Yuusha no Segare

chương 3.2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi sáng hôm sau, Yasuo và Shouko, đang thưởng thức bữa ăn sáng trong khi tỏ lòng biết ơn với một chút bánh mì hơi cũ và trà được làm từ những hạt lấy được trong rừng, chẳng thể nhìn thẳng vào mắt người còn lại được vì lí do nào đó.

Họ đã trải nghiệm khoảnh khắc đáng xấu hổ khi vô tình chạm mắt nhau lúc tỉnh dậy… Cũng chẳng được như vậy đâu. Trong thực tế, cả hai người đều quên việc mình ngủ béng đi với thời gian chênh lệch không nhiều là bao, và khi tỉnh dậy thì họ cùng lúc đều đẩy người còn lại ra trên một chiếc giường nhỏ hẹp, và kết quả thì, hai người họ đều tiếp đất xuống sàn.

Âm thanh đủ to để khiến Catalina giật mình và bà ấy phải chạy ra để xem có chuyện gì, để rồi cả hai người kia rơi vào một tình thế cực kì khó xử.

Tình cờ thay, ngọn lửa đen đã quay trở lại bên mắt trái của Shouko từ lúc nào.

“Còn trẻ đúng là tuyệt quá ha.”

Hơn nữa, trong tình huống này về cơ bản tương đương với việc họ thừa nhận rằng đã cùng ngủ chung giường với nhau, nên có thể thấy được rằng Catalina hẳn đã có hiểu lầm tai hại nào đó và điều đó có thể thấy được qua ngôn từ của bà.

Sau khi cả hai người đã trải qua thách thức đầu tiên là sử dụng nhà vệ sinh tại một thế giới khác này, Catalina thúc giục họ chuẩn bị để khởi hành.

Đưa cho họ một cặp áo choàng đã sờn cũ với mũ trùm gắn thêm xong, Shouko được đưa cho hai thứ trông na ná giống với mấy tấm nệm dùng để căn chỉnh tư thế ngồi cho đúng.

“Đây, cháu xách theo mấy thứ này.”

Còn với Yasuo, cậu được đưa cho một chiếc bao lớn chứa đầy những món đồ, mặc dù cầm lên thì có vẻ không quá nặng đến vậy.

Còn Catalina giữ lấy từng cái một bên mỗi tay.

“Đó là gì vậy?”

“Là mấy cái túi chứa vài thứ mà chúng ta có thể dùng để đổi lấy tiền trong thành phố. Chúng là mấy món hàng hóa quan trọng đấy nên đừng làm rớt mất, nhé?”

Yasuo hiểu được những gì bác ấy đang nói. Vì từ giờ cả hai người họ sẽ được Catalina để mắt đến, được giao cho một nhiệm vụ như vậy cũng khiến cho cậu thấy khá khẩm phần nào.

Cậu vẫn chưa hoàn toàn mất cảnh giác, nhưng miễn là họ vẫn hành xử thân thiện tới người còn lại, sẽ tốt hơn nếu như biết để tâm đến những thứ tinh tế trong cách ứng xử.

“Còn về những thứ mà Shouko đang cầm, chúng ta sẽ sử dụng chúng sớm thôi.”

Catalina mỉm cười tinh quái và ra hiệu cho cả hai người họ bước ra ngoài.

“Ôi trời, bọn mình vừa ở trong một nơi như này ư?”

Shouko quan sát xưởng làm việc của Catalina từ phía ngoài lần đầu tiên.

Shouko đã tưởng tượng rằng đó là một ngôi nhà làm từ gỗ với mái nhà đầu hồi, nhưng quả thực nhìn vào nó trông giống như một khối kiến trúc pháo đài vững chắc được dựng lên bao quanh một cái hang và gia cố bằng một vài vật liệu trông rất giống với bê tông.

Có một khoảng đất trống lạ kì xung quanh xưởng làm việc, nhưng có vẻ như chỗ này không phải là dành để xây vườn hay đất trồng gì cả, cũng vì đất đá ở đây bị ép xuống đến mức có thể gần như nói là phẳng lì và chỗ đất này gần như là trống không cả rêu cũng khó tìm thấy được.

“Cả tớ cũng nghĩ rằng nó là một nhà máy hay pháo đài khi bọn mình mang cậu tới đây.”

Yasuo đoán được những gì Shouko đang nghĩ và nói vậy.

“Bản thân ta cũng ưa thích phần ngoại thất trông đẹp đẽ hơn, nhưng đó là điều không khả thi bên trong khu rừng này.”

Nói vậy, Catalina mang ra một chiếc ống màu bạc và đặt nó lên miệng.

Tiếng sáo nghe còn chói tai hơn cả tiếng còi được dùng trong các trận bóng đá vang lên xuyên qua những hàng cây trong rừng và vọng lại xung quanh.

Và rồi, họ đứng đó chờ đợi trong mười giây.

Đột nhiên, khắp xung quanh họ bao quanh bởi những cuộn gió, Shouko tình cờ nhìn lên và lọt vào tầm mắt cô là thứ khiến cô ấy phải tròn mắt chiêm ngưỡng.

“Yasu-kun! Đó là-!”

“Thứ đó là-!!”

Một sinh vật vô cùng khổng lồ chậm rãi đáp xuống từ trên trời trong khi vỗ thứ giống như cánh của nó, rồi hạ cánh xuống mặt đất chỗ gần với ba người họ.

