậu ta trong buổi đào tạo tại chỗ trong suốt mùa hè, cậu nghiêm túc nghi ngờ rằng không phải ai cũng muốn dọn sạch chỗ này.

Chỉ có những thường dân như Wynn mới có thể dọn sạch mỗi năm.

Thông thường, có những người hầu, nhưng trong hoàn cảnh này, cậu ta tin rằng sẽ không còn nữa trong pháo đài.

Wynn nghĩ: ‘Có lẽ họ đã bị sa thải’.

Như dự kiến, không có ai trong nhà bếp của pháo đài.

Mặc dù phải có một số loại phép phát hiện bảo vệ từ bên ngoài, có vẻ như là kết giới phong tỏa pháp lực đã vô hiệu hóa nó.

Họ có lẽ không có đủ nhân viên để bảo vệ mọi nơi.

May mắn thay, vì lý do đó, không có hiệp sĩ hay binh lính tiếp cận nơi này.

Điều đầu tiên họ làm sau khi leo ra khỏi máng là tìm kiếm một miếng vải để lau sạch chất bẩn ra khỏi cơ thể.

Như mong đợi, thậm chí Wynn cũng hơi khó chịu với mấy thứ đó.

Thoát khỏi bếp, họ vô tình gặp hai người tuần tra, nhưng sau đó, họ lén lút di chuyển qua pháo đài.

Mục tiêu của họ là phá vỡ thiết bị khuếch đại phép thuật.

Wynn không đánh giá liệu bọn người đảo chính có phải là kẻ nằm ở bên lẽ phải hay không.

Tuy nhiên, họ sẽ giết tất cả các học sinh , bao gồm cả cậu và Locke.

Do đó, Wynn xem họ như một kẻ thù không thể hòa giải.

Khi nhìn thấy bạn của cậu gần như bị giết, cậu không thể tìm thấy lý do để tha thứ cho họ.

Người có tiềm năng lớn nhất ở Đế đô Simurgh, Leticia, cũng có thể sẽ có những biện pháp chống lại phe đảo chính.

Nếu Wynn hiểu được sức mạnh của Leticia từ những tin đồn, họ sẽ không đe doạ gì đến nàng, nhưng việc nàng bị phong tỏa pháp lực vẫn rất khó chịu đối với nàng

Tuy nhiên, dù pháp lực có bị phong tỏa, nếu đó là Leticia, nàng bằng cách nào đó sẽ ổn.

“Mu!? Đồ khốn!”

“Này, chúng ta bị phát hiện. Wynn!”

“Biết rồi!”

Không bất ngờ, họ đã bị phát hiện khi leo lên cầu thang.

Nghe tiếng hét phát hiện, đôi chân của Locke lập tức dừng lại, nhưng Wynn thì nhảy lên.

Tuy nhiên, chân của Wynn cũng dừng lại sau một thời gian.

“Giảng viên Aldo......”

“Cadet Wynn.”

Người đàn ông đã dạy cậu trong một tháng ngắn ngủi.

“Quả nhiên cậu đã thành trở ngại của bọn ta.”

Một nụ cười nhẹ lộ ra trên mặt ông.

“Tôi nghe tình hình từ những hiệp sĩ bị giết trong rừng. Nhưng, tại sao ông lại phải giết những học sinh nữa chứ !?”

“... Bất cứ ai có thể sử dụng vũ khí, mặc dù họ chỉ là học sinh, có thể trở thành một mối đe dọa. Bọn ta đã quyết định làm chuyện này khi lên kế hoạch.”

“Nếu muốn vô hiệu hóa bọn tôi, cần có một cách khác.”

Nếu những giảng viên hiệp sĩ cất thiết bị của họ, học sinh cũng sẽ cất chúng.

Hơn nữa, họ có thể vừa vây quanh và bắt.

“Đó là một trong những mục tiêu của chúng tôi, Cadet Wynn. Mạng sống của cậu có ý nghĩa. Nếu cậu chết, ‘Dũng sĩ’ chắc chắn sẽ trở nên tức giận. Cơn thịnh nộ sẽ hướng vào đâu? Hướng tới những kẻ gây ra điều đó- Đế Quốc Hiệp Sĩ Đoàn.”

“... Chuyện đó... đúng là vậy...”

Locke đồng ý.

Đá thấy Leticia ngưỡng mộ Wynn rất nhiều, nếu cậu qua đời, cơn giận của nàng chắc chắn sẽ được hướng về phía họ.

Vấn đề là, nó có thể không chỉ ảnh hưởng đến đoàn hiệp sĩ, mà còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ đế quốc.

