Yuusha no Furi mo Raku Janai -- Riyuu? Ore ga Kami Dakara --

chương 06

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thủ đô Hoàng gia, Kỳ Sát hạch và Cô gái Quán trọ

◇◆◇◆◇

Vương quốc Daphnes, tọa lạc tại phía đông nam của Lục địa Alexshield, có nhiều vùng đồng bằng màu mỡ, nông nghiệp rất thịnh vượng. Những phần tiếp giáp với biển cũng phát triển ngư nghiệp.

.

Tại trung tâm của một đồng bằng, Thủ đô Hoàng Gia được đặt tại một chỗ nối giữa một con sông lớn chảy từ bắc xuống nam và một tuyến đường thương mại nối liền phía đông và phía tây.

.

Đây là một thành phố lớn được bao quanh bởi một bức tường rất cao. Một lâu đài tráng lệ trông giống như một cung điện có thể được nhìn thấy tại trung tâm của thành phố.

Vài con thuyền chạy sông được cột lại tại bến cảng, đang dỡ xuống một lượng lớn hành lý.

Người và xe ngựa đang đi lại nườm nượp trên con đường lát đá. Mang theo rất nhiều ngũ cốc, rau tươi, các sản phẩm từ biển và những vùng núi, nơi đây quả là rất năng động.

.

Celica và tôi xuôi theo dòng người, bước đi trên con đường chính được lát đá.

Đôi mắt xanh lam của Celica đang nhìn xung quanh đầy lấp lánh.

"Đây quả là một thành phố thực sự rất lớn... tuyệt vời làm sao."

"Đây là lần đầu tiên cô tới đây sao?"

"Không đâu... Em đã từng tới đây một lần khi em còn là một đứa trẻ... nhưng em đã ở trên một chiếc xe ngựa cơ."

Cô ấy liền nhìn xuống với một khuôn mặt buồn bã.

"Ta hiểu rồi."

Cô ấy có lẽ đang nhớ về khoảng thời gian khi mà cô ấy được ban phước với tư cách một nàng công chúa.

Tôi bèn tiếp tục bước đi mà không nói bất cứ điều gì cả.

.

Và rồi, tôi bỗng gửi thấy thứ gì đó rất thơm.

Nhìn xung quanh, có một quảng trường đối diện con đường chính với một đài phun nước và những quầy bán đồ ăn. Rất nhiều cây đang mọc bên trong quảng trường, nó trông tựa như một khu công viên vậy. Có một tòa nhà hai tầng theo kiểu nhà vệ sinh ở phía sau.

"Mùi gì vậy nhỉ?"

"Err... Em nghĩ rằng đó có lẽ là Fido Nướng đấy ạ."

"Mùi thơm phưng phức tương tự như nước tương ngọt vậy... Thật gợi nhớ cho ta về những lễ hội đền thờ."

"V-vâng... Ngài có muốn em đi mua chúng không ạ?"

"Được, nhờ cô vậy."

"Em hiểu rồi ạ. Em sẽ đi mua chúng đây."

Celica liền hướng tới một quầy bán đồ ăn trong có vẻ hơi lo lắng một chút.

Tôi bèn theo sau cô ấy.

.

Celica nói chuyện với một ông chú bán hàng và trả ông ta tiền.

Ông chú kia liền nướng một chút và trao chúng cho Celica.

"Của cô đây! Tôi đã giảm giá cho cô một chút bởi cô là một người đẹp đấy, quý cô trẻ."

"Cảm ơn rất nhiều ạ."

Celica cúi đầu, làm cho mái tóc vàng óng của cô ấy đung đưa.

Và rồi cô ấy liền chạy về phía tôi. Với một phần trên mỗi tay.

Tôi nhận lấy nó và nhìn vào nó một cách cẩn thận.

.

Fido Nướng.

Bột khô được làm từ hạt ngũ cốc nghiền vụn được hòa lẫn với nước để tạo ra bột nhào, và sau đó nó được kéo dãn và quay nướng.

