____________________________________________________________________________________________
Bảy giờ chiều, vào một ngày thường nhật.
Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được bên trong gian bếp là âm thanh phát ra từ chiếc tủ lạnh.
Gắn trên cánh của chiếc tủ lạnh - thứ đã vốn hơn mười năm tuổi đời – là tấm tờ rơi của một cửa hàng giao pizza, được giữ lại bởi một chiếc nam châm đã ố vàng đi theo thời gian vốn là một món đồ tặng của công ty cấp nước.
Bên cạnh bồn rửa kia là một giá đựng với bộ bát đĩa vừa được rửa xong.
Có năm bộ bát đĩa ở đó, đi kèm cùng với năm đôi đũa.
Thật dễ dàng để có thể thấy được một gia đình đã ăn xong bữa tối của họ, một căn phòng ăn bình thường một cách hoàn hảo nơi có thể được tìm thấy tại bất cứ đâu trên Nhật Bản. Vậy nhưng, một giọng nói nghiêm nghị bất ngờ vang vọng lên bên trong căn phòng đó.
“……Bố không thể chịu đựng được thêm nữa.”
Lời tuyên bố thình lình đó khiến tất cả những ai có mặt đều giật mình.
Mọi người ở đó đã luôn lo sợ cái ngày khi mà những từ này sẽ được thốt lên. Không, có lẽ thay vào đó mà họ đã luôn chờ đợi nó đến.
Tất cả mọi người trong gia đình Kenzaki đã biết rằng những từ ngữ vậy cuối cùng rồi cũng sẽ được nói ra đến từ người trụ cột trong gia đình họ, Kenzaki Hideo.
“Bố nghĩ rằng… ta không thể nào tiếp tục như vậy được nữa.”
“Bố à…”
“Anh à…”
Con gái của Kenzaki Hideo, Kenzaki Nodoka, và vợ ông ấy, Kenzaki Madoka, quan sát ông trong băn khoăn.
“Yasuo… con hiểu được tại sao điều này lại cần thiết, phải không?”
“………”
Người con lớn nhất trong gia đình, Kenzaki Yasuo, chỉ có thể ậm ừ trong miệng khi cha cậu gọi đến tên, và không đưa ra lời đáp lại nào.
Thế nhưng, lẫn trong tiếng ậm ừ đó là cảm giác mà Yasuo đã tự cậu cam chịu điều rằng không còn lựa chọn nào hơn.
Đó là điều vốn dĩ bất khả thi đối với cậu cho tới gần đây.
Tuy nhiên, Yasuo không còn là một đứa trẻ mà chẳng thể nhìn ra được thực tại trước mặt cậu hay hiểu được những cảm xúc từ cha mình.
So sánh với bầu không khí nặng nề xoay quanh bốn thành viên trong gia đình Kenzaki, còn có một người đang ngồi đó được bao bọc xung quanh bởi một bầu không khí còn nặng nề hơn.
Cô ấy có mái tóc vàng tạo nên sự khác biệt so với bề ngoài của người Nhật, và đôi mắt xanh lục của cô ấy biểu hiện rõ sự mệt mỏi mà cô chẳng thể giấu được. Trông cô gái ấy như thể sẽ tan biến đi chỉ trong một khoảnh khắc.
Từ đầu, tình trạng hiện tại của sự vụ này thứ gây ra phiền phức cho gia đình Kenzaki đáng ra nên là điều mà cô gái này phải dự trù trước.
Thế nhưng, cô gái đó không phải là người thiếu cảm nhận đến mức có thể dễ dàng chấp nhận nó mà không cảm thấy chút tội lỗi nào.
Thực chất, cô ấy lại là người đau khổ nhất trong số tất cả những người tại đây, đến tận mức độ mà trông như thể cô gái này muốn biến đi mất.
Hideo ngó nhìn sang cô gái tóc vàng, Dianaze Krone, trước khi cuối cùng ông nói ra những điều mình đang nghĩ.
“……Em à, Nodoka à, Yasuo à… Bố… Bố…!”
Trông thấy giờ khắc đó đã gần kề, Yasuo ngồi thẳng người lên và cả người cậu cứng lại.
“Bố sẽ đi tới thế giới khác, Ante Lande!”
Mọi người ở đó cảm nhận rõ sức ảnh hưởng của những từ vừa rồi, được nói ra với quyết tâm sắt thép.
“Bố muốn mọi người hiểu được… Xin hãy thấu hiểu cho, bố không thể chịu đựng được thêm nữa……”
Sau những từ nghe đầy sắt thép đến vậy lại là một lí do không được thuyết phục mấy.
Kenzaki Hideo đưa bàn tay phải mà ông đang yếu ớt mở ra, rồi gập ngón cái vào trong.
“Đầu tiên là cửa chính… và rồi, là chiếc xe.”
Ngay giây phút đó, Diana mở màn bằng việc co rúm người lại, và đôi vai của Madoka thì rũ hẳn xuống.
“Và rồi đến cả nhà tắm nữa.”
Đến lúc mà Hideo đã gập đến ngón giữa của ông lại, cả Yasuo và Nodoka không còn lựa chọn nào hơn ngoài gật đầu.
“……Cháu vô cùng xin lỗi! Tất cả đều là vì… đều là vì sự bất cẩn của cháu!”
Cuối cùng thì Diana đã không thể chịu đựng được nó nữa, và bắt đầu rối rít xin lỗi sau ghi cúi gằm đầu cô ấy xuống bàn.
“Yasuo, con hiểu mà, phải không? Bố sẽ đi đến Ante Lande! Nếu ta cứ để mặc mọi chuyện như vậy, thay vì là gia đình mình, thì chính ngôi nhà của chúng ta mới là thứ sẽ bị thổi bay đi! Trước khi điều đó xảy ra, bố muốn đi đến Ante Lande và nắm rõ được tình cảnh hiện tại ra sao! Con hiểu mà, đúng chứ!?”
Mới một tháng trước thôi, Yasuo đã đứng lên phản kháng lại lời tuyên bố này đến từ cha cậu với toàn bộ sức lực.
Vậy nhưng, trong tình thế hiện tại…
Yasuo nhìn đến người cha đang nghiến chặt răng của ông, và đến Diana đang cúi xuống sâu đến mức mà cô trông như thể sắp ngã gục xuống chiếc bàn đó.
“……Bảo trọng, và quay về sớm nhé bố.”
Cậu không còn lựa chọn nào hơn ngoài gật đầu và đáp lại như vậy.
“Thật mừng vì con hiểu được.”
Những lời mệt mỏi của cha cậu chạm đến tai của Yasuo.
“Một điều nữa, Yasuo.”
“Ể?”
“Về những việc nên làm trong tương lai, liên quan đến Tatewaki-san…”
Sau khi lắng nghe chuỗi những từ ngữ đi liền sau đó, Yasuo nói, “Hử………?”
Sau khi nhìn chằm chằm vào khoảng không và há hốc mồm ra một lúc, “……T-Thật ư?”
Điều duy nhất mà cậu làm được là rơi vào trong hoảng loạn.