Chẳng thể nào nhầm được rằng nó là con『voi mình vảy』mà Yasuo và Shouko đã lần theo bên trong rừng.

Lí do tại sao trò lần theo dấu vết đó đột ngột đến đường cùng là vì con voi mình vảy này có thể bay được.

Vậy nhưng, thật khó để tin được rằng một thứ to lớn vậy có thể đập cánh và bay trong không trung.

Quan sát từ phía trước, khuôn mặt của con voi mình vảy trông có nét giống so với loài tê giác hơn là voi.

Con voi giáp vảy kia, hay đúng hơn, con tê giác giáp vảy đó nhẹ nhàng đáp xuống trước ba người họ và nằm lì xuống trên bãi đất rắn chắc kia.

“Đây là rồng giáp vảy. Chúng ta sẽ cưỡi trên lưng nó đến thành phố.”

Dù nhìn qua có thể thấy được cơ thể nó to tròn, có vẻ như sinh vật này chẳng phải là voi hay tê giác, mà là một con rồng.

“Khu rừng này là nơi sinh sống của rồng giáp vảy, nên cứ thường thường thì chúng lại hạ cánh xuống xưởng của ta.”

Nếu một sinh vật lớn đến vậy lại có thói quen hạ cánh xuống mái nhà của bạn, vậy thì chắc chắn là hoàn toàn hợp lí thôi khi cải tạo ngôi nhà đến mức như vậy; nếu không, những ai mà sống dưới căn nhà đấy hẳn sẽ không thể nào chịu đựng nổi.

Và nếu là vậy, thì đống sỏi đá bị nén chặt xuống quanh ngôi nhà hẳn cũng là do chuyện này.

“C-Có thật sự ổn không nếu cưỡi trên lưng sinh vật này ạ?”

“Nhìn bề ngoài chúng là vậy, nhưng bản tính thì là những sinh vật ôn hòa. Một con rồng giáp vảy ở kích cỡ này có thể mang theo sáu người trưởng thành. Bác sẽ trèo lên trước nên đáp cho bác cái ghế, nhé?”

Catalina leo lên lưng con rồng giáp vảy như người có nhiều kinh nghiệm, và rồi tiếp đến gắn những thứ trông như mấy chiếc ghế tatami dùng để căn chỉnh tư thế ngồi bên trên những tấm vảy sau lưng nó.

Vậy ra những thứ đó về cơ bản như những chiếc yên ngựa dùng để cưỡi trên lưng con rồng giáp vảy đó.

“Sẽ mất khoảng 3 tiếng để đến được Galedeite, cưỡi trên lưng của chú rồng này.”

“Nó sẽ bay trong khi mang theo chúng ta sao ạ?”

“Tất nhiên là không. Nếu chúng ta mà làm chuyện như vậy, con rồng và cả chúng ta sẽ bị bắn hạ bởi Đoàn Phòng không Pháp thuật được bố trí trên tường thành của thành phố. Chúng ta sẽ di chuyển dưới mặt đất với tốc độ thong thả.”

“Đoàn Phòng không Pháp thuật?”

Shouko, người quả thực chưa từng nghe đến cụm từ này bao giờ, hỏi xem liệu cụm từ đó có ý nghĩa gì, và thấy vậy, biểu cảm của Catalina thoáng chút trầm ngâm.

“……Có vẻ như hai đứa sẽ cần phải học một vài thứ. Chúng ta có thừa thời gian mà, nên ta sẽ giải thích trên đường đi. Thôi nào, nhanh nhanh và trèo lên đây đi.”

Sau đó, Yasuo và Shouko leo lên lưng của chú rồng giáp vảy, mất khoảng thời gian gần như gấp năm lần so với Catalina làm.

Khi con rồng giáp vảy đứng lên, cảnh quan trước mắt họ đột ngột được nâng lên, và, cả Yasuo cùng Shouko đều reo lên vui thú.

“Tuyệt quá!!”

“Ôi trời! Chúng ta đang trên cao quá này!”

“Ta không nghĩ mấy đứa lại thấy chuyện này vui thích đến vậy. Yasuo, cẩn thận đừng để làm rơi chiếc bao.”

Sau khi nở một nụ cười gượng, Catalina lại thổi vào chiếc ống sáo nhỏ và con rồng giáp vảy bắt đầu di chuyển.

Những bước đi có vẻ như khá thong thả, nhưng bởi vì cơ thể khổng lồ của nó mà khoảng cách giữa từng bước chân rộng đến không tưởng và rừng cây nơi hai người họ đã mất bao nhiều công sức để có thể đi hết hôm qua giờ vụt mất chỉ trong giây chốc.

Hôm nay thời tiết chưa thể nói là quang đãng, nhưng cơn mưa đã ngừng lại, và có những lúc ngắn ngủi khi ánh nắng xuyên qua tán mây và chiếu xuống mặt đất.

Tầm nhìn của họ rất thoáng rộng, và họ có thể thấy được những thân cây dương xỉ to lớn cùng với những cây mang trên mình một thứ quả xanh sáng, càng khắc sâu hơn trong nhận thức hai người họ rằng nơi này quả thực rất khác biệt so với Nhật Bản.

Trong chuyến đi xuyên qua cánh rừng của ba người, Catalina giảng dạy Yasuo và Shouko một khóa học cơ bản về thế giới mang tên Ante Lande.

“Ta nghĩ rằng nên bắt đầu từ cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul, ba mươi năm về trước. Đó là khi cha cháu và những đồng đội của ông ấy đánh bại lũ quỷ dữ đến từ vùng đất phía dưới Đại Công quốc Torjesso.”

