Sinh vật khổng lồ mà Yasuo tự ý đặt cho cái tên『voi mình vảy』để lại một vệt dài thô kệch theo vết đuôi của nó, và Yasuo đang thận trọng lần theo dấu vết đó trong khi kéo theo Shouko đi khi nắm lấy tay cô.
Trước cơn mưa nặng hạt đổ xuống khu rừng này, cả chiếc ô gấp nhỏ gọn của Yasuo lẫn chiếc áo poncho chống thấm nước của Shouko gần như không có tác dụng gì nhiều.
Cả Yasuo và Shouko đã quyết định nhanh chóng thay đổi quần áo sang những bộ không nổi bật, nên hiện họ đang đi những đôi giày thể thao thông thường, cũng như áo ngắn tay và áo nỉ làm từ vải mỏng.
Có vẻ như giờ không phải mùa đông tại khu vực này, nhưng bộ quần áo ẩm ướt đang khiến họ chĩu người xuống và đón nhận cái lạnh chẳng mấy thoải mái.
“A, woa!”
“Yasu-kun!”
Yasuo bất cẩn bước vào một vũng mưa tạo thành từ một trong những dấu chân của con voi mình vảy kia, và chìm sâu xuống tận mắt cá chân cậu trong vũng bùn.
“A, trời, thế này chán thật.”
“Cẩn thận hơn đi, được không?”
Hai người bọn họ nở nụ cười gượng tới nhau, nhưng có vẻ cả hai vẫn còn kha khá thể lực để tiếp tục.
“Cái này có khi lại là điều tốt đấy. Sau khi đi nhiều như vậy, tớ bắt đầu thiếu cảnh giác đi rồi… hây.”
Một âm thanh trầm đục phát ra khi Yasuo kéo chân cậu ra khỏi vũng bùn.
“Đã bao lâu rồi kể từ khi bọn mình bắt đầu đi nhỉ?”
“Tớ không rõ, mình nghĩ, chắc cũng được một tiếng rưỡi rồi.”
May mắn cho họ, cho đến giờ mặt đất khá là bằng phẳng.
Ít nhất thì, bởi vì họ hiện không có ở vùng đồi núi với chênh lệch độ cao lớn, cả hai sẽ không cần phải đề phòng đến lở núi hay sạt lở đất, và việc bước lên bước xuống những đồi núi sẽ mệt mỏi hơn nhiều khi so với bước trên đường bằng như này.
Cả khi một trong hai người cần phải xả lũ cứu thân, trên nền đất phẳng sẽ có thể tránh được việc gặp phải tình huống khi họ mất dấu vị trí của người còn lại, và vì cả hai không tìm được thêm sợi dây leo nào để nối vào cái mà họ đang có, họ sẽ phải tiến ra đằng sau một cái cây nơi chỉ vừa đủ để khuất tầm nhìn của người còn lại.
“Thật chứ… đây là chuyện tệ nhất…”
Shouko thật sự chẳng muốn càu nhàu chút nào, nhưng là một người sống trong một Nhật Bản thời kỳ hiện đại, cô ấy hoàn toàn không hề có hứng thú với việc trải nghiệm việc cởi mở bản thân thế này trước thiên nhiên và hơn nữa lại còn phải tự mình xử lí chất thải như này, trừ khi bản thân đang ở trong một khu cắm trại an toàn hoặc gì khác.
“Cậu muốn chơi trò lần theo dấu vết này bao lâu nữa vậy?”
“Tớ muốn tiếp tục đi theo cho tới khi bọn mình tìm thấy được đầu mối nào đó, hoặc đến khi cùng đường.”
“Hoặc trừ khi chúng ta tìm ra được một nơi an toàn để trốn, đúng không, tớ tự hỏi liệu Voi mình vảy-kun kia có thực sự không nguy hiểm không.”
“Làm gì có chuyện một sinh vật hoang dã lại không nguy hiểm được. Tiện đây thì, tớ nhớ mình có nghe được điều này trong lớp sinh học từ lâu rồi, nhưng cậu có biết loài động vật có vú nào ngoài hoang dã được biết đến là gây ra nhiều thiệt hại nhất cho loài người không?”
“Tớ nhớ mình có nghe về điều này rồi. Hà mã, phải không?”
“Đúng đấy.”
Loài hà mã được yêu mến với người Nhật Bản bởi vẻ ngoài hài hước cũng như dễ quý chuộng của nó, nhưng tính cách của hà mã ngoài thiên nhiên có thể được gói gọn lại trong một từ: dữ tợn.
Chúng sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào xâm phạm lãnh thổ của chúng, kể cả cho đó có là một con hà mã khác.
Trên mặt đất, chúng có thể đạt đến vận tốc bốn mươi cây số trên giờ. Không những chúng có thể bơi đủ nhanh để bắt kịp với một chiếc xuồng máy hạng thường, chúng còn có thể nghiền nát những tên xâm phạm bằng bộ hàm đặc trưng hoặc đơn giản là đè bẹp chúng bằng cơ thể to lớn vốn có. Có thông tin rằng mỗi năm có gần ba nghìn người tại Châu Phi thiệt mạng với nguyên do bị hà mã tấn công.
Kể cả loài voi được nói rằng quý mến con người và có tính cách hiền lành cũng đã bắt đầu trở thành một vấn đề tại Đông Nam Á, nơi tại đây số lượng các vụ voi hoang dã tấn công xe cộ và nơi ở đã và đang gia tăng những năm gần đây, và chỉ riêng vậy thôi đã đủ để nêu một ví dụ hoàn hảo rằng tại sao tốt hơn nên nhanh chóng mà bỏ ngay ý nghĩ như là『các loài ăn cỏ thì vô hại』.
“Với mọi thứ như vậy, tớ chẳng muốn tiếp cận nó quá gần đâu, và mình nghĩ rằng sẽ khá là nguy hiểm nếu ngoài kia có một đống bầy đàn những sinh vật như vậy đang chờ đợi.”
“Cậu có ý định sẽ làm gì nếu như con vật kia chỉ quay về hang ổ của nó hoặc gì thì sao?”
“……Chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào hơn ngoài quay lại thôi, tớ đoán vậy.”
Yasuo ngoái nhìn lại cái trò chơi lần theo dấu vết mà họ đã đi theo cho đến tận bây giờ.
“Miễn rằng vẫn còn tiếp tục mưa, thì tớ nghĩ bọn mình có thể chạy thoát đi và tránh việc bị phát hiện kể cả khi cả hai đang tiến đến cả một đàn phía trước.”
“Tớ hy vọng bọn mình ra khỏi được khu rừng này trước khi trời ngừng mưa.”
“Đúng đấy… Nhưng tớ lại muốn tìm được một chỗ nào đó để mình có thể an toàn chợt giấc được một lúc.”
