Yuusha no Furi mo Raku Janai -- Riyuu? Ore ga Kami Dakara --

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khai sinh Anh hùng và Phước lành

◇◆◇◆◇

Giải đấu lại tiếp tục sau khi việc xử lý Gaff đã hoàn tất.

Họ chỉ điều tra tôi một cách hời hợt mà thôi.

.

Tuy nhiên, bởi Gaff rõ ràng đã đeo vào một chiếc mặt nạ bị nguyền rủa và làm bị thương nhiều người, tôi đã coi không phải là một ác nhân phạm phải tội giết người, mà ai đó đã xử lý một con quái vật đột nhiên xuất hiện.

.

Thực hiện một biện pháp phòng ngừa thực sự là điều đúng đắn khi làm.

Họ đã giải thích trước rằng sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi ai đó chết trong giải đấu, nhưng nếu một người không suy tính mà giết ai đó, họ sẽ bị vướng vào vết nhơ về một kẻ giết người và trở nên xa cách hơn đối với việc trở thành một anh hùng.

.

Sau đó, tôi đã theo dõi tất cả những trận đấu khác.

-- Rốt cuộc, tên quỷ vương có lẽ sẽ lại đặt thứ cạm bẫy nào đó lần nữa đấy.

.

Tuy nhiên, không có ứng cử viên anh hùng nào mạnh mẽ cho lắm.

Họ dường như đã rèn luyện rất tốt so với con người, nhưng họ không phải là địch thủ đối với tôi.

.

Tôi đã thắng vòng hai một cách dễ dàng và đến được trận chung kết.

.

Đối thủ của tôi trong trận chung kết là một chàng trai trẻ tốt bụng, hào hiệp với mái tóc màu xanh dương bảnh bao.

Chàng trai trẻ bèn nhìn vào tôi sau khi lịch sự cúi chào. Một ánh nhìn thẳng không chút ô uế nào cả.

"Tôi rất vui khi được gặp anh, Keika-san. Tôi đã bị cuốn hút bởi sức mạnh của anh. Tôi có lẽ sẽ không thích hợp làm đối thủ của anh, song hãy có một trận đấu thật hết mình nhé."

"Ah, chắc chắn rồi."

Tôi liền bật cười và trả lời.

Câu ta quả là một chàng trai trẻ quá đỗi dễ mến.

.

"Vòng chung kết! Keika Vs. Leo! Người chiến thắng sẽ giành quyền trở thành anh hùng! Giờ thì, hãy sẵn sàng -- chiến!"

Tiếng cồng liền vang lên cùng với tín hiệu của bình luận viên và trận đấu bắt đầu.

.

À thì, trận chiến này đang hoàn toàn nghiêng về phía tôi.

Tuy nhiên, tôi bỗng để ý thấy một thứ gì đó khi nhìn vào bảng trạng thái của cậu ta với <>.

Chàng trai trẻ Leo này có hai thuộc tính. Cái thứ hai ngạc nhiên thay lại chính là 【Quang】.

Dường như hệ thống tội đồ không tác động lên cậu ta bởi cậu ta có tới hai thuộc tính.

.

Leo bèn liên tục rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi trong khi vung thanh kiếm của mình.

"Đây là kết thúc rồi, Keika-san! -- HAA!"

Thanh kiếm của cậu ta bỗng tỏa sáng, và được bao phủ trong luồng gió. Kỹ năng kết liễu của cậu ta, 【Thánh Phong Trảm】.

.

"Hỡi gió, mau phân tán đi."

Gió liền phân tán khi tôi ra lệnh cho chúng.

Thanh kiếm của Leo, thứ đã bị suy yếu, bỗng mất đi một nửa chiều dài, tôi liền tránh nó ra.

"T-tại sao -- guh!"

Tôi thúc vào bụng của cậu ta bằng cán thanh Tachi của mình trong tay phải.

Leo liền khụy gối xuống. Thanh kiếm của cậu ta rơi xuống mặt sàn.

-- Sao cậu lại hỏi, không đời nào ta sẽ với cậu rằng đó là bởi vì ta là môt vị thần của nước và gió đâu.

.

Leo chống hai tay của mình trên mặt đất trong khi đang thở hổn hển.

"T-tôi bỏ cuộc. Đây là thất bại của tôi rồi."

Người bình luận viên liền hét lên.

