Cuộc hẹn hò với Aina tiếp tục, chúng tôi cùng nhau dạo chơi khắp Ulbarest trong khi thưởng thức vô số món ăn ngon bán trên phố.
Vì là một thành phố du lịch nên nơi đây có khá nhiều chỗ thú vị để thăm quan.
Quảng trường lớn tập trung khá nhiều nghệ sĩ đường phố, nhà hát với những buổi hòa nhạc hay kịch nghệ diễn ra thường xuyên. Quá nhiều thứ mà bạn sẽ chẳng thể tìm thấy nếu là ở Kinh đô. Có cảm giác như chỉ cần ngồi một chỗ mà ngắm nhìn đường phố cũng đã là một trải nghiệm đặc biệt rồi.
*Rầm*
Tuy nhiên, giữa bầu không khí sôi động và vui vẻ đó, một âm thanh rất lớn đột ngột vang lên khiến Aina bên cạnh tôi giật nảy mình và cũng khiến tôi có chút bị kinh động theo.
Một lúc sau khi âm thanh kia kết thúc, từ hướng phát ra của nó, tiếng người trở nên náo động hơn rất nhiều.
Hôm qua, tôi cũng đã tham gia một đám đông tương tự như vậy khi hẹn hò cùng với Kyune, nhưng tình hình lần này có vẻ nghiêm trọng hơn khi gương mặt của mọi người đều ánh lên một vẻ lo lắng bí ẩn.
Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên tôi rất muốn lại đó xem thử.
Quay sang hỏi ý Aina, tôi nhận được một cái gật đầu kèm theo một nụ cười xấu hổ. Có vẻ cô nàng cũng tò mò chẳng kém gì tôi.
Đi bộ thêm một lát, cả hai đã tới được trung tâm của vụ lộn xộn, nhìn từ phía ngoài, có vẻ như một gian hàng trên phố đang gặp rắc rối.
Một chiếc xe ngựa lớn bị lật nằm ngang, bên cạnh còn có một cái hộp gỗ to hơn, cả hai đang nằm chắn ngang phía trước một quầy hàng.
-Có thể chuyển nó ra chỗ khác được không vậy? Chúng tôi đang buôn bán mà?
-T…Tôi biết chứ..nhưng mà nó nặng quá. Chúng tôi không thể nhấc nó lên nếu không có một hay hai người to lớn.
Có lẽ người đang phàn nàn kia chính là chủ gian hàng.
Còn bên kia chắc là chủ xe rồi. Chuyện này chắc là xảy ra thường xuyên nên chẳng có gì đáng lo cả.
-Ano…chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Như cô thấy đó, xe ngựa bị lật và thứ này đổ xuống trước quầy hàng của ông ấy.
Aina hỏi thăm một người gần đó và mọi chuyện gần như những gì tôi đoán.
-Nếu không đủ người thì mau đi gọi đi chứ?
-Tiếc là chúng tôi hiện không có người ngay lập tức. Khi nào gọi được họ sẽ tới đây ngay.
-Không thể ngay lúc này sao? Giờ đang là lúc tôi có thể bán được nhiều hàng nhất…
-Tôi cũng giống như ông thôi. Xe hàng bị lật cũng làm ảnh hưởng tới thời gian giao hàng của chúng tôi. Không biết khách hàng sẽ phạt chúng tôi bao nhiêu tiền vì chậm trễ nữa…
Mặc dù miệng đang than thở, nhưng nhìn gương mặt của người chủ xe không có chút gì là tỏ ra sốt ruột cả.
Nhìn xung quanh, tôi chợt nhận ra một điều, dù có rất đông người đang tụ tập lại, nhưng dường như họ đều không hề có ý định muốn giúp đỡ, tất cả chỉ đảo mắt qua rồi nhanh chóng rời đi, như thể chẳng phải việc của mình vậy.
Tôi cũng hiểu là rất ít người có hứng thú với việc chủ động giúp đỡ ai đó, nhưng đến mức không có ai như vậy thì thật kì lạ.
-Không thể nào…Chúng tôi đã tốn rất nhiều tiền để có được vị trí này, nếu không bán được hàng, sẽ không đủ để trang trải chi phí mất…
-Hm? Ngươi thiệt không lẽ ta không bị thiệt?
Khi ông chủ quầy hàng tỏ ra thất vọng hơn, thái độ của tên chủ xe lại đột nhiên thay đổi, hắn trở nên giận dữ trong khi sấn sổ lại gần.
-Việc làm đổ hành lý ở đây đâu phải là ta muốn như vậy, đúng không? Ta cũng đã chịu trách nhiệm về việc sẽ di chuyển nó rồi, ngươi còn muốn gì nữa hả?
-…..t…tôi…
Bề ngoài to lớn của tên chủ xe rõ ràng đã lấn át hoàn toàn ông chủ quầy hàng khiến ông ấy chỉ biết ấp úng mà không nói được gì.
-Nếu tiếp tục như vậy, lão bán hàng kia sẽ trở thành kẻ có lỗi và phải bồi thường đó.
Đúng là, nếu không có biện pháp hợp lý, ông ấy sẽ trở thành người phải chịu trách nhiệm cho sự việc này.
-Sao hả? Cậu tính làm gì trong tình huống này?
