◇◆◇◆◇
Một thành phố lớn tại Nhật Bản.
Tôi, Keika Hiko-no-Mikoto, đang nhìn xuống một khu công trình lớn từ một tòa cao ốc.
Bộ Wafuku[note9383] màu xanh thẫm của tôi đang bay phất phơ theo làn gió, Thanh Tachi[note9384] treo trên hông của tôi cũng đang lắc lư.
Khu công trường đang san phẳng hết mọi thứ. Có vẻ như họ đang sửa lại mảnh đất dành cho thế vận hội Olympic.
Những chiếc máy xúc đang đào đường, những chiếc xe ủi đang di rời đất và cát đi
Và Go-shintai[note9385] của tôi - đã bị giáng xuống từ một bức tượng thần trở thành một hòn đá lớn bị vỡ trong khi đang được di rời đi.
.
Haah, tôi bèn thở dài trong khi ngẩng lên. Đôi Geta[note9386] của tôi liền tạo ra một âm thanh trống rỗng khi tôi giậm chân xuống về phía sau.
"Sau 1000 năm nỗ lực... mình đã thất bại trong việc làm một vị thần..."
Tôi đã từng là một Vị Thần tôn kính được xếp số một trong số hàng vạn những Vị Thần.
Song, tôi đã hành xử một cách kiêu ngạo mà không cầu cạnh con người.
.
Tuy nhiên, đó chính là một sai lầm.
Đặc biệt là khi tôi đã không đặt tên bản thân mình trong giấc mơ của Norinaga Motoori khi ông ta đang thực hiện việc tái tạo Kojiki[note9387] trong thời kì Edo.
Tại sao mình lại cần phải tỏ ý tốt với con người cơ chứ?
Tôi đã không thể hiểu được tại thời điểm đó.
Khi mà thậm chí Amaterasu Oomikami đó cũng đã đến thăm Norinaga Motoori tại giường.
Tôi đã quên rằng Kojiki gốc đã mất đi rồi.
.
Cuối cùng, cái tên của tôi đã biến mất khỏi Kojiki và tôi liền trở thành một vị thần lang thang.
Dẫu vậy, vẫn có những đền thờ còn thờ phụng Go-shintai của tôi.
Tuy nhiên, trong suốt Shimbutsubunri tại thời kỳ Meiji, những đền thờ với các vị thần vô danh đã bị nghiền nát dưới cái tên Kirishitan.
Sau đó, Go-shintai của tôi đã được đặt trên một ngã ba đường và thu lại lòng tin được một chút.
.
-- Song.
Như có thể thấy. Go-shintai của tôi đã bị nghiền nát trong quá trình san lấp mặt bằng của công việc thi công.
Giờ đây, quả là bất khả thi cho tôi để tiếp xúc với mọi người.
.
Đây chính là định mệnh của một vị thần kiêu ngạo đã không cầu cạnh con người.
Tôi chẳng còn có thứ gì bây giờ cả.
.
Tôi liền lắc nhẹ đầu. Chẳng còn thứ gì tôi có thể làm được ngay cả khi tôi ấp ủ theo phương diện tình cảm.
Tôi không thể sửa chữa nó bất kể có hối hận đến thế nào đi chăng nữa.
"-- Mình sẽ về nhà thôi nhỉ."
Tôi liền lấy bầu đựng nước treo trên hông và tưới nước xung quanh mình.
Và rồi tôi bèn chắp tay vào nhau và niệm.
"Hỡi người kết nối với thiên đàng và thời gian, Thiên Điểu Chu Thần. Hãy tuân theo lời kêu gọi của ta và mở ra con đường tới thế giới bên kia! <>"
.
Bwoosh --, một khoảng không tròn màu cầu vồng liền mở ra trước mắt tôi.
.
Tôi đã từng tuyên bố rằng mình sẽ trở thành một vị thần tôn kính được thờ phụng bởi thật nhiều người khi bước xuống từ Takamagahara[note9388], tuy nhiên giờ đây tôi lại đang về nhà với hai bàn tay trắng, tôi nên nói sao đây.
Tôi cảm thấy thật sầu muộn chỉ bởi việc nghĩ về nó -- Hm?
.
"Ah, chết tiệt! Mình quên đặt ra điểm đến mất rồi!"
Đã được một khoảng thời gian rất dài kể từ khi tôi niệm thần chú để di chuyển giữa các thứ nguyên cho nên tôi đã hoàn toàn quên mất về điều đó.
Khi cơ thể đang bị hút vào, những ngón tay của tôi liền bám lấy mép của cánh cổng cầu vồng để kháng cự lại trong tuyệt vọng.
"Đ-đợi chút đã! Dừng lại! Dừng lại mau!"
.
Nó sẽ không dừng lại chỉ với việc hét lên. Sức hút thật dữ dội.
Quả không hổ danh một vị thần vẫn còn có nhiều tín đồ.
Một tên phế vật không thể có khả năng giành chiến thắng được.
.
Những ngón tay của tôi đã không cưỡng lại được mà bị tách ra khỏi mép cánh cổng.
Tôi liền bị hút vào một cách dữ dội, cơ thể và tầm nhìn của tôi đang quay mòng mòng rồi.
Trời xanh, mây trắng và khu công trình đang trở nên xa dần như thể chúng được hòa lẫn vào với nhau vậy.
"Uwaaaa! Dừng lại đi! Ta muốn thiết lập lại mà, đồ ngốc!!"
Tôi điên cuồng vung đôi tay của mình vòng quanh để kháng cự lại, song chúng bất lực trước một phép thuật đã được gọi ra.
Tôi đã bị lôi sang phía bên kia thứ nguyên, không biết tôi đang đi tới nơi nào nữa.