“Ánh sáng đó là-!!”
Madoka, người đang giao tranh với Alexei ngay giữa không trung, ngừng di chuyển khi bà để ý đến cột ánh sáng cắt xuyên qua bóng đêm. Kể cả Shii Alexei cũng có phản ứng tương tự, và sự chú ý của nó hướng đến ánh sáng trông như một mặt trời tỏa sáng bên trong một thế giới khép kín.
“…Hideo”
“Hideo… Hideo…!”
Madoka nhớ lại quãng thời gian mà bà được thấy ánh sáng này thường xuyên, và vô thức thì thầm tên của chồng mình. Giờ khi mà Alexei đã biến thành Shii, ông ấy sẽ có cảm xúc như thế nào khi ông gọi ra cái tên của người bạn kề vai sát cánh với mình năm xưa?
““Liutberga.””
Giọng nói của người và Shii chồng lên nhau.
Đó là tia sáng của hy vọng đã từng cứu lấy cả một thế giới ở một nơi rất xa so với Nhật Bản.
“Mình cũng cần phải kết thúc việc này thôi. Sẽ rất khó để có thể nói với Erize rằng mình đã giáp mặt với cậu. Ban đầu mình chỉ nghĩ rằng sự xuất hiện của cậu hiện thời có lẽ là một thứ gì đó được tạo ra bởi Kaul hay một sinh vật ác quỷ nào đó, nhưng kiếm kĩ cũng như sức mạnh đó… Đó thực sự là cậu, phải không?”
Madoka lẩm nhẩm điều đó một cách buồn bã, và rồi thở dài một cách nặng nhọc.
“Mình không biết bằng cách nào mà Hideo đến được đây, nhưng giờ không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện đó.”
Madoka nhìn vào ngôi nhà của bà, cách một khoảng xa ở bên dưới.
Madoka không cảm thấy được sự hiện diện của Diana và những người khác ở đó, nên cô cho rằng họ đã thoát đi an toàn. Vậy nhưng, cô không nhận thấy được sự xuất hiện kì lạ ở vùng gần bên bởi lẽ cô đã phải rất tập trung trong khi chiến đấu với Alexei. Từng đó thôi đã cho thấy Shii Alexei mạnh như nào, cũng như sức mạnh của riêng Madoka đã suy giảm là bao.
“Nếu Hideo đang ở đây, thì Yasuo và những người khác sẽ được an toàn cho dù có gì xảy ra đi nữa. Nếu là vậy, mình sẽ phải nhận lấy trách nhiệm này và đảm bảo rằng sẽ ngăn chặn cậu một lần và mãi mãi. Alex…”
Madoka hướng ánh mắt đầy sát khí đến Alexei, và ngọn lửa trên nắm đấm của bà khi đã chặn đứng lại đòn đánh từ thanh kiếm của Alexei từ nãy đến giờ nay còn bùng lên mãnh liệt hơn.
“Tớ không thể để cậu gây rắc rối tới bọn trẻ thêm nữa! Tớ sẽ chắc chắn rằng…”
Vậy nhưng, hai mắt của cô nhạt nhòa trong nước mắt gây ra bởi nỗi buồn không thể nào vơi được.
“Mình phải giết cậu. Xin hãy thứ lỗi nhé.”
Bà nâng cao cây trượng thánh Marlowe, và bắt đầu niệm phép.
“Chúng yếu một cách không ngờ nổi.”
Kể cả thêm vào rằng chúng đã không đề phòng, ba con Shii xuất hiện với nhận dạng có vẻ như là cựu chiến binh Magitech và đã đả thương Diana quỵ xuống mặt đất chỉ sau ba nhát kiếm đơn lẻ từ kiếm thánh.
Người đã làm chuyện đó là Hideo, cha của Yasuo và Nodoka. Hơn nữa, có vẻ như là ông ấy còn chưa hề di chuyển ra khỏi vị trí ban đầu, và đôi giày của ông vẫn sạch sẽ như trước.
“Ta biết chúng sẽ chẳng thể so lại được với ngươi, nhưng không ngờ rằng ngươi lại mạnh như vậy…”
William bị áp đảo lại bởi sức mạnh của Hideo, nhưng hắn ta bất ngờ liếc nhìn lên bầu trời trông như đã nhận ra được gì đó. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bầu trời vô sắc đó lay chuyển một cách mạnh mẽ, và một vật đen ngã xuống đất.
Khối vật đen đó rơi xuống mặt đường với lực đủ để tạo ra một hố bom nhỏ, nhưng khoảngkhông gian hắc ám kia không bị ảnh hưởng bởi nó. Vậy nhưng, những tàn dư còn lại của ma pháp lửa, không khí, và bụi xung quanh lay động một cách kịch liệt.
“…Chuyện gì đang diễn ra? Alex… Chính xác thì Shii là gì vậy?”
Có vẻ như rằng Hideo đã ngay lập tức nắm bắt được tình hình sau khi trông thấy khuôn mặt giống người của con quái vật vừa rớt xuống. Với Hideo, Alexei là một người bạn trân quý, đồng thời cũng là người duy nhất có thể vượt qua ông trong kiếm pháp.
Nét mặt của Hideo bộc lộ sự căng thẳng khi ông ngước nhìn vào hiện tượng xấu xa này mà cả Alexei cũng không phải ngoại lệ.
"Diana-chan…”
“…Cháu thực sự xin lỗi. Cháu đã không thể để mình nói ra với bác.”
Diana nghiêng đầu trong sự xấu hổ trước câu hỏi trước được nói ra của Hideo.
Vào ngày mà Diana xuất hiện tại Nhật Bản, cô đã đưa tóm tắt toàn bộ những vấn đề hiện tại cho Hideo, Madoka, và Nodoka trước khi Yasuo về đến nhà. Vậy nhưng, cô đã không đủ khả năng để kể cho họ về điều này.
