Yuusha no Furi mo Raku Janai -- Riyuu? Ore ga Kami Dakara --

chương 08

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tản bộ Trong đêm và Đối phó Bài thi

◇◆◇◆◇

Nửa đêm.

Bên trong phòng ngủ của quán trọ

Kiệt sức sau khi dạy cho tôi, Celica đang ngủ trên chiếc giường lớn.

Dường như cô ấy đang có một cơn ác mộng, khuôn mặt quý tộc của cô ấy méo mó và cô ấy thỉnh thoảng trở mình trong khi rên rỉ "Uuun".

Quần áo của cô ấy trong tình trạng lộn xộn, làn da trắng trẻo xương quai xanh[note9472] của cô ấy đang dần hé lộ. Mái tóc vàng của cô ấy thì xòe rộng ra.

.

Tôi ân cần vỗ về đầu cô ấy với tay của mình.

Và rồi, Celica liền lẩm bẩm một cách buồn bã.

"Mẫu hậu... ơi..."

"... Adelstein huh."

Khi Celica nói về lịch sử của các quốc gia và việc làm của quỷ vương, có những lần lúc mà cô ấy nhăn trán của mình lại.

.

Đó là về Vương quốc Adelstein.

Nó xem ra là một vương quốc ở vùng núi non về phía đông bắc, một đất nước xinh đẹp được bao quanh bởi những tán rừng xanh. Thay vào đó, nó lại bị cho là chẳng đáng để bị xâm lược.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc họ tìm thấy một mỏ đá quý, quỷ vương đã tấn công và phá hủy nó mà không tốn chút thời gian nào cả.

.

-- Sẽ thật là tuyệt nếu tôi có thể đưa cô ấy quay trở về nơi đó vào một ngày đó.

.

Khi tôi lẩm bẩm như vậy trong tâm trí của mình, Celica uốn éo cơ thể trong khi rên rỉ, "Uu... n" lần nữa.

Không giống như trước, khuôn mặt của cô ấy đang mỉm cười thật xinh đẹp.

"Keika, sama..."

Một giọng nói nghe có vẻ hư hỏng liền lọt ra từ đôi môi đỏ mọng ấy.

.

Bởi cô ấy xem ra đã ổn bây giờ, tôi đành bỏ tay ra.

Và đứng dậy.

"Giờ thì."

Tôi liền đeo đôi Geta của mình vào và rời khỏi căn phòng.

Tôi sẽ đi điều tra lý do về sự bình tĩnh của Gaff.

.

Tại một góc đường vào đêm muộn.

Ánh đèn ma thuật đang rọi sáng những vỉa hè bằng đá theo những khoảng bằng nhau.

Chỉ có những âm thanh clip-clop đến từ đôi Geta vang vọng.

Tôi liếc nhìn vài quán rượu và quán ăn vẫn còn được mở cửa, nhưng tôi chỉ nhìn thấy những gã tay chân mà thôi, không có Gaff.

-- Hắn ta hẳn là đang âm mưu điều gì đó rồi.

.

Tôi bước dạo trong thành phố một cách nhàn nhã trong khi bám theo sự hiện diện đầy bẩn thỉu của Gaff.

Và rồi tôi đã đến nơi đăng kí anh hùng. Một tòa nhà đồ sộ trông giống như một ngôi đền vậy.

Dĩ nhiên, cánh cửa đôi khổng lồ đang bị đóng chặt lại.

Tôi bèn kiểm tra rằng không có một ai xung quanh. Cũng chẳng có sự hiện diện nào cả.

"Hỡi gió, hãy đưa ta đi."

Tôi liền đặt chút sức mạnh vào đôi chân của mình và bay lên.

.

Tôi nhảy lên mái nhà bằng đá tại tầng ba.

Hình ảnh về quang cảnh thành phố trong bóng đêm được bao quanh bởi những bức tường cao có thể được nhìn thấy bên dưới.

.

-- <>

.

Tôi để mắt tiếp tục mở và nhìn vào những căn phòng của nơi đăng ký từng cái một.

.

Có một căn sảnh lớn với rất nhiều bàn làm việc trên tầng hai.

Đây xem ra chính là phòng thi.

.

Tôi bèn nhìn vào một căn phòng khác.

Một phòng tiếp khách với thảm được trải ra.

Đó chính là phòng nhân viên.

"Oh?"

Có hai người đàn ông trong một căn phòng lớn với chỉ duy nhất một chiếc bàn ở phía sau của tầng ba.

