_______________________________________________________________________
Như mọi khi, chỉ có tiếng kêu rền của máy giặt là vang vọng trong phòng khách.
Nhắc đến Yasuo, cậu đang ngồi trước mặt cha cậu há hốc miệng, không thể hiểu nổi bất cứ câu từ nào mà cha mình vừa nói.
“..Cái?”
“ý con là gì khi nói ‘cái’?”
“ Ừm, bố à, bố có thể nhắc lại những gì vừa nói không?”
Không phải cậu chưa nghe rõ những gì được nói. Yasuo không thể bắt kịp được cuộc hội thoại vì những gì cậu vừa nghe tách biệt hoàn toàn so với những loại rắc rối mà bản thân cậu dự định sẵn sàng đón nhận.
“Bố muốn tới đâu? Và làm cái gì?”
“Bố vừa nói đấy thôi.”
Cha cậu chắc hẳn không nghĩ bản thân sẽ lại bị hỏi ngược lại như vậy, do đó ánh mắt ông có đôi chút lúng túng khi ông hắng giọng và lặp lại từng từ.
“Bố bảo, rằng bố muốn đi đến một thế giới khác, và trở thành anh hùng.”
“Dừng tại đây. Lần này thì con nghe rõ rồi, nhưng chẳng có từ nào trong số đấy mà hiểu được.”
“Sao lại không hiểu được chứ?”
Cha cậu hỏi với nét mặt khá là bực bội, nhưng câu trả lời duy nhất mà Yasuo đưa ra rằng là cậu không hiểu bất cứ lời nào cả. Để mà nói, có lẽ Yasuo lờ đi cha cậu và tuyệt vọng cố gắng trích ra ý nghĩa của “Thế giới khác” và “Anh hùng” từ vốn hiểu biết thông thường của một học sinh cao trung, tích cóp trong mười tám năm cuộc đời cậu.
Isekai…ise…ise…Ise?Và ‘kai’ là…biển à? Biển gần Ise? Là Tỉnh Mie à?”
(TL Note:”Isekai” được viết ở dạng katakana.)
“Hmm?”
“À, vậy con hiểu rồi. Bố được chuyển công tác đúng không?”
“Chuyển? À, đúng rồi, có thể hiểu theo nghĩa như vậy đó.”
“Ra là vậy. Còn, ‘Yuusha’…yuu và sha…yuu…sáp nhập, công ty? Sáp nhập công ty…Ồ, vậy là như thế sao. Vì có hợp tác tại Tỉnh Mie, nên bố được gửi đến đó ư?”
(TL Note:”Yuusha” được viết ở dạng katakana.)
Não bộ Yasuo như đã tê liệt phần nào, và vào lúc mà cậu nhận ra được tình thế hiện giờ, cậu phun ra những từ ngớ ngẩn đó. Đón nhận câu trả lời điên cuồng mà Yasuo có thể nghĩ ra khi cậu đang cố gắng đưa dòng suy nghĩ của mình về trạng thái bình thường, cha cậu hoàn toàn cạn lời.
“Con đang làm nhảm cái gì vậy?”
“Đó phải...”
Ngay khi cậu định trả lời theo phản xạ, ’Đó phải là câu của con mới đúng!’, cậu nghe tiếng xả trong nhà vệ sinh, phát ra từ ngoài căn phòng.
“!?”
Yasuo chồm lên và quay đầu hướng ra phía cửa nhanh đến mức tưởng như cậu sẽ tự văng đầu mình khỏi cổ. Mọi thành viên gia đình đều trong phòng. Vậy, ai đang dùng nhà vệ sinh?
“ Nhà mình có khách à?”
Giọng cậu vang trong phòng, nhưng không lời đáp lại.
Thay vào đó, cậu nghe tiếng bước chân chân sàn nhà hành lang, và tiếng kim loại cọ xát vào nhau. Phải chăng bồn cầu bị tắc và họ đã gọi thợ sửa ống nước đến, mặc cho tình huống này?
Đó là lí do duy nhất có thể giải thích cho âm thanh đó. Khi chủ nhân của tiếng động đó mở cửa phòng khách, lần này, đến lượt Yasuo cạn lời, ngừng thở, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Cháu xin lỗi vì rời đi khi đang ở giữa cuộc nói chuyện. Cháu chưa từng dùng toilet xả trước kia bao giờ. Nó rất là thuận tiện."
