Yasuo đạt được 95 điểm cho bài kiểm tra lại môn Đọc hiểu Tiếng anh, và đã thành công vượt qua được rào cản đầu tiên. Cậu hiện đang ở phòng Âm nhạc số một trong tòa nhà cũ của trường cao trung Takeoka, được thắp sáng lên nhờ ánh hoàng hôn khi mặt trời lặn.
Căn phòng này đáng ra cậu không được phép vào kể từ ngày câu lạc bộ hợp xướng giải thể, nhưng kì lạ thay, căn phòng này có một chìa khóa mà nhà trường không biết đến, nó được truyền tay lại qua các thế hệ từ những đàn anh đi trước đến các đàn em theo sau trong câu lạc bộ.
Yasuo cũng đồng thời nhận được chiếc chìa khóa từ một anh chị khóa trên hơn cậu một tuổi. Cậu đã ra một cửa hàng về ổ khóa và nhờ họ đánh thêm một chiếc nữa và mang nó theo bên chùm chìa khóa của mình.
Đây vẫn là phòng âm nhạc thuộc về quyền sở hữu của trường, và cậu đáng ra phải nhận được sự cho phép của giáo viên trước khi sử dụng căn phòng này. Vậy nhưng, không có món đồ gì có giá trị trong căn phòng này, thế nên nội quy như vậy cũng chỉ là theo hình thức.
Mặt khác, Yasuo sẽ không thể sử dụng căn phòng này được khi mà Hội âm nhạc thính phòng hay Hội nhạc nhẹ tổ chức luyện tập ở đây, nhưng vì lịch tập luyện của họ về cơ bản vẫn giữ nguyên như vậy từ khoảng thời gian khi mà câu lạc bộ Hợp xướng vẫn còn hoạt động, việc Yasuo lén lút bước vào phòng câu lạc bộ gần như không bao giờ bị bắt gặp cả.
Và vì vậy, Yasuo đứng đó đơn độc nơi chính giữa của căn phòng giống như những lần trước kia cậu đã làm và hít một hơi thật sâu. Cậu đặt hai lòng bàn tay vào nhau, tập trung vào nhịp thở của mình và nguồn năng lượng đang chảy trong cơ thể, và lưu chuyển năng lượng ma pháp giữa hai lòng bàn tay trong khi giữ nguyên vị trí của mình.
Một đốm sáng nhỏ, bằng kích cỡ của đầu ngón tay út, phát ra bên trong lòng bàn tay khi nó được lưu chuyển qua giữa hai cánh tay cách nhau với khoảng cách bằng chiều ngang của một quả bóng cao su. Kể cả dù chỉ làm như vậy cũng dần dần khiến cho hơi thở của Yasuo trở nên nặng nhọc.
Và nhanh chóng, trước khi qua mười phút,
“Buuaaah!”
Yasuo không thể chịu đựng thêm được nữa và di chuyển khỏi tư thế ban đầu. Ánh sáng đó phân tán đi và trán của Yasuo giờ ướt đẫm mồ hôi.
“Không được. Mình mới chỉ không tập luyện như vậy trong ba bốn ngày vừa rồi mà giờ đã mất hết cảm giác rồi.”
Có thể vừa rồi chỉ giống như là cậu di chuyển một đốm sáng với kích cỡ của một con đom đóm giữa hai lòng bàn tay mình, nhưng thực tế, sức nặng đè lên cơ thể của cậu tương đương với việc nâng và giữ lấy một vật nặng mười cân ở mỗi bên tay.
“A, cổ tay mình.”
Kể cả sự mệt mỏi cậu cảm thấy sau đó cũng y hệt như đối với việc tập luyện thể hình bằng tạ vậy.
Đã bốn ngày qua đi kể từ khi Diana biết đến việc cậu phải làm bài kiểm tra lại và hoãn việc luyện tập ma pháp của cậu. Hôm nay là lần đầu sau bốn ngày cậu tiếp tục bài tập ở mức độ căn bản, lần đầu kể từ sau khi Diana chuyển đến khu căn hộ Marigold Tokorozawa, và đây là kết quả nhận được.
Nếu cứ như vậy…
“Đó là lí do vì sao tôi đã bảo cậu tập trung vào những gì cậu có thể làm được. Đừng cố gắng làm những gì mà bản thân không đủ khả năng.”
“Uwaaaaaaah!?”
Yasuo nhảy dựng đứng lên sau khi nghe thấy giọng nói của ai đó bất ngờ từ đâu đến ngoài cậu trong căn phòng này.
Cậu nhanh chóng ngó nhìn xung quanh để tìm xem giọng nói đó đến từ đâu, và trông thấy Khalija đang nhìn vào bên trong căn phòng từ phía bên ngoài cửa sổ, sau tất cả mọi chỗ có thể ngờ đến được. Vấn đề là ở chỗ rằng căn phòng này nằm ở trên tầng bốn, tầng cao nhất trong tòa nhà cũ kĩ này, và chẳng hề có ban công hay thứ gì tương tự như vậy để đứng ở bên ngoài cửa sổ cả.
“C-Chị đang nghĩ mình làm gì vậy hả? nếu như có ai đó ở bên ngoài tòa nhà này thấy thì sao!?”
“Tôi cũng có thể hỏi cậu một câu hỏi như vậy đó. Tập luyện ma pháp ở mức căn bản trong một chỗ khép kín như này, cậu mà mất kiểm soát thì sao? Tôi cảm nhận được cậu gia tăng đột ngột lượng ma pháp trong cơ thể cậu và ngay lập tức tiến đến đây khi nghĩ rằng đang có trường hợp khẩn cấp nào đó. Tôi sẽ rất cảm kích nếu như cậu dừng việc làm những thứ như vậy… được rồi.”
Sau đó, Khalija bước vào căn phòng thông qua cánh cửa sổ và Yasuo đơ người ra khi trông thấy thứ mà cô ấy đang mặc.
“Này…”
Khalija đang mặc bộ đồ thể thao của trường cao trung Takeoka.
Diana cũng thường mặc một bộ đồ thể dục trong quá trình huấn luyện chiến binh Magitech, liệu rằng có gì đó ở mấy bộ đồ thể thao này khiến cho họ cảm thấy thích thú ư?
Dù gì thì, bộ đồ thể thao được phát bởi trường học chắc chắn trông vô cùng kì quái trên người của cô gái tóc bạc Khalija, và trông nó cũng chẳng giống như cô gái này đang cải trang chút nào cả.
Ít nhất thì, cô ấy nên tháo chiếc vòng mà cô ấy đang đeo trên đầu đó đi. Bộ quần áo thể thao được sử dụng bởi các học sinh của trường cao trung Takeoka có màu xanh dương nhẹ, và học sinh của mọi khóa đều mặc cùng một màu như vậy. Chỉ riêng vẻ ngoài của Khalija thôi đã vô cùng nổi bật, đeo một chiếc vòng màu đen tráng lệ với một viên đá quý màu cam khảm trên đó khiến cho Yasuo thực sự phải tự hỏi xem liệu ngay từ đầu cô gái này có ý định cải trang hay không.