Một ông già đầu hói với thể hình tốt và một gã đàn ông bẩn thỉu không cạo râu -- Gaff.

Chúng đang nói về điều gì đó.

.

-- <<Đại Nhĩ Thực[note9473]>>

.

Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ngay lập tức.

"Ta đã đưa cho ông khoản tiền đó rồi, đúng chứ. Ông có thể dàn xếp được nhiêu đó mà."

"Ngay cả khi cậu nói với tôi như vậy. Tôi vẫn sẽ nói với cậu rằng nó là bất khả thi thôi."

"Ta muốn giết chết tên đó càng sớm càng tốt! Ta sẽ không tha thứ cho hắn đâu."

Ta đồng tình với ngươi đấy.

Hơn nữa, hắn ta đã mua phẩm giá anh hùng bằng tiền huh.

Hắn sẽ thực hiện theo ý mình muốn nếu trở thành anh hùng.

.

Ông già đầu hói kia liền vỗ nhẹ vào đầu của mình.

"Vậy thì chúng tôi chỉ có thể khiến cho hai người các cậu gặp nhau ở vòng đấu đầu tiên của giải đấu mà thôi."

"Không, ta không thể nhìn thấy được bề sâu của tên đó. Ta chắc chắn sẽ bị giết mất."

Hoo. Hắn ta có đôi mắt khá là tốt mặc dù chúng bị thối nát cơ đấy.

.

Ông già đầu hói bèn lắc đầu.

"Đối với việc đưa những cái bẫy gây đột tử vào tòa tháp, tôi không thể nói rằng nó là không thể song nhiêu kia thì chưa đủ đâu."

"Vậy thế này thì sao!"

Gaff liền lấy ra vài đồng vàng lớn từ túi của mình.

Ông già đầu hói bèn mỉm cười trong khi nhặt những đồng vàng kia lên.

"Đây là tất cả sao?"

"Chết tiệt! Dám coi thường ta à!"

Gaff bèn lấy ra hết tiền khỏi túi của mình. Tạo thành một đống trên chiếc bàn.

Ông già đầu hói liền cất lời trong khi gom chúng về.

"Được rồi, tôi sẽ dàn xếp nó vậy."

"Ou. Rốt cuộc ta đã phải trả rất nhiều đấy! Mau làm công việc của ông đi!"

Đó có lẽ là tiền ăn cướp.

.

Gaff bèn rời khỏi khỏi căn phòng. Và rồi hắn ta liền rời khỏi nơi đăng ký từ một cửa sau.

Tôi đã nghĩ đến những lời lăng mà kia trong chốc lát khi trông thấy tấm lưng không phòng bị của hắn, song tôi bèn kiềm chế bản thân lại vì đây không phải là thời điểm đúng.

Nó thực sự chỉ khiến tôi nhớ lại rằng mình đã là một vị thần tàn bạo dễ nổi nóng đến nhường nào hồi còn ở Nhật Bản mà thôi.

.

Thay vào đó, tôi tiếp tục theo dõi ông già đầu hói với thể hình tốt kia.

Ông già đầu hói liền gom những đồng vàng lại và đi đến một góc của căn phòng.

Có một cái hộp lớn bằng sắt cao ngang một người. Nó có lẽ là một chiếc két sắt.

Hắn ta lẩm bẩm trong khi cho tiền vào bên trong.

"Ta chỉ cần tái thiết lập một chỗ mà thôi. Nó sẽ rẻ hơn cách kia nhiều đấy."

Ông già đầu hói liền cười, kukuku.

Gã lửng chó[note9474] này xem ra đã đi trước một bước so với tên còn lại rồi.

Hợp với hắn ta đấy chứ, đúng không.

.

Dẫu vậy, một cái bẫy gây đột tử tại một nơi huh.

Nó có khả năng sẽ là bẫy nghiền nát bằng tường, khí gas độc hoặc dìm chết đuối.

Không, xem ra hắn ta đang cố gắng làm nó rẻ nhất có thể, cho nên nó có lẽ sẽ chỉ là vài mũi tên bay ra hoặc giáo được tẩm độc mà thôi.

Tòa Tháp Thử thách này ở đâu vậy nhỉ. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ tòa nhà cao tầng nào ngoài tòa lâu đài bên trong thành phố này cả.

.

Đánh giá theo thời điểm, việc tái thiết lập hẳn sẽ bắt đầu vào ngày mai.

À thì, tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi, song Celica, người sẽ đi cùng với tôi, có lẽ sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm mất.

