Sau cái vụ xem mắt lộn xộn của cô Makiri lắng lại được ít lâu, giờ là khoảng giữa tháng 8 và tôi đã hoàn thành xong hết bài tập về nhà của kì nghỉ hè.
Vừa đọc một quyển rom-com mua trên điện thoại, vừa nghiêm túc tự hỏi rằng nếu như thật sự tồn tại một đàn em như thế này ngoài đời thật, có khi nào một kẻ đáng sợ như mình lại là bên bị bắt nạt hay không... Thì đột nhiên có tin nhắn được gửi đến.
Tôi nhìn thử, đó là tin nhắn hiếm hoi được gửi đến từ Asakura.
[Mai rảnh thì đi biển chơi không mày?]
Một lời nhắn rủ hết sức đột ngột, nhưng cũng may là ngày mai tôi không có việc bận.
[Quất luôn chứ ngại gì.]
Vừa gửi tin nhắn đi xong, tức thì tôi nhận được hồi đáp.
[10 giờ sáng gặp nhau trước ga nhá.]
Rồi chưa được bao lâu thì tin nhắn tiếp lời được gửi đến.
[À quên, mày đừng có mà rủ mấy đứa con gái đi theo đấy nhá. Nhất là Hasuki và Touka đấy, tuyệt đối đừng có rủ hai nhỏ đó theo!]
[Ờ thì biết rồi, nhưng tại sao lại thế?]
[Tao muốn thấy Touka với Hasuki trong bộ đồ tắm, muốn thấy lắm luôn ấy!]
Ớ, vậy rủ hai nhỏ đó theo thì sao? Tôi đang nghĩ thế trong đầu thì...
[Nhưng quan trọng hơn... Tao cóc muốn thấy mày cẩu lương với hai mĩ nhân áo tắm ngoài biển đâu!]
Đọc tin nhắn đó xong, tôi không khỏi tự hỏi rằng thằng này nó đang nói cái quần què gì vậy.
☆
“Tới rồi... Tới biển rồi!”
Ngày hôm sau.
Kết thúc chuyến hành trình từ tàu điện qua xe buýt, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến biển.
Nhanh chóng thay đồ bơi rồi chạy ra đứng trước bãi biển, Asakura la lên.
Nhìn đống cơ bắp được phát triển tự nhiên qua việc rèn luyện của nó, rõ ràng Asakura đã rất nỗ lực ở câu lạc bộ.
Dù rằng bóng chuyền là môn thể thao trong nhà, nhưng qua lớp da có vết rám nắng kia, chắc hẳn nó cũng thường xuyên đi tập luyện ngoài trời.
“Nắng to như thế này đúng là có hơi phiền nhỉ?”
Vừa nheo mắt vì ánh sáng mặt trời vừa lẩm bẩm như thế là Ike.
Một thằng đẹp mã cao ráo như Ike thì dĩ nhiên là mặc gì cũng đẹp, nhưng không ngờ nó vẫn phong độ không đổi trong khi chỉ mặc độc một cái quần đùi như thế này.
Dù rằng nó chẳng mấy khi tham gia các câu lạc bộ vận động, nhưng ngạc nhiên thay đống cơ bắp trên người nó cũng đẹp hết xảy.
Một nhóm các cô gái vận đồ bơi đang lướt qua gần đó, chỉ cần thấy cái cách họ lén nhìn Ike rồi thì thầm to nhỏ với nhau là đủ biết thằng này nó đẹp trai đến mức nào rồi.
“Cơ mà, hôm nay sao lại đông người thế này?”
Kai cười khổ rồi nói.
Đống cơ bắp cuồn cuộn mà nó đang sở hữu kia chính là thành quả của quá trình tập luyện thể hình.
Tôi nhận ra có một vài cô gái ở cách đó không xa đang nhìn Kai với đôi mắt sáng rực, cứ như dã thú đang nhìn thấy con mồi của mình.
Kai là một thằng rất đẹp trai, đương nhiên nó phải nổi bật như thế.
Bốn thằng đực rựa đang đứng đây là tất cả thành viên tham gia chuyến đi ngày hôm nay.
Tôi nhìn sang Asakura rồi hỏi.
“Giờ sao, thường thì đến biển người ta hay làm gì? Xin lỗi nhưng tao chưa từng có cơ hội được thử mấy thứ như thế này nên không biết những cái cơ bản.”
Người nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi là Kai.
“Ưu tiên nhất là phải xoa kem chống nắng để tránh bị cháy da đó anh!”
“Ủa, cái đó đâu có cần thiết lắm đâu nhỉ?”
