Sau giờ học, một lượng đông đảo học sinh đổ về nhà thể chất. Có thể bạn đang nghĩ rằng đó là do một ban nhạc nổi tiếng nào đó đang tổ chức một chuyến lưu diễn bất ngờ ở đây, hoặc có thể là do một khu chợ trời bán những món đồ chất lượng cao với giá thấp tới nực cười đã bằng cách nào đó thuê địa điểm này làm nơi bán hàng của họ, nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải vậy. Sự kiện thực sự đã thu hút sự chú ý của đám đông này chính là buổi đấu tập của đội bóng rổ nữ. Nó thậm chí còn không phải là một buổi tập với trường khác—họ chỉ tự chia ra làm hai đội và tự đấu với nhau mà thôi.
Tôi không mấy rành gì về bóng rổ, nhưng theo như những gì mà tôi biết, đội bóng của trường này không có gì đặc biệt cho lắm. Thẳng thắn mà nói, tôi thậm chí còn gần như không thể phân biệt nổi mấy trái bóng của các bộ môn thể thao khác nhau nên tôi không thể hiểu được độ tuyệt vời của một trận đấu tậm như thế này, nhưng tôi có thể kết luận khá chắc rằng học sinh không thường lấp đầy một phòng thể chất khá rộng với 2 tầng như thế này. Đúng vậy đó, đây hoàn toàn không thể là chuyện bình thường được!
Tuy nhiên, dù bình thường hay không thì tôi chắc chắn đang chứng kiến điều đó tại đây, ngay lúc này…
Tôi đang dựa vào lan can tầng 2 và quan sát xuống sân bóng bên dưới. Ánh mắt của tôi dán chặt vào một tuyển thủ đặc biệt, và dẫu cho không am hiểu bất cứ điều gì về bóng rổ, tôi vẫn không khỏi ấn tượng khi ngắm nhìn cậu ấy lướt đi trên sân bóng.
Mái tóc đuôi ngựa màu đen tuyền của cậu ấy chuyển động một cách tao nhã theo từng bước chạy, nhanh hơn, uyển chuyển hơn và đẹp mắt hơn bất cứ ai trên sân bóng. Cậu ấy chơi như thể đang nhảy múa vậy, và tôi nghĩ rằng ánh mắt của mọi người chắc cũng đều đang tập trung tới cậu ấy, thật đó! Sau cùng thì đa số mọi người tới đây chỉ để xem màn trình diễn của Rinka Aiba.
Không giống như những cô gái khác, Aiba cao hơn và có một khuôn mặt đẹp mã tới nổi bật. Cậu ấy luôn toả ra một hào quang chứa đầy sự điềm tĩnh và mới mẻ, thứ lại càng trở nên rõ ràng hơn khi cậu ấy chơi một môn thể thao nào đó. Cậu ấy còn có một thân hình nữ tính khiến tôi không thể không khỏi ngưỡng mộ, và cùng với bộ đồ thể thao mà cậu ấy đang mặc khiến tất cả những đường cong được bộc lộ bằng một cách mà tôi chỉ có thể miêu tả được là "cực kì" khiêu gợi...
Không, mình đang nghĩ gì vậy trời?! Cậu ấy là bạn của mày đó, Yotsuba! Thật không đúng đắn chút nào!
Sau khi liếc quanh phòng, có vẻ như tôi là đứa duy nhất suy nghĩ bậy bạ trong đầu, hoặc ít nhất là giống như vậy. Có thể cậu ấy đẹp tới nín thở, có thể cậu ấy có một thân hình kêu lên sự duyên dáng và nữ tính, nhưng danh hiệu hoàng tử của trường đã xoá bỏ hoàn toàn những đặc điểm đó trong mắt những người hâm mộ của cậu ấy. Toàn bộ fan của cậu ấy, cộng với một người nữa...
"Eeek! Ném đi, Rinka! Truyền đi!"
...Đó chính là người có danh hiệu công chúa của trường, Yuna Momose, người đang đứng cạnh tôi và cổ vũ nhiệt tình cho Aiba.
