___________________________________________________________________________________________
Điện thoại di động bắt đầu trở nên thông dụng với học sinh ngay trong khoảng thời gian mà tôi đang học cao trung.
Vào hồi đó, những thứ mà một học sinh có thể làm với điện thoại di động giới hạn ở những việc gọi điện, nhắn tin với số kí tự bị giới hạn cho một tin nhắn, và tạo ra nhạc chuông theo ý thích. Dựa vào mẫu điện thoại bạn có, bạn có lẽ đã từng không thể gửi tin nhắn cho ai đó khác nhà mạng, và đó là khoảng thời gian khi mà đa số màn hình hiển thị là đơn sắc, nên những thứ như “bạn có thể chọn một trong các màu xanh lá cây, trắng, đỏ, hay xanh dương!” vẫn còn là một tính năng độc nhất đáng giá.
Không hề có thứ gì như là màn hình nền hay ảnh tường, và chỉ có một vài mẫu đời mới nhất mới có thêm chức năng camera mà bạn cần phải gắn thêm thiết bị phụ để sử dụng.
Những người mà muốn được nổi bật giữa đám đông có thể trang trí chiếc máy và thay thế chiếc ăng-ten tiêu chuẩn với một cái mà có thể nhấp nháy được khi nhận tín hiệu. Thế nhưng, làm như vậy không có cải thiện chức năng của chiếc điện thoại cầm tay theo cách nào cả.
Đó chỉ là các đặc tính thêm vào dùng để cải thiện thêm vẻ ngoài cho chiếc điện thoại di động. Kể cả nếu không tính thêm điều đó, đó là khoảng thời gian khi các trường học nghiêm khắc có những luật về việc mặc đồng phục trường kể cả khi gặp gỡ bạn bè ở bên ngoài, và thậm chí mang theo một chiếc điện thoại là trái với luật.
Lô gíc đằng sau những luật đó là không được mang những vật không liên quan tới việc học khi đến trường, nhưng kể cả học sinh tiểu học ngày nay cũng mang một cái bên mình để phòng thân, và ở trường sơ trung cũng như cao trung, nói chuyện với bạn cùng lớp giờ đang bị thay thế bởi những cuộc hội thoại sử dụng các ứng dụng nhắn tin trên điện thoại thông minh. Thật thú vị làm sao khi thấy rằng điều kiện sống đã đổi thay.
Rất vui được gặp bạn, hay có lẽ là cũng đã khá lâu rồi. Tên tôi là Wagahara Satoshi.
Điện thoại di động đầu tiên của tôi là một mẫu có hình dạng thanh chữ nhật và không có khả năng để kết nối mạng. Tất cả những gì mà nó có thể làm được là gọi điện và một vài tin nhắn ngắn ngủi. Kể cả vậy, vào hồi đó, tôi đã vô cùng phấn khích khi sở hữu một thứ thiết bị tân tiến vậy, và cùng với máy Famicon[note12014] của tôi, nó là một trong số ít những thứ mà tôi đã phải van nài ba mẹ mình để mua nó.
Tôi sẽ trao đổi những tin nhắn vô nghĩa với bạn mình kể cả khi bọn này không có thứ gì xác đáng để bàn luận, cẩn thận giấu kĩ nó đi ở trong cặp sách của mình khi ở trường để tránh giáo viên tìm ra được nó, và cố gắng hết sức để tạo ra một giai điệu cho chuông điện thoại sử dụng ba nốt nhạc trong hợp âm. Trên đường tới trường trong chuyến tàu, Tôi sẽ sử dụng Walkman[note12015] (thứ mà đồng thời cũng sẽ bị tịch thu nếu như giáo viên tìm thấy) để nghe MiniDisc[note12016] ‘Tuyệt nhất của tôi’ của tôi mà tôi đã tạo ra bằng cách lồng các giai điệu từ những đĩa CD và MD, và nhập các tên bài hát vào bàn phím.
Thế nhưng, giờ là kỉ nguyên khi mà học sinh cao trung chơi những trò chơi tập thể trên điện thoại thông minh của chúng trong khi nghe những bài nhạc đã được tải xuống khi chúng đang trên đường đến trường.
Vào lần đầu tiên mà tôi có được ý tưởng cho cuốn sách này, “Con trai của Anh hùng”, tôi đã lo lắng rằng liệu một ông già như tôi từ đến từ kỉ Tam Điệp[note14932] của thiết bị đa phương tiện có thể viết về một học sinh cao trung hiện đại mà chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình.
Môi trường giáo dục, môi trường số, và cách thức của các bài kiểm tra mà xoay quanh một học sinh, đừng để tâm đến một thập kỉ, không có gì là phóng đại cả khi nói rằng chúng trở nên lỗi thời chỉ vỏn vẹn trong ba năm. Vì vậy nên, để viết nên cuốn sách này, tôi đã sử dụng phương pháp hiện thời trong thi cử và kiểu cách hiện tại của các trường luyện thi cho việc tham khảo.
Không chỉ có những bài kiểm tra, tôi còn lấy được rất nhiều những thông tin quan trọng về hình thức giáo dục hiện thời, và cuộc sống thường ngày của học sinh trên trường. Tôi mong muốn nhân cơ hội này để gửi đến lời cảm ơn chân thành đến Nakagawa-sensei, Takeda-sensei, và Hayashi-sensei từ một vài trường luyện thi vì đã sẵn lòng đồng ý giúp tôi thu thập dữ liệu.
Cuốn sách này, “Con trai của anh hùng”, là về một cậu trai trẻ nghĩ rằng làm tốt nhất cậu có thể là không cần thiết khi sống, và cậu đối mặt với sự việc bất ngờ khiến cho cậu muốn vượt qua được định nghĩa của chính bản thân mình về việc cố gắng hết sức.
Tôi muốn tạo nên một câu chuyện mới về một “Anh hùng sinh sống ở Nhật Bản hiện đại” cùng với 029-san người đã viết nên “Hataraku Maou-sama!” cùng với tôi, và hiểu rõ tôi ở mọi mặt cả về nội tâm và bề ngoài.
Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể gặp lại một lần nữa ở vùng đất hỗn độn nơi là thử thách(các bài kiểm tra) cho Anh hùng!
Tạm biệt!