Tôi sẽ đi xem qua nó để đề phòng vậy.

.

Nói đúng ra, tôi đã để ý thấy một tập giấy bên trong chiếc két sắt.

Chính là giấy thi.

Tôi đã nhìn vào chúng một cách cẩn thận và học thuộc các câu hỏi.

Và rồi tôi liền quay trở về.

.

Ngày hôm sau.

Tôi liền đi xem qua tòa Tháp Thử thách ngay lập tức. Bước đi trên con đường chính đầy nhộn nhịp.

Celica đang ở bên cạnh tôi. Mái tóc vàng óng được đắm chìm trong ánh nắng buổi sáng của cô ấy trông tựa như đang tỏa sáng vậy.

Minya, người đang dẫn đường cho chúng tôi, đang bước đi với cái đuôi của mình rúc vào giữa hai chân và trông có vẻ hoảng sợ trong khi quan sát xung quanh.

Tôi liền gọi về phía tấm lưng nhỏ nhắn của cô ấy.

"Có chuyện gì vậy? Em đang sợ gì đó sao?"

"K-không... em ổn mà."

Mặc dù cô ấy nói vậy, đôi tai hình tam giác của cô ấy bị rũ xuống và cơ thể cô ấy thì co rúm lại trong khi bước đi.

.

Celica liền đưa khuôn mặt của mình tới bên cạnh của tôi và thì thầm. Hơi thở của cô ấy làm tai của tôi thấy nhột nhột.

"Những á nhân kiểu như miêu nhân được sinh ra ở phía bắc đấy ạ."

Tôi có thể hiểu được những gì cô ấy đang cố nói ra bởi cô ấy đã dạy cho tôi rất nhiều thứ vào ngày hôm qua.

"Ta hiểu rồi. Họ bị coi là những tay chân của quỷ vương và bị ngược đãi huh."

"Đúng vậy ạ, Keika-sama."

"......"

Tôi bèn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam của Celica. Bị nhìn chằm chằm bởi tôi, đôi mắt to tròn của cô ấy liền chớp lia lịa.

"C-có chuyện gì vậy, Keika-sama?"

"Cô ghét những á nhân sao?"

"Không đời nào đâu ạ! Đất nước của em gần với lãnh thổ của á nhân, cho nên chúng em rất hòa thuận với nhau. Ngài sẽ biết rằng họ rất tử tế một khi ngài kết giao với họ đấy."

"Đúng vậy sao. Ta xin lỗi vì đã nghi ngờ cô nhé."

"Làm ơn, em sẽ rất hạnh phúc nếu Keika-sama hiểu được em mà."

Những lời nói của cô ấy không hề có chút dối trá nào cả.

Tôi nghĩ rằng tính cách thực sự chân thành và tử tế của Celica chính là phương diện dễ thương của cô ấy đấy.

.

Sau một lúc, Minya liền dừng lại trước một không gian trống trông giống như một khu công viên công cộng vậy. Một nơi cùng với những quầy bán Fido Nướng.

Cô ấy chỉ vào phía sau của không gian trống đó.

"Keika onii-chan... ở đó đấy."

"Đó là?"

Phía bên kia một đài phun nước, có một tòa nhà hình trụ trông có vẻ cao 2 tầng theo bề ngoài. Có một lá cờ ở trên cái mái bằng của nó. Có một lối ra tại tầng hai.

Tôi đã nghĩ rằng nó là một khu nhà vệ sinh hoặc một tháp nước khi nhìn thấy nó vào ngày hôm qua cơ đấy.

.

Minya liền nói thầm.

"Bên trong được đặt dưới ma thuật cho nên... rộng lắm đấy."

"Đúng vậy sao -- Cảm ơn em vì đã hướng dẫn cho chúng tôi nhé."

Tôi vỗ về mái tóc đen của cô ấy trong khi cảm ơn. Cô ấy, người vốn đang cảm thấy căng thẳng, bèn nheo mắt và phát ra âm thanh rừ rừ, funya ~, trông rất thoải mái luôn.

.

Celica liền cất lời.

"Tuy nhiên, tại sao Keika-sama lại đột nhiên muốn tới đây vậy ạ?"

"Ta muốn kiểm tra nó trước bài thi. Nó có lẽ sẽ nằm trong bài thi viết, đúng chứ?"

Không phải cõ lẽ đâu, nó thực sự có đấy.

Celica liền gật đầu đầy ngưỡng mộ, hoo hoo ~.