“Để tạo ra một vật tế nhỏ nhất, kế hoạch này đã được sàn lọc. Ngay bây giờ, bọn ta không thể rút lui được nữa, vì vậy bọnta phải loại bỏ bất kỳ trở ngại có thể có đối với kế hoạch.”

Các hiệp sĩ và binh lính chỉ giáo và lưỡi kiếm của họ vào Wynn và Locke.

“Kế hoạch đã bắt đầu! Pháp lực đã phong tỏa, phần cuối cùng là để họ trải nghiệm nó! Bọn ta, hiệp sĩ thực sự, sẽ khiến những con lợn, cái bọn thưởng thức sự sang trọng dù chẳng chiến đấu, nếm mức độ sức mạnh của bọn ta! Thậm chí nếu kẻ thù của chúng ta là học sinh và trẻ em, và ngay cả người mà Dũng sĩ gọi là ‘Sư phụ’!”

Aldo hét lên hướng dẫn những người lính.

Đồng thời, những người lính đâm giáo.

Wynn rút thanh kiếm của mình.

Những mũi giáo trong đường chém của nó đã bị cắt đứt, và bay đi, để lại những cái gậy gỗ.

“Hiệp sĩ Thực Sự!? Kiểu hiệp sĩ mà tôi mong ước không giống mấy người!”

Wynn nhảy nhót giữa các hiệp sĩ, như thể cậu đang biểu diễn một vũ điệu múa kiếm.

Bất cứ nơi nào lưỡi kiếm lóe lên, máu phun ra từ bàn tay của người lính cầm giáo và kiếm.

“Locke, chúng ta phá xuyên qua luôn! Tớ để phía sau cho cậu!”

“Đ-, được rồi!”

Cậu quyết định không rút lui về phía sau, mà tiến lên phía trên.

Cậu không hề chú ý đến tiếng kêu đau thương của các hiệp sĩ và lính khi cậu chém tay họ, và chém thân họ.

Có những người chịu đau để theo đuổi và tấn công Wynn, nhưng Locke đã đàn áp họ.

Chuyển động của họ chậm đi do chấn thương, Locke có thể áp đảo họ.

Wynn tiếp tục vũ khúc kiếm đẫm máu của mình.

Lưỡi kiếm trượt qua những mũi giáo không hiệu quả đến từ mọi hướng.

“Chúng ta đã tính sai, Thưa ngài...”

Aldo cũng rút kiếm.

Để chiến đấu với các hiệp sĩ dòng dõi quý tộc và nắm giữ các cơ quan chủ chốt của thủ đô, họ đã phong tỏa pháp lực và sử dụng những người giỏi nhất.

Một người, trước mắt họ, hung ác vung kiếm của mình, học sinh có ước muốn trở thành một hiệp sĩ, vượt quá tính toán của họ.

Ông đã nhìn thấy nó trong quá trình tập luyện.

Người có thể đánh bại một đối thủ có phép củng cố.

Sau khi bị phong tỏa pháp lực, chống lại Wynn, người không bao giờ dùng phép thuật, họ đã tự suy yếu mình.

Nhìn thấy Wynn chiến đấu ở gần, ông có thể nhìn thấy dấu vết của cuộc chiến Dũng sĩ có, điều mà ông từng chứng kiến từ xa.

Trước khi ông kịp định thần, Wynn và Locke đã phá vỡ nhóm hiệp sĩ và những người lính, và bây giờ đứng trước mặt ông.

Nếu ông nhìn quanh, tiếng rên của những người lính bị thương là thứ duy nhất nghe được.

Máu nhỏ xuống từ kiếm của Wynn, và toàn bộ cơ thể cậu nhuộm một màu đỏ thẫm từ máu.

Cảnh tượng khủng khiếp, một học sinh duy nhất đã lấn át các hiệp sĩ kỳ cựu.

“Những gì tôi muốn là một hiệp sĩ bảo vệ những kẻ yếu! Tôi không muốn một hiệp sĩ chỉ giải quyết mọi thứ bằng vũ lực như mấy người!”

Trong khi thở nặng nề, Wynn ép mình lên tiếng.

Ánh sắc bén trong mắt cậu đâm vào Aldo.

Wynn không biết rằng Leticia đã cứu thế giới với tư cách Dũng sĩ.

‘Onii-chan, Onii-chan.’

Cô gái luôn đi bên cậu, đi theo cậu, được giao nhiệm vụ cứu thế giới, và vào cuối cuộc hành trình đau thương, cay đắng, nàng đã giết chết Ma Vương.