“Đúng là một mớ hỗn độn. Ta đặc biệt chọn ngày hôm nay để hành động bởi vì sự vắng mặt của ngươi là vận may lớn cho ta, nhưng ta đã không ngờ rằng ngươi có thể quay trở lại từ một nơi xa như vậy qua cách thức không thể nào tin nổi như thế. Tên của ta là William Bareig. Hideo, Anh hùng, thật là một vinh hạnh khi được gặp ngươi. Ngươi trông không giống so với một anh hùng mà ta đã mong đợi. Trông ngươi chỉ như một người đàn ông đứng tuổi bình thường.”
Chỉ với một từ trong lời giới thiệu của William, Hideo tỏ ra một vẻ mặt không vui.
“Ta vốn chỉ là một học sinh cao trung bình thường khi ta thành một Anh hùng, thế nên có gì sai khi ta trở thành một ông già đứng tuổi tầm thường sau bao nhiêu năm đã trôi qua?”
“Ta hiểu rồi, có lí đấy.”
“Một anh hùng chỉ cần cứu lấy mọi người bằng cách đánh bại lũ người xấu, nhưng chẳng có ai dạy ta làm cách nào để kiếm sống trong khi sống một cuộc sống bình thường. Chuyện này thực sự khó khăn rất nhiều đấy, người biết không?”
William mỉm cười vui vẻ trước lời tuyên bố đấy.
“Kể cả vậy, ngươi vẫn là Anh hùng sở hữu Kiếm thánh, và vợ ngươi còn là một pháp sư tuyệt vời. Đánh giá dựa theo cách mà cô ấy tấn công người bạn thân của mình với không một chút gì lưỡng lự, cô ta vẫn chưa mất đi tinh thần của mình như là một chiến binh.”
“…Alex vốn đã chết rồi.”
Vào lúc đó, Madoka, người đã thổi bay Alexei trên bầu trời và đồng thời cũng được biết đến như là Phù thủy Cầu vồng, Madoka Sugiura, hạ cánh nhẹ nhàng bên cạnh người Anh hùng, Hideo. Trong tay cô, cô giữ chiếc Trượng thánh được bao bọc bởi ngọn lửa, và có chiều dài gần bằng so với chiều cao của cô.
“À, Nếu anh nhớ đúng, thì bộ quần áo thực chất mới là thành phần chính để tạo nên cây Trượng thánh này?”
“Nếu anh còn nói thêm gì nữa, thì đừng mong đợi bất cứ món quà sinh nhật nào trong mười năm nữa nhé… Vậy kẻ đó là kẻ chủ mưu đằng sau sự việc hiện tại?”
“Có lẽ vậy.”
Madoka và Hideo liếc nhìn William trong khi cơ thể họ căng ra.
“Anh không nghĩ rằng chúng ta sẽ lại hợp thành một đội lần nữa vào cái tuổi này và làm điều gì đó như vậy, nhưng cảm giác thực sự có chút hoài niệm.”
“Luôn có giới hạn cho mọi thứ đấy.”
Vào khoảnh khắc đó, Kenzaki Hideo và Kenzaki Madoka lại một lần nữa là Anh hùng, Kenzaki Hideo, và Pháp sư, Sugiura Madoka.
Yasuo và Nodoka chẳng biết nói gì hơn và thậm chí còn thấy run sợ khi họ nhìn vào ánh mắt và vẻ ngoài của những chiến binh thực sự đã từng đi qua các cuộc chiến và đặt sinh mạng họ giữa sự sống và cái chết.
“Ta đã nghĩ rằng bằng cách nào đó ta có thể đối phó với Madoka Sugiura một mình, nhưng lợi thế chắc chắn đã chống lại nếu như ta phải giao tranh với cả hai ngươi cùng một lúc.”
Hay nói khác đi, William giơ cả hai tay hắn lên ý chỉ bản thân hắn đã sẵn sàng để đầu hàng.
“Ta không có tài giỏi đến mức có thể trực tiếp đối mặt với hai người. Ta sẽ rút lui cho-“
Thế nhưng, William còn chẳng thể nói hết câu của mình. Ở một tốc độ mà Yasuo và những người khác không thể nhận thức được, Thánh kiếm Liutberga xẻ đôi William ra làm hai mảnh theo đường chéo.
“A…”
“Ta không thấy có bất cứ ích lợi gì khi để ngươi chạy thoát cả.”
Hideo và Madoka còn chẳng để cho kẻ thù của họ nói cho hết lời. Dù Diana có tấn công hắn bao nhiêu đi chăng nữa, nó giống như việc cố gắng đóng một cây đinh vào một màn sương vậy. Vậy mà, một ánh sáng đỏ khủng khiếp trông như máu chảy ra khỏi cơ thể hắn vào lúc đó, và cơ thể thì bị chia ra làm đôi.
Trước khi William kịp thốt ra âm thanh nào sau khi lãnh đòn tấn công mà hắn không hề đoán trước được, một cột lửa trông như khí thải của một động cơ tên lửa bao quanh cơ thể hắn.
“Lắng nghe những gì ngươi phải nói có vẻ cũng chẳng phải ý tưởng tốt chút nào.”
Madoka, người đã cắm thẳng Trượng thánh Marlowe xuống mặt đất, nói một cách lạnh lùng.
“Ah…. Ahhhh…”
Một giọng nam trầm có thể nghe thấy được hòa cùng với âm thanh của ngọn lửa cháy rực, có lẽ từ cơn đau dữ dội trước cái chết của William.
“T-Tuyệt vời… cháu đã chẳng làm nổi bất cứ gì để chống lại hắn, nhưng giờ thì hắn bị hạ gục chỉ trong một giây…”
Riêng Diana đã có thể theo kịp được chuyển động của hai người chiến binh đó, nhưng kể cả dù cho cô có thể nhìn thấy được họ, cô sẽ chẳng bao giờ dù chỉ một giây tin rằng mình có thể làm được điều tương tự như thế. Trái với vẻ ngoài của họ, họ thể hiện các kĩ thuật chiến đấu mà khiến cho một người phải tự hỏi liệu rằng cả hai con người đó thực sự sắp gần năm mươi. Diana một lần nữa xác nhận với chính cô rằng sức mạnh của hai con người đó là cần thiết để có thể cứu lấy Ante Lande trong cuộc khủng hoảng này.
Vậy nhưng…
“…Vậy nó ở đây… Thứ này…là lối vào…”
Hideo và Madoka nhướn lông mày lên tỏ lộ sự ngạc nhiên.