Khi toàn bộ thành viên trong gia đình bất ngờ cuống lên một cách lạ kì, một cô gái lạ mặt khoác trên mình bộ giáp nhẹ nhàng tạ lỗi và khen ngợi sự thuận tiện của chiếc bồn cầu xả.
Nếu có ai đó trên đời mà vẫn giữ được bình tĩnh, đó chắc chắn là một vị thần.
Cô gái khiến cho Yasuo rơi vào tình trạng hỗn độn đầy đáng sợ nhận ra sự hiện diện của cậu và khuôn mặt cô như sáng rọi lên.
“A! Cậu hẳn là-!”
“Hả!?”
Trong khi Yasuo tiếp tục mơ hồ, cô gái bí ẩn tiếp cận cậu gần đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở cô ấy, nắm lấy tay cậu và nói tiếp với hai mắt sáng long lanh,
“Cậu, cậu là con trai ngài Hideo, Yasuo, đúng không?”
“Ê? Hử? Ể?”
“Tớ nhận ra ngay khi thấy cậu. Ánh mắt đó được thừa hưởng từ ngài Hideo, một cái nhìn đầy can đảm!”
“Ừm, được rồi… Ể?”
Họ hàng cậu thường hay nói cậu giống với cha cậu tầm tuổi đó, nhưng chưa bao giờ cậu lại nghe điều đó giống như được tâng bốc lên đầy hùng hồn và nhã nhặn như vậy, thế nên cậu càng thấy rối bời.
“Mình rất xin lỗi vì phải để cậu dành thời gian lắng nghe mình, dù lịch học cậu rất quan trọng! Tớ rất biết ơn vì cậu cho phép mình được vào nhà, dù bản thân đã đến mà không báo trước!”
“…………Tất nhiên.”
Yasuo bó gối bất lực.
Đáng ra cậu phải đến trường luyện thi sau khi tan học, nhưng hôm nay cậu xin nghỉ. Tầm bốn giờ chiều, ngay sau khi tan trường, cậu nhận được tin nhắn từ mẹ cậu trên một ứng dụng điện thoại,『 Rope』, gọi cậu về nhà nhanh nhất có thể.
Vì tin nhắn nói rằng hãy nghỉ buổi học hôm nay và về nhà ngay lập tức, Cậu gửi tin đến trường luyện thi rằng thấy trong người không khỏe rồi trở về chỉ để gặp phải tình hướng trớ trêu này, khiến cho não bộ cậu quá tải.
Khác với Yasuo người đang rối bời, cô gái trẻ không rõ danh tính nhanh chóng trấn tĩnh lại và chỉnh sửa tư thế trong khi đỏ mặt.
“Mình xin lỗi! Thật là bất lịch sự khi hành xử như thế mà chưa tự giới thiệu bản thân!”
“Không, ổn mà…”
Vẻ mặt của Yasuo cứng lại khi cậu thấy cô đang quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế của mình khi khoảng cách hai người dãn ra.
“Ừm…?"
Sau khi chứng kiến kiểu quỳ chân thành mà cậu chỉ có thể thấy trong các vở kịch viễn sử, Yasuo nhấc người lên khỏi chiếc ghế.
“Mình đến từ một chiều không gian khác, chính xác hơn, là Vương quốc Resteria tại Ante Lande. Tên mình là Dianaze Krone, và mình là một chiến binh Magitech. Mình đến nơi này như một sứ giả để triệu gọi người anh hùng huyền thoại, Kenzaki Hideo-dono, người anh hùng cứu tinh khi xưa."
Yasuo đã chết cứng trong tư thế nửa đứng nửa ngồi từ khi cô ấy nói.
Từ đó lại xuất hiện, ‘Isekai’. Còn thêm nữa, nó tên là Ante Lande.
“Mình đang giải thích sự tình cho các thành viên trong gia đình của anh hùng, Hideo, nhưng đồng thời cũng đang đợi cậu quay lại để đi sâu hơn vào sự việc, Yasuo.”