“…Tiện đây thì, chị lấy đâu ra bộ đồ thể thao này vậy? Đừng nói là chị trộm từ ai đó nhé?”
“Tôi cho rằng bộ đồng phục chiến binh Magitech sẽ nổi bật quá mức, vậy nên khi tôi hỏi Nodoka, con bé cho tôi mượn món này và nói rằng nó được các học sinh của ngôi trường này sử dụng. Tôi đã ngủ ở trong phòng của Thiếu tá Krone tối qua, nhưng lại chẳng suy xét được sẽ ăn mặc ra sao.”
“Khoan đã, vậy bộ đó là của em à? Con ngốc Nodoka đó, cứ làm những gì nó muốn thôi! Tại sao chị lại không đi mượn một chút quần áo từ Diana vậy!?”
"Đành chịu thôi chứ sao. Tôi có thể dễ dàng trộm lấy thứ gì đó từ những người lạ không biết bất cứ gì về hoàn cảnh của chúng ta, và rồi chỉ cần giặt lại những quần áo đó và trả lại cho họ sau này. Đồng thời, kích cỡ quần áo của Thiếu tá Krone khác so với tôi ở nhiều chỗ và tôi không thể sử dụng quần áo của cô ấy được. Xin thứ lỗi.”
Dù cho đã nhận được lời xin lỗi từ cô ấy, Yasuo có thể thấy từ vẻ mặt của cô gái này rằng thực sự cô ta chẳng cảm thấy tệ hại đến như vậy.
Kể cả tối hôm qua, nghe như thể cô gái này đang nói về những chuyện nghiêm túc nhưng đến cuối lại trêu chọc cậu. Cô ấy hành xử hoàn hảo như một người lính trước mặt cha cậu, nên cậu không hiểu nổi được lí do đứng đằng sau thái độ của cô ấy hiện giờ.
Chẳng lẽ cô gái này chỉ đang đóng kịch trước người Hùng Hideo? Hoặc cô gái này coi nhẹ và buông thả trước Yasuo bởi vì cậu ấy thiếu kĩ năng và nhỏ tuổi hơn cô ấy? Đánh giá dựa theo những gì Diana đã nói về kinh nghiệm trong quân đội của Khalija hôm qua, Yasuo không còn cách nào hơn ngoài cho rằng ý đằng sau là hợp nhất trong hoàn cảnh này.
Sau khi suy nghĩ về chuyện đó, Yasuo bất ngờ nhớ ra điều mà cô đã làm với cổ mình đêm hôm trước và giờ thì cậu thấy hai gò má mình dần nóng lên. Cậu nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa hai người để tránh xa ra khỏi khuôn mặt châm chọc của Khalija.
“D-Dù vậy thì, làm ơn đừng dùng quần áo đồng phục của em! Sẽ có lúc em cũng cần phải dùng đến chúng.”
“Tôi sẽ đi kiếm một vài bộ quần áo kín đáo khi bản thân có thời gian rảnh. Xin hãy cố chịu đựng chuyện đó một chút thời gian. Tôi sẽ đảm bảo rằng bộ quần áo sẽ được giặt giũ sạch sẽ trước khi đem trả lại… Hay là cậu sẽ vui vẻ hơn nếu như tôi không giặt chúng nhỉ?”
Vậy nhưng Yasuo vẫn có thể bình tĩnh đối đầu với một ai đó nói chuyện thẳng thắn như vậy.
“Làm ơn giặt, làm khô, và là chúng trước khi đem trả lại. Còn nữa, không thể để chị đi lại xung quanh khi trông chị đáng ngờ thế này, Khalija-san, nên làm ơn hãy suy nghĩ đến kế hoạch bảo vệ một cách cẩn thận hơn.”
Trông thấy Yasuo đã trấn tĩnh xuống, Khalija chỉ nói “Chán vậy”, và sau đó bỏ đi vẻ mặt trêu chọc cô có.
“Nếu như cậu đang nói rằng tôi nên dừng canh giữ cậu từ khoảng cách gần, thì tôi xin từ chối. Không có sự bảo đảm chắc chắn rằng con Shii đã trốn thoát ngày hôm qua sẽ không tấn công cậu vào hôm nay. Thiếu tá Krone có lẽ cũng đang giữ khoảng cách đủ gần với Nodoka hôm nay rồi. Cậu sẽ đi đến một nơi gọi là trường luyện thi sau khi rời trường mà không về nhà ngay, đúng không? Qua lịch trình mà tôi đã nhận được trước đó, giờ cậu đã muộn ba mươi phút so với lúc cần rời đi. Xin hãy giữ các hành động phát sinh ở mức tối thiểu.”
“H-Hành động phát sinh…”
Mặc dù những lời cô gái này nói là phóng đại, biểu cảm của Khalija là nghiêm túc thật sự.
“Trong quân đội, đi chệch so với lịch trình đã có sẵn mà không có lí do chính đáng sẽ trở thành căn cứ để đưa ra hình phạt nặng nề. Nếu cậu đến Resteria với trách nhiệm của Anh hùng, không nghi ngờ gì hơn việc cậu sẽ được đăng kí vào Quân đoàn. Nếu chuyện đó xảy ra, cậu sẽ không thoát ra khỏi điều đó chỉ sau lời khiển trách nhẹ nhàng thế này đâu.”
Nói vậy, Khalija liếc nhìn lên chiếc đồng hồ được gắn trên tường.
“Đến lúc phải đi rồi. Madoka có bảo với tôi rằng sử dụng một thứ được gọi là taxi trên đường trở về nhà. Rõ chưa?”
“Ừ, như vậy là được rồi… Mà, Khalija-san, em có một câu hỏi cho chị. Và còn nữa, làm ơn đừng bước vào trong trường khi ăn mặc như vậy. Ít nhất thì, hãy đi ra ngoài theo lối mà chị đã đi vào và đừng để ai đó nhìn thấy là được.”
“Hưm?”
Yasuo ngăn Khalija đang cứ thế bình tĩnh hướng tới hành lang của trường học trong khi mặc một đồ thể thao khiến cho cô vô cùng nổi bật, và rồi hỏi cô ấy.
“Quân hàm『Thiếu tá』… nó khó đến đâu để có thể đạt được vậy?”
Khalija trầm ngâm suy nghĩ về ý nghĩa của câu hỏi đó một lúc, và rồi bất ngờ mỉm cười một cách bí hiểm và sát gần đến chỗ cậu.
“Cậu không hứng thú với việc biết đến『Đại tá』à? Nếu như cậu muốn, chúng ta có thể đến một nơi nào đó tĩnh lặng mà không ai có thể xen vào và tôi có thể cho cậu một lời giải thích chi tiết đó.”