Những loài ăn thịt họ mèo như sư tử và hổ có khiếu trèo cây tốt hơn nhiều so với những gì đa phần mọi người nghĩ, và những loài ăn cỏ to lớn như hươu cao cổ cùng linh dương đầu bò có tính lãnh thổ cao và khá hung hăng.
Thêm nữa, chợp mắt mà không phòng bị gì tại một thế giới khác như này nơi họ chẳng biết gì về hệ sinh thái cũng gần như tương tự với việc tự sát.
“Mà, giờ thì tớ hiểu rồi. Tớ nghĩ rằng nếu thời tiết thoáng đãng, bọn mình sẽ có thể đoán được phương hướng dựa theo mặt trời, và còn có thể áng chừng quãng đường một khi bọn mình ra khỏi khu rừng, nhưng có vẻ như cơn mưa cũng có tác dụng của riêng nó.”
“Quãng đường?”
“Ừ. Mặc dù Ante Lande là một thế giới khác, cả Diana-san lẫn Khalija-san đều không nói gì đến việc có cảm thấy dễ dàng hay khó khăn hơn khi di chuyển sau khi đến Nhật Bản, phải không?”
“Ừ, tớ đoán vậy…”
“Vậy nên tớ nghĩ rằng Ante Lande có lẽ là một hành tinh với khối lượng tương tự so với Trái Đất.”
“Hành tinh?”
“Gì vậy, cậu nghĩ rằng nó là một cái đĩa phẳng được đặt trên lưng của vài con voi cùng với một con rùa sao à?”
“Khoan đã, cái ý nghĩ đó bắt nguồn từ đâu vậy?”
“Thần thoại Ấn độ.”
Shouko thở dài ra và nó có thể thấy được rõ như một làn sương trắng mờ nhạt, và cô ấy lau đi phần nước đang rỏ xuống mái tóc cắt ngang trán rồi ngước nhìn lên bầu trời.
“Tớ có để ý thấy rằng xung quanh đang dần trở nên tối đi sau khi tớ gặp được cậu, Yasu-kun. Như vậy nghĩa rằng có một mặt trời trên kia đang dịch chuyển, đúng không? Hay đúng hơn, là hành tinh nơi chúng ta đang đứng trên là thứ chuyển động. Thêm nữa, mặt đất, cây cối, cơn mưa, và trọng lực về cơ bản có cảm giác tương tự so với những gì có thể thấy được trên Trái Đất, và khác biệt, nếu có bất cứ chỗ nào, đều không đáng kể. Như vậy nghĩa rằng bọn mình có thể an toàn giả sử rằng đường kính của hành tinh này, khối lượng, thành phần, khoảng cách so với mặt trời, các thành phần chính trong tầng khí quyển, và tốc độ một vòng quay không có gì khác biệt nhiều so với Trái Đất. Thực ra, điều này làm tớ nghĩ rằng nơi thế giới khác này có thể chỉ là một trong số những chiều không gian chồng chất lên trên Trái Đất mình. À, khi tớ nó đến 'chiều không gian', mình không có ý chỉ ba chiều hay bốn chiều, mà trong ngữ cảnh về những thế giới song song, cậu biết đấy?”
“Ư-Ừ…”
Mặc dù Yasuo nói rằng cậu hiểu, sự thật thì cậu ta đang khổ cực để có thể theo kịp được và thực sự không hiểu được xem Shouko đang nói về những gì.
“Tớ cao một mét năm hai, và tầm nhìn tớ có lẽ là khoảng 142 xăng-ti-mét tính từ trên mặt đất. Nếu bọn mình giả sử rằng bán kính của Ante Lande là tương tự với Trái Đất, đó là, ưm, khoảng 6370 ki-lô-mét… Xem nào, nó thế này, rồi thế này, rồi như vậy, nên… Nếu bọn mình đang đứng tại một điểm gần với mực nước biển và có thể thấy được đường chân trời, như vậy nghĩa rằng bất cứ thứ gì nằm ở phía bên kia của đường chân trời đều bị che đi do độ cong của hành tinh này, đúng không? Nên bọn mình có thể kết luận rằng bất cứ những gì cả hai thấy được xung quanh phải nằm trong khoảng 4.5 ki-lô-mét từ nơi bọn mình đang đứng.”
“Ư-Ưm, tại sao lại như vậy?”
“Đấy là ứng dụng cơ bản của Định lý Py-ta-go. Cái này giống như toán cấp hai vậy, cậu thấy đấy?”
“Ư.”
Với Yasuo, người đã quyết định từ lâu về trước rồi rằng cậu sẽ làm bài thi để tham dự vào lớp nghệ thuật tự do, đây là một cụm từ mà đã lâu rồi cậu không nghe đến.
Dĩ nhiên, cả Yasuo cũng nhớ được đó là một công thức giúp cho một người có thể tìm ra được chiều dài của một trong những cạnh một tam giác vuông nếu biết chiều dài của hai cạnh còn lại.
Vậy nhưng, những gì cậu nhớ về cách chính xác để có thể áp dụng được công thức đó đã trở nên phai mờ, và ngoài ra, có quá nhiều sự khác nhau trong các đơn vị dùng để đo chiều cao của Shouko cùng với bán kính của hành tinh, và ngay từ đầu cậu đã chẳng nhớ được giá trị bán kính của Trái Đất rồi.
“Thì, nó sẽ phụ thuộc vào độ cao so với mực nước biển của khu vực bọn mình đang đứng trên lúc này, nhưng sau khi đã đi bộ lâu như vậy nhịp thở của mình vẫn chưa bị rối loạn và đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, nên tớ cho rằng chỗ này khá gần so với mực nước biển.”
Shouko có lẽ đang nói về chuyện rằng cả hai người họ không ai có dấu hiệu gì của việc chóng mặt do thay đổi độ cao.
Nếu họ đang đứng tại vùng cao so với mực nước biển, vậy thì lượng oxy được vận chuyển thông qua mạch máu đến cơ thể sẽ giảm xuống, điều này sẽ gây ra nhiều vấn đề đến các bộ phận khác nhau của cơ thể.
“Với trường hợp của tớ, chuyện này có thể gây tác động phần nào đến mình, nhưng với cậu thì không có vấn đề gì cả nhỉ, đúng không, Yasu-kun?”
Shouko mỉm cười trong khi chỉ vào ngọn lửa của Shii bên mắt trái cô.
“Ngoài ra, sẽ tốt hơn nếu bọn mình biết được đang đi đến hướng nào.”
“Đồng hồ đeo tay của tớ là loại truyền thống, vậy bọn mình có thể dùng nó để tìm ra không?”
“À, cái cách mà chỉnh cho kim giờ thẳng hướng với mặt trời à?”
“Ừ, đúng đấy.”
Yasuo nhớ lại đã từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết trinh thám rằng có một phương pháp để chỉ ra được đâu là hướng bắc mà không cần sử dụng la bàn, nhưng Shouko lắc đầu.
