“Mm……Mm?”
…Ah, chết thật. Tôi vừa ngủ gật phải không nhỉ. Khoảnh khắc này có phải là tôi sẽ ngẩng đầu dậy, và giáo viên sẽ đứng trước mặt tôi đầy trìu mến kèm ánh nhìn ‘Chào buổi sáng~’ phải không? Ây dà, lại mang tiếng nữa rồi. Mà mấy giờ rồi nhỉ? Tôi tập trung hết sức vào thính giác của mình, nhưng tại sao… Mọi tiếng động là trở nên xa xăm đến lạ. Cứ như thể có gì đó đang nghẹn lại trong lỗ tai ấy.
— Không, tôi vẫn có thể nghe được gì đó. Cái cách kể chuyện này… là giáo viên môn lịch sử. Họ khá là hài hước, kèm theo đó là mái tóc phổ biến của thế hệ thuộc thập niên 90. Không biết là, nếu tôi thổi vào phần tóc mái đó của họ, liệu tôi có ăn ngay một bài răn đe về đạo đức không nhỉ? Yeah sure, chắc chắn là như vậy rồi.
Mà sao cũng được, nếu đây là giáo viên dạy môn lịch sử thế giới của chúng tôi, thì bây giờ hẳn phải là tiết thứ ba rồi. Có vẻ tôi chợp mắt hơi lâu đấy nhỉ. Ah… Thể nào họ cũng sẽ nói lại với cô chủ nhiệm kính yêu Ootsuki-chan, và tôi sẽ bị đưa đến phòng học vụ, và được thỉnh giảng lỗ tai cùng Nakamura…
Ah, nghe được tiếng phấn trắng nè. Sensei bây giờ chắc kèo là đang ở gần bảng đen, nên đây là lúc để ngẩng đầu lên rồi nhỉ? Bây giờ, hoặc không bao giờ. Ngay sau đó, tôi sẽ ra vẻ như thể tôi không hề ngủ gật trong lớp. Chốt rồi, một, hai, ……… U-Ủa? Lạ thiệt đó, tôi không thể ngẩng đầu lên được nè. Không đùa đâu, thiệt đó. Nó không chịu di chuyển. Đầu tôi lúc nào cũng nặng nề thế sao? K-Không sao, chỉ là ngẩng đầu lên thôi mà, gì mà khó khăn đến thế. Một, hai…
“…Wah…”
Haiz, tệ rồi đây. Đầu tôi đau quá. Nó đau kinh khủng. Hệt như đang gào thét với bản thân tôi vậy. Nhất là phần trước, nó nhức nhối phát điên luôn. Trọng lực đột ngột tăng ư? Hay là do lượng thông tin tôi lưu trữ trong đầu đang… kéo tôi xuống…? Sao tôi lại trong tình trạng khổ sở trong lúc này được nhỉ?
Hiểu rồi. Ra là thế. Rằng tại sao âm thanh mà tôi nghe được lại xa cách đến vậy. Là do tôi đã nằm sai cách sao. Hahaha.
“—cchi.”
Ah, Ashida đang gọi tôi đúng không ta? Những lúc tương tự như này, cậu ta luôn nhận ra được vấn đề. Cơ mà chịu thôi, tôi chẳng thể nào phản hồi lại được.
“—Ưm.”
Cổ tôi có tồn tại luôn hả? Không ổn rồi, cơn đau đầu quằn quại đang ảnh hưởng xấu đến cảm nhận của tôi. Khoan đã, chả nhẽ tôi bị ốm thật rồi?
“Cậu tỉnh rồi đó hả, Sajou-kun?”
“Ah……”
Sensei phát hiện ra rồi, và còn đang đứng ngay trước chỗ ngồi của tôi. Ừm thì, mọi thứ đáng lẽ phải diễn ra như vậy nhỉ. Phàn nàn một học sinh ngủ trong tiết học của mình là một điều vô cùng đúng đắn. Đã vậy tôi còn đang mặc áo thể dục nữa cơ, nên nổi bật là điều không thể tránh khỏi.
“Tôi đã biết có chuyện gì xảy ra rồi. Và tôi cũng hiểu cảm giác của trò như nào, nhưng đấy không phải là lý do chính đáng để gật gà gật gù trong giờ của tôi.”
“….Vângg.”
“Lần sau hãy đảm bảo đến trường mà không xảy ra việc gì nhé.”
“…Vâng, ưm…”
“Có chuyện gì?”
“Cho em xin phép đến phòng y tế nhé…”
Những lời này toát ra một cách tự nhiên hơn tôi tưởng. Bởi cơn cảm lạnh chỉ mới vừa bắt đầu, may mắn làm sao mà cổ họng vẫn hoạt động ổn. Mà cảm lạnh cái gì cơ, chỉ đau đầu thôi chứ mấy.
Ahhh… Nhưng mà, tôi không nghĩ tôi nên nói điều đó ngay giữa tiết. Giờ thì tôi còn thu hút sự chú ý hơn cả hồi nãy. Khi không tự dưng xin đi tới phòng y tế nhỉ? Ngồi đây và nghe giảng cũng không phải khó khăn gì, nên tôi có thể chờ cho tới khi kết thúc tiết này cũng được. Sensei nhìn tôi đầy khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Tôi cho phép đấy. Nhưng trò phải trở lại lớp học cho tiết tiếp theo đấy.”
“Vângg…”
Tôi định bụng sẽ đúng dậy một cách chỉn chu và cẩn thận. Ahh, tôi nghĩ bản thân giờ thành mớ bòng bong rồi. Cơ thể tôi sao lại nặng nề tới vậy chứ. Nhưng quan tâm làm chi, tôi cần phải đứng dậy và sau đó đi tới…
“Ai…Ui…Woahhhaah!?”
“Gì v!? Sajo—”
“Guh…”
Mọt tiếng vang chấn động lớp học vang lên. Tôi không hề cảm thấy đau chút nào, nhưng não tôi thì đang lắc lư hết sang trái rồi lại sang phải. Tôi còn không thể nói được tư thế hay vị trí mà tôi đang tạo dáng trông như nào. Cơ mà tôi vừa rên rỉ đúng chứ, có lẽ là vừa va phải cửa lớp, hoặc là không.
“—chi!Cậu—chứ!?”