Bà ấy không đề cập gì đến những chuyện đã xảy ra ba mươi năm về trước, chỉ nhấn mạnh rằng lũ quỷ đã bị đánh bại bởi người anh hùng đến từ thế giới khác, Hideo. Yasuo lần này không tìm được cơ hội nào để đề cập đến mẹ mình.

Về phần lũ Shii, những gì mà bác ấy nói về cơ bản tương tự với những gì mà họ đã được nghe từ Diana và Khalija.

Vậy nhưng có một vài phần mà Diana không nói đến, một công dân của Resteria. Cụ thể hơn, là về tình hình hiện tại của Cộng hòa Gaz, và con người ở Cộng hòa Gaz này có ấn tượng thế nào về Anh hùng, Hideo.

Cộng hòa Gaz nằm ở giữa Resteria, một trong những đất nước có thế lực lớn trên thế giới, và Liên bang Baskelgarde, và hiện tại có vẻ họ đang phải hứng chịu áp lực chính trị liên tục đến từ hai quốc gia láng giềng này.

Là một nước cộng hòa, nhưng cũng vì vậy mà không có một nhà cầm quyền duy nhất nào nắm giữ hoàn toàn quyền lực trong lãnh thổ, nên những người sống tại đây chia làm hai phe phái ủng hộ Resteria hoặc Baskelgarde.[note17351]

Cộng hòa Gaz cũng đồng thời là nơi diễn ra nhiều trận chiến nhất giữa bên Anh hùng Hideo chống lại Quỷ Vương Kaul trong thời chiến.

Vì vậy, xu hướng mà người dân đến từ Cộng hòa Gaz coi trọng Hideo như một anh hùng rất cao, thậm chí phải nói rằng hơn cả những thần dân Resteria, nhưng mặt khác, nó cũng chỉ ra rằng Cộng hòa Gaz là nơi phải hứng chịu con số thương vong do chiến tranh lớn nhất.

Có rất nhiều người chỉ trích đến việc rằng cả Resteria và Baskelgarde đã sử dụng Cộng hòa Gaz như một con đê chắn sóng, và trong khi họ vẫn ăn mừng những chiến công của Anh hùng Hideo, người dân nơi đây vẫn còn cảm thấy căm thù với Resteria và Baskelgarde khi đã lợi dụng họ và khiến cho con người nơi đây phải nhận lấy những thương vong không đáng có.

Mới chỉ ba mươi năm trôi qua sau cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul.

Vẫn còn rất nhiều người quanh đây còn giữ những kí ức về thời chiến, và đối mặt với khủng hoảng về lũ Shii trong thời kì hiện đại này, họ truyền tai nhau rằng tận sâu bên trong, tình hình chính trị của đất nước này đang chậm rãi nhưng chắc chắn rằng đang bắt đầu đổ vỡ bắt đầu từ vết sẹo khi xưa.

“Nhờ ơn việc rằng đất nước này bị kẹp giữa hai đất nước nắm giữ thế lực lớn và có mối quan hệ hòa hợp với nhau, trật tự công cộng vẫn được giữ vững và chưa từng phải đối mặt với bạo động. Đoàn Kị sĩ, vẫn chưa quên những bài học mà họ có được trong chiến tranh, có nguồn lực rất lớn. Cụ thể phải nhắc đến những chiến binh Magitech, những người đang nắm giữ sức mạnh lớn nhất hiện tại. Vậy nhưng, nếu có chuyện gì xảy ra và nghiêng đổ cán cân đang thăng bằng đó, và nếu các chiến binh Magitech bị chia cắt ra vì một lí do nhất định, đất nước này sẽ chìm trong thảm cảnh tàn khốc. Những người tị nạn do chiến tranh không nhận được sự bảo hộ từ Resteria và Baskelgarde đồng thời cũng nhắm đến việc ổn định cuộc sống tại Cộng hòa Gaz được lúc nào hay lúc đó.”

“Những điều đó… nghe rắc rối thật đấy. Mà cháu muốn hỏi, đất nước này rộng đến thế nào, ước chừng thôi ạ?”

“Nó không rộng lớn lắm đâu. Nó hoàn toàn không thể so được với kích cỡ của Baskelgarde, và kể cả khi so với Resteria, có lẽ nó chỉ rộng bằng một nửa thôi. Tuy nhiên, nhờ có sự thực rằng đây vốn là một nơi trao đổi hàng hóa trọng yếu từ thời cổ đại, chỗ đứng của đất nước này trong lĩnh vực tài chính khá là tốt. Nhờ đó, đây là một đất nước có lịch sử lâu dài theo chế độ cộng hòa. Mấy đứa có hiểu ‘cộng hòa’ nghĩa là gì không? Mặc dù, ta có nhớ đâu đó mình đã từng nghe rằng Nhật Bản cũng là một nước cộng hòa.”

“Ưm… Thực ra thì nó có khác một chút, nhưng cháu nghĩ rằng chúng ta có thể nói có vài điểm chung ạ.”

Trong khi quả thực đúng rằng Nhật Bản có đôi chút tương tự với một nước cộng hòa, như việc dựa trên quy tắc dân chủ khi quyền lực được đặt trong tay người dân và các đại biểu được bầu cử trong số nhân dân là những người chịu trách nhiệm trong việc điều hành đất nước, Nhật Bản thực chất theo nền quân chủ lập hiến vì sự thật rằng họ có một vị vua.