“Không, em không có hứng thú đến, cảm ơn.”
Khalija hơi không vui vẻ mấy sau khi thấy Yasuo từ chối ý định của cô trong khi thở dài ngao ngán, như thể cậu ta đang coi cô như một mối phiền nhiễu thực sự.
“Dù cậu là một tên nhóc ngây thơ, thế nhưng lại chẳng vui tính chút nào cả. Tôi có từng nghe rằng cha cậu cũng nghiêm túc như thế khi ông ấy còn trẻ mặc dù cách hành xử lại vô cùng thiếu chín chắn, chắc đó là thứ duy nhất mà cậu thừa hưởng được từ ông ấy nhỉ?”
"Chuyện đó nghe có vẻ thú vị đấy, nhưng mà giờ, em sẽ cảm thấy cảm kích hơn nếu chị đây trả lời câu hỏi.”
“Mà, được thôi. Nhưng cậu nên biết rằng, tôi không có nói mấy điều như vậy để châm chọc cậu. Nếu cậu muốn trở thành Anh hùng, cậu nên nhanh chóng cảm thấy quen dần với những chuyện như vậy đi.”
Yasuo thấy ngỡ ngàng khi Khalija có hàm ý trong lời nói của cô rằng cô thích trêu chọc cậu, vậy nhưng Khalija đã ngoan ngoãn từ bỏ việc ra khỏi căn phòng này thông qua cửa chính và thay vào đó bước đến phía cửa sổ.
“Danh hiệu『Anh hùng』là một gánh nặng không tưởng, theo nhiều khía cạnh hơn là chỉ một. Tôi sẽ cho cậu biết điều đó có nghĩa gì, cũng như cả những thứ mà Dianaze Krone, cô gái trong sáng còn ngây thơ hơn cả cậu đó nữa, có lẽ chưa bao giờ nhắc đến. hãy gặp lại ở cổng chính trong mười phút nữa. Đừng có muộn.”
“Đ-Được rồi…”
Tâm trạng của Khalija giờ đây đã hoàn toàn thay đổi so với thái độ trêu chọc cô có trước đó, và Yasuo ngay lập tức đồng ý.
Yasuo nhanh chóng và cẩn trọng rời trường học trong khi đảm bảo rằng cậu không gây chú ý đến bất cứ người bạn học hay bạn cùng lớp nào. Vào lúc mà cậu đã đến được cổng chính, cậu trông thấy một chiếc taxi đang đợi sẵn ở bên ngoài cổng và Khalija chờ đợi ngay bên cạnh chiếc xe đó với tư thế khá hùng dũng.
“Cậu ra muộn. Đã quá một phút so với thời gian chúng ta thỏa thuận.”
“E-Em xin lỗi. Mất một chút thời gian để chắc chắn rằng không ai thấy em rời đi cả…”
“Như vậy là tốt đó, nhưng mà vô nghĩa bởi vì cậu bị thấy rồi.”
“Ể?”
Yasuo ngó nhìn lại để thấy xem Khalija đang nhìn gì.
“A, Yasu. Cậu hoàn thành xong bài kiểm tra lại rồi à? Đã về rồi ư? Muốn đi cùng đến trạm ga không?”
“Ư! Aoto!”
Vì một vài sự trùng hợp kì quái, Aioi Aoto đang bước tiến đến chỗ cậu trong khi kéo theo một cái vali chất đầy những đạo cụ của câu lạc bộ Kịch.
“Hửm? Một cái taxi à? …Ai kia vậy?”
Dĩ nhiên, cậu ta đã nhìn thấy chiếc taxi, và cô gái Khalija đang mặc bộ đồ thể thao có gắn nhãn tên “Kenzaki” trên đó.
“Ư, chuyện này…”
“Cậu là một trong các bạn cùng lớp của cậu ấy à? Tôi xin lỗi, nhưng cậu ấy đã có hẹn trước với tôi hôm nay. Xin hãy hẹn cậu ấy lại kể từ hôm sau, nếu cậu có thời gian.”
Nói vậy, Khalija vòng tay của cô cuốn lấy tay của Yasuo, hoàn toàn biết rõ rằng Aoto đang nhìn hai người họ.
“Uwaaaah!?”
Yasuo hoảng loạn khi cậu cảm nhận được những cảm giác kề bên tay mình mà đáng ra cậu khoogn nên cảm thấy, và cố gắng để rút cánh tay ra. Vậy nhưng, cậu không thể thoát ra nổi sự kìm chặt của Khalija mặc dù cô ấy như thể chẳng hề sử dụng tí sức mạnh nào cả.
Yasuo không thể so bì được lại với Khalija bởi vì sự khác biệt về sức mạnh của cậu so với sức mạnh của một chiến binh Magitech hoàn toàn rõ ràng kể cả trong lúc thế này.
“Đến lúc đi rồi, Yasuo.”
“Ể? Hẹn trước? Cái gì? Ể?”
“A, xin lỗi, Aoto. Hôm nay là…”
Kể cả Yasuo cũng chẳng biết nên nói hết câu đó như thế nào, nhưng dù gì thì, Yasuo đã bị kéo vào trong chiếc taxi sau khi cậu chỉ kịp nói vài lời mơ hồ tới Aoto.
“Vậy thì, chúng ta nên đi thôi… Xin hãy đưa chúng cháu đến Cổng phía Tây của ga Tokorozawa, làm ơn.”
Sau khi nói những lời chào không cần thiết đến Aoto, Khalija nói với người tài xế taxi như thể cô gái này đã quen với chuyện đó.
“…Xin hãy thả ra. Em cần phải thắt dây an toàn của mình.”
“Gì đây, cậu đang xấu hổ sao?”
Được giải thoát khỏi Khalija, Yasuo quay ngược lại hướng mà chiếc xe taxi đang rời khỏi và trông thấy bóng hình của Aoto dần dần nhỏ đi khi chiếc xe lăn bánh, hướng nhìn đến bọn họ với vẻ mặt há hốc mồm.
Yasuo ôm đầu với cảm giác tuyệt vọng vây quanh, nhưng cậu nghe được những lời đầy bất ngờ từ Khalija đang ngồi bên cạnh cậu.
“Cậu chắc hẳn đang đổ đầy tội lỗi cho tôi vì đã làm điều gây chú ý đến vậy.”
“Ể?”
“Tôi cố tình làm vậy đó. Ngay bây giờ, tôi cần phải cẩn trọng khi cậu được những người khác tiếp xúc, dù cho họ có thể là ai đi nữa. Không, chẳng riêng gì cậu đâu. Chuyện đó cũng đúng với cả Nodoka nữa.”
“……Ý chị là sao?”
Yasuo thận trọng hỏi cô ấy điều đó, và Khalija hướng ánh nhìn ra cảnh sắc bên phía ngoài cửa kính kia sau khi liếc qua chỗ Yasuo.
