“Chào mừng về nhà, Đại tá. Mất khá lâu nhỉ.”
Đã khá là muộn về đêm khi Khalija quay trở về phòng 101 của Marigold Hills Tokorozawa, căn hộ nơi Diana đang ở và mất khoảng ba mươi giây để đi bộ đến nhà Kenzaki.
“À, có đôi chút rắc rối với Shouko.”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Bởi vì việc làm của một tên ngố nào đó, mất khoảng một lúc và chị không thể về nhà được. Mất rất nhiều công sức để có thể đưa ngọn lửa của cô ấy trở về kiểm soát.”
"Àh… Ngài đã vất vả rồi.”
Sau khi nở một nụ cười gượng, Diana mang cốc của Khalija ra khỏi chạn bếp.
“Chị có muốn uống gì không?”
“Nếu chúng ta có cà phê đá, thì cho chị xin ít. Cũng được một thời gian rồi kể từ khi chị thực sự làm việc, nên chị mệt.”
Coi nó như một “công việc” có hơi lạ, và với việc Khalija thực sự yêu cầu thứ gì đó cũng đồng thời khá hiếm hoi.
Kể từ khi cuộc chiến của họ diễn ra vài ngày trước, Khalija chưa từng đánh mất thái độ của cô trong việc vâng lệnh tuyệt đối với gia đình Kenzaki, hay kể cả là Diana.
Cùng với việc bị thương, Khalija nhận thức được rằng đa phần những nhu cầu cuộc sống của cô đều dựa dẫm vào Diana, vậy nên mệnh lệnh cuối cùng cô đưa ra cho Diana với vai trò là một sĩ quan cấp trên là,『Đừng để tâm đến những nhu cầu của tôi. Cứ thoải mái mà lấy mạng tôi bất cứ lúc nào khi cô nghĩ tôi đang hành xử đáng ngờ.』
Vì cô ấy nói vậy, Diana có thể hiểu được Khalija hối hận với những hành động của cô ấy nhiều đến thế nào.
Cho đến giờ, Diana thường hỏi cô ấy xem cô muốn ăn hoặc uống gì sau khi cô ấy hoàn thành ca bảo vệ của mình cho Yasuo, Nodoka, hoặc Shouko, Khalija chỉ yêu cầu bánh mỳ và nước. Đó là vì sao, việc Khalija yêu cầu đến một thứ nào khác thực sự khiến Diana vui.
“Chị có muốn thêm sữa hay đường không?”
“Không, chị không cần đâu. Chị khát quá mà… A, cảm ơn.”
Khalija uống cốc cà phê đá không có sữa hay đường đó chỉ trong một ngụm và thở dài trong thỏa mãn mặc dù nhìn qua thì trông như thể nó khiến cô ấy đau đầu vậy.
“……Này, em nghĩ gì về chuyện đó?”
“Chị đang nói đến Yasuo à?”
“Cậu ta mười tám tuổi rồi, đúng không? Nếu đây là Resteria, sẽ không lạ mấy nếu giờ cậu ta đang làm chủ ngôi nhà của riêng mình ở độ tuổi này.”
“Em cho rằng vấn đề chỉ là ở những khác biệt trong văn hóa thôi.”
“Em nghĩ vậy sao? Khi đi loanh quanh trong thành phố, chị thấy được những học sinh trông trẻ hơn Yasuo có thể thân thiện được đối với các đối tượng khác giới.”
“Yasuo chưa chạm đến được mức độ trưởng thành đó khi nói đến việc ứng xử với người khác giới.”
“Shouko cũng nói điều tương tự như vậy, nhưng đó là chỉ khi em nhìn theo hướng tích cực thôi. Nếu em suy xét nó theo quan điểm trung lập, đơn giản là cậu ta thiếu để tâm. Có quá nhiều vấn đề về khả năng của cậu ta trong việc ứng xử với người khác.”
Thực sự khá hiếm thấy khi Khalija lại nói nhiều thế này.
Vậy nhưng, Diana vốn đã phản đối lại cách cư xử của Yasuo trên phương diện là phái nữ khi cô có mặt vào thời điểm Shouko thú nhận cảm xúc của cô với cậu, nên cô ấy không phản bác lại về góc nhìn của Khalija.
“Em đã giải thích rõ ràng tất cả mọi thứ cho cậu ấy, nên xin đừng trêu chọc cậu ấy quá.”
“Thiếu tá Krone, em quá mềm yếu với cậu ta. Với một người yếu đuối như Yasuo, ai đó khắt khe như Nodoka là vừa đúng. Nếu không, cậu ta sẽ bắt đầu dựa dẫm vào em, theo một cách xấu.”
“Một cách xấu?”
“Đúng. Cho chị thêm cốc nữa được không?”
“Của chị đây.”
Sau khi cốc cà phê đá của mình đã được đổ đầy, biểu cảm của Khalija trở nên nghiêm khắc.
“Thiếu tá Krone, em dõi theo các hành động của Yasuo theo hướng quá tích cực. Bây giờ thì vẫn ổn, nhưng nếu cậu ta bắt đầu có thói quen nghĩ rằng em sẽ chấp thuận với những hành động vô dụng của cậu ấy bất cứ lúc nào cậu ta gặp rắc rối, đến lúc nào đó trong tương lai cậu ta sẽ chỉ đứng ngây ra đó khi đối mặt với một chướng ngại.”
Diana hiểu được những gì Khalija đang nói.
Vậy nhưng, trong con mắt của Diana, Yasuo chắc chắn sẽ không phải loại người như vậy.
Cậu ấy chỉ là một con người bình thường sống tại một đất nước mang tên Nhật Bản.
Nói ra rằng cậu ta bình thường nghĩa là cậu ấy đang sống cuộc đời của mình một cách đích đáng.
“Yasuo không yếu đuối đến vậy. Cậu ấy có thể mất nhiều thời gian lạc lõng trong do dự hơn nhiều người khác, nhưng cậu ấy vẫn đang tiến lên.”
“Ngọt ngào thật đấy.”
“Mặc dù, cốc cà phê đó đáng ra không có tí đường nào trong đó cả.”
“Em làm vậy có chủ đích, phải không? Em chỉ coi cậu ta không gì hơn là một cậu em trai rắc rối thôi ư?”
“Đúng vậy, Yasuo không mạnh, nhưng cậu ấy cũng không yếu ớt. em không nghĩ có nhiều học sinh cao trung trên đất nước này có thể tự hồi phục cho họ và đưa ra một kế hoạch để đánh bại chị sau khi người họ có một lỗ trên mình.”
“……Thì, chắc vậy rồi.”
Khi Diana đưa điều đó ra, Khalija, người đã bại trận ngay dưới tay nó, giờ là người thấy yếu thế.
“Từ quan điểm của em, Yasuo là… đúng vậy, cậu ấy là hy vọng.”
“Hy vọng? Cậu ta ư?”
“Vâng.”
Khalija không biết về chuyện này.
Cô ấy không biết Yasuo đã từng đấu tranh mãnh liệt đến đâu để phủ nhận sự tồn tại của Diana và Ante Lande.
