JaeJoong nằm nhìn chăm chăm lên trần nhà không chớp mắt lấy cái. Đã ngày kể từ khi ra viện đến nay, cậu lúc nào cũng như đứa mất hồn như vậy.
Bố mẹ của JaeJoong, bố mẹ của YunHo, cả các chị của JaeJoong cũng lần lượt lên thăm cậu, cố gắng tìm cách kéo cậu dậy…nhưng bất lực…
Chỉ có khi đêm xuống, khi nằm trong vòng tay YunHo, JaeJoong mới khóc tức tười, khóc cho đến khi mệt nhoài, ngủ thiếp đi thì thôi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu lại lặp lại sự yên lặng đáng sợ của mình.
Đêm nào ôm JaeJoong trong vòng tay, lắng nghe tiếng khóc của cậu, YunHo cũng thấy như có hàng ngàn mũi dao đâm vào trong lòng. Đau đớn quá! Nỗi đau mất con với hắn là , thì nỗi đau khi nhìn thấy JaeJoong như thế này còn gấp lần.
“Bé Boo à, ở trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho mẹ con tai qua nạn khỏi, biết không?”
Cố nhắm mắt để đưa mình vào giấc ngủ chập chờn, YunHo không ngừng cầu nguyện. Tất cả đều là tại hắn. Là tại hắn đối xử với JaeJoong không tốt, khiến cho cơ thể cậu ăn không ngon ngủ không yên nên mới gầy guộc như vậy, là hắn làm cho cậu bận lòng nhiều nên tâm lý lúc nào cũng nặng nề áp lực! Là tại hắn! Là tại hắn hết!!!!
Chỉ cần JaeJoong khỏe mạnh trở lại, hắn sẵn sàng đánh đổi bất kì điều gì. Thậm chí cả chức danh Giám đốc chi nhánh Shyu mà cả cuộc đời hắn vất vả lắm mới vươn tới được, thậm chí là trở về quê sinh sống…hắn không cần gì hết! Chỉ cần JaeJoong của hắn được bình an…chỉ cần….. hắn có thể bù đắp lại cho cậu.
– JaeJoong ah…
Thì thầm gọi tên cậu trong bóng đêm, siết nhẹ lấy cơ thể nhỏ gầy của cậu vào lòng mình chặt hơn, YunHo cảm thấy toàn thân mình như bải hoải…Thật may là JaeJoong vẫn còn ở đây, thật may là cậu chưa rời bỏ hắn… Bởi hắn sẽ không tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có cậu nữa.
Khi nhớ lại khoảng thời gian chờ đợi đầy ám ảnh ở bệnh viện, đối mặt với nỗi sợ hãi rằng có thể JaeJoong sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn bất cứ lúc nào, YunHo không ngăn mình cảm thấy ớn lạnh toàn sống lưng.
YunHo không biết, cảm giác này có gần gũi chút nào với cảm giác yêu và được yêu nồng nàn như trong những sách truyện hắn từng đọc? Không! Nó khác hoàn toàn. Nó chỉ có những dằn vặt và nỗi khổ sở mà JaeJoong phải chịu đựng hết ngày này qua tháng khác. Và bây giờ, hắn đã dần dần cảm nhận được sự đau lòng.
Con người vô tâm như hắn, sống trên đời gần năm nay, chưa lúc nào lại cảm thấy bản thân bất lực trong tình cảm như thế. Hắn không thể tìm thấy YunHo quyết đoán nói có là có, không là không ở đâu nữa. Hắn chỉ thấy mình sẵn sàng vì JaeJoong mà chấp nhận tất cả. Nếu bây giờ cậu trở lại vui tươi mạnh khỏe như trước, thì bảo hắn đi làm nhân viên quèn ở Shyu hắn cũng chấp nhận. Thậm chí không cần con trai, JaeJoong có sinh cho hắn đứa con gái, hắn cũng cảm ơn cậu lắm rồi.
Chỉ cần…JaeJoong vượt qua được thời gian khủng khiếp này…
– JaeJoong hyung – YooChun thò cái mặt tí tởn của mình vào, trên tay nó cầm một con rối hình chuột Mickey – giới thiệu với hyung đây là Chun Chun…
JaeJoong vẫn nằm bất động, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, hai tay đặt trên ngực, siết nhẹ lấy góc chăn.
– Aiyo hyung không biết đâu Chun Chun rất là muốn làm bạn với hyung đó! Hyung mau quay ra đây và cười với Chun Chun cái cho nó vui đi!