William đã bị cắt ra làm hai bởi Thánh kiếm Liutberga và nướng chín một cách hoàn hảo bởi ngọn lửa tạo ta từ Thánh trượng Marlowe, nhưng giọng nói của hắn vẫn có thể nghe thấy được từ ngọn lửa đang tỏa ra một lượng lớn nhiệt năng và ánh sáng.
Âm thanh tương tự như những gì mà Yasuo và những người khác đã nghe thấy trước đó, có vẻ như nó đến từ tất cả mọi hướng cùng một lúc.
“Quả như mong đợi… Người anh hùng… Hideo… Quỷ Vương Kaul… So sánh họ đúng là lãng phí thời gian…”
“Cái gì? Tên khốn, ngươi đang nói cái gì-“
“…Người anh hùng, Hideo. Pháp sư, Madoka… Sức mạnh của các người quả thực không phải chỉ là lời đồn. Dòng máu của các người hẳn phải ẩn chứa trong đó một nguồn sức mạnh không tưởng…”
Vào thời điểm đó, người mà thấy được “thứ đó” bên trong ngọn lửa không phải Hideo, Madoka, hay Diana.
“Ugh…!?”
“Khôngggggggg!!”
Yasuo bỗng dưng cảm thấy buồn nôn, còn Nodoka la hét thất thanh lên. Bên trong ánh sáng chói lòa của ngọn lửa, chỉ có Yasuo và Nodoka nhìn thấy nó.
Một khối đen, nhỏ ở kích cỡ của một nắm đấm.
Và con mắt khổng lồ như đang nuốt chửng lấy nó.
“Yasuo!?”
“Nodoka!?”
Người cha và người mẹ nhận thấy sự thay đổi ở con trai và con gái họ, và nhanh chóng chen giữa ngọn lửa của William khỏi tầm nhìn của chúng. Vậy nhưng, kể cả có người bố và mẹ mạnh nhất thế giới này đến bên bảo vệ họ, con mắt đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào Yasuo và Nodoka.
“Quay về, và bảo với các chiến binh Magitech của Ante Lande… Nói với Erijina Radagast rằng bọn ta đã để mắt đến sức mạnh của Người anh hùng, Hideo, và năng lượng đang ẩn giấu trong dòng máu của hắn.”
“Ể?”
Diana còn chẳng có thời gian để phản ứng lại trước sự tuyên bố bất ngờ đó.
“Có thứ gì ở bên trong đó!!”
Trong khi Madoka đang nức nở, thứ gì đó không xác định được nhanh chóng căng ra bên trong ngọn lửa và phát nổ.
“Yasuo! Nằm xuống!”
“Nodoka! Diana-chan! Ở bên này!”
Hideo bảo vệ Yasuo, và Madoka bảo vệ cả Nodoka và Diana, Hai người đó đứng vai kề vai bên nhau trước lũ trẻ trong khi quay lưng ngược lại với hướng vụ nổ.
Sau khi tỏa ra lượng nhiệt thiêu đốt và phát nổ, thực thể đó vượt thoát ra khỏi ngọn lửa của Madoka và ngay lập tức tan biến vào trong bóng tối rồi trở nên vô hình.
“…Bồ hóng ư?”
Diana dùng ngón tay cô để quệt lấy một chút bụi đang tỏa ra ít mùi cháy dính trên cằm cô, và lẩm nhẩm điều đó.
Hiện tượng này tương tự với việc hất nước vào một đám cháy, bồ hóng và khói bụi sẽ thoát ra và khiến cho khu vực xung quanh trở nên bụi bẩn. Ngay khi mà ba người chiến binh quan sát rằng vụ nổ lớn đã kết thúc…
“A… Đó là âm thanh của xe hơi…”
Yasuo, người đang được ôm bởi Hideo, để ý đến âm thanh quen thuộc đang vang vọng lại ở phía xa. Vào lúc đó, khu vực xung quanh đã chuyển đổi lại từ nơi tối tăm gây cảm giác sợ hãi về khung cảnh thông thường của đường phố vào đêm.
Ngoại trừ rằng cơ thể của lũ Shii vẫn đang nằm ở trên mặt đất gần chỗ năm người họ.
“…Bố…”
“Alex…”
Diana và Hideo đứng bên cạnh Shii Alexei, đã không còn di chuyển kể từ lúc nó rớt xuống từ phía trên bầu trời.
“Mọi chuyện… kết thúc chưa…?”
Yasuo chậm rãi đứng lên và không có tin rằng đó là sự thật.
“Nodoka…”
“Uuu… *hức*… Mẹ…”
Madoka ôm lấy Nodoka đang không thể bình ổn lại.
“Có vẻ như điều gì đó không thể tưởng tượng nổi đang diễn ra.”
“Đúng vậy…”
“…Hide…o… Anh hùng… Hide…”
“Liệu có gì đó mà chúng ta có thể làm cho cậu ấy không?”
“…Không.”
Cậu cảm giác như mình có có thể nghe thấy được tiếng Diana nghiến răng.
“Chúng ta không có nhiều thời gian. Cháu sẽ kết thúc chứ?”
Người anh hùng của sự bảo hộ đưa câu hỏi đến người chiến binh Magitech trẻ tuổi.
“Cháu sẽ căm hận ta, hay thay vào đó sẽ gánh lấy tội lỗi này thứ mà có lẽ cháu sẽ chẳng bao giờ có thể quên đi?”
“Cháu sẽ gánh lấy tội lỗi này cho riêng bản thân.”
Diana đáp lại mà không hề do dự.
“Cháu đã không thể bảo vệ được Yasuo và Nodoka. Cháu đã không thể hoàn tất được nhiệm vụ của mình. Kể cả vậy… Cháu vẫn nói ra điều đó. Nói rằng mình đã được huấn luyện cho bất kì tình huống nào.”
“…Ta hiểu.”
“Có lẽ cháu vẫn chưa hiểu được điều đó vì bản thân mình vẫn còn trẻ. Nhưng Hideo, Madoka…”
Diana nói trong khi kích hoạt vũ khí Techno.