Rồi cá nướng mặn ngọt và những lá rau được đặt lên trên đỉnh của nó.

Nó trông giống như món tacos khi nhìn bề ngoài vậy.

.

Được mời gọi bởi mùi thơm, tôi bèn cố cắn lấy một miếng.

Kết cấu giòn giòn có cảm giác rất tuyệt. Món cá mặn ngọt thì mềm dai tựa như bạch tuộc và mực vậy.

Mùi vị thơm ngon liền lan tỏa mỗi lần tôi nhai. Nước sốt và hương vị thơm ngon lấp đầy miệng của tôi một cách hạnh phúc.

Nó có vị giống như okonomiyaki và mực nướng vậy

Tuy nhiên, hương thơm và tính dịu của rau tươi lại phủ nhận cái cảm giác nghẹn ngào kia.

.

Tôi liền nuốt vào một lần.

"Thứ này... thực sự ngon đấy chứ."

"Vâng, đây cũng là lần đầu tiên em ăn nó đấy ạ, nó rất là ngon luôn."

"Vậy ra, đây là lần đầu tiên của cô à -- chomp"

"Vâng, em đã từng muốn ăn chúng, song mẹ của em đã nói rằng nó rất tầm thường cho nên -- chomp"

"Chẳng phải cô đang rất vui đấy sao -- chomp"

"Nó đều là nhờ Keika-sama cả mà -- chomp"

Celica liền mở đôi môi đỏ nhỏ nhắn ra và cắn. Miệng của cô ấy đang nhai một cách dễ thương.

Chúng tôi đang có vài cuộc trò chuyện phiếm trong khi bước đi trên con đường chính.

.

Sau một lát, tôi đã hoàn thành phần của mình trước.

Miệng của Celica khá là nhỏ, cô ấy vẫn đang ăn phần của mình.

.

Mật độ người đi đường liền giảm đi một khi chúng tôi tới được rìa của con đường chính.

Một tòa nhà cũ được làm bằng đá đứng sừng sững trước chúng tôi. Bầu không khí có cảm giác tựa như đền Parthenon vậy.

"Đây chính là nơi để đăng ký vào kỳ sát hạch anh hùng sao?"

"Om nom... Vâng, đúng thế ạ."

"Vậy thì hãy vào bên trong thôi nào."

"Nom... Làm ơn đợi một chút ạ, em sẽ xong ngay lập tức thôi."

"Nếu quá khó khăn đối với, ta có nên giúp không nhỉ?"

"Eh... Ah vâng ạ."

Vì lý do nào đó, đôi gò má của Celica hơi đỏ lên, và rồi cô ấy chìa ra nửa còn lại của Fido nướng.

Tôi bèn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy và cắn một miếng thật to.

"Yum, quả là ngon bất kể ta có ăn món này bao nhiêu lần đi chăng nữa."

"V-vâng ạ... chomp."

Celica liền cắn một miếng khác thật lớn ở ngay chỗ mà tôi đã ăn. Khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng lên tới tận mang tai luôn.

Tôi nghĩ rằng cô ấy không cần phải ăn một cách tuyệt vọng đến thế đâu, và rồi tôi bèn cắn thêm một miếng khác.

.

Sau khi đã ăn xong, chúng tôi liền tiến vào tòa nhà.

Chẳng có gì đặc biệt về phần thủ tục đăng ký cho nên tôi đành bỏ qua nó.

Phí đăng ký quả là hơi đắt một chút. Nó đã trở thành gánh nặng của Celica mất rồi.

Chúng tôi đã hoàn thành phần thủ tục trong khi hỏi các nhân viên những thứ khác nhau.

.

Một nhân viên liền nói với chúng tôi khi chúng tôi sắp sửa rời đi.

"Vậy thì, bài thi viết sẽ là ngày mai nhé."