“Chuyện này đồng thời cũng liên quan đến sự khó khăn đến dường nào đối với Dianaze Krone để đạt được quân hàm thiếu tá.”
*
“Bắt đầu bằng thế này có thể hơi thô lỗ, nhưng cha mẹ cậu hay là những người còn lại trong gia đình cậu chưa hề từng trải nghiệm cuộc sống trong một môi trường đặc biệt tại thế giới này, đúng không?”
“Thì, đúng vậy. Thẳng thừng mà nói, có cả tá các gia đình tương tự như vậy sống ở khắp mọi miền tại Nhật Bản.”
Người chồng là một nhân viên làm công, và vợ của ông thì làm nội trợ. Con trai họ thì đang học cao trung, còn con gái họ học sơ trung.
Nhìn vào cuộc sống họ đã có trong quá khứ, họ hoàn toàn tạo nên một gia đình không có gì đáng chú ý cả.
“Nhưng Tướng Alexei và Quý phu nhân, Erijina, không thể sống một đời như vậy được. Họ đều được sinh ra từ những gia đình ưu tú, và là những nhà lãnh đạo của đất nước. Hơn nữa, họ còn là những anh hùng đứng ngang hàng với Hideo, và tên tuổi của họ được biết đến ở mọi miền trên thế giới. Đồng thời, họ có một người con duy nhất, Thiếu tá Krone xinh đẹp, không, Dianaze. Cậu nghĩ gì về điều này? Cậu có tưởng tượng được xem cô ấy đã phải chịu đựng những chuyện như thế nào, chỉ vì điều này không?”
Yasuo sử dụng trí tưởng tượng sơ sài cậu có đến hết mức có thể, và nêu ra câu trả lời mà cậu có được.
“Sự ghen tị, căm thù… và có thể cả nhận được những lời cầu hôn vì lí do chính trị ư?”
“Chính xác. Tôi có nghe rằng chuyện đó khá là tồi tệ.”
Bất cứ ai kết hôn với người con gái có một và duy nhất của những Anh hùng sẽ trở thành trung tâm của những câu chuyện được bàn tán trong ánh mắt của công chúng.
“Đây chỉ là lời đồn đại thôi, nhưng tôi có nghe rằng cô ấy có đến gần một trăm người đến cầu hôn ngay khi cô ấy lên mười hai.”
“Một trăm người cầu hôn ở tuổi mười hai!?”
Lời nói này khiến cho Yasuo phải nghi hoặc thính giác của cậu.
Loại người như thế nào mà lại đến cầu hôn với một cô gái mới chỉ mười hai tuổi?
“Dĩ nhiên, đa số trong đó là những người đàn ông mà trước đó cô ấy chưa từng gặp mặt. Là một người phụ nữ, kể cả chỉ suy nghĩ về chuyện đó thôi cũng khiến ta cảm thấy kinh tởm.”
Khalija làu bàu những từ đó với dáng vẻ trông cô thực sự ghê sợ cái điều đó.
“Tất nhiên, cha mẹ của cô ấy ném những lời cầu hôn đó ngay thẳng vào lò lửa, chỉ giữ lại cái tên của những người gửi để họ có thể gửi thư từ chối. Từ góc nhìn quan tâm đến vấn đề quốc gia của họ, sẽ nảy sinh những vấn đề về đa quốc gia nếu như con gái duy nhất của họ cuối cùng lại kết hôn với một người thuộc quý tộc hay dòng dõi hoàng gia nào đó từ một vương quốc khác, nên những người đến hỏi cưới được lựa chọn vô cùng cẩn thận. Kể cả như vậy, vẫn có đến một trăm con người. Tôi cảm giác như chỉ muốn nói với mấy con người đó rằng ít nhất hãy thử mà che giấu đi ý định của họ một chút.”
Nhận được những lời cầu hôn từ những người mà cô ấy chưa từng được biết đến, kể cả dù chỉ là một đứa trẻ, Diana đã nhận thức được ngay từ đầu rằng mọi người chỉ hứng thú đến gia cảnh của cô ấy chứ không phải bản thân cô.
“không như Nhật Bản, Resteria không có một mức tuổi để quy định rõ sự trưởng thành theo luật pháp. Tuy vậy, theo thông tục, thì độ tuổi đó được đặt là mười năm.”
“Vậy à.”
Mười năm tuổi vẫn là quá sớm.
Yasuo đã được nghe rằng độ tuổi được coi như là một người đàn ông thực thụ cũng nằm quanh con số đó khi mà các Samurai vẫn còn đang nắm quyền điều hành tổ chức nhà nước. Cậu nhớ ra được bài tiểu luận mà cậu phải viết cho môn Khoa học xã hội để bù vào việc làm bài kiểm tra lại có chủ đề là『Sự giảm xuống của độ tuổi trưởng thành』, nên cậu quyết định rằng mình sẽ chú tâm vào điều này vì cậu có thể sử dụng nó như là một nguồn tham khảo.
“Vào lúc khi mà Dianaze đã đến độ tuổi trưởng thành, nó đã trở nên gần như là không thể để khước từ áp lực đến từ những người ở xung quanh. Đã có nhiều người ở trong vương quốc đến chỗ của Tướng Alexei với những lời cầu hôn cho một cuộc hôn nhân chính trị. Và vì vậy, cô ấy đã đăng kí nghĩa vụ vào trong Quân đoàn gần như thể rằng đang chạy trốn trong tuyệt vọng vậy.”
“Chạy trốn?”
“Đúng vậy. Nếu như cô ấy gia nhập Quân đoàn, cô ấy sẽ là một người lính. Là một người lính thề nguyện trung thành với đất nước, những quy tắc rõ ràng nêu rằng họ không thể dễ dàng đi đến hôn nhân với những quý tộc ngoại quốc, ít nhất không phải trên giấy tờ. Nhờ làm vậy, cô ấy có thể đảm bảo được rằng những người bám theo cô ấy chỉ giới hạn với những người ở bên trong vương quốc. Một khi chuyện đó đã sắp xếp xong, miễn là cha mẹ cô ấy cảnh giác, Diana có thể tránh khỏi việc nhận thêm bất cứ lời cầu hôn phiền nhiễu nào, ngoại trừ tất cả những người yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
“Vậy khi mà cô nói rằng Diana nhận được sự đối đãi đặc biệt để được thăng quân hàm, liệu đó có phải để bảo vệ cô ấy khỏi những người như vậy không?”