Vào giờ khắc ngay khi sự phủ nhận của cậu biến thành chấp thuận.
Nỗ lực mà cậu ấy đã bỏ ra để thay đổi tất cả mọi thứ về bản thân mà cậu tích góp được suốt mười tám năm vừa qua.
“Kể cả Hideo không có xuất phát điểm là Anh hùng mạnh nhất. Thêm nữa, không cần thiết việc Yasuo phải trở thành một Anh hùng như Hideo đã từng. Vậy nên một người như em chỉ phù hợp với việc…”
Thêm vào đó, Khalija không biết được có bao nhiêu chướng ngại mà cậu ấy đã vượt qua, dù lớn hay nhỏ.
“…hỗ trợ người Anh hùng chỉ vừa mới bước đi trên chuyến hành trình của anh ta và chấp thuận mọi hành động của anh ấy, chị có nghĩ vậy không?”
“……Được rồi, cứ làm những gì em thích.”
Biểu cảm của Khalija trông như thể cô ấy cùng lúc bực bội và ấn tượng trước những gì Diana đã nói. Cô nhấp một ngụm cà phê và rồi thầm đưa ra một lời cảnh báo đến Diana.
Đừng bao giờ nói những gì như thế trước mặt Shouko.
“Mặc dù như vậy thì sẽ đáng xem lắm đấy.”
“Chị đang nói về gì vậy?”
“Không, không có gì đâu.”
*
Ba ngày sau, vào thứ Bảy.
Có một nhóm người kì lạ đang lo lắng đứng trước của một quán ăn tụ lại một chỗ,『Quán ăn Saburou』.
“……Nói xem, chồng à.”
“Gì vậy?”
“Em còn thấy lo lắng hơn so với trước kia khi mình đấu với Kaul.”
“Đúng đấy.”
Vợ chồng nhà Kenzaki, Hideo và Madoka.
Người anh hùng của sự bảo hộ cùng với Pháp sư vĩ đại đều tái mặt và đẫm người trong mồ hôi lạnh.
Bộ quần áo mà Hideo đang mặc không phải bộ mà ông ấy thường khoác lên khi đi làm; đó là một bộ com lê đặt may đắt tiền mà ông chỉ mặc trong những cuộc gặp cực kỳ quan trọng trong công việc.
Bộ quần áo mà mẹ cậu đang mặc không phải là đặt may riêng, nhưng nó mới tinh và bà ấy đã mua nó chỉ cho riêng cuộc gặp gỡ này.
Yasuo thì khoác lên bộ đồng phục của cậu một cách thông thường.
Đến giờ thì thì không có điểm nào đến mức kỳ lạ với một nhóm người đến thăm nhà của ai đó, nhưng bên cạnh họ là Diana, khoác lên mình đầy đủ bộ đồng phục của cô là một chiến binh Magitech, thứ ngay lập tức khiến cho động cơ của họ trở nên thiếu rõ ràng.
“K-Không sao cả. Trong trường hợp tệ nhất, cháu sẽ đảm nhiệm chuyện đó…”
Trong tình huống này, Yasuo, người đang đứng bên cạnh Diana trong khi dòng suy nghĩ của cô ấy trì hoãn lại, không biết được liệu đâu được tính là viễn cảnh tệ nhất hay Diana có dự định sẽ làm gì, nhưng kể từ ngày hôm trước cậu đã vô cùng căng thẳng đến mức cậu chẳng thể ăn uống được gì.
Cậu ấy không hề biết nó sẽ đáng sợ như thế này khi “chỉ” bảo với những người lạ không biết đến tình thế hiện giờ về bí mật ngớ ngẩn của họ.
Kể từ ngày cậu ấy bước vào sơ trung, Yasuo luôn tự hỏi không biết bao lần tại sao các nhân vật chính từ manga, anime, và phim ảnh mang trong mình khả năng đặc biệt nào đó hay có liên hệ đối với các thế giới khác lại không thích việc chia sẻ bí mật của họ cho những người khác.
Suy xét đến lý luận thường dùng『Càng ít người biết bí mật của mình, càng tốt』, nó chẳng tạo ra được khác biệt gì việc những người thân quen với các nhân vật chính có biết bí mật đó hay không; không gì có thể nói trước được rằng kẻ thù sẽ lợi dụng họ như nào trong cả hai trường hợp.
Còn về lý luận『Mình không muốn họ bị kéo vào』, thường thì đấy là do kẻ thù, chứ không phải là nhân vật chính khiến cho mọi người bị kéo theo.
Thường thì nhân vật chính nào cũng sẽ có khuynh hướng biến mất mà không nói lời nào tới những người thân của họ, và rồi trong đa số trường hợp thì những người đó sẽ xuất hiện vào thời khắc then chốt nhất hoàn toàn đơn thuần chỉ vì họ thấy lo lắng, hoặc hành xử đáng ngờ để rồi bị kẻ thù để ý đến, và trong cả hai trường hợp trên thì họ sẽ đều bị kéo theo vào rất nhiều rắc rối.
Nếu đó là vậy, Yasuo đã luôn nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho các nhân vật chính khi họ bỏ chút cố gắng để khiến cho những người quan trọng đó hiểu được bản chất đặc biệt của họ, giải thích rõ ràng sự khác biệt trong khả năng chiến đấu và cho họ biết xem về những thứ có thể xảy đến trong tương lai, và rồi thuyết phục họ với lý lẽ thích đáng về lý do tại sao họ nên giữ lấy khoảng cách.
Vậy nhưng, cuối cùng Yasuo đã hiểu được sự miễn cưỡng của họ, giờ khi cậu ấy được đặt vào cùng một vị trí như vậy.
Cậu thấu hiểu được nó chính vì tự bản thân cậu là người cảm nhận được điều này.
Chuyện gì sẽ đến nếu họ tiết lộ hoàn cảnh đặc biệt của mình, cách xa hoàn toàn so với khái niệm thông thường, đến những người lạ?
Nó có thể sẽ dẫn đến cái kết cho『đời sống xã hội』của họ.
Hay nói cách khác, những người đến trong cộng đồng ở các khu vực xung quanh nơi họ được nuôi dạy và lớn lên sẽ nói những điều như,『Tên kia có hơi kì lạ chút, tốt hơn thì không nên tiếp xúc làm gì』, và rồi họ giữ khoảng cách.