Còn nữa, do chế độ dân chủ và cộng hòa không phải là một, có những trường hợp khi một đất nước tuyên bố là một nước cộng hòa trong khi lại thuộc về một nhà nước liên bang[note17352] , và cũng có những trường hợp mà một nước cộng hòa đứng đầu bởi một vua chúa[note17353] .

“Liệu có ai đứng đầu hệ thống cầm quyền không ạ? Cháu nghĩ rằng có nhiều thứ sẽ phụ thuộc vào việc người đó thuộc về phe phái nào.”

“Ta không chắc đó là gì theo mô tả của cháu. Xem nào, ưm… Tổn… Tổng thống? Tổng thống khẳng định rằng mình là người đứng trung lập, nhưng thực tế mà nói, ông ấy ở bên Resteria.”

Khi nói đến việc nghiên cứu biện pháp đối phó với Shii, cả Resteria cũng có hai nguồn ý kiến đối lập rằng có triệu tập Anh hùng Hideo đến đất nước họ hay không.

Hiển nhiên, những quốc gia không sử hữu thứ kĩ thuật ăn gian như triệu hồi một Anh hùng thậm chí sẽ càng chìm sâu hơn trong hỗn loạn.

“Khi chúng ta đến gần thành phố, Shouko, kéo chiếc mũ trùm xuống để che khuất mắt cháu, nhé? Vì cháu đi cùng với ta, ta không nghĩ họ sẽ quá soi mói đến danh tính của cháu miễn là chúng ta trả phí nhập cảnh cao hơn chút, nhưng chẳng có gì thiệt thòi khi tỏ ra cẩn trọng cả.”

“Vâng ạ.”

Do tình trạng hiện tại và sự kinh sợ của con người trước Shii lan tràn, nếu một cô gái xuất hiện với ngọn lửa Shii rực cháy trên mắt cô ấy, rõ ràng điều đó sẽ gây ra hoảng loạn.

Sau một đêm nghỉ ngơi, mắt trái của Shouko lại bùng lên ngọn lửa cháy âm ỉ, đen tuyền.

Ngọn lửa đó không thiêu đốt bất cứ gì tiếp xúc lại gần, nhưng cũng chẳng thể che đi được bằng thứ gì cả kể cả khi quấn một tấm băng quanh mắt cô ấy, nên không còn lựa chọn nào khác để che giấu nó ngoài việc đội mũ thấp xuống để che đi đôi mắt.

“…… Giờ mới nhớ ra.”

William cũng từng nói rằng con mắt đỏ rực của hắn là thứ duy nhất mà hắn ta không thể giấu đi được, không lẽ về bản chất William và Shouko giống nhau sao?

“Có gì sao, Yasu-kun?”

“……Không, không có gì.”

“Nếu cậu lo lắng về ngọn lửa này, tớ không nghĩ sẽ có ai để ý đến đâu miễn là họ không nhìn thẳng vào mặt tớ…”

“Ể?”

Điều mà Shouko nói khác so với những gì mà Yasuo đang nghĩ đến, nhưng rồi cô ấy bỏ mũ ra, và sau khi do dự trong giây chốc, Shouko hô một tiếng nhỏ để động viên bản thân, rồi nắm lấy tay của Yasuo trong khi cậu đang ngồi cạnh.

“……Hây.”

“Ể.”

Khi cô ấy làm vậy, ngọn lửa đen lập lòe đung đưa theo gió và lớn đến mức đủ để chạm đến tóc mái cô ấy từ dưới trán đột ngột thu nhỏ lại xuống kích cỡ chỉ bằng đốm lửa phát ra từ bật lửa.

“Ôi, trời…”

Catalina quan sát mắt của Shouko và nhìn đến khung cảnh hai người họ nắm tay, và, bà ấy nhìn sang Yasuo với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Ôi trời, ôi trời…”

“C-Có gì sao ạ!?”

Yasuo hét đến Catalina với khuôn mặt đỏ ửng, nhưng mặt khác việc gạt tay Shouko ra chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt. Trong khi đó Shouko vẫn là chính mình và chắc chắn khuôn mặt cô ấy có hơi đỏ, nhưng cô ấy có vẻ như đang thực sự tận hưởng điều này, nên Yasuo chẳng biết được xem mình nên làm gì.

“……Hehe.”

Cậu không biết nguyên lí đằng sau chuyện này là gì, nhưng có vẻ như ngọn lửa Shii càng trở nên nhỏ hơn khi cô ấy càng sát gần tới Yasuo.

Để có thể hoàn toàn xóa bỏ được nó, họ sẽ cần phải làm chuyện như tối hôm qua……

“Thật tuyệt làm sao khi hai đứa các cháu thân thiết thế này nhỉ.”

“Đừng có trêu bọn cháu như vậy mà!”

“Rồi… nhưng không phải chuyện này trông như thể tớ thực sự là người quan trọng với cậu hay gì sao?”

“Còn cậu nữa, cậu đang nói cái quái gì vậy?”

Yasuo thấy bản thân mình lúc nào cũng bị dồn vào chân tường trong những tình huống mà cậu chẳng thể nào chịu đựng nổi, và cả Shouko lẫn Catalina đều mỉm cười hài lòng rồi quay sang đối mặt với nhau.

“Dù sao thì, như vậy là ổn thỏa rồi ạ, đúng không?”