“Tớ không nghĩ nó có công hiệu đâu. Bọn mình hiện không biết đang đứng tại bán cầu Bắc hay trên bán cầu Nam. Nếu bọn mình đứng trên bán cầu Nam, phương pháp để làm sẽ khác đi, cậu biết đấy.”
“Ồ, tớ hiểu rồi.”
“Còn nữa, có rất ít địa điểm nơi áp dụng phương pháp đó sẽ chỉ ra đúng hướng Bắc, cũng vì sự khác biệt về mùa và độ cao so với mực nước biển. Cũng có một phương pháp bằng cách sử dụng sao Bắc Đẩu và sao Bắc Cực, nhưng cả cái đấy cũng phụ thuộc vào vị trí của cậu nữa. Ngay từ đầu, nó đòi hỏi mặt trời phải đạt đến thiên đỉnh vào buổi trưa để dùng được cách đó, nhưng ngay cả khi tại Nhật Bản, cậu càng cách xa khỏi Akashi tại tỉnh Hyogo nơi mặt trời đi qua chính giữa thiên đỉnh vào buổi trưa, thì kết quả cậu nhận lại sẽ càng lệch đi.”
“Trời, cậu thực sự am hiểu về mấy cái đó nhỉ.”
“Tớ nghe được trong lớp Khoa học Trái Đất.”
“Ồ, vậy trường cao trung Sayamazawa có khoa Khoa học Trái Đất sao? Trường mình thì không. Khi nói đến khoa học, tại trường bọn mình thì về cơ bản chỉ có thể lựa chọn giữa Vật lí hay Hóa học, và Sinh học thì gần như không được chú trọng đến nhiều.”
“Thì, sau cùng, quả thực rằng nhiều người chọn những môn đó để phục vụ cho kỳ thi đầu vào đại học mà.”
Đến lúc này, Yasuo bỗng dưng trưng ra một bộ mặt kì lạ.
“…… Nghĩ đến việc bọn mình đang nói về bài kiểm tra kể cả sau khi đã đến thế giới khác thế này.”
“Mà, cũng đúng thôi, năm nay cả tớ và cậu đều sẽ tham gia kỳ thi đầu vào đại học. Nghiêm khắc mà nói, bọn mình không nên dành thời gian rảnh để lo lắng về những thứ như Anh hùng hay Shii. Kể cả nếu cậu gọi cái này là một cuộc hẹn leo núi, tớ cũng không mong đợi rằng nó sẽ kịch tính thế này.”
“Cuộc hẹn leo núi? Đấy là cái quái gì vậy?”
“Tớ không thể bước đi tiếp được nếu không nghĩ nó như vậy được đâu.”
Chắc chắn rằng, tình huống lúc này là cả hai người họ đang có mặt tại thế giới khác nơi họ chẳng biết gì, với không ai để có thể trông chờ vào và thiếu sót trong chuẩn bị, và thêm nữa cả hai đang mạo hiểm mạng sống của mình để bí mật lần theo một sinh vật bí ẩn khổng lồ trong khi bị mắc kẹt ở nơi này.
Mặc dù đã tự nói vậy đến bản thân, Shouko bỗng dưng trở nên xấu hổ, và cô ấy siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay của Yasuo trong khi nhẹ nhàng xoa dịu đi mắt trái của mình.
“T-Tiện đây thì, có cái chuyện mà những người bị mắc kẹt ở vùng núi tuyết sưởi ấm lẫn nhau bằng nhiệt độ cơ thể, đúng không?”
“Hử!?”
“Nếu cậu mà thực sự thử cái đấy, lượng nhiệt sẽ bị thoát đi từ những phần cơ thể không được tiếp xúc với nhau và cậu sẽ ngay lập tức bị hạ thân nhiệt, nên sau này đừng nảy ra ý tưởng kì lạ nào, nhé?”
“D-Dĩ nhiên là tớ không rồi! Nên cậu cũng đừng nói về mấy chuyện kì lạ như vậy!”
“Cậu đâu có quyền để nói vậy, cậu biết được xem bao nhiêu thứ kì quái mà bản thân cậu nói với mình trước khi đến Ante Lande không vậy?”
“Ư… Ưm, cái đó… Xin lỗi, thực ra thì sau đó…”
“Diana-san tỏ vẻ tức giận tới cậu à?”
“……Có vẻ như cậu nhìn thấu hết mọi việc rồi.”
“Nếu cậu từ trước đến giờ có từng cho mình một câu trả lời thích đáng, Yasu-kun, thì cậu nên biết rằng cậu không thể giấu được điều dối gian gì khỏi mình đâu.”
“C-Chuyện đó…”
Dù cho tình cảnh hiện tại có ra sao, hay chính xác là vì hiện họ đang ở trong tình cảnh như này.
Yasuo và Shouko giờ đều đã hâm nóng lên sau khi trò chuyện về đề tài phải nói là quen thuộc nhất.
Quả thật rằng họ chưa gặp phải khó khăn gì khi lần theo con voi mình vảy kia, nhưng quan trọng hơn, trạng thái tinh thần của họ lúc này là thứ khiến cho hai người hành xử như vậy.
Cả hai đều tràn ngập nỗi lo âu khiến cho họ phải gắng gượng động viên lẫn nhau và được động viên ngược lại bằng cách trò chuyện về những thứ tầm phào.
Họ chỉ có ít thức ăn, và không hề biết được xem liệu khu rừng này rộng ra sao.
Hai người đang lần theo dấu vết để lại bởi con voi mình vảy cũng vì nó dễ dàng để đi hơn và khả năng hai người gặp phải nguy hiểm sẽ ít hơn, nhưng có khả năng rằng cả hai chỉ đang tiến thêm sâu hơn và sâu hơn vào trong rừng.
Sự thật rằng xung quanh đang dần dà trở nên tối hơn chỉ khiến cho mối lo âu của họ đầy thêm.
Bên trong khu rừng vào buổi đêm, nơi mưa xối xuống không ngừng.
Bóng tối đó dấy lên trong họ nỗi sợ ở cái cảm giác gần như không thể tưởng tượng nổi khi cả hai người đều lớn lên tại thế giới mà mọi góc phố đều có những cây cột điện như thể đó là lẽ thường.
Shii là một chủng loài khác thường bắt nguồn từ trong bóng đêm tồn tại từ rất lâu rồi trước khi có sự phát triển của nền văn minh nhân loại.
Nếu ánh sáng có thể được coi như một rào chắn để bảo vệ cho thế giới loài người, vậy nơi đây là một vùng nằm ngoài thế giới đó.
Và tại những nơi như thế này, con người quá là yếu đuối.
Khi hai người bọn họ nghe thấy âm thanh đó, cũng chính là lần đầu mà cả hai dừng chân.
“Y-Yasu-kun, c-cậu có nghe thấy không?”
Shouko, người mới vài phút trước thôi còn trò chuyện một cách vui tươi và mạnh mẽ, giờ nói vậy với giọng run lên.