Nếu được lựa chọn, cậu mong muốn rằng mình có thể trở về với cuộc sống yên bình ban đầu sau khi đã loại được mối nguy hại đang đe dọa lấy thế giới.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ đã liều mạng sống của mình để đánh bại kẻ thù hùng mạnh và bảo vệ lấy thế giới yên bình nơi họ sinh sống, để rồi khi quay trở lại và biết được mọi người nói những điều như:
『Cậu có nghe gì về chồng của Kenzaki-san không? Tớ nghe rằng anh ta cố để đưa con gái của cặp đôi ở Saburou đi bằng cách nói với họ mấy chuyện vô lý về những thế giới khác và các quỷ vương.』
『Ôi trời… Không biết liệu anh ta có rắc rối gì trong công việc hay không nữa.』
『Cả hai đứa trẻ nhà đó đều tham dự những kì kiểm tra quan trọng trong năm nay, không biết liệu gia đình đó có tranh cãi về gì không.』
『Chúng ta nên làm gì đây? Theo vòng tròn, người chủ tọa tiếp theo cho ủy ban vùng này sẽ là chồng của Kenzaki-san…』
『Hay là chúng ta sẽ lên tiếng trong sự kiện của vùng tiếp theo rằng bọn trẻ thường dễ bị ảnh hưởng, nên ai đó nói đến những thứ như “quỷ vương” là không phù hợp?』
『Dạo gần đây có rất nhiều thứ bị hỏng hóc trong nhà Kenzaki… Tớ tự hỏi liệu đó có đúng là các tai nạn không nữa… Cậu biết đấy, ta thường nghe đến các vụ việc gây ra bởi những người không phân biệt được đâu là thực tại và giả tưởng.』
『Tớ không biết liệu họ có ổn không… Liệu bọn mình có nên ý kiến đến người đứng đầu hội xóm hoặc nhân viên phúc lợi của quận… chuyện này đáng sợ quá.』
Nếu mọi chuyện thành ra như thế, lựa chọn duy nhất họ có được sẽ là toàn bộ gia đình lặng lẽ chạy trốn đến một nơi nào khác trong màn đêm đen tối nhất, hay là chuyển đến một thế giới khác và sống ổn định tại một nơi mà không có ai biết đến họ.
Kể cả Yasuo cũng không dễ dàng chấp nhận được thực tại, dù cho sau khi đã chứng kiến thánh kiếm của cha cậu và phép thuật của mẹ.
Kể cả nếu Hideo, Madoka, hay Diana lơ lửng trên không trung hoặc sử dụng phép thuật trước mặt những người khác, những thứ như vậy vốn đã là một phần thuộc lẽ thường của những người sinh sống tại Nhật Bản, và mọi người sẽ khiên cưỡng mà đưa ra những lí giải của riêng họ cho chuyện đó và rồi mọi thứ sẽ ứ đọng lại tại đấy. Một kết cục như vậy chắc chắn là có thể xảy ra.
Đến cuối cùng, cậu chỉ tin vào câu chuyện về quá khứ của cha mẹ mình hoặc về sự tồn tại của Ante Lande sau khi đã trải qua cuộc chiến với Shii Alexei và William Bareig.
Đến cả Shouko cũng chỉ tin chuyện này bởi vì sự thật rằng bản thân cô ấy đã biến thành Shii, và cũng vì cô ấy đã bắt gặp những thành viên khác của gia đình Kenzaki, Diana, và Khalija dưới một tình huống vô cùng khác thường.
Đó là vì sao, xuất hiện trong thời kỳ hoà bình này và nói chuyện với cha mẹ của Shouko về những thứ như『Thế giới khác, Ante Lande』hay『Thánh kiếm, Liutberga』là một nhiệm vụ nan giải.
Đầu tiên, cha mẹ của Shouko có lẽ không khác là bao nếu nói về độ tuổi so với cha mẹ của Yasuo.
Trong trường hợp này, họ có lẽ sẽ không ít hơn bốn mươi tuổi. Đây vẫn được coi là một độ tuổi quan trọng trong quãng đời làm việc của một người.
Yasuo tưởng tượng ra dáng vẻ của cha Shouko, người cậu ấy chưa từng gặp mặt trước đây.
Chủ nhân của quán ăn Saburou.
Cậu ta hình dung đến một người đàn ông vạm vỡ xử lí với những tên say rượu như một chuyện thường nhật, và có thể giải quyết bất cứ vấn đề nào nổi cộm lên chỉ với một bàn tay.
Một người với dáng vóc được rèn luyện chắc chắn và tính cách lầm lì lộ rõ ra trên khuôn mặt ông, với một chiếc dải buộc đầu buộc quanh vầng trán và mặc một chiếc áo phông màu đen cùng chiếc tạp dề với tên của nhà hàng được in trên đó.
Đánh giá dựa theo kĩ năng nấu nướng của Shouko và theo những gì cậu nghe được từ lời đồn đại của hàng xóm, cậu có thể tưởng tượng ra được họ là một gia đình với các thành viên dễ dàng chia sẻ với nhau.
Và giờ cha của Yasuo sắp sửa bước vào một nơi như vậy và bắt đầu cuộc trò chuyện bằng một câu như,『Thực ra, tôi là một Anh hùng tại một thế giới khác ba mươi năm trước.』
““Mình muốn về nhà.”’"
Chỉ nghĩ về nó thôi khiến cho tiếng trống ngực của Yasuo dữ dội hơn bất thường, và cậu thấy bụng dạ mình bắt đầu cồn cào lên với những gì ít ỏi trong đó. Đằng sau cậu, người Anh hùng của sự bảo hộ hoàn toàn đồng thuận với những lời cậu nói.
““……””
Có lẽ trông thấy việc người cha và người con có nét tương tự đến vậy lại thay vào đó là chất xúc tác khiến cho sự quyết tâm của Madoka mạnh mẽ thêm.
Madoka bước lên phía trước cửa và nhấn nút gọi vào intercom[note15806] .
““A……””
Hai người đàn ông thốt ra tiếng kêu vô nghĩa, nhưng Madoka không còn để tâm đến hai người họ nữa.
Ngôi nhà của gia đình Tatewaki được gộp lại vào chung cùng một tòa nhà với quán ăn Saburou, và còn có hẳn một lối vào khác biệt với lối vào của quán ăn.
Vậy nhưng họ cần phải đi một đoạn qua con hẻm để có thể đến được đấy, và bởi vì lối vào của quán ăn cũng thường được dùng như lối ta vào chính của nhà Tatewaki, Shouko đã bảo họ sử dụng lối vào của quán ăn khi họ ghé sang.
Sau một lúc,『Tôi đến ngay đây!』
Cậu nghe thấy một giọng nam có chất nhẹ hơn nhiều so với mình tưởng tượng ra.
“Xin chào… tên tôi là Kenzaki. Chúng tôi đến đây hôm nay để nói chuyện với anh về Shouko-san…”
Có vẻ như khả năng nói chuyện của Madoka rõ ràng là đã bị ảnh hưởng do căng thẳng, nhưng,『A, Kenzaki-san. Xin hãy đợi một chút.』
Lời đáp lại một lần nữa nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với cậu mường tượng.
Sau khi cuộc gọi qua intercom kết thúc, Yasuo cảm nhận được mười giây rảnh rỗi tiếp theo kéo dài ra thành một khoảng thời gian lâu khủng khiếp.
“Xin chào, mời vào. Xin lỗi vì khiến cho mọi người phải sang đây thế này.”
Người xuất hiện phía đằng sau chiếc cửa trượt vô cùng khác so với hình ảnh của chủ nhân một quán ăn mà Yasuo đã tưởng tượng ra.
Tầm vóc của ông ấy mảnh khảnh và một khuôn mặt ưa nhìn, và ông ấy đeo một chiếc kính vành bạc. Toát lên từ ông ấy bầu không khí tỏ sự nhanh nhẹn.