Khi tôi lần đầu nghe về biệt danh của họ "Thánh địa" [note50446], tôi chỉ có thể nghĩ rằng, Wow, thật là một sự phóng đại. Tôi đã thử tra từ đó trên từ điển và biết được nó có nghĩa gì đó kiểu như "thứ gì đó linh thiêng và thần thánh tới ngưỡng không nên bị can thiệp hay xâm phạm vào." Tôi thực sự không thấy nó giống như một từ khoá tốt để đặt làm biệt danh, và tôi đã nghĩ đó là một biệt danh kỳ lạ trong một khoảng thời gian dài. Nhưng khi tôi ở quanh hai người họ càng lâu, tôi bắt đầu nhận thấy rằng cái biệt danh đó chính xác đến lạ thường.
"Whoo, ném đẹp lắm! Này... Yotsuba, cậu đang mơ ngủ đấy à?"
Một cái chọc vào má đưa tôi quay trở lại với thực tại. "Bwuh?" Hẳn là tôi đã bị cuốn vào dòng suy tư nội tâm được một rồi lúc nhỉ?
"Không thể tin được!", Momose nói, "Đáng lẽ ra cậu phải cổ vũ cho Rinka chứ! Không phải cậu ấy vừa rất tuyệt sao? Cậu ấy vừa bắt bóng trên không, lừa bóng qua đội bạn và làm một quả hai điểm như vậy đó!"
"Hảaa– không thể nào! Mình đã hoàn toàn bỏ lỡ nó!" Tôi ở đây với tư cách là bạn của Aiba, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi cũng quan tâm đến việc ghi lại mọi khoảnh khắc hào hùng của cậu ấy trên sân với tư cách là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất. Dẫu sao thì đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cậu ấy được mời tham gia vào những trò chơi kiểu như thế này. Tôi đã mong ngóng sự kiện này từ rất lâu rồi đó!
"Nói cho cậu biết, mình sẽ mách Rinka nếu cậu còn mất tập trung lần nữa đấy!"
"V-vâng! Mình xin lỗi!", tôi lúng túng trả lời.
"Đúng rồi!", cậu ấy nói thêm, "Biết tính Rinka, có thể cậu ấy cũng đã biết rồi đấy!"
"Huh?!" Cậu ấy không thể quan sát mình trong khi vẫn đang chơi bóng được, đúng không? Không, tôi lắc đầu. Chúng ta đang nói tới Aiba đó! Cậu ấy hoàn toàn có thể đã để ý tới việc tôi đã lơ đãng ngay cả khi vẫn đang tập trung vào trận đấu!
Aiba chơi thể thao giỏi đến nỗi chỉ đơn thuần gọi cậu ấy là cường tráng thôi vẫn là quá nhẹ nhàng. Cậu ấy chính là một vận động viên tối thượng! Khả năng chơi bất kì môn thể thao nào một cách hoàn hảo của cậu ấy khiến cho việc cậu ấy chưa từng tham gia vào bất kì một câu lạc bộ thể thao nào như là một sự lãng phí. Điền kinh, bơi, múa, quần vợt, bóng né— không có bất kể bộ môn nào nằm ngoài khả năng của cậu ấy, và bóng rổ không phải là ngoại lệ. Những thành viên trong clb bóng rổ của trường rất siêng năng và chăm chỉ, nhưng cậu ấy vẫn tốt hơn bọn họ. Và, trên thực tế là, giỏi hơn tất cả bọn họ một cách rõ rệt. Cậu ấy giỏi tới mức một đứa lười vận động như tôi còn có thể nhận thấy được.
"Mình thấy nó khá buồn cười rằng cậu ấy nói rất rõ rằng cậu ấy sẽ không chơi trong bất kì trận đấu chính thức nào và điều tốt nhất mà cậu ấy sẽ giúp họ chỉ là tập luyện. Và dẫu vậy nhưng cậu ấy vẫn có lượt yêu cầu nhiều hơn cả những gì cậu ấy có thể chấp nhận được." Momose thở dài nói trong khi đang dựa vào tay vịn. Bản thân cậu ấy không có vẻ gì khó chịu. Cậu ấy trông có vẻ bực tức hơn.