"Đúng như mong đợi về Keika-sama, ngài quả là chưa từng phớt lơ phạm vi của bài thi mà."

"Chúng ta có thể quan sát nó gần hơn được không vậy?"

"Vâng, làm ơn. Em sẽ đi cùng với ngài ạ."

.

Chúng tôi liền tiếp cận tòa tháp.

Những lính gác đang canh giữ xung quanh tòa tháp. Có vẻ như nó là một nơi cấm vào. Tôi đoán rằng điều đó cũng hiển nhiên thôi.

Sau khi vòng quanh tòa tháp, tôi thấy rằng có vài lối vào dọc theo bức tường ngoài. Có các con số được gắn bên trên lối vào. Từ 1 cho đến 32.

"Những con số kia là gì vậy?"

"Em cũng lấy làm lạ? Em chỉ mới biết về điều này bây giờ thôi ạ."

"Em có biết gì về nó không Minya?"

Minya liền lắc nhẹ cái đầu nhỏ nhắn của mình. Mái tóc đen dài ngang vai của cô ấy khẽ đung đưa.

"Khác biệt, từ năm ngoái ạ."

"Ta thấy rồi... Không, đợi đã, ta hiểu rồi."

Nó rất có thể được thực hiện để đảm bảo việc tôi sẽ mắc phải cái bẫy bằng cách đưa ra phương thức rút thăm trong năm nay và 'vô tình' đưa tôi đến cái lối vào đã được chuẩn bị.

.

-- Oh.

Những âm thanh lạch cạch của một chiếc xe ngựa được kéo đi bởi lũ trư mã -- Bu Horse liền đi tới khoảng không gian trống.

Nó dừng lại bên cạnh tòa tháp và rồi những người đàn ông đang mặc quần áo lao động bắt đầu làm việc.

Trên xe ngựa, cùng với những công cụ thi công như búa và cuốc chim, còn có một chiếc hộp màu xám cao 1 mét được làm bằng đá nữa.

Tôi có thể trông thấy tà khí theo kiểu ác tâm chỉ bằng việc nheo mắt nhìn vào cái hộp bằng đá kia.

.

-- Đó là cái quái gì vậy. Không, nó có lẽ chính là cái bẫy gây đột tử, song nó rất khác so với tôi đã liệu trước, bạn biết chứ?

Và, ngay khi tôi nghĩ đến việc kiểm tra bên trong.

<>

.

『!!!Đừng nhìn mà!![note9475]』

Đột nhiên, một cú sốc như thể đầu của tôi bị đánh liên hồi liền chạy dọc người tôi!

.

Một giọng nói vang lên trực tiếp bên trong não của tôi. Một chất giọng tông cao theo kiểu trẻ con.

Tôi đã sởn cả gai ốc lên ngay khoảnh khắc nó chạm đến đầu của tôi.

.

Tôi theo phản xạ đặt tay lên trán và chịu đựng cơn đau đầu.

-- Gây chấn thương về tinh thần đến nhường này cho một Vị Thần như tôi.

Đó là một tồn tại ngang hàng với tôi bất kể bạn có nhìn nhận thế nào đi chăng nữa.

Nói cách khác, chủ nhân của giọng nói này hẳn phải là một 『Vị Thần』.

.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên.

『Đừng nhìn mà! Đừng chạm vào mà! Làm ơn, chạy ngay đi mà![note9476]』

Tôi bèn tìm kiếm nguồn của giọng nói kia.

Tôi liền nhìn xung quanh khoảng không gian trống với đài phun nước, vào đám đông đang bước đi trên con đường chính phía bên kia, vào những căn nhà xung quanh, và rồi vào tòa tháp hình trụ kiểu như tháp nước kia -- và tôi cuối cũng cũng đã tìm thấy nó.

Bên trong chiếc hộp bằng đá, tôi có thể nghe thấy một giọng nói hòa lẫn với những tiếng khóc than bực bội.

... Cô bị giam giữ liên tục đấy sao?

『Đừng nhìn mà!!... Anh có thể nghe giọng nói của ta ư?[note9477]』

-- Yeah. Cô là ai vậy?

『Dù sao đi nữa, đừng nhìn mà! Đừng nhìn, đừng nhìn vào Lapisia mà![note9478]』

Tôi đã cố gắng hỏi những thứ khác, nhưng bên đó chỉ chuyên tâm nói mỗi, "Đừng nhìn mà[note9479]" mà thôi, tôi không thể nào bắt chuyện được.

.

-- Được rồi.

