Yume no Shizuku to Hoshi no Hana

chương 04

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi hoa anh đào dần biến mất, và sắc xanh bắt đầu trở lại, tôi đạp xe hướng đến nhà Miyamori Enka, nơi sản xuất pháo hoa dùng cho lễ hội. Tiết trời lúc này khá là dễ chịu, không nóng mà cũng chẳng lạnh, và những cơn gió lùa qua khiến tôi sảng khoái.

Từ đây đến Miyamori Enka hết tầm 50 phút. Dù thế, tôi vẫn liên tục đạp mà chẳng hề giảm tốc. Càng xa khỏi thị trấn, những công trình, nhà dân ngày càng thưa đi, nhường chỗ cho những cánh đồng lúa bát ngát. Ở hai bên bờ đường là những vườn dâu tây và dưa chuột nhỏ.

Đi xa hơn nữa, cây cối bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, và tôi đã đến lối mòn lên núi. Con đường này vẫn được mọi người sử dụng, và những tia sáng xuyên qua kẽ lá mở rộng tầm nhìn cho tôi. Thế nhưng, con dốc càng ngày càng cao, và tốc độ của tôi theo đó cũng chậm lại. Nhễ nhại mồ hôi, tôi dừng xe lại, cuối cùng tôi cũng đến Miyamori Enka rồi.

Ấn tượng đầu tiên của tôi đó là một ngôi nhà xây trên núi, trông như một khu cắm trại vậy. Ở cửa vào có treo bảng tên "Miyamori Enka". Tôi mở cửa đi vào, nhưng hình như chẳng có ai cả. Vừa vào nhà, tôi vừa nghĩ có lẽ hôm nay là ngày nghỉ của họ chăng.

Ở khu sân chính, có những căn nhà nhỏ xếp liền kề nhau, và ở đầu là một căn lớn hơn. Trên có gắn biển "Văn phòng", và gần đó cắm một cái biển báo ghi những dòng khá nhỏ "Khách hàng mời đi lối này." Theo chỉ dẫn, tôi tiến vào tòa nhà ấy. Chắc do tôi từ ngoài sáng vào, nên tôi cảm thấy trong này hơi tối tăm một chút.

"Xin lỗi.", Tôi cố nói rõ to, vì chẳng cảm nhận được có ai ở đây cả.

Sau khi tôi cất lời, từ sâu bên trong quầy tiếp tân, một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi xuất hiện. Anh ta khá gầy, và cách mà anh ấy đứng thẳng lưng cực kì ấn tượng. Nếu anh ta mà mặc trang phục của thầy tu ở chùa, tôi nghĩ có lẽ anh ta sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật luôn ấy.

"Chào anh."

"Chào cậu, cậu là Ichimiya đúng không?" Tôi nghĩ là do tôi đã gọi trước, nên chắc nãy giờ anh ta chờ tôi đây.

"Vâng, đúng là em ạ."

Tên anh ấy là Shouma Suzuki, giám đốc của Miyamori Enka. Tôi được dẫn vào phòng giám đốc, trong đó có những quả pháo hoa với đủ loại kích cỡ nằm trên một cái kệ trưng bày gần tường. Ở tận tầng dưới cùng của kệ là một quả pháo hoa 3 thước, với nhãn dán trên đó ghi "Đường kính 90cm", được đặt lên một cái bệ đỡ khá chắc chắn. Nhưng quả pháo 4 thước còn to hơn thế này cơ.

"Vậy là, cậu nói cậu muốn bắn hai bông pháo 4 thước hay gì đó à?" Ngay sau khi yên vị trên sofa, anh ta mở đầu cuộc trò chuyện bằng cách đi thẳng vào vấn đề.

"Vâng, nhưng em sợ rằng việc đó là không thể..."

"Có vẻ như cậu có một vài lí do để làm vậy nhỉ, cậu có thể nói cho tôi biết được không?"

Cho dù tôi có nói cho anh ấy về lời tiên tri, chắc hẳn anh ta cũng không tin đâu. Cứ nghĩ mãi mình nên nói gì, tôi chẳng biết làm gì ngoài im lặng.

"Cậu có thể tiên đoán hay gì đó đại loại vậy hả?"