“Anh đừng có xem thường sự đáng sợ của ánh nắng mùa hè. Nếu không sử dụng kem chống nắng thì cuối ngày da anh sẽ rát lắm đấy.”
Nhìn thằng Kai nghiêm túc nói thế,
“Mà, nó nói cũng không sai đâu. Dạo trước lúc đi huấn luyện ngoài trời tao đã nếm cái mùi đau khổ đó rồi.”
Cứ như lỡ phải nhớ lại những kí ức đau thương từ trước, Asakura mỉm cười bất lực rồi nói lời đồng tình.
“Em có mang kem chống nắng theo này, anh cứ lấy mà dùng.”
Nói rồi Kai chìa lọ kem chống nắng ra đưa tôi.
“Thế thì anh không ngại đâu.”
Sau đó, bọn tôi dùng lọ kem chống nắng vừa nhận từ Kai để xoa lên cơ thể của mình.
“Xin lỗi anh Tomoki. Anh có thể xoa phần lưng giúp em được không ạ?”
Bỗng dưng Kai hỏi tôi với giọng trìu mến.
“Ờ, nhiêu đó thì anh không phiền đâu.”
Nói rồi, tôi cầm lọ kem chống nắng trên tay rồi xoa lên lưng giúp Kai.
“Lúc nãy mới nhìn anh đã nghĩ thế này rồi, từ hồi đi tắm suối nước nóng cùng nhau chú mày cũng đô lên nhiều đấy. Trông cũng khá là ngon ăn ấy chứ.”
Nghe tôi nói thế, tự dưng mặt Kai đỏ lét đến tận mang tai như đang xấu hổ.
“Nghe anh nói thế... Em vui lắm.”
Nó nói.
“Thoa xong rồi đó.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm!... Lần này, để em thoa kem chống nắng lên lưng cho anh nhé!”
“Thiệt hông? Cảm ơn.”
Tôi đưa lọ kem chống nắng cho Kai.
Sau đó, Kai cẩn thận thoa kem khắp tất cả mọi ngóc ngách lên lưng tôi.
“Quả nhiên... Của anh bự thật đấy.”
“Ờ... Mà chú mày có cần phải sờ nắn kĩ lưỡng như thế không?”
Nghe tôi hỏi thế,
“À... À vâng, em xin lỗi... Ha ha.”
Kai trả lời, sau đó ngừng tay lại.
“Vầy là được rồi, cảm ơn chú.”
Tôi quay sang Kai nói lời cảm ơn.
“Trở nên có ích cho anh, ấy là niềm vinh dự của em.”
Nó trả lời với sự vui sướng trên mặt.
Thì ra thằng này là kiểu đàn em luôn hết mực tôn trọng đàn anh của mình, đang tự nhủ thầm như thế, tôi nghe tiếng gọi của Asakura.
“Ngon, đã tìm thấy được mấy mục tiêu ngon ăn, mình triển luôn kẻo lỡ nhỉ?”
“...Là sao?”
Ike hỏi thay tiếng lòng của cả đám đang không hiểu mấy câu Asakura vừa nói có nghĩa gì.
“Sao là trăng? Một đám đực rựa tới biển chơi thì mục đích dĩ nhiên chỉ có một, không phải sao!?”
Tôi lần lược nhìn Ike rồi tới Kai, cả hai đứa đều nghiêng đầu.
Thấy thế, Asakura ôm mặt than vãn một cách lố bịch.
“Trời đất ạ~! Mếu thể nào tưởng tượng được! Tụi bây bị làm sao vậy hả!?”
Sao tự dưng hôm nay đầu thằng Asakura như cái ấm nước sôi thế này?
“Tới biển rồi thì đương nhiên việc đầu tiên là phải kiếm mấy cô nàng mặc bikini xinh tươi để tán đúng không!? Tao gọi tụi bây ra đây vì mục đích đó cơ mà!?”
Nó gào lên than vãn.
Tôi chẳng thể nào hiểu nổi lí do tại sao cứ đến biển là phải kiếm mấy cô nàng mặc đồ tắm để tán, nhưng nếu đúng như lời thằng Asakura nói thì nguyên nhân nó rủ hai thằng ngon trai đẹp mã như Ike hay Kai đi theo âu cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên...
“Nếu mày muốn tán gái thì rủ hai khứa kia theo để làm mồi là điều hợp lí. Cơ mà đèo luôn một thằng khó gần như tao theo, chẳng may mấy cô kia bỏ chạy hết luôn thì sao mà cưa cẩm gì được?”
Nghe tôi nói thế, Asakura nở nụ cười trên môi.
“Khỏi lo, tao có chiêu này.”
Nói rồi, Asakura móc từ trong túi quần bơi của nó ra một cái kính râm. Sau đó nó đeo lên mắt tôi.