Yasuo để ý rằng cô gái trông như nhảy ra từ trong một trò chơi điện tử, Diana này hay tên cô có là gì đi nữa, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục.
Chắc chắn cô không đến từ Nhật Bản. Vậy nhưng, Diana nói tiếng Nhật trôi chảy, mà không nhấn âm chút nào. Đó cũng là cô gái xinh đẹp nhất Yasuo từng được gặp, điều đó càng khiến cậu bối rối. Cậu cuối cùng đứng thẳng người dậy và lắc đầu.
“Xin thứ lỗi nhưng, một nhân viên của công viên giải trí từ tỉnh Mie muốn gì từ bố tôi vậy? Chúng tôi chưa từng đến Mie, kể cả trong kỳ nghỉ gia đình. Đ-Đồng thời, xin hãy đứng dậy. Đằng kia có một vệt ố trông như xì dầu bị đổ ra…”
“À rế?”
Cô gái với màu tóc ánh đẹp chớp mắt trước lời đáp lại của Yasuo.
“Ừm, Yasuo chưa được nghe về tình hình hiện tại à?”
À thì, cậu nghe vài thứ giống tiếng Nhật thật, nhưng chẳng cái gì có lí cả.
Người thiếu nữ vẫn quỳ mặc dù cậu đã nhờ cô đứng lên, khiến cho mọi thứ trở nên kì cục. Vậy nhưng, Yasuo vẫn hơn hẳn cô về mức độ bối rối hiện giờ. Chưa đầy mười phút từ khi cậu trở về, và diễn biến mọi thứ nhanh đến mức không thể giải thích bằng các thường thức của người thường.
“Hai đứa ngồi xuống đi. Diana-chan, cháu có thể giải thích lại từ đầu được không. Yasuo chưa hiểu tình thế của chúng ta hiện giờ.”
“Vấn đề không phải là ‘hiểu’ hay không…”
“A, được rồi. Cháu sẽ ngồi vậy.”
Cha của Yasuo không thể chịu đựng cảnh tượng đó lâu hơn, vì vậy ông xen vào và đáp cho Yasuo chiếc phao cứu sinh. Vậy nhưng Yasuo không coi nó như vậy, còn quý cô trẻ tuổi mặc bộ giáp nhẹ nhàng đứng lên khi được yêu cầu trong khi nhìn vào biểu hiện của Yasuo, hơn nữa, chứng kiến cô ngồi ở đầu bàn như một điều hiển nhiên khiến cho cậu thấy mình như sắp phát điên vậy. Đồng thời, cha cậu đã rút ngắn tên cô lại và gọi cô bằng biệt danh…
"E hèm. Vậy thì, xin giới thiệu lại một lần nữa. Yasuo, Nodoka, tên tôi là Dianaze Krone. NHững người thân thiết gọi tôi là Diana. Xin hãy cảm thấy thoải mái khi gọi tôi như vậy.”
“Được rồi…”
“…”
Yasuo trả lời ngây ngô, còn Nodoka không nhìn vào cô ấy mặc dù con bé được nhắc đến.
“Tôi cho rằng hai người bất ngờ trước diễn biến hiện tại, và bản thân mình cũng thấu hiểu điều đó. Tuy vậy, vấn đề này là khẩn cấp, và chúng tôi muốn triệu hồi người anh hùng, Hideo, càng sớm càng tốt.”
“Ừm, một giây thôi, làm ơn dừng lại đã.”
Mặc dù Yasuo trông như chạc tuổi cô, Cô gái tên Dia-gì đi nữa, giờ biết đến như Diana, mang một bầu không khí trưởng thành mà không thể so sánh với cậu. Yasuo xen vào lời cô và hỏi với giọng thiếu chắc chắn,
“Để bắt đầu thì… Ý cậu là gì khi nói ‘người hùng, Hideo’?”