“Mối liên kết của cháu với Alexei Krone sâu đậm và mãnh liệt hơn rất nhiều so với hai người. Thế nên… cháu cần làm điều này.”
“Ta biết.”
“Ừ.”
Người anh hùng, Hideo, và Pháp sư, Madoka, chỉ đơn giản gật đầu.
“Diana…”
Yasuo nhận ra Diana đang dự định làm gì và gọi đến chỗ cô trước cả khi cậu có thể ngăn mình lại. Diana quay đầu lại một chút, và mỉm cười khi mà hai mắt của cô dạt dào nước mắt.
“Không sao đâu. Mình là con gái của Alexei Krone. Mình là chiến binh Magitech của Resteria, sau cùng mà.”
So sánh với sự quyết tâm của cô, liệu Yasuo, người đã chẳng thể giữ chắc ý chí của mình cho đến phút cuối, có thể nói gì để đáp lại?”
“...Tạm biệt… Bố…!”
Diana cắm thẳng lưỡi kiếm của Pollux vào ngực của Shii.
Con mắt bập bùng lửa đỏ là thứ đặc trưng của Shii giờ đây chỉ lập lòe đôi chút, và khi quan sát chúng, chúng mờ đi vào trong bóng tối.
Diana đứng trước Shii mang hình bóng của cha cô đã không còn tạo cảm giác lo sợ quanh nó, hít một hơi sâu, và cố để cất lên bài cầu siêu. Vậy nhưng…
“Ôi… Hỡi bầu trời bao la… làm ơn-“
Cô đã không thể hát nó.
Trái tim của Diana không đủ mạnh mẽ để hát lên lời siêu thoát cho cha cô, người vừa đã chết đi lần thứ hai.
Môi cô run rẩy, nước mắt lăn dài xuống từ hai mắt cô liên tiếp không ngừng, và cô nức nở khiến cho việc tiếp tục hát trở nên không thể.
Nếu cứ như vậy, Shii sẽ bị hút xuống dưới mặt đất, và có thể sẽ lại xuất hiện lại vào một ngày nào đó như là hiện thân của cái chết đến để đem khổ đau cho những người còn sống.
Vậy nhưng, Hideo và Madoka chỉ nhìn theo đó, mà không có ý định làm gì khác cả.
“Ôi, Hỡi bầu trời bao la, xin hãy chào đón anh ấy.”
Vậy nên; Yasuo bắt đầu cất lên lời ca của bài hát đó với giọng hát nhỏ.
Diana bất ngờ ngước đầu lên, Hideo quay mắt sang phía Yasuo, Madoka tỏ sự bất ngờ khi lắng nghe những từ ngữ từ bài hát đó, và Nodoka nhớ được cô đã từng nghe thấy bài hát này trước đây và nhìn sang con Shii.
“Yasuo…”
“Bài hát đó… Viết theo ngôn ngữ của Resteria…?”
“Ôi, đại dương bao la, xin hãy chào đón anh ấy. Ôi, đất mẹ bao la, xin hãy chào đón anh ấy.”
Đó là sự sao chép lại bằng lời hát đơn giản và giai điệu đơn giản.
“Ôi, hỡi những con người được yêu thương, hãy đón chào anh ấy. Cầu cho người đã đi xa đến một ngày sẽ quay trở lại. Cầu cho anh ấy trở lại, để anh ấy bắt đầu chuyến hành trình của mình một lần nữa.”
Cậu đã nghe bài đó một vài lần.
Sau khi nghe thấy nó nhiều lần như vậy, Cậu sẽ không dám tự nhận mình là chủ tịch của câu lạc bộ Hợp xướng nếu cậu không thể ít nhất lặp lại được giai điệu và bắt chước các âm thanh theo lời bài hát.
“Ôi, hỡi vũ trụ bao la, xin hãy đón chào anh ấy. Ôi, hỡi vũ trụ bao la, xin hãy đón chào anh ấy.”
Bởi rằng cậu đang hát bài hát này lần đầu tiên, thật sự không thể nói rằng cậu đang thể hiện được tốt. Vậy nhưng, cậu cất tiếng hát khi giọng nói mình vẫn còn run rẩy và bao hàm trong đó một chút của nỗi sợ, trong khi liều lĩnh dựa hoàn toàn vào trí nhớ của cậu và dồn toàn bộ cảm xúc của mình vào bài ca. Có lẽ đó là những yếu tố khiến cho bài hát này đã có tác dụng.
Cơ thể đen tuyền của Alexei và những chiến binh Magitech đã biến thành Shii bắt đầu vụn vỡ nhanh chóng, chuyển hóa thành bồ hóng, và biến mất đi như bay hơi vào trong không khí.
“Ahh…”
Diana ngước nhìn lên trên như đang nói lời từ biệt tới những tro bụi đã tan biến đi, trong khi mang một biểu cảm chất chứa trong đó nỗi buồn đau, sự yên lặng, niềm tiếc thương, và cả sự hạnh phúc. Và khi cô ấy để ý đến…
“…Bầu trời.”
Ở vài chỗ, khoảng không gian màu đen cướp lấy đi màu sắc xung quanh đã hoàn toàn biến mất, và bầu trời đêm thông thường lại một lần nữa hiện hữu trong tầm mắt cùng với một vài ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.
*
“Đ-Đó là gì vậy?”
Shouko đã đứng lặng thinh ở đó được một lúc, chăm chú nhìn vào bầu trời.
Một cột ánh sáng chói lóa đã xuyên thẳng lên trên trời ở hướng nhà của Yasuo nơi mà cô đang định đi đến, và Shouko tự hỏi trong một giây rằng liệu có cửa hàng pachinko nào ở khu vực đó không. Con đường đến nhà của gia đình Kenzaki từng khá là đơn giản trong trí nhớ của cô, nhưng sự thực thì nó lại phức tạp hơn, và có một mạng lưới đường đi cũng như chỗ cắt giao rắc rối mà tất cả đều trông giống nhau.
