“...Vào đi.”
“Em vào đây.”
Sau khi cuốc bộ được vài phút, chẳng mấy chốc tôi đến được phòng của cô Makiri.
Được cô Makiri- người với đôi má vẫn còn đỏ bừng mời, tôi cởi dép ra ở ngoài thềm cửa rồi bước vào trong phòng.
Căn phòng vẫn gọn gàng, ngăn nắp như mọi khi.
Ấn tượng nhất trong số đó... Quả nhiên là mấy con thú nhồi bông dễ thương được đặt rải rác trên giường.
Sắp xếp đồ ăn thức uống vừa mua vào tủ lạnh, sau đó tôi lại âm thầm thu gom những con thú nhồi bông bỏ vào trong tủ đồ.
“...Em làm gì đấy?”
Rồi cô Makiri với vẻ mặt khó chịu, nhìn tôi bằng ánh mắt lãnh cảm mà hỏi.
“Không, em có làm gì đâu?”
Tôi quyết định giả ngây, vờ như từ nãy đến giờ mình chẳng hề làm gì cả.
Cô Makiri hít một hơi thật sâu rồi bảo tôi ngồi xuống chỗ cái bàn thấp bằng câu [Ngồi xuống đây đi].
Tôi ngồi xuống theo lời cô, cô thì tại vị trên chiếc giường của mình.
Sau đó, cô ôm cái gối rồi trưng ra một vẻ mặt trầm ngâm.
Hướng mắt nhìn xuống như đang cảm thấy khó chịu, cô đặt cái gối mình vừa ôm khi nãy lên đùi mình.
...Phải chăng, bình thường cô Makiri hay có thói quen ngồi lên giường rồi ôm thú bông mỗi khi về nhà?
Chắc hẳn thói quen thường ngày đó của cô đột nhiên bộc phát.
“...Vậy, em nói rằng em muốn hiểu cô hơn, thế nghĩa là sao?”
Cô Makiri lặng lẽ hỏi tôi.
Ánh mắt cô có chút long lanh, đôi gò má thoáng đuộm sắc hồng.
Hẳn cô đang cảm thấy lo lắng đây mà.
...Cũng chẳng trách được, bởi cô đang chuẩn bị bộc lộ những khúc mắc trong lòng mình với một học sinh là tôi cơ mà.
“Đúng như những gì em nói đó.”
Tôi chỉ đáp lại ngắn gọn như thế.
Cô Makiri ngẩng mặt lên, mở to mắt sau khi nhìn tôi rồi há ra đặng nói gì đó...
Nhưng cô lại chẳng thể nói được gì, cứ thế ngoảnh mặt đi.
Rồi cô quay lại nhìn tôi lần nữa mà nói.
“Cô rất tôn trọng em đó Tomoki! Em đáng tin cậy hơn cả tuổi thật của mình, là học sinh mà lúc nào cũng chiều theo ý cô... Tất cả, là do cô không tốt.”
Vừa nói cô vừa nhìn xuống, rồi ghì chặt tay lên cái gối.
“Cô hiểu tại sao một cô bé như Hasuki lại thích em đến thế, cả Ike cũng tin tưởng em như thế là chuyện hiển nhiên. Cả cô cũng chưa từng gặp một người con trai nào đáng tin hơn em cả. Thế nhưng... Cô là giáo viên, em lại là học sinh. Dù cho đối với cô, em có ra dáng một giáo viên hơn thế nào đi chăng nữa, sự thật đó vẫn không thay đổi.”
Nghe những lời cô nói, tôi đột nhiên... Cảm thấy vui.
“D-dĩ nhiên là cô cảm thấy vui vì tấm lòng của em. Đó là sự thật. Thế nhưng, nhất định là cần thêm thời gian để suy nghĩ kĩ lưỡng.”
Cùng lúc sau khi nghe những lời đó, tôi cảm thấy quyết định sẽ giúp cô đến cùng thật đáng bõ công.
“Được cô tin tưởng như thế, em vui lắm.”
Nghe tôi nói, cô Makiri tỏ ra bối rối.
“Không, cái đó... Hình như những gì cô vừa nói, em vẫn chưa hiểu thì phải... Mà đúng là cách nói vừa nãy của cô có hơi vòng vo thật.”
“Em hiểu mà. Rằng dù có tin tưởng đến thế nào đi nữa thì em vẫn không hơn gì một học sinh bình thường, thế nên vẫn có những ưu sầu mà cô không thể dễ dàng bày tỏ được đúng không?”