"Eh, chẳng phải là quá sớm so với năm ngoái hay sao?"

"Việc này đã được quyết định bởi nhà thờ vào năm nay rồi. À thì, ai đó sẽ trở thành một anh hùng hẳn sẽ có thể làm được điều đó bất cứ lúc nào mà."

"N-nhưng mà..."

Celica nhìn vào tôi một cách lo lắng với đôi lông mày nhướn xuống.

Có vẻ như cô ấy muốn nói rằng không còn thời gian để học nữa.

.

Tôi đáp lại bằng một nụ cười trong khi để lộ hàm răng của mình.

"Đừng lo lắng mà. Y như cậu ta nói đấy. Nếu là một anh hùng thì chẳng có vấn đề gì cả cho dù nó là hôm nay hay ngày mai đi chăng nữa."

"Đ-đúng như mong đợi, Keika-sama."

Celica đành thở dài trong khi đang ôm lấy bộ ngực lớn của mình.

Nói thật, tôi có thể gian lận mọi thứ mà mình muốn với <> mà.

.

Và rồi chúng tôi định sẽ quay trở ra lối vào.

Tôi bỗng để ý thấy một bức tượng bằng đồng to lớn tại hành lang tầng một.

Một bức tượng bằng đồng về một người đàn ông dũng mãnh đang cầm một thanh kiếm. Tuy nhiên, ông ta phải cao đến hơn hai mét.

"Bức tượng này quả là lớn thật đấy."

"Không đâu, em nghĩ rằng đây chính là kích thước thật đấy ạ. Nó xem ra được tạo ra một cách chính xác bằng việc mô phỏng theo người thật đấy."

Tôi liền hỏi trong kinh ngạc.

"Một người to lớn đến nhường này sao?"

"Vâng ạ, Phong Dũng giả Rakeus đã được đồn đại rằng có kế thừa dòng máu của tộc người khổng lồ[note9448]."

"Ông ta hẳn phải khá là mạnh đấy."

"Ngài ấy đã để lại rất nhiều huyền thoại. Được đồn đại rằng ngài đã liên tiếp giành chiến thắng được tất cả mọi loại trận đánh. Ngài ấy chỉ thất bại duy nhất một lần mà thôi."

"Song ông ta đã không thể giành chiến thắng trước quỷ vương nhỉ."

.

"... Đúng vậy ạ. Đó là một lần chống lại quỷ vương."

"Đó hẳn phải là một trận đấu khó khăn đối với quỷ vương đây."

.

Và rồi Celica liền lắc đầu. Mái tóc vàng óng của cô ấy khẽ đung đưa.

"Dường như đó thậm chí còn chẳng phải là một trận đấu nữa cơ ạ."

"Điều đó không thể nào... Được rồi, thứ này được mô phỏng theo người thật phải chứ."

.

Tôi bèn nheo mắt về hướng bức tượng bằng đồng -- <>.

Sẽ khả thi để đọc được trạng thái thực sự từ một bức chân dung hoặc một tác phẩm điêu khắc được làm ra dựa theo người thật.

.

Dữ liệu sẽ là về bức tượng đồng theo kiểu một vật phẩm trong khoảnh khắc, song tôi liền gõ nhẹ vào nó.

Tiếp theo, bảng trạng thái của Rakeus được hiển thị ra.

--------------------

【Trạng thái】

Tên: Rakeus

Giới: Nam

Chủng tộc: Bán Cự Nhân Tộc

Chức nghiệp: Anh hùng

Lớp: Kiếm sĩ Bậc thầy lv 74

Thuộc tính: 【Phong】

Công kích: 2400

Phòng ngự: 1300

Ma Công: 0250

Ma Kháng: 0530

--------------------

... Gã này khá là mạnh đấy chứ.

Mạnh hơn nhiều so với những người bình thường.

Và như đã liệu trước, thuộc tính của ông ta không phải là quang.

.