“Không. Đây là vấn đề thuộc chính quyền, nhưng ở đất nước chúng tôi một người cần phải ở cấp sĩ quan cấp cao hoặc cao hơn để có quyền sử dụng Tháp cổng. Sự thăng cấp đặc biệt cô ấy nhận được là do quyết định được đưa ra để đơn giản hóa vấn đề bằng cách thúc ép việc thăng tiến của cô ấy, kể cả khi điều đó có nghĩa là phá bỏ rào cản pháp luật. Sau cùng, cô ấy mới chỉ là một Trung úy cho tới ba tháng trước. Toàn bộ những lần thăng quân hàm trước đó của cô ấy đều là từ chính tài năng và sự nỗ lực hết sức của cô gái đó. Khả năng chiến đấu và ma pháp cô ấy thừa hưởng được từ cha mẹ ở một cấp độ khác so với những người trong cùng một độ tuổi. Mặc dù cô gái đó còn thiếu sót về kinh nghiệm, nếu cậu chỉ nhìn vào kĩ năng chiến đấu của cô ấy thì nó hoàn toàn có thể so sánh được với tôi.”
Khalija đã từng khẳng định một cách dứt khoát rằng cô mạnh hơn Diana, nhưng giờ thì nó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Tuy nhiên, nếu như cô ấy chỉ muốn né tránh việc kết hôn, không phải cô ấy chỉ cần trở thành một nữ tu sĩ hay gì đó tương tự ư?”
“Cậu đang nhắc đến Giáo hội của Vương thánh à?”
Kể cả khi cô ấy hỏi cậu như vậy, Yasuo hẳn chưa từng nghe đến tôn giáo đó trước đây. từ cách mà cô ấy đề cập đến nó, cậu cho rằng đó là một trong những tôn giáo chủ yếu tại thế giới họ.
Khalija nhăn mặt lại và lắc đầu.
“Giáo hội là hang ổ của lũ người sảo quyệt mà thậm chí nếu so sánh với Quân đoàn thì chúng tôi còn được thiện cảm hơn. Ranh giới của Giáo hội sẽ không được nghiêm ngặt so với của vương quốc, và nếu như một đứa trẻ từ một gia đình quý tộc tham gia vào, nó hoàn toàn rõ ràng để mọi người thấy được rằng đó chỉ là một giải pháp tạm thời. Sẽ giống như là lẩn trốn trong một chiếc lồng đầy lỗ hở khi đang cố gắng để thoát khỏi lũ sói vậy. Chẳng có ý nghĩa gì nếu làm như vậy cả.”
Sau khi nghe vậy, Yasuo bắt buộc phải công nhận rằng điều đó quả thực có lí.
Yasuo nhớ ra rằng có những câu hỏi trong bài kiểm tra Văn học cổ điển về những câu chuyện kể được viết lên bởi những nhà văn từ thời Heian, về những người phụ nữ trở thành các nữ tu sĩ nhưng vẫn cất lên tiếng hát về tình yêu và khát khao mong muốn đến một ngày được trở lại với cuộc sống của họ. Cậu nhớ rằng bản thân đã tự hỏi xem liệu mọi người thực sự đã từng coi những lời thề thiêng liêng đó một cách thiếu trách nhiệm như vậy không.
“Điều tương tự như vậy cũng xảy đến với cậu đó.”
"Cái gì?”
Vậy nhưng, Yasuo bất ngờ bởi vì cô ấy đột ngột rẽ hướng chủ đề của cuộc hội thoại sang chỗ cậu.
“Hãy để khả năng thực sự của cậu sang một bên đã nhé. Ta hãy cho rằng cậu đã được đưa đến Resteria bởi Thiếu tá Krone, và được chấp thuận là Anh hùng bởi quần chúng. Cậu nghĩ đến khi đó thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Chuyện gì sẽ…”
“Cậu là một chàng trai mười tám tuổi, khỏe mạnh. Con trai của một Anh hùng nắm giữ sức mạnh vô song và đã từng cứu lấy thế giới trong quá khứ.”
“Ể, đừng có nói là…”
“Số lượng những người có ý định tiếp cận với cậu có khả năng còn đông đảo hơn nhiều so với bọn Shii. Tùy theo cậu nghiêng về bên trường phái nào, đất nước có thể rơi vào hỗn loạn. Sẽ có những người đến và đề nghị cậu con gái của họ cho một cuộc hôn nhân. Thậm chí còn có những đứa con gái xuất thân quý tộc chẳng được tích sự gì đến và tán tỉnh cậu ở trong số đó. Sẽ có những nhà lãnh đạo mang đến những cống vật lớn và thỉnh cầu sự ưu tiên của cậu để cứu lấy dân chúng của họ trước. Cậu nghĩ rằng liệu mình có thể đương đầu được với những người như vậy không?”
“K-Không, nhưng mà… Mẹ của Diana và Quốc vương sẽ làm gì đó đúng không?”
“Dĩ nhiên, họ sẽ bảo vệ cậu lúc đầu. Tuy nhiên, Bệ hạ, Borad IX đã rất già, và sau cái chết của Đại tướng Alexei, lượng công việc của Quý phu nhân, Erijina, tăng lên rất nhiều. Resteria giờ là nơi tràn đầy những con người ngờ vực về sức ảnh hưởng của gia đình nhà Krone và sinh mạng của Đức vua, và nơi đây đang bị tàn phá bởi sự tranh giành quyền lực giữa những kẻ sẽ dùng đến mọi kế sách gì nếu cần thiết. Về cơ bản thì nó giống như một vùng chiến sự. Trong tình trạng như vậy, vương quốc vẫn cần phải đưa ra được những biện pháp đối phó với Shii. Tất nhiên, sẽ có một phần tập hợp những người tại đó để giúp đỡ cho cậu, nhưng điều có khả năng nhất rằng nó sẽ khác đi so với thời của cha cậu khi mà họ khai mở một cuộc viễn chinh qua nhiều đất nước khác và đến cuối cùng đã xoay xở để cứu được thế giới. Với những thứ hiện tại đang có, kể ả nếu như cậu có thể đạt được sức mạnh tương đương với cha cậu, cậu sẽ chỉ được coi như một『Vũ khí』với một cái mác gắn tiện lợi là『Anh hùng』.
Nói cách khác, cậu sẽ là một công cụ, sử dụng thỏa thích và bất cứ lúc nào bởi những kẻ nắm quyền.
"Nhưng đó không phải là tất cả những gì mà tôi muốn nói. Điều mà tôi sắp nói đến liên quan tới con Shii đã xuất hiện vào ngày hôm trước, và lí do tại sao mà tôi lại làm điều bất thường đến vậy để lộ diện bản thân trước bạn cùng lớp của cậu.”
“Ể?”
“Tôi vừa giải thích cho cậu chuyện gì sẽ xảy đến khi cậu đi đến Resteria với bản thân như hiện tại. Thế nhưng, chuyện này không chỉ giới hạn ở riêng Resteria thôi đâu.”
“không giới hạn ở riêng Resteria…?”
“Cậu không hiểu được ư? Không chỉ có Resteria là nơi thèm muốn sức mạnh của『Người anh hùng』.”
“!!”
Vào lúc đó, Yasuo bỗng chốc hiểu ra điều mà cô gái này đang muốn nói là gì.