Dù có tin tưởng, nhưng vẫn không thể kể cho tôi nghe.
Vì lẽ đó, đúng là tôi không nên chõ mũi vào những vấn đề khiến cô lo lắng.
“Đúng vậy. Dù em có... Hả?”
“Có lẽ đối với cô, em không hơn gì một học sinh bình thường có thể tin tưởng... Nhưng đối với em, cô Makiri là... Một ơn sư đáng trân trọng. Thế nên, tuy không biết mình có thể làm được gì, nhưng em vẫn một lòng muốn giúp đỡ cô.”
Tôi thẳng thắn nói lên suy nghĩ của mình.
Bởi vì tôi chỉ là một thằng nhóc.
Nên chẳng có lí nào cô Makiri lại dựa dẫm vào tôi cả.
Dù thế đi nữa... Dù có vô dụng đến thế nào đi chăng nữa, mình vẫn muốn giúp cô. Đó là những gì tôi nghĩ.
Nghe những lời tôi nói, trông cô Makiri như đang cảm xúc lẫn lộn.
Và rồi, đôi môi khép lại của cô mở ra...
“...Ể?”
Cô nghiêng đầu lẩm bẩm ngắn gọn khó hiểu.
Chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi chờ cho cô nói tiếp.
“Tomoki.”
“Vâng.”
“...Xin lỗi, nhưng em cho cô đính chính lại tình hình một chút được không?”
“Ể? Dĩ nhiên, được thôi ạ.”
Trông cô Makiri như đang nghi ngờ chuyện gì đó.
Rốt cuộc cô bị sao thế nhỉ?
Đang tự đặt nghi vấn như thế trong đầu thì cô Makiri hỏi tôi.
“À thì... Em nói là muốn hiểu rõ cô hơn đúng không?”
“Vâng.”
“Cái câu đó nôm na... Không phải đang hỏi cô nghĩ gì về em, mà là cô đang có tâm sự gì trong lòng, cô nói thế này có sai không?”
“Dĩ nhiên là thế rồi... Ngoài nó ra thì còn nghĩa nào khác nữa chứ?”
“...Không, đúng như em nói. Cô không hề hiểu sai gì cả.”
Cô Makiri khó chịu quay đi với đôi má phồng lên.
...Sao tự nhiên cô lại làm như thế nhỉ?
“Với lại, em nói là nếu cô có rắc rối gì đó, em sẵn sàng giúp cô... Có phải không?”
“Đúng ạ... Dù có không làm nên được trò trống gì đi nữa, em vẫn muốn giúp cô.”
Nghe tôi tuyên bố thẳng thừng như thế, chẳng hiểu sao cô lại thở dài, rồi trừng ánh mắt sắt bén nhìn tôi vì lí do nào đó.
...Tại vì đang hai tay ôm gối nên trông chẳng đáng sợ chút nào, cơ mà tại sao cô lại trừng mắt nhìn tôi như thế nhỉ?
“Chuyện là em có nghe Ike và Tatsumiya nói, rằng gần đây trông cô như không được khỏe... Cho em hỏi cô có chuyện gì được không ạ?”
Nghe câu hỏi đó, cô Makiri hằn học nhìn tôi, rồi lần này cô lại thở dài một hơi.
“...Không chỉ Tomoki, đến cả những học sinh khác cũng nhận ra nữa. Đúng là cô chẳng ra dáng nhà giáo gì cả.”
Cô Makiri thì thầm như đang tự giễu chính mình.
Mở miệng ra định nói [Không có chuyện đó...], nhưng khi thấy biểu cảm của cô, tôi chợt lặng thinh.
Bằng ánh mắt như đang giấu sự cam chịu ấy cô nhìn tôi, thằng chẳng biết phải nói gì tiếp lời. Rồi cô nói tiếp
“Đúng như em nói. Hiện tại, cô đang có rất nhiều phiền muộn.”
“...Có thể kể em nghe cô đang phiền muộn chuyện gì không?”
Nghe tôi hỏi thế, cô Makiri nhìn xuống dưới.
Và rồi, với dáng vẻ yếu ớt, cô nhìn tôi như thể đang cầu xin sự cứu giúp mà nói.
“Tháng sau, cô phải đến buổi xem mắt mà cha đã sắp đặt... Có lẽ chuyện này vẫn sẽ tiếp tục đến khi nào cô tìm ra được đối tượng kết hôn của mình... Đấy là cái mà cô đang lo nhất lúc này.”
Trông như đang sắp sửa vỡ òa đến nơi, cô Makiri nói với tôi như thế...