GIAO MÀN - 1
______________________________________________________________________________________________________
“Khalija-san, chị có nghĩ Onii-chan và những người khác giờ đã đến Ante Lande chưa?”
“Chị nghĩ sẽ cần phải mất thêm một lúc lâu nữa.”
“Họ sẽ làm gì một khi sang được bên đấy?”
“Có thể nhất, thì họ sẽ được chào mừng như những vị khách và ở tại nhà của gia đình Krone, và được giải thích về tình trạng hiện tại của mọi việc. trong lúc họ có mặt tại Resteria, Thiếu tá Krone cùng Quý phu nhân Erijina sẽ là những người trông coi cho họ.”
“Haa. Nghe tuyệt thật. Diana-san đến từ một gia đình trong số những quý tộc có sức ảnh hưởng, phải không? Em cược rằng họ sẽ được ăn những món cực ngon, còn những phòng ngủ sẽ to lớn vĩ đại cùng với chiếc giường được đặt ngay giữa trung tâm.”
“Có thể. Em cũng muốn đi cùng sao, Nodoka?”
“Em sao? Hưm, em không rõ. Nếu chúng ta đến đó trong một kỳ nghỉ, thì có thể?”
“Nếu mọi người tìm ra rằng em là con gái của Anh hùng, Hideo, em sẽ bị cuốn vào một cơn mưa đá xối xả với những lời cầu hôn.”
“Ừ, em không có đặc biệt muốn trở thành một cái mỏ vàng ở thế giới khác đâu. À, nhưng không phải Onii-chan cũng sẽ bị đối đãi tương tự vậy sao? Ôi trời, em gần như có thể thấy được anh ấy bị cuốn theo với những suy nghĩ thiếu đứng đắn để rồi bị la mắng bởi Diana-san.”
“Không, thay vì là Thiếu tá Krone, chị nghĩ đó sẽ là Shouko…”
“Ể?”
“……Không, chẳng có gì đâu. Dù sao thì, đây là một chuyến thăm không chính thức. Khả năng cao rằng, họ sẽ không tiếp xúc với nhiều người đâu ngoại trừ gia đình Krone.”
“Vâng, nhưng đó vẫn là ngôi nhà của những quý tộc có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong vương quốc, phải không? Em cá rằng sẽ có những người như quản gia và hầu gái. Aargh, có vẻ như Onii-chan sẽ tạo được vài kỉ niệm tốt đẹp đây, nó thực sự khiến em tức chết đi được.”
“Hahaha…”
_____________________________________________________________________________________________________
Chương 2 - KHỞI ĐẦU CHO MỘT CHUYẾN PHIÊU LƯU
_____________________________________________________________________________________________________
Thứ đầu tiên mà cậu để ý đến là mùi đất ẩm thấp.
Đồng thời, cả tiếng nước chảy.
“Ư…”
Yasuo dần lấy lại sự tỉnh táo của bản thân cùng cảm giác như tầm nhìn bị mờ đi còn chân tay thì cứng ngắc, như thể cậu ấy đã chợp mắt được một giấc trưa dài.
“……Cái?”
Lí do tại sao cậu ngửi được mùi đất ẩm thấp vì trời đang mưa.
Một cơn mưa dịu nhẹ kéo dài liên miên, và cảm giác như bầu không khí ẩm ướt này bám chặt lấy người cậu khi nó ở xung quanh.
Khi mọi giác quan của cậu đã hoàn toàn phục hồi, cậu nhận ra âm thanhào ào mình nghe thấy được không chỉ đơn thuần vọng trong tai cậu, mà thay vào đó dâng lên từ xung quanh chỗ nơi cậu đứng.
“Một c-con sông?”
Khi cậu cố gắng lập tức đứng dậy, Yasuo trượt chân vào đống bùn nhầy nhụa dưới chân và suýt chút nữa ngã xuống.
“Cái quái gì thế nàyyyy!?”
Khi cuối cùng cậu ta đã nhận ra được mình đang ở trong tình thế ra sao, Yasuo vô thức hét lớn lên.
Cậu ta có vẻ đang đứng trên một bãi cạn của một con sông lớn, bao quanh bởi một khu rừng dày đặc.
Con sông rộng, với dòng chảy siết.
Lí do tại sao người cậu và quần áo nhìn qua chỉ dính ẩm nhẹ mặc cho cơn mưa cũng như chỗ đứng hiện tại là nhờ cậu đang trú dưới tán cây của cái cây duy nhất mọc trên bãi cạn này.