Gram đằng sau lưng tôi nói với vẻ như đang thưởng thức tình huống này và đã nhận ra ý định của tôi.
Có vẻ như Aina cũng vậy, cô ấy không lấy gì làm ngạc nhiên, thậm chí còn ngay lập tức tách đám đông ra và bước theo sau tôi.
-Xin lỗi một chút!!!
Tôi lớn tiếng trong khi cả hai cùng bước vào trung tâm đám đông. Hai người kia nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng đó cũng chẳng phải thứ tôi cần quan tâm. Cứ thế, tôi đi thẳng lại chỗ thùng hàng bị đổ.
-Mày là thằng nào??
Có vẻ đang sẵn thái độ khó ưa trong người, lão chủ xe chạy lại chỗ tôi với vẻ khó chịu. Mặc kệ thái độ đó, tôi bình thản đáp lại.
-Không có gì, chỉ là một người qua đường muốn giúp đỡ khi thấy ông đang gặp rắc rối thôi.
Nói rồi, tôi rút cây thương đen trên lưng ra, chọc nó xuống dưới gầm thùng hàng rồi nâng lên và bắt đầu bẩy bằng cả hai tay.
-Grrrr!!!
Khi vừa dồn thêm một chút lực vào tay, chân và lưng, tôi đã nghe thấy những tiếng cọt kẹt phát ra từ chiếc thùng lớn. Không được rồi, nếu cứ thế này bẩy lên, tôi sẽ làm vỡ chiếc hộp trước khi di chuyển được nó ra chỗ khác.
-Aina, nhờ em cường hóa bên ngoài cái thùng này bằng ma thuật, được chứ?
-Um.,..em nghĩ là ma thuật phòng thủ sẽ làm được.
-Được đó.
Nhận được cái gật đầu của tôi, Aina giơ hai tay ra phía trước. Một vòng ma thuật nhỏ xuất hiện trên không rồi từ từ bao phủ lấy cái thùng gỗ, khiến nó hơi mờ mờ phát sáng.
Tôi lại dồn sức vào cả hai tay, nhưng lần này tiếng cót két đã không còn nữa.
-Cái này….
-Đi nào!!!!
Aina hình như đang thắc mắc gì đó, nhưng tôi không để ý, mà tiếp tục dồn sức bẩy chiếc thùng lên.
-Nặng thật đó….
-Cái đó đương nhiên rồi. Cái thùng này cần tới vài người khỏe mạnh mới có thể nâng được. Cậu không tự làm được đâu.
Ông chủ quầy hàng tỏ ra chán nản. Nhưng thành thực mà nói, tôi không nghĩ dù có thêm vài người khỏe mạnh như ông ấy nói cũng chưa chắc đã nâng được thứ này lên. Thậm chí, tôi còn nghi ngờ việc thứ này có thể được vận chuyển bằng chiếc xe ngựa tồi tàn kia.
-Cũng khá đấy, nhưng vẫn còn kém lắm, chàng trai.
Đang đứng quay lưng về phía tên chủ xe và đang phải dán sát mặt vào cái thùng gỗ để tạo ra lực nâng mạnh nhất, nên tôi không nhìn rõ mặt hắn, nhưng trong câu nói kia, tôi cảm thấy rõ được ý nhạo báng của hắn.
Hắn thực sự nghĩ tôi không làm được sao?
Đã vậy thì càng phải làm bằng được để hắn câm miệng lại.
Tôi là kiểu người sẽ có động lực khi nhận phải những phản ứng kiểu như vậy.
-Lại lần nữa!!!!
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi quyết định thử lại.
-Gaahhhhhhhhhhhhhhh!
Lần này, không phải là tiếng chiếc thùng gỗ cọt kẹt vì gỗ bị gãy vụn nữa, mà là tiếng rào rào của mặt đất bên dưới cái thùng. Chiếc thùng gỗ dần dần được nâng lên khỏi mặt đất kèm theo những âm thanh bất thường đó.
Cảm thấy có điều không ổn, tôi tiếp tục dồn lực mạnh hơn.
Âm thanh kia cũng trở nên lớn hơn.
-O…Oi…..
-Y…Yukina-san…khoan đã…cái hộp đó…
Tên chủ xe dường như không thể tin nổi điều đang xảy ra. Và mặc dù Aina đang cố nói với tôi điều gì đó, nhưng toàn bộ sức lực của tôi giờ đang dồn vào chiếc thùng nên chẳng có thời gian phản ứng lại nữa.
Tập trung sức mạnh thêm một lần nữa, tôi sẽ dứt điểm.
-Lên nàooooooooooooooooooooooooooo!
*Rầm*
Sau một chuỗi âm thanh đinh tai giống y như những gì đã nghe thấy ngày hôm qua, sức nặng trên vai tôi đột nhiên được giải phóng.
Chiếc thùng gỗ bị đẩy tung sang một bên, nhưng thứ bất thường nhất lại nằm ở mặt đáy của nó.
-Lại là cái này sao??
Cũng giống y như trò bịp về thanh kiếm huyền thoại tôi đã gặp khi đi cùng Kyune, bên dưới đáy chiếc thùng là một khối đất đá rất lớn to gần bằng chính nó được gắn chặt.
Oi, bộ cái trò lừa bịp kiểu này phổ biến ở đây đến vậy sao?