Dĩ nhiên, Yasuo hiểu ‘anh hùng’ nghĩa là gì. Nó là công việc hoặc danh hiệu xuất hiện trong manga, tiểu thuyết, trò chơi, và thường thuộc về nhân vật chính hoặc những nhân vật quan trọng tương tự nào đó. Ý nghĩa đơn giản của nó là ‘một người dũng cảm’, nhưng đánh giá từ những gì Diana nói, cái ‘anh hùng’ cô ấy nói tới dường như là ai đó nắm giữ nguồn sức mạnh không thể đo đếm được ở một thế giới viễn tưởng, tiêu diệt hàng tá quái vật, cứu lấy nhân loại khỏi bờ vực tận diệt.
Tuy nhiên, đi đến kết luận và chấp nhận cụm từ ‘người hùng, Hideo’ là vấn đề khác. Diana tiếp tục nói như không có vấn đề gì cả.
“Y như những gì cậu được nghe. Đó là danh hiệu được mọi người nêu ra để vinh danh người đã cứu Ante Lande và đẩy lùi bóng đêm đã từng bao trùm khắp mọi miền. Người anh hùng bảo hộ và Thánh kiếm sĩ của gió, Hideo Kanzaki.”
“Cá nhân ta thấy cái tên đó khá là xấu hổ đấy.”
Người đang được thảo luận về, Hideo Kenzaki, đỏ mặt trông khi nó không hề phù hợp với tính cách của ông chút nào khi nghe những lời hoa mĩ của Diana. Yasuo ước mong rằng ông cứ im lặng đi vì nó chỉ khiến cho cuộc thảo luận phức tạp hơn, ngoài ra, nếu ông cảm thấy xấu hổ khi bị gọi là ‘Thánh kiếm sĩ của gió’, Ông nên thấy hổ thẹn gấp nghìn lần với những gì đang cảm thấy hiện giờ.
“Mọi chuyện diễn ra hơn ba mươi năm trước. Người dân Ante Lande đối mặt với cuộc khủng hoảng chưa từng được chứng kiến. thế giới gần như tuyệt diệt trước đội quân đến từ vùng đất quỷ, dưới sự dẫn dắt của Quỷ Vương Kaul.”
“Được rồi, Quỷ Vương Kaul…”
Giờ mọi thứ thật dễ hiểu. Kẻ thù của anh hùng là chúa quỷ. Yasuo đồng thuận với điều đó mà chẳng thực sự tin vào.
"Loài người thất bại trên khắp mọi mặt trận, và thế giới gần như đã rơi vào tuyệt vọng, Khi Hideo Kenzaki xuất hiện ngài giống như ngôi sao chổi xé tan bầu trời đêm. Ngài một tay đánh tan lực lượng của tướng Belial, một trong những thuộc hạ của Kaul, kẻ dự định đánh đến quê hương mình, vương quốc Resteria. Họ nói rằng những người chứng kiến nó tận mắt vẫn về sau vẫn ngỡ ngàng trước những gì đã xảy ra ngày hôm đó.”
“À, không, phóng đại quá rồi. Ta chỉ nổi xung lên mà không biết chuyện gì đang diễn ra. Đến cuối, ta chắc chắn đã nằm đất nếu không có sự giúp đỡ của Erijina… mẹ của cháu.”
“Mẹ cháu nói rằng ngài có lẽ sẽ nói như vậy, ngài Hideo. Bà cũng nói rằng sự can trường của ngài là thứ đã thắp lên ngọn lửa tinh thần của các hiệp sĩ.”
“Haha, cảm ơn. Nhắc về những ngày xưa cũ thật là xấu hổ mà.”
Yasuo cảm giác đầu cậu như quay mòng khi nghe cha cậu và Diana nói chuyện như game thủ lâu năm không gặp.
“…Và?”
“Sau đó, nhiều người tập hợp lại dưới ngài Hideo, bao gồm cả người mà mình đã đề cập lúc trước, Mẹ tớ Erijina người là đội trưởng đội pháp sư. Đến cuối cuộc hành trình với nhiều gian nan, Họ đánh bại Quỷ Vương Kaul. Hideo trở về thế giới cũ, nhưng người dân khắp mọi miền Ante Lande tiếp tục ca ngợi những chiến công của ngài, lưu truyền về huyền thoại Hideo Kenzaki.”
“Huyền thoại về Hideo Kenzaki? Chắc chắn không thể là thật được.”
Lời đáp lại đó buột ra từ miệng cậu, nhưng chẳng ai có thể khiển trách vì điều đó.