Tôi tự hỏi trong khi đang nhìn vào bức tượng.

"Lạ thật đấy..."

"Có chuyện gì vậy? Keika-sama."

Lạc đi trong suy nghĩ, tôi đã không trả lời câu hỏi của Celica.

.

Sức mạnh công kích và phòng ngự của quái vật trong thế giới này nằm trong bốn chữ số.

Điều đó có nghĩa là, ngay cả khi quỷ vương là mạnh nhất, trạng thái của hắn ta hẳn sẽ là 9999 mà thôi.

Mặt khác, sức mạnh công kích của Rakeus là 2400. Một sự khác biệt xấp xỉ bốn lần.

Một sự khác biệt chỉ nhường này thôi có thể dễ dàng bị vượt qua với một đòn tấn công bất ngờ, hoặc bằng việc tìm kiếm một cơ hội tốt.

Vì vậy, thật là kì lạ khi quỷ vương có thể chiến thắng mà không có một trận đấu khó khăn.

Đối với nó để thậm chí còn chẳng phải là một trận đấu, sẽ là bất khả thi trừ khi sự khác biệt phải lên tới vài con số giống như tôi vậy.

.

-- Hẳn phải có thứ gì đó với tên quỷ vương. Thứ gì đó khiến cho hắn ta không thể bị đánh bại bởi những lẽ thường.

.

Khi tôi lạc đi trong suy nghĩ, Celica lo lắng bấu lấy ống tay áo bộ Wafuku của tôi với những ngón tay mảnh mai của mình.

"Um, thứ gì xem ra là vấn đề vậy ạ... Ngài đang không cảm thấy tốt sao?"

"Không có gì đâu. Ta chỉ vừa mới có thứ gì đó trong tâm trí mà thôi. Để điều đó sang một bên, hãy đi tìm quán trọ thôi nào."

"Em hiểu rồi, Keika-sama. Cho phép em được chỉ dẫn cho ngài ạ."

Celica nắm lấy tay của tôi và rồi bước đi với một nụ cười trên khuôn mặt của mình.

Bàn tay mềm mại của cô ấy liền kéo tôi đi

.

Chúng tôi đã đi ra tới con đường chính khi mà tôi tiếp tục được dẫn đường.

.

Chúng tôi đã tới một quán trọ trong một con hẻm ở cuối thành phố. Một tòa nhà cũ ba tầng.

Tầng đầu tiên dường như được sử dụng làm quán rượu và quán ăn, những người đàn ông trông thật thô kệch đang uống[note9449] trong cả ban ngày.

.

Tôi bèn nói chuyện với một ông chú đằng sau quầy rượu ở phía sau quán ăn. Ông ta có một mái tóc hoa râm ngắn với dáng đứng thẳng.

"Mấy người sẽ ở lại à? Hai đồng bạc lớn một đêm cho hai người đấy."

Xem ra là 2000 yen.

Celica liền nói.

"Chúng tôi có thể ở lại trong một tháng tính từ ngày hôm nay trở đi được không vậy?"

"Yea, tất nhiên là mấy người có thể. Vậy thì một đồng vàng lớn đi."

Xem ra là 100.000 yen.

Tại sao nó lại đắt hơn vậy. Vốn phải là 60.000 yen mới đúng chứ.

Không chờ đã, một tháng không phải là 30 ngày, phải không nhỉ?

.

Celica năn nỉ trong khi có vẻ buồn bã.

"Tôi rất xin lỗi, chúng tôi không có đủ... Ông có thể làm ơn giảm giá một chút được không vậy?"

"Kinh doanh đều là về việc kiếm lời cho bản thân mà thôi. Hãy đi nơi khác nếu mấy người không muốn."

Một nhận xét hoàn toàn lợi dụng chúng tôi.

Celica đang nhìn xuống trong khi cắn đôi môi đỏ lại một cách nản lòng.

.