“Đeo kính râm vào như này, chỉnh chang tóc tai lại một tí...”
Rồi nó lại vọc tung mái tóc tôi lên.
Mỉm cười và gật đầu hài lòng, Asakura cười toe toét nói.
“Ngon lành, đúng như tao nghĩ! Nhìn mày lúc này chẳng khác nào một thằng híp pi cơ bắp đang đi dụ dỗ gái nhà lành cả.”
... Mấy cái câu nó vừa mới sổ ra là đang khen hay đang chê mình vậy nhỉ?
Tôi không khỏi tự hỏi mình như thế.
“Cơ mà, đeo kính hay không thì cũng có khác gì nhau? Nhìn tao lúc này có khi còn đáng ngờ hơn bình thường nữa.”
Nghe lời tôi vừa nói, đôi vai của Asakura nâng mạnh lên.
Quả nhiên hôm nay thằng này chẳng khác nào cái ấm nước sôi.
“Bình thường nếu mà mang kính râm thì đúng là đáng ngờ thật, nhưng tụi mình đang ở biển mà?”
“Đúng thật. Vì đây là biển nên việc ai đó mang kính râm là chuyện thường thấy mà.”
Tiếp lời Asakura, Ike cũng nói lời đồng ý.
“Nhìn thấy anh khác với mọi khi thế này, thật là thích quá đi.”
Sau đó, Kai cũng nói vài câu khen ngợi tôi.
Có vẻ như nhờ vào bầu không khí xung quanh, tôi có thể giảm bớt lại cái sự đáng sợ của mình... Dù chỉ một chút.
Cơ mà dù thế đi nữa, có thật là sẽ không còn ai sợ mình nữa hay không?
Tôi đang tự nhủ thầm như thế trong bụng thì...
“Mà này Asakura, tao không có nhu cầu đi tán tỉnh ai đâu.”
Ike tạt một xô nước lạnh vào cái ấm đang sôi mang tên Asakura.
“...Ớ?”
Nghe lời Ike vừa nói, tự dưng Asakura đứng hình.
“A, em cũng không có thú vui đi tán tỉnh ai cả.”
Tiếp lời Ike, cả Kai cũng đồng tình.
“Tao thì... Thôi tao sợ bị Touka nhúng đầu vô xô nước lắm.”
Tôi từ chối với sự cảm thông sâu sắc với Asakura, thằng đang đứng trơ mặt ra như bị đóng băng.
Nếu tự dưng khi không mà đi tán tỉnh người khác thế này, chắc chắn tôi sẽ làm cho tấm lòng của hai nhỏ kia bị tổn thương mất, thế nên nếu được thì tôi không muốn dính líu gì đến việc này.
Nghe cả đám chúng tôi nói thế, Asakura khụy gối rồi đổ cái rụp xuống tại chỗ.
Nó bị sốc đến vậy cơ à? Tôi vừa nghĩ thế vừa quan ngại nhìn nó.
Một khoảng thời gian không lâu sau đó, Asakura cất tiếng như đang cố kìm nén giọng nói run rẩy của mình.
“Đây đã là kì nghỉ hè thứ hai kể từ lúc nên cao trung rồi. GIống như Ike và Tomoki, không phải lúc nào cũng đắm mình vào câu lạc bộ... Tao cũng muốn thử cảm giác một lần được đi phát cơm chó cùng với một cô em xinh tươi cơ!!!”
Nhìn về hướng chúng tôi với đôi mắt ngân ngấn nước, Asakura hét toáng lên.
Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không nhẫn tâm đến mức từ chối sau khi thấy điệu bộ van nài khẩn khiết đó của nó.
Ba thằng chúng tôi nhìn nhau gật đầu, sau đó chìa tay về phía Asakura.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kết quả chuyến đi tán gái cùng với Asakura...
“Ủa, anh Yuuji? Đã có bên cạnh một cô bạn gái tài sắc vẹn toàn như em đây rồi, không lí nào... Anh lại đi cưa cẩm thêm ai khác đâu nhỉ?”
“Nè Yuuji, nếu mối quan hệ giữa cậu với Touka mà có chuyện gì thì cứ để tớ lo, chẳng phải tớ đã dặn đi dặn lại cậu không biết bao nhiêu lần rồi hay sao?”
...Bãi biển nơi đây đột nhiên biến thành bãi chiến trường, chẳng khác nào cái Trân Châu Cảng vào tháng 12 năm 1941.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lâu lâu rush phát kẻo mọi người lại tưởng mình mất tích.
Dịch xong nửa đầu cảm thấy sâu trong tâm khảm mình có thứ gì đó vừa bị rạn vỡ...