Anh Suzuki nói tiếp. Nghe những lời ấy, tôi như đóng băng lại, và mồ hôi lạnh túa ra.

"Sao anh lại biết về nó." sau một lúc lặng thinh, tôi hỏi lại.

"Vì đơn giản tôi chỉ nghĩ rằng, dù sao thì cậu cũng là người nhà Ichimiya mà." anh ấy mỉm cười nói với tôi.

"Ý của anh... là sao?"

"Gia tộc Suzuki, từ rất lâu về trước, đã phục vụ cho các Miku ở gia tộc Futami. Vậy nên tôi cũng được nghe kể về khả năng tiên tri của gia tộc Ichimiya."

"Điều đó... đây là lần đầu tiên em được nghe đấy."

Dù cho tôi có nói cỡ nào về tiên đoán của tôi, thì cũng sẽ chẳng có ai tin cả, vậy nên bố tôi đã nói đừng nói về những thứ đó. Nếu mọi người biết được, có lẽ họ sẽ trở nên sợ hãi chúng tôi.

"Đừng lo. Tôi không nói cho ai đâu. Mà ngay từ đầu, nếu như tôi có nói với họ, thì cũng không ai tin tôi đâu. Dù sao thì, cậu đã nhìn thấy gì vậy?"

Tôi quyết định nói hết cho anh Suzuki về những gì tôi thấy. Và cả lời tiên tri của Kaede nữa, tôi nói hết. Và việc tôi cần bắn hai bông pháo 4 thước để giải quyết sự mâu thuẫn trong hai lời tiên tri nữa. Khá là xấu hổ khi phải kể chuyện đó cho người mình mới chỉ gặp lần đầu, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là nói dối để anh ấy cho phép bắn hai bông pháo hoa.

Nghe xong chuyện của tôi, anh Suzuki chống cằm, và sau vài giây suy nghĩ, "Tôi hiểu rồi.", và đứng lên bước về phía cửa sổ, mắt dõi ra ngoài như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Tôi đợi thêm một lúc, rồi anh ấy quay lại và nói

"Tôi hiểu rồi. Vậy hãy làm gì đó để giải quyết nó nào."

Sau khi tìm được một chỗ ngồi phù hợp, anh Suzuki bắt đầu kể tôi nghe một câu chuyện.

"Đây là chuyện đã xảy ra khoảng 1000 năm về trước. Ở khu này có hai ngôi đền, một là của gia tộc Ichimiya, và hai là của gia tộc Futami.

Từ hồi đó, cả những thầy tu và Miko ở hai bên đều có năng lực tiên tri. Ngày xưa, năng lực ấy cực kì mạnh mẽ, nhưng có vẻ bây giờ nó đã yếu dần đi sau khi được truyền qua nhiều thế hệ. Những người phục vụ cho Miko ở đền nhà Futami là tổ tiên của tôi. Đây là câu chuyện được truyền lại qua nhiều đời được ghi trong gia phả nhà Suzuki.

Một thầy tu nhà Ichimiya đã rơi vào lưới tình với một Miko nhà Futami. Đó là một tình yêu bị cấm, vì nhà Futami truyền lại năng lực tiên tri cho con cháu gái của mình bằng cách kiếm con rể.

Điều đó có nghĩa là, đối với gia tộc Ichimiya, nếu một người đàn ông của nhà này đi làm rể, anh ta sẽ mất đi khả năng tiên tri. Và cũng tương tự, nếu một người phụ nữ nhà Futami làm dâu nhà Ichimiya, cô ấy sẽ mất đi năng lực tiên đoán. Vì vậy, đối với cả hai nhà, việc cưới xin giữa hai bên là việc tuyệt đối cần tránh.

Một Miko nhà Futami thời ấy có năng lực tiên tri cực kì mạnh, cô ấy có thể thấy cả quá khứ và tương lai của một ai đó, và cả mức độ ảnh hưởng của nó trong những khoảng thời gian nhất định nữa. Hồi đó, cô ấy đã gọi khả năng tiên tri đó với một cái tên - "Giọt mộng"

Đó là bởi vì, trong giấc mơ của cô ấy, rất nhiều những giọt nước phản chiếu lại hàng loạt những hình ảnh, từ trên trời rơi xuống trước mắt cô ấy tựa như một cơn mưa vậy, và cô ấy có thể thấy được thế giới thông qua những giọt ấy.