“Cậu ấy—!—ơi!”
Tôi đang làm gì thế nhỉ… Tôi đâu có muốn nổi bật như này đâu. Tôi phải đứng dậy nhanh, rồi đi thẳng tới phòng y tế của trường… Huh? Sao tay tôi chẳng hề có chút sức lực nào hết vậy? Kỳ cục thiệt, tôi có vẻ ốm nặng hơn tưởng tượng nhỉ. Mà tôi đang làm cái gì vậy cà?
Tôi đang ở trên giường rồi ư? Ngon, vừa hay đang buồn ngủ một tí, nên để tôi chợp mắt chút thôi—
*
Hồi mà tôi mới vừa lên năm hai sơ trung ấy, tôi đã bắt đầu thử tạo điểm nhấn cho riêng mình. Tại sao ư, đơn giản là ‘ai ai cũng làm thế’. Bất ngờ hơn nữa, là tôi dễ dàng đạt được nó, tôi đã có thể vui đùa cũng mọi người xung quanh một cách dễ dàng hơn. Sau đó, là một liều thuốc thử kéo dài đến tận tương lai gần đây.
Với những điều nhỏ nhặt, tôi chẳng để tâm đến việc bộc lộ suy nghĩ trong lòng. Đeo lên mình chiếc mặt nạ xã giao với mọi người, cùng quan điểm khách quan mỗi khi quan sát một sự vật, sự việc nào đấy. Để rồi, trong lúc quá đưa mình vào vai diễn này, tôi chợt nhận ra — Bản chất của việc trở thành người lớn đây sao. Một cảm giác chẳng thể nào tồn tại khi tôi vẫn đang ‘đắm chìm trong tuổi trẻ’, tôi buộc phải gạt nó sang một bên, trở thành một người khác, và dựng lên một tấm khiên để bảo vệ những cảm xúc của mình. Nhờ đó, tôi đã có thêm nhiều bạn bè và một số mối quan hệ thân thiết.
Cơ mà, tôi đã là người lớn đâu, làm sao tôi có thể giữ mình như vậy mãi. Có lẽ đó là lúc tôi chắc chắn việc mọi người xung quanh đã nhận ra điều đó. Thời điểm ấy, vùng an toàn mà tôi có thể thoải mái được chỉ có lớp học nữa thôi. Và đến khi đặt chân ra khỏi đó, rồi cô dộc thoải bước, tôi lại biến thành phiên bản ‘không còn vô tư hồn nhiên’. Chính nó đã khiến tôi buông lơi cảnh giác.
Nhớ lại hồi đó, trời cũng đổ mưa như này. Tiếng kim loại vang vọng khắp căn tin. Thức ăn và khay đựng lơ lửng trong không trung. Nhờ ơn độ ẩm trong tiết trời ẩm ướt này, sàn nhà của căng tin trở nên trơn trượt hơn, và tôi thì làm một cú lộn nhào nhưng không phải lộn nhào 'cực kỳ hào nhoáng', hơn bất cứ thằng nào xui xẻo trượt ngã như tôi. Lúc ấy, tôi còn không thể nhớ những ai đã nhìn thấy tôi trong tình cảnh tồi tệ đó, kết thúc của nó kiểu ‘Ahhh, mình làm hỏng chuyện rồi’, không hơn không kém.
Nhưng cũng phải nói, tôi của lúc ấy, xuyên suốt khoảng thời gian đó, tôi đã cực kỳ dè dặt việc mọi người xung quanh sẽ có cảm nhận như thế nào về tôi, và bị trông như ‘tên dở người’ bởi họ khiến tôi run rẩy. Cái khoảnh khắc mà bao nhiêu tiếng động, bao nhiêu khoảnh khắc xung quanh dừng lại hoàn toàn để tô điểm thêm cho cú ngã đó. Cũng đúng thôi, họ và tôi đang cùng thuộc một giai đoạn ngờ vực ấy mà.
Nhận thức được tình trạng tồi tệ hiện tại, tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi ấy ngay. Thế mà như để ngăn tôi làm điều đó, một cô gái xuất hiện, chạy tới chỗ tôi. Tôi quên luôn lúc này phải chạy gấp, vì lỡ sa vào dôi mắt của cổ rồi. Dần dần tôi tìm hiểu về cô ấy, cũng chẳng quá lâu, tôi ‘lọt hố’ mất tiêu.
*
Tôi còn chẳng thèm bận tâm việc trần nhà ngay trước mặt có tí thân thuộc nào không nữa. Thứ duy nhất tôi có thể diễn tả bây giờ là khó chịu điên lên mất, giờ thì tôi còn không thể nhấc nổi cằm mình lên để nghiến răng một cái.
“Urk……. Khỉ thật.”
Tình trạng hiện tại không thể nào tệ hơn được nữa. Nhưng ít ra thì tôi vẫn rên rỉ được đôi chút để nguyền rủa cái vận may độc nhất của mình. Nghĩ tới những cơn mưa và cái tiết trời ẩm ướt khó chịu của mùa này càng khiến tôi khó chịu thêm.
”Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
“……Mm……..”
Ai đó đang gọi tôi, mặc dù tôi còn chẳng thể mở mắt đủ to để nhìn được. Cơ mà ít ra tôi cũng cảm nhận được mùi thoang thoảng của thuốc khử trùng và chút dược phẩm… Ra đây là phòng y tế hử? Không nhớ nổi nữa, hình như bằng một cách nào đó tôi đã lết đưa đến đây trong cơn mê. Chậm rãi nâng đôi mi nặng trịch lên, tôi thấy được bóng dáng quen thuộc của một nữ giáo viên.
“Cô là y tá ở đây, tên là Shindou. Chúng ta mới gặp nhau hồi sáng đoạn em đưa cô đống đồ ướt nhẹp đó ấy, đúng chứ.”
“Ah, vâng…”
“Nhớ rồi hả? Cô nghe kể lại em ngất xỉu trong lớp học, và đã được mấy bạn cùng lớp hộ tống đến đấy.”