Mặc dù cô đã nỗ lực, cô cảm giác như mình đã bước vào trong một khu rừng nơi khiến cô nhầm lẫn trong cảm quan về phương hướng, và cô ấy nhanh chóng hoàn toàn bị lạc mặc dù bản thân còn chưa đi xa đến như vậy. Cô mất khoảng hai mươi phút sau khi “điểm sáng” bí ẩn đó xuất hiện cho tới khi cô tìm ra được ngôi nhà với biển tên “Kenzaki” đặt ở phía ngoài.
“…Đây có phải đúng chỗ không?”
Shouko đã bước đi nhiều đến mức cô đang đổ mồ hôi chút ít mặc dù thời tiết đang khá lạnh. Giống như được đăng trên bản tin, cửa trước của ngôi nhà trông như có vẻ đã bị phá hủy một cách không thương tiếc, và một tấm màn nhựa vinyl màu xanh dương được treo ở trước lối vào với mục đích bảo toàn một ít sự riêng tư.
Không có một chiếc xe nào ở bãi đỗ cả, nhưng đèn được bật lên ở cả phía dưới nhà cũng như là tầng trên, báo hiệu rằng có người đang ở nhà.
Giờ thì bỗng dưng, Shouko bắt đầu cảm thấy lo lắng nếu như cô đã trở nên quá phiền nhiễu khi mình đã đi quá mọi chuyện mới sớm trước.
Cô nghĩ rằng mình đã thấy Yasuo ngồi ở bên trong chiếc xe cái phóng nhanh ra khỏi khu đỗ xe, nhưng có khả năng rằng cô đã nhầm lẫn. Sau khi thấy được vị trí của vụ tai nạn, cô nghĩ rằng sẽ là dễ dàng để có thể tạo ra một lí do nào đó cho việc đến thăm muộn như thế này, nhưng nếu như Yasuo sự thực thì chẳng hề có liên quan gì đến vụ tai nạn, thì cô có thể lấy ra được lí do nào để nói?
Sẽ là tốt nếu như Yasuo bước ra bên ngoài nhà, nhưng rồi thì cô sẽ làm gì nếu một trong những thành viên khác của gia đình cậu ta hay là cô gái ngoại quốc đó bước ra và thấy cô?
Shouko thấy rằng cô ấy đang làm một điều gì đó ngu ngốc một cách không tưởng, và cô chẳng thể nào di chuyển nổi tay mình để ấn vào chiếc chuông cửa cô đã dự định để nhấn vào đó một vài giây trước thôi.
Shouko nhìn vào điện thoại di động của cô, và thấy rằng bây giờ đã là 10.45 tối. Sẽ khá là rắc rối với một học sinh khi đến thăm nhà của một ai đó vào tầm giờ này.
“M-Mình nên làm gì… Thiệt tình, mình phải làm gì chứ…”
Nó xảy ra vào lúc đó, khi mà Shouko sắp hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của cô.
"Điều này có nghĩa là gì vậy. Liệu nó đã trở lại bình thường chưa?”
Cùng với âm thanh của tiếng mở cửa sổ, cô nghe thấy giọng của Yasuo vọng ra từ phía hàng rào trên tầng hai.
“Em không có định nói với anh rằng anh tưởng tượng ra nó, đâu nhỉ?”
“Dĩ nhiên không… nhưng giờ nó trông hoàn toàn ổn, như vậy là tốt rồi còn gì? Thôi nào, Onii-chan, giờ thì hãy ra khỏi phòng em đi! Mẹ đang ở dưới nhà với Diana-san, và…”
“À, anh hiểu rồi. Em nói đúng đấy. Bây giờ, anh nên…”
Cô ấy nghe thấy tiếng đóng cửa sổ, và âm vọng từ tiếng nói của Yasuo và tiếng nói của một cô gái có vẻ như là em gái của cậu ấy bị cắt ngang.
“…………”
Shouko đã vô thức nín thở khi cô nghe thấy tiếng của Yasuo, và giờ thì cô cảm giác như là toàn bộ sức mạnh đang thoát đi khỏi cơ thể mình thông qua đôi chân cô.
“…..Cái quái gì đây.”
Yasuo đã quay trở vào trong nhà của cậu.
Cô gái có vẻ như là em gái của cậu đã nói điều gì đó về ‘mẹ’ và ‘Diana-san’, nên rõ ràng rằng mẹ cậu ấy hiện giờ cũng đang ở nhà. ‘Diana’ có lẽ là tên của cô gái ngoại quốc bí ẩn mà cô đã gặp vào ngày hôm trước.
“…Cái quái gì vậy.”
Toàn bộ năng lượng và sức mạnh ý chí rời khỏi cơ thể.
Nghĩ đến vậy cô ấy đã hành xử ngu ngốc như thế nào trong vòng một giờ đồng hồ qua, cô bắt đầu khóc.
Giờ khi mà bản thân đã bình tĩnh lại được, nhiệt độ cơ thể cô bắt đầu tụt xuống nhanh chóng, và cô bắt đầu cảm thấy cơn lạnh từ những giọt mồ hôi của mình.
“….Tự mình trở nên lo lắng thái quá, cảm giác như là một con ngốc vậy.”
Mọi việc vừa rồi chỉ là cô đã đưa ra kết luận dựa theo những thông tin sai lệch. Vì lí do nào đó, Yasuo đã nhanh chóng về nhà sau khi hoàn thành tiết học của cậu. Không có một chiếc xe nào trong ngôi nhà, nhưng điều đó có thể là do cha cậu đang sử dụng nó, hoặc là họ đã đưa nó đi để sửa chữa.
Ngay từ ban đầu, nếu chiếc xe mà cô ấy thấy đi ra khỏi bãi đỗ xe không thuộc về gia đình Kenzaki, vậy thì Yasuo hoàn toàn không hề liên quan đến tai nạn. Đúng rằng, có một ai đó ngoài kia đã gây ra tai nạn đó, nhưng Shouko thì chắc chắn không hề có lí do gì để tìm hiểu sâu thêm nữa.
“….Mình đúng là ngốc mà.”
Shouko chậm rãi bắt đầu bước đi trên con phố, để lại ngôi nhà của gia đình Kenzaki phía sau cô.
“Mình nói tất cả những thứ đó một cách kiêu ngạo, nhưng đến cuối thì mình vẫn chỉ đang lăn bánh tại cùng một chỗ… Nó có cảm giác như là mình chẳng có thay đổi gì cả từ hồi sơ trung.”
