Tháp Thử thách - Cuộc Đụng độ Không Hồi kết (Tầng Thứ hai)
◇◆◇◆◇
Chúng tôi đã đi xuống tới tầng thứ hai của tòa Tháp Thử thách. Chúng tôi còn 7 tiếng 50 phút nữa cho đến lúc hoàng hôn.
Lối đi được làm bằng đá hệt như tầng thứ nhất. Chiều cao vẫn không đổi là 2m, song nó lại rộng hơn, phải đến cỡ 3m.
Tuy nhiên, tôi trông thấy một đường kẻ trắng trên mặt sàn khi chúng tôi đi xuống và đành thở dài trong hoài nghi khi nhìn theo nó ra xa.
.
"Cái quái gì đây..."
Tôi liền nhìn về phía trước.
Những con quái vật đang lúc nhúc mọi nơi tôi nhìn thấy bên trong lối đi rộng thẳng về phía trước.
【Kiếm Tử cốt】 bạch tử cốt[note9733] mang theo duy nhất một thanh kiếm. Chúng yếu song lại đi theo nhóm.
【Gargoyle】 bức tượng đá mô phỏng theo ác quỷ. Rất cứng.
【Tử cốt Kỵ sĩ】 hắc tử cốt[note9734] được vũ trang hạng nặng. Cứng và nhanh nhẹn.
【Quỷ Tượng】 bức tượng đá kì quái mô phỏng theo quỷ thần. Rất cứng và mạnh mẽ.
.
Còn có vài con【Phục sinh Cốt】nữa.
Sức mạnh của chúng thì tương tự như ở tầng thứ nhất, song thời gian tái tạo chỉ là 5 phút mà thôi.
.
-- Sau một tràng những cái bẫy gây đột tử, giờ lại là cuộc đụng độ quái vật không hồi kết huh. Cái ý tưởng vô lại này thật sự giống hệt như một trò khốn nạn vậy.
Hơn nữa, dòng suy nghĩa của tên thiết kế quả là rõ ràng. Hắn ta hẳn đang muốn giết chết chúng tôi bằng mọi giá.
.
Tuy nhiên, nhìn qua với <>, dường như không có bất kỳ cái bẫy nào cả.
Tôi đoán điều đó là hiển nhiên thôi. Bọn quái vật sẽ giẫm phải chúng mà.
.
Khi tôi đang suy nghĩ trong khi quan sát chúng, Celica liền đứng lên bên cạnh tôi sau khi đặt ba lô của mình xuống. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thật vững chắc với quyết tâm.
"Hãy nỗ lực hết mình nhé, Keika-sama."
"Ah, tất nhiên rồi -- đừng có mà tụt lại phía sau đấy, ông chú."
"Chắc chắn rồi."
.
Celica liền rút thanh rapier của mình ra lần đầu tiên. Lưỡi kiếm có vẻ bị gỉ. Tuy nhiên, tôi có thể thấy một lưỡi kiếm bạc tỏa ra những tia sáng thanh khiết bên dưới nó.
Ông chú bèn rút ra một con dao găm với mũi cong.
.
Tôi cũng rút thanh Tachi của mình ra khỏi vỏ. Tôi rưới nước từ bầu đựng của mình lên trên lưỡi kiếm, phẫn mũi bỗng tỏa ra hào quang xanh dương chói lọi. Tôi cũng đổ nước lên lưỡi kiếm của hai người kia nữa.
"-- <>... Đi thôi nào!"
"Vâng ạ."
"Được thôi."
Gã to xác liền mang hành lý lên và theo sau chúng tôi trong im lặng.
.
Tôi chạy theo đường kẻ trắng kia.
Lũ quái vật lảng vảng đang tấn công hệt như những đợt sóng vậy.
Tôi bèn vung thanh kiếm được bao trùm bởi phong trảm vào đám quái vật lúc nhúc.
.
Ba trong số những con quái ở phía trước trở thành nạn nhân cho thanh Tachi của tôi, năm con khác phía sau bị chém vào bởi phong trảm, vỡ nát tành từng mảnh.