“……S-Sẽ ổn thôi mà. N-N-Nghe có vẻ nó vẫn còn ở xa lắm.”
Câu trả lời của cậu chẳng trấn an được tí nào cả, có lẽ vì lưỡi cậu còn chẳng phát âm được cho chuẩn.
Tiếng tru lên chạm đến tai họ, xuyên qua rừng cây bao quanh hai người và xuyên qua tiếng mưa rơi.
Với những người sinh sống tại Nhật Bản, cụm từ thú ăn thịt gợi lên trong suy nghĩ hình ảnh của những thú săn mồi họ mèo thống trị vương quốc của những sinh vật hoang dã trong rừng rậm và thảo nguyên.
Sư tử, hổ, báo săn, và báo hoa mai là những đại diện chính từ họ mèo đó.
Tiếp đến trong danh sách là loài gấu, nắm giữ kỉ lục trong lịch sử vì là mối gây nguy hại đến loài người.
Chúng là những loài động vật có thể được nhìn thấy tại các công viên động vật hoang dã hay sở thú, hoặc nói cách khác đi, chúng đơn giản khá quen thuộc với đại đa số người dân.
Đó là lí do vì sao mà hai người họ đã quên đi một mối nguy hiểm mà thông thường họ sẽ chẳng bao giờ chạm mặt.
Sói.
Không thể nào có chuyện một người không được trang bị gì có thể chống cự nếu họ bị nhắm đến bởi một đàn sói trong rừng.
Loài sói là những thợ săn có tính tổ chức cao cùng với bản năng bảo vệ lãnh thổ mạnh mẽ, và chúng đi săn theo đàn với sự phối hợp tốt.
Liệu có lẽ họ đã bước vào lãnh thổ của loài sói hoặc một cái gì đó tương đương như vậy tại thế giới này?
“……Bọn mình nên đẩy nhanh tốc độ lên chút.”
Không phải là họ có bất cứ kế hoạch hay lí do gì để vội vã.
Vậy nhưng, Shouko không nói năng gì và gật đầu khi trước ý định của Yasuo, và họ bắt đầu bước đi nhanh hơn xuyên qua khu rừng này trong làn mưa.
Họ nghe thấy tiếng tru thêm vài lần nữa, và khu vực xung quanh cũng dần dần tối thêm.
Chẳng còn chút gì của sự thoải mái mà họ biểu hiện trên khuôn mặt mới chỉ vừa rồi thôi.
Điều duy nhất mà cả hai có thể làm là liều lĩnh mà đi theo dấu vết để lại bởi con voi mình vảy, như thể rằng họ đang bị đuổi theo bởi một thứ gì đó.
Theo ước lượng của Yasuo, đã được một tiếng kể từ sau khi họ nghe thấy tiếng tru đầu tiên để rồi tình hình lúc này bất ngờ thay đổi chóng mặt.
“Dấu vết sót lại đã…”
Dấu vết để lại bởi con voi mình vảy đã bất ngờ biến mất.
Họ đến được một vùng quang đãng trong khu rừng, cũng vì dấu vết để bởi con voi mình vảy đã bất ngờ không còn.
Vậy nhưng, khu rừng vẫn tiếp tục mở rộng ra theo tất cả mọi hướng tại khoảng đất thưa này qua tầm nhìn của họ.
“B-Bọn mình nên làm gì giờ?”
Như thể giễu cợt đến nỗi sợ của hai người, những lời của Shouko ngay sau đó nối tiếp bởi những tiếng tru.
“Con sông. Đi đến con sông thôi.”
Yasuo nhanh chóng đưa ra quyết định đó.
“Tớ không thấy bất kì con đường nào mà bọn mình có thể đi nữa. Cơn mưa không có tệ đến mức bọn mình cần phải lo lắng đến chuyện lở đất hay ngập lụt. Miễn rằng cả hai đều tập trung các giác quan, tớ nghĩ bọn mình sẽ ổn thôi kể cả khi xuôi dọc theo con sông.”
Quan sát thấy rằng cũng chẳng còn dấu hiệu gì chỉ ra xem liệu họ nên đi đâu, Shouko cũng không phản đối ý kiến của cậu.
Liệu rằng con đường mà con voi mình vảy kia đã đi chệch hướng ra khỏi phía con sông nhiều hơn so với những gì họ đã nghĩ?
“Tớ nghĩ chúng ta nên đi đường này. Sau cùng, âm thanh của tiếng nước chảy phát ra từ dòng sông luôn luôn bắt nguồn từ bên trái mà”
“Cậu nói đúng… nhưng tớ nghĩ bọn mình nên lần lại theo lối cũ một chút. Con đường để đi đến hướng đó từ chỗ này trông có hơi phức tạp. Bọn mình hãy quay lại cái lối vừa rồi và tìm một chỗ nào đó trông dễ dàng để có thể đi xuyên qua.”
“Nhưng còn bọn sói… liệu sẽ ổn chứ?”
“Tớ có hơi lo lắng về chuyện đấy, nhưng như vậy cũng chẳng khiến cho việc thoát ra khỏi chỗ này thêm dễ dàng hơn…”
“Cậu không thể làm gì đó với tình hình này bằng ma pháp sao?”
“Thật đáng tệ hại nhưng, câu trả lời là không. Tớ không thể sử dụng bất cứ ma pháp dạng công kích nào. Tớ sẽ chỉ gục xuống vì sụt giảm ma lực. Nodoka có năng lực hơn nhiều khi nói đến chuyện này. Mặc dù tớ thì trông có vẻ như lại hữu dụng hơn nhiều nếu nói đến ma pháp phục hồi và khả năng giải thoát cho Shii.”
“Như vậy cũng khá tuyệt vời mà, nhưng tớ mong mình sẽ không phải lâm vào tình thế khi mà cậu phải sử dụng đến sức mạnh đó lúc có người bị thương.”
“Nhưng đến khi mọi chuyện đi đến một viễn cảnh tệ hơn…”
Kể cả nếu họ bị thương, cậu có thể đảm nhận việc phục hồi. Riêng chỉ có việc đấy thôi đã là cả một lợi thế lớn.
Nhờ có vậy, hai người bọn họ dư ra được một chút sự an tâm ngắn ngủi trong tình trạng căng thẳng này.
““Ư!!””
Vậy nhưng, giống như thể nhạo báng cả hai người, tiếng hú giờ đây có thể được nghe thấy từ một vị trí gần hơn rất rất nhiều so với lúc trước.
Shouko mở to mắt nhìn trong sự hoảng sợ, còn Yasuo ném văng chiếc ô gập ra gần như thể một phản xạ, nắm lấy tay cô ấy, và bắt đầu theo dấu ngược lại con đường vừa rồi.
Vậy nhưng, có thể thấy rõ rằng như vậy là không đủ để đưa hai người họ thoát ra an toàn.