Dĩ nhiên là tôi không thể giúp đỡ cô ấy bởi tôi chẳng có xu nào dính túi cả.

Tôi cần phải nhanh chóng trở thành anh hùng và kiếm tiền mới được.

.

Thay vào đó, tôi bèn chen ngang vào cuộc trò chuyện.

"Hey ông chú, bởi chúng tôi đang trả trước cho một khoảng thời gian ở lại dài, chúng tôi có thể được giảm giá ở đây không vậy?"

"Tôi đã nói rồi. Chúng tôi đang làm kinh doanh ở đây đấy."

"Fumu, vậy thì chúng tôi tự chuẩn bị bữa ăn của mình thì sao?"

"Chỉ vào ban đêm thôi à?"

"Tất nhiên, cả buổi sáng nữa."

"Ra là cậu nói vậy. Trang phục của cậu không chỉ để trưng diện thôi đâu nhỉ."

.

Ông ta liền lanh lợi thay đổi chủ đề.

Tôi sẽ yêu cầu giảm giá về những bữa ăn không được cung cấp nếu ông ta đồng ý với nó.

Đúng như mong đợi về một doanh nhân. Tôi không thể dụ được ông ta đồng ý với điều đó.

Chúng tôi sẽ không đi tới được chỗ nào như thế này nữa đâu.

.

Tôi không còn sự lựa chọn nào ngoài việc đưa ra con át chủ bài của mình.

"Nếu ta nói với ông rằng ông có thể tận dụng ta khi tôi đã trở thành anh hùng thì sao?"

Đôi mắt của ông chú liền sắc bén lên.

"Hoo, tôi vốn đã nghĩ rằng cậu không phải là người bình thường rồi, vậy ra cậu ở đây để tham dự kỳ sát hạch anh hùng huh."

"Đúng thế, và ta sẽ trở thành như vậy. Ta có thể chứng minh điều đó với ông miễn là nó không phá vỡ luật lệ."

"Hoho, quả là một thứ gì đó thật bạo dạn... Cậu có vẻ bình tĩnh khá là tốt đấy."

Ông chú liềm nhìn tôi bằng đôi mắt thẩm định trong khi đang vuốt bộ râu trên cái cằm vuông vức của mình.

.

Và rồi một giọng nói bỗng phát ra từ đằng sau chúng tôi, tại góc của quán rượu.

"Quên nó đi. Bởi tao sẽ trở thành anh hùng... -- Đúng không, mấy đứa?"

"Đúng quá luôn đấy chứ, aniki!"

"Không đời nào cái thằng ẻo lả đó lại có thể trở thành một anh hùng đâu."

Gyahahahaha, ba gã đàn ông liền cười lớn tiếng. Từ mái tóc cho đến trang phục, chúng trông hệt như lũ barbarian vậy.

Những khách hàng khác đang ăn uống một cách lặng lẽ trong khi cẩn thận để không bắt gặp ánh mắt của chúng.

Tôi đã tức điên lên trong một khoảnh khắc, song tôi nhanh chóng hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.

.

Tuy nhiên, Celica đã tiến lên trước một bước với một nếp nhăn trên trán của mình.

Tôi liền nắm lấy tay của cô ấy và ngăn cô ấy lại.

Celica nhìn chằm chằm như thể đang hỏi, tại sao ngài lại ngăn em cơ chứ.

Đôi mắt xanh lam nghiêm túc của cô ấy quả là rất đẹp.

Tôi bèn lặng lẽ lắc đầu để kiềm chế cô ấy lại.

.

Những gã đàn ông vẫn tiếp tục nói chuyện.

"Nhưng con đàn bà đó đẹp thật đấy chứ, bộ ngực của cô ta đặc biệt lớn luôn!"

"Hey, con bé tóc vàng kia, mau đến đây và uống với bọn ta nào."

"Bởi Gaf-aniki chắc chắn sẽ trở thành vị anh hùng kế tiếp đấy!"