Bây giờ thì xem ra tôi không thể nhìn thấy được. Tôi nên tuân theo một Lời Cảnh báo của Thần Linh ở mức kinh khủng đến nhường này thì hơn.

Nhưng rồi tình hình sẽ không được giải quyết mất.

.

Tôi đành sử dụng <> thay vì Senrigan.

.

【Quan tài của Lapisia】

・Một cỗ quan tài đang giam giữ một Vị Thần bị chiếm hữu bởi thịnh nộ và lòng căm thù. Bất cứ người nào nhìn thấy thân ảnh này đều sẽ hóa thành đá.

.

Uwah. Một Vị thần đã bị biến thành một linh hồn đầy hận thù huh. Hơn nữa, hoá đá cơ đấy.

Một tồn tại rắc rối một cách vô lý.

Họ đã được gia tăng sức mạnh chỉ bởi việc trở thành như thế cho nên ngay cả tôi cũng chắc chắn sẽ bị biến thành đá luôn đấy.

Nói cho đúng hơn, tôi đúng là quá yếu bởi chỉ có duy nhất một tín đồ mà thôi.

Tôi nên làm gì đây. Hơn nữa, tại sao lại có một đưa trẻ liên quan đến Thần Linh cơ chứ. Và liệu đứa trẻ đó có an toàn không vậy.

.

Khi tôi lầm bầm, Celica bèn đặt tay của mình lên trán của tôi. Tôi liền được chữa lành bởi hơi ấm kiểu mềm mại đó.

"Chuyện gì xem ra là vấn đề vậy ạ, Keika-sama?"

"Ah, phải rồi, chẳng có gì mà ta có thể làm được khi lo lắng về nó một mình. Celica có biết một Vị Thần được gọi là Lapisia không vậy?"

"Lapisia...? Em rất xin lỗi, em chưa bao giờ nghe nói về vị thần đó ạ."

.

Cô ấy chưa bao giờ nghe nói về nó ư? Điều đó là không thể nào. Đó là một Vị Thần bị lãng quên sao?

"Thế thì, có bất kì nơi nào mà chúng ta có thể nghiên cứu những thần thoại không vậy?"

"Có lẽ sẽ có những ghi chép cổ bên trong thư viện hoàng gia đấy ạ."

Celica nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt xanh lam của mình.

.

Ngay thời điểm đó, vài công nhân liền nâng chiếc hộp bằng đá lên và tiến vào cánh cửa thứ ba.

Tôi liền yêu cầu trong khi dõi theo họ bằng đôi mắt của mình.

"Ta cũng muốn xem qua vẻ ngoài của một con quái vật có tên Bạch tuộc Tấn[note9480] nữa."

Bởi nó có trong bài thi viết mà.

.

"Em nghĩ rằng chúng ta cũng có thể đọc về thứ đó trong cuốn sách minh họa tại thư viện hoàng gia đấy ạ. Hãy để em dẫn đường cho ngài đến đó nhé."

"Được thôi. Hãy đi tới đó nào."

Minya bỗng cất lời một cách ăn năn trong khi trông có vẻ hoảng sợ.

"Em, còn phải làm việc, cho nên..."

"Chúng tôi sẽ đưa em về đã chứ nhỉ?"

"Em ổn mà..."

Minya liền bước đi theo một tốc độ nhanh với cái đuôi của mình hướng lên trong khi cẩn trọng với xung quanh.

.

Celica và tôi đang bước trên con đường chính lát đá trong bầu không khí trong lành buổi sáng.

Chúng tôi đang không trò chuyện nhiều lắm.

Tôi bèn tiếp tục chìm sâu trong suy nghĩ.

Giờ đây tôi cần phải nghiên cứu về Vị Thần được gọi là Lapisia này, bằng không thì tôi sẽ không thể trở thành anh hùng được. Tôi sẽ không thể bảo vệ được Celica. Tôi sẽ không thể trở thành một Vị Thần mất.

.

Tôi còn có một cách, nhưng nếu có thể thì tôi không muốn sử dụng thứ đó.

Giờ thì, chúng tôi có thể tìm ra cách để giải quyết nó trước kỳ thi được không đây?

.

Không, như thế là sai rồi. Tôi tuyệt đối phải tìm cho ra nó bằng được!

.

Tôi liền bước đi trong khi cắt chặt răng hàm của mình lại.

* Thông báo: Bổn đại nhân trọng thương mới mắc phải. Giảm tiến độ nhé :v.

Truyện Chữ Hay