Ông ấy đang mặc một chiếc áo thun cổ bẻ trông khá mới và một chiếc quần chino[note15807] , và nhìn trông như một người làm công trong ngày nghỉ của anh ta hơn bất cứ gì khác. Người này liệu có phải là cha của Shouko không vậy?
“Vợ tôi đáng lẽ sẽ tham gia cùng, nhưng cô ấy có vài việc riêng tư không tránh được cần phải làm, nên tôi sẽ truyền lại những gì cả hai đã bàn luận.”
Ông ấy toát ra vẻ vô cùng hiền lành, và cả khi ông ấy trông thấy gia đình Kenzaki ăn mặc một cách chỉnh tề, hay Diana đang ăn mặc theo một xu hướng thời trang rõ ràng là kì lạ, biểu cảm ông ấy không thay đổi chút nào cả.
“Cảm ơn vì đã dành thời gian cho chúng tôi trong một ngày nghỉ này. Tôi là Kenzaki Hideo.”
Giờ khi mọi chuyện đã bước đến giai đoạn này, không thể có chuyện Hideo cứ mờ nhạt đứng sau vợ mình được.
Ông ấy bước một bước lên và, trước khi đề cập đến công việc của mình trong hôm nay, ông cúi chào một cách chuẩn xác, và kéo theo Madoka lẫn Yasuo khi trông thấy vậy.
“Thật vui được gặp anh. Tôi là cha của Shouko, Tatewaki Kousuke. Mọi người, không cần phải khách sáo như vậy đâu, xin hãy ngẩng đầu lên.”
“Không, chúng tôi không làm vậy được.”
“Hà…”
“Tôi tin rằng con gái anh hẳn đã kể về tình thế hiện tại được phần nào, nhưng do vấn đề này có hơi tách biệt so với thứ được coi là thuộc về lẽ thường , tôi cho rằng anh hẳn có chút bối rối. Mọi thứ đã xảy ra là trách nhiệm của chúng tôi…”
“Kenzaki-san. Và những người còn lại nữa, xin hãy bình tĩnh nào. Để bắt đầu thì, xin hãy vào nhà trước đã.”
Cha của Shouko, Kousuke, mời mọi người vào trong cửa hàng mà không tỏ ra chút thô lỗ trong thái độ của ông.
“Cảm ơn vì đã mời chúng tôi vào.”
Hideo cuối cùng đã ngẩng đầu lên, cúi xuống thêm lần nữa, và tiếp đến bước vào cửa hàng. Yasuo và những người còn lại theo chân ông vào trong.
“Chào mừng. Hãy ngồi ở phía kia nhé.”
Kousuke chào mừng họ bước vào và mời ngồi như thể họ là các khách hàng bình thường, nhưng gia đình Kenzaki không thể xua tan sự bồn chồn của họ được.
Họ không thể cho phép bản thân được suy nghĩ rằng mình được chào đón ở đây.
Trông có vẻ như Kousuke chưa nắm được tình hình hiện tại chút nào cả.
Và như thể minh chứng, chỉ có một ít chút sự bối rối là pha lẫn vào trong tông giọng hiền lành của ông.
Mặc dù sự thật rằng họ rõ ràng sang đây để xin lỗi như là một gia đình khi đã gây nên rắc rối, lí do tại sao Kousuke lại mời họ vào trong trong khi chỉ tỏ ra có chút bối rối như vậy có lẽ là do phép xã giao của ông ấy như một thành viên trong xã hội.
Và rồi, người đầu tiên sụp đổ trước áp lực trong tình huống này là Diana.
“Cháu thực sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra!!”
“Ể!?”
Diana, chẳng thể yên lòng ngồi xuống chiếc ghế mà cô ấy được mời, quỳ xuống ngay đó trên sàn của quán ăn và úp sấp người xuống trước mặt Kousuke.
“N-Này, có chuyện gì sao!?”
“Cháu vô cùng xin lỗi vì đã gây ra chuyện không thể tha thứ được cho con gái bác khi đang trong khoảng thời gian vô cùng quan trọng với cô ấy!”
“Ư-Ưm…”
Kousuke tỏ vẻ hoang mang trước hành động cúi người bất ngờ của Diana, trong khi mặt khác Yasuo cảm giác như cậu một lần nữa chỉ muốn chạy đi, nhưng giờ thì với một lí do khác.
Lời xin lỗi của Diana chắc chắn không có gì sai, nhưng khi quan sát dưới phương diện phép xã giao điển hình của Nhật Bản, tình huống hiện tại và cách dùng từ của Diana có thể được nhìn như một lời xin lỗi cho việc Yasuo đã gây ra một hành động sai trái đồi bại nào đó đến Shouko.
“Cháu là Diana-san, phải không? Bác cho rằng cháu chính là người đó ngay khi bác thấy.”
Đặt những tưởng tượng thiếu suy nghĩ của Yasuo sang bên, Kousuke cất lời đến Diana với giọng điệu nhẹ nhàng một cách bất ngờ.
“Có vẻ như tiếng Nhật của cháu khá là trôi chảy nhỉ. Bác xin lỗi khi lại nói thế này khi chúng ta đang trong tình huống căng thẳng vậy, nhưng giờ thì bác thật sự muốn bật cười lên đấy.”
“……Haa.”
Trông thấy Diana còn chẳng thể ngẩng mặt của cô ấy, Kousuke quỳ xuống và nâng khuôn mặt cô ấy lên.
“Ý bác là, từ cách mà cháu đề cập đến chuyện đó và tình hình hiện tại, nó nghe như thể có một hiểu lầm nghiêm trọng nào đó đã xảy ra giữa Yasuo-kun và Shouko.”
““Ể……?””
Diana thốt lên một tiếng vì cô không hiểu được ý người đàn ông này là sao, còn với Yasuo thì do cậu không hề nghĩ rằng sẽ nghe được câu này.
“……Thiệt tình, con thấy như bố có chủ ý làm chuyện này chỉ để khiến con thấy xấu hổ.”
Họ nghe thấy một giọng nói từ phía trong.
Nhìn sang phía bên đó, họ thấy Shouko buộc trên đầu mình một chiếc khăn và mặc một chiếc tạp dề, đứng đó với khuôn mặt ửng đỏ.
Cô ấy đang cầm trên tay một chiếc muôi màu bạc, và Yasuo, với các giác quan đã mờ đi do sự lo lắng, bỗng dưng ngửi thấy mùi hương của nồi nước dùng kích thích lấy sự thèm ăn của cậu.
“Bác vốn đã nghe được chung chung về tình hình hiện tại từ con gái. Dĩ nhiên, ban đầu có hơi rắc rối để bác có thể tin vào nó, nhưng bác không phải dạng người cứng đầu đến mức không chịu tin vào sau khi đã chứng kiến từ tận mắt mình. Thôi nào, mọi người ngồi xuống đi. Từ lúc mà con bé nghe rằng tất cả mọi người sẽ qua đây, Shouko trở nên háo hức một cách kì lạ theo nhiều nghĩa đấy.”
“……Haa……”
Yasuo, Hideo, Madoka, và Diana trông bối rối, nhưng rồi ngồi vào một chiếc bàn bốn người sau khi nghe Kousuke nói.