"Oooh! Sau một trận chiến tuyệt vời, đáng tiếc tháy nó đã không kết thúc một cách quả quyết! Ứng cử viên Leo, đã tuyên bố thất bại của mình! Với điều này, trận chung kết cuối cùng đã kết thúc! Người chiến thắng chính là Keika! Đây chính là sự khai sinh của vị tân anh hùng!"

WAAAA! Khu đấu trường bỗng rung lắc bởi những tiếng hò reo vang dội.

Tôi chẳng thể nghe thấy được từng người nói những gì nữa luôn.

.

Trong khi vẫy tay với khán giả, tôi chìa tay ra với Leo đã gục xuống.

Cậu ta bèn nắm lấy tay tôi trong khi mỉm cười và đứng dậy, mái tóc xanh dương của cậu ta khẽ đung đưa theo.

"Tôi thực sự rất vui khi đã được làm đối thủ của anh. Chúc mừng nhé."

"Ta cũng vậy, quả là tuyệt khi được đấu với cậu."

"Nghe vậy khiến tôi hạnh phúc lắm đấy."

Cậu ta bỗng cười một cách ngây thơ tựa như một đứa trẻ vậy. Hàm răng trắng của cậu ta liền tỏa sáng.

-- Hơn nữa, anh chàng này đã nói một cách trung thực, không chỉ mỗi tâng bốc thôi đâu.

Thuật ngữ 'trẻ trung dễ mến' phù hợp với Leo một cách hoàn hảo luôn.

Tôi chắc chắn rằng đó là bởi vì thuộc tính thứ hai của cậu ta chính là 【Quang】.

.

Một trong số những lối vào liền mở ra, và vài người bỗng xuất hiện mang theo khung của một cánh cổng.

Họ đã lắp nó tại trung tâm đấu trường và rồi họ bỏ đi.

Đó là một cánh cổng sang trọng với những biểu tượng thiên thần và rồng được chạm khắc bên trên.

.

Bình luận viên bèn giải thích.

"Bây giờ, người chiến thắng Keika-sama và á quân Leo-sama sẽ phải đi qua <> Anh Hùng. Chỉ có những người nào sỡ hữu trái tim của anh hùng mới có thể đi qua cánh cổng này! Leo-sama sẽ là dự bị anh hùng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với Keika-sama! Anh ấy sẽ tham dự giải đấu vào năm tới -- Giờ thì, trước tiên, xin hãy tiếp tục tiến lên, Leo-sama."

.

Leo liền bước tới một cách vội vàng.

Cậu ta băng qua cánh cổng cẩm thạch.

Và rồi.

BZZZZT! Cánh cổng bỗng rung lên và phát ra một ken két khó chịu.

Khuôn mặt của Leo trở nên nhợt nhạt trong bất ngờ và băn khoăn.

Người bình luận viên bèn la lên.

"Ooh! Thật không thể tin nổi! Cánh cổng đã đánh giá rằng Leo-sama chính là một 【Tội đồ Ẩn】. Thật không may làm sao khi anh ấy là một người đàn ông rất tuyệt vời!"

"X-xin hãy chờ đã! Đây hẳn là nhầm lẫm rồi --"

Tuy nhiên, các lính canh bỗng xuất hiện nối tiếp nhau, họ coi Leo giống như một tội phạm vậy.

.

Tôi bèn nhìn chằm chằm và nhìn thấu chi tiết về cái Thánh Môn này.

【Máy dò Thuộc tính】 Hiển thị thuộc tính của người dùng.

.

-- Nó thậm chí còn có thể nhìn thấu thuộc tính thứ hai của cậu ta là Quang huh.

Có vẻ như nó có thể nhìn thấu khá là sâu.

Sẽ hơi rắc rối một chút nếu nó nhìn được năng lực và trạng thái của tôi đấy.

.

Tôi liền nhìn vào lòng bàn tay của mình với <> và gọi ra bảng trạng thái.

Và rồi tôi bèn làm giả nó.

-- Thần Linh của dị giới có thể tự do làm giả trạng thái của mình.

--------------------

【Trạng thái】

Tên: Keika [Hiko-no-Mikoto]

Giới: Nam

Tuổi: 20 [?]

