Edit: Anh em không thúc làm t quên cmnr mất
◇◇◇
…Umm, và đó là toàn bộ câu truyện. Dẫu sao thì trái ngược với sự kỳ vọng của mình, hai người họ vẫn luôn là những người bạn thân thiết nhất của tôi từ trước tới nay.
Và không phải là họ có một trái tim rộng mở và hiền từ để đối xử với tất cả người bạn như nhau bất kể số lượng có ra sao đi nữa!
Ừ thì có thể họ cũng có tất cả những đức tính đó theo như tôi được biết, nhưng tôi không có cách nào để kiểm chứng nó được chỉ vì một lý do rất đơn giản: hai người họ, chỉ vì một lý do nào đó mà không đi kết bạn với mọi người. Hơn nữa, trong suốt năm học mà họ dành ở trường này, tôi là đứa duy nhất mà họ thật sự coi là bạn.
Thật sự mà nói, tôi không nghĩ là họ cố tình làm như vậy đâu. Không, đó là do những người xung quanh hai cậu ấy làm thế, đặc biệt là những người biết đến họ từ hồi phổ thông. Dù sao thì đối với họ, Momose và Aiba là “Thánh địa”. Sự tồn tại của họ là linh thiêng vào hoàn hảo và không nên được đụng chạm hay chà đạp dưới mọi hình thức.
Và đó chính xác là những gì đã xảy ra. Không bất cứ ai dám đến gần hai người họ. Không những không ai từng thử mời một trong hai cậu ấy đi chơi— kể cả những đứa playboy đáng ghét và khó ưa nhất— họ còn chẳng cố gắng tiếp cận một cách thần tuý. Thi thoảng thì một vài người trong câu lạc bộ thể thao có mời Aiba đến để giúp họ, nhưng vì Momose luôn đi theo và cổ vũ, vậy nên kể cả điều ấy cũng không thể ngăn cách hai người họ.
Nó giống như là có một luật bất thành văn rằng không ai được phép tới gần vậy. Họ giống như là tác phẩm nghệ thuật trong viện bảo tàng, được ngăn cách cẩn thận để không ai có thể đến gần và chạm vào— chỉ có thể đứng từ xa và ngắm nhìn. Không ai dám bước qua ranh giới ấy. Không một ai ngoại trừ một người, là tôi…
Vậy là tôi đây, một tháng vào năm hai cao trung của mình, bằng một cách nào đó vẫn đang độc chiếm tình bạn của “Thánh địa”. Ngược lại thì, tôi chắc chắn là fan của họ đang hoàn toàn không hài lòng với tôi— ý tôi là, đối với họ, tôi như thể là đã phá bỏ hiệp ước bất thành văn vậy! Thẳng thắn mà nói, thật đáng ngạc nhiên là vẫn chưa có ai cố gắng để loại bỏ tôi khỏi hai người họ cả. Tôi đã mong đợi, kiểu một cuộc tấn công nào đó, chắc thế.
Thật sự đó, tôi chưa từng có ý định phá hỏng mối quan hệ của hai người kia cả, tin tôi đi! Tôi chỉ không biết mọi thứ từ khi tôi mới bước vào trường này thôi! Không những không biết về “Thánh địa” này nọ, tôi còn không biết bách hợp (yuri) nghĩa là việc hai người con gái yêu nhau! Tôi không biết nó được cho là một thứ gì đó linh thiêng và quý giá hay gì đó cả! Tôi không biết rằng xen vào một cặp bách hợp lại là một trong bảy tội ác lớn nhất!
“Mình! Chỉ! Không biết thôi!!!” Tôi hét lên. Tiếng hét vô vọng của tôi bay lên tận trời cao và sẽ không bao giờ lọt vào tai ai cả.
“Cậu không biết gì cơ?”
Vừa bảo nó không rơi vào tai ai kia mà!!!!!!!!! Rõ ràng là trong khi tôi đang hồi tưởng về lần đầu gặp Aiba và Momose thì hai người họ đã mua xong kem và trở lại chỗ tôi rồi! Y-Yeah, đương nhiên rồi! Mua kem cũng chả phải là việc gì đó lớn lao cả, đương nhiên là nó sẽ trôi qua rất nhanh rồi!
“Của cậu này Yotsuba,” Aiba nói.
“Huh?”
“Kem của cậu ý!” Cậu ấy nói trong khi đưa cho tôi một cây kem ốc quế đầy màu nâu và trắng. “Cậu thực sự đã cổ vũ hết mình cho mình ngày hôm nay, vậy nên hãy coi nó như một món quà cảm ơn vậy.”
“M-Mình cảm ơn,” tôi rụt rè đáp. “Nhưng mà cậu chắc chứ? Ý mình là, mình chỉ gần như cất cao giọng được lúc đó thôi mà.”
“Không phải vậy đâu! Nghe thấy giọng cậu to và rõ ràng lắm! Mình cảm thấy rất hạnh phúc khi mà cậu cổ vũ cho mình đó!” Aiba nở nụ cười và nói. Nghe được điều đó từ cậu ấy khiến tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc và ấm áp đến lạ thường.
“À, của mình là chocolate nhé!” Momose chen vào.
“Còn mình là vanilla,” Aiba nói thêm.
Vậy tôi đoán của tôi là pha giữa hai cậu ấy. Cảm giác như kiểu mình có được những những gì tinh túy nhất của cả hai bên… hoặc là do tôi đang suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Mà, chắc chắc là tôi chỉ đang nghĩ quá lên thôi chỉ.
“Nào, Yotsuba, ăn đi nào! Nó lạnh và ngon lắm đấy!” Aiba nói.