“……”
Rõ rồi, tôi tự lết đến đây thế quái nào được nhỉ. Ra là được khiêng đi à? Lạy chúa, hy vọng họ không chạm vào chỗ nào kỳ quặc — Ơ mà, sao lúc này tôi còn bình tĩnh thế nhỉ. Vậy là tôi ốm thật ư…? Tôi chẳng thể nhớ nổi. Ký ức cuối cùng phảng phất là đoạn tôi nghĩ trong đầu mình cần phải đến phòng y tế thôi. Thế còn sau đó thì sao? Tôi nghiêng đầu nghi hoặc bản thân.
“Em bị cảm ạ… ?”
“Đúng, em sốt 38.6°C. Không thò lò mũi dài hay ho gì cả… Cổ họng có đau không? Cô nghĩ mọi thứ hẳn sẽ bắt đầu tệ đi từ giờ”
“Thiệt luôn ạ…”
Vãi nhái… Tôi đang được trải nghiệm thứ tai họa gì đây chứ… Đã quá lâu kể từ khi thứ này xảy ra lần gần nhất rồi. Nói đúng hơn thì lần này nặng bằng cả ngần ấy năm tôi tích góp lại ấy. Rõ ràng tôi đã chăm sóc bản thân tốt mà ta, chắc chuyện xui rủi ai muốn đâu, nhể… Ahh, nhức cái đầu ghê ta.
“Chán thiệt, sáng nay em vẫn thấy bình thường mà….”
“Cô nghĩ là không phải mưa dầm thấm lâu, mà nó tới một lúc luôn. Ngòi nổ là chiếc xe đã phóng qua và tạt nước lên em làm hậu quả nghiêm trọng hơn thôi, mà để cô đoán thì, sớm hay muộn nó cũng diễn ra thôi.”
“Ehh…?”
“Một cơn sốt bất chợt thường xuất hiện thông qua chấn thương hoặc hệ miễn dịch bị suy giảm khả năng. Vụ hệ miễn dịch thì có thể là do kiệt sức mà thành. Em hẳn đã mệt lắm à?”
À thì, tôi làm gì có chấn thương cơ chứ…? Kiệt sức ấy hả? Tôi không nghĩ mình đã làm việc quá sức hay gì đâu…
”Cô không có nói chỉ về mặt thể chất mà còn là sự kiệt quệ hay ức chế về mặt tinh thần nữa. Đôi khi con người chúng ta thường không hay để ý tới việc đó. Nó thường xảy ra với những nhân viên đi làm cho các công ty.”
“Một nô bộc cho tư bản ư…”
“Điềm báo tương lai của em đó hả?”
“Ugh”
Sức khỏa tinh thần cạn kiệt à… Lạ thật, tôi chẳng thể nghĩ ra được nó là về cái gì, cơ mà nghe thuyết phục thiệt. Kiểu lồng ngực tôi đang rét, và tôi thừa nhận nó. NHưng mà, nguyên nhân nào lại dẫn đến ‘kiệt quệ tinh thần’? Chịu đấy.
“Giờ thì cứ ngủ đi đã. Nếu mà có nóng hay lạnh bất thường, thì nhớ nói cho cô.”
“Ây…”
Không hẳn là quá buồn ngủ nữa. Với cái đầu choáng váng, tôi ngửa mặt lên trần nhà. Khoảnh khắc ấy, tiếng mưa rơi từng nhịp nghe thật vui tai. Mùi khử trùng thoang thoảng, ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng… Nhất là mớ hoa văn trên trần nhà, trông như mấy con bọ bò lúc nhúc ở trển… Có khi nào tôi có thể mở ra một cánh cổng phép thuật nếu có một cây đũa phép không…
Giờ thì tôi khá chắc, tâm trí của tôi hoàn toàn trống rỗng rồi. Chỉ cần tập trung tinh thần một chút, tôi đã nghe được âm thanh của cơn mưa ngoài kia. Dẫu cho đầu tôi đang nhức nhối không thôi, khoảng thời gian nhìn lên trần nhà trống rỗng lại khiến tôi cảm thấy thoải mái đến nhường nào.
**
Cô bạn ấy chẳng thể nào tập trung học nổi nữa. Có lẽ là do cảm giác bất an sâu thẳm trong lồng ngực. Cô ấy còn không để ý lý do cho việc đó là gì như mọi khi. Thứ xúc cảm không thôi cứ tiếp diễn kể từ khi cậu bạn cô biết đột ngột ngã xuống nền phòng học. Lúc cậu ta ngã lịm đi, tiếng động bất chợt đã khiến cô ấy bị giật mình. Những tưởng rằng cậu ta chỉ đang làm trò vì giọng nói phiền phức thường ngày vẫn vang lên, nhưng sau đó tình hình ngày càng tồi tệ hơn, đến mức khiến giáo viên cũng phải lo lắng.
“Sajocchi…!? Này, Sajocchi !?”
Cô bạn thân Ashida Kei và mấy cậu con trai trong lớp gọi tên cậu ta. Tới khi nữ chính của chúng ta hoàn hồn và tiến tới, bọn họ mỗi người một tay dã khiêng thân thể của cậu ấy, nên cô gần như chẳng thể thấy được gì, chứ đừng nói là biểu cảm hiện tại của cậu ta. Tới tận khi gọi giáo viên tới, Aika mới có thể nhìn thấy gương mặt thân thuộc đó. Một tên tăng động, nhưng đang đỏ nhạt đi, như thể đang dau đớn, và chẳng còn chút sức lực nào.
Nhìn thấy cậu ấy được đưa đi như vậy, Aika cảm thấy lồng ngực mình như đang thắt lại, trái tim bất bình tăng nhịp liên hồi. Vẫn là ánh mắt ngờ vực ấy dành cho cậu ta. Chỉ khi cậu ấy được đưa đi khỏi lớp để đến phòng y tế, và cho đến trước khi được các bạn gọi lại, cô ấy vẫn chỉ đứng như trời trồng ở đó.
Liệu cậu ấy có sao không…
Cô ấy đang tự vấn trong thâm tâm của mình, trong lúc đang hướng ánh mắt đến cậu bạn thân như mọi khi. Mong chờ ánh mắt an tâm hồi đáp ‘Mình sẽ ổn thôi’ thường thấy. Tuy nhiên, Aika chỉ đang nhìn vào khoảng không của chiếc ghế đang trống phía trước cô, mặt tái dần lại.