Bỗng dưng cảm thấy lạnh hơn, Shouko ép sát người mình hơn vào bộ áo len mà cô đang mặc, và mau chân bước đi. Cô bước đi nhanh nhẹn như thể đang cố gắng để trốn thoát khỏi một thứ gì đó ở giữa nhà Kenzaki và cô. Cô rẽ ngang ở một ngã tư đường nơi đèn vàng của cột đèn giao thông đang nhấp nháy, và tiếp tục bước đi không quay đầu lại.
Một lúc sau khi Shouko đã rời đi, một vài hạt đen trông như bồ hóng có thể nhìn thấy được, cuốn theo bởi chiều gió và hạ xuống ở nơi ngã tư đường đó.
Chỗ bồ hóng đó để lại một vệt dấu màu đen, giống như bóng và khắc xuống ở trung tâm ở nơi ngã rẽ.
Sau một lúc, đám tro bụi đó bắt đầu di chuyển theo cùng với hướng mà Shouko đã đi đến, và biến mất đi như thể nó đang lần theo cô.
*
Kính của cửa sổ, sàn nhà của căn phòng, và kể cả bức tường giữa hai căn phòng đã được đảo ngược trở lại một cách bí ẩn về trạng thái trước khi mà trận chiến bắt đầu với Shii. Sau khi xác nhận được điều này là thật, Yasuo và Nodoka xuống phía dưới nhà và thấy…
“Ta phải làm sao đây… Chiếc xe… Ta phải làm gì đây…”
Họ không có bất cứ điều gì để nói với mẹ họ người đang ngồi trên chiếc ghế Sofa trong khi ôm đầu.
Bà đã giải trừ bộ đồng phục quý bà ma pháp, nhưng lại quên đi thay bộ quần áo đã bị cháy xém của mình, nên nhìn qua thì có vẻ như bà đang khá là bị kích động.
Ở bên cạnh bà, tay của cha họ đang tỏa ra ánh sáng mờ và ông đang giơ nó phía trên các vết thương của Diana. Nó có lẽ là một phép hồi phục nào đó hay là một loại ma thuật tương tự, nhưng có cảm giác cực kì là kì quái khi thấy một người đàn ông trung niên trong một bộ com lê đang niệm phép hồi phục cho một nữ chiến binh Magitech.
“Liệu có vô nghĩa không nếu như chúng ta gửi một bản báo cáo tới cảnh sát rằng chiếc xe trước đó đã bị đánh cắp?”
“Bãi đỗ xe đối diện với trường luyện thi của Yasuo có camera giám sát. Em còn không bước ra ngoài dù chỉ một lần sau khi đỗ xe ở đó, và em khá chắc rằng họ đã ghi lại được khi mà Yasuo quay trở lại xe sau khi bài học của thằng bé kết thúc.”
Người vợ ngay lập tức dập tắt câu hỏi ngây thơ của người chồng.
“Trên hết, giờ khi mà em suy nghĩ về điều đó, em đã phóng ra khỏi chỗ đó mà chưa trả phí đỗ xe…”
“À, đúng rồi nhỉ.”
Yasuo nhớ rằng phần lốp sau của chiếc xe đã gây ra tiếng ồn vô cùng lớn và hoàn toàn phi thẳng lên sau khi họ rời bãi đỗ. Cái đó có lẽ là vì do chiếc xe đã va chạm và phá hủy phần rào chắn dùng để ngăn cản chiếc xe đi tiếp.
“À, nhưng em đã đảm bảo làm bốc hơi đi tấm biển số của chiếc xe ngay sau khi đánh bại con Shii.”
“……”
Yasuo và Nodoka không biết nên đáp lại như thế nào trước câu nói mà có lẽ mấy ông đi ăn trộm cũng còn phải thấy bất ngờ.
Đúng vậy, nó có lẽ sẽ trở thành một vấn đề đơn giản hơn khi mẹ họ làm bốc hơi biển số xe bằng sức mạnh từ ma pháp lửa của bà, nhưng khi nghĩ đến rằng bà thật sự đã sử dụng thứ sức mạnh đến từ thế giới khác đó để che giấu đi bằng chứng cho tội ác của mình…
Sau đó, cha của họ bắt đầu lên tiếng.
“Loại bỏ biển số đã đăng kí rồi thì vẫn là chưa đủ. Phần thân xe và các bộ phận khác mỗi cái đều có mã số sản phẩm của riêng nó, và họ có thể dễ dàng sử dụng nó đã xác định được chủ nhân của chiếc xe. Thiệt tình, chúng ta đang trong tình thế khó khăn rồi.”
Ông tỏ ra một bộ mặt nghiêm trọng.
Cả Yasuo và Nodoka cảm thấy như cha mẹ họ đang tiếp diễn mọi thứ theo một hướng đi sai lệch, nhưng nó không phải rằng vì họ có ý tưởng nào hay hơn cả, nên họ kiềm chế bản thân mình khỏi việc đóng góp ý kiến vào vấn đề này.
“….Tầng trên nhìn trông có vẻ ổn, không có gì là bị hỏng hóc cả.”
Hai người bọn họ chỉ báo cáo lại theo cách này, và sau khi nghe được điều đó,
“….Cảm ơn trời.”
Yasuo nghe thấy Diana lẩm bẩm điều đó cho riêng cô.
“Ừ, như vậy thì tốt, nhưng con ước gì cái gã kì quái đó cũng làm điều tương tự với tai nạn xảy ra ở chỗ cửa trước nữa.”
Có lẽ bởi vì cha họ vẫn còn cảm thấy tội lỗi khi đã không thể có mặt ở đó vào lần tấn công đầu tiên bởi Shii, ông ngay lập tức đưa ra lời nói của mình ngay sau lời của Yasuo.
“Dù như thế nào, nếu như cảnh sát một lần nữa vào cuộc, nó có thể sẽ trở thành một vấn đề đối với bố tại nơi làm việc. Diana-chan, cháu có phiền không nếu như vợ bác sẽ đảm nhiệm phần hồi phục? Bác sẽ phải ra ngoài một chút, và sẽ quay lại sớm thôi.”