Cô ấy đã phán rằng, trong khoảng 1000 năm sau, rất nhiều những bông hoa có thể phát sáng lấp lánh như những vì sao sẽ bung nở trên bầu trời. Lí do mà nhà Suzuki tiếp tục làm pháo hoa qua nhiều đời, là để tả lại và bảo vệ cho lời tiên tri ấy. Tất nhiên là, cô ấy không còn trên đời này nữa, nhưng việc bảo vệ lời tiên tri ấy đã trở thành truyền thống của nhà Suzuki rồi.

Cuối cùng thì, tình yêu của họ đã không được đơm hoa kết trái. Đó là bởi vì thầy tu nhà Ichimiya đã quyết định chia tay với Miko nhà Futami. Có lẽ, anh ấy đã đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Đó là một câu chuyện tình khá buồn."

Kết thúc câu chuyện, anh Suzuki nhấp một ngụm trà và tiếp tục.

"Đó là tại sao, nếu như chuyện đó là về tình yêu giữa hai gia tộc, thì tôi muốn ủng hộ hết mình để họ có thể đến với nhau. Cậu lại đây đi."

Anh Suzuki dẫn tôi ra ngoài, và chúng tôi đi lên một nơi cao hơn nữa của ngọn núi. Sau tầm 3 phút, hiện ra trước mắt tôi là một ngôi đền gỗ nhỏ, cỡ ngang một cái lán. Dựa vào phần gỗ trông khá mới, có thể nói ngôi đền này mới được xây thôi, nhưng để lại cho tôi một ấn tượng rằng nơi này được chăm sóc và duy trì khá cẩn thận.

"Đây là ngôi đền được xây để thờ phụng những Miko của gia tộc Futami."

Khi cánh cửa đền mở ra, nhìn sâu vào trong, tôi thấy một quả pháo hoa nằm trên một cái kệ, khá giống thứ tôi đã thấy ở Miyamori Enka lúc này. Nhưng khác biệt ở chỗ, là quả pháo này lớn hơn bất cứ cái nào tôi đã thấy.

"Đây chính là bông pháo 4 thước. Trông nó rất lớn, đúng chứ? Đường kính của nó là 120cm đấy."

"Tuyệt thật đấy. Nhưng sao nó lại ở đây?"

"Tôi cũng không chắc tại sao nữa, nhưng có vẻ như từ khi Miyamori Enka được hình thành, chúng tôi đã để quả pháo hoa lớn nhất có thể làm ra được trong suốt thời kì ở đây.

Vì thế, chúng tôi đã được bảo rằng, nếu nhà Futami có cần đến thì hãy để họ dùng nó. Tôi cho cậu xem thứ này vì tiên đoán của cậu có liên quan đến nhà Futami."

Tôi chỉ có thể nghĩ rằng nó liên quan đến tiên đoán của ai đó thôi, chứ chẳng nghĩ là có liên quan đến tiên tri của nhà Ichimiya hay Futami, hay của bất cứ ai trong dòng họ cai quản đền đâu.

"Vậy thì, anh có thể bắn bông pháo 4 thước thứ hai này cho em không?"

"Chắc chắn rồi." Anh Suzuki trả lời ngay lập tức.

Pháo hoa được làm ra rất tốn thời gian và công sức. Hơn nữa đây còn là một bông pháo 4 thước nữa chứ. Việc không bắn nó lên mà trưng nó ở đây chắc chắn đã khiến họ băn khoăn nhiều lắm. Pháo hoa được làm ra để bắn lên trời, là thứ cần đến cả nhiều tháng trời để tạo ra, rồi biến mất trong một khoảnh khắc.

Sau đó, mọi chuyện cứ thế diễn ra khá êm xuôi. Ông tôi đã dồn hết tâm huyết vào việc thay đổi chương trình đột ngột ấy. Vì anh Suzuki đã cho không chúng tôi bông pháo 4 thước đó, và cũng vì chúng tôi thực sự muốn thử thách bản thân khi phải bắn lên hai bông pháo cùng lúc, nên có vẻ như anh ấy cũng đã thuyết phục được cả hội đồng rồi.