“Mình đang ở đâu đây? Đây là Resteria sao?”
Cậu chẳng thể ngăn bản thân mình khỏi việc nói lớn điều đó ra, dù cho biết rằng chuyện này đáng ra không là thật được.
Dù đây là một chuyến thăm không chính thức, cậu ấy đã bước vào Tháp Cổng cùng với Diana, cha cậu, và Shouko sau khi được mời đến bởi Vương quốc Resteria.
Vậy nhưng…
“……… Tatewaki-san.”
Yasuo nhanh chóng nhìn lướt một lượt xung quanh.
“Diana?”
Mặc dù cậu cuối cùng đã có thể đứng thẳng lên nhờ bám vào thân cây, chân cậu vẫn chưa đứng vững vàng được.
“Bố!?”
Yasuo đơn độc tại đây.
Yasuo không tìm được bất cứ dấu vết nào của ba người còn lại mà đáng ra họ đã tiến vào Tháp Cổng cùng với cậu.
“Chuyện… gì đang diễn ra…”
Dù cho cậu có suy nghĩ bao nhiêu, tình cảnh hiện tại của Yasuo có vẻ như là kết quả do trục trặc từ Tháp Cổng.
Một cơn gió mạnh khiến cả Yasuo cũng như cái cây kia rung lắc dữ dội.
Cơn mưa đồng thời cùng lúc có vẻ trở nên nặng hạt hơn, cùng với dòng chảy của sông thêm mau hơn và lưu lượng nước bắt đầu tăng lên.
“Tệ rồi đây…”
Yasuo một lần nữa ngó nghiêng xung quanh trong vô ích, nhưng kể cả với ước lượng lạc quan nhất có thể, khoảng cách giữa bãi cạn và bờ sông phải hơn năm mét.
Thêm nữa, phần bờ sông lại nhô lên cao hơn nhiều so với bề mặt dâng cuộn và lầy lội của nước, và với thể chất của Yasuo, trông nhìn không có tương lai nào rằng cậu có thể qua được chỉ trong một bước nhảy.
Vậy nhưng, cả khi cậu đang quan sát thế này, chỗ đất vốn có để đứng được trên bãi cát dần dần nhỏ lại khi dung lượng nước tăng lên.
Nếu cứ như vậy, cậu sẽ bị cuốn đi.
Và rồi nó xảy ra ngay khi cậu vừa nghĩ đến chuyện đó.
“Cậu đây rồi!!”
Nghe thấy giọng nói mờ nhạt đó, Yasuo quay sang hướng nó vọng tới và hét lên với toàn bộ xung lực.
“Tatewaki-san!?”
Shouko đang đứng trên bờ sông.
Vậy nhưng, trông cô ấy không hề bình thường.
Giọng nói và bộ quần áo đó chắc chắn là của Shouko, nhưng cả hai mắt cô ấy đang tỏa ra lửa đen, cùng lúc.
Nếu chuyện chỉ có vậy, thì đó vẫn là điều có thể chấp nhận được thôi, nhưng có vẻ như ngọn lửa tuôn ra cả ở hai bên cổ tay và mắt cá chân cô ấy, thậm chí là cả phần thắt lưng.
“Tớ đến chỗ cậu đây! Ở yên đấy!”
“Hử?”
Còn chẳng cho cậu thêm thời gian để đặt ra câu hỏi, Shouko nhảy đến với tốc độ như một viên đạn từ bờ sông đến chỗ bãi cạn nơi Yasuo đang đứng.
“Uwaah!!”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô túm lấy Yasuo bằng một cánh tay và nhảy lên lần nữa mà chẳng để tâm đến mặt đất lầy lội bên dưới, mang theo cậu ta đến bờ đối diện của con sông.
Trong khi Yasuo đang chằm chằm nhìn cũng như há hốc mồm kinh ngạc trước sức mạnh thể chất phi thường của cô bạn mình, Shouko đặt cậu ta xuống và nắm lấy tay cậu.
“Yasu-kun! Đúng là cậu rồi, phải không? Cậu có đau không!? Cậu có ổn không!?”
“Ư, ừ, còn cậu thì sao, Tatewaki-san?”
“Tớ hoàn toàn mạnh khỏe!”