“Món khai vị là gì nhỉ, củ cải hầm à?”
“Vâng ạ.”
“……!”
Diana, người với đôi mắt ươn ướt, bất ngờ run lên khi cô ấy nghe thấy từ “củ cải”.
“Shouko nói rằng muốn mời tất cả mọi người để nếm thử tài nấu nướng của con bé. Con bé nói rằng Diana-san đã vô cùng tận hưởng bữa trưa mà con bé làm cho buổi dã ngoại lần trước, nên tôi nghĩ rằng sẽ để tất cả mọi người cùng đánh giá liệu xem con bé đã sẵn sàng để đứng bếp cho khách hàng của chúng tôi hay chưa.”
“V-Vậy à.”
“Đúng vậy. Nếu đến cả một người từ thế giới khác cũng thấy nó ngon miệng, vậy sẽ không có vấn đề gì nếu như phục vụ món ăn của con bé cho các khách hàng tại đây.”
Nghe thấy Kousuke thản nhiên sử dụng cụm từ『thế giới khác』, Hideo không thể giữ mình lại khỏi việc cất lời.
“Ừm, Tatewaki-san, nói thế này có thể hơi thô lỗ chút, nhưng…”
“Có những chuyện mà tôi tin vào, và cũng có những chuyện không.”
Kousuke trả lời câu hỏi chưa được cất lời của Hideo với biểu cảm hiền lành không đổi kia.
“Sau khi lắng nghe lời giải thích của Shouko, tôi đã tin rằng『phép thuật』có tồn tại, và rằng Shouko đang bị chiếm hữu lấy bởi một thứ kỳ lạ nào đó. Vậy nhưng, tôi chưa tin vào sự tồn tại của một thế giới khác mang tên『Ante Lande』.
“T-Tại sao không?”
Yasuo cất tiếng lần đầu tiên kể từ lúc cậu ấy đến đây.
Giờ khi mà cậu để ý, thì cậu còn chưa giới thiệu mình một cách đầy đủ, nhưng Kousuke đáp lại như thể ông ấy không để tâm kĩ càng đến vậy.
“Bác chưa nghe được lời giải thích nào hợp lý cho sự tồn tại của nó. Và đồng thời, vì bác chưa được thấy nó.”
“Bởi vì bác chưa thấy nó… Ể, khoan đã!”
Yasuo không phải là người duy nhất bất ngờ trước ẩn ý đằng sau điều mà Kousuke vừa nói.
Ông ấy sẽ tin khi ông ấy thấy nó.
Trong trường hợp đó, vậy Kousuke đã thấy phép thuật được sử dụng ở đâu?
“À, về chuyện đó, mình đã nhờ Khalija-san cho ông ấy thấy từ hôm khác.”
“Ể!? Đại tá ư!?”
Nghe được lời giải thích của Shouko vọng ra từ trong bếp, Diana bất ngờ.
Trong tình huống nào mà Khalija đã tiếp xúc với cha mẹ của Shouko?
“Khalija-san hộ tống mình về nhà sau buổi học của ngày hôm nọ, đúng chứ? Mình đã nhờ cô ấy lúc đó.”
“À……”
Nói đến đây, đúng rằng hôm đó Khalija quay về nhà muộn hơn thường lệ.
“Ý tớ là, hôm đấy tớ phải vất vả lắm để kiềm chế con Shii lại, nên mình đã quyết định đây có thể sẽ là thời điểm tốt cho Khalija-san và tớ đưa cho cha mẹ mình đôi chút lời giải thích ngắn gọn.”
“Ư……”
Mũi tên từ ngữ của Shouko xuyên thẳng đến trái tim của Yasuo.
Vào ngày hôm đó, sau khi Diana giải thích những gì mà cậu ấy đã nói tới Shouko, cậu ta dành cả đêm đó quằn quại trên giường trong nỗi thống khổ.
“Ngay từ đầu, bố đã tự hỏi chuyện gì đang diễn ra khi con lại đeo kính chống nắng như vậy.”
Shii Shouko sẽ hiển hiện ra qua đôi mắt của cô ấy.
Nếu cô ấy có thể xoay xở để kìm giữ lại ngọn lửa chỉ ở đôi mắt mình, vậy thì chắc chắn có thể che giấu nó đi được bằng cách dùng kính chống nắng.
“Vậy Đại tá… Khalija Welleger đã nói gì với bác?”
“Bác đã nhờ con bé thể hiện gần như là toàn bộ ma pháp mà cô ấy có thể. Đất, nước, lửa, và gió được đề ra, kèm theo cả sét nữa. nhưng thứ đáng kinh ngạc nhất trong đó có lẽ là cái đấy, chiếc bếp xách tay.”
“““Bếp xách tay?”””
Bởi vì chủ đề bỗng dưng chuyển hướng từ các nguyên tố trong phép thuật đến một cái bếp xách tay, các thành viên trong gia đình Kenzaki như đồng thanh cất lên câu hỏi đó và đầu họ nghiêng đi.
“Đúng vậy. Tôi đã nghĩ rằng ngọn lửa và tia điện là một dạng mánh khóe nào đó và tôi vẫn chưa chắc chắn được liệu mình có nên tin con bé hay không, nhưng không thể nào mà tôi có thể giải thích được về chiếc bếp xách tay ấy.”
Nói vậy, Kousuke đứng lên và tiến tới một chiếc giá ở bên trong góc cửa tiệm, nhặt lên hai chiếc bếp cầm tay, và mang chúng tới chiếc bàn nơi gia đình Kenzaki đang ngồi.
“Chúng tôi dùng những cái này để giữ cho những món hầm hay đậu phụ luộc nóng hổi trên bàn ăn khi phục vụ chúng, nhưng hai cái này đã bị hỏng và Khalija-san đã sửa chúng.”
Kousuke đưa ga vào và vặn chiếc núm trên một trong những chiếc bếp nhẹ nhàng, bật và tắt để cho thấy nó đang hoạt động.
“Con bé chỉ dùng vài sợi dây đồng và kim loại mà chúng tôi có tại nhà. Thật lòng mà nói, cái đó bất ngờ hơn rất nhiều so với mọi phép thuật khác mà cô gái ấy đã thể hiện hôm đó. Chiếc bếp tự bung ra mặc dù con bé còn chẳng động vào, và các bộ phận thì lơ lửng trên các tấm ánh sáng. Và rồi con bé thêm vào sợi dây đồng và một mẩu kim loại … Không có cách nào để tôi lý giải được nó ngoài việc gọi với cái tên năng lực bí ẩn, các mảnh thì lơ lửng và tan chảy ra và rồi cô gái ấy tập hợp tất cả lại một lần nữa và như mọi người thấy, nó hoạt động trở lại. Thật tình, đó quả là một năng lực thuận tiện!”
Khalija được sinh ra trong một gia đình chế tác vũ khí Techno, và các kỹ năng của cô ấy cao cấp đến độ cô ấy được để mắt đến bởi Quân đoàn nghiên cứu vũ khí Techno ngay sau khi cô đăng ký thành một chiến binh.