YooChun cố nặn ra nụ cười và làm đủ trò cho JaeJoong chú ý đến mình, nhưng có lẽ là nó thất bại rồi. Nó cầm con rối Mickey trên tay múa may đến mỏi cả cánh mà JaeJoong vẫn cứ như cũ, không hề thay đổi…có chăng là chớp mắt vài cái.
Nhìn thấy JaeJoong trở thành như vậy, YooChun cũng dằn vặt lắm chứ. Nó không còn là trẻ con, và cũng không phải là thằng thanh niên lơ ngơ mới lớn đang vô tâm. Người anh nó yêu quý đang phải đối đầu với những điều khó khăn lớn nhất trong cuộc đời…nó chỉ muốn giúp JaeJoong một chút.
Nhưng có lẽ là…chưa thể rồi….
Thở dài, YooChun lủi thủi đứng dậy định bước đi. Nhưng khi nó vừa bước ra đến gần cửa, JaeJoong chợt thều thào gọi…
– Boo…Boo à…
…
– Bác Jung! Bác Kim! YunHo hyung!!! JaeJoong hyung vừa nói………
YooChun đứng ở trên lầu gào xuống tầng dưới, nhảy múa loạn xạ, hệt như nó vừa mới phát hiện ra một châu lục mới….Không, còn hơn cả Colombus tìm ra châu Mỹ….nó là người đã phát hiện ra tiếng nói đầu tiên của JaeJoong….từ suốt ngày nay!
– JaeJoong! JaeJoong ah! – YunHo nắm lấy tay cậu gọi dồn – JaeJoong! Em thấy thế nào?
– Boo…bé Boo…
– JaeJoong ngoan! Bé Boo đi chơi rồi, nó sẽ về sớm thôi…
Bà Kim khẽ xoa xoa đầu con dỗ dành vu vơ, ai ngờ JaeJoong giật phắt người, ngước lên nhìn mẹ mình:
– Thật không mẹ? Bé Boo sẽ về chứ?
Ca nhà nhìn nhau chết lặng, bà Kim thấy trong lòng mình như nặng trĩu đi, trời ạ! Bà vừa nói ra câu nói chết người nào vậy.
Chỉ có YunHo là phản ứng nhanh hơn cả, hắn vỗ vỗ nhẹ lên đôi má tái nhợt đi của cậu dỗ dành:
– JaeJoong ngoan, em phải mau khỏe lại Boo mới về với em, biết không? Là do em ốm yếu quá, Boo dỗi nên bỏ đi chơi đấy!
– Vậy là do em sao… – mắt JaeJoong bắt đầu hoe hoe đỏ…
– Không, không phải đâu – YunHo cuống quýt – JaeJoong ngoan, nếu bây giờ em chịu ăn uống đầy đủ, ngoan ngoãn nghe lời mọi người, thì tôi sẽ đi tìm và đem Bé Boo về cho em, được không?
– Ưm – Cậu gật đầu lia lịa.
…
Mọi người dần dần kéo nhau rời khỏi phòng, để lại YunHo bên cạnh JaeJoong lắng nghe cậu nói, mớm cho cậu ăn từng muỗng cháo nhỏ:
– YunHo ah…nhất định phải tìm lại được Bé Boo về cho em…
– Ừ, tôi hứa mà, nào, ăn thêm miếng nữa..
– YunHo, nhất định phải nhốt Boo lại, nếu không bé sẽ bỏ đi nữa mất…
– Được rồi, tôi sẽ mua cho Boo một cái nôi thật đẹp, để em nhốt con vào, được không? Há miệng ra nào….
Ở ngoài cửa phòng, bà Kim không nén nổi những giọt nước mắt xót xa trên khuôn mặt già nua của mình. Đau lòng làm sao….đứa con của bà bây giờ có khác gì một đứa thiểu năng hay không? Tâm trí ngẩn ngơ như vậy, thử hỏi hai họ Jung Kim sẽ coi nó ra sao đây?
Bà Jung ôm lấy bà thông gia của mình an ủi, bà hiểu, bà hiểu chứ. Có người mẹ nào là bình tĩnh được khi thấy con mình trở thành như vậy? Chính bản thân bà cũng thấy đau đớn như bị cắt từng khúc ruột. Là do con trai bà không tốt, đã khiến con dâu của bà chịu khổ. Là bà không tốt, đã dạy dỗ con cái của mình không đến nơi đến chốn, để nó làm con dâu tội nghiệp của bà chịu bao khổ sở…
– Bà Jung à, có lẽ tình hình này tôi phải đưa JaeJoong về quê thôi…
– Sao lại như vậy?