"Tớ đoán rằng nó sẽ là một bài luyện tập rất tốt khi đấu với ai đó giỏi như cậu ấy, chắc vậy?" Tôi phỏng đoán.
"Hmm," Momose nghĩ, "Mình nghi ngờ việc đó lắm! Ý tớ là, những người này luyện tập... ừm, có thể không phải hàng ngày, nhưng họ luyện tập mọi lúc, phải không? Cậu không nghĩ rằng việc bị một cô gái còn không ở trong bất cứ clb nào, không tính đến clb của họ, và thậm chí còn không tham gia vào bất cứ khoá huấn luyện bài bản nào sẽ dễ dàng giết chết động lực của họ hơn bất cứ điều gì khác sao?"
Thẳng thắn mà nói, tôi không thể nào không đồng tình hơn được với Momose. Sau cùng thì não của tôi khác xa so với những loại người ưa vận động. Tôi không tài nào hiểu được họ hết! Tuy vậy, tôi không nghĩ rằng lý do lớn nhất để họ mời Aiba đến đấu tập hôm nay lại có liên quan gì đến luyện tập, động lực hay bất kể thứ gì tương tự, nhưng tôi quyết định sẽ giữ im lặng với Momose vì đó sẽ là một chủ để khá khó xử để giải thích cho cậu ấy.
"Aiba!" một thành viên trong đội của cậu ấy hét lên khiến tâm trí tôi quay trở lại về sân bóng rổ. Nó cũng rất đúng lúc nữa— ngay lúc quả bóng được truyền cho cậu ấy, và tôi đã không khỏi kinh ngạc. Cậu ấy bắt được quả bóng một cách dễ dàng, dĩ nhiên rồi, nhưng mọi việc chưa dừng lại tại đó. Có đến ba người đang để mắt tới cậu ấy cùng lúc!
Nghĩ kỹ lại thì nó cũng khá là dễ hiểu thôi. Aiba chắc chắn sẽ ghi được điểm mỗi khi cậu ấy cầm được quả bóng, do vậy việc cẩn trọng quá mức như thế hoàn toàn có thể hiểu được... hoặc ít nhất là với một đứa nghiệp dư như tôi vậy. Vòng vây của đối phương dường như không khiến Aiba ngạc nhiên cho lắm. Cậu vượt qua và cho họ hít bụi mà không tốn lấy một giọt mồ hôi, và cũng đồng thời rất kịp lúc để bắt được quả bóng chuyền bởi đồng đội của cậu ấy. Cách mà cậu ấy canh giờ không thể nào hoàn hảo hơn được!
"Wow..." Tôi tự lẩm bẩm với bản thân. Bất kể bao nhiêu lần tôi nhìn thấy những chiến công siêu phàm của cậu ấy, nó luôn khiến tôi không nói nên lời. Tôi thực sự không biết bạn phải giỏi đến ngưỡng nào để thực hiện được như những gì mà cậu ấy đã làm, nhưng tôi dám chắc rằng nó là hoàn toàn bất khả thi đối với tôi. Không, hoàn toàn không, không đời nào!
Trong khi đó, Momose đang ở ngay cạnh tôi, hét lên "Rinkaaa!" bằng tất cả những gì mà cậu ấy có và nhảy lên sung sướng. Momose có một chất giọng cao vút không giống bất kỳ ai, và tôi có cảm giác rằng nó chạm tới Aiba hơn tất cả những tiếng la hét cổ vũ trong phòng thể chất này.