*
Lớp học kết thúc, và họ ngay lập tức đi đến phòng y tế của trường. Dĩ nhiên rồi, ngoài Aika cùng cô bạn thân Kei thì còn ai khác được. Họ gõ cửa lễ phép và bước vào, khi mà Shindou-sensei đang chào đón họ. Họ nói về cậu ta, và cô giáo ngay lập tức biét được tại sao họ lại hiện diện ở đây, giải thích ngắn gọn rằng cậu ấy chỉ bị sốt đơn thuần thôi. Nghe được điều này, Aika trong vô thức đã thở phào nhẹ nhõm.
“—Ôi trời, y như diễn viên hạng A diễn xuất luôn.”
Họ kể lại cho Shindou-sensei nghe về khoảnh khác cậu ấy ngất xỉu, và cô ấy đáp lại với khuôn mặt ngặc nhiên cho có vậy. Chắc là chỉ có Aika là người duy nhất tưởng vấn đề phải nghiêm trọng lắm. Mặt khác, họ ít nhất cũng hiểu được là cậu ấy đang không mắc phải một căn bệnh nguy hiểm nào đó, và lại khiến Aika nhẹ nhõm thêm nữa. Cơ mà, túm lại thì cậu ta vẫn bị sốt cao.
Khử trùng tay sạch sẽ và đeo khẩu trang vào, Aika kéo tấm rèm đang che mất đi giường bệnh của cậu ta, và tiến vào trong chúng. Mỗi ngày, cô ấy đều thấy được mọi biểu cảm ngu ngốc của cậu ta, nhưng được chứng kiến khuôn mặt ấy đang trong cơn mơ thì lại cực kỳ mới lạ cho cổ. Trông gương mặt đang khắc khổ của cậu ta, cô mới hiểu được cậu ấy đang không hề cảm thấy tốt một chút nào.
“Về lớp thôi mấy đưa, tiết kế tiếp chuẩn bị bắt đầu rồi.”
“Eh, À vâng —”
Được Sensei nhắc nhở, hai người họ một lần nữa lại phải bước ra phía hành lang. Aika hiểu được sự chăm chút của cô bạn thân Kei là dành cho cảm giác bất an của cô lúc này. Cậu ấy là một người bạn cùng lớp cơ mà. Liệu có hơi không phải khi đến thăm cậu ấy với tâm trạng lo lắng như khi cô chăm sóc em gái bé bỏng của mình được chứ? Mỗi lần nhớ về hiện trạng sức khỏe của cậu ta, tiếng khóc âm ỉ của Airi lại vang lên trong đầu cô.
Cậu ấy giờ đã ở trong phòng y tế, cùng một giáo viên ngay cạnh. Cứ nghĩ về điều đó, là Aika thở phào rồi. Chẳng biết tại sao nữa, nhưng hình như, cậu ấy đang cô độc chống chọi với buồn tủi, đau đớn, và khổ cực. Thôi thì cũng đã nhẹ nhõm, vì có cô giáo ở bên chăm sóc cho cậu ấy.
Cảm ơn trời…… Khoan, sao mình lại phải lo lắng cho cậu ta kia chứ!
Những tưởng như ai đó trong gia đình cô ấy đang bị bệnh liệt giường luôn ấy. Giây phút Aika chợt nhận ra, cô ấy trở nên băn khoan, rằng liệu cô có xem cậu là một đối tượng tình cảm hay không, nó khiến cho đầu cô nóng bừng. Và thay vì chấp nhận cảm xúc của bản thân, Aika gọi cô bạn thân, may mắn thay, cho đến khi chuẩn bị vào tiết thì cô đã bình tĩnh trở lại.
*
Họ vừa trở về ngay trước khi tiết học thứ tư bắt đầu. Và lý do cho việc họ đi khỏi đó trong im lặng là bởi không muốn đánh thức cậu ấy dậy. Mà bị rầy la bởi Shindou-sensei thì cũng chẳng được hay cho lắm. Chưa kể là Aika không muốn mang bệnh của cậu về lây cho Airi.
Cảm giác bồn chồn cứ xuất hiện lại khiến Aika không thể tập trung, cứ thế tiết học thứ tư đã kết thúc. Ngỡ đây vẫn chỉ là một ngày bình thường trong cuộc sống thường nhật của Aika, thì cô ấy lại không thể không để mắt tới chỗ ngồi trống vắng ở góc phòng học phía trước. Trước khi kịp định thần lại, thì tiếng chuông báo hiệu lớp học kết thúc đã reo lên.
Dù có ở đó hay không, thì sự hiện diện của cậu ta vẫn luôn là một tồn tại đặc biệt, dù là khiến mọi thứ tốt hơn hay tệ đi, nên việc thiếu sót cậu ấy thật sự khiến bầu không khí kỳ quặc. Với mọi người xoay quanh cuộc sống hàng ngày của Aika, thì cậu ấy đã để lại một lỗ hổng lớn… Vậy, tất cả mọi thứ đối với Aika có nghĩa là gì…?
C-Chờ chút. Bỏ qua Kei một bên đã, nhưng tại sao hình bogns cậu ta lại xuất hiện trong đầu mình chứ…
BÌnh tĩnh lại, cô ấy đang dần nhận thức được. Mọi khi, ‘cậu ấy’ sẽ chẳng thể nào là một tồn tại đặc biệt với cô. Dù là luôn lởn vởn xung quanh, nhưng rốt cục cũng chỉ là làm phiền cho cô. Thế mà giờ thì, cậu ta đang là mọi thứ mà Aika nghĩ tới.
“Wahhh…! Ngầu quá…”
“…?”
Tiếng mấy đứa con gái trong lớp đồng thanh vang lên, và lớp học trở nên ồn áo trông thấy. Aika biết là có một ai đó nổi tiếng đang đứng trước cửa phòng học.
“Này, um… Ashida-san, phải không nhỉ.”
“Vânggg…Đ-Đã lâu không gặp ạ!”
Tên chị ấy là Shinomiya Rin, chủ tịch hiện tại của ủy ban an ninh thường trực. Chị ấy có bạn bè khắp mọi nơi, và cô bạn thân nhất của Aika cũng chẳng phải ngoại lệ. Kiểu tóc đuôi ngựa hất sang trái rồi sang phải. Một hình tượng điềm đạm đoan trang khiến mấy đứa con gái xung quanh không khỏi ngưỡng mộ.