======

Bước vào tháng 7, tôi bắt đầu bận rộn với việc giúp đỡ mọi người chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa. Tôi cũng được giao cho việc chọn hình ảnh làm tờ rơi năm nay, và đạp xe vòng quanh thị trấn để dán chúng lên những bản tin.

Nhìn lượng tờ rơi cứ vơi dần trong giỏ xe tôi khiến tâm trạng tôi khá tốt. Tôi nghĩ mình cũng khá hữu dụng đấy chứ, dù cho không thể làm pháo hoa, chuẩn bị tiền bạc hay thậm chí là tham gia vào những cuộc họp.

Việc tiếp theo cần làm là, mời Kaede đến lễ hội, và chờ ngày đó đến thôi.

Nhưng giờ lại có một vấn đề, là giờ tôi không thân với Kaede đến mức có thể thoải mái mời cô ấy đi xem pháo hoa. Nếu tôi đột nhiên mời Kaede và bị từ chối, thì cả hai lời tiên tri đều không xảy ra. Cũng có thể cô ấy sẽ nghĩ tôi chỉ muốn làm bạn với cổ thôi nữa.

Nhưng thường thì tôi không giao tiếp với Kaede nhiều lắm, cùng lắm chỉ là chào hỏi xã giao thôi. Khi Kaede đến trường mỗi sáng, cô ấy luôn đến chỗ của Misa Watanabe, cũng gần chỗ tôi, để nói chuyện. Khi đó, chúng tôi chỉ đơn giản chào nhau, "Chào buổi sáng."

======

Ngày 13 tháng 7. Hôm nay chắc chắn là ngày Kaede thấy tiên đoán rồi. Từ khi đến lớp, tâm trí tôi cứ để mãi ở cửa ra vào, nghĩ xem khi nào Kaede mới đến. Khi nhìn thấy Kaede bước vào lớp, tôi lập tức lảng mắt đi và tiếp tục nói chuyện với mấy đứa bạn.

Thường thường, Kaede sẽ để cặp xuống ghế, và tới chỗ Watanabe, nhưng hôm nay thì không.

Tôi thấy lạ nên quay lại nhìn, và cô ấy vẫn đang ngồi tại chỗ mình. Có khi nào lời tiên tri đã ảnh hưởng đến cô ấy. Tôi quyết định thăm dò thử xem sao. Nói lời xin lỗi với mấy đứa bạn gần đó, tôi đứng dậy và lại chỗ Kaede.

"Cậu sao thế?" Tôi không nghĩ cô ấy sẽ kể về lời tiên đoán với tôi đâu, nhưng tôi vẫn cố hỏi.

"Hả? Có gì à?"

"Nah, thường thì cậu sẽ nói chuyện với Watanabe đúng chứ? Các cậu cãi nhau hay gì à?"

Tôi nhìn qua Watanabe, nhưng có vẻ như cô ấy quá chăm chú vào điện thoại thì phải.

"Không phải đâu."

"Thế cậu thấy không ổn à, hay bị sốt rồi?"

Mặt Kaede lúc này đỏ bừng, tôi muốn thử xác nhận xem là do lời tiên tri, hay là do cô ấy không khỏe, bằng cách lại gần và đưa tay lên trán cô ấy.

--Smack. Tay tôi bị đẩy ra hơi mạnh bạo. Và rồi, cô ấy lạnh lùng trả lời tôi, "Mình nói mình ổn mà."

Tay tội thù không đau, tôi chỉ lo là tay Kaede bị đau sau cú đó thôi. Nhưng dù sao thì, tôi thất bại rồi. Thoải mái cố chạm vào một đứa con gái như thế, nó có giống như hồi chúng tôi còn tiểu học nữa đâu.

"Vậy à." tôi quay về chỗ của mình, nói "Xin lỗi" với mấy đứa bạn và tiếp tục những cuộc trò chuyện nho nhỏ.

Cuối cùng thì, tôi về thẳng nhà mà chẳng nói thêm được câu nào với Kaede hôm đó.

Truyện Chữ Hay