Khi Yasuo nhờ cách nào đó xoay xở và trả lời được trong khi vẫn đang sốc, ngọn lửa đen dần dần bắt đầu biến mất trên cơ thể của Shouko.
“Tạ ơn trời…! Tớ nghĩ mình nghe thấy giọng cậu, nên tớ nghĩ mình nên kiểm tra, phòng trường hợp…! Tạ ơn trời rằng cậu vẫn ổn!”
Chỉ trong vỏn vẹn vài giây, ngọn lửa đen đã ẩn đi và rồi chỉ lập lòe bên mắt trái của Shouko.
“Haah… Giờ tớ thấy yên tâm rồi… Tớ thấy mình hơi mệt chút”
“A!”
Shouko trông chững lại.
Ngay khi Yasuo nghĩ rằng Shouko đang nhắm mắt lại, cô ấy bất ngờ khuỵ gối xuống.
“Tatewaki-san!?”
“Xin lỗi… Tự nhiên tớ thấy mệt quá… Đầu tớ quay mòng rồi… Tớ cần được nằm xuống một chút…”
“A, cậu có sao không? Đây, dựa vào vai mình này, đằng kia có một cái cây lớn nữa, nên…”
“Ừ… Cảm ơn…”
Dù cho vừa trình diễn những chuyển động đầy kinh ngạc trông như thể một chiến binh Magitech, mặt Shouko tái xanh đi, như thể cô đang hứng chịu phản tác dụng từ nó.
Trong khi giúp đỡ Shouko, Yasuo bước xa ra khỏi chỗ bờ sông nơi nhìn có thể sạt xuống bất cứ lúc nào, và tiến gần hơn đến rìa ngoài của khu rừng. cậu bước hướng tới một cái cây to dễ nhận thấy với tán lá và khổ lá rộng, rồi tựa mình vào thân cây.
‘”C-Chỗ này chắc là ổn…”
Khi Yasuo giúp Shouko ngồi lên một rễ cây rộng và dày, cậu nhận ra Shouko đang thở một cách nặng nhọc khi tựa lưng vào thân cây.
“S-Sẽ ổn thôi mà. Tớ chắc rằng cậu chỉ bị kiệt sức do chuyện đã xảy ra trước đó, cảm ơn cậu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Rơi vào chính giữa một tình cảnh mà cậu chẳng hiểu được chút nào, Yasuo chẳng thể ngừng tuôn ra những từ vô nghĩa đến từ miệng cậu, nhưng kể cả vậy đi nữa, sau khi đã đoàn tụ được với Shouko, cậu cảm thấy được đôi chút hy vọng nhói nhen được thắp lên trong tim mình.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy đến với họ để rồi dẫn đến tình cảnh này?
Chuyện gì đã xảy ra với Diana và bố cậu?
Nơi này là đâu?
Có thực là họ đang ở Ante Lande?
“Haaah… Haah…”
Trong khi lắng nghe tiếng thở nặng nề của Shouko đã dịu xuống được đôi chút, Yasuo cuối cùng đã nhớ được những gì đã diễn ra ngay trước khi cậu nhận thấy mình có mặt tại đây.
*
Yasuo một lần nữa tiến vào Tháp Cổng nơi mà trước đó cậu đã bước vào để giữ cho Shouko không bị đem đi, trong khi ngồi trên lưng của cha mình thêm một lần nữa sau mười năm trôi qua.
Yasuo, đã từng được nghe rằng sẽ mất khoảng hai tiếng đồng hồ để đi từ chiều này sang chiều kia, lo ngại rằng cậu sẽ cần phải cưỡi trên lưng cha mình cứ như thế này trong hai tiếng trời dù cho bản thân đã mười tám tuổi, nhưng ngay khi họ tiến vào Tháp Cổng và lối vào khép lại, Hideo và Diana đặt Yasuo và Shouko xuống, những người được mang theo từ lúc vào đến giờ.
“Uwaah.”
“Ư.”
Chẳng thể thấy được mặt nền để đặt chân xuống, cả Yasuo và Shouko đều trượt chân.
Vậy nhưng, bên trong con đường được dệt nên từ những vì sao này nơi họ có thể thấy được một khoảng không bao la giống như bên ngoài vũ trụ đang mở rộng xa ra bên dưới chân họ, cả bốn người hiện đều đang đứng ở cùng một vị trí ngang nhau, trên một thứ có vẻ như làm từ một mặt phẳng vô hình.