Ngay vừa khi tiếng tru đầu tiên sắp kết thúc, họ có thể đột ngột cảm nhận thấy nhiều hiện diện khác nhô lên từ những vị trí xung quanh.
“N-Nhiều quá!”
Chỉ mới ở phía trước bên tay phải cậu theo hướng nhìn của bản thân, cậu thấy có tận hơn mười sinh vật đang chạy song song theo hướng hai người.
Chúng nhìn trông tương tự với loài sói, nhưng Yasuo chẳng có phút giây rảnh rỗi nào để quan sát một cách kĩ càng.
Trong khi đang lần lại theo con đường lầy lội kia, Yasuo cay đắng nguyền rủa quyết định ngây thơ của mình.
Từ giây phút khi họ nghe thấy tiếng tru đầu tiên, họ vốn đã trở thành những mục tiêu cho bọn thú săn mồi trên mảnh đất này.
Khoảnh khắc khi cậu mất dấu con voi mình vảy – con vật mà cậu cho rằng là loài ăn cỏ - cậu đáng ra phải trong trạng thái cẩn trọng rồi.
“Yasu-kun!!”
Yasuo đã chẳng thể phản ứng lại kịp đến giọng nói của Shouko như thể gần giống một tiếng thét lên.
Hai trong số những sinh vật đã chạy song song với họ nãy giờ đã vượt lên phía trước, quay đầu lại đầy bất ngờ, và hiện đang chạy thẳng tới chỗ hai người.
Trên đầu của những sinh vật đang vụt chạy tới cả từ bên trên và bên dưới như những viên đạn, có chiếc sừng và những chiếc vảy ánh lên như kim loại.
“Ư!!”
Cậu cố gắng kích hoạt ma pháp, nhưng sẽ không kịp được.
Tình hình hiện tại hoàn toàn khác biệt so với lúc khi cậu phá hủy vòng tay điều khiển của Marfik, và ngay từ ban đầu Yasuo đã chẳng tài nào mà khai triển nổi ma pháp nào có thể đánh trúng một mục tiêu từ khoảng cách này.
Yasuo siết chặt lấy lòng quyết tâm của chính mình và quyết định sử dụng một đòn công kích bằng điện trong tầm gần, mặc dù như vậy đồng nghĩa với việc mạo hiểm khả năng rằng tay cậu có thể bị chúng cắn toạc ra. Cậu dang rộng tay mình để bảo vệ Shouko đang nấp đằng sau, và chuẩn bị để đối đầu với những sinh vật mang trên mình sừng và vảy kia.
“Haaaaaaa!!”
Trong một khoảnh khắc, ngay khi những sinh vật đó chuẩn bị cắm ngập những răng nanh của chúng đến da thịt của Yasuo, cậu nghe thấy một tiếng hét xung kích đến từ sau mình và cùng lúc đó, hai sinh vật kia bị thổi bay sang hai bên trái phải.
“……Ể”
Yasuo chẳng thể tin nổi những gì mình đang chứng kiến thấy ngay cả khi bằng chính đôi mắt mình.
“Fuuuuu…!”
Tiếng thở nặng nề.
Ánh lửa bừng bừng trào ra.
Đó là Shouko, với lửa tỏa ra từ cả hai mắt cô ấy, giống như lúc khi cô ấy cứu cậu khỏi bãi cạn tại con sông.
Vậy nhưng, quả đúng như dự đoán, không chỉ có mỗi đôi mắt cô ấy là vậy.
Từ cả hai cổ tay, mắt cá chân, và vùng hông cô ấy, ngọn lửa của Shii đang tỏa ra ngoài, trông như những món trang sức thời trang.
“T-Tatewa-“
“Haaaaaaaa!”
Vậy nhưng, chất giọng đó vẫn là của Shouko.
Chắc chắn rằng đó không phải là cái chất giọng ghê rợn rỉ ra từ miệng cô ấy khi Shouko hoàn toàn bị chiếm hữu bởi Shii hồi ở Tokorozawa, cái chất giọng khiến mạch máu cậu se lại và gây ớn lạnh đến tận sống lưng.
Shouko trông như thể cô ấy được bao bọc bởi Shii thay vì bị chiếm hữu bởi nó, và liều lĩnh xông thẳng đến chỗ những sinh vật đang không ngừng toan dồn họ vào một góc mặc cho bất ngờ trước sự kháng cự đột ngột từ con mồi của chúng.
Bùn đất sót lại trên lối mòn vừa rồi bắn tung dưới phía chân khi Shouko chạy.
Đó là dấu hiệu cho thấy lực chân của cô ấy đã được gia tăng đến mức nào, và cô ấy dùng sức mạnh đó để đạp bay một trong những sinh vật đang đứng trước mặt Shouko đến một độ cao không tưởng.
Kẻ thù cũng ghê gớm không kém khi nó lộn tròn một vòng giữa không trung, nhưng nó vẫn chẳng thể tiếp đất tử tế được và ngã bịch xuống vũng bùn mềm; nó chẳng gượng dậy được nữa.
Đến lúc này, bầy đàn của lũ sinh vật kia không còn giấu sự hiện diện của chúng nữa, bao vây Shouko và Yasuo, rồi bắt đầu quan sát họ.
Trông có vẻ như bọn này đang do dự, nghĩ xem liệu chúng có đủ sức để kết liễu những kẻ xâm phạm đã tiến vào lãnh thổ của chúng hay không.
Và như thể chứng tỏ điều đấy, một vài con trong đàn nhe răng nanh ra và tiến tới tỏ vẻ đe dọa trong khi gầm gừ.
Chúng có màu lông xám tro chấm những đốm xanh lá giúp chúng dễ dàng hòa vào trong khu rừng u tối này, và trên đầu chúng được bao bọc bởi một lớp vảy giống như mai rùa. Đồng thời còn có một cái sừng trên đầu mỗi con.
Lớp vảy trông như mai rùa kia có lẽ nhằm để giảm thiểu va chạm tác động đến từ chính diện hoặc phía sau, nhưng quan sát cách chúng tấn công với răng nanh nhe ra, không rõ ràng được xem liệu cái sừng kia được dùng để làm gì.
Câu hỏi gợi lên chỉ trong giây khắc trong đầu của Yasuo ngay lập tức được trả lời dưới một mối đe dọa mới.
Một ngọn lửa nhỏ bắt đầu tập trung lại ở phần đỉnh trên sừng những sinh vật đó.
“K-Không thể nào…”
Đó là ma pháp.
Những sinh vật hoang dã ở thế giới này có thể sử dụng được ma pháp sao?
Mặc dù ngọn lửa ban đầu trông có vẻ nhỏ, nó có vẻ dần dần trở nên to hơn trên đỉnh chiếc sừng đó.
Bọn chúng đang cố để hạ gục họ từ khoảng cách xa, có lẽ vì chúng cho rằng bản thân sẽ an toàn khỏi Shouko miễn rằng không tiếp cận gần đến cô ấy.