Chị ấy có việc cần tìm Wataru ư… ?
Cứ nghĩ về lý do mà chị ấy đến tận lớp này, thì chỉ có thể là bởi một người thôi — cái tên đang phát rét ở trong phòng y tế của tường. Nhưng sao mà chị ấy, một chủ tịch của ủy ban an ninh, lại quen Wataru được chứ? Có việc gì mà một người nổi tiếng như Senpai lại cần đến cậu ấy ?
“Chị có một số điều cần bàn bạc với Sajou… Nhưng có vẻ em ấy đang không ở đây thì phải.”
“Ư-Ưm, chuyện là vầy ạ…”
Trong mười giây ngắn ngủi, chị ấy đã được mấy gái mê mẩn vây quanh rồi. Chị ấy đang được đối xử như một nam ngôi sao thành danh ấy. Kể cả là cô bạn thân của Aika cũng dành ánh mắt ngưỡng mộ cho chị ấy, điều mà cô chưa từng thấy trước đây.
“Fufu…Aichi…”
“…!”
Aika cố quay đi để thoát khỏi cái viễn cảnh điên rồ đó. Làm quái gì mà xảy ra được cơ chứ. Kei đúng là để tóc ngắn thật, cơ mà ăn mặc giống con trai sao, bạn thân của cô quá dễ thương để làm được điều đó. Ít nhất, là Aika nghĩ vậy. Cái lúc mà cậu ấy gọi Aika là ‘Aichi’, ý nghĩ xuất hiện khi nãy đã tan biến vào ảo mộng. Kei sở hữu tính cách và hành động của một cô gái. Chưa kể là cậu ta còn thể hiện bộ mặt ‘nữ tính’ của mình với Senpai.
Trong lúc đang căng thẳng, cô bạn ấy đã giải thích tình hình của cậu ta, người đang nằm ngủ ở trong trạm xá. Nghe được điều này, biểu cảm khuôn mặt của Senpai dần trở nên nghiêm túc hơn. Aika đã quyết định không đứng ngoài cuộc nữa vì chuyện có liên quan đến ‘cậu ấy’, nên cô đến chỗ đám con gái đang vây quanh.
“— Ra là Sajou đã ngất xỉu.”
“Vâng…”
“Nếu để chị đoán thì… chuyện này chưa tới được tai của Kaede nhỉ.”
‘Kaede’. Nghe được một cái tên thân thuốc, Aika trầm tư trong chốc lát, hồi tưởng lại. Sajou Kaede, là tên của chị gái Wataru. Nghĩa là Senpai mới khẳng định rằng chị Kaede chưa nghe về tình trạng hiện tại của em mình.
“Hm… Chị rất muốn đến xem thử có đúng không, nhưng… chúng ta có vẻ chưa thể làm gì bây giờ. CHúng ta mới chỉ vừa đến giờ nghỉ trauw thôi, vậy nên… Mà khoan, hay là các em định…?”
“À, đúng rồi ạ, tụi em chuẩn bị đến chỗ cậu ấy.”
“Tụi chị sẽ đến sau. Các em cứ đi trước đi.”
“D-Dạ.”
Chị ấy quay người rời đi. Mỗi bước chân đơn thuần của chị ấy cũng toát lên khí chất của một samurai thực thụ. Chị ấy chắc hẳn phải mạnh mẽ lắm, chứ không thì làm sao một người có thể tỏa sự nghiêm nghị quý phái ra xung quanh được. Shinomiya-Senpai đúng là rất đáng để ngưỡng mộ, còn Aika thì đã phần nào hiểu được tại sao cô bạn thân Kei lại trở thành fan của chị ấy.
“Kei, đi thôi.”
“Ừmmm.”
“Kei.” Aika véo má cô bạn thân một cái.
*
Sau khi xách theo cặp xách của cậu trai ấy, cả hai người tiến thẳng đến phòng y tế.
“Cậu nghĩ trong đây có gì nào?” Kei hỏi kèm theo một nụ cười ẩn ý.
Lúc cầm cặp của cậu ta, mới biết nó nhẹ đến mức không tưởng. Chắc là cậu ấy đã để hết sách vở trong tủ trường. Đoạn họ thử lắc cái cặp nhẹ hều đó, họ nghe được tiếng va chạm nhẹ, giống như tiếng ví tiền của cậu ấy vậy, ít nhất là có gì đó nhỏ nhỏ đang đụng qua đụng lại.
“Ah…Oh.”
Lúc cái sạc điện thoại của cậu ấy chuẩn bị rơi từ một khe nhỏ trên miệng cặp, Aika mới nhận ra mình đang cầm chiếc cặp hơi cao quá thì phải. Cô bạn thân ở bên cạnh thì cứ châm trọc, hỏi đi hỏi lại 'Cậu sẽ mở nó ra hả? Cứ mở đi mà~', khiến công lý trong lòng cô trỗi dậy, và từ chối quyết liệt. Dù cho gã trai kia có phiền phức và ức kỷ đến nhường nào, cậu ta vẫn có quyền được bảo vệ sự riêng tư của mình. Và, biết đâu lại có một tạp chí người lớn ở trong đó thì sao, làm sao cô ấy biết được lần sau phải nhìn mặt cậu ấy như thế nào.
Nhung cậu ta cũng là con trai nên chắc...Không không không! Mày đang nghĩ gì vậy hả Aika!
Cô ấy tự trấn tĩnh bản thân hết lần này đến lần khác. Làm sao cậu ta dám đem một thứ như vậy đến trường được cơ chứ. - hoặc chỉ là do cô muốn tin tưởng vào điều đó mà thôi. Hơn thế nữa, thời gian đâu mà lo về những điều dở hơi như vậy chứ. Cái con bé Ashida khi nào cũng gây rối mỗi khi dính đến mấy chuyện như này, dẫu cho mọi thứ hoàn toàn rất là bình thường. Tuy nhiên, Aika cũng sợ rằng cô bạn sẽ tủi thân và lảng tránh mình nếu la cổ nặng quá, dù chỉ muốn tốt cho cổ mà thôi.
"Xin thứ lỗi.......Hửm?"