Resteria không chỉ là đất nước duy nhất tại Ante Lande. Có những nơi như là Đại công quốc Torjesso, nơi đầu tiên đã bị hủy diệt bởi Quỷ Vương Kaul, và ngày hôm qua Khalija cũng đã đề cập cả đến một nơi nào đó tên là Cộng hòa Gaz.
“Trong cuộc chiến tranh với Quỷ Vương Kaul, tình thế đã vô cùng thảm khốc đến mức mà Hideo người Anh hùng được chào đón ở khắp mọi nơi trên thế giới, và tất cả mọi đất nước đều hỗ trợ cho ngài trong chuyến viễn chinh. Vậy nhưng, tình thế hiện giờ khác đi. Chưa một ai đưa ra một giải pháp vĩnh viễn về vấn đề của lũ Shii cả, nhưng tình trạng chưa hẳn tệ hại đến mức nó ảnh hưởng đế sự ổn định của các quốc gia. Đồng thời cũng tồn tại các thế lực lớn mạnh trên thế giới có khả năng đủ để tự mở Tháp cổng của riêng họ.”
Yasuo cuối cùng đã hiểu được tại sao Khalija hôm nay lại cố ý thu hút sự chú ý đến bản thân mình.
“Vậy là còn có thể có các đất nước khác đang nhắm đến bố, Nodoka, và em ư?”
“Gần như là vậy, nếu họ đã nắm bắt được ngọn nguồn của thông tin rằng cậu có dự định để trở thành Anh hùng. Không, cậu nên cho rằng họ giờ vốn đã biết đến chuyện đó rồi.”
Khalija chỉ hướng mắt cô đi và liếc sang Yasuo.
“Hideo chắc chắn sẽ bên phe Resteria, và không có nhiều kẻ ngu dốt đủ để làm những chuyện trái pháp luật đối với một hiện diện huyền thoại như vậy. Tuy nhưng, cậu và Nodoka thì lại khác. Nếu họ làm cách nào đó mà có được hai người, họ có thể sẽ chiếm lấy được một vị trí lợi thế giữa mọi quốc gia tại Ante Lande. Cậu có lẽ sẽ được sử dụng như một đòn bẩy chống lại Resteria trong những cuộc đàm phán về những vấn đề chẳng liên quan gì cả. Vì bản thân hai người hiện tại chưa có chỗ dựa lưng, giá trị của hai người lớn đến mức mà bất cứ quốc gia nào có được quyền kiểm soát hai người sẽ có thể hoàn toàn đảo lộn tình trạng hiện tại của thế giới.”
“V-Vậy cô đang nói rằng các quốc gia khác có thể sẽ bắt đầu hành động với ý định bắt cóc Nodoka và em?”
“Có thể việc bắt cóc không cần thiết. Có nhiều cách khác để dụ dỗ cậu. Tiền tài, danh vọng, nữ nhân, và đặc biệt là sự an toàn thành phố nơi cậu sống và gia đình, những thứ hiện tại có giá trị đối với cậu, có thể sẽ được sử dụng như các điều kiện trong đàm phán. Sau cùng, kể cả chúng tôi cũng đang làm điều tương tự như vậy.”
Đúng vậy, đã có nhiều khía cạnh trong cuộc sống thường nhật của gia đình Kenzaki đang được trợ giúp rất nhiều bởi Vương quốc Resteria.
Đồng thời, cũng vì sự tấn công của lũ Shii vào tối hôm nọ, gia đình Kenzaki chẳng đủ khả năng để có thể từ chối được sự trợ giúp của Diana và Khalija.
“Tôi nghĩ rằng người đàn ông được nhắc đến trong báo cáo của Thiếu tá Krone, William Bareig, là một người như vậy. Đó hẳn cũng chính là lí do vì sao hắn ta tại theo đuổi cậu và Nodoka.”
“Chị… Chị thực sự nghĩ vậy?”
Đúng, rằng mọi người có thể nghĩ theo hướng như vậy nếu họ nhìn qua những lời của William và kết quả của trận chiến qua bản báo cáo.
Thế nhưng, từ những gì bản thân đã trải nghiệm, Yasuo không thể thuyết phục chính mình tin vào rằng William là con người.
Sẽ khó để có thể diễn tả bằng lời nói nếu như cậu được hỏi tại sao lại cảm nhận như vậy. Có lẽ điều đó xuất phát từ những mã gen tự do còn ngủ im trong cơ thể con người từ thời kì cổ đại khiến cho cậu cảm thấy như vậy, nhưng Khalija cả lẽ cũng sẽ chẳng thể hiểu được nếu như giờ cậu giải thích cho cô ấy.
Hắn ta có gì đó tương tự với Shii; bạn sẽ chẳng thể nào hiểu được điều đấy nếu không chạm trán hắn ta thực sự.
Ngoài ra, Yasuo không có cơ sở nào để nói vậy chỉ vì William không phải là con người, hắn ta không có quan hệ gì với quốc gia hay tổ chức nào tại Ante Lande.
Khalija tiếp tục nói.
“Bởi vì như vậy, nên cả Thiếu tá Krone và tôi sẽ phải đứng ra. Chúng tôi, Resteria, đã mắc một khoản nợ lớn đến Anh hùng Hideo và gia đình ngài ấy. Chúng tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai coi thường chuyện đó và cố gắng tiếp cận cậu. Thì, nó là như vậy đấy.”
“Ể… Này, chị đang-!”
Trước khi cậu kịp nhận ra, Khalija lại lần nữa sát mình gần vào với chỗ Yasuo, khiến cho huyết áp của cậu tăng lên nhanh chóng, và cậu đang phải cố gắng hết sức để thoát ra được vào góc trong cùng của ghế ngồi.
Tuy nhiên, như thể đang trêu chọc Yasuo vì kinh nghiệm nghèo nàn của cậu, Khalija đưa đôi môi của cô gần sát với tai của Yasuo và thở ra một cách có chủ ý.
“Kể cả người tài xế của chiếc taxi này có thể là một người đến từ Ante Lande, cậu biết không? Không phải như vậy sẽ là một rắc rối sao nếu như đó là một gián điệp được gửi đến đây để điều tra về cuộc sống của cậu, Nodoka, và Thiếu tá Krone? Đó là lí do vì sao tôi lại ở đây để bảo vệ cậu như vậy.”
“A, được rồi! Em hiểu rồi! Em hiểu rồi, nên làm ơn ngồi xa ra đi! Aaaah!”
Nếu cứ thế này, có lẽ cậu sẽ thất bại trong việc bảo vệ lấy thứ khác mất. Nếu giờ mà được, thì cậu chỉ muốn trốn thoát qua lối cửa kính kia.
Cậu có thể cảm nhận được những cảm giác không quen thuộc ở cánh tay mình, qua lớp vải quần áo từ chính bộ thể thao của cậu.
Có lẽ cô ấy đã thỏa mãn sau khi thấy được Yasuo như thể sẵn sàng òa khóc lên, Khalija nở một nụ cười dịu nhẹ và tách xa ra khỏi chỗ cậu như thể chưa có gì xảy ra.