Yasuo đã được nhắc rằng có những phương pháp để phòng thủ khi đối mặt với những đòn công kích ma pháp và phép thuật, nhưng vì cậu còn chẳng thể tạo nên một ngọn lửa đáng nói bằng ma pháp, trong đầu cậu chẳng có ý tưởng xem liệu những phương pháp ấy thế nào.
Một vài ngọn lửa đó hướng đến Shouko và Yasuo, trông chẳng giống gì như những ngọn lửa ma trơi tồn tại để lấy đi sinh mạng của những sinh vật lạc lối bên trong khu rừng.
Khả năng cường hóa sức mạnh của Shouko có thể thổi bay một trong những sinh vật kia chỉ với một đòn chắc chắn bắt nguồn từ ngọn lửa của Shii, hay đúng hơn, là sự thay đổi trên cơ thể cô ấy khi đã hòa với Shii.
Vậy nhưng, vì ngọn lửa chỉ bọc lấy mắt, cổ tay, và mắt cá chân, nếu như đòn công kích ma pháp của bọn kia nhắm chuẩn xác đến người cậu ấy, có lẽ sẽ không có chuyện Shouko có thể thoát được mà không bị xây xát gì.
Không đơn giản rằng chỉ cần phục hồi vết thương cho cô ấy sau đó là được.
Yasuo vẫn còn một vết sẹo nhỏ bên sườn cậu nơi đòn đánh của Khalija đã xuyên thủng người cậu.
Vì họ đã hứa tới cha mẹ của Shouko rằng sự an toàn của cô ấy sẽ được đảm bảo trong chuyến đi này, Yasuo không được cho phép dù chỉ một sợi tóc trên đầu cô ấy bị tổn hại.
Yasuo hít một hơi thật sâu, nắm vững lấy sự quyết tâm của mình, và chuẩn bị một lần nữa nhảy đến trước Shouko để bảo vệ cô ấy.
“Yasu-kun. Bịt tai lại đi.”
Tuy nhiên, Shouko nói vậy bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng đầy quả quyết.
Yasuo tuân theo như một phản xạ, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm giác như thể mình sắp bị thổi bay đi.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!”
Shouko hét lên.
Yasuo cảm giác như thể cậu bị một bức tường âm thanh va vào người và ngã lăn về sau, và những sinh vật đang bao vây quanh họ lui về trong khi rên rỉ.
Cây cối rung lắc dữ dội trước xung lực từ tiếng hét đó, những hạt mưa đọng lại trên những tán cây và lá cây bị hất văng ra và tầng tầng rơi xuống như một thác nước ở xung quanh họ, và ngọn lửa ma pháp mà những sinh vật kia đang niệm đột ngột phụt tắt.
“Một lần nữa!”
Nghe thấy Shouko hít sâu thêm lần nữa, Yasuo nhấn chặt tay cậu vào tai mình và bản thân chuẩn bị sẵn sàng trước xung lực sắp đến.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!”
“Gư!!”
Tác động đến từ xung lực là quá lớn, mặc dù quả thực rằng cậu nghe nó từ khoảng cách gần, khiến Yasuo phải rên lên.
Cùng với những âm vang đang dội lại mãnh liệt trong người Yasuo, xung lực phát ra từ tiếng thét của Shouko và áp lực không khí tạo thành những gợi sóng hiển hiện rõ trên mặt đất dưới chân Shouko.
Những con thú ở vị trí gần nhất so với cậu ấy chẳng thể kháng cự nổi, và bị thổi bay đi.
Thấy vậy, những sinh vật bao vây lấy hai người rời bỏ đội hình ban đầu, quay đầu lại, và biến mất vào trong màn đêm bao quanh lấy khu rừng này từng con từng con một.
Shouko, với trọng tâm hạ thấp xuống và đứng trong tư thế với tay phải cô đưa ra phía trước còn tay trái thì rút lại, giữ nguyên tư thế như vậy trong một lúc kể cả sau khi con cuối cùng đã biến đi.
Yasuo cũng vẫn tiếp tục bịt tai cậu bằng tay mình lại, và giữ đề phòng nếu có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy những con sói kia sẽ quay trở lại khi nhìn ngó xung quanh.
Họ có lẽ cứ giữ nguyên như vậy đến tận ba phút tròn.
Shouko cuối cùng đã thả lỏng người sau khi nghe thấy tiếng tru, có vẻ như hơi run rẩy chút, và đến từ phía xa.
“Yasu-kun, cậu có sao không?”
“C-Còn cậu thì sao, Tatewaki-san?”
“Tớ… Tớ thì… chắc không ổn lắm.”
“Ể… A!!”
Ngay giây tiếp theo, Shouko đổ gục xuống trên hai đầu gối và sắp sửa ngã sấp mặt xuống mặt đất.
Yasuo nhanh chóng đỡ lấy cơ thể cô ấy, và chỉ chưa đầy một giây, phần lớn những ngọn lửa đen biến mất.
“Đây là…”
Cậu tự hỏi liệu xem năng lực chuyên về hồi phục và giải thoát cho Shii của bản thân liệu đã kích hoạt trong vô thức và hóa giải ngọn lửa kia, nhưng rồi ngay lập tức bác bỏ điều đó.
Những『bí ẩn』của Ante Lande chỉ có thể được kích hoạt thông qua ý chí của người dùng.
Không thể nào có chuyện một phản ứng thuận tiện như vậy có thể tự động xảy đến được, và chắc hẳn phải có một lời lí giải thích đáng cho hiện tượng đó.
Đến cuối cùng, ngọn lửa đen tắt xuống cho đến khi nó chỉ còn là một đốm lửa nhỏ lập lòe bên mắt trái của Shouko.
Khi chúng đã rút xuống như vậy, Yasuo thấy được Shouko tái xanh và yếu ớt ra sao, khiến cậu lại bắt đầu hoảng loạn.
“Cơ thể tớ đau quá. Cảm giác như thể những móng chân bên bàn chân tớ dùng để đá văng con thú kia gãy hết rồi vậy.”
“A, Để tớ hồi phục cho cậu. Nói xem cậu đau ở đâu…”
“À… Không, không sao đâu… Đâu phải là tớ sắp chết đâu chứ, nhưng mình cảm giác như đã dùng hết toàn bộ sức mạnh bản thân rồi… Chắc tớ có thể ngủ bất cứ lúc nào… Xin lỗi…”
“Tatewaki-san!!”
Đầu của Shouko bỗng dưng gục xuống trong khi cô ấy vẫn đang tựa vào Yasuo.
Trong giây chốc Yasuo đã cảm thấy hoảng sợ tưởng chừng như máu chảy trong huyết quản mình lạnh ngắt đi, nhưng sau khi nghe thấy tiếng thở của Shouko thậm chí còn át đi âm thanh mưa rơi ngoài kia, cậu thấy an tâm phần nào.
Nhưng dù vậy, không thể thực sự nói được rằng tình thế hiện giờ có khá khẩm hay không.