“P-Phải rồi!” tôi lắp bắp đáp trong khi bắt đầu ăn thử một miếng kem. Oh, wow! Vị ngọt của vanilla và vị đắng của chocolate hoà quyện với nhau một cách hoàn hảo!
“Heh heh!” Aiba khúc khích cười trong khi ngắm tôi ăn.
“Huh? G-gì vậy?!”
“Ah, không có gì đâu. Chỉ là mình thấy cách mà cậu khiến cây kem trông cực kỳ ngon miệng ấy rất thú vị thôi."
“Thật à…?”
“Thật đó,” Momose thêm vào. “Cậu khiến nó trông ngon đến mức mình cảm thấy ghen tị khi nhìn cậu ăn! Đáng lẽ ra mình cũng nên chọn cái giống như của cậu nhỉ?” Cậu ấy nói trong khi nhìn cây kem của tôi một cách đầy ghen tị.
Mặt cậu ấy trông dễ thương tới nỗi theo phản xạ, tôi chìa cây kem ra cho cậu ấy như cách mà tôi sẽ làm đối với em gái tôi. “Cậu muốn một miếng không?” Tôi hỏi.
“Huh? Được á?” Momose đáp, lưỡng lự một chút trước khi mặt cậu ấy sáng lên. “Mình muốn!!” Cậu ấy vươn ra và đớp lấy một miếng kem của tôi. “Mmm— ngon tuyệt!” Cậu ấy thốt lên, khiến tôi cảm thấy khá là buồn cười rằng một nửa trong số đó cũng chính là vị mà cậu ấy đã chọn, vậy nên nó có vẻ như khá là kì lạ khi cậu ấy trong hài lòng đến vậy.
“Ah, này Yuna thật không công bằng chút nào!” Aiba hét lên. Có vẻ như lần này thì đến lượt cậu ấy ghen tị.
Nó hoàn toàn không phải là điều gì đó đáng ngạc nhiên cả. Thật sự mà nói, cứ mỗi lần tôi cho Momose một thứ gì đó thì Aiba lại có chút ghen tị về nó và ngược lại. Tôi đại loại hình dung rằng nó giống như là một trong những điều mà bạn thuở nhỏ hay làm. Khi mà bạn thân nhau đến như vậy, nó giống như hai người là một, hoặc là cả hai có cùng chung tâm hồn và thể xác… chờ đã, không phải điều đó giống hệt nhau hay sao! Dù sao thì tôi đã đoán trước được rằng Aiba sẽ phản ứng như vậy và đã đưa cây kem ra chỗ cậu ấy. “Cậu nữa, Aiba! Cứ tự nhiên làm một miếng nào!”
“Ah… cậu không ngại chứ?”
“Đương nhiên là không rồi! Ý mình là cậu mua cho mình cây kem này mà, phải không? Mình cảm thấy nó khá là ngớ ngẩn khi mà hành động như thể là cậu cần sự cho phép của mình vậy!”
“Không, hoàn toàn không phải đâu! Nhưng, được rồi, mình cũng sẽ cắn một miếng vậy— nếu cậu chắc chắn với nó.” Aiba nói, ngại ngùng vươn tới liếm một miếng kem. Ánh mắt của cậu ấy dán chặt vào tôi trong suốt lúc đó khiến tôi cảm thấy khá là ngại ngùng và bối rối. Sau khi xong xuôi, cậu ấy hỏi, “Cậu cũng muốn ăn một miếng của mình không?”
“À, được rồi,” tôi đáp. “Cảm ơn.”
“Ooh, ooh, vậy cậu cũng nên làm một miếng của mình nữa đi chứ!”
“Cảm ơn cậu, Momose!”
Chúng tôi dành khoảng thời gian này và ngồi cho nhau ăn kem. Chỉ ngồi đây với Momose và Aiba bên cạnh tôi tận hưởng buổi chiều khiến tôi cảm thấy, tôi không rõ nữa… trẻ trung chăng, chắc thế? Tôi vẫn chưa đủ can đảm để gọi họ bằng tên dù đã trong một năm kể từ khi tôi gặp họ. Đúng là thế đấy, tôi cũng không coi bản thân mình là ngang hàng với họ. Dẫu vậy, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó tôi cảm thấy chúng tôi như thể là, umm, bạn bè. Bất kể những người xung quanh nói gì về mối quan hệ của chúng tôi, nó vẫn sẽ không thể thay đổi được sự thật rằng Momose và Aiba là những người bạn yêu mến và quý giá của tôi. Tôi hoàn toàn có thể tự tin nói được điều đó… chắc là vậy.
“Oh, hãy cùng chụp một tấm ảnh cùng nhau nào!” Momose gợi ý.
“Ý hay đấy!” Aiba đồng ý. “Chúng ta có thể dùng điện thoại của mình ha.”
“Nào, Yotsuba, sát lại gần đây nào!”
Tôi bị kẹp giữa hai bọn họ trong khi Aiba giơ máy lên cao. Wow, tôi nghĩ khi mà nhìn hai cậu ấy trên màn hình, cả hai đều thực sự đẹp đến lố bịch, nhỉ?
Họ dựa sát vào tôi đến mức má của chúng tôi gần như là chạm vào nhau. Tôi không biết tôi có thể giữ được bình tĩnh bằng cách nào nhưng vì một lý do nào đó tôi có thể thấy được bản thân mình đang cười rạng rỡ nhất có thể. Đó chính là bằng chứng cho rằng, ngay cả khi trong lòng tôi đang có chút hoảng hốt thì sâu thẳm trong tôi tôi thực sự cảm thấy rằng khoảnh khắc lúc đó chính là sự hạnh phúc thuần túy nhất của mình.