Chủng tộc: Con người [Vạn Thần]

Chức nghiệp: Thường dân [Thần Linh]

Lớp: Kiếm sĩ Bậc thầy Lv 10 [Sư Thần]

Thuộc tính: 【Phong】 【Thủy】 [Thiểu Quang]

--------------------

Thế này hẳn sẽ ổn thôi. Tôi cũng đã nhanh chóng ghi đè các giá trị thuộc tính và trang bị của mình để trông như bình thường.

Dĩ nhiên những thứ bên trong [ ] chỉ có thể được nhìn thấy bởi tôi mà thôi.

.

Leo đã bị đưa đi khi tôi đang ghi đè trạng thái của mình.

Bình luận viên liền cất lời.

"Giờ thì, đó quả là một tiến triển khá sốc, song hãy bắt đầu lại nào, người chiến thắng Keika-sama, xin hãy đi qua bên dưới thánh môn đi!"

.

Tôi liền bước qua cánh cổng một cách thoải mái.

Tôi đang bước đi một cách vô cảm, song tâm trí tôi thì đang bồn chồn đây.

.

Tôi băng qua cánh cổng, đi sang phía bên kia.

Cả đấu trường rơi vào im lặng.

Cánh cổng bỗng tỏa ánh sang xanh lục sau một lúc.

Người bình luận viên liền la lên.

"Ah, đây rồi! Keika-sama chính là chủ nhân của trái tim anh hùng lộng lẫy! Xin chúc mừng! Đây là sự khai sinh của một tân anh hùng, Keika-sama, người đã vượt qua toàn bộ các thử thách!"

.

"Chúc mừng nhé!" "Tôi luôn nghĩ rằng ngài sẽ trở thành như vậy mà!" "Trông cậy vào ngài đấy, Hero-sama!"

Những khán giả liền tán dương tôi hết người này đến người khác.

Những lời khen ngợi trực tiếp đến từ nhiều người như thế này cũng không quen thuộc đối với tôi cho lắm, nó có cảm giác hơi nhột nhột một chút.

.

Tôi đã được dẫn đường tới hàng ghế VIP sau đó.

Tại một nơi mà bạn có thể nhìn thấy đấu trường bên dưới. Hàng ghế ngồi nằm trên tầng ba.

Đức vua, người để râu và đội một cái vương miện trên đầu, đang chờ tại đó.

Tôi bèn quỳ xuống và chào ông ta.

Và rồi đức vua liền bảo tôi đứng dậy. Giọng nói của ông ta vang lên một cách rõ ràng giữa đám đông khiến bạn sẽ không nghĩ rằng ông ta là một ông già.

"Tân anh hùng Keika. Ngươi đã làm rất tốt khi vượt qua những thử thách.Từ giờ trở đi, hãy tiếp tục rèn luyện bản thân, cứu vớt người dân khỏi khổ đau, và tìm kiếm tên quỷ vương. Hãy trở thành vị anh hùng thật sự, người sẽ cứu lấy thế giới khỏi bàn tay của quỷ vương. -- Nhận lấy thứ này đi."

Đức vua liền cho mang ra một tấm huy chương bạc khoảng cỡ lòng bàn tay. Nó được nối với dây xích đeo.

Tôi bèn quỳ xuống và ông ta đeo nó quanh cổ của tôi.

.

Tôi bèn liếc nhìn tấm huy chương.

【Biểu tượng của Anh hùng】 Quyền điều tra bất cứ điều gì có liên quan đến Quỷ Vương - Thẩm quyền đối với bất cứ điều gì có liên quan đến Quỷ Vương - Quyền thi hành hình phạt đối với bất cứ điều gì có liên quan đến Quỷ Vương - Cho phép mua cục bộ hàng hoá cần thiết - Được phép đi qua bất cứ nơi nào - Được miễn bất kỳ loại thuế nào - Ban cho cây kỹ năng của Anh hùng.

.

Nếu có thứ này, tôi sẽ được phép làm bất cứ điều gì về một vấn đề có liên quan đến Quỷ Vương.

Nếu tôi mà nghi ngờ ai đó là quân tốt của Quỷ Vương, tôi có thể đi tới nhà họ, khám xét bên trong, tịch thu mọi thứ như thảo mộc hay hàng hoá, và nếu tôi có bằng chứng rằng họ là quân tốt của Quỷ Vương, tôi thậm chí còn được phép giết họ ngay tại chỗ luôn.