– Để nó ở đây…tôi thấy không an tâm…
Bà Jung ái ngại nhìn bà Kim, bà cũng đã lờ mờ đoán ra được ý định của bà Kim rồi, không phải vì bà ấy không an tâm, mà là bà Kim sợ con mình như vậy sẽ bị nhà chồng hắt hủi. Thói đời thường là như vậy, những trường hợp con dâu bệnh tật bị gia đình nhà chồng hắt hủi không phải là hiếm. Bà Kim lo xa như vậy, cũng là điều cảm thông được.bg-ssp-{height:px}
Thế nhưng Jung gia không phải là hạng người vô ơn, bạc tình bạc nghĩa đó. Hơn nữa JaeJoong vì gia đình nhà họ Jung mà trở nên như vậy, bà Jung mang ơn cậu còn không hết, vì cớ gì bà Kim lại phải nghĩ về họ Jung như thế chứ?
– Để JaeJoong về quê chính tôi lại thấy không cam tâm. Ở đây gần bệnh viện, cơ sở vật chất tốt hơn ở dưới quê. Nếu đưa nó về đó, ai dám đảm bảo nó sẽ khỏi bệnh chứ?
– Như nếu để lại đây, YunHo sẽ vất vả lắm…
– Không có gì hết, lúc trước JaeJoong vất vả vì nó quá nhiều rồi…
– bà Jung à…JaeJoong đã trở nên như vậy, tôi thiết nghĩ…sớm cho hai đứa nó tách xa nhau ra, để YunHo mau thanh thản mà đi lấy vợ mới… Nhà chúng tôi có lỗi với nhà họ Jung quá….
Bà Kim chưa nói hết câu, nước mắt đã ứa ra giàn giụa, giọng nói cũng không giữ được bình tĩnh mà run rẩy liên hồi.
– JaeJoong sẽ ở đây! – YunHo đã đứng ở dưới nhà từ khi nào, có lẽ hắn đã lắng nghe hết được câu chuyện của bà mẹ – Con sẽ chăm sóc cho em ấy cho đến khi em ấy khỏi bệnh, sau đó, em ấy muốn ở lại hay bỏ đi là do em ấy quyết định…
– YunHo ah…
– Mẹ vợ, JaeJoong bây giờ tâm trí không ổn định, chúng ta không thể hiểu được em ấy muốn gì, cần gì. Nếu chúng ta tự quyết cho em ấy bây giờ là chúng ta làm thiệt thòi em ấy. Vì vậy, cứ để em ấy bình phục, em ấy sẽ tự quyết cho cuộc đời của em ấy sau.
YunHo mạnh mẽ tuyên bố như vậy, sau đó nhanh chóng quay lưng bước đi, cố gắng che giấu đôi mắt hoe đỏ của mình. Hắn lại như vậy…lại tỏ ra cái bộ dạng lạnh lùng cố chấp như vậy…
“Em ấy muốn ở lại hay bỏ đi là do em ấy quyết định”…
Nực cười! Bản thân hắn sẽ chẳng bao giờ chấp nhận được điều ấy, hắn hiểu rõ hơn ai hết chứ!
Chỉ cần JaeJoong tỉnh lại…sống chết hắn cũng sẽ níu giữ cậu bên mình thật chặt. Hắn đã sai lầm quá nhiều rồi….và bây giờ hắn đang có cơ hội làm lại từ đầu. Chỉ cần hắn cố gắng, không có gì hắn không thể làm được.
Gần đến bữa tối, YunHo bưng một tô cháo lên cho JaeJoong ăn trước, sau đó hắn mới được xuống ăn cùng cả nhà sau. Hoặc nếu JaeJoong yêu cầu, hắn sẽ phải đem cơm lên ăn trước mặt cậu cho cậu được nhìn thấy hắn.
Khi vừa mở cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho YunHo thoáng hoảng hốt, sợ là JaeJoong lại làm điều gì dại dột…
– JaeJoong, em đang làm gì thế?
JaeJoong ngồi giữa đống quần áo đồ đạc giành cho trẻ sơ sinh mà hai người mới mua hôm nào, tỉ mẩn ngắm nghía từng cái một.