“Nó thật sự quá đáng rồi, ta chẳng làm gì to lớn như vậy…”
“Thôi kiểu bẽn lẽn đó đi, bố! Con còn không nhắc gì về nó nữa!”
“Nhưng cái bóng của Quỷ Vương Kaul một lần nữa muốn bao phủ Ante Lande. Chúng tớ không rõ liệu hắn đã quay lại sau khi bị đánh bại ba mươi năm trước. Tuy nhiên, cần phải hành động sớm nhất có thể. Hideo Kenzaki là người duy nhất đủ mạnh để đối mặt với Quỷ Vương Kaul. Dưới chỉ thị từ mẹ mình Erijina, hiện là chỉ huy quân đoàn hiệp sĩ của vương quốc, Mình đến Nhật để một lần nữa mưu cầu sự giúp đỡ của ngài Hideo.”
“Hiểu rồi..”
Do cuộc đối thoại đã kéo dài được một lúc, Yasuo thì vẫn mông lung, nhưng giờ cậu có thể theo sát được nội dung trao đổi. Về cơ bản, Điều tồi tệ gì đi nữa đã từng xảy ra ở một nơi gọi là Ante Lande một lần nữa chuẩn bị tái diễn.
Để giải quyết vấn đề đó họ cần sự giúp đỡ của bố. Từng đó, cậu đã hiểu. Nhưng…
“Vậy mọi chuyện là vậy sao? Cậu đang nói về mấy cái MMO nổi tiếng trên toàn thế giới nhỉ? Cậu có vẻ dành rất nhiều công sức thông qua bộ trang phục đó, và thật bất ngờ rằng bố mình quen biết người ngoại quốc, lại là một cô gái trẻ như vậy. Vậy sắp tới có một buổi gặp mặt trực tiếp giữa những người chơi khắp thế giới, và cậu đến để tham dự trong khi tham quan Nhật Bản? Tiếng nhật cậu khá tốt, thật sự đấy…”
Theo hướng này, Yasuo nói chúng ra trong khi thầm ước rằng đó là sự thật. Thay vì là bố cậu hay Diana, Cậu nói ra điều đó vì lợi ích của mẹ cậu và Nodoka.
Tuy nhiên, Diana thật sự ngơ ngác trước những gì Yasuo vừa nói, và liếc nhìn Hideo khẩn cầu sự giúp đỡ. Hideo thở dài đầy nặng nhọc.
“Phản ứng của con không ngoài dự đoán, nhưng đùa vậy đủ rồi, Yasuo. Đây là vấn đề nghiêm túc.”
“Nghiêm túc? Bố, con xin lỗi nếu có làm tổn thương, nhưng ý bố rằng game không chỉ để vui, đúng không? Kể từ khi con tham dự trường luyện thi, Con chỉ chơi game trên cái Slimphone này, Và chưa chơi trò nào mà đòi hỏi một cái máy tính cả…”
“Yasuo.”
Một từ duy nhất, đầy sức nặng chặn đứng lại toàn bộ những câu trả lời nhức đầu không mong đợi đến từ Yasuo. Nó mang cùng với giọng điệu mà ông dùng trong quá khứ khi la mắng đứa con trai mình vì trò nghịch ngợm.
“Có vẻ như Ante Lande đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Dù không có gì xấu xảy ra nay hoặc mai, không có gì nói trước rằng điều gì sẽ xảy ra trong vòng nửa năm. Bố dự định chấp nhận yêu cầu này.”
“Bố…đang nói gì vậy…?”
“Bố không thể nói trước điều gì cho tới khi đến đó và nói chuyện với mẹ cô gái này, và tận mắt chứng kiến mọi thứ. Tuy nhiên, nếu sự hiện diện của Kaul bắt đầu ăn mòn thế giới đó một lần nữa, Bố có lẽ không có khả năng dễ dàng quay lại được. Do đó…”
Hideo nhìn thẳng vào con trai ông như cố gắng truyền tải sự kiên quyết của bản thân.
“Ta sẽ bỏ việc, và đến Ante Lande.”
“Đ-Đợi một phút đã! Tự nhiên bố lại nói vậy là sao?”