Buổi tối đang đến gần, và ánh sáng đã mờ nhạt đi đến độ cậu giờ chẳng thể thấy rõ được gì trong tầm năm mét trở đi.
Cậu sẽ không thể đi được xa trong khi cõng theo Shouko đang bất tỉnh, và cố gắng để tìm kiếm bờ sông trong bóng tối giữa thời tiết thậm tệ này sẽ là đỉnh điểm của sự điên rồ.
Kể cả đàn sói kia có thể sẽ lại tấn công thêm lần nữa nếu chúng nhận ra rằng Shouko, người là mối nguy cho chúng, không thể cử động được như thường nữa.
“Chết tiệt…!”
Không chỉ việc Yasuo đã được bảo vệ khỏi những sinh vật kia nhờ có sức mạnh bí ẩn của Shouko và Shii, cậu bản thân chẳng có một kĩ năng gì để có thể đáp lại và che chở cho Shouko lúc này.
Cậu thấy mình ngu ngốc làm sao khi đã tuyên bố đầy tự tin rằng mình sẽ trở thành Anh hùng, với cái năng lực như này.
Và cũng là lẽ thường thôi khi Khalija lại kinh ngạc trước sự vô dụng của cậu ấy.
Mặc dù Yasuo nói rằng tự bản thân cậu thấu hiểu được tình thế này nhiều lần liền, sự thật rằng cậu chẳng hiểu được gì về nó cả.
Cậu ta đã tự tin thái quá, chỉ vì thấy mình có thể sử dụng cái khả năng hồi phục nửa vời này và một vài kĩ năng khác để giải thoát cho Shii.
Sau khi đã tự chính bản thân nếm trải điều này, cậu cuối cùng đã bắt đầu hiểu ra được thế nào là『vô năng』.
Liệu rằng đó là vũ khí, giáp trụ, phép thuật, hay bạn đồng hành, chúng chỉ có ý nghĩa khi được tìm thấy bởi một người đã trở nên mạnh mẽ hơn sau khi họ đã gắng sức hết mình ở những điều căn bản.
Những người đứng xung quanh một kẻ vô năng không phải là bạn đồng hành, mà thay vào đó là những người bảo hộ, và vũ khí, giáp trụ, cùng phép thuật chẳng là gì hơn ngoài những món hành lý vô dụng khi được mang theo bởi một người còn chẳng thể tự bảo toàn cho cái mạng của chính mình.
“Chết tiệt… Chết tiệt…!!”
Trong tầm nhìn của cậu, Yasuo có thể lờ mờ thấy được chiếc ô mà cậu đã ném đi tại chỗ nơi mà dấu vết mình lần theo ngắt quãng.
Cậu đã nghĩ rằng cả hai người đã chạy đi được một khoảng cách tương đối khỏi đàn thú đã tấn công họ, nhưng giờ cậu có thể thấy được rằng họ chẳng hề đi được đâu xa chút nào.
“……”
Lí do mà tại sao Yasuo không cầu cứu một cách thảm bại tới cha cậu hoặc Diana trong tình hình như này có lẽ cũng vì chút danh dự nhỏ nhoi còn sót lại.
Hoặc có lẽ là do nỗi tuyệt vọng của cậu đã đến tận cùng.
“Không thể nào.”
Cậu có thể thấy được ánh sáng từ ngọn lửa đang dần dần thu hẹp khoảng cách với mình từ sâu trong khu rừng.
“Chó chết thật…!”
Yasuo đặt Shouko xuống nền đất và ép bản thân mình đứng dậy trên đôi chân đang run lên không ngừng này khi cậu chuẩn bị đối mặt với ngọn lửa ma trơi kia.
Nếu chỉ có một con trong kia thôi… Nếu chỉ có một con trong kia thôi, cậu có lẽ sẽ dụ được nó ra khỏi chỗ này bằng cách sử dụng đòn công kích điện của mình, mặc dù làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ gục xuống cùng lúc đấy.
Ánh sáng đơn độc đang tiếp tục tiếp cận đến gần sáng lên như ánh mắt của Shii, hay đúng hơn giống như của William Bareig, như thể nó đang mời gọi cậu ấy bước đến vực sâu của địa ngục.
Và rồi.
Cùng với một thanh âm nhỏ của tiếng bùn văng ra, ngọn lửa ma trơi kia hiện nguyên hình trước mặt Yasuo.
*
Khi Shouko mở mắt ra, điều đầu tiên cô ấy để ý đến là cơn đau đầu nhức nhối của mình, và rằng có một trần nhà làm từ gỗ ván ở trên kia.
“Ư……”
Khi Shouko cố gắng ngồi dậy, cô nhận ra có một tấm ga giường dày và có hơi cứng dưới bàn tay mà cô ấy dùng để làm điểm tựa cho cơ thể.
Có một chiếc chăn cứng nhắc nhưng cũng ấm áp phủ lên người Shouko.
“……Ể”
Ở đây tối, nhưng lại là ở trong nhà.
Đó là một căn phòng, được gia cố bởi những bức tường và một mái nhà.
Khi cô ấy hít một hơi thật sâu và nhìn ngó xung quanh, cô thấy Yasuo, quấn mình trong một chiếc chăn, nằm ngủ trên một chiếc ghế bên cạnh giường của cô ấy.
“Mình… đang ở đâu vậy?”
Khi cô ngó nhìn xuống cơ thể mình, Shouko nhận ra mình đang mặc một chiếc váy liền mảnh làm từ sợi cây gai dầu mà trước đó cô ấy chưa từng thấy bao giờ.
“Ồ, cháu dậy rồi sao?”
“…!!”
“Ta xin lỗi, có vẻ ta đã khiến cháu ngạc nhiên.”
Khi cô ấy quay sang nhìn, Shouko nhận thấy có một người phụ nữ trên tay cầm chiếc đèn tỏa ra ánh vàng đã đứng đó từ lúc nào.
“Ư-Ưm…”
Đó là một người phụ nữ trung niên, với vẻ ngoài có lẽ ở tầm tuổi năm mươi.
Bà ấy khoác trên mình chiếc áo choàng dài trông như một thứ các phù thủy hay mặc, và mái tóc ngắn của người phụ nữ đó có lẽ là màu ánh bạc thay vì là màu tóc hoa râm do tuổi già.
“Cứ thoải mái đi. Ở đây cháu an toàn. Bọn thú rừng sẽ không tiến gần đến chỗ này đâu.”
“B-Bác đã cứu cháu sao?”
“Ta không có làm gì đáng nói cả. Ta chỉ tìm thấy hai người các cháu khi cả hai đang lạc trong rừng, và đưa đến đây thôi.”
“C-Cảm ơn bác rất nhiều. Bác đã cứu tụi cháu. Bọn cháu là…”
“Đừng lo lắng về điều đó. Ta chỉ làm điều tất nhiên nên làm thôi. Thực ra, phải nói là cháu may mắn khi được ta tìm thấy. Nếu như cháu được những người bình thường tìm được, bác chắc rằng tình cảnh sẽ còn trở nên tệ hơn nhiều.”
