Việc đăng kí trở thành Lính đánh thuê của Aina cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ, đồng thời tôi cũng nhận cho mình thêm một nhiệm vụ để tiếp tục làm việc trở lại sau quãng nghỉ vừa qua.
Mặc dù kinh tế của chúng tôi hiện tại đã khá lên rất nhiều, nhưng nếu muốn lên được hạng ba, tôi vẫn phải làm việc để có thêm thành tựu.
Có ba cô gái xinh đẹp, đáng yêu và dịu dàng bên cạnh chắc chắn là điều khiến tôi vô cùng hạnh phúc, nhưng đi kèm với nó cũng là trách nhiệm ngày một nặng nề, đòi hỏi tôi ngày càng phải cố gắng nhiều hơn.
Vì thế tôi đã định chọn một nhiệm vụ khó một chút để làm một mình, nhưng khi cùng Aina đến gần bảng nhiệm vụ, ánh mắt tôi lại bị hút vào một tờ nhiệm vụ đặc biệt.
Nó khiến tôi lập tức chú ý đến và quyết định nhận ngay khi vừa nhìn thấy.
Hiện tại là vài ngày sau khi chúng tôi nhận nhiệm vụ.
-Xin lỗi em Aina, vì đã khiến nhiệm vụ đầu tiên của em là việc này.
-Không sao hết, em luôn tôn trọng quyết định của anh và tin rằng mỗi việc anh làm đều có lý do riêng.
-Ahaha….không đến mức nghiêm trọng vậy đâu…
Hiện tại chúng tôi đang cùng bị xóc lên xóc xuống cùng nhau trên một chuyến xe ngựa. Cả nhóm đang hướng tới một ngôi làng cách Kinh đô không xa.
Đúng thế, đó cũng chính là ngôi làng đã bị đàn goblin tấn công trước đây.
Khi đó, dù thiệt hại về người có thể nói là không đáng kể do chúng tôi đã tới kịp, nhưng những thiệt hại về vật chất, nhà cửa và lương thực của họ vẫn là vô cùng khủng khiếp. Hầu hết nhà cửa, công trình xây dựng đã bị phá hủy, lương thực, thực phẩm đã bị hư hỏng toàn bộ.
Vương quốc không phải không biết việc đó, nhưng hiện Kinh đô cũng vừa mới trải qua cuộc tấn công của bầy quái vật, do đó mọi nhân lực vật lực đều đang được tập trung cho công cuộc tái thiết.
Cũng vì thế mà Hiệp hội Lính đánh thuê phải trực tiếp ra tay xử lý.
Nhiệm vụ chúng tôi đã nhận là tham gia giúp đỡ ngôi làng khôi phục lại sau khi bị lũ quái vật kia phá tan tành. Hàng hóa nhu yếu phẩm tiếp tế được Hiệp hội mua trước tại Kinh đô và chúng tôi cũng đồng thời chịu trách nhiệm hộ tống chúng tới làng.
Nghe thì hoành tráng nhưng đây chỉ là một yêu cầu hạng 5, cả thu nhập và thành tích đều không quá lớn.
Cũng vì thế mà lúc đầu tôi đã hỏi ý kiến Mikage để tham gia nhiệm vụ này một mình. Nhưng sau khi biết chuyện, bằng cách nào đó không chỉ Mikage cũng đòi đi theo mà còn có thêm cả Aina nữa.
-Dù có thể em không hoàn toàn còn là Công chúa nữa, nhưng với trách nhiệm của một công dân, em cũng muốn làm gì đó để giúp đỡ những người đó.
Cô ấy nói vậy với ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Vì thế tôi đành bỏ cuộc và để cô ấy theo cùng.
-Cơ mà…Mikage, em có thể không đi cũng được mà…
-Không, nơi mà Yukina-sama sắp tới có thể đang chìm trong hỗn loạn. Với trách nhiệm của một bề tôi trung thành, em không thể để anh dấn thân vào chỗ nguy hiểm như vậy được.
-…anh hiểu cảm xúc của em…nhưng nơi đó đâu có nguy hiểm tới như vậy…
Mikage và Kyune cũng đang ở trên cùng một chuyến xe. Ngoài xe của chúng tôi còn có vài xe khác chở hàng tiếp tế và một số nhóm Lính đánh thuê khác. Hầu hết họ đều là người cấp năm và xe của chúng tôi là xe duy nhất có người từ cấp bốn trở lên.