Cậu vui vẻ coi mọi thứ từ nãy đến giờ như mấy trò đùa tồi tệ. Nhưng trước lời tuyên bố đó, cậu không thể im lặng được nữa.
Về cơ bản, câu nói này thực tế hơn đối với Yasuo so với những lời của Diana người trông chỉ như trẻ vị thành niên.
“Bố sẽ bỏ việc ư? Đừng nghiêm túc về việc đó. Bọn con phải làm gì từ giờ trở đi nếu bố bỏ việc!?”
“…”
Nodoka nhìn người anh trai đang la hét của mình với biểu cảm u ám, nhưng Yasuo không để ý đến.
“Con sẽ hiểu nếu bố phải chuyển công tác vì công việc, và sẽ phải sống xa nhà vì lí do đó. Nhưng bỏ việc vì game, đó là không thể chấp nhận vào thời đại này! Bố có hiểu những gì mình nói không vậy!?”
“Yasuo, đó không phải game. Ta nghiêm túc đấy.”
“Chẳng ai sẽ tin điều đó cả! Con không hiểu nổi bố nữa! Bố luôn cảnh báo bọn con không chơi game và những thứ tương tự quá nhiều, và giờ bố định hủy hoại gia đình mình vì một trò chơi ư!?”
“Yasuo, chuyện đó…”
“Bố hãy suy nghĩ lại đi! Thật bất thường khi bỏ việc vì một điều như vậy! Bố có hiểu không vậy? Cả Nodoka và con sẽ có bài kiểm tra đầu vào năm nay. Tùy vào những trường mà bọn con trúng tuyển, nó sẽ tiêu tốn một khoản tiền không nhỏ, ngoài ra, từ bỏ công việc mà bố đã làm suốt bao năm qua đến tận gần năm mươi tuổi đời là chuyện chưa từng được nghe thấy!”
Yasuo diễn thuyết một tràng dài, sự kích động khiến cho máu cậu khó có thể lưu thông lên đầu. Vậy nhưng, bầu không khí tĩnh mịch vẫn không hề thay đổi.
Mẹ cậu vẫn yên vị với vẻ mặt nghiêm trọng, Nodoka nhún vai với biểu cảm kinh ngạc, và trung tâm câu chuyện, cha của cậu, không để lộ ra bất kì sự lay động nào sau khi nghe những lời cả con trai ông.
Hideo làm việc cho công ty có tên là Yamahata. Đó là một thương hiệu nổi lên nhanh chóng với phái đẹp bởi do họ đã xuất bản một cuốn sách về các công thức ăn kiêng mà đi ngược lại với thực tế thông thường.
Yasuo không rõ chi tiết những gì cha cậu làm trong công việc. Tuy nhiên, từng có một thời khi cậu đề cập tên công ty của cha cậu trong một cuộc thảo luận với bạn bè về công việc của cha mẹ, và cả những cô gái cậu thường không nói chuyện cùng bỗng trở nên hứng thú, và sự việc tình cờ này để lại một ấn tượng kì lạ đối với cậu. Sau đó, cậu thử tìm tòi một chút trên mạng và tìm ra rằng họ bán những cuốn sách về công thức cũng như sách về kinh doanh buôn bán lẻ.
Về sau, cậu nhớ ra và kể điều này cho cha cậu, và ông ban đầu khẳng định rằng công ty sản xuất các sản phẩm thực phẩm, nhưng ông vô cùng kinh ngạc khi biết rằng công cuộc kinh doanh thực sự của họ là phát triển và bày bán các thiết bị đo lường.
Cha cậu nắm giữ vai trò quản lí, với một cái tên nghe khá tây mà cậu không hiểu lắm. Ý của việc không hiểu, nghĩa là cậu không rõ đó là trưởng của một khu hoặc trưởng của một ban nào đó, nó không hề có liên hệ với những chức danh bổ nhiệm thông thường tại Nhật Bản. Cùng với sự thật rằng cha cậu không thường nói về công việc khi ở nhà, không có nhiều cơ hội để Yasuo tìm hiểu thêm về những thứ khác.