Yasuo, người không có giỏi với mấy thứ máy móc, không hề biết liệu những kiến thức của Khalija về vũ khí Techno lại trở nên hữu ích để sửa chữa một chiếc bếp cầm tay, nhưng có vẻ như việc cô ấy sửa chữa cho nó dễ như ăn bánh vậy.
“Còn nữa, một cánh tay của con bé bị gãy, phải không? Nên tôi đã hỏi xem con bé có thấy khó khăn khi làm việc như vậy với một tay, và cô gái ấy đáp lại rằng với thứ ở mức độ như này, một ngón tay là quá đủ rồi. Nên tôi đã nhân cơ hội này để nhờ con bé sửa thêm chiếc bếp này nữa.”
“Đại tá… làm những chuyện như vậy ư…?”
“Nhưng, nhờ có vậy mà tôi đã quyết định tin vào sự tồn tại của phép thuật. Và tôi cũng không nghĩ sẽ cần gì nhiều hơn để có thể thuyết phục được mình tin vào sự tồn tại của nơi được gọi là thế giới khác kia nữa. Đặc biệt là nếu như Shouko sẽ sang bên đó.”
“Bác có thấy ổn với chuyện này không?”
Khi Diana hỏi vậy, Kousuke gật đầu.
“Vấn đề không phải là có thấy ổn hay không. Bác không nghĩ rằng dù cái gì trong cơ thể Shouko kia là thứ mà các bác sĩ hay bệnh viện giải quyết được. Ngoài ra, nếu như có một thế giới nơi ma thuật tồn tại và thứ đó đến từ thế giới ấy, vậy bác tin rằng chúng ta nên để những người ở bên đó loại bỏ nó ra khỏi con bé.”
“……Thật lòng mà nói, tôi chưa từng có hy vọng rằng anh có thể thấu hiểu đến vậy. Khi thấy chuyện này còn gây ảnh hưởng đến việc học của con gái anh nữa.”
Kousuke mỉm cười chua xót sau khi nghe quan điểm thành thực của Hideo.
“Thì, nếu anh nghĩ về nó theo lý tính; đó có lẽ đúng thật. Chỉ là tôi cũng từng có một trải nghiệm giống vậy, mặc dù nó ở cấp độ thấp hơn thôi.”
“Ể?”
Phải chăng liệu cha của Shouko đồng thời cũng là người đã từng đến một thế giới khác?
“Đây không phải là điều mà tôi thường kể cho mọi người, nhưng thực ra tôi tốt nghiệp Đại học Tokyo[note15808] .”
“Ể!?”
Người bị sốc nhất trước câu nói này chính là Yasuo.
“À đúng rồi, cả tớ cũng chỉ mới biết chuyện này gần đây thôi.”
Giọng của Shouko vọng ra từ căn bếp nghe có vẻ cô ấy đồng thời cũng lo lắng về chuyện này.
Quả thực ở ông ấy toát ra bầu không khí trí thức, nhưng Yasuo không có tưởng tượng được rằng ông ấy thực sự tốt nghiệp từ trường Đại học Tokyo.
“Vậy là anh mở cửa tiệm này ngay đây sau khi tốt nghiệp?”
Dĩ nhiên, Hideo không biểu lộ chút bất ngờ nào và đưa ra câu hỏi một cách bình tĩnh. Để đáp lại, Kousuke lắc đầu.
“Không, tôi làm việc tại một công ty điều tiết năng lượng trong một vài năm sau khi tốt nghiệp.”
Cái tên của công ty mà Kousuke đưa cho họ có tiếng tăm đến mức cả Yasuo cũng từng nghe qua về nó.
“Ở đấy chán lắm, nên tôi bỏ.”
Công việc hẳn sẽ chi trả một mức lương khá cao, nhưng ông ấy bỏ nó chỉ vì nó chán.
Đó là điều mà Yasuo chẳng thể hiểu được một chút nào.
Kousuke nhìn sang Yasuo và mỉm cười, như thể ông ấy đọc được biểu cảm của Yasuo.
“Cháu nghĩ rằng chuyện đó thật khó hiểu nhỉ? Mọi người xung quanh bác cũng nói thứ tương tự vậy, lặp đi lặp lại. Họ hỏi rằng bác đang làm cái quái gì vậy, dù cho đã tốt nghiệp từ Đại học Tokyo và kiếm được việc làm tại một công ty tốt. Vậy nhưng, cháu có nghĩ rằng liệu họ nói với bác như vậy chỉ vì bác『tốt nghiệp từ Đại học Tokyo』không? Chẳng có luật lệ gì nói rằng một người tốt nghiệp Đại học Tokyo thì không được mở một quán ăn, đúng chứ?”
“Dạ, đúng là vậy, nhưng…”
“Khi bác bỏ công việc của mình, mọi người xung quanh tỏ ra những biểu cảm ngớ ngẩn rồi hỏi bác xem liệu bác có được tuyển dụng bởi một công ty khác, hay liệu bác đang khởi nghiệp kinh doanh cho riêng mình, hoặc liệu bác sẽ ra nước ngoài. Hồi đó, bác đã đính hôn với vợ mình còn tình trạng sức khỏe của cha mẹ vẫn còn tốt. Bác đã dự định sẽ làm việc tại quê nhà, vậy nên khi bác kể chuyện đó với cha mẹ, họ đã vô cùng sốc. Bác đã mạnh mẽ đấu tranh với họ, gặng hỏi xem liệu như vậy có thật sự kỳ lạ đến thế không.”
Kousuke trông hơi mệt mỏi chút khi ông thuật lại chi tiết những trải nghiệm của mình.
“Kể cả bọn trẻ đang đến trường cũng sẽ thường nhìn vào bác như thể bác đến từ một hành tinh khác khi bác bảo chúng rằng mình từng theo học tại Đại học Tokyo. Kể cả bây giờ, cháu sẽ thấy những quảng cáo trên truyền hình với tiêu chuẩn kì lạ trong đánh giá như『Nhãn hiệu được lựa chọn bởi sinh viên Đại học Tokyo』, đúng không? Mặc dù bác chỉ là người bình thường như bao ai khác thôi, đến khi bác được nhận vào Đại học Tokyo, bác được đối xử như thể mình có gì đó khác biệt. Bác chắc rằng có những người ngoài kia tận hưởng cái cảm giác đó, nhưng bác lại không chịu đựng được. Bác tự hỏi liệu có ai đó ngoài kia từng học tại Đại học Tokyo mà không bị gọi là『Sinh viên Todai』hoặc『Todai-kun』[note15809] ít nhất một lần trong đời họ không. Vậy nên đó là vì sao bác quyết định xin vào một công ty lớn nơi việc tốt nghiệp từ Đại học Tokyo không phải điều hiếm hoi gì.”
“Ở một nơi như công ty điều tiết năng lượng, tôi cho rằng đương nhiên sẽ có những hội nhóm được lập nên dựa vào đại học mà mình từng tham gia? Thêm nữa, khi giao tiếp với bên quản trị hay phòng điều tiết của chính phủ, việc nơi anh tốt nghiệp từ đại học nào sẽ thậm chí còn trở nên quan trọng hơn?”