“Haa… Haa…”
Yasuo hít một hơi thật sâu để làm dịu xuống con tim đang đập rất nhanh và liếc qua hình ảnh phản chiếu của người lái xe từ chiếc gương chiếu hậu.
Người tài xế lớn tuổi không tỏ ra bất cứ dấu hiệu gì về việc đã nghe thấy những gì họ đã nói, như thể ông đang đeo một cái bịt tai, và lái chiếc xe đi một cách an toàn. Yasuo thực chất còn thấy rắc rối hơn khi ông ấy tỏ ra chẳng để tâm đến hai người họ một chút nào.
“Đúng rồi, tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng hay này. Có một cách để có thể giảm thiểu đi căng thẳng gây ra bởi toàn bộ những rắc rối mà tôi vừa giải thích cho cậu. Cậu có muốn biết làm thế nào không?”
“…Đằng nào thì chị cũng nói ra thôi, phải không? Đó là gì nào?”
Sau khi lặng lẽ chê trách cô ta bên trong trái tim mình, Yasuo hỏi cô, và Khalija đưa ngón tay lên, trông như thể cô gái này đã hoàn toàn quay trở lại với tâm trạng trêu chọc của mình.
“Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều nếu như cậu và Thiếu tá Krone kết hôn. Ý tôi là, sau cùng, cả hai đều là con của những anh hùng. Ánh nhìn của toàn bộ thế giới sẽ hướng về phía cậu, và cậu sẽ nhận được sự trợ giúp cực kì dồi dào đến từ vương quốc và gia đình Krone, nên cậu sẽ chẳng cần phải lo nghĩ gì nữa về việc sẽ bị lôi kéo đi bởi những người xa lạ…”
Yasuo thực sự đã thầm mong rằng cậu chưa nghe thấy điều đó.
Trông có vẻ như cả Khalija cũng không ngờ đến cậu lại có một phản ứng như vậy, nên cô gái này cau mày như thể không được thỏa mãn là bao.
“Thiếu tá Krone là một cô gái xinh đẹp kể cả là với những tiêu chuẩn có tại thế giới này, phải không? Cậu không vui mừng vì điều gì chứ?”
“Em thực sự đang bắt đầu tự hỏi xem liệu chị có đúng là ở trong cùng một độ tuổi với Diana. Những gì chị nói như thể lời của mấy bà dì vậy! Quan trọng hơn rằng, xin hãy dừng lại việc nói những điều như vậy đi!”
“Bất lịch sự làm sao. Đó là một ý kiến nghiêm túc đấy, cậu biết không? Đồng thời, ý cậu là sao khi nói rằng ‘những điều như vậy’? Chính xác thì cậu muốn tôi dừng làm điều gì chứ? Hưm?”
Kể cả khi chắc chắn rằng chị biết ý em là gì!
Yasuo nghiến răng trước sự bực tức của cậu và kìm nén lại tiếng hét trong lòng.
“Phần nào trong đó nghe có vẻ là một ý tưởng nghiêm túc chứ? Tại sao tất cả mọi người lại cố ghép cặp tôi và Diana?”
“Tất cả mọi người?”
“Ư. Chẳng có gì đâu, chỉ là vài thứ gì đó xảy ra với em thôi… Quan trọng hơn là, chị đang cố gắng làm gì chứ!? Chị cứ liên tục nói những điều mà khiến cho em chẳng muốn đến Ante Lande nữa. Không phải đáng ra chị phải là người trợ giúp cho Diana sao, Khalija-san!?”
“Như tôi đã nói khi trước thôi, tôi phản đối lại với ý định triệu hồi Anh hùng Hideo đến Ante Lande.”
Khalija đang tự bản thân cô tận hưởng khi chứng kiến Yasuo tranh cãi với mình với khuôn mặt đỏ ửng, nhưng cô ấy một lần nữa liếc nhìn ra phía ngoài ô cửa kính và nở một nụ cười mang thoáng vẻ cô độc nào đó.
“Điều cậu nói có lí đấy. Tôi không muốn cậu trở nên thất vọng khi chứng kiến thấy hiện trạng của Ante Lande hiện giờ. Tương tự đối với cả Hideo người Anh hùng nữa.”
“…Trở nên thất vọng?”
“Ante Lande mà cha cậu đã từng du ngoạn và Ante Lande của hiện tại hoàn toàn khác nhau. Tôi không thấy được bất cứ lí do nào mà cậu nên bỏ lại đất nước phong phú và hòa bình này đằng sau và mạo hiểm mạng sống để đến với thế giới chúng tôi, nhưng nếu như cuối cùng cậu sẽ đi đến đó, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức mình để đảm bảo rằng cậu sẽ không có kỉ niệm xấu nào cả. Dạo gần đây tôi cảm thấy rằng…”
Khung cảnh bên phía ngoài ô cửa kính báo hiệu ga Tokorozawa đã gần kề, và Khalija vì lí do nào đó chỉ thì thầm những từ tiếp theo với giọng nói nhỏ nhẹ.
“…Lũ Shii là sự trừng phạt của những vị Thần vì chúng tôi đã quên đi tai ương gây ra bởi Quỷ Vương Kaul để rồi nhân loại tự bào mòn chính họ trong vòng xoáy đấu đá lẫn nhau này.”
“Vậy thì, có vẻ như chúng ta đã tới nơi rồi. Đừng lo lắng, tôi sẽ không cố đột nhập vào một tòa nhà nhỏ như vậy chỉ vì có thể để mắt đến cậu đâu.”
“Xin tha cho em đi.”
Sau khi bước xuống khỏi chiếc taxi, Yasuo quay lại nhìn Khalija, người vẫn còn đang ngồi bên trong, với vẻ tư lự tỏa ra.
“Tuy nhiên, như trước đó tôi đã nói, tôi dự định sẽ ở đâu đó gần đây. Có thể đến lúc nào đó thì tôi sẽ đổi chỗ với cả Thiếu tá Krone, nhưng cậu nên nhận rõ được rằng một người trong số chúng tôi có mặt gần đây kể cả khi cậu không nhìn thấy được. Đồng thời tôi cũng sẽ rất biết ơn nếu như cậu cẩn thận suy nghĩ về những vấn đề khác nữa.”
“Vâng, vâng.”
“Đáp lại một lần là đủ rồi. À, còn một điều nữa. Cẩ…cậu.”
Khalija biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc và hạ thấp giọng cô xuống.
“Sao cơ?”
Thế nhưng, cậu không có nghe rõ được những gì cô nói từ những tiếng ồn bên ngoài và từ tiếng của động cơ.
“Tôi nói là, cẩn th… đằng sau…”
“Cái gì vậy? Em không nghe được chị nói gì cả.”