Mikage vẫn theo tôi như hình với bóng như thường lệ. Còn Kyune được tham gia với tư cách là Cộng tác viên của Hiệp hội. Công việc tái thiết cũng bao gồm cả chữa trị và xử lý dịch bệnh, do đó một trị liệu sư vẫn là vô cùng cần thiết.
Phía Hiệp hội sẽ chi trả chi phí ăn ở, đi lại, do đó ít nhất chúng tôi không phải lo về chuyện tốn kém.
Lúc đầu, khi biết được sẽ có thêm 3 cô gái xinh đẹp tham gia, đám lính mới tỏ ra vô cùng phấn khích. Một số lộ rõ ý định lân la làm quen, nhưng tất cả đều phải cúp đuôi bỏ chạy vì không thể gây được chút cảm tình nào với cả ba. Và như một hệ quả ngẫu nhiên, mọi sự oán giận và ghen tị đều đổ hết vào tôi. Tuy vậy, họ xét cho cùng cũng chỉ là một đám cấp năm, trừ khi tất cả cùng tấn công tôi một cách bất ngờ, còn nếu không, với sức mạnh của mình và sự cảnh báo của Gram, tôi vẫn tự tin có thể xử lý được hết.
-Hahaha, tự tin thế là tốt đấy. Đôi lúc ta thấy cậu khiêm tốn quá đến phát ghét đi được. Khiêm tốn là tốt, nhưng cũng phải tự đánh giá bản thân mình cao lên chút xíu.
-Biết sao được, tôi chỉ phân tích theo những gì mình cảm nhận mà thôi…
Khi chúng tôi tới trước lối vào làng và bắt đầu dỡ hàng hóa tiếp tế xuống, một nhóm dân làng đột nhiên chạy lại chỗ chúng tôi với vẻ vội vã.
-Tôi đã đoán khi nhìn thấy đoàn xe từ xa, nhưng đúng là mọi người đã quay lại…
Có vẻ đó là một số trong những dân làng và họ còn nhớ mặt chúng tôi. Tiếc là tôi không nhớ mặt anh ta, nhưng có vẻ ánh mắt họ nhìn chúng tôi đã không còn sợ hãi hay lạ lẫm như hôm trước nữa.
-Có lẽ anh không nhớ mặt tôi và mọi người, nhưng chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ quên gương mặt của người Anh hùng, người ân nhân đã cứu giúp cả làng trong lúc khó khăn.
Anh ta nắm lấy tay tôi và cúi đầu thật sâu.
-Chúng tôi phải cảm tạ mọi người vì đã tới khi đó. Nếu không có các vị, ngôi làng này có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa. Nhờ có mọi người mà tôi có thể vẫn còn đứng đây.
Trước những người dân làng đang rối rít cảm tạ chúng tôi và rơi nước mắt, tôi chẳng biết phải phản ứng thế nào mà chỉ đứng đó gãi đầu. Khi nhận việc này, tôi chỉ đơn giản là làm những thứ mình phải làm, chứ không hề nghĩ đến việc được cảm ơn như thế này.
Những người lính đánh thuê khác tò mò nhìn vào cảnh tượng đó với ánh mắt khó hiểu, nhưng rồi như cũng hiểu ra mọi chuyện, nó nhanh chóng thay đổi thành sự ngưỡng mộ. Dù vậy nó khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Tôi muốn quay lại công việc dỡ hàng, nhưng không may là sau nhóm dân làng đầu tiên, những dân làng khác cũng bắt đầu tụ tập lại, họ đều muốn gặp tôi để nói lời cảm ơn. Chỉ trong nháy mắt, hầu hết dân làng đã tập trung phía trước lối vào, tạo ra một sự ùn tắc khủng khiếp/
-Quả nhiên là Yukina-sama….
-Cái này anh thấy đâu có gì đáng ấn tượng mà nhìn em có vẻ thích thú vậy?
Tôi thở dài trước ánh mắt long lanh của Mikage đang nhìn mình chằm chằm.
Và không chỉ có tôi, mọi người cũng đổ xô đến cảm ơn Kyune và Mikage. Nhờ có cả hai người họ mà rất nhiều người đã được cứu mạng và chữa trị.
Hơn thế nữa, việc cả hai đều là những mỹ nhân khiến cho không chỉ đám đàn ông mà cả vài cô gái cũng tỏ ra nhiệt tình một cách kì lạ.
Nói sao nhỉ…mỗi người lại có khẩu vị riêng của mình chăng?