Sức mạnh hủy diệt thật khủng khiếp. Celica và ông chú phía sau tôi liền mở to mắt mà nhìn chằm chằm trong kinh ngạc.
Tuy nhiên, lũ skeleton và quỷ tượng lại chẳng hề bất ngờ.
Chúng dẫm lên xương đồng bọn của mình, lao vào tấn công!
.
Tôi liền thay đổi luồng thổi thành một đường khác biệt mảnh như tờ giấy đối chọi lại với những đòn tốc kiếm của hai con Tử cốt Kỵ sĩ.
"Deyaa!"
Tôi vung thanh Tachi từ dưới lên trên. Hai con skeleton liền vỡ tan thành hàng ngàn mảnh.
Con gargoyle phía sau tôi cũng đã vỡ vụn luôn.
.
Sau khi vung thanh Tachi của mình thêm khoảng 10 lần nữa, hơn 50 con quái vật đã bị tiêu diệt.
Tuy nhiên, chúng tôi thậm chí còn chưa tiến lên được 1/10 lối đi nữa.
.
Tôi bèn rưới nước từ bầu đựng lên lưỡi kiếm một lần nữa, mũi kiếm liền tỏa sáng.
"Hm? Ông chú, chẳng phải có một cửa ẩn trên bức tường ngay đó hay sao?"
"Gì cơ... Ah, đúng là có một cái này."
"Ông có thể kiểm tra nó được không. Ta sẽ cầm chân kẻ địch tại đây cho."
"Được thôi."
Ông chú liền chạm vào bức tường và bắt đầu kiểm tra nó.
.
Tôi tiêu diệt lũ skeleton và quỷ tượng đang lao tới hết con này đến con khác.
Bởi tôi không thể di chuyển, những mảnh xác của lũ quái chất đống xung quanh chân của tôi.
.
Tôi đang suy nghĩ trong khi chiến đấu.
-- Tôi hoàn toàn ổn với chuyện này bởi tôi là một Vị Thần.
Nhưng nếu đây là tổ đội của một anh hùng thực sự, thể lực của họ sẽ không kéo dài được đâu, bạn biết chứ...?
-- Đừng nói với ta!!
.
Tôi hét lên trong khi đang vung thanh Tachi của mình.
"Ông chú, mau lùi lại ngay!"
"Cái gì!"
Ông chú liền nhanh chóng đứng dậy.
Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa ẩn mở ra, một đám 【Kiếm Tử cốt】 bỗng xuất hiện.
.
"Chết tiệt! -- <>!"
Tôi liền vung thanh Tachi của mình, giải phóng ra một luồng gió mạnh sắc bén.
Tuy nhiên, nó đã không thể bay tới lũ skeleton đang tấn công ông chú kịp lúc!
.
Mũi kiếm của con skeleton dẫn đầu liền chém sượt qua cánh tay của ông chú.
"Kuh!"
Ông chú bèn vung con dao găm của mình trong khi nhăn mặt. Nó xuyên qua xương sống của con skeleton, nghiền nát chúng.
.
Tuy nhiên, con skeleton thứ hai liền tấn công ngay lập tức sau đó.
Ông chú không thể tránh nó nổi --!
"Haa!"
Được lấp đầy bởi tinh thần chiến đấu[note9735] sắc bén, đòn đâm của Celica phá vỡ phần vai của con skeleton. Phong trảm kích hoạt, thổi bay phần cơ thể trên của nó. Thanh kiếm của con skeleton liền rơi xuống mặt sàn.
.
Đòn phong trảm của tôi cuối cùng cũng đến nơi.
Nghiền nát 8 con skeleton đang kêu lách cách phía sau cánh cửa ẩn trước khi chúng có thể tham gia trận chiến.
"Ông vẫn ổn chứ!?"
"Yeah, từng này đã là gì đâu."
Ông chú liền nói vậy với vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt của mình.
Celica bèn lao đến và ngó nghiêng kiểm tra.