-- Và bởi tôi là một Vị Thần, tôi có thể giả tạo bằng chứng hoàn toàn như mình muốn.

.

Tôi kiềm chế bản thân không nhếch mép cười, và hạ thấp đầu.

"Xin đạ tạ, thưa Bệ hạ. Thần sẽ dùng mọi thứ mà mình có để tiêu diệt Quỷ Vương."

"Umu... ngươi có thể cho ta thấy khuôn mặt của tân anh hùng gần hơn được không?"

"Dạ? Vâng, làm ơn."

Tôi liền ngẩng mặt lên.

Đức vua nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi. Đôi mắt trong suốt như thể chúng nhìn thấu tận cùng trong tôi vậy.

Và rồi ông ta liền thở dài yếu ớt. Tia thất vọng ngự trị bên trong đôi mắt đang quan sát tôi.

"Ngươi có một khuôn mặt tốt đấy. Xin hãy nỗ lực thật chăm chỉ với tư cách tân anh hùng. Đây là 50 đồng vàng coi như là phụ cấp trang bị."

Ông ta liền đưa cho tôi một cái túi khá là nặng.

Đây có lẽ không phải là đồng vàng nhỏ, nếu là 50 đồng vàng lớn, chỗ đó là 5 triệu yên huh.

"Xin đa tạ ngài rất nhiều, thưa Bệ hạ."

"Vậy thì, làm việc thật tốt nhé mọi người. Cuối cùng, hãy chúc mừng cậu ta nào."

Clap clap clap, một tràng pháo tay. Ai đó thậm chí còn huýt sáo nữa.

.

Tôi bèn vẫy tay lại với mọi người mặc dù tôi cảm thấy có gì đó kỳ quặc với lối hành xử của đức vua.

.

Đó là một cuộc diễu hành cho đến quán trọ.

Mọi người đã tụ tập ở hai bên con đường chính khi họ gửi tới những lời chúc mừng.

"Ngài đã làm rất tốt!" "Cảm ơn!" "Tôi thắng lớn rồi!"

Nói tất cả những gì mà họ muốn nói luôn.

.

Một ông chú được băng bó liền bước lên phía trước dọc theo con đường.

"Cảm ơn ngài vì đã trả thù cho tôi."

"Hm? Ah, ông là ông chú thợ làm bánh mì mà. Đó chỉ là điều đúng đắn để làm thôi."

"Quả đúng như mong đợi về anh hùng-sama ạ."

Ông chú liền hạ thấp đầu xuống nhiều lần.

.

Giờ thì những cư dân thị trấn từng gặp rắc rối bởi Gaff đã biết rằng hắn ta là một tên cướp, việc đánh giá về tôi với tư cách người đánh bại hắn ta đã lên cao hơn cả nóc nhà mất rồi.

Đồng thời lúc tôi trở thành anh hùng, không một ai ở Thủ Đô Hoàng Gia lại không biết đến tên của tôi cả.

-- Fumu. Để lan rộng cái tên của tôi hơn, tôi cần phải giải quyết những vấn đề bên ngoài Thủ đô Hoàng gia và để cho các tin đồn lan truyền ra tới những thành phố mới được.

.

Tôi cần những thành tựu to lớn nhằm thu thập đủ tôn trọng để trở thành một Vị Thần. Tuy nhiên, những thành tựu đó không thể được thực hiện bằng cách lén lút đánh bại tên quỷ vương trong khi không một ai biết đến, mà là bằng cách thực hiện nhiều chiến công mà mọi người có thể thấy được.

Nó phiền phúc hơn so với dự kiến, song những đòi hỏi để trở thành một Vị Thần cuối cùng cũng đã hoàn thành bây giờ.

"Đã đến lúc để khởi hành rồi..."

Với lời lẩm bẩm của tôi, Celica, người bước đi kế bên tôi, liền mỉm cười với mái tóc vàng óng đang đung đưa.

.

Khi chúng tôi quay trở về quán trọ, quầy rượu tại tầng một đã trở thành một địa điểm tiệc tùng.

Những chiếc ghế đã được mang đi, để lại duy nhất những chiếc bàn để làm tiệc buffet.

Thậm chí cả những người hàng xóm cũng đã tham gia vào.

Ông chú liền lao ra khỏi bếp.