Sau khi giết Ma Vương, thế giới hẳn phải hòa bình trở lại.

Tuy nhiên,

Ngay lúc này, một lượng lớn máu đang chảy khắp nơi.

Mặc dù Dũng sĩ đã mang lại hòa bình, ngay cả bây giờ, máu vẫn đổ.

“Tôi không giống như Leti, có thể bảo vệ nhiều người. Tuy nhiên, tôi muốn trở thành một hiệp sĩ có thể bảo vệ người nằm trong tầm tay của mình! Nó sẽ xảy ra đôi khi! Theo một cách khác với cách của mấy người!”

Wynn kêu lên đồng thời nhảy tới.

‘Một cuộc tấn công đơn giản!’

Chỉ trong một tháng thực hành, ông đã quan sát thấy kiếm thuật đã kết liễu mạng thuộc cấp của mình.

Bằng cách vứt bỏ lá chắn và áo giáp, đó là một loại kiếm thuật tập trung vào tốc độ.

‘Nếu đúng như vậy, thì loại bỏ tốc độ.’

Mặc dù tốc độ được kích động bởi cơn thịnh nộ, đó là một cuộc tấn công đơn giản- rất dễ đọc.

Bảo vệ đòn tấn công của Wynn bằng khiên của mình, ông chém trong khi Wynn không di chuyển.

Aldo sử dụng kinh nghiệm của mình để dự đoán quỹ đạo của thanh kiếm của Wynn, sau đó chuẩn bị khiên của mình.

Và kiếm của Wynn đi theo quỹ đạo mà Aldo tiên đoán.

‘Mình sẽ bắt được!’

Chĩa thanh kiếm sau khiên của mình, thanh kiếm của ông đâm ra từ phía sau khiên.

Chớp lấy thanh kiếm, điểm chuyển động mạnh mẽ hướng tới điểm yếu là đầu của Wynn- thay vì thịt, điểm thanh kiếm xuyên qua không gian trống.

Wynn cúi thấp còn thanh kiếm của cậu di chuyển về phía ngực của Aldo, người vẫn còn đâm thanh gươm của mình ra..

Không có thời gian để rút lại khiên.

Đặt hết sức vào đòn đâm của mình, không thể trốn tránh cuộc tấn công này.

Lúc đó, Aldo nhìn thấy đôi mắt của Wynn.

Không còn có nhiều cơn giận thiếu kiềm chế, chỉ sự bình tĩnh dịu nhẹ trong mắt cậu.

‘Một thiên tài không được công nhận... à.’

Aldo ngay lập tức cảm nhận được nhát đâm xuyên qua ngực của mình, và sau đó Aldo mất ý thức của mình vĩnh viễn.

Trong một căn phòng rộng hai mươi mét.

Ở giữa, một thạch bản màu đen lơ lửng trong không khí.

Nó đã được khắc bằng những ma pháp ngôn, và bên dưới những chữ khắc ma thuật tương tự được khắc, vòng tròn phép thuật.

Mặc dù không có cửa sổ nào, việc bản thạch và phép thuật phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, chiếu sáng căn phòng.

Có sáu pháo đài xung quanh thủ đô.

Trên mỗi tầng cao nhất, có những vòng phép và bản thạch hình dạng giống hệt nhau.

Trong trường hợp khẩn cấp, các thiết bị này sẽ được kích hoạt, và pháp lực của người sử dụng phép thuật của đế quốc sẽ được khuếch đại.

Ngay bây giờ, nó được sử dụng thứ này, thứ Kết Giới Phong Tỏa Pháp Lực phủ lên Đế đô, và Kết giới 7 tầng dùng lên Dũng sĩ.

Wynn và Locke đứng đó, tắm mình trong sự phát quang của bản thạch và vòng phép,

“Cuối cùng, chúng ta vẫn phải phụ thuộc vào Leti.”

Cả Wynn lẫn Locke đều không còn sức mạnh.

Tuy nhiên, Leticia thì khác.

Với tư cách là con gái của công tước, và là Dũng sĩ nổi tiếng nhất.

“Chịu thôi. Ở xa thủ đô, chúng ta chỉ có thể làm được tới đây thôi.”

Locke đặt tay lên vai Wynn.

“Đúng vậy ha. So với cứu thế giới, em ấy thực sự bị cuốn vào một cái gì đó ngu ngốc.”

“Bây giờ, tớ tự hỏi Leticia đang nghĩ gì, trong khi trong cuộc chiến này.”

Wynn vung thanh kiếm xuống bản thạch.