"Vết chém không có nông đâu, tôi sẽ chữa thương cho ông."
"Xin hãy làm vậy đi. Trong lúc đó, ta sẽ bảo vệ cho hai người tại đây."
"Vâng ạ."
.
Tôi tiếp tục vung thanh Tachi của mình trong khi thật cảnh giác với cánh cửa ẩn.
Glank, clank, những âm thanh của đá và xương bị vỡ vụn tiếp tục vang vọng bên trong căn phòng.
Bất kể tôi có hạ gục bao nhiêu con quái vật đi chăng nữa, số lượng của chúng vẫn chưa hề giảm đi.
.
Tôi đành tặc lưỡi trong tâm trí của mình.
-- Họ chỉ đang đưa lũ quái vật ra mà chẳng làm một thứ gì khác cả!
Họ muốn làm giảm thể lực của tổ đội anh hùng nào đủ ưu tú để vượt qua tầng thứ nhất.
.
'Ý tôi là sao' huh.
Một tổ đội yếu sẽ không thể vượt qua được hàng đống những cái bẫy gây đột tử trên tầng thứ nhất. Đặc biệt với chiếc cầu thang cuối cùng đi lên trên, họ chắc chắn sẽ bị mắc vào nó.
Tuy nhiên, nếu một tổ đội có thể vượt qua được thứ đó, điều đó hẳn có nghĩa rằng họ là một tổ đội sắc sảo đáng kể và có tiềm năng.
Do vậy, tên quỷ vương liền ngừng tung ra những cái bẫy gây đột tử và thay thế nó bằng một phương pháp mà chắc chắn sẽ giết chết tổ đội kia thông qua việc rút cạn thể lực của họ.
.
Con người sẽ mệt đi nếu không được nghỉ chút nào, tuy nhiên, bởi có một khoảng thời gian giới hạn, họ không thể nghỉ ngơi ngay cả khi họ muốn đi chậm.
.
Tầng kế tiếp rất có thể sẽ có những trận chiến gây sụt giảm sức mạnh cả thể chất lẫn tinh thần.
Và rồi, khi mà năng lượng và ma lực của chúng tôi đã kiệt quệ -- sẽ là một trận chiến chống lại Lapisia.
Con người bình thường sẽ 100% thua luôn.
.
Một kịch bản thật lạnh lùng và xảo quyệt.
"Được thôi, ta sẽ thực hiện nó... Haaa!"
Tôi bèn vung thanh Tachi của mình và nghiền nát lũ skeleton đang lao đến.
.
Celica và ông chú liền đi tới sau khi đã xong việc chữa thương.
"Xong rồi đấy ạ, Keika-sama."
"Xin lỗi, tôi đã sử dụng thứ thảo mộc chữa thương quý giá kia mất rồi."
"Sẽ ổn miễn là ông vẫn an toàn. Xin lỗi vì có hơi ép buộc một chút, song chúng ta tiếp tục tiến lên thôi."
"Vâng ạ."
Celica bèn gật đầu trong khi đung đưa mái tóc vàng óng của mình.
.
Tôi liền rưới nước lên thanh Tachi của mình.
"Hỡi gió và nước, mau tuân theo cái tên của ta -- <>!"
SWOOOSH, thanh Tachi được bao trùm bởi luồng gió hung bạo.
Sau khi thấy vậy, tôi bèn tến về phía trước theo một tốc độ nhanh.
Một đòn chém ngang vào đám 【Tử cốt Kỵ sĩ】 và 【Quỷ Tượng】 đang lao tới!
.
FWOOOSH --!
.
Nuốt trọn cả những con quái vật phía sau chúng, hơn 10 con quái vật bị nghiền nát thành từng mảnh.
"Ổn rồi, chúng ta có thể đi được rồi đấy!"
"T-tuyệt vời quá, Keika-sama!"
Đôi mắt xanh lam nhìn thẳng của cô ấy được lấp đầy bởi tôn trọng.
.
Tôi liền tiến một bước lớn về phía trước, vung thanh Tachi, và phóng thẳng theo lối đi.