Trên thực tế, mỗi khi Momose hét lên hoặc phản ứng về Aiba khi cậu ấy đang chơi, một lượng kha khá ánh mắt cũng đổ về cậu ấy. Tuy nhiên đó hoàn toàn không phải là dấu hiệu cho thấy cậu ấy đang nổi bật theo chiều hướng xấu. Đám học sinh đến đây để xem kỹ năng tuyệt đỉnh của Aiba, đương nhiên rồi. Và họ cũng đến đây để cổ vũ cho đội bóng rổ kia, ừ thì, phần nào đó. Nhưng một vài trong số đó chắc chắn đã đến đây để chiêm ngưỡng Momose cổ vũ cho Aiba.
Aiba trên sân, dẫn đội của cậu ấy tới chiến thắng. Momose trên khán đài, cổ vũ hết lòng cho Aiba. Chính sự tương tác giữa hai người họ đã khiến họ có được biệt danh "Thánh địa". Cả hai người họ đều có vẻ đẹp mê hồn và tràn đầy tài năng, chắc chắn rồi. Nhưng mỗi khi hai cậu ấy ở cạnh nhau—khi mà tình bạn thân thiết và lâu dài của họ được bộc lộ ra—chính là lúc mà hai cậu ấy thực sự hợp thành một cặp đôi bách hợp lý tưởng.
Khi mà hai người họ ở cạnh nhau, sự quyến rũ của họ không hợp lại—nó đang tăng lên theo cấp số nhân! Tôi đang nói tới một sự bùng nổ về bách hợp xuất hiện, mãnh liệt tới mức khiến cho Momose dù chỉ là khán giả nhưng vẫn có thể trở thành ngôi sao hàng đầu của chương trình! Kiểu như là, nếu trận đấu này được tường thuật trực tiếp trên truyền hình, ống kính chính sẽ dán chặt về phía Aiba ngoại trừ một vài lúc nó sẽ quay lại về phía Momose đang hét lên từ khán đài, điều mà cứ mỗi khi tôi suy nghĩ về nó, nó khiến Momose trở thành một con quái vật đúng nghĩa! Toàn bộ điều này nhắc nhở tôi một lần nữa rằng những người bạn của tôi thực sự tuyệt vời đến nhường nào.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng vụt! Trong khi tôi đang thả hồn trong thế giới nhỏ bé của chính mình, Aiba đã ném được thêm một quả nữa! Cậu ấy dừng lại cách rổ một khoảng khá xa và ném một quả ba điểm mà không tốn chút công sức nào. Toàn bộ chuyển động dù là nhỏ nhất của trái bóng đều được trau chuốt hoàn hảo, và đám đông đã hoàn toàn trở nên phát cuồng vì nó. Tiếng cổ vũ nồng nhiệt của mọi người như thể rằng cậu ấy đã ghi một quả chiến thắng hạ màn!
Sau đó, đám đông lại một lần nữa trở nên cuồng nhiệt với từng cú ném của cậu ấy. Nó trông giống như một lễ hội hơn là một trận đấu tập, và mọi người đều bị cuốn vào bầu không khí ngây ngất của trận đấu này, trong đó có cả tôi, đương nhiên là vậy rồi! "Oh wow, oh wow! Cậu ấy thật là ngầu!" Tôi hét lên sung sướng trong khi sử dụng đống từ vựng gần như không phát triển kể từ tiểu học và vỗ tay một cách cuồng nhiệt.
"Đúng không?!" Momose đồng ý, ưỡn ngực tự hào, điều mà tôi thấy rất chi là dễ thương.
"Cả cậu cũng rất tuyệt vời nữa, Momose!"
"Huh? Tớ ư?"
"Đúng đó! Cậu cực kì tuyệt vời!!"
"O-oh? Hee hee hee," Momose khúc khích, ngượng ngùng nghịch tóc.
Gaaaugh?! Tôi ôm ngực theo phản xạ. Momose trông cực kì dễ thương tới đau tim mỗi khi cậu ấy tỏ ra xấu hổ như vậy! Chỉ một xíu nữa thôi là con tim tôi ngưng đập luôn đó!