Kousuke gật đầu nhiệt tình đáp lại câu hỏi của Hideo.
“Nó đúng như những gì anh nói. Có rất nhiều người nói rằng tôi đặc biệt kể cả trong số những cá nhân tốt nghiệp từ Đại học Tokyo. Thì, ngắn gọn mà nói, tôi không có phù hợp với cái địa vị đi cùng với việc tốt nghiệp từ Đại học Tokyo. Khi tôi nghĩ rằng sau tất cả những nỗ lực mình bỏ ra vào việc học, đích đến mà tôi chạm tới là một nơi mà mọi người tại đó chỉ nhìn mình qua một bộ lọc với cái tên trường cũ của bản thân, và tôi chỉ thấy ngán ngẩm với tất cả mọi thứ… Anh liệu có nghĩ danh hiệu『Anh hùng』đó đồng thời cũng có điểm tương tự như vậy không?”
“Tôi đoán là… anh nói đúng.”
Người Anh hùng, Hideo.
Khalija vốn đã giải thích cho Yasuo vô cùng rõ ràng về những mong ước cũng như hy vọng thiếu trách nhiệm mà mọi người đặt thêm lên cái tên đó.
Diana cũng đồng thời phải trải qua khoảng thời gian khó khăn vì tên tuổi của gia đình cô.
Cả Hideo và Diana không thể coi câu chuyện của Kousuke chỉ như vấn đề của ai đó khác, và có lẽ điều ngược lại cũng đúng.
“Vì vậy, tôi trở thành kiểu người không mong đợi điều gì đặc biệt đến từ kết quả tạo ra bởi『trường học』. Đó là lí do vì sao tôi không bao giờ làm chuyện như cau mày mà bắt buộc Shouko phải học. Vậy nhưng… việc tôi đã để cho sự thiếu quan tâm của mình đi xa đến mức không để tâm tí nào đến cuộc đời học sinh của con bé là tồi tệ. Tôi đã không thể chú ý đến môi trường của Shouko khi con bé còn đang học sơ trung. Trong vấn đề này, tôi cảm thấy mình thất bại là bậc cha mẹ vậy.”
“Con bảo bố rồi, con không còn quan tâm đến chuyện đó nữa nên bố cứ quên nó đi.”
“Là cha của con, đó không phải là điều mà bố cứ vậy mà quên được.”
“Trờiiii…”
Shouko có lẽ không nói dối về sự thật rằng cô ấy không căm giận cha mình khi đã không can thiệp.
Vậy nhưng, nó vẫn là điều mà bậc phụ huynh nào cũng sẽ hối hận.
“…Chúng ta hơi lạc đề chút, nhưng dù sao thì, như những gì mà tôi vừa nói thôi. Nói thế này có lẽ khiến tôi giống một người cha lẩm cẩm, nhưng Shouko không phải là kiểu bọn trẻ thờ ơ với việc học hằng ngày của con bé. Nghỉ học khoảng một tuần tại trường sẽ không phải vấn đề to tát. Nếu bản thân con bé muốn đi, dù cả tôi hay vợ cũng không có lí do gì để cản con bé. Còn về vấn đề sẽ đưa ra lí do gì đến trường của con bé, anh có thể để chuyện đó cho chúng tôi. Dĩ nhiên, là bậc cha mẹ chúng tôi sẽ thêm vào điều kiện tối thiểu rằng sự an toàn của con bé sẽ luôn được để mắt đến, nhưng…”
“Tất nhiên, các kị sĩ của Vương quốc Resteria sẽ nỗ lực hết mình trong chuyện đó!”
Diana đáp lại đầy hăng hái và có phần hơi vội vã, nhưng Kousuke chỉ mỉm cười và nhìn sang Yasuo.
“Có được sự bảo vệ của các kị sĩ là rất tuyệt, nhưng Shouko có nói đến một điều kiện khác, đúng không? Bác sẽ rất cảm kích nếu như cháu có thể chấp nhận cả điều kiện đó.”
“Bố!!!”
Shouko, người đã nhận thấy được chủ ý của cha cô, hét lên từ phía bên kia kệ bếp với nội lực đến mức chắc sẽ không bất ngờ đâu nếu như cô ấy nhảy cả qua đó, nhưng cha cậu tỏ ra không lúng túng tí nào.
“Shouko. Chảo rán đang trên lửa lâu quá kìa. Miếng thịt sẽ bị cháy xém không đều nếu con áp chảo nó. Lật lên đi.”
“Aaargh!! Là lỗi của bố đó!!”
Shouko rên rỉ sau khi bất ngờ nhận ra, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn quay trở lại chiếc chảo rán trên bếp với khuôn mặt ửng đỏ chút.
Trong khi nhìn sang Shouko hành xử với bộ dạng vậy, Diana cất lời.
“Cháu đã thảo luận điều này với những người ở bên kia. Nếu không có gì, có vẻ như họ cũng rất vui mừng để chào đón cậu ấy đến.”
“Ể?”
Điều kiện mà Shouko kèm theo dĩ nhiên là có Yasuo đi cùng cô ấy.
Vậy nhưng, Yasuo chưa hề được nghe gì về nó cho đến ngày hôm nay, nhưng có vẻ như cha cậu và mẹ cậu không bất ngờ mấy, nên Yasuo nhìn sang Diana với điệu bộ thắc mắc.
Thấy vậy, Diana gật đầu nhẹ trong khi tỏ vẻ hơi hối lỗi.
“……Con gái của bác trở nên tươi cười hơn sau khi con bé vào cao trung, và sau khi nó được gặp lại cháu, con bé càng trở nên năng động hơn nhiều. Bác chắc rằng đây cũng là khoảng thời gian quan trọng với cháu nữa, nhưng bác mong rằng có thể giao con bé cho cháu. Yasuo-kun, Kenzaki-san, và cả Diana-san nữa.”
“Cháu… Cháu sẽ cố hết sức.”
“Hiểu rồi.”
“Dù có mất tính mạng này!!”
Yasuo, Hideo, và Diana đưa lời cam đoan của họ đến người cha đang lo lắng đến cô con gái duy nhất của ông.
“Được rồi, vậy là cuộc thảo luận của chúng ta là xong! Có vẻ như những món rán sẽ bị trễ một chút do tôi, nhưng xin mọi người, hãy ở lại và thưởng thức bữa ăn này! Diana-san, thức ăn lần này sẽ được làm hoàn toàn nóng hổi, nên cứ ăn bao nhiêu mà cháu thích!”
“C-Cảm ơn bác rất nhiều!”
Một lúc sau, Shouko xuất hiện với một chiếc khay cùng với những chiếc bát gốm trên đó, và đặt đĩa củ cải hầm lên phía trước mặt các thành viên của gia đình Kenzaki, Diana, và cha cô ấy.
“Shouko. Những chiếc bát. Không một cái nào trong đây đang hướng đúng phương cả.”
Và rồi, cô ấy đón nhận lời quở trách không do dự từ cha mình.
“A! Con vô cùng xin lỗi!”