"Keika! Cậu đã làm được! Đôi mắt của tôi đã không đánh lừa tôi. Giờ thì hãy đến đây và ăn đi! Cậu cũng có thể uống mọi thứ mà mình muốn đấy!"

"Cảm ơn nhé ông chú."

"Không có gì đâu mà!"

Ông chú bèn quay trở lại nhà bếp trong khi đang cười một cách chân thành.

.

Lapisia bỗng chạy đến chỗ tôi với đuôi tóc hai bím xanh lam của mình đang phấp phới phía sau.

"Đã giữ cho Minya an toàn!"

"Ra là cô thành làm được. Giỏi lắm, cô là một Lapisia rất tuyệt vời đấy."

Tôi đã yêu cầu cô ấy bảo vệ Minya, bởi sẽ rất phiền phức nếu bọn chúng bắt Minya làm con tin. Lapisia là một đứa trẻ, song cô ấy lại mạnh mẽ vô song bởi vì cô ấy là một Vị thần.

Khi tôi vỗ về đầu của cô ấy, đôi mắt vàng kim của cô ấy nheo lại như thể rất thoải mái và rồi cô ấy liền cười.

"Sẽ nỗ lực chăm chỉ hơn nữa!"

"Tinh thần tốt đấy. Hãy nỗ lực thật chăm chỉ trong việc học tập sau khi cô đã ăn no nhé."

"Uu... N-nỗ lực chăm chỉ..."

Đôi mắt của cô ẫy liền tròn lại và bờ vai của cô ấy rũ xuống một cách chán nản. Cơ thể bé nhỏ của cô ấy dần dần trở nên còn nhỏ hơn nữa.

Tôi đành mỉm cười gượng gạo và rút lại lời nói của mình.

"Không, cô không cần phải học hôm nay đâu. Cô thể chơi đùa sau khi ăn mà."

"Thật sao!? Yêu Keika lắm nha!"

Lapisia liền ôm lấy tôi. Đôi tay mảnh mai của cô ấy vừa đủ vòng kín. Cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy được dính sát vào, nó khá là nóng.

"Được rồi, giờ thì, hãy ăn thôi nào."

"Được thôi!"

Lapisia liền đi về phía những chiếc bàn với mái tóc màu xanh lam đang đung đưa.

.

Sau đó, tôi đã ăn uống trong khi được chúc mừng bởi nhiều người.

Celica thì nhu mì ở bên cạnh tôi.

Cô ấy mang đồ uống và thức ăn cho tôi trước khi chúng hết.

Cô ấy toàn mỉm cười suốt nãy giờ. Đôi mắt xanh lam của cô ấy, thứ đang ngước lên nhìn tôi, ẩm ướt bởi niềm vui sướng.

Tôi cảm thấy sự ban phước tuyệt vời nhất đang đến từ Celica, người không hề nói bất cứ điều gì cả, tôi cảm thấy hạnh phúc một cách lạ thường từ điều đó và không thể làm khác ngoài mỉm cười.

.

Nửa đêm.

Tôi ở một mình cùng với Celica trong căn phòng trọ.

Bữa tiệc ở quầy rượu tầng một vẫn tiếp tục, tôi thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng hát của Lapisia. Có vẻ như cô ấy đang chơi đùa hết sức có thể.

.

Celica, người đang ngồi kế bên tôi trên chiếc giường, liền nói chuyện một cách vui sướng.

"Chúc mừng nhé, Keika-sama, em luôn luôn tin rằng ngài sẽ trở thành Anh Hùng mà."

"Xin lỗi vì tất cả những rắc rối nhé. -- Ah, đúng rồi."

Tôi bèn lấy ra chiếc túi mình đã nhận được từ đức vua, thứ mà tôi đã đặt trong túi áo ngực của mình.

"Xét cho cùng, ta đã sử dụng khá là nhiều tiền của Celica. Ta định đền đáp lại điều đó bằng thứ này."

"Của em ư! Thứ đó thuộc về Keika-sama mà. Những thứ của em cũng thuộc về Keika-sama. -- E... em cũng vậy."

Cô ấy nói phần cuối cùng trong điệu thì thầm. Khuôn mặt duyên dáng của cô ấy liền đỏ bừng lên khi cô ấy nhìn xuống.

Tôi liền vỗ về đầu của cô ấy. Mái tóc vàng óng này thực sự có cảm giác tuyệt vời nhất trên những ngón tay của tôi.