À, thì, có lẽ nó hơi kỳ lạ khi tim tôi đã lỡ nhịp vì một người bạn— thêm vào đó còn là một người bạn nữ nữa chứ— nhưng này nhé, tôi đâu có thể kiểm soát mọi hành động trên cơ thể tôi đâu cơ chứ! Cho tôi yên một chút đi! Tuy nhiên nó sẽ khiến Momose cảm thấy rất khó xử nếu cậu ấy biết được điều đó, do vậy tôi nhanh chóng rời mắt khỏi cậu ấy.
Ah, tôi nghĩ, trong khi đang choáng váng cả về thể chất lẫn tinh thần, trong khi tôi đang chuyển hướng tới Aiba. Bằng cách thần kì nào đó, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau khi mà cậu ấy cũng ngước nhìn về phía tôi vào đúng lúc đó. Nó giống như là... tôi không biết nữa, định mệnh? Hoặc cũng có thể cậu ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi, điều mà càng trở nên hợp lý hơn khi mà cậu ấy tặng cho tôi một nụ cười mười trên mười— không, hai mươi trên mười—
chứa đầy sự hoàn hảo như một chàng hoàng tử vậy.
“Ghwaugh!” Như thể tiếng sét ái tình vụt qua con tim tôi vậy! B-bình tĩnh! Mày nên nhớ rằng cậu ấy là bạn mày, nhé? Cậu ấy còn là con gái nữa?!
"Mọi người muốn được nhìn thấy họ [note50447] chim chuột với nhau chứ không phải là tôi đổ trước họ!' Tôi tự nhủ. "Kiềm chế đi tôi ơi... Đừng hiểu lầm..." Tôi phải đối diện với thực tế rằng: Momose và Aiba đang lãng phí tình bạn để chơi với một đứa như tôi chứ đừng nói đến bất cứ điều gì hơn thể! Tôi không thể để mình mong đợi bất cứ điều gì như thế! Tôi hoàn toàn không thể!
“Yotsuba?”
“Wha-huh?!” Tôi ré lên bằng một giọng giả thanh hoảng loạn và kì lạ tới nỗi nó thậm chí còn làm chính bản thân tôi ngạc nhiên. Tiếng kêu đó hoàn toàn không phải lỗi của tôi! Chính Momose mới là người đã quyết định vươn tay ra và đặt tay lên tay tôi!
"Cậu lại đang lơ đãng phải không?" Momose hỏi với tông giọng buộc tội.
“K-không, tớ... không...”
"Tớ nghe thấy khoảng ngắt đó đấy nhé! Cậu nghĩ tớ sẽ tin cậu không khi mà ngay đến chính cậu còn không thể thẳng thắn phủ nhận nó sao?"
"Cậu nhìn thấu được tớ ư?!"
“Heh heh heh!” Momose khúc khích nhếch miệng cười một cách đáng yêu.
Con tim tôi kêu gào khi mà nó lại bị đâm xuyên qua thêm một lần nữa. Thôi nào tôi ơi, đừng cười... Giữ bình tĩnh...
"Vẻ mặt đó là có ý gì thế?"
"H-Hôn hó hì" [note50448] Tôi lầm bầm qua hàm răng nghiến chặt. Mặc dù đã có một vài sự hy sinh nhưng ít nhất tôi đã không để bản thân mình cười toe toét như một con ngốc vậy. Có thể cậu ấy sẽ coi tôi là một kẻ lập dị, nhưng điều đó còn đỡ hơn là việc cậu ấy nghĩ tôi là loại người bắt đầu có những ham muốn với bạn của mình từ không đâu cả! Và thế là tôi đã vượt qua được một khoảnh khắc nguy hiểm mà không tự đào hố chôn bản thân, hết truyện.
"Thôi nào Yotsuba! Giúp tớ cổ vũ cho cậu ấy đi chứ!" Momose nói trong khi giữ tay tôi thật chặt.
"P-Phải rồi!" Tôi đồng ý. Tôi đã sống— cậu ấy hoàn toàn không coi tôi là một con ngốc! Nếu cậu ấy mà phát hoảng và nói rằng mình đi có việc một lúc hay gì đó thì tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn lại ngày hôm nay mà không phải quằn quại vì xấu hổ!