Mặt sàn bị chất đầy bởi những mảnh đá và xương, lấp kín lớp đã lát bên dưới chúng.
.
Sau khoảng một giờ.
Chúng tôi cuối cùng cũng đã đến được cuối lối đi.
Có một cái cửa hai cánh lớn, song nó chẳng hề nhúc nhích mặc dù chúng tôi đã cố gắng đẩy nó.
Không nhầm lẫn gì nữa rằng đây chính là 【Cửa Tầng】, khi nhìn vào nó với Thấu Thị.
Ông chú bèn kiểm tra nó, Celica bảo vệ ông ta, còn tôi thì tiếp tục tiêu diệt đám kẻ địch đang lũ lượt kéo đến.
.
Tôi liền hét về phía ông chú trong nghi hoặc sau khi đánh bại hàng trăm con quái vật.
"Ông vẫn chưa xong đấy à, ông chú!"
"Đợi chút, cánh cửa này bị khóa lại bằng ma thuật mất rồi!"
"Gì cơ!"
"Hm, có thứ gì đó được viết bên cạnh cánh cửa... kuh, không thể đọc chúng nổi"
"Kinmerrick-san, tôi sẽ đọc nó cho. -- Làm ơn hãy đổi chỗ với tôi trong lúc đó đi."
"Ou, trông chờ vào cô cả đấy."
Celica nhanh chóng di chuyển, và rồi cô ấy cúi mình xuống bên cạnh cánh cửa với chiếc váy của mình xòe ra.
Ông chú liền chuyển sang bảo vệ cô ấy.
.
Tôi bèn cất lời trong khi đang chiến đấu.
"Có lẽ ta nên phá tan cánh cửa này giống như đã làm với cái bàn thờ đấy!"
Celica liền ngăn tôi lại với một giọng nói rõ ràng.
"Ngài không được đâu, keika-sama! Nó được viết tại đây là 『Bạn sẽ trượt thử thách nếu cánh cửa này bị phá hủy』 đấy!"
''Gì cơ! Vậy thì chúng ta nên làm gì đây!?"
.
Có vẻ như rất khó để đọc những kí tự này. Celica uốn cong người trong khi nhìn vào bức tường. Váy của cô ấy bị kéo lên, phần đùi trắng trẻo của cô ấy có thể được trông thấy.
"Umm, nó được viết 『Tiếp tục hạ gục những con quái vật nhiều nhất có thể để mở cánh cửa này. Bằng không, cánh cửa sẽ không mở ra』."
"Không có gì được viết về việc chúng ta phải làm điều đó bao nhiêu và trong bao lâu sao?"
"V-vâng ạ... đó là luật lệ duy nhất -- ah nhưng mà. Nó được viết ở đây rằng bộ đếm sẽ đặt lại về 0 nếu ngài không đánh bại con quái vật kế tiếp sau con trước trong vòng một phút đấy."
.
Tôi liền hét lên thật lớn trong khi cười cay đắng.
"T... TRÒ KHỐN NẠN GÌ ĐÂY!!"
Thậm chí đối với trò chơi đi nữa, cái trò khốn nạn đến như thế này lại rất hiếm đấy.
Bị lấp đầy bởi thịnh nộ và căm phẫn, tôi vung thanh Tachi của mình từ trên xuống với tất cả sức mạnh của bản thân. Đòn phong trảm được tung ra liền nghiền nát lũ quái vật cách hàng chục mét phía trước thành từng mảnh.
Lũ quái vật ngừng tấn công trong một lát.
.
Tuy nhiên, tôi bèn tặc lưỡi khi nhận ra sai lầm của mình.
Tôi đành tiếp cận một con skeleton và vung thanh Tachi của mình. Nó liền vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi tiếp tục hạ thêm vài con nữa. Cho đến khi số lượng của chúng được hồi lại.
.
-- Chết tiệt!
Nếu tôi sử dụng một đòn lớn, số lượng của chúng sẽ giảm đi quá nhiều và bộ đếm sẽ đặt lại về 0 ngay.