.

"Đừng nói thế mà. Vậy thì xin hãy chăm coi chúng nhé."

"Vâng, em hiểu rồi, em sẽ là chiếc ví của Keika-sama ạ."

"Cứ vậy đi. -- Và, chúng là 50 đồng vàng lớn, đúng chứ."

"Không, xem ra không phải vậy đâu ạ."

"Hm? Đừng nói với ta rằng chúng là những đồng vàng nhỏ đấy nhé."

Celica bèn lấy ra đồng vàng trong chiếc túi đối với câu hỏi của tôi.

Tôi không hề quen thuộc với kích thước của đồng vàng mà ngón tay mảnh mai của cô ấy đang cầm.

.

"Phần thưởng từ đức vua là đồng vàng trung. Chúng mỗi đồng có giá trị bằng bốn đồng vàng nhỏ ạ."

Thông tin về chúng liền hiện ra khi tôi nhìn chằm chằm vào nó với Thấu Thị. Một đồng trị giá 20000.

"Rẻ mạt thật! Họ nên cho những đồng vàng lớn mới phải chứ."

"Dường như, họ đã tặng những đồng vàng lớn trong quá khứ, nhưng nó rất khó khắn đối với vấn đề tài chính. Tuy nhiên, việc tặng 50 đồng vàng vốn là một luật lệ cho nên họ không thể sửa đổi nó, kết quả là, họ đã tạo ra những đồng tiền vàng tưởng niệm này."

"Ta hiểu rồi, giảm chi phí huh... Vậy ra lý do tại sao ta chưa bao giờ trông thấy chúng là bởi vì chúng là những đồng vàng tưởng niệm không được lưu thông huh."

"Đúng vậy, và sẽ dễ dàng hơn khi sử dụng đồng vàng nhỏ hoặc đồng vàng lớn, cho nên..."

Celica liền nở một nụ cười khổ sở.

À thì, tôi đã nhận được 1 triệu yên miễn phí, cho nên chúng ta hãy cứ coi nó là một điều tốt đi vậy.

.

Tôi liền cất lời trong khi nhìn vào Celica rằng đang cất những đồng vàng đi.

"Ta rất xin lỗi vì ngày hôm nay. Ta đã khiến cô trở thành một mồi nhử."

"Làm ơn, nó quả là một vinh dự khi trở nên có ích mà."

"Cô không sợ sao?"

"Đó là..."

Celica ngượng ngùng cười như thể cô không thể trả lời được vậy.

Lối hành xử đó quá đỗi dễ thương, tôi theo phản xạ ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô ấy. Mái tóc vàng óng của cô ấy liền đung đưa và lấp lánh.

Celica bèn cho ra một âm điệu tựa tiếng thở đầy ngọt ngào trong khi xích gần vào tôi.

"Au..."

"Có lẽ đã có một phương pháp tốt hơn rồi. Ta sẽ giữ cho cô an toàn hơn vào lần tới nhé."

"Làm ơn Keika-sama, thật sự không có gì cả đâu. Ngài có thể tiếp tục để em trải qua những tình huống nguy hiểm mà. Em rất hạnh phúc vì đã có thể trở thành sức mạnh của Keika-sama đấy ạ."

Celica liền ép khuôn mặt của mình vào lồng ngực tôi hệt như một chú mèo vậy. Hơi ấm đáng yêu của cô ấy được truyền sang.

"Cảm ơn nhé."

"Riêng lời đó thôi cũng khiến em hạnh phúc lắm rồi..."

"Hãy luôn luôn ở bên cạnh ta nhé."

Vì lý do nào đó, đôi mắt xanh lam sững sờ của Celica bỗng nhìn vào tôi.

Và rồi đôi gò má cô ấy dần dần đỏ ửng lên, và cô ấy gật đầu với một nụ cười trên cả khuôn mặt của mình.

"Vâng, Keika-sama!"

.

Âm thanh của bữa tiệc có thể được nghe thấy từ xa.

Tôi tiếp tục ôm lấy cơ thể mềm mại của Celica, người đang dựa vào tôi, trong khi cảm nhận những âm thanh của quầy rượu phía xa.

* Bonus Hết Tập 1:

Keika & Celica

Minya

Celica (nuột vler :v)

Truyện Chữ Hay