Dù gì đi nữa, tôi ngay lập tức chụp lấy thời cơ mà lòng từ bi của Momose đã ban cho và một lần nữa tập trung vào việc cổ vũ cho ngôi sao của chương trình này. Hoặc ít nhất là thế trên lý thuyết, nhưng phần nào trong tôi tự hỏi rằng: Liệu Aiba thực sự có thể nghe được tiếng cổ vũ của tôi giữa tiếng hò reo như sấm của tất cả những người hâm mộ cổ vũ cuồng nhiệt khác chật cứng trong nhà thi đấu không? Mọi người đều đang dốc hết sức mình để cổ vũ cho cậu ấy. Làm sao tôi có thể mong đợi sự cổ vũ của mình đến được với cậu ấy trong hoàn cảnh như vậy được cơ chứ?
"Nhanh lên, Yotsuba! Rinka đang đợi cậu cổ vũ cho cậu ấy đó!" Momose hét lên, như thể cậu ấy đã nhìn thấu thất sự thiếu tự tin trong tâm can tôi chỉ trong một khoảnh khắc. Nó giống như là cậu ấy đang cổ vũ cho mình vậy. Nó như thể là một sự lãng phí nỗ lực của cậu ấy vậy… nhưng kỳ lạ thay, nó đã cho tôi mọi sự can đảm mà tôi cần.
Đúng rồi— Mày là bạn của Aiba cơ mà! Cậu ấy đang chơi hết mình phía dưới kia, và đó là tất cả lý do mà mày cần để cổ vũ cậu ấy bằng tất cả những gì mà mày có, không phải sao?
Cuối cùng sau khi tôi lấy hết can đảm và gật đầu mới Momose, người đang mỉm cười với tôi và nói “Cùng đếm đến ba nào!”, và sau lượt đếm…
“Cố lên! Cậu làm được mà!”
…Cả hai chúng tôi cùng đồng thanh hét lên to nhất có thể! Tôi biết rất rõ rằng tôi không có giọng giống như Momose. Tôi hiểu hơn bất kể ai hết rằng tiếng hét của tôi đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi tạm âm và những tiếng cổ vũ vang vọng khắp phòng thể chất…hoặc ít nhất đó là những gì tôi nghĩ, cho đến khi tôi cảm thấy đau nhói trong cổ học và nghe thấy tiếng hét của mình to hơn và rõ ràng hơn những gì mà mình có thể làm được.
Và như thể đáp lại tiếng cổ vũ của tôi, Aiba ngước nhìn tôi từ sân đấu và mỉm cười. Tôi thấy môi cậu ấy mấp máy—có thể tôi đã nhầm, nhưng tôi thề cậu ấy đã nói “Cảm ơn!”Một lúc sau, ánh mắt của cậu ấy hướng lại về sân đấu. Cậu ấy lướt qua vòng vây của địch bao quanh cậu ấy một cách uyển chuyển và dễ dàng, vượt qua những người đuổi theo cậu ấy và tăng tốc về phía rổ. Phía đội bên kia thay đổi đội hình của họ ngay tức khắc. Họ không định để Aiba tiến về phía rổ một cách dễ dàng như vậy được, và họ lập thành một bức tường để chặn cậu ấy lại.
Nhưng ngay khi Aiba nhận được quả bóng từ đồng đội, ánh mắt của cậu ấy như muốn nói với tôi rằng cậu ấy sẽ không để cho họ cản đường cậu ấy như vậy được. Cậu ấy tiến lên và lao thẳng về phía trước. Tuy nhiên trong bóng rổ, bạn không được phép chỉ ôm bóng và chạy. Bạn phải rê bóng— nảy nó trên sân trong lúc bạn chạy— và theo góc nhìn từ một đứa nghiệp dư như tôi, nó trông thật sự rất khó để có thực hiện.