Nói vậy thôi, chứ tôi đâu biết việc này sẽ kéo dài trong bao lâu nếu tôi giết chúng từng con một.
Hơn nữa, một phút huh.
Chúng tôi cần phải tiếp tục giết chúng mà không hề nghỉ ngơi chút nào. Nếu bạn mà nghỉ ngơi dù chỉ một chút, sẽ thành công cốc luôn.
Một tổ đội sẽ kiệt quệ ngay bất kể họ có ưu tú đến thế nào đi chăng nữa.
Mặc dù chẳng liên quan gì đến tôi bởi tôi là một Vị Thần.
.
Tôi bật cười trong khi nghiền nát một con thạch tượng.
"Tốt thôi. Nếu ngươi định tiến hành như vậy, ta sẽ vượt qua điều này bất kể có tốn gì đi chăng nữa."
Tuy nhiên, tôi không muốn tuân theo luật lệ được đặt ra bởi tên quỷ vương.
Làm như ta sẽ thực hiện nó theo luật lệ vậy! Ta sẽ cho ngươi thấy mình thực hiện nó như thế nào.
.
Tôi liền đi tới phía trước cánh cửa ẩn gần nhất. Tôi tiếp tục chiến đấu ở phía trước nó trong một lúc.
-- Và rồi.
Cánh cửa ẩn bật mở. Khoảng 10 con Quỷ Tượng lao ra.
Tôi nhìn vào bên trong trong khi vung thanh Tachi của mình.
.
Bên trong cánh cửa ẩn là một căn phòng hình vuông.
Có một cái bàn thờ ở trung tâm, và một vật hình cầu lớn ngang một quả dưa hấu ở trên cái bàn thờ đó.
Nó đang phát ra ma năng đen kỳ quái. Đó có lẽ chính là thứ đã sản sinh ra lũ quái vật.
.
Bởi cánh cửa đang đóng lại, tôi nhanh chóng niệm chú.
"-- <>."
Tôi liền rót ma năng của mình vào bên trong vật hình cầu kia. Quả cầu ngay lập tức rung lên.
.
Tôi lại đi tới một cánh cửa khác trong khi hạ gục lũ quái vật.
Tôi liền rót ma năng vào giống như lúc trước tại đây.
Sau khi thực hiện điều đó với ba quả cầu, tôi bèn chậm rãi quay trở lại chỗ Celica.
.
Celica liền nghiêng cái cổ mảnh mai của mình, trông khá là bối rối.
"Ngài đang làm gì vậy Keika-sama!"
"Cô sẽ thấy sớm thôi."
Ngay lúc đó, cánh cửa ẩn đầu tiên bỗng mở ra.
.
DWOOOO --!
Lối đi bị tràn ngập bởi lũ 【Quỷ Tượng】. Chúng có tới 100 con.
.
"Hyaa! Ke-Keika-sama!?"
Celica bèn hét lên một cách dễ thương trong cơn sốc. Đôi mắt xanh lam của cô ấy tròn lại.
Tôi liền cong môi lên và bật cười.
"Nhiêu đây mới đúng chứ -- Ha!"
Tôi vung thanh Tachi của mình. Lưỡi kiếm bằng gió liền nổi cơn thịnh nộ.
.
Tuy nhiên, trước khi chúng bị hạ sạch, lũ Tử cốt Kỵ sĩ lại tràn ra như thể một dòng bùn lầy vậy.
Celica ghì chặt hai tay phía trước bộ ngực lớn của mình, trông có vẻ rất lo lắng.
''Ngài làm quá lên rồi đó, Keika-sama."
"Chừng này mới thấy tuyệt chứ, không phải sao! -- Tha!"
Tôi liền vung thanh Tachi của mình, thổi bay lũ Tử cốt Kỵ sĩ cùng với giáp trụ của chúng, tôi bèn tránh những cú đâm của chúng và chém lần nữa.
.
Sau khoảng một giờ.
Đột nhiên, một tiếng cồng liền vang vọng.