Wynn sử dụng kiếm của mình để đập vỡ bản thạch, và vòng phép ở dưới chân cậu ngừng phát sáng.

“Xin lỗi, Leti. Anh để phần còn lại cho em.”

‘Không sao cả. Để đó cho em, Onii-chan.’

Wynn cảm thấy như cậu nghe thấy giọng của Leticia thì thầm vào tai mình.

...

“… Không sao cả. Để đó cho em, Onii-chan.”

Mỉm cười, Leticia nhắm mắt lại.

Nàng đột nhiên cảm thấy pháp lực của mình trở lại.

“Hả!? Kết giới đã biến mất?”

“Eeh!? Sao có thể được? Họ đang làm gì vậy, đám thuộc cấp của ông ấy~?”

Cảm giác mệt mỏi vừa mới bao phủ toàn thân nàng trở nên yếu ớt, và biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Pháp lực đã trở lại.

“Ai đã phá hoại thiết bị ...?”

“...là Onii-chan.”

Leticia lặng lẽ trả lời.

Với điều đó, một cơn bão bất ngờ tấn công Zaunas và con quỷ đen.

“Gu-, Guh...”

“A-, a-, aaah”

Không thể thở được, bầu không khí áp bức dữ dội hơn những gì ông cảm thấy

khi trải qua hàng vạn chiến trường.

Tất cả đều đến từ một cô gái đứng xa mười bước xa.

Nàng được bọc trong một tia sáng vàng và pháp lực thoát ra từ cơ thể.

Đó là ‘Dũng sĩ’, Leticia van Mavis.

Là cô gái đã trở thành một huyền thoại.

Đột nhiên, Zaunas cảm thấy gió.

“AAAAAAAAAAAAAAAH!”

Từ phía sau Zaunas, một tiếng hét vang lên trong phòng.

“Sao vậy?”

Quay lại, con quỷ trùm đầu rút vào tường.

Leticia nhanh chóng rút kiếm ra.

Với một âm thanh nhỏ, con quỷ hóa thành bụi đen và biến mất.

‘Là như vậy_’

Ông không thể nhìn thấy gì cả.

Được khen ngợi như một anh hùng, đôi mắt của ông thậm chí không thể theo kịp.

Vậy, đây là, ‘Kẻ gần nhất với thần linh’, người đã đánh bại Ma Vương, Leticia van Mavis!

“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ông vì đã làm liên lụy đến Onii-chan. Tuy nhiên, ta thông cảm với ông.”

Nhìn vào con quỷ hiện đang tan biến, nàng quay mặt sang Zaunas.

Zaunas phục hồi từ sự ngạc nhiên của mình, hít thở sâu.

‘Cơ thể mình nóng lên.’

Ông cảm thấy phấn khởi khi phải đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ sau nhiều năm.

“Thật vinh dự khi được chiến đấu đối đầu vời Dũng sĩ một lần trong những khoảnh khắc cuối đời của tôi.”

Rút kiếm ra, ông đứng sẵn sàng.

“Tôi hứa. Chắc chắn, tôi sẽ không can thiệp nữa.”

“Thế à. Giờ thì, xin hãy truyền đạt thông điệp của mình.”

Leticia đáp lại nụ cười của Zaunas.

“Tới nào! Leticia van Mavis!”

Với một tiếng thét, Zaunas vung thanh kiếm của mình vào Leticia.

Truyền qua các thế hệ trong gia đình, đó là một thanh kiếm ma thuật mạnh mẽ.

Tất nhiên, nó thau kém kiếm thánh, nhưng dù thế, nó vẫn là một thanh kiếm sắc nét.

Ông đã đổ hết pháp lực của mình, và toàn bộ linh hồn của ông vào đòn đánh-

“Gah ... !?”

Thanh kiếm bị gạt đi, và với thế, Zaunas bị thổi bay vài mét trở lại.

Không có hành động phòng thủ nào, ông đã rơi xuống đất.

Ông không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả đã xảy ra ngay lập tức.

Đau đớn từ vết thương, sử dụng thanh đại kiếm để hỗ trợ, ông đang quỳ.

“Không... thể nào, chuyện này...”

Khuôn mặt xoắn lại trong đau đớn, ông nhìn Leticia.

Nàng giữ danh hiệu Dũng sĩ chưa bước một bước nào từ chỗ đó.

Ông đã hiểu.

Nàng chỉ đơn giản là hất bỏ đòn tấn công mà Zaunas đã cống hiến hết sức mình vào.

Chỉ có vậy thôi.