Có lẽ như một kết quả cho việc không nghiêm khắc với việc học của con bé, có vẻ như Kousuke thay vào đó lại nghiêm khắc khi nói đến phong thái phục vụ. Nghe theo lời nhắc nhở của ông, Shouko nhanh chóng sửa lại vị trí của những chiếc bát và sắp bàn theo các quy tắc.
Mắt của Diana lóe sáng lên khi cô nhìn đến món củ cải được hầm cùng với súp miso và tô điểm thêm bởi vỏ yuzu[note15810]
đã được cắt nhỏ, và cả Hideo lẫn Madoka cũng tròn mắt lên nhìn trước ấn tượng của sự bài trí đó.
“Đây quả là một cơ hội tốt, nên hãy gọi nó như một buổi tiệc chia tay cho chuyến đi đến Ante Lande. Mọi người, tôi mong có thể hiểu về mọi người thêm hơn trong tương lai. Giờ, thôi nào, cùng ăn thôi!”
Shouko tỏ ra hài lòng trước phản ứng của những người có mặt.
“Shouko, không phải con nên nói gì sao?”
“À, đúng rồi. Mọi người, hãy thưởng thức bữa ăn nhé!”
‘V-Vậy, thì…”
Yasuo là người đầu tiên cắn miếng củ cải được ninh hầm đến khi nó đủ mềm khiến cho đôi đũa như chìm vào trong.
“……Ngon tuyệt.”
“Ôi trời, nó ngon tuyệt luôn!”
Yasuo và Madoka cất tiếng cùng lúc, và Hideo cắn thêm miếng nữa trong khi gật đầu.
Còn với Diana, bát cô ấy đã vốn trắng trơn.
“Shouko… nó thật… nó thật thật tuyệt!!”
“Yay.”
Ngắm nhìn cô con gái mình mỉm cười biểu lộ sự hạnh phúc trên khuôn mặt, Kousuke bất ngờ ngước lên.
“Shouko, bố cần lấy thứ này ở gian sau. Kenzaki-san, xin thứ lỗi anh một phút.”
“Được rồi, ổn mà.”
“À, chắc chắn rồi.”
Kousuke, người tạm thời rời khỏi bàn ăn, bước đến gian phòng ở thay vì gian sau của cửa tiệm.
Bên trong căn phòng ở nơi không thể nhìn thấy được từ cửa tiệm, có một người phụ nữ đang ngồi trên tấm thảm tatami.
“Em có chắc không muốn tham gia với bọn anh không?”
“………”
“Có vẻ như em không chắc chắn lắm nhỉ.”
“Tất nhiên không. Theo lý lẽ mà nghĩ ấy, sao em có thể chấp nhận chuyện gì như vậy được?”
Mẹ của Shouko, Tatewaki Youko, thở dài nặng nhọc và mím môi.
Cả Shouko lẫn Kousuke đều biết rằng Youko ở nhà.
Vậy nhưng, bởi do cô ấy cứng đầu từ chối việc xuất hiện trước mặt gia đình Kenzaki, họ phải dùng đến lý do đã trù tính trước một cách hấp tấp rằng cô ấy đã ra ngoài vì『công việc riêng』dù sự thật rằng một cuộc nói chuyện quan trọng sắp sửa diễn ra.
Đôi mắt cô ấy, ẩn sau đôi mắt kính to bản kia, đang hướng nhìn đến một con thú nhồi bông to riêng biệt bên trong căn phòng.
Đó là phiên bản phép thuật của linh vật thuộc về công viên chủ đề nổi tiếng nhất trên thế giới, nằm tại tỉnh Chiba.
“May mắn thật, may mắn thật, Shouko may mắn thật đấy… Thế giới của những giấc mơ và phép thuật… nghe tuyệt nhỉ…”
Quan sát vợ mình trông tỏ ý bực tức khi cô ấy siết chặt cổ của con linh vật nhồi bông thuộc về công viên chủ đề nổi tiếng nhất trên thế giới nằm tại tỉnh Chiba, Kousuke mỉm cười với chút cảm xúc lẫn lộn.
『Ám ảnh về những Công chúa』của Shouko thứ luôn theo chân cô ấy từ hồi mẫu giáo tới tận sơ trung khá rõ ràng là do mẹ của cô.
Ngay từ đầu, lý do bên dưới việc tại sao Shouko, người có tính cách hướng nội, bắt đầu tìm kiếm bên trong bản thân mình cái『người phụ nữ lý tưởng』mà không có tồn tại là do sự ảnh hưởng đến từ người mẹ cô ấy là một người say mê cái công viên chủ đề nổi tiếng nhất thế giới đó nơi nằm ở tỉnh Chiba.
Dĩ nhiên, ông ấy không có ý định rằng sẽ đổ lỗi cho vợ mình vì chuyện như vậy, và Shouko cũng không có cảm nhận như thế.
Vậy nhưng, nhìn đến cô vợ mình người vẫn luôn đi đầu với sự hăng hái của một cô học sinh khi nhắc đến công viên chủ đề nổi tiếng nhất thế giới nơi nằm ở tỉnh Chiba mặc cho sự thật rằng cô ấy đã hơn bốn mươi tuổi, và là người hiện còn đang tỏ sự ghen tị đến chính con gái của mình khi đã được tiếp xúc với『phép thuật thực sự』, mặc dù ông ấy không biết cô nghiêm túc như thế nào đến điều này, ông bắt đầu lo lắng liệu xem cô ấy sẽ lại lần nữa gây nên ảnh hưởng xấu tới Shouko.
“……Không sao cả. Sau cùng, em vẫn là người lớn mà.”
Youko thở dài, có lẽ vì cô ấy cảm thấy được ánh nhìn đáng ngờ đến từ ông chồng.
“Em biết rằng Shouko đang trải qua rất nhiều khó khắn. Chỉ là, khi con bé đó bước vào cao trung và tính cách con bé thay đổi, và trong khoảng thời gian khi con bé biến đổi thành sinh vật ác liệt gọi là Shii hay gì đó, em chẳng thể đối mặt được với chuyện đấy chút nào , và rồi em bắt buộc phải nhận ra rằng mình còn vô cùng cách xa so với việc có thể đến gần trái tim hay cuộc sống của con bé. Chuyện đó có hơi tổn thương chút.”
“Anh cũng có khác mấy đâu trong vấn đề đó.”
“……Vậy, anh nghĩ gì về Yasuo-kun? Cậu ta trông có đáng tin cậy không?”
“……Thật lòng thì, anh không biết. Nhưng… chúng ta không có lựa chọn nào ngoài giao con bé cho cậu ấy. Sau cùng, vì chúng ta không thể đi cùng con bé được mà.”
“Sau tiểu học, sơ trung, và cao trung, giờ thì con bé sẽ đi đến một thế giới khác… tại sao bậc cha mẹ chỉ có thể ở cùng với con cái của họ trong khoảng thời gian ngắn vậy thôi chứ?”
Tiếng thở dài của Youko khi cô ngả người mình xuống trước bàn thấp bên trong căn phòng ở cùng với nhân vật lấy may của công viên chủ đề nổi tiếng nhất trên thế giới tại tỉnh Chiba đồng khớp hoàn hảo với tiếng thở dài đến từ chồng cô.