“Ể? Ahh, vâng ạ.”
Diana đã nhận phải nhiều vết thương nghiêm trọng, nhưng hiện tại chúng đã ngừng chảy máu. Sau khi xác nhận như vậy, cha của họ mặc lại chiếc áo vét của mình vào và chuẩn bị đi ra ngoài một lần nữa.
“A, bố, bố định đi đâu vậy?”
“À, không có gì đâu. Bố chỉ đi đây đó một chút thôi.”
“…Bố.”
Kể cả Nodoka không biết nên phải nói gì với bố mình trong tình huống này.
Cha của họ có lẽ đang dự định sẽ sử dụng sức mạnh Anh hùng ông sở hữu để hoàn toàn phá hủy toàn bộ bằng chứng của vụ tai nạn mà mẹ của họ đã để lại.
Có thiệt là hai người họ là những vị cứu tinh của Ante Lande? Yasuo cảm thấy như cậu không thể hiểu nổi dòng suy nghĩ của cha mẹ mình một chút nào.
Sau khi cha của họ ra khỏi nhà, mẹ cậu thở dài một chút, đứng dậy, và tiếp tục hồi phục cho Diana. Diana cúi đầu cô xuống một chút tới chỗ Yasuo và nói.
“Yasuo… Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu đã tiễn cha mình đi thay cho tớ.”
“…À, chuyện đó.”
Yasuo liếc nhìn sang hướng khác một cách không thoải mái, và ngồi xuống chiếc ghế sofa.
“Nhưng liệu đó có thực sự là nhờ sức mạnh của mình? Tớ chỉ học thuộc hoàn toàn theo những gì mình nhớ. Mình không có thực sự chú tâm đến phát âm, và giọng nói thì còn run rẩy điên cuồng…”
“Không, cái đó không quan trọng.”
Diana nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tớ không biết liệu rằng cậu có bất cứ sức mạnh phép thuật nào không, Yasuo. Nhưng… cậu đã tỏ lòng tiếc thương cho cha tớ… một con quái vật đến từ thế giới khác, kể cả sau khi ông ấy đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cậu. Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến mình rất hạnh phúc.”
Thương tiếc tới Shii. Liệu cậu thực sự mang trong mình cảm xúc cao thượng đó trong suy nghĩ khi mà cậu làm điều đó?
Yasuo vẫn chưa hoàn toàn hết ảnh hưởng bởi nỗi sợ của cậu tới người đàn ông tên là William, và cậu thực lòng không có nghĩ rằng mình đã cất tiếng hát trong khi mang một cảm xúc trong sáng đến vậy.
Chỉ là cậu không thể cứ đứng đó và chứng kiến mọi việc diễn ra mà không làm gì cả.
Diana đã phải chịu đựng rất nhiều, và kể cả vậy cô ấy đã cố gắng đến hết mức có thể để cầm lấy lưỡi gươm của chính bản thân và đưa tiễn cho bố cô, người đang đối mặt với cái chết lần thứ hai. Khi Yasuo thấy vậy, cậu muốn làm một việc duy nhất mà mình có thể làm được, và đó là cất lên bài cầu siêu của thế giới họ.
Cậu không có hát vì Alexei. Cậu hát vì muốn tốt cho Diana.
Cậu hát lên cũng vì chính cho lợi ích của mình, bởi cậu chẳng thể làm gì khác hơn.
Vậy nhưng, giải thích điều này cho Diana bây giờ sẽ chỉ là vô nghĩa. Cậu cũng không có lí do gì để từ chối sự biết ơn của Diana dành cho mình cả.
Có lẽ Diana đã nhận thấy được gì đó trong suy nghĩ của Yasuo, cô bắt đầu tỏ ra xấu hổ và không nói thêm gì nữa.
“Dù gì thì, bố có lẽ sẽ thực sự phải bỏ việc làm để có thể bảo vệ hàng xóm của chúng ta, kể cả nếu không tính thêm những gì đang diễn ra tại Ante Lande. Sau cùng, chúng ta đã nhận ra rằng mẹ và Diana-san không thể tự họ giải quyết được mọi tình huống diễn ra.”
Nodoka nói vậy với giọng điệu thẳng thừng một cách cố tình, có lẽ vì con bé không thể nào chịu nổi bầu không khí căng thẳng ở đây thêm chút nào nữa.
“Vũ khí Techno của Diana-san không hề hoạt động chút nào đối với William, thế nên kể cả nếu như các chiến binh Magitech khác được gửi đến đây, chúng ta cũng không thể nào cảm thấy an tâm hơn được.”
“Ư… Đ-Điều đó…”
“Đúng đấy.”
Kể cả Diana hay mẹ con bé cũng không thể phủ nhận những lời của Nodoka. Mặc dù Diana có thể chiến đấu với Shii, cô ấy hoàn toàn vô vọng khi đối mặt với William. Nếu như một con Shii có sức mạnh cùng đẳng cấp với Alexei lại xuất hiện lần nữa, hay William quay trở lại, không thể có chuyện đảm bảo được sự an toàn của Yasuo và Nodoka nếu như Hideo không có mặt ở đó và mẹ của họ lại đang tham chiến.
Lần này, họ đã có thể sử dụng “Lời phàn nàn xuyên không-thời gian tới cha mẹ” của Yasuo để gọi Hideo đến tiếp viện, nhưng họ không biết liệu Nodoka có thể gọi sự trợ giúp đến với cùng một cách như vậy không. Trong tình huống tệ nhất, mẹ của họ có thể sẽ buộc phải đưa ra lựa chọn để bảo vệ một đứa thôi trong khi phải bỏ mặc người còn lại.
Và đồng nghĩa với quyết định đó, kết quả có thể là Yasuo sẽ là người phải chết. Hoặc đó có thể là Nodoka. Hoặc có thể là Diana.
Quan trọng nhất, những người mà chẳng có liên quan gì đến những chuyện này cũng có thể sẽ chết.
“Như vậy sẽ tệ lắm.”
Tại sao điều này lại xảy ra ngay sau khi cậu quyết định sẽ sống cuộc đời mình một cách chân thực nhất là chính Kenzaki Yasuo, một học sinh đang chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào?