Mặc dù vậy, cậu biết rằng vẫn là quá sớm cho cha cậu để nghỉ hưu. Nếu cân nhắc về lối sống của họ, cũng như tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của ông qua điện thoại, cậu hẳn biết rằng cha cậu nắm giữ vị trí quan trọng trong công ty.
Bỏ một công việc như vậy vì lợi ích của một trò chơi kì dị nào đó chắc chắn không phải điều mà một con người ôn hòa sẽ làm.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Vậy nhưng, Hideo nhìn thẳng vào con trai và con gái của ông như để minh chứng cho bọn trẻ thấy ông đã quyết tâm dường nào.
“Tiền trả góp cho ngôi nhà đã được hoàn tất. Kể cả nếu hai đứa có theo học đại học tư nhân, chúng ta vẫn có đủ tiền tiết kiệm để trang trải, thậm chí cho cả đám cưới của hai đứa nữa.”
“Con không có nhắc đến mấy thứ như vậy!!”
“Không còn cách nào khác. Bố đã quá già để được nghỉ phép dài hạn. Bố không thể đi lại nhiều nữa, cũng như là tiếp tục giữ lấy công việc của mình trong khi bản thân cũng không rõ bao giờ thì có thể quay về.”
Nghỉ hưu sớm do vấn đề về sức khỏe không mấy xa lạ với những người làm công ăn lương đứng tuổi, nhưng có lí do như là ‘đến thế giới khác và trở thành anh hùng’ nghe cực quái lạ cho dù bạn có nhìn từ góc độ nào đi nữa.
Diana, người đã bị áp đảo bởi cơn giận của Yasuo, xen vào với một lời nói với nỗ lực làm dịu đi bầu không khí.
“Ừm, chúng cháu đã tính đến việc Hideo có lẽ đã xây dựng cho riêng mình một tổ ấm trong vòng ba mươi năm qua. Trong khoảng thời gian mà Hideo vắng mặt, Vương quốc Resteria sẽ đảm đương toàn bộ trách nhiệm lo lắng cho hạnh phúc của gia đình-“
Tuy nhưng, những gì cô ấy nói chỉ khiến cho tâm trạng Yasuo thêm xấu đi.
“Cậu làm ơn hãy im lặng đi! Mệnh giá trong MMO không thể sử dụng để mua thực phẩm, hay là chi trả cho học phí! Ngoài ra, nó không còn là vấn đề về tiền bạc nữa!”
“N-Nhưng những gì mình nói là sự thật! G-Game là một là một loại hình giải trí ở thế giới này, đúng chứ? Mình không có đùa giỡn gì cả, đây thật sự là một vấn đề hệ trọng-“
“Tôi không vừa bảo cậu đừng nói thêm lời nào nữa ư!?”
“Uu…!”
Yasuo hét lên to nhất có thể, khiến cho Diana run lên như một đứa trẻ bị la mắng, cô không nói thêm gì nữa và trông cô như có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Onii-chan, anh ồn ào quá đấy.”
“Cửa sổ phòng bếp mở. Mẹ sẽ đi đóng nó.”
Lắng nghe những gì em gái và mẹ cậu nói, Yasuo thấy nhức nhối vì cảm giác đã làm gì đó rất tồi tệ cũng như cảm thấy lo âu. Trước đó, cậu là người duy nhất phản bác những gì cha cậu nói một cách om sòm. Sao mẹ cậu và Nodoka có thể giữ vững sự bình tĩnh khi lắng nghe những điều khờ dại như vậy được?
Yasuo cảm thấy mất bình tĩnh và vô cùng thiếu thoải mái, nhưng cậu đủ bản lĩnh để bình tĩnh lại sau khi liếc nhìn căn phòng một dọc.
“...Bố, xin hãy nói cho con. Con không biết làm việc ở công ty như thế nào, nhưng không phải sẽ rất bất tiện cho đồng nghiệp nếu bố rời bỏ công việc ư?”
“Đúng vậy”.
Bắt gặp chút xíu sự lưỡng lự trong vẻ mặt của cha cậu lần đầu tiên, Yasuo tiếp tục gây sức ép để bắt ông trả lời mà không dừng lại.
“Điều đó cũng đúng với bọn con. Đặc biệt là Nodoka, con bé sắp có một bài kiểm tra đầu vào lần đầu trong đời, và bọn con phải nói gì nếu như hàng xóm có hỏi về bố?”