“Ừ, đúng vậy, nhưng cháu vẫn không nên để mất cảnh giác. Thiệt hại tại Galedeite chỉ xét ở mức nhỏ thôi, nhưng nếu nói đến tổng thể khu vực Gaz, sau cùng, mối đe dọa của Shii được đánh giá ở mức độ nghiêm trọng. Do đó, có rất nhiều người nói rằng họ không muốn trở thành con tốt trong tay những thế lực lớn thêm lần nữa, như trong cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul. Do vậy, một đảng phái đứng lên với mục tiêu duy trì tự do thực sự, và họ đang dần lấy được lòng của người dân.”

Nó chưa đến mức có thể được coi như một chủ nghĩa dân tộc, nhưng cũng chính vì đây là một quốc gia theo thể chế cộng hòa, khả năng cao rằng những đảng phái như vậy sẽ dần có sức ảnh hưởng.

Dù gì thì, đó là một chuyện vô cùng tự nhiên thôi, và đó là điều có thể lờ đi hoàn toàn bình thường khi đây là một phần trong chính trị của một quốc gia mà họ không có mối liên kết nào.

Quan trọng hơn, hơi ấm và sự mềm mại từ tay của Shouko mà cậu đang cảm thấy từ chính lòng bàn tay mình lúc này đây mới là vấn đề lớn hơn đối với Yasuo.

“Bên đảng phái đưa ra mục tiêu đạt được một chế độ độc lập ổn định vốn ban đầu là một tổ chức chăm sóc cho những người tị nạn không nơi nương tựa sau chiến tranh, mang tên Carnelian trong mỏ than……”

““……!””

Đó là chỉ khi, nếu không phải việc rằng Catalina vừa nhắc đến cái tên Carnelian trong mỏ than.

“Ôô!”

Khung cảnh phía trước đột ngột mở rộng ra, và Shouko reo lên trong sự phấn khích.

Ngay sau khi họ ra khỏi khu rừng, ba người họ được chào đón trước khung cảnh cánh đồng bằng rộng lớn, trải dài, và mặc dù vẫn còn một đoạn đường xa phải đi, họ có thể nhìn thấy được một thứ gì đó trông như một thành trì vậy.

“Đó là Galedeite ạ?”

“Đúng vậy. Đó là thành phố pháo đài lớn nhất tại Cộng hòa Gaz. Có một nhà thờ lớn thuộc về Giáo hội Vương thánh tại đây nơi người dân thờ tụng Sông Kiếm thánh Hideo, nên đây là một thành phố quan trọng tại Cộng hòa Gaz, cả về mặt tôn giáo nữa.”

Giáo hội Vương thánh.

Yasuo có nghe được chút ít về tổ chức này từ Khalija.

Cậu được nghe rằng nó là một tổ chức có lịch sử lâu đời với cả những điều tốt lẫn tiếng xấu, giống như bản sao của nó trên Trái Đất, do vậy mà nó được coi như “một vùng đất thánh nơi những kẻ quỷ quyệt tụ tập”. Vậy nhưng, trong cái nhìn chung chung của cộng đồng, có lẽ chúng làm tốt một cách hoàn hảo vai trò của mình như một nơi nương tựa mỗi ngày cho những người đến cầu nguyện.

Ngoài chuyện đấy ra, Yasuo có vẻ như vẫn chưa quen được với cái tên “Sông Kiếm thánh Hideo”, dù có nghe cái tên này bao nhiêu lần đi nữa, nhưng bắt gặp tên của cha cậu được nhắc đến theo kiểu cách này sau khi bị chia tách khỏi ông ấy tạo một cảm giác vô cùng lạ kì đến cậu.

“Yasuo, cháu cũng nên che khuôn mặt mình đi luôn, để đề phòng thôi. Bác không nghĩ có nhiều người biết được khuôn mặt Hideo ra sao, nhưng hẳn sẽ có một vài người còn nhớ.”

“Cháu hiểu rồi.”

Tầm nhìn của họ trở nên thoáng đãng hơn sau khi ra khỏi khu rừng mà nhờ vậy, Cả ba có thể quan sát thấy được những thứ giống như xe bò ở nhiều nơi, chầm chậm tiến đến thành phố pháo đài.

Yasuo và Shouko quyết định rằng sẽ tốt hơn khi cẩn trọng từ giờ phút này trở đi, và đội chiếc mũ trùm gắn liền với chiếc áo choàng của mình.

Chắc chắn rằng, cả hai đều cảm thấy căng thẳng.

Vậy nhưng, dù có vậy, họ chẳng thể nào giấu được sự hào hứng của bản thân.

Ngắn gọn mà nói, đi đến một thế giới khác có nghĩa là tương tác với một xã hội mới.

Đó là một xã hội không bị hạn chế bởi những giá trị cũng như nguyên tắc thông thường của riêng họ.

Không lâu sau, họ đưa con rồng giáp vảy vào một chiếc chuồng nằm phía bên ngoài bức tường thành của thành phố, thông hành qua lối vào mà không gặp phải rắc rối gì, và Yasuo lẫn Shouko lần đầu trong đời chiêm ngưỡng thành phố Galedeite tại một thế giới khác.

“Nó có hơi… cảm giác như không giống một thành phố chút nào.”

Đó là một thành phố với rất nhiều góc tối.

Catalina tròn mắt ngạc nhiên trước nhận định của Shouko khi cô ấy thì thầm.

“Cháu thấy được vậy sao?”