Bằng cách nào đó tự giễu mình, ông không thể đứng nổi và chỉ có thể khuỵu gối.

Trong số những người đang theo dõi cuộc chiến của họ, bọn trẻ, thuộc cấp của Zaunas, không kêu lên được tiếng nào. Họ không thể tin vào mắt họ.

“Ta tới đây.”

Giữ thanh kiếm trên ngực, Leticia lặng lẽ nói.

“Tới đi!”

Ông đứng dậy, Zaunas hét lên.

So với nhiều kẻ thù mà ông đã phải đương đầu trên chiến trường, Leticia giữ sức mạnh tràn ngập.

Với những chuyển động tối thiểu và đòn tấn công nhanh nhất- trong số các trận đánh, Zaunas đã chiến đấu cho đến lúc này, ông nhanh hơn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong cuộc đời mình.

Tuy nhiên, Leticia tránh né với hầu như không cử động.

Thấy rằng ông đã quyết định chết, Leticia tung một nhát chém.

Lưỡi kiếm tiến đến thân thể ông.

Ông ta hài lòng khi mình đã đấu kiếm với đối thủ mạnh nhất vào cuối cuộc đời.

Người đàn ông phục vụ đế quốc trong bốn thập kỷ đã giao phó nhiệm vụ cho thế hệ tiếp theo, và rơi vào một giấc ngủ dài.

“Cất kiếm đi.”

Đó không phải là một tiếng nói lớn.

Tuy nhiên, giọng nói rõ ràng vang lên.

Họ đang ở quảng trường phía trước cổng chính.

Các vệ binh đế quốc và các hiệp sĩ nổi dậy đang đối đầu.

Dựa vào tình trạng cổng , các vệ binh đế quốc đã bị ghìm chặt bởi phe đảo chính, nhưng khi họ nhận ra kết giới phong tỏa pháp lực đã biến mất, họ nổi dậy.

Các hiệp sĩ chống lại những người kém cỏi hơn về phép thuật và số lượng, là những kẻ bất lợi ở phía trước cung điện.

Mặc dù mỗi lực lượng trong các tổ chức đã bị tiêu tán, không thể kiểm soát hoàn toàn thủ đô, họ đã bị đánh bại.

Trong khoảnh khắc đó, một cô gái bất ngờ xuất hiện giữa hai bên.

Nhiều ánh mắt nhìn thấy hình bóng của Dũng sĩ Leticia.

Dũng sĩ vẫn còn trẻ và chưa trưởng thành.

Tuy nhiên, nàng có một sự hiện diện mạnh mẽ.

Chỉ bằng cách đứng đó, nơi này cảm thấy như một nơi thiêng liêng bất khả xâm phạm.

“Ta đã giết người cầm đầu vụ việc này, Zaunas, với kiếm của mình. Ta sẽ không cho phép đổ máu nữa từ thời điểm này.”

“Nhưng mà, Dũng sĩ-sama. Họ đã chỉ kiếm vào đế quốc. Bỏ qua chuyện đó thì...”

“Xin hãy im lặng!”

Leticia quay lại đối mặt với vị chỉ huy hiệp sĩ vệ binh đế quốc, người vừa lên tiếng.

“Kể từ thời điểm này, bất cứ ai muốn chiến đấu sẽ được ta là đối thủ. Các người đủ quyết tâm chứ?”

Nàng từ từ đưa mắt nhìn.

Cả hai phe đều bị nuốt chử bởi dáng vẻ của Leticia.

Xác nhận rằng không có nhiều hành động nữa, Leticia thở dài nhẹ nhàng.

‘Khi bọn mình còn nhỏ, hiệp sĩ trong những câu chuyện là những đồng minh của công lý bảo vệ những người yếu đuối.’

Tuy nhiên, trong thực tế, hiệp sĩ truyện tranh chẳng thấy đâu.

Chỉ quan tâm đến bản thân, những người bị chà đạp bởi những người khác thì tràn lan, trong khi những hiệp sĩ chân thành lo lắng cho đất nước đã chết. Và bây giờ, máu đổ để trả thù cho họ.

Leticia rời mắt khỏi những kẻ đảo chính, những người đã bỏ cuộc và đưa tay lên, và nàng nhìn lên bầu trời.

Trong khi suy nghĩ về Wynn, người đang ở một nơi nào đó dưới bầu trời rộng lớn này-

‘Những hiệp sĩ mơ ước của chúng ta, họ ở đâu? Onii-chan...’

Leticia buồn bã khóc trong lòng.

Truyện Chữ Hay