Bước vào phòng y tế, và thứ đầu tiên chào đón họ là mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi. Shindou-san hiện tại đang vắng mặt, và chỉ có bể nước cùng lũ cá vàng đang tung tăng trong đó khuấy động bầu không khí yên lặng này. Nhìn bên cửa sổ qua chiếc rèm đã được vén ra, tiếng mưa cũng đang dần lắng đi. Tồn đọng bao nhiêu là vũng nước mưa với kích cỡ khủng ở dưới sân trường mà bạn còn chẳng thể đi qua đó một cách bình thường được. Aika tự hỏi không biết lớp học vào ngày hôm sau sẽ kết thúc kiểu gì đây.
Có tổng cộng ba giường bệnh nằm gọn trong căn phòng y tế của trường. Một trong số đó đang được sử dụng bởi có rèm che kín lại. Dĩ nhiên rồi, còn ai vào đây đang nằm trên đó ngay bây giờ nữa.
“Sajocchi~? Cậu dậy rồi à? Hầy, cậu ấy vẫn đang ngủ này.”
“Ừm… khẽ thôi nào.”
Kể cả cho họ có gọi to thông qua tấm rèm dùng để che cho sự riêng tư ấy, chẳng có lời phản hồi nào được đưa ra. Mà hành động đấy có mục đích cả đó, làm sao một người đã tỉnh dậy được gọi tên lại im lặng đến thế được. Lý do mà cô bạn thân của Aika gọi như vậy là để chắc chắn rằng sẽ không có câu trả lời nào vọng lại. Cậu ta khi ấy đã thở dốc. Và mới chỉ một tiếng trôi qua kể từ lúc Wataru bất tỉnh… Nên có lẽ cậu ấy không thức giấc dữa chừng nhanh thế được. Cậu ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
“Tụi mình xách cặp của cậu tới này~…….. Wah.”
“Gì v….. Eh?”
Tự dưng Kei đang trò chuyện đầy vui vẻ, và kéo tấm rèm ngăn cách ra hai bên, chỉ để lộ ra sự hoang mang rồi lùi lại một bước. Aika đỡ cô bạn của mình, rồi nhìn về phía trong của giường bệnh, cùng đôi mắt mở to. Đó là một chiếc giường trắng tinh mà bạn sẽ luôn được thấy tại các bệnh viện. Chả có chút gì được gọi là sang chảnh hay được ưa thích gì cả. À quay trở lại nào, cậu ấy đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp. Cùng lúc đó ngắm nhìn cơn mưa đang chảy thành dòng ở phía kính cửa sổ.
“S-Sajocchi… Nếu cậu dậy rồi, thì phải nói gì đi chứ.”
“……….Ahh…”
Khuôn mặt cậu ấy trắng bệch như màu chủ đạo của căn phòng này vậy. Trông cậu ta không có vẻ là đổ mồ hôi hay gì cả, nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường, từng hơi thở đều đặn và đúng nhịp. Thật khó tin khi vừa nãy cậu ấy còn đang sốt. Rồi, cậu ấy đáp lại lời của Kei bằng một giọng trầm yếu. Aika cầm lấy hai cái ghế, và ngồi xuống bên cạnh chiếc giường bệnh.
“…Không ngủ được à?”
“……….”
Giá mà giọng của Aika có thể chạm tới cậu ấy lúc này, cô ấy sẽ không ngần ngại mà nói chuyện với cậu như thường lệ. Cô cứ ở đấy chờ câu trả lời, nhưng thay vì đáp lại, cậu ấy thậm chí còn không nhìn về phía cô. Wataru chỉ chăm chăm về nơi cửa sổ. Kể cả sau khi đã đợi được một lúc, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Xen lẫn cảm xúc mơ hồ, Aika còn nhận ra mình đang có chút gì đó bức bối trong lòng.
“Tệ đến vậy ư?”
“…Ừm, ừ.”
“M-Mình hiểu rồi…”
Đặt ra một câu hỏi khác cho cậu ấy, và cuối cùng Aika cũng nhận được một câu trả lời, nhưng chỉ là cho có. Dẫu cho cậu ấy vẫn không nhìn về phía cô, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn đủ khả năng để nối dài đoạn hội thoại này thêm một chút. Thế cũng có nghĩa là, không nên ép buộc cậu ấy phải hỏi và đáp nữa, nên Aika đã nói ra điều tối thiểu có thể chấp nhận được lúc này.
“…Cậu cần gì không.”
“Mình có Pokari (một loại nước giải khát bên Nhật) nè.”
“… …”
Lại nữa rồi, sự im lặng đến đáng sợ, để rồi Aika và Kei hoang mang nhìn lẫn nhau. Cảm giác như cậu ấy đang đau đớn dữ dội, nhưng vẫn cố kìm lại và bình tĩnh thì phải. Trông yên bình, nhưng lại cực kỳ nhức nhối và khó chịu. Hiện trạng này khiến Aika lo lắng thêm, linh cảm cô ấy mách bảo rằng có gì đó không ổn. Cô ấy tự vấn bản thân liệu mình đã từng phản ứng tương tự khi bị ốm không. Cô vẫn nhớ cảm giác khó chịu kèm theo cơn đau đầu dai dẳng mỗi khi bị ốm. Dẫu vậy, cậu ấy đối diện với chúng như thể chuyện thường sao.
“…Xin lỗi…”
“Eh…?”
”Mình đã phá hỏng tiết học rồi.”
Có thật là Wataru mà mọi người biết không vậy. Hơn hết, là lời nói đầy phiền muộn kia… thông thường thì Aika sẽ chỉ gạt qua một bên và đáp lại ‘Cậu đâu cần phải xin lỗi vì chuyện này’, nhưng chỉ lần này thôi, cô ấy còn không thể cười nổi. Là do sự khó chịu trong lòng khiến cô phải như vậy. Cô ấy không thể hiểu tại sao cậu ta lại chẳng thể biểu đạt cảm xúc như thường lệ. Tuy nhiên, xét đến việc đang bị bệnh và đau ốm, thì cậu ấy không nên tiếp tục cuộc trò chuyện kiểu này thêm chút nào nữa. Một đoạn hội thoại ngắn ngủi và yếu ớt, nhưng có vẻ cậu ấy đã quyết định một thứ gì đó quan trọng.