“Vâng, nhưng nó chỉ là cảm giác lờ mờ thôi. Toàn bộ nơi đây trông rất tối tăm, như thể không có đủ ánh nắng mặt trời vậy.”

Đem so với nơi đồng bằng nắng rực mà họ đi ngang qua sau khi ra khỏi khu rừng, cảm giác như lần này họ vừa bước vào một khu rừng nhân tạo.

Không giống như những con hẻm tại Nhật Bản, kể cả lối vào cũng như lối ra của những con hẻm tại đây như thể bị bao trùm trong bóng tối vô tận.

Vậy nhưng, thành phố này nhìn qua không hề toát lên vẻ bụi bặm hay đổ nát.

Những con hẻm chẳng có bị ngập tràn bởi rác thải hay bao trùm bởi những bức graffiti trên tường, và chúng có vẻ như cũng không phải là điểm tụ tập của những loại người khó tiếp cận.

Dù sao thì, cả Yasuo và Shouko tự cảm thấy như một bản năng rằng nơi đây hoàn toàn khác biệt so với bất kì『thành phố』nào mà họ biết.

“Đúng rồi, chúng ta vẫn còn thời gian, nên mấy đứa có muốn đi ngắm cảnh không?”

““Ngắm cảnh?””

Cả Yasuo lẫn Shouko đều lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy từ đó.

“Shouko. Đừng ngẩng đầu lên như vậy, kể cả khi cháu ngạc nhiên. Dù giờ nó nhỏ thế nào, ngọn lửa của Shii vẫn sẽ thu hút sự chú ý.”

“À, cháu x-xin lỗi.”

Shouko hốt hoảng và kéo chiếc mũ xuống còn thấp hơn trước.

Ngọn lửa đã thu nhỏ kích cỡ xuống phần nào bởi vì cô ấy đang bước cạnh Yasuo, nhưng hai người họ chẳng thể cứ vậy mà đi lại xung quanh trong thành phố này khi tay cầm tay mãi được.

Cô ấy cần phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.

“Còn nhớ toàn bộ những gì bác bảo cháu về đất nước này trên đường đến đây không? Bác nghĩ cháu sẽ hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu về nơi này như vậy sau khi chúng ta đi quan sát chút và thấy được xem thành phố này nổi tiếng vì điều gì, Shouko. Cả hai đứa, theo ta nào.”

Nói vậy, Catalina bắt đầu rảo bước đi trước hai người.

“Nơi đây là một thành phố pháp đài, và trong cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul, nơi đây trên thực tế được coi như tiền tuyến của khu vực này. Thêm nữa, đây là một thành phố trung tâm quan trọng của những người du hành. Đó là lí do vì sao thành phố lại mang trên mình dáng vẻ như vậy. Để bắt đầu thì, cùng đi đến kia đã.”

Nơi Catalina chỉ đến sau khi nói vậy là tòa tháp cao nhất thấy được xung quanh họ.

“Ôi trời!!”

Không biết cô ấy phải thốt lên bao nhiêu lần rồi vì sửng sốt từ khi đến được thế giới này?

Shouko, người đang đứng trên phần rìa của sân thượng, chìm đắm trong sự kinh ngạc sau khi chứng kiến cảnh tượng tráng lệ trải rộng ra khắp tầm nhìn Shouko, một thứ mà không một nghệ sĩ nào dám hy vọng để tái tạo lại được. Tòa tháp được làm từ đá, và xấp xỉ cao khoảng năm mươi mét.

Phần sân thượng đặt trên tầng cao nhất của tòa tháp mở ra một góc nhìn toàn diện xung quanh Galedeite, và vì vậy nó được mở cửa công khai cho người dân như một đài quan sát cũng như một tòa tháp canh.

Mặc dù họ đã để hành lí của mình tại khu trông giữ đồ dưới tầng một, leo lên trên những bậc đá dốc có hơi khó khăn chút với Yasuo, khi cậu chỉ là một chàng trai sinh ra trong thời hiện đại và quen dùng những thứ như thang cuốn và thang máy. Vậy nhưng, quang cảnh trên tầng cao nhất này ngay tức khắc xua đi mệt mỏi trong cậu.

“T-Tuyệt vời…”

Nếu bạn chỉ để ý đến độ cao của tòa tháp này, thì nó không phải là thứ mà Yasuo hay Shouko, những người sống trong thành phố hiện tại gần với thủ đô, thực sự cảm thấy kinh ngạc.

Tuy nhiên, riêng bề rộng cùng với bề sâu của cảnh quan này là thứ mà những người sinh sống tại Nhật Bản hiện đại có lẽ chẳng bao giờ thấy được.

Góc nhìn thành phố Galedeite phía dưới chân họ cũng tuyệt diệu làm sao, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên nhất là sự bao la của thiên nhiên bao quanh thành phố này.

Sự chú ý của họ hoàn toàn tập trung đến khu rừng, nơi đồng bằng, những ngọn núi xa xa kia, và bầu trời.

Quang cảnh nhìn được từ nơi cao nhất của đài quan sát nổi tiếng tại Nhật Bản là một khung cảnh trải dài đến vô tận của phố phường và cao ốc, xen vào với những rặng núi hùng vĩ.

“Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời!!”

Ngay khi Shouko bước lên tầng cao nhất của tòa tháp này, cô ấy giờ chẳng thể nói được gì khác hơn ngoài điều đó, và sự thực rằng quang cảnh này có tác động lớn đến hai người như vậy đến mức không có gì để nói thêm cả.