Cùng với điều đó, cánh cửa đằng sau chúng tôi mở ra trong khi kêu cót két.
Tôi bèn liếc qua nó, song chỉ có duy nhất một cầu thang bên trong căn phòng rộng. Quan sát với Thấu Thị, chẳng có cái bẫy nào cả. Cái cầu thang đi lên cũng là thật.
"Ông chú, phải tiến vào với thận trọng đấy!"
"Ou!"
"Celica cũng vậy, đừng có mà lơ là phòng bị."
"Vâng ạ, Keika-sama."
Sau khi ông chú, Celica và gã to xác tiến vào, tôi cũng đi vào theo.
.
Ba người kia liền leo lên chiếc cầu thang trước.
Và rồi, một tiếng cồng bỗng vang vọng lần nữa.
"Geh!"
Bức tường ở cả hai lên được nâng lên, và từ đó, vô số những con skeleton và quỷ tượng liền xuất hiện. Thậm chí còn có vài con skeleton cao lớn tựa như người khổng lồ nữa.
.
Celica ngoảnh lại và hét lên với mái tóc vàng óng rối xù.
"Keika-sama, nhanh lên với!"
"Yea! Ta tới đây!''
.
Tôi bay vút lên chiếc cầu thang trong khi vung thanh Tachi của mình.
Tuy nhiên, vài con 【Gargoyle】 lại bay và lao tới tấn công phía sau của Celica.
"Lũ này có thể bay sao! -- Kuh!"
Tôi bèn vung thanh Tachi của mình, giải phóng ra luồng gió.
-- <>!
.
Bwoosh, những con gargoyle liền rớt xuống lũ lượt.
Chúng tôi bèn chạy lên chiếc cầu thang dài.
Lũ quái vật đang đuổi theo bỗng lùi lại giữa chừng.
.
Một cánh cửa lớn đang đợi chờ ở cuối cầu thang. Nó không hề bị khóa bởi cả chìa khóa hay ma thuật.
Đó có lẽ chính là cánh cửa của tầng thứ ba.
.
Ai đó liền thở dài, "Ha ~".
Tôi bèn hỏi ông chú.
"Chúng ta đã ở trong đây được bao lâu vậy?"
"Đã được bốn tiếng kể từ khi chúng ta tiến vào rồi đấy."
"Vẫn phải mất tới hai tiếng rưỡi mặc dù ta đã làm tăng số lượng của chúng đến chừng đó..."
Celica cất lời một cách lo lắng trong khi khẽ cau đôi lông mày quyến rũ của mình.
"Chúng ta có lẽ sẽ bị thúc bách về thời gian nếu chuyện này cứ tiếp tục đấy ạ."
"Còn năm tiếng rưỡi nữa... Chúng ta cần phải khẩn trương lên mới được..."
.
Tôi liền nghiến răng thật mạnh.
Và rồi Celica bỗng nắm lấy tay của tôi. Hơi ấm dịu dàng được truyền tới từ lòng bàn tay mịn màng của cô ấy.
"Cảm ơn ngài vì đã nỗ lực, Keika-sama. Em biết là chúng ta đang rất khẩn trương, nhưng tại sao chúng ta lại không nghỉ chân một chút nhỉ?"
Celica cất lời như thể đang thỉnh cầu vậy.
Tuy nhiên, sự quan tâm của cô ấy đã được truyền đạt tới tôi. Tôi hiểu rằng cô ấy đã rất lo lắng cho tôi trong suốt cả quãng thời gian chiến đấu.
.
Tôi bèn nới lỏng đôi gò má của mình và gật đầu.
"Hãy làm vậy đi... Celica."
"Dạ?"
"Er -- cảm ơn nhé."
"Không có gì đâu mà..."
Celica liền đỏ mặt và cười tựa như một bông hoa đang nở rộ vậy.
Cơn mệt mỏi của tôi đã tan biến đi chỉ bằng việc trông thấy nó.
.
Tôi bỗng nghe thấy ông chú nói 'ôi chà ôi chà' song tôi chẳng hề bận tâm.