“Dù cho hoàn cảnh có như thế nào đi nữa, anh có thể sẽ không đưa ra được lựa chọn nào cả. Để anh có thể làm tốt nhất, thì không còn cách nào khác.”
“Ể?”
“Onii-chan?”
“A… Bố về rồi. Nó dễ dàng hơn bố tưởng… Có gì sao à?”
Mẹ cậu, Nodoka, và cha cậu, người vừa quay trở về với dáng vẻ trông như ông vừa hoàn thành điều gì đó, tất cả đều nhìn đến Yasuo đang nói về bản thân mình.
“Bố, mẹ… và cả Diana nữa.”
Yasuo nín thở lại trong giây lát và nhìn lại ý nghĩ của cậu một lần nữa.
Không có gì mà cậu có thể làm được. Đây đúng thực là một nỗi đau. Tương lai mà cậu đã mường tượng ra cho chính mình sẽ bị hủy diệt và không thể sửa chữa lại. Đừng làm vậy. Chẳng có gì tốt đẹp sẽ diễn ra kể cả nếu một kẻ bị xã hội ruồng bỏ như cậu cố gắng thay đổi gì đó.
“Con/Tớ…”
Biết chỗ của mình đi. Làm một điều gì đó rắc rối như vậy sẽ chỉ đem đến nỗi đau, cả về cơ thể và về tinh thần. Những chuyện như vậy nên được để lại cho những người chuyên nghiệp. Mình không có bất cứ kinh nghiệm nào cả, vậy thì mình có thể làm gì chứ? Mình còn không thể bảo vệ nơi sinh sống, và tất cả những gì mình làm là than phiền về những người khác trong khi để những cơ hội đến với mình vượt ra khỏi tầm tay.
“Con/Tớ…”
Nếu như cứ cố gắng hành xử thật ngầu, sau này có thể bản thân sẽ là người phải hối tiếc. Liệu mình đã từng đạt được bất cứ điều gì xứng đáng để được ghi nhớ không? Làm việc vất vả chẳng có nghĩa lí gì, chỉ có những người có tài năng và được nuôi dưỡng trong môi trường may mắn có thể làm những chuyện như này. Mình nghĩ rằng mình đặc biệt theo một cách nào đó ư? Mình thực sự ngốc đến vậy à?
“Tớ biết giờ thì đã là quá muộn… và không thể làm thêm được gì khác…”
“Cảm ơn cậu rất nhiều, vì đã tin tưởng mình!”
“Tớ không biết bất cứ gì về cậu lúc này, Yasu-kun, nhưng tớ chắc rằng cậu vẫn đang cố gắng thể hiện hết mình.”
Cậu chỉ là ai đó mà sẽ phàn nàn về mọi thứ trong khi ngắm nhìn mặt trời lặn. So sánh với một cô gái đến từ thế giới khác luôn tự hiểu rõ được những sai lầm của cô, cậu chẳng đáng là gì cả. thế nên…
“Con… muốn bảo vệ Diana.”
“Yasuo!?”
Trước sự tuyên bố bất ngờ của cậu, Diana cao giọng lên trong bất ngờ với vẻ mặt đỏ ửng dữ dội.
“Con muốn bảo vệ Diana, và nếu có thể, con muốn bảo vệ nơi mà con cũng đã sinh ra ở đây nữa… Nhưng nếu là bản thân con ở hiện tại, con chẳng thể làm gì. Vậy nên, con cảm thấy tiếc cho Diana, nhưng con chưa muốn bố đi đến Ante Lande, bố à. Ngay bây giờ, con vẫn còn cần phải được bảo vệ bởi bố, mẹ, và Diana. Cho nên…”
“Y-Yasuo, ý con là…”
“Onii-chan, tự dưng anh lại nói về chuyện gì vậy?”
Không giống như mẹ cậu và em gái đang lên tiếng vì họ cảm thấy có gì đó khác lạ ở chỗ Yasuo, cha cậu vẫn đang giữ im lặng.
“”Liệu bố, Diana, và Ante Lande… Liệu mọi người có thể chờ đợi thêm một năm nữa được không? Con biết có thể con sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho mọi người, nhưng trong khoảng thời gian đó, con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Con sẽ trở nên mạnh mẽ đủ để bảo vệ tất cả mọi người, giống như bố trong quá khứ.”
Yasuo nhìn thẳng vào cha cậu, Người anh hùng đã từng một lần cứu lấy một thế giới.
Người anh hùng nhìn lại phía cậu với cảm giác hối tiếc, và chỉ để lộ ra một chút hạnh phúc xen lẫn vào trong biểu cảm của ông.
Làm thế nào mà cha cậu đã sống và chiến đấu trong quá khứ, và làm sao mà ông có thể tìm cách quay về được?
Hiện tại thì công việc của ông ấy như thế nào, ông ấy kiếm sống bằng cách nào, và làm sao mà ông ấy có thể cung cấp cho gia đình?
Ngay hiện tại, Yasuo không có khả năng để tìm được câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Thế nhưng, nếu cậu dự định lắng nghe những cảm xúc thực sự của cha cậu vào một ngày nào đó, thì hiện giờ cậu phải tiến lên một bước.
Được thúc đẩy bởi ánh nhìn trong con mắt của cha cậu, Kenzaki Yasuo cảm thấy rằng con người cũ của cậu người từng quay lưng lại với ban nhạc kèn đồng và lời mời gia nhập câu lạc bộ kịch từ người bạn của cậu và bước đi trong ánh chiều tà đã phai mờ đi, và giờ cậu có thể một lần nữa tin mong vào ngôi trường cậu đang học nơi đáng ra phải tràn đầy với những hy vọng và ước mơ.
“Một khi con bước chân vào đại học, con sẽ suy nghĩ về chuyện trở thành một anh hùng ở thế giới khác.”
Sinh ra là người con của Anh hùng, nhưng lớn lên mà không hề hay biết về điều đó. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu, người trai trẻ này chọn con đường mà cậu sẽ bước đi trong cuộc đời mình, từ ý muốn của chính bản thân.