“Có chuyện gì sao? Có gì không ổn à.”
“…Gì không ổn ư?”
“T-Thì… Ý mình là…”
Aika nhìn sang cô bạn dồng hành ngay bên, và Kei cũng gật đầu đồng ý. Thôi thì, ít ra cậu ấy cũng đã đối đáp được bình thường rồi, may mà mọi chuyện không tệ hơn nữa. Aika lại nhìn về phía Wataru. Cậu ta vẫn chỉ đang chăm chú quan sát phía bên ngoài cửa sổ, nhếch miệng bên phải lên một chút, nở một nụ cười tự ti.
“Hầy…”
“… …!”
Tim của Aika dường như vừa lỡ mất một nhịp. Cô biết rằng ngoài thế giới kia tồn tại cảm giác muốn vỗ về một cô gái đang buồn khổ và đau đớn, nhưng không ngờ cảm xúc với một cậu con trai cũng là như vậy. Cảm xúc ấy sẽ được đẩy lên đỉnh điểm khi chúng ta nhìn thấy nụ cười mảnh mai yếu ớt đó sao.
“……”
“……”
Sự im lặng lại bao trùm lấy không gian lần nữa. Aika Không hề muốn ép buộc một cuộc trò chuyện chút nào, nhưng có vẻ là do sự ích kỷ của cô đang hy vọng cậu sẽ nói thêm chút nữa nữa khi không nghỉ ngơi? Đằng nào thì họ cũng bỏ thời gian ra để đến thăm cậu ấy rồi, nên cô vẫn muốn một chút gì đó hơn là chỉ như này.
C-Cậu thực sự nên để tâm nhiều hơn cho hai cô gái lặn lội đến để thăm — Không được, cậu ấy đang ốm mà, sao mình lại nghĩ như vậy chứ!
“Ư………”
“…! W-Wataru!?”
“Sajocchi!?”
Cùng lúc với âm thanh rên rỉ ấy, Wataru bắt đầu vặn vẹo và trở người đi. Aika nhổm dậy một chút để có thể giúp được gì đó, nhưng vì cậu ta đã tựa đầu vào gối ngay sau đó, nên cô chẳng thể làm gì hữu ích cả. Wataru đặt tay lên trán, rồi sau đó lại cuộn mình trong chăn lần nữa.
“…XIn lỗi, đầu mình vẫn còn đau lắm.”
“C-Cậu không cần nói thêm gì nữa đâu!”
Hẳn đây là cái giá phải trả cho sự tò mò có phần ích kỷ của Aika. Cô cứ áy này rằng mình đã khiến tình trạng của Wataru tồi tệ hơn. Trông cậu ấy đã ổn hơn rồi, nhưng Aika vẫn chưa thể bỏ lại cậu ấy một mình được. Đôi mắt của cô chẳng thể rời khỏi cậu, vì cô cảm giác cô sẽ bỏ lỡ mất gì đó nếu cô làm như vậy.
Dù đã quen cậu ấy được một năm, cô chưa từng được chứng kiến làn da cậu ấy trắng bệch đến vậy. Mà đúng rồi, cậu ấy vẫn đang ốm mà. Chạm vào trán của Wataru bây giờ sẽ khiến tay cô bị bỏng mất, nhưng trông cậu ấy lạnh lẽo hơn bất cứ thứ gì ở đây. Cũng cần phải cân nhắc nữa, nếu là vế sau, thì có gì đó sẽ diễn biến tệ hơn nữa. Chẳng thể nào
nhận định đúng nổi, Aika quyết định nhướn lên gần trán của cậu ta, giờ thì màu của nó xám xịt như mây trên bầu trời luôn —
“—Đừng đụng vào mình.”
“…T-Tại sao?”
Trước khi tay của Aika kịp chạm vào Wataru, cậu ấy đã thẳng thừng từ chối cô ấy. Bởi giọng điệu lạnh nhạt và khác thường của cậu, Aika giựt mình rụt tay lại, kèm theo chút cảm giác khó chịu. Cô ấy phải thừa nhận đây là một thói quen xấu của bản thân (quan tâm người khác quá độ). Tuy nhiên, còn chưa kịp suy nghĩ thêm, cậu ấy đã tiếp lời.
“Mình không muốn lây bệnh cho hai cậu…”
“Ah…”
“Còn cả Airi-chan nữa…”
“P-Phải rồi nhỉ…”
Bất ngờ thay, giọng cậu ấy lại trở nên nghiêm túc rồi. Nghe được tên của cô em gái đáng yêu, Aika trong lòng hạnh phúc lắm. Cô đảo mắt đi để giấu sự xấu hổ của mình, để rồi thấy được cô bạn thân cũng đang bối rối theo. Dường như họ đang mang cùng một xúc cảm. Rồi, Wataru lại nhỏ nhẹ nói tiếp.
“Mình không muốn khiến hai người đau khổ—”
“Gì v…”
“Này…!”
*
Cặp bạn thân đã rời khỏi phòng y tế.
“— Khoan khoan khoan đã!? Cái gì thế!? Vừa xảy ra chuyện gì vậy!?”
“………”
Hai người đứng sững trước phòng bệnh. Kei đã cố để hạ âm lượng xuống hết mức có thể, nhưng cô ấy gần như đã hét lên. Cả Aika nữa, cô ấy chẳng thể tìm được lời giải thích nào cho việc này, khuôn mặt thì đỏ bừng, còn tâm trí thì trống rỗng.
“N-Nè… bộ mặt yếu đuối đó của Sajocchi…”
“C-Cậu ta vừa làm gì vậy chứ…”Ngôn từ đầy sự cẩn trọng và tử tế, chẳng lẽ là thật ư. Nếu như cậu ta ở tình trạng bình thường, cậu ta sẽ đùa cợt như mọi khi thôi. Cơ mà, đối chiếu từng lời vừa nói vừa rồi và thể trạng hiện tại, làm sao mà cậu ta có thể chín chắn suy nghĩ như vậy cơ chứ.
S-Sao lại như thế này… Mình không đến thăm cậu ấy bởi vì lý do ấy…
Aika trong thâm tâm đang muốn thăm bệnh Wataru thêm lần nữa. Cô hiểu được tại sao cậu ấy lại không cho phép hai người chạm vào. Tuy nhiên, mọi thứ lại như thể cậu ấy vừa mới từ chối (lời tỏ tình) của cả hai cùng một lúc ấy.
