Viễn cảnh tồi tệ nhất tôi có thể tưởng tượng ra đang dần hiện hữu khi hai chúng tôi tới gần làng.
Những tiếng đổ vỡ, kêu khóc thảm thiết vọng đến từ khắp nơi. Những ngôi nhà đang bốc cháy ngùn ngụt, số khác đã đổ sập, có những người ngã xuống mà không thể đứng dậy nổi nữa.
-Khủng khiếp quá…
Kyune lên tiếng với giọng hơi run. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng phải đột ngột chứng kiến cảnh tượng này thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng giờ không phải lúc để ý chuyện đó.
-Kyune…đi mau…
-A…vâng ạ…
Rút Gram ra, tôi chạy thẳng vào làng với Kyune theo sau.
-Gram, nhờ ông xác định kẻ địch và hướng dẫn tôi.
-Có ngay. Ngay bây giờ, có ba con goblin ở đằng sau tòa nhà kia.
Theo lời chỉ dẫn đó, tôi lập tức thấy ba con goblin, loại quái vật dạng người lùn xuất hiện. Ngoài một mảnh vải rách buộc ngang hông, cơ thể chúng hoàn toàn trần trụi. Trên tay là một thanh kiếm với lưỡi đã mẻ và cùn rất nhiều.
Nhìn thấy chúng tôi, chúng lập tức giương vũ khí lên, nhưng đã muộn vì cây thương của tôi đã xiên qua cổ cả ba.
-Lần này là ở bên trái.
Tôi còn chưa kịp rút ngọn thương khỏi ba cái xác kia, con goblin đang giơ kiếm chạy đến đã bật ngửa với một con dao cắm vào trán.
Chủ nhân của con dao vừa rồi, khỏi phải nói, chính là Kyune vẫn đang đứng đó mỉm cười.
-Em đã nói là mình không hề yếu ớt mà~
Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng của cô ấy đang hơn run lên. Nó giống như đang tức giận nhiều hơn là sợ hãi. Có lẽ lòng tự tôn và ý chí của một bác sĩ đang tiếp thêm động lực cho cô ấy vượt qua nỗi sợ.
-Gram, quanh đây còn ai sống sót không?
-Rất tiếc, nhưng chẳng còn dấu hiệu của sự sống nào khác.
Khốn nạn, chúng đã giết hết những người chúng thấy khi tràn vào làng sao? Suy nghĩ đó khiến tôi vô tình siết chặt tay lại.
-Đừng vội thất vọng, cuộc đột kích chỉ vừa mới diễn ra, và nhiêu đây xác chết không thể nào là tất cả dân số của ngôi làng cỡ này được.
-Ý ông là vẫn còn người sống?
-Ờ…hình như họ đang tập trung ở nhà thờ giữa làng. Có điều nếu cậu đến đó, hãy chuẩn bị tinh thần đối đầu với rất đông goblin. Mikage cũng đã tới đó rồi đấy.
Nếu là vậy, việc chúng tôi cần làm ngay là bảo vệ những người còn sống ở giữa làng.
-Kyune, chúng ta tới trung tâm làng mau. Có lẽ những người còn sống đang tụ lại ở đó.
-Vâng, em hiểu rồi.
Kyune trả lời không chút suy nghĩ, có lẽ cũng là vì đang mong đợi tin tức nào đó về những người còn sống ở đây.
-Em không cảm nhận được sinh lực từ bất kì chỗ nào quanh đây nên…
À phải nhỉ, vì là succubus nên khả năng cảm nhận sinh lực dễ dàng cho cô ấy nhận ra quanh đây không còn ai khác toàn mạng.
-Đi nào Yukina-kun, chúng ta phải cứu được càng nhiều người càng tốt.
-Ừ…
Kyune là một cô gái mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Vì thế hãy lập tức xuất phát để không phụ lại sự quyết tâm của cô ấy.
Trên đường đến trung tâm làng, chúng tôi cũng đụng phải khá nhiều goblin, nhưng may là không có nhóm nào quá đông nên tôi có thể vừa bảo vệ Kyune vừa tiêu diệt hết chúng.
Chẳng mấy chốc, quảng trường làng đã ở trước mặt.
Đó là một khoảng đất trống khá rộng và như Gram nói, ở đó có một nhà thờ cũ. Ngay trước cửa nhà thờ là Mikage đang liên tục vung kiếm thảm sát đám goblin, một lượng lớn xác chết đã nằm rải rác xung quanh.
Những người còn sống đang ở trong đó sao?
Dù vậy, điều đầu tiên cần quan tâm là một số lượng rất lớn goblin đang ở khoảng giữa chúng tôi và Mikage, không có thời gian trống cho cô ấy đáp lại câu hỏi của tôi.
-Kyune!
-Dạ.
Cùng với Kyune, chúng tôi bắt đầu tấn công vào đám đông goblin để mở đường tiến vào.
-[Gia trọng]
Câu niệm của tôi kết thúc, ngọn thương đen nhanh chóng tăng trọng lượng lên đáng kể. Tôi vung mạnh một nhát với toàn bộ sức mạnh, tất cả đám goblin cản đường đều bị ngọn thương siêu trọng, không chặt ngang cổ thì cũng hất văng đi.
-Tới nào…
Một gạt của tôi chưa thể mở được đường, đám goblin nhanh chóng quây lấy cả hai từ cả trước và sau.
Vừa phải vung thương tấn công, tôi nhích từng bước một để lại gần Mikage.
Sau khi giúp cô ấy có thời gian trống bằng một vài cú vung thương nữa, tôi mới quay sang hỏi.
-Mikage, em ổn chứ?
-Vâng, em không sao. Những dân làng còn sống đang ở trong này. Khi em tới thì cánh cửa đã sắp bị phá rồi.
Rõ ràng là tôi đã đúng khi để cô ấy lên trước. Chỉ chậm một phút thôi, có lẽ thương vong sẽ không dừng lại ở mức này.
Mikage luôn tay tấn công đám goblin nhưng vẫn quay sang Kyune.
-Kyune-san, nhờ chị vào trong giúp những người bị thương. Vài người trong số họ có thể chiến đấu, họ sẽ giúp được chúng ta.
-Chị hiểu. Hai người cẩn thận đó.
Kyune niệm cho tôi và Mikage thêm một phép hồi phục nhẹ rồi mới gõ cửa nhà thờ, tự xưng danh là một trị liệu sư. Cánh cửa nhanh chóng hé ra và những người dân làng đón cô ấy vào trong.
Khi đã yên tâm về Kyune, tôi quay lại Mikage và vòng vây goblin bên ngoài.
-Nếu Yukina-sama không nhận ra sớm, có lẽ ngôi làng này đã bị tận diệt. Một kẻ thiếu kinh nghiệm và chủ quan như em thật đáng xấu hổ.
-Rồi, lỗi lầm gì để sau, chúng ta xử lý đám này trước đã. Còn sống rồi thì em muốn nói gì cũng được hết.
Tôi lên tiếng với Mikage đang cúi đầu buồn bã. Cô nàng cũng nhanh chóng hiểu ra, giờ chưa phải lúc để rầu rĩ và trừng mắt lườm đám quái vật.
-Nè, cộng sự. Đám goblin đó đang kéo đến nhiều hơn đó.
Theo lời Gram nói, tôi thấy rất đông goblin đang tràn tới từ khắp các nẻo đường trong làng. Có vẻ cái tổ nằm ở gần làng hơn chúng tôi tính toán.
Chắc là sẽ vất vả đây…
Tôi hét lớn và vung thương lao tới tấn công đám quái vật cùng với Mikage.