“Khu rừng đó là cùng chỗ mà bác đang sống, đúng không ạ, Catalina-san?”

Catalina gật đầu khi Yasuo chỉ ngón tay của cậu đến nơi đó và hỏi vậy.

“Ừ. Còn nữa, cháu có thể thấy được nó từ đây, đúng không? Con sông chạy xuyên qua khu rừng và chảy đến phía tây của thành phố này là con sông mà cha cháu đã tạo nên khi cuộc chiến với Quỷ Vương đã kề đến hồi kết,『Sông Kiếm thánh Hideo』.”

“Thiệt tình, không thể làm gì với cái tên đó được sao ạ?”

“Nói vậy với tớ thì có nghĩa lí gì chứ.”

Quan sát từ phía trên, Yasuo có thể thấy được Sông Kiếm thánh Hideo rất rộng và trải dài.

Cha cậu từng có nói gì đó về con sông được tạo nên do đòn tấn công của một con quỷ ngay trong giữa chiến trường, nhưng có vẻ như đầu nguồn của nó ở một vị trí xa hơn rất nhiều so với những gì mà cụm từ “lũ quét” diễn tả được.

Có vẻ con sông bắt nguồn từ một nơi rất xa, bên trong rặng núi mù sương phía xa xa cánh rừng nơi hai người họ bỏ ra cả đống thời gian lang thang trong đó ngày hôm qua.

Nếu con sông này không tồn tại vào ba mươi năm trước, vậy thì cuộc chiến giữa cha cậu với lũ quỷ phải có quy mô lớn và khốc liệt đến thế nào để có thể tạo được nó?

Nếu như muốn tái tạo lại cùng một điều như này bằng vũ khí tiên tiến trên Trái Đất, chắc kèo rằng đó phải là một thứ tối tân nhất.

“Ta nghĩ giờ sẽ rõ ràng hơn sau khi các cháu tận mắt thấy, nhưng không có một vùng lân cận nào quanh thành phố này có thể che giấu được một đội quân đến xâm chiếm. Một khi kẻ thù vượt qua được dãy núi nằm xa, xa mãi kia, chúng chỉ cần đi một đường thẳng tắp để đến được đây. Và đằng sau thành phố này chỉ là một vùng đồng bằng rộng, trải dài nơi mọi phương tiện di chuyển qua lại giữa Resteria và Baskelgarde. Vậy nên thành phố Galedeite lại có dáng vẻ thế này, như một chú rùa rụt cổ vào trong chiếc mai của nó.”

Lí do tại sao thành phố này lại tối tăm như vậy là vì nó được chỉ định như một thành lũy vững chắc trong trường hợp cấp bách.

Những bức tường thành cao, những tòa nhà túm tụm kề sát với nhau, và những con hẻm thì chật hẹp và rối rắm để khiến những kẻ xâm chiếm rối bời.

Cả từ trước khi cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul diễn ra, thành phố này hẳn đã phải hứng chịu nhiều cuộc tấn công khi bản chất nó vốn là một điểm đến quan trọng cho mọi phương tiện và một trung tâm kinh tế.

“Điểm đến của ta có hơi khó để thấy được từ đây; đó là khu chợ ở đằng kia. Chiếc bao mà Yasuo để lại ở khu gửi đồ vừa rồi chứa cùng một loại hạt đã phơi khô được dùng để pha cốc trà cháu thưởng thức sáng nay. Còn điểm đến của hai đứa…… xem xét đến tình hình hiện tại, ta cho rằng nó sẽ nằm ở kia.”

Nơi mà Catalina đang chỉ đến nằm ở phía đối diện của khu chợ so với thành phố, và nơi đài quan sát này nằm ở vị trí gần như chính giữa hai chỗ này. Đó là một tòa nhà với độ cao suýt soát với khu đài quan sát này.

Không như những tòa nhà khác trong thành phố nằm san sát với nhau, công trình này có kha khá khoảng trống xung quanh.

“Chỗ đó là gì vậy ạ?”

Catalina trả lời câu hỏi của Yasuo một cách lãnh đạm.

“Đó là trụ sở của Đoàn Hiệp sĩ Gaz tại Galedeite. Nếu họ biết được rằng cháu là một thành viên thuộc gia đình của Anh hùng Hideo, khả năng cao rằng họ sẽ ấm áp chào đón cháu và đề nghị sự bảo hộ của họ.”

“!”

Yasuo nuốt nước bọt một cách vô thức.

Dù cậu có cố kiểm soát nó như thế nào, cơ thể cậu vẫn luôn căng ra mỗi khi bác ấy đề cập đến tên cha cậu; Yasuo tự hỏi liệu Catalina có nhìn ra chuyện đó không.

Yasuo cất tiếng hỏi Catalina như thể cố che giấu điều đó.

“Catalina-san. Các hiệp sĩ có địa vị như thế nào tại đất nước này vậy?”

“Ý cháu là sao?”

“Ý cháu là, nếu như nhìn vào ý nghĩa của từ『Hiệp sĩ』tại Nhật Bản, về cơ bản thì nó miêu tả một người lính chiến đấu trên lưng ngựa, một đơn vị tiêu tốn hơn nhiều so với một bộ binh. Vậy nhưng trong thực tế thì có vẻ như họ hơn là vậy, nên…”

Yasuo cảm thấy bực mình vì cậu chẳng thể diễn tả hết thành lời, nhưng có vẻ như Shouko hiểu được ý cậu và tiếp lời từ chỗ cậu dừng lại.