– YunHo, anh mau vào đây xem, em đang chọn ra mấy bộ xinh nhất cho bé Boo. Mấy hôm nữa Boo về mà nhìn thấy quần áo đẹp, nó sẽ rất thích, nó sẽ không bỏ em mà đi nữa…
Lòng YunHo chợt quặn lại. JaeJoong bị dằn vặt quá rồi. Từng phút, từng giây, cậu không ngừng mong ngóng về đứa con xấu số của mình. JaeJoong là như vậy mà, một khi đã để tâm vào điều gì, sẽ sống chết bấu víu lấy nó không buông tha, dai dẳng, mặc kệ nó làm mình đau khổ thế nào.
Có lẽ nếu không có cái tính ấy, YunHo đã sớm bị JaeJoong từ bỏ từ lâu rồi…
Nhẹ nhàng đặ khay cháo lên bàn, YunHo đến gần JaeJoong, nhặt lên những bộ đồ cho con trai mà hắn thấy hợp mắt nhất đưa cho cậu.
– Em cũng thích con mặc bộ ấy – JaeJoong với với tay ra phía trước, có một bộ đồ yếm thêu hình con gấu và ngôi nhà trước ngực. Giữa một đống đồ đạc chất chồng, JaeJoong nhanh chóng bị mất đà, ngã chúi về phía YunHo.
– Cẩn thận nào – YunHo phản xạ nhanh, đỡ được toàn thân JaeJoong, ôm lấy cậu vào lòng mình – Em có đau chỗ nào không?
– Không có đau.. – JaeJoong lắc lắc đầu
– Được rồi, vậy mau ăn tối, lát nữa chúng ta sẽ cùng sắp xếp lại đồ cho con, được không?
– Vâng.
JaeJoong ngồi xếp chân trên giường, ăn từng miếng cháo do YunHo đút. Dẫu tâm trí hơi ngơ ngẩn, nhưng JaeJoong vẫn có trí nhớ rõ ràng và cảm thức được mọi việc xung quanh mình.
– YunHo ah.. – JaeJoong lùng bùng nhai miếng thịt trong cháo…
– Huh?
– Tại sao anh cứ phải đút cho em ăn?
-…
– Em cũng muốn thấy anh ăn – Cậu làm nũng.
– Lát nữa em ăn xong, tôi sẽ lại đem cơm lên đây ăn cùng em, được không?
– Nhưng em muốn đút cho anh ăn…
YunHo cười với cậu, một nụ cười mà hắn cũng tự cảm thấy rằng nó hiền lành chưa từng có. Sau đó hắn nhường cái muỗng về tay JaeJoong, chờ đợi cậu…
– Ah…nào
YunHo vươn người về phía trước đón lấy muỗng cháo JaeJoong đưa tới. Không hiểu vì sao, khi nuốt hết được miếng cháo nóng ấy, từ đôi mắt sáng của hắn trào ra hai dòng nước mắt. Bối rối, hắn đưa tay quệt vội chúng đi. Hắn tự hứa là không được để cho JaeJoong nhìn thấy hắn bất lực như vậy…thế nhưng không hiểu sao giây phút này, tất cả như không còn trong tầm kiểm soát của hắn nữa…
– YunHo à.. – JaeJoong nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc.
– JaeJoong…anh xin lỗi
YunHo ôm siết cậu vào lòng, giọng nói run rẩy.
– Yun.. – JaeJoong ngẩn ngơ.
– Anh xin lỗi…anh xin lỗi JaeJoong à… là anh không tốt, không bảo vệ được em đến nơi đến chốn, không bảo vệ được con của chúng ta…Anh xin lỗi…
– YunHo à…
Đôi bàn tay chầm chậm ôm lấy hắn, vuốt dọc nhẹ sống lưng của hắn. Có lẽ đây là phút yếu lòng hiếm hoi của một người đàn ông, YunHo cần bình tâm một chút. Hắn cần một bờ vơi để tựa vào và một cái ôm để giấu đi mình đang yếu đuối. chút, chỉ chút thôi….Bởi vì hắn biết, hắn sẽ phải mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần nữa để có thể cáng đáng được gia đình, bảo vệ, chở che cho JaeJoong của hắn nhiều hơn nữa. Và lúc này đây, bờ vai ấy, cái ôm đấy lại đến từ người vợ yếu ớt của hắn.
“JaeJoong, cảm ơn em đã luôn đứng sau anh, đỡ lấy anh khi anh mệt mỏi nhất, ở phía sau anh để hiểu được anh mọi lúc vui buồn khổ đau….
Cảm ơn, vì em đã ở phía sau anh…….
Cảm ơn, vì đã là Điều Kì Diệu của cuộc đời anh….”