“Ể……”
Nói vậy, người phụ nữ chỉ tay tới mắt của Shouko.
Hiểu được ý của người phụ nữ đó, Shouko tức thì hoảng hốt kêu lên.
Ngọn lửa của Shii vẫn đang bập bùng cháy bên mắt trái cô.
Tại Ante Lande, Shii là kẻ thù của toàn nhân loại.
Nếu như người dân tại thế giới này tìm thấy một con người mang trên mình ngọn lửa là biểu tượng của Shii trên chính cơ thể người đó, sẽ chẳng có gì là bất ngờ nếu kẻ đó bị hành hình ngay trên giá treo cổ.
Vậy nhưng, người phụ nữ này lại không làm vậy. Lí do cho điều đó là gì chứ?
“Tên của ta là Catalina Yostern. Trước đây cháu đã từng nghe đến cái tên này bao giờ chưa?”
“C-Chưa…”
Trông thấy Shouko lắc đầu, người phụ nữ nở một nụ cười gượng.
“Vậy à. Cậu trai kia cũng không biết ta là ai cả. Đáng tiếc thật đấy, ta khá là nổi tiếng đó, cháu biết không?”
“C-Cháu xin lỗi, bọn cháu… Ý cháu là…”
Shouko đang lo lắng liệu rằng cô ấy đã làm tổn thương đến cảm xúc của người phụ nữ này và bắt đầu xin lỗi, nhưng người phụ nữ tự giới thiệu mình với cái tên Catalina đã cắt ngang.
“Hai người các cháu đến từ『Nhật Bản』, phải không?”
“……!”
Shouko quá sốc đến nỗi quên cả việc cất lời.
Đúng vậy. Cô ấy đã cảm thấy có gì đó kì lạ.
Trước kia Shouko chưa từng gặp Catalina bao giờ. Shouko chắc chắn về chuyện đó.
Và chỗ này rõ ràng là không phải trên Trái Đất.
Mặc dù vậy, cô ấy đang trò chuyện với Catalina bằng『Tiếng Nhật』.
“Cậu… ấy đã bảo cho bác ư?”
“Ừ, đúng vậy. Tuy nhiên ta vốn đã biết vào lúc nhìn thấy khuôn mặt cậu ta rồi. Mặc dù, có vẻ như cậu ấy rất muốn cứu cháu và cậu ta cũng không tỏ ra lạ lẫm gì khi ta trò chuyện bằng tiếng Nhật cả.”
Catalina nhìn sang Yasuo ngồi trên ghế đang chìm đắm vào trong giấc ngủ và mỉm cười.
“Thật khó có thể tin được. Đó là khuôn mặt của một người mà ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nữa.”
“Ý bác là sao…”
“Cháu đứng được không? Chắc hẳn cháu thấy khát. Ta đang đun một ít nước rồi. Đi theo lối này, và cẩn thận đừng đánh thức cậu bạn kia. Đằng kia có đôi dép đấy.”
Cơn đau đầu của Shouko đã qua đi, nên cô ấy ngoan ngoãn bước ra khỏi giường theo lời của Catalina.
Shouko trông thấy một đôi dép đơn giản đặt phía cuối chân giường, và xỏ chúng vào.
Căn phòng nằm kề sát bên cạnh rộng hơn so với căn phòng nơi Shouko nằm ngủ, nhưng trong đấy có một vài đồ vật được che lên bởi những tấm vải.
“Chỗ này là nơi làm việc riêng tư của ta.”
“Bác là một họa sĩ sao?”
“Mà, đúng, ta cho là như vậy. thế nên ta sẽ rất mừng nếu cháu cảm thấy bất ngờ khi chứng kiến cái này.”
Catalina treo chiếc đèn lồng lên một chiếc móc gắn trên tường, đưa lòng bàn tay của bà lên trần nhà, và tạo một khối cầu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Cả Shouko cũng có thể hiểu được rằng đó là một ma pháp để thắp sáng căn phòng, nhưng nếu so với cơn sốc cô ấy sắp trải qua tiếp sau đây thôi, điều này quả thật chẳng có gì đáng kể.
Có một bức vẽ duy nhất treo trên bức tường được soi sáng bởi phép thuật của Catalina.
Đó là bức chân dung của một kiếm sĩ trẻ tuổi cầm trên tay một thanh kiếm tuyệt đẹp.
Vậy nhưng, đôi mắt của Shouko gắn chặt nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông đấy.
“Yasu-kun… Một bức vẽ… Yasu-kun?”
Khuôn mặt của người kiếm sĩ trẻ trung trong bức vẽ đó chắc chắn là của Yasuo, không có gì phải bàn cãi cả.
“Trong cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul, ta đang trên một chuyến du hành để truyền tải tình cảnh của nhiều nơi trên thế giới đến với mọi người thông qua các bức vẽ.”
Catalina nói vậy trong khi ngước nhìn lên bức tranh khắc họa người kiếm sĩ trẻ tuổi với nét mặt giống với Yasuo.
“Ta đã gặp chàng trai ấy trên những dãy núi trùng trùng trải dài Liên bang Baskelgarde. Chàng trai đó cùng với những người bạn đồng hành của mình, bước đi trên chuyến hành trình giải cứu thế giới đang dần bị nuốt chửng bởi quân đội của Quỷ Vương Kaul.”
“…… V-Vậy nghĩa là…”
“Đúng vậy.”
Catalina gật đầu.
“Ta đã gặp người đó trước đây. Người đàn ông mà cậu bé kia như thể được tách ra từ cùng một khuôn.”
Chẳng cần phải hỏi xem liệu người bà ấy đang nói tới là ai.
“Người Anh hùng, Hideo Kenzaki. Ta nghĩ rằng Erijina Radagast và Alexei Krone có lẽ là những người duy nhất trên thế giới này nhớ rõ được dáng hình người cha của cậu trai trẻ kia hơn là ta. Bức vẽ khắc họa cha cậu ấy mà ta tạo nên giờ được mệnh danh như một báu vật quốc gia của Resteria. Nhờ đó, ta trở nên khá nổi tiếng và nhờ vậy mà bà già này có thể sống một đời thong thả trong khi theo đuổi thứ nghệ thuật hội họa mà mình khao khát.”
Người họa sĩ lang bạt, Catalina Yostern.
Trong quá khứ, bà ấy đã đặt chân đến mọi vùng miền của thế giới, và bức vẽ về Người Anh hùng, Hideo, mang cái tên『Người Anh hùng, Hideo, hướng mắt theo ánh bình minh trên đỉnh núi thiêng』mà bà ấy đã vẽ khi gặp chàng trai trẻ ở vùng đồi núi tại Baskelgarde là một trong những bức vẽ nổi tiếng nhất thế giới.