Yasuo cau mày cậu lại và nhướn người gần đến phía cô qua cánh cửa đang mở. Khalija nở một nụ cười đầy tinh nghịch như thể cô gái này vừa đạt được một thứ gì đó, và Yasuo bỗng cảm thấy có viễn cảnh xấu sắp đến, nhưng giờ đã là quá muộn rồi.
Khalija tiếp tục lần nữa ghé sát khuôn mặt cô gần tai cậu.
“Cẩn thận phía sau cậu kìa. Có một cô gái đang nhìn chằm chằm đến cậu với vẻ mặt vô cùng tức giận đó.”
Và nói vậy với một chút chế nhạo trong đó.
“!!! Đau!”
Yasuo cố quay đầu lại và bất ngờ va mạnh đầu mình vào trần của chiếc taxi, và trong khi cậu đang thu mình lại vì sự đau đớn, chiếc taxi mang theo Khalija vụt đi mất.
Yasuo còn chẳng có thời gian để liếc theo đèn chiếu hậu trước khi cậu rụt rè quay đầu lại, và…
“Xin chào, Kenzaki-kun.”
Shouko đang liếc nhìn xuống cậu với cường độ khiến cho cậu cảm giác như thể cô ấy sẽ bắn ra băng thuật từ hai mắt vậy.
Cô gái này rõ ràng rằng đang cực kì tức giận đối với cậu, và Yasuo chỉ có thể tỏ ra bối rối, bởi lẽ cậu chẳng biết lí do là từ đâu.
“C-Chào, Tatewaki-san.”
“Tớ nghĩ rằng có một vài thứ mà mình nên mở lời xin lỗi đến cậu.”
“Ể?”
“Còn nhớ trò đùa lần trước không? Đó là khi mà cậu không lập tức nhận ra được mình, Yasu-kun… không, Kenzaki-kun.”
Từ cách mà cô ấy thay đổi lối xưng hô với cậu, cậu có thể đoán ra được mức độ cơn giận dữ không giải nghĩa được của Shouko.
“Tớ có nói rằng cậu có lẽ là bạn với rất nhiều các cô gái, nên không có gì là lạ nếu như cậu không nhớ đến một người như mình, đúng không? Mình xin lỗi.”
“X-Xin lỗi vì gì cơ…?”
“Tớ vừa mới nghĩ rằng cậu thực sự khá là nổi tiếng đấy. Cậu đi cùng với hai cô gái khác nhau trong vỏn vẹn một ngày, và hơn nữa, cả hai người đó đều là người ngoại quốc. Cậu còn hôn cô ấy sau khi ra khỏi chiếc taxi, nó quá lạ thường đến mức mình chẳng theo kịp được chút nào. Tớ đoán sau cùng những người học ở trường tư trong thành phố có nhiều mặt khác nhau nhỉ. Cái này được gọi là đang trong tiến triển đúng không?”
“Hô…!? Không, nó có phải là như vậy đâu!!”
Yasuo muốn phủ nhận điều đó, nhưng cậu trở nên bối rối sau khi nghe thấy từ “hôn” và trở nên đỏ ửng sau khi nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước ở sân sau.
Cậu biết rằng cách cậu phản ứng hiện tại hoàn toàn củng cố thêm những gì Shouko đang nghĩ đến, nhưng cậu không ngăn lại được những cảm xúc của mình.
Cậu đã cảnh giác, nhưng đến cuối cùng thì vẫn bị Khalija dắt mũi.
Cô ấy hẳn đã sắp xếp mọi thứ để những người nhìn thấy cậu từ phía xa sẽ có những suy nghĩ như vậy.
Khalija có lẽ đã để ý thấy Shouko vào lúc mà cậu bước ra khỏi chiếc taxi. Cô ta đã cố tình có những cử chỉ để chắc chắn được rằng Shouko sẽ nhớ đến cô ấy.
Thế nhưng, dù cho việc thu hút sự chú ý quan trọng thế nào đi nữa, còn có các cách khác để làm điều đó mà!! Mặc dù, kể cả nếu như cậu muốn nói thế, giờ cũng chẳng thấy Khalija ở chỗ nào cả, và trông Shouko không có vẻ như là cũng sẽ tin tưởng ở cậu nữa.
Ngoài ra, cô ấy nghĩ rằng các trường tư trong thành phố là một nơi như thế nào vậy chứ?
Nếu họ đang nói về các tỉnh, thì ga Higashimurayama ở kề bên và chẳng khác gì mấy so với ga Tokorozawa đã vốn là một phần của khu vực trung tâm Tokyo.
Hơn nữa, nơi duy nhất mà những học sinh có thể đi đến là những chỗ xung quanh trạm ga và gần nhất so với Trường cấp ba Takeoka bao gồm các cửa hàng tiện lợi, MgRonalds, và những gian hàng buôn bán rau củ không người.
Đó là một cuộc đời học sinh hoàn toàn tránh xa khỏi bất cứ những thứ hấp dẫn thành thị nào, nên khá rắc rối khi mà mọi người chỉ dùng cụm “trường tư trong thành phố” để tự đưa ra kết luận của riêng họ!
“Mấy chuyện như vậy thì ở một tầm cao hoàn toàn khác so với việc đi mua manga, nên lần sau cậu nên cân nhắc đến TPO, được không? Tạm biệt.”
“A-À, đợi một phút thôi, Tatewaki-san! Không phải như những gì cậu nghĩ đâu!”
“Gì cơ? Khác biệt ở chỗ nào chứ? Tớ không có bận tâm đến chuyện cậu đang hẹn hò với ai cả, Kenzaki-kun.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Shouko khi cô ấy quay người lại không phải là kiểu biểu cảm mà một người không quan tâm gì đến sẽ thể hiện ra.
“Như mình nói thôi, mình không có hẹn hò với cô ấy hay gì cả…”
“Ồ, vậy là cậu chỉ đang tận hưởng niềm vui thú bằng việc hôn ai đó trong khi cậu còn chẳng hẹn hò với họ ư?”
“Không, đó chỉ là hiểu lầm thôi!”
“A, xin lỗi, hôm nay trong tiết học mình có bài kiểm tra cần làm. Tạm biệt.”
Shouko nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện để khiến cho Yasuo không thể nói thêm điều gì hơn, rồi tức tốc bước đến buồng học. Vậy không thể tiếp cận nổi là như thế này sao.
Cậu không chỉ thất bại trong việc giải quyết được mối hiểu lầm, cậu còn khiến nó thêm tệ hơn. Yasuo quỵ xuống hai bên đầu gối mình trong khi nghĩ đến chuyện đó, và,
“N-Này, có chuyện gì sao? Trông cậu xanh xao lắm đấy, có ổn không vậy?”
Yasuo cảm thấy như mình sắp sửa ngất ra đấy, nhưng sau khi nghe thấy giọng của Kobayashi, giáo viên phụ trách của cậu, cậu đã có thể gắng gượng mà lấy lại được tỉnh táo.