“Địa vị đi cùng với dành hiệu『Hiệp sĩ』ở thế giới bọn cháu khác biệt rất lớn phụ thuộc vào mỗi quốc gia và mỗi thời kì. Cháu nghĩ điều Yasu-kun đang nói đến là việc rằng các hiệp sĩ tại đây tương tự với các lãnh chúa phong kiến cai quản một vùng đất, hay liệu đây là một danh hiệu vinh dự và được trao cho những người được công nhận bởi người thống trị, hay họ là những quân nhân chuyên nghiệp.”

Catalina có vẻ như đã hiểu được sau khi nghe những gì Shouko nói.

“Tại đất nước này,『Hiệp sĩ』là tên của một nghề nghiệp, và nó không hề thể hiện bất cứ địa vị đặc biệt nào hay xuất thân quý tộc. Trụ sở của Đoàn Hiệp sĩ tại thủ đô của cộng hòa giám sát các hoạt động của mọi Hiệp sĩ, và về cơ bản, toàn bộ『Hiệp sĩ』thực chất đều là『Chiến binh Magitech』[note17354] . Công việc của họ bao gồm duy trì trật tự công cộng và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ. Như vậy đã đủ cho câu hỏi của cháu chưa?”

“À, vâng. Cháu cảm ơn bác.”

Nói cách khác, nếu họ thỉnh cầu sự bảo hộ từ nơi được gọi là Trụ sở Galedeite đó, họ sẽ không cần phải lo việc mình sẽ bị bỏ tù bởi một quý tộc trong khu vực với tước hiệu Hiệp sĩ chỉ trên danh nghĩa.

Trong khi cậu đang nghĩ ngợi những thứ như vậy, mắt cậu chạm mắt Catalina, người đang tỏ vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt.

“Hai người các cháu được theo học ở nơi có trình độ học thức khá cao, phải không?”

“Dạ?”

“Trong khoảng thời gian ngắn khi chúng ta di chuyển từ khu rừng đến đây, ta hiểu rằng hai đứa có vốn kiến thức khá tốt về lịch sử, chính trị, toán học, và kinh tế học.”

“Th-Thật sao?”

“Khi ta nói chuyện với hai đứa về đất nước này, không ai trong số các cháu cần ta phải diễn giải cụ thể một từ ra, dù chỉ một lần. Để lấy ví dụ thì, kể cả rất nhiều người sống trong đất nước này cũng không hiểu từ『Cộng hòa』có ý nghĩa gì.”

Không phải bà ấy đang đánh giá họ quá cao sao?

Ít nhất thì, cả Yasuo hay Shouko đều không nghĩ rằng kiến thức của họ có sâu rộng đến vậy, và mọi học sinh theo đuổi nghệ thuật tự do và chuẩn bị nghiêm túc cho bài kiểm tra của họ hay một học sinh nhắm đến một đại học cấp quốc gia sẽ đều có thể theo kịp được một cuộc hội thoại ở mức độ như này.

Khi họ rụt rè cùng kể cho Catalina điều đó, Catalina tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhún vai.

“Việc các cháu nói đây là một điều bình thường chỉ ra rằng thế giới khác là một nơi đáng sợ đến mức nào. Hẳn phải có những đứa trẻ như các cháu ở mọi nơi, đúng không?”

““……””

Yasuo và Shouko quay sang nhìn nhau theo phản xạ.

Từ góc nhìn của hai người, cả Catalina và thành phố Galedeite đều đáng ngưỡng mộ, nhờ những điểm riêng biệt tại thế giới khác này.

Những người ở đây có thể sử dụng ma thuật như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này, có thể bay xuyên qua không trung, và có những sinh vật dị thường được thuần hóa để làm việc cho họ.

Tại sao những người tại thế giới này với khả năng làm những điều tuyệt vời đến vậy lại có thể coi Nhật Bản như một mối đe dọa được?

Caatalina có vẻ như đã đoán được hai người họ đang nghĩ về chuyện gì.

“Kể cả nếu các cháu có tìm kiếm xuôi dọc Ante Lande này, cháu sẽ không thể tìm được bất cứ đất nước nào nơi mọi đứa trẻ có thể đi tới trường và được giáo dục. Hai đứa các cháu nghĩ rằng mọi người sinh sống tại Ante Lande đều có thể sử dụng ma pháp hay ma thuật sao?”

Đúng, họ đã có suy nghĩ như vậy.

Yasuo phát hiện ra rằng sự hiểu lầm này đã lớn dần lên ở đâu đó trong tim cậu, và cậu thấy sốc trước điều đó.

“Tại Ante Lande, số lượng những người có thể sử dụng ma thuật, trở thành chiến binh Magitech, hay là cả việc đến trường và được giáo dục chỉ giới hạn ở một số ít người được chọn. Có thể nói rằng kể từ sau cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul, xu hướng này trở nên vượt trội hơn bao giờ hết… Đây là một cơ hội tốt, nên còn có một nơi nữa ta muốn các cháu thấy trước khi chúng ta đến khu chợ. Mặc dù cái này có hơi buồn bã để có thể được gọi là ngắm cảnh.”

Nói vậy, Catalina bắt đầu bước xuống khỏi tòa tháp.

“Ch-Chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?”

“Đi thấy vết sẹo của ba mươi năm về trước.”

Câu trả lời của Catalina cụt lủn.

Truyện Chữ Hay