“Vậy đây là… con đường dẫn đến thế giới khác…”
“Vậy chúng ta chỉ cần cứ đi theo đường thẳng này thôi à?”
Diana lắc đầu trước câu hỏi của Yasuo.
“Không. Một khi lối vào đã đóng lại, chúng ta có thể nhờ nó đưa đi. Không cần thiết phải đi bộ đâu.”
“Ể? Nếu là vậy…”
“Ừ. Kể cả nếu như cậu ngủ tại đây, cuối cùng cậu cũng sẽ đến Ante Lande, thông qua Tháp Cổng tại Resteria.”
“Gần như nó cảm giác dễ dàng quá vậy. Nó giống như chúng ta đang ở trên một chiếc xe vô hình hay gì đó, phải không?”
“Nếu cậu bắt buộc phải so sánh nó với thứ đến từ Nhật Bản, chẳng phải thay vào đó sẽ là một cái thang cuốn sao? Tớ mới chỉ dùng nó duy nhất một lần khi tớ đến Nhật Bản, nên tớ không thực sự chắc lắm, nhưng mình được nghe rằng nếu như cậu bước theo hướng chuyển động tại đây, cậu thực sự sẽ có thể rút ngắn thời gian cần thiết cho chuyến đi… Hideo?”
Diana, người đang cuốn theo việc giải thích cho câu hỏi của Shouko, bất ngờ để ý thấy khuôn mặt của Hideo đã tái xanh đi và ông ấy đang ngồi xuống.
“Bố? Có chuyện gì sao?”
“Bác có ổn không? Người bác có thấy mệt……”
“Cháu có chút trà, bác có muốn một ít không?”
“A à, không, cảm ơn. Xin lỗi, bác chỉ thấy chóng mặt chút…”
“Này, thôi nào, bố bình tĩnh lại đi.”
Yasuo đang vuốt lưng cho bố cậu trong khi nói chuyện với ông bằng tông giọng có chút rầy la, và rồi ông ấy bắt đầu bất ngờ cảm thấy lo lắng một cách kỳ lạ.
“Bố thấy lo lắng hay sao ạ?”
“……Không, không phải là vậy.”
Yasuo cố gắng trò chuyện bình thường để giúp cho Hideo thấy tốt hơn, nhưng khuôn mặt Hideo vẫn giữ vẻ lo sợ.
“Bố… Cả mẹ con và bố đều không biết cả hai đã đến Ante Lande lần đầu như nào.”
“À, vâng, con có nghe về chuyện đó rồi…”
“Đầu bố… đau quá, đây là sao vậy…”
“Này, bố à?”
“Ngài Hideo!? Có chuyện gì sao?”
“B-Bác à, bác có ổn không?”
“N-Này, Diana, giờ thấy vậy tớ mới nhớ, chẳng phải Khalija-san có nói gì đó về khối lượng là một yếu tố giới hạn hay gì sao? Có bốn người chúng ta ở đây, liệu nó có gây ra vấn đề nào không…”
“Đ-Đó không phải là vấn đề ở đây được! Ban đầu đây vốn chỉ là con đường dành cho việc tớ quay trở về và triệu hồi Hideo, nhưng vì Yasuo và Shouko sẽ đi cùng với tớ và bác, bọn mình đã chắc chắn sẽ lưu ý đến điều đó từ phía bên kia cũng như tăng thêm đầu ra dựa theo nó, nên trên lý thuyết không thể có vấn đề gì với khối lượng cả!”
“Ư… Ahh!!”
“Bố!”
“Bác!”
“Mấy đứa, tránh xa khỏi người ta… Aahhhhhhh!?”
Bên trong Tháp Cổng nơi những vì sao xoắn tụ lại, Hideo hét lên và người bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
“A-Ánh sáng này, đừng nói là!”
“Thánh kiếm, Liutberga!”
“N-Nó sáng quá, tớ không thể mở mắt được……”
“Diana-chan! Hãy chăm sóc cho Yasuo và Shouko-san-!!”
Đó là điều cuối cùng Yasuo nhớ cậu nghe được thấy.
Hideo bắt đầu tỏa sáng hơn bất cứ ngôi sao nào bên trong Tháp Cổng này, và mọi người đều khép mắt lại trước nguồn sáng đó. Mọi thứ đều được nhuộm trong gam màu trắng toát trước ánh sáng đó.