“Ta thật sự rất xin lỗi về điều này. Phải làm những điều đó cho dù đây là khoảng thời gian quan trọng với hai đứa…”
Từng lời cha cậu nói đầy phiền muộn cũng như sáo rỗng chỉ khiến cho Yasuo bực tức hơn.
Tuy vậy, ngoài Yasuo ra,
“Con không thật sự lo lắng về bài kiểm tra của mình, thật đấy.”
“Mẹ cũng chả biết ông hàng xóm nào sẽ đi hỏi thăm về bố con nữa…”
Lắng nghe những lời của Nodoka và mẹ cậu như đang trợ giúp cho Hideo, Yasuo một lần nữa trở nên tức giận.
“Nếu bố có hiểu, thì đừng nói mấy điều vớ vẩn nữa! Trò chơi là trò chơi! Con trai và con gái bố có bài kiểm tra xét tuyển năm nay, bố biết đấy? Dù vậy chăng nữa bố vẫn nhất quyết bỏ việc vì mấy game vớ vẩn ư?”
Tương phản với cơn giận của Yasuo, biểu cảm của cha cậu buồn và buồn thêm.
“Yasuo! Đây không phải là trò chơi! Ante Lande chẳng phải xứ sở nào từ game hay manga cả! Nó thật sự tồn tại, ta đã từng dành hai năm ở đó, và có được những người bạn và người đồng hành quý giá! Ta đứng đây là nhờ có họ. Nếu họ có gặp nguy, ta sẽ đến để trợ giúp!”
“Bố mong đợi con sẽ tin câu chuyện như vậy ư!?”
Đến lúc này, Yasuo cuối cùng đã lắng xuống.
Yasuo rõ rằng cha cậu đang nghiêm túc. Vậy nhưng, cuộc đối thoại quả thực rất phi lí.
Cậu không có nhỏ tuổi đến mức mà sẽ tin vào sự tồn tại của một thế giới khác và Quỷ Vương mà không đặt ra bất cứ câu hỏi nào.
Bên cạnh đó, dù hoàn cảnh ra sao,không ổn chút nào đối với một người đàn ông khi đột ngột mang đến một cô gái lạ mặt và nói về những vấn đề như bỏ việc và rời bỏ vợ con, một đứa hiện là năm ba cao trung, đứa còn lại nhỏ hơn ba tuổi và đang theo học sơ trung trong khi ông đến một nơi rất là xa. Nếu cậu không ngăn ông lại, vậy họ còn không thể coi là một gia đình được nữa.
Vậy mà, biểu hiện của cha cậu nói lên rằng ông đã quyết tâm làm chuyện này. Chính vì vậy, Yasuo muốn dừng sự điên cuồng của cha cậu lại, dù cho cậu có phải áp bức, phải dùng những từ ngữ lỗ mãng và thiếu tôn trọng đi chăng nữa.
“……”
“Hideo…...”
Tuy vậy, dù Yasuo có hét lên đi chăng nữa cũng không thể lay chuyển trái tim ông. Sau khi nhìn Diana, Hideo càng trở nên kiên quyết hơn, ông đứng lên một cách chậm rãi.
“Ngay lúc này, ta không có cách nào chứng minh sự tồn tại của Ante Lande. Ta có thể cho con thấy bằng chứng rằng taa là một anh hùng, ‘Thánh kiếm sĩ của gió’. Mong rằng điều này sẽ thỏa mãn ham muốn của con.”
“Hả? B-Bằng chứng?”
Khi Yasuo trông như đang trải qua cơn đau đầu do sự ngỡ ngàng, ông từ từ di chuyển xa khỏi chiếc bàn.
“…...Đã lâu rồi, nửa kia của ta.”
Cha cậu chậm rãi đưa tay mình ngang tầm mắt. Ngay khoảng khắc đó, một cơn gió mạnh thổi bùng trong phòng khách dù cửa sổ đã đóng và điều hòa đã được tắt, và cả Yasuo lẫn Nodoka đều không thể rời mắt khỏi trước những gì mình đang được chứng kiến.
-Kết thúc Ch1.1-