"Yay"

Những gã đàn ông liền nâng cốc với những chiếc cốc thủy tinh của mình.

Có một gã đàn ông thể hình rất tốt trong số chúng. Gã đàn ông được gọi là Gaf-aniki bởi những gã còn lại.

Hắn ta có mái tóc với khuôn mặt đầy râu không cạo. Hắn ta trông hệt như một tên cướp đến từ đâu đó. Quần áo của hắn ta thì tả tơi, như thể hắn chưa bao giờ tắm lấy một lần vậy.

Tuy nhiên, chỉ có duy nhất thanh kiếm và bộ giáp của hắn ta trông có vẻ là những món đồ rất tinh vi.

.

Một trong số gã đàn ông liền hét lên to tiếng.

"Oy, đồ uống đâu hả! Cốc của Aniki đã hết rồi đây này!"

"Minya-chaan, mau mang tới cho bọn ta nào ~ Ta sẽ dạy cho em làm thế nào để phát triển được bộ ngực của người lớn nhé."

Những gã đàn ông lại bật cười, gyahahahaha, lần nữa.

.

Và rồi một cô gái liền xuất hiện trong khi mở bức rèm trên lối ra vào nối với nhà bếp phía sau quầy rượu

Một cơ thể mảnh mai của một cô gái ở đầu tuổi teen với bộ ngực hơi nổi lên. Khuôn mặt của cô ấy trông khá là lịch sự đối với một người trẻ như vậy, mái tóc đen bóng và đôi mắt to tròn của cô ấy rất ấn tượng.

Cô ấy đang mặc bộ trang phục với váy giản dị và đang cầm một cái khay với những suất ăn trong tay của mình.

.

Tuy nhiên, cô ấy không phải là một con người.

Ngạc nhiên thay, cô ấy có đôi tai và đuôi giống mèo.

Đôi tai hình tam giác của cô ấy đang bị rũ xuống.

"C-cha à, con không muốn đi đâu... con không muốn họ chạm vào cơ thể của con lần nào nữa đâu..."

Cô ấy nói ra bằng một chất giọng đầy sợ hãi.

Ông chú kia vò trán nhăn lại và lẩm bẩm.

"Ngay cả khi con nói vậy..."

Những gã đàn ông liền trở nên thậm chí còn ồn ào hơn nữa.

.

Tôi bèn đặt tay lên quầy rượu và cất lời.

"Ông chú, ông vẫn còn tự gọi bản thân mình là một người cha nữa sao?"

"C-cái gì!?"

"Nếu ta nói rằng, ta có thể chấp thuận mong ước của ông thì sao?"

"Cậu có thể làm được nó sao? Những tên đó có sức mạnh để ít nhất cũng đánh trả lại được đấy. Chúng đã ăn uống không trả tiền những 10 tháng nay rồi."

"Ta có thể. Nếu ông mong muốn nó."

Ông chú liền nhìn vào tôi một cách lặng lẽ.

Tôi bèn nhìn lại ông ta trong im lặng.

"... Được rồi. Làm ơn hãy làm gì đó với những tên kia đi."

"A, hiểu rồi. -- Bằng cái tên của mình, ta sẽ chấp thuận mong ước đó."

.

Khi tôi rời khỏi quầy rượu, Celica liền túm lấy ống tay áo bộ Wafuku của tôi trong hoảng loạn.

"Ke-Keika-sama... Nếu ngài làm bị thương ai đó, ngài sẽ không thể tham dự kỳ sát hạch anh hùng được nữa --"

"Đừng lo lắng, ta sẽ không đánh nhau đâu."

Tôi đành vỗ về mái tóc vàng óng của cô ấy để khiến cho cô ấy yên tâm.

.

Và rồi tôi bèn nheo mắt về phía những gã đàn ông.

-- <>.

.

Bảng trạng thái của những gã đàn ông liền xuất hiện trước mắt tôi.

Truyện Chữ Hay