Tuy nhiên, Aiba đã điều khiển quả bóng một cách cực kì dễ dàng, như thể nó là một phần cơ thể của cậu ấy vậy. Nó như thể là quả bóng có lý chí riêng của mình, trượt qua hàng phòng vệ của đối phương đằng trước nó và ngoan ngoãn bật trở lại vào tay của Aiba ở phía bên kia. Cậu ấy né, nhử bóng và thậm chí đôi khi còn xoay vòng trên sân trong khi đang tiến về phía trước.
Aiba như thể đang nhảy múa với quả bóng vậy— giống như Aiba là một chàng hoàng tử hộ tống một bạn nhảy khá nhỏ nhắn và tròn trịa khắp phòng khiêu vũ… không, có lẽ ví von kiểu đó là hơi quá đà, nhưng vấn đề là, cậu ấy trông thật lộng lẫy, thật duyên dáng và hoàn toàn không thể bị cản phá trong khi cậu ấy tiến lên phía trước.
Cuối cùng thì Aiba cũng bước tới vạch ba điểm và nhảy lên trên không trung. Cậu ấy định làm thêm một quả ba điểm giống như trước, nhưng lần này có một điều gì đó khiến nó khác hẳn với cú ném trước của cậu ấy. Lần này nó có thêm vẻ thanh lịch, chắc vậy? Có một điều gì đó khiến cho cậu ấy trông ngầu hơn mọi khi, và nó đủ để khiến tất cả mọi người trên khán đài phải nín thở.
Trước khi tôi kịp nhận ra, bầu không khí hỗn loạn của phòng thể chất đã biến mất, thay vào đó là một sự tĩnh lặng thuần khiến và tôn kính. Aiba ném quả bóng tại đỉnh của cú nhảy, tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trên trời và bay thẳng vào rổ với một tiếng vụt nhỏ nhẹ.
Cả phòng thể chất nổ lên tiếng gầm rộ cổ vũ chói tai. Cũng đúng lúc đó, một tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Trận đấu đã hoàn toàn khép lại—đội của Aiba đã ghi được gấp đôi số điểm so với bên đối phương. Tuy nhiên không ai cổ vũ cho bên thua cuộc dẫu cho chiến thắng của Aiba có áp đảo tới nhường nào. Chỉ với kĩ năng siêu phàm mà cậu ấy thể hiện thôi cũng đã đủ để quyến rũ đám đông và khiến cho họ trở nên điên cuồng và náo nhiệt.
Điều tuyệt vời nhất ở đây chính là nó hoàn toàn không phải chỉ có mỗi chúng tôi ở trên khán đài cảm thấy vậy. Những thành viên khác của clb bóng rổ—kể cả những người đấu lại với Aiba— cũng đều cảm thấy rất phấn khích và choáng ngợp trước màn trình diễn của cậu ấy. Tôi chắc chắn rằng một phần nào đó là do họ cảm thấy trân trọng cơ hội được thử thách kĩ năng của họ trước một tuyển thủ cực kì tài năng, xét đến việc giải đấu mùa hè cũng đang sắp tới gần, nhưng đó có lẽ không phải là lý do duy nhất.
Tôi dám chắc rằng clb bóng rổ đã quyết định mời Aiba và Momose tới đây tham gia trận đấu này chính là vì họ biết chắc chắn rằng hai người họ sẽ thu hút được một lượng học sinh rất lớn. Sau cùng thì, trong kịch bản tốt nhất, một vài người tới đây để chiêm ngưỡng Thánh địa cũng có thể sẽ trở thành fan hâm mộ cho clb bóng rổ. Và cũng có thể một vài trong số đó sẽ xuất hiện trong các trận đấu sắp tới của câu lạc bộ.
Hay nói cách khác, Aiba đã được đặt một lượng kỳ vọng rất lớn trên vai khi cậu ấy bước vào trận đấu, và cậu ấy đã đáp ứng chúng một cách dễ dàng. Cậu ấy, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người bạn ngầu nhất mà tôi từng biết tới, và cứ mỗi khi tôi ngắm cậu ấy làm việc của mình, tôi không khỏi cảm thấy choáng ngợp.