“C-Có chuyện gì thế, hai đứa?”
“”Kyaa!?”” (Cả hai đồng thanh)
Bởi vì nghĩ không có ai đang ở quanh đây, nên họ mới thét lên một tiếng khi bất chợt có người gọi bọn họ. Cả hai ôm vồ lấy nhau như thể đang được trải nghiệm Căn nhà ma phiên bản học đường, chỉ để sực nhớ rằng không chỉ bọn họ mới có việc cần tìm đến phòng y tế của trường.
“S-Shinomiya-senpai, và…”
Lý giải cho sự ngờ nghệch này, là bởi đang có chủ tịch ủy ban an ninh chễm trệ ở đây. Và kèm theo sau đó là một Senpai tóc nâu với hơi thở gấp gáp. Đó chính là Sajou Kaede — chị hai của Wataru.
“D-Dạ không, tụi em chỉ đnag đợi hai chị thôi ạ!”
“Sao cơ, tụi em đoán được chị sẽ đưa cả Kaede tới cùng sao?”
“Eh!? V-Vâng! Tất nhiên rồi ạ!”
“K-Kei.”
Aika không thể để cho mồm của cô bạn thân đi chơi xa thêm chút nào nữa. So với tâm trạng thường ngày của cổ, rõ rnagf là Kei đang mất bình tĩnh, nên gần như đã để cái mồm đi trước cái não để tránh bầu không khí im lặng khó xử.
“……”
“Ah.”
Bất ngờ thất, mọi người đều không ai nói lời nào nữa, và chị gái của Wataru thì đẩy cánh cửa, tiến thẳng vào trong phòng y tế. Dù chị ấy không nói gì, nhưng ai cũng có thể thấy chị ấy đang vội lắm rồi. Shinomiya-senpai cùng Aika và Kei dùng ánh mắt trao đổi cùng nụ cười gượng gạo, đi theo sau Kaede. Aika linh cảm sự việc vừa rồi sẽ không tiếp diễn thêm lần nào nữa, nên cũng thở phào nhẹ nhõm và theo sau họ.
“……..Này nhóc.”
“………”
Hệt như lúc nãy, cậu ta vẫn đang chăm chăm nhìn bên ngoài cửa sổ. Dồng thời cũng không phản hồi lại câu chào vừa rồi. Chẳng nhận được câu trả lời thích đáng, chị gái của Watru có chút bất mãn. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, khoanh tay chân nghiêm nghị, rồi nhìn về cậu em trai của mình.
“…Chị hai đó à?”
“Ừ. Thấy sao rồi?”
“…Đau đầu lắm.”
“Sốt thì sao?”
“……Cao.”
“Thằng ngốc này.”
Dù đang hỏi người bệnh, nhưng Kaede vẫn nói ra những lời lẽ mang tính sát thương cao. Kể cả Kei đang không biết phải phản ứng như nào, cũng ‘Ehhh…’ lên trên mặt trong cuộc trò chuyện. Chỉ quan sát bề nổi của đoạn hội thoại ấy đã đủ khóc thét rồi. Cơ mà, họ đang bày ra cảm xúc thật của mình cho đối phương. Và nó có hơi bình thường hơn những gì Aika nghĩ. Có lẽ là do họ là ‘chị em ruột’, nên dù kỳ quặc nhugnw rất thực tế.
“Tự đập đầu hay sao?”
“…Chẳng nhớ nổi nữa.”
Giờ họ nói mới nhớ, Wataru đã ngã vào cánh cửa ngay ở lớp học, nhưng chỉ người được hỏi vừa rồi mới biết chính xác đã xảy ra những gì. Nghe được câu ‘Không nhớ nữa’ là tốt hay xấu trong tình cảnh này? Với tình trạng sức khỏe bây giờ của cậu ấy, cái gì cũng khó mà chính xác được.
“Kaede. Shindou-sensei chăm sóc em ấy rồi, nên thằng bé sẽ ổn thôi.”
“…Hiểu rồi.”
“Ah…”
Gò má, cổ, tay của Watary—Chị hai của cậu ấy đang chạm vào để kiểm tra nhiệt độ của thằng em trai quý báu. Đó là chưa kể cả Shinomiya-senpai cũng tham gia, để tay lên trán của cậu ta để cảm nhận. Cậu ấy chẳng hè cự tuyệt, còn để cho họ muốn làm gì thì làm.
“—Em không muốn lây bệnh cho hai người đâu.”
So sánh câu này với khoảng một lúc trước, nghĩa là cậu ta đang không bận tâm tới các đàn chị đang đứng đây sao? Nhưng, nhìn vào biểu cảm của cậu ấy, khó mà tin được cậu ấy ‘không bận tâm’ đâu.
Không như tụi mình… Cậu ấy cho phép hai người họ…?
“Lạnh quá rồi…”
“!”
Cơ mặt Watru vừa giãn ra một chút, cho thấy việc đang không thoải mái cho lắm, đáng lẽ ra cậu ấy giờ phải đỡ hơn chút rồi chứ nhỉ. Chỉ trong một giây thôi, có cảm giác như ‘tên ngố thường ngày’ vừa quay lại. Aika cũng chẳng thể nào hiểu nổi tại sao.
“Sao, thấy nóng hả?”
“...Một chút ạ…”
“Vậy để chị đi mua đồ uống gì đó lạnh lạnh chút. Chắc nước tăng lực là ổn nhỉ.” (Shinomiya)
“Mình sẽ gọi cho mẹ. Thằng nhóc này chắc chưa gọi bà ấy đâu.” (Kaede)
“……”
Câu chuyện được tiếp tục. Wataru không nói rằng cậu ấy muốn gì, nhưng cũng chẳng phản đối việc hai người vừa làm là sai. Thay vì cảm ơn, cậu ấy nhắm mắt lại, và thả lỏng đầu mình trên chiếc gối êm ái. Khoảnh khắc Aika nhìn cậu ta gần hơn một chút, biểu cảm của cậu đã trở nên dịu đi phần nào. Như thể nói rằng họ không cần phải bận tâm về cậu nữa